Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 103: Còn lại giao cho anh rể




Nhưng người thứ ba cũng không tránh được đòn tấn công của Lâm Vân, bị cậu ta đột kích khoá cổ.

Lâm Vân tiến lên trước hai bước, đè người lên tường, khuỷu tay trái húc một cái, đánh lui người thứ tư sau lưng.

Mấy động tác dứt khoát linh hoạt đúng là có chút khí phách của cao thủ.

Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu, loại võ thuật như Taekwondo này trông đẹp chứ từ đầu tới cuối toàn là sơ hở, qua loa một chút thì được chứ nếu đụng phải người luyện võ chân chính thì sẽ thiệt thòi.

Lâm Vân chưa thể nhận ra, cũng không thừa thắng xông lên, thả lỏng tay, phủi bụi rồi kiêu ngạo nhìn Triệu Thần Dương

Lý Dục Thần càng buồn cười, đứa nhỏ này cho rằng mình thắng rồi sao?

Theo lý thuyết, hiện tại là cơ hội ra tay tốt nhất để chế ngự Triệu Thần Dương để đảm bảo an toàn cho bản thân, đồng thời uy hiếp Triệu Thần Dương, ép nhà họ Triệu giao ra kẻ thi triển vu thuật.

Nhưng Lâm Vân hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, đánh xong một trận là đã ngừng tay.

Cho rằng đây là đánh võ đài à.

Không thể tận dụng cơ hội, bỏ qua như thế, với năng lực Lâm Vân, muốn chế ngự lại Triệu Thần Dương thì khó rồi.

Quả nhiên bên cạnh Triệu Thần Dương đã có thêm vài vệ sĩ.

Mấy người này có ánh mắt sắc bén, vừa nhìn là biết vệ sĩ chuyên nghiệp, rõ ràng lợi hại hơn đám tay chân vừa rồi.

“Ồ, hoá ra cũng có chút bản lĩnh, khó trách ngạo mạn như thế!”, Triệu Thần Dương cười lạnh: “Lâm Vân, hôm nay mà cậu ra được cổng nhà họ Triệu, tôi theo họ cậu”.

Từ đầu tới cuối, Triệu Thần Dương không thèm liếc nhìn Lý Dục Thần cái nào.

Qua việc vừa rồi, sự tự tin của Lâm Vân cũng tăng nhiều, cậu ta khí phách, lớn tiếng nói: “Vậy ra tay đi!”

Từ hai bên cửa lập tức ào ra mấy chục người, trong tay còn cầm theo gậy cao su.

Triệu Thần Dương ra lệnh một tiếng, những người này đồng loạt lao về phía Lâm Vân.

Lâm Vân tay không đánh nhau với đám người này.

Khi mới bắt đầu, Lâm Vân còn dùng Taekwondo đánh trả nhưng bị ăn vài gậy rồi, cậu ta mới nhận ra Taekwondo không thể làm gì được nên đổi thành quyền pháp nội gia mà Lâm Thiền Minh đã dạy.

Lý Dục Thần cũng thầm gật đầu.

Lâm Vân đúng là có thể lấy một địch mười.

Quyền nội gia của cậu ta chính tông, toàn thân hoà thành một, luyện ra sức, hơn nữa phương pháp hít thở cũng đúng, khí cơ trong đan điền tràn đầy, đã loáng thoáng có nội kình.

Cậu ta là một hạt giống luyện võ, dùng võ đạo của thế tục tới để xét, Lâm Thiền Minh đã dạy dỗ rất tốt nhưng trong mắt Lý Dục Thần, như thế chưa đủ.

Dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Vân cũng không đủ, bên kia tăng thêm người, cậu ta nhanh chóng bó tay.

Vất vả đánh ngã ba, bốn người, trên thân trúng vài gậy, đau gần chết.

Kế tiếp, cậu ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ, ỷ vào sự linh hoạt của cơ thể mà di chuyển trong phòng khách.

“Anh rể, mau chạy đi, em không chống đỡ nổi rồi!”

Lâm Vân vừa đánh vừa lui.

Thời điểm quan trọng, cậu ta vẫn tỉnh táo.

Lý Dục Thần cười nói: “Chỉ dựa vào một tiếng anh rể này, sao tôi có thể chạy!”

Anh dứt lời là đã đến trước mặt Lâm Vân.

Rầm rầm rầm! Ba tiếng trầm đục vang lên, đám thuộc hạ trước mặt toàn bộ bay ra ngoài.

Lâm Vân trợn mắt há mồm.

“Ôi má ơi, anh rể, sao anh làm được thế?”

Lý Dục Thần vẫn cười: “Đã nói là cậu đánh mười, còn lại giao cho anh rể mà! Nhìn cho kỹ, hôm nay anh rể sẽ dạy cậu thế nào mới là đánh nhau”.

Nói xong anh vọt vào trong đám người.

Những kẻ này căn bản không thể tới gần Lý Dục Thần, anh vừa tới gần là người đã bay ra ngoài.

Không lâu sau, trong phòng khách tràn ngập tiếng rên rỉ và người bị thương nằm la liệt.

Chỉ còn Triệu Thần Dương và mấy tên vệ sĩ cạnh hắn ta.

“Mày, mày là ai?”

Vì màn thể hiện của Lý Dục Thần quá kinh người, Triệu Thần Dương đã sợ tới tái mặt.

Vệ sĩ bên cạnh hắn ta cũng căng thẳng theo.

“Tôi họ Lý!”, Lý Dục Thần nói.

“Hoá ra là đạo trưởng Lý gì kia!”

Triệu Thần Dương có chút không thể tin nổi, hắn ta cho rằng đạo trưởng Lý mà nhà họ Lâm coi trọng nhỏ lắm cũng phải bốn, năm mươi tuổi, sao lại trẻ thế này?

Nhưng cảnh trước mắt khiến hắn ta không thể không tin.

“Đạo trưởng Lý gì chứ, anh ấy là anh rể tôi!”, Lâm Vân vuốt ve chỗ bả vai bị đánh đau: “Anh rể, đánh gãy răng nó đi!”

Lý Dục Thần: “Được!”

Vừa nói xong, cơ thể Lý Dục Thần đã như cơn lốc, lao tới trước mặt Triệu Thần Dương.

Mấy vệ sĩ bên cạnh Triệu Thần Dương cũng bay ra ngoài.

“Nói đi, vu sư kia đâu?”, Lý Dục Thần lạnh giọng hỏi: “Mày gọi ra hay dẫn chúng tao vào?”

Triệu Thần Dương run lẩy bẩy: “Mày, mày đừng tới đây! Mày dám đụng vào tao thì đừng mơ có thể sống sót ra ngoài!”

“Thế sao?”, Lý Dục Thần lạnh nhạt hỏi.

Triệu Thần Dương hét lên: “Quản gia! Quản gia! Mau gọi người! Gọi người đi! Gọi Bạch Hổ Đường!”

Chương trước Chương tiếp