Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 410: Tuyên chiến
Trong lời Hồng Đạp Thiên nói mang theo chút khẩn cầu.
Ông ta cũng tin Thẩm Hoài Xuân sẽ đồng ý.
Thẩm Hoài Xuân là người đứng đầu nhà họ Thẩm, cân nhắc mọi việc đều dựa trên lợi ích gia tộc, mà hiển nhiên chuyện này có lợi cho nhà họ Thẩm thì sao lại không đồng ý?
“Ông chủ Hồng, tôi gọi tới không phải để giúp ông”.
Giọng nói lạnh như băng của Thẩm Hoài Xuân truyền đến.
“Hử? Vậy ông gọi cho tôi làm gì?”
Hồng Đạp Thiên sững sờ trong giây lát.
“Tuyên chiến”.
Giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lùng tàn nhẫn, đằng đằng sát khí.
“Tuyên chiến…”
Hồng Đạp Thiên trố mắt ngạc nhiên.
“Đúng vậy, lát nữa nhà họ Thẩm sẽ tổ chức cuộc họp báo tuyên bố với công chúng. Chúng tôi sẽ cắt đứt mọi quan hệ hợp tác với nhà họ Hồng, đồng thời gửi lời tuyên chiến!”, Thẩm Hoài Xuân lạnh giọng nói:
“Nhà họ Thẩm sẽ tiến quân, cạnh tranh để giành thị phần với sản nghiệp của nhà họ Hồng ở Kim Lăng, thậm chí là toàn bộ Hoa Đông”.
“Dự án bất động sản, nhà họ Thẩm tôi cũng sẽ cạnh tranh đấu thầu với ông”.
“Về tài chính, nhà họ Thẩm sẽ giành khách hàng với nhà họ Hồng”.
“Còn giải trí, nhà họ Thẩm tôi sẽ không tiếc chi phí để cạnh tranh khán giả với nhà họ Hồng… Tóm lại, chúng tôi sẽ cạnh tranh với tất cả sản nghiệp mà nhà họ Hồng có. Những ngành mà nhà họ Hồng của ông sẽ phát triển trong tương lai, nhà họ Thẩm tôi cũng sẽ cạnh tranh, còn sống là còn chiến!”
“Còn sống là còn chiến!”
Nghe thấy mấy chữ này, con ngươi Hồng Đạp Thiên hơi co lại, sống lưng trở nên lạnh lẽo.
Thế lực của nhà họ Hồng với nhà họ Thẩm là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Nhà họ Thẩm cạnh tranh với nhà họ Hồng tương đương với việc sẽ đánh nhau trong giới kinh doanh, đây chắc chắn là cách làm giết địch một ngàn, mình tổn tám trăm.
Sao Thẩm Hoài Xuân lại làm thế?
“Thẩm Hoài Xuân, ông không bị điên chứ? Cho dù bây giờ nhà họ Hồng của tôi đang bị đẩy vào tầm ngắm của dư luận toàn Hoa Hạ, nhưng chuyện này còn chưa kịp lắng xuống mà nhà họ Thẩm đã tuyên chiến với tôi, không sợ ảnh hưởng đến bản thân à?”
“Nhà họ Hồng tôi vẫn chưa sụp đổ mà ông đã nóng lòng muốn chia bánh rồi à? Haha!”
“Thẩm Hoài Xuân, ông nóng lòng quá đấy, không ngờ ông lại nhân lúc tường đổ mà đẩy theo. Nhưng nhà họ Hồng tôi cũng không phải tường, mà là một toà nhà!”
“Chỉ dựa vào một mình nhà họ Thẩm ông thì làm sao có khả năng khiến nhà họ Hồng tôi bị tiêu diệt? Trừ khi ông có thể liên thủ với nhà họ Hạ, nhưng người đứng đầu nhà họ Hạ - Hạ Đạt xưa nay việc gì không có lợi ích sẽ không làm, suy nghĩ vấn đề chín chắn, trưởng thành, sẽ không liên thủ với ông đâu”.
Hồng Đạp Thiên chế nhạo.
Mà Thẩm Hoài Xuân thì đã cúp máy.
Sau đó điện thoại Hồng Đạp Thiên lại đổ chuông.
“Hế?”
Nhìn thấy dãy số trên màn hình, mí mặt Hồng Đạp Thiên giật giật, trong lòng có một dự cảm không lành.
“Ông chủ Hạ”.
Hồng Đạp Thiên nghe máy.
Đây là số điện thoại của nhà họ Hạ, một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông.
Nhà họ Hạ nằm ở tỉnh Chiết Giang, lịch sử lâu đời, có rất nhiều cảng thuộc quyền kiểm soát của mình, so với nhà họ Hồng thì hơn hẳn một bậc.
“Ông chủ Hồng, bắt đầu từ hôm nay nhà họ Hạ tôi tuyên chiến với ông”.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói uy nghiêm của Hạ Đạt, người đứng đầu nhà họ Hạ vang lên, ông ta rất trực tiếp:
“Trận chiến này nhà họ Hồng ông chưa bị tiêu diệt thì nhà họ Hạ tôi sẽ tiếp tục chiến đấu không dừng lại! Ba thế gia lớn ở Hoa Đông chắc chắn sẽ trở thành hai thế gia!”
Ông ta nói xong, không đợi Hồng Đạp Thiên lên tiếng đã cúp máy.
Âm thanh cuộc gọi kết thúc vang lên, “tút tút tút”.
Ầm!
Toàn thân Hồng Đạp Thiên run lên, sắc mặt tái nhợt chỉ trong chốc lát, người run lẩy bẩy.
“Anh cả, có chuyện gì vậy?”
“Bác Đạp Thiên!”
Mọi người trong phòng khách nhìn thấy sắc mặt Hồng Đạp Thiên đều bị sốc.
Hồng Đạp Thiên là trụ cột của nhà họ Hồng, lúc nào cũng đứng rất vững vàng, hiên ngang, đây là lần đầu tiên họ thấy vẻ mặt Hồng Đạp Thiên có sự thay đổi lớn đến vậy.
“Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi!”
Trong mắt Hồng Đạp Thiên hiện rõ vẻ tuyệt vọng, miệng lẩm bẩm:
“Vừa rồi nhà họ Thẩm và nhà họ Hạ ở Hoa Đông đồng thời tuyên chiến với nhà họ Hồng chúng ta! Hơn nữa họ còn nói còn sống là còn chiến!”
“Hả?”
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều biến sắc.
“Hai gia tộc này thừa dịp cháy nhà hôi của đây mà!”
Hồng Phong tức giận đập bàn.
“Lẽ nào nhà họ Hồng chúng ta thật sự sắp bị tiêu diệt rồi…”, vẻ mặt Hồng Chính suy sụp.
“Anh cả, dù sao trận chiến còn chưa bắt đầu, chúng ta phải lập tức nghĩ cách đối phó chuyện này!”
Hồng Chính trầm mặt nói.
“Đúng, chúng ta nhất định phải nghĩ cách đối phó, không thể cứ thế trơ mắt nhìn nhà họ Hồng bị tiêu diệt! Như vậy anh không có mặt mũi để gặp bố!”, Hồng Đạp Thiên lập tức nói.
“Chuyện này đều do Lâm Hàn có thể mời được anh trai chạy Rolls-Royce! Nếu chúng ta cầu xin Lâm Hàn…”, Hồng Chính sờ cằm.
“Có lý!”
Hai mắt Hồng Đạp Thiên sáng lên: “Nếu Lâm Hàn đồng ý chuyện này, bảo cậu ta tìm anh trai chạy Rolls-Royce livestream lần nữa, giải thích với dân chúng rằng nội dung buổi livestream vừa rồi đều là giả, vậy chẳng phải vấn đề dư luận ở Hoa Hạ sẽ được giải quyết rồi ư?”
Nghĩ vậy, Hồng Đạp Thiên lập tức gọi cho Lâm Hàn:
“Alo cậu Lâm, tôi là Hồng Đạp Thiên”.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng Hồng Đạp Thiên lập tức vang lên, giọng ông ta có chút yếu ớt.
“Có chuyện gì không?”
Lâm Hàn hờ hững trả lời.
“Cậu Lâm, tôi thừa nhận đã đánh giá thấp năng lực của cậu, không ngờ cậu có thể mời được anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng, đồng thời mở rộng phạm vi dư luận ra toàn quốc. Nhà họ Hồng không chịu nổi nữa”.
Hồng Đạp Thiên cố nặn ra một nụ cười rồi cười làm lành nói:
“Lần này tôi gọi tới là muốn cầu xin cậu Lâm dừng tay, bảo anh trai chạy Rolls-Royce thu lại buổi livestream, coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.
“Đương nhiên chắc chắn sẽ có lợi ích. Nhà họ Hồng tôi sẵn sàng bồi thường cho cậu 2 tỷ tệ, anh trai chạy Rolls-Royce 1 tỷ tệ. Ngoài ra, toàn bộ bệnh viện Hoa Đông đều sẽ cho cậu đưa thiết bị xạ trị kim loại Californium vào sử dụng”.
“Cậu Lâm, cậu thấy thế nào?”
Hồng Đạp Thiên cười tít mắt.
Ông ta tin Lâm Hàn sẽ đồng ý.
Lâm Hàn gây rắc rối cho nhà họ Hồng, suy cho cùng cũng vì thiết bị xạ trị bằng kim loại Californium khiến anh tổn thất hàng trăm triệu tệ.
Nhưng nhà họ Hồng sẵn sàng bồi thường 2 tỷ tệ, số tiền này đủ để bù vào tổn thất.
Quan trọng hơn là thế gia nhà họ Hồng lại cúi đầu trước một doanh nhân bình thường nhỏ bé, chuyện này đủ để anh khoe khoang cả đời.
Sao Lâm Hàn lại không đồng ý chuyện tốt thế này chứ?
Nhưng Hồng Đạp Thiên thầm quyết định, sau khi sự việc hoàn toàn lắng xuống, ông ta sẽ mời những người trong Vùng Xám đến xử Lâm Hàn, khiến anh biến mất khỏi thế gian mà thần không biết quỷ không hay.
Thế gia không thể bị xúc phạm!
“Tôi từ chối”.
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn vang lên.
“Từ chối?”
Hồng Đạp Thiên ngây người, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
“Cậu Lâm, tại sao cậu lại từ chối? Chuyện này có rất nhiều lợi ích với cậu! Hơn nữa cậu đừng quên bố vợ cậu vẫn đang trong tay tôi!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương