Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1234: Thả chó



"Chuyện gì xảy ra vậy?”

Thị trưởng Thân Trung Húc hùng hổ xông vào, phía sau còn có vài người tay dắt chó trông giống dân quân.

"Thị trưởng, bọn họ đánh tôi, đánh tôi thành ra thế này!"

Kim Hỷ Dân khóc lóc kể lể: "Thị trưởng, mau thả chó cản chết bọn họ đi!"

Thấy thị trưởng đến, Ba Ô giật mình tỉnh rượu ngay, ông ấy cúi đầu khom lưng đi tới nói: "Thị trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"

"Hiểu lầm!" Thân Trung Húc đá Ba Ô ngã lăn ra đất: "Ông già này, không biết Kim Hỷ Dân là cháu của quận trưởng sao? Ông muốn tôi làm thị trưởng không được lâu nữa phải không? Tôi bảo ông chuyển nhà mà ông không chuyển, còn gây chuyện cho tôi!"

Ông ta nói xong thì nhìn Lý Dục Thần: "ồ, chàng trai này trông lạ quá, ở đâu đến vậy?"

"Là cậu ta đánh tôi! Thị trưởng, chính là cậu ta đã đánh tôi đấy!" Kim Hỷ Dân kêu lên: "Thị trưởng, thả chó cắn cậu ta đi!" "Không liên quan đến cậu ta, là tôi!" Ba Kỳ Lan đứng ra.

Ba Ô nói: "Thị trưởng, cậu ấy là người bên kia núi, hôm qua mưa to gió lớn, rơi xuống Thiên Trì nên chúng tôi vớt lên."

"Bên kia núi?" Thị trưởng vốn định bắt người nhưng nghe nói là người bên kia núi thì thấy không ổn lắm. Ông ta không muốn gây ra tranh chấp ngoại giao, lỡ đạo lệnh đại nhân không vui thì mũ ô sa trên đầu ông ta sẽ không còn nữa.  

Kim Hỷ Dân nói: "Thị trưởng, sao người bên kia núi lại chạy đến đây? Còn đến vào lúc mưa gió nữa, chắc chắn là gián đói"

"Gián điệp?"

Hai chữ này như nhắc nhở thị trưởng Thân Trung Húc, có lời khai của Kim Hỷ Dân, quận trưởng chắc chắn sẽ đứng về phía ông ta, nếu xác định là gián điệp thì không những đạo lệnh đại nhân sẽ không trách tội mà còn có thể được khen thưởng.

"Bắt cậu ta lại!" Thị trưởng ra lệnh.

Vài tên tay chân định tiến lên bắt Lý Dục Thần.

Ba Kỳ Lan chắn trước mặt họ: "Không được, các người không được bắt cậu ấy, cậu ấy chỉ là khách du lịch thôi!"

Ayna có chút do dự nhưng thấy anh trai mình dũng cảm như vậy thì cũng được khích lệ, cô ta cũng đứng ra nói: "Các người không được bắt anh ấy! Kim Hỷ Dân là kẻ xấu, các người nên bắt anh ta mới phải!"

Lý Dục Thần rất bất ngờ, đến lúc này rồi, trước mặt quan lại và cường quyền mà cả nhà bọn họ vẫn có thể bảo vệ mình như vậy.

Thị trưởng nổi giận: "Bọn dân đen các người, bắt hết lại cho tôi, bắt hết lại cho tôi!"

Những tên tay chân mà thị trưởng mang theo đều là dân chuyên nghiệp, bọn họ đều mặc trang phục dân quân, trên người còn có vũ khí.

Ba Kỳ Lan và Ayna đương nhiên không dám chống lại dân quân, chỉ có thể để mặc bọn họ trói mình lại. 

Ba Ô từ dưới đất bò dậy, bắt đầu niệm chú: "Không long khang lang kháng lang kháng... Không long khang lang kháng lang kháng..."

Không biết có phải do câu thần chú của ông ta có tác dụng hay không mà những tên dân quân kia như bị điện giật, cơ thể co giật rồi òa một tiếng ngã lăn ra đất.

"Ông... Ông là vu sư?" Thị trưởng kinh ngạc chỉ vào Ba Ô: "Ông không biết cả nước đều cấm sử dụng pháp thuật sao? Ông dám chống lệnh quốc chủ, ông chết chắc rồi!"

"Thị trưởng, thả chó! Thả chó, cắn chết bọn họ đi!" Kim Hỷ Dân kêu lên.

Thị trưởng vung tay: "Thả chó!”

Những tên dân quân phía sau thả dây xích của những con chó ra.

Một đàn chó như bầy sói đói lao tới.

Kỳ lạ là chúng không lao vào nhà Ba Kỳ Lan, cũng không lao vào Lý Dục Thần mà lại lao vào Kim Hỷ Dân.

"Á..."

Kim Hỷ Dân hét lên thảm thiết.

Một đàn chó lao vào người anh ta căn xé, mặc cho thị trưởng và dân quân có quát tháo thế nào cũng không ăn thua.

Đàn chó vừa cắn xé vừa kéo lê Kim Hỷ Dân ra khỏi sân. Ngoài sân truyền đến tiếng hú thảm thiết.

Thị trưởng Thân Trung Húc tái mặt. 

Nếu Kim Hỷ Dân chết dưới mắt mình, bị chính những con chó của mình cắn chết thì quận trưởng chắc chắn sẽ xẻo tay chân ông ta mất.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức rút súng lục từ người tên dân quân phía sau, chĩa vào Ba Ô.

"Nhanh lên, bảo những con chó kia thả Kim Hỷ Dân ra!"

Ba Ô vô tội nói: "Thị trưởng đại nhân, đó là chó của ngài mà.

Mặt mày Thân Trung Húc xanh mét, giận dữ nói: "Tôi biết là ông dùng pháp thuật, mau dừng lại, nếu không tôi bắn!"

Thấy súng, Ba Ô cũng sợ nhưng lại không biết phải làm sao.

Lý Dục Thần tiến lại, giật phắt khẩu súng trên tay thị trưởng, hỏi: "Ông là chức lớn nhất ở đây sao?"

Thị trưởng giật mình, khẩu súng rõ ràng ông ta cầm rất chặt, không hiểu sao lại vào tay đối phương, họng súng còn chĩa vào mình.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương trước Chương tiếp