Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1261: Điềm xấu
Đinh Hương nâng ống đựng quẻ lên, không biết có nên nhặt quẻ trên đất không, cô ấy nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cau mày lại.
Đây là điềm xấu.
Vừa rồi để tỏ lòng tôn trọng, cũng vì anh Mã Sơn là người thân của anh nên anh đã không xem trộm cơ.
Cái gọi là quan tâm thì loạn, anh sợ xem trộm thiên cơ sẽ làm loạn nhân duyên, sai lệch hình ảnh.
Anh đã nghĩ đến kết quả tệ nhất là quẻ hạ hạ nhưng không ngờ quẻ lại gãy mất.
Lúc này xem trộm thiên cơ đã không kịp nữa rồi.
Bởi vì thiên cơ chỉ hiện ra trong khoảnh khắc đó thôi.
Điều khiến Lý Dục Thần thấy kỳ lạ là anh đã ở bên cạnh suốt quá trình Mã Sơn và Tra Na Lệ quen biết nhau, anh không thấy có gì không ổn.
Hơn nữa, sư phụ của Tra Na Lệ là nữ thần Pháp Đế Mã rõ ràng cũng không thấy có gì không ổn, nếu không thì bà ta nhất định sẽ phản
Tu vi của Pháp Đế Mã rất cao, cao bao nhiêu thì anh không rõ nhưng dám đến biển Trầm Quang tìm nhị sư huynh thì chứng tỏ ít nhất bà ta cũng có năng lực này.
Bọn họ đều không cảm thấy gì, tại sao bây giờ lại xuất hiện quẻ gãy?
Lý Dục Thần nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Đinh Hương, đột nhiên trong lòng anh chấn động.
Chẳng lẽ vấn đề nằm ở Đinh Hương?
Quẻ này là do Đinh Hương cầu, những người liên quan đến Thiên Đạo ở đây, ngoài Mã Sơn và Tra Na Lệ ra thì chỉ có Đinh Hương.
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, nhặt quẻ gãy trên đất lên.
Quẻ gãy làm đôi, chữ trên đó cũng gãy làm đôi.
Nửa trên viết: "Lát nướng, sở cùng cũng."
Nửa dưới viết: "Dương táo, sở độc cũng."
Lý Dục Thăn không hiểu quẻ văn có nghĩa là gì nên anh đưa cho Trương Đạo Viễn bên cạnh: "Đạo trưởng Trương, ông giải quẻ đi”
Trương Đạo Viễn căng thẳng muốn chết, bảo ông ta giải quẻ chẳng khá gì bảo ông đi thi vậy.
Giải thế nào đây?
Tất nhiên là nói tốt rồi, quẻ đã gãy, chẳng lẽ còn nói xấu sao.
Ông ta nhận lấy quẻ, nhìn thoáng qua rồi nói: “Công tử Lý, quẻ văn này trong quẻ nhân duyên, thuộc quẻ thượng, xuất phát từ "Mạnh Tử”, đổi thành nhân duyên thì có nghĩa là, mỗi người đều có sở thích của riêng mình, không thể dùng ánh mắt của mọi người để đánh giá tốt xấu về nhân duyên của người khác, tốt hay không chỉ có bản thân mình biết. Nhưng bây giờ quẻ gãy làm đôi..."
Trương Đạo Viễn dừng lại một chút để nuốt nước bọt: 'À, vậy thì từ quẻ thượng, biến thành quẻ thượng thượng rồi! Cậu xem này "Lát nướng, sở cùng cũng” gãy mất ở đây nên chỉ còn lại "Dương táo, sở độc cũng", có nghĩa là đối với tình yêu có sự yêu chiều duy nhất, vứt bỏ mọi ánh mắt thế tục, đây là tình yêu không tầm thường sánh ngang với bạch xà Hứa Tiên!"
Đinh Hương vốn đang căng thẳng lắng nghe, lo lắng quẻ mình cầu sẽ làm hỏng nhân duyên của anh Mã Sơn, nghe Trương Đạo Viễn nói quẻ thượng thượng thì cô ấy mới yên tâm.
Nhưng Lý Dục Thần lại cau mày: "Bạch xà Hứa Tiên? Vậy ai là Pháp Hải?"
Trương Đạo Viễn giật mình biến sắc, tự biết mình lỡ lời nên vội vàng nói: "Công tử Lý đừng trách, tôi chỉ lấy ví dụ thôi, không phải bạch xà Hứa Tiên, là Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài!"
"Được rồi, ông có thể giải quẻ gãy này thành quẻ thượng thượng, cũng coi như ông có tâm rồi." Lý Dục Thần cười nói: "Chúng tôi đi đây, đây là tiền xem quẻ."
Nói rồi anh đặt sáu mươi đồng xuống, dẫn Đinh Hương đi.
Trương Đạo Viễn cung tiễn Lý Dục Thần rời đi, nhìn bọn họ biến mất trên con đường nhỏ xuống núi, ông ta lau mồ hôi trên trán.
Cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua được cửa ải này.
Ông ta lập tức quay trở lại đại điện, đổ ống đựng quẻ ra để kiểm tra từng cái một, phát hiện chất lượng của quẻ dường như không có vấn đề gì.
Ông ta ném từng quẻ xuống đất, không có quẻ nào gãy. Ông ta nhặt lên rồi dùng thêm chút lực, thế mà vẫn không gãy.
Lạ thật, nhiều quẻ như vậy, chẳng lẽ chỉ có một quẻ có vấn đề về chất lượng, mà quẻ đó lại bị cô gái Đinh Hương rút trúng ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Lý Dục Thần cau mày lại.
Đây là điềm xấu.
Vừa rồi để tỏ lòng tôn trọng, cũng vì anh Mã Sơn là người thân của anh nên anh đã không xem trộm cơ.
Cái gọi là quan tâm thì loạn, anh sợ xem trộm thiên cơ sẽ làm loạn nhân duyên, sai lệch hình ảnh.
Anh đã nghĩ đến kết quả tệ nhất là quẻ hạ hạ nhưng không ngờ quẻ lại gãy mất.
Lúc này xem trộm thiên cơ đã không kịp nữa rồi.
Bởi vì thiên cơ chỉ hiện ra trong khoảnh khắc đó thôi.
Điều khiến Lý Dục Thần thấy kỳ lạ là anh đã ở bên cạnh suốt quá trình Mã Sơn và Tra Na Lệ quen biết nhau, anh không thấy có gì không ổn.
Hơn nữa, sư phụ của Tra Na Lệ là nữ thần Pháp Đế Mã rõ ràng cũng không thấy có gì không ổn, nếu không thì bà ta nhất định sẽ phản
Tu vi của Pháp Đế Mã rất cao, cao bao nhiêu thì anh không rõ nhưng dám đến biển Trầm Quang tìm nhị sư huynh thì chứng tỏ ít nhất bà ta cũng có năng lực này.
Bọn họ đều không cảm thấy gì, tại sao bây giờ lại xuất hiện quẻ gãy?
Lý Dục Thần nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Đinh Hương, đột nhiên trong lòng anh chấn động.
Chẳng lẽ vấn đề nằm ở Đinh Hương?
Quẻ này là do Đinh Hương cầu, những người liên quan đến Thiên Đạo ở đây, ngoài Mã Sơn và Tra Na Lệ ra thì chỉ có Đinh Hương.
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, nhặt quẻ gãy trên đất lên.
Quẻ gãy làm đôi, chữ trên đó cũng gãy làm đôi.
Nửa trên viết: "Lát nướng, sở cùng cũng."
Nửa dưới viết: "Dương táo, sở độc cũng."
Lý Dục Thăn không hiểu quẻ văn có nghĩa là gì nên anh đưa cho Trương Đạo Viễn bên cạnh: "Đạo trưởng Trương, ông giải quẻ đi”
Trương Đạo Viễn căng thẳng muốn chết, bảo ông ta giải quẻ chẳng khá gì bảo ông đi thi vậy.
Giải thế nào đây?
Tất nhiên là nói tốt rồi, quẻ đã gãy, chẳng lẽ còn nói xấu sao.
Ông ta nhận lấy quẻ, nhìn thoáng qua rồi nói: “Công tử Lý, quẻ văn này trong quẻ nhân duyên, thuộc quẻ thượng, xuất phát từ "Mạnh Tử”, đổi thành nhân duyên thì có nghĩa là, mỗi người đều có sở thích của riêng mình, không thể dùng ánh mắt của mọi người để đánh giá tốt xấu về nhân duyên của người khác, tốt hay không chỉ có bản thân mình biết. Nhưng bây giờ quẻ gãy làm đôi..."
Trương Đạo Viễn dừng lại một chút để nuốt nước bọt: 'À, vậy thì từ quẻ thượng, biến thành quẻ thượng thượng rồi! Cậu xem này "Lát nướng, sở cùng cũng” gãy mất ở đây nên chỉ còn lại "Dương táo, sở độc cũng", có nghĩa là đối với tình yêu có sự yêu chiều duy nhất, vứt bỏ mọi ánh mắt thế tục, đây là tình yêu không tầm thường sánh ngang với bạch xà Hứa Tiên!"
Đinh Hương vốn đang căng thẳng lắng nghe, lo lắng quẻ mình cầu sẽ làm hỏng nhân duyên của anh Mã Sơn, nghe Trương Đạo Viễn nói quẻ thượng thượng thì cô ấy mới yên tâm.
Nhưng Lý Dục Thần lại cau mày: "Bạch xà Hứa Tiên? Vậy ai là Pháp Hải?"
Trương Đạo Viễn giật mình biến sắc, tự biết mình lỡ lời nên vội vàng nói: "Công tử Lý đừng trách, tôi chỉ lấy ví dụ thôi, không phải bạch xà Hứa Tiên, là Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài!"
"Được rồi, ông có thể giải quẻ gãy này thành quẻ thượng thượng, cũng coi như ông có tâm rồi." Lý Dục Thần cười nói: "Chúng tôi đi đây, đây là tiền xem quẻ."
Nói rồi anh đặt sáu mươi đồng xuống, dẫn Đinh Hương đi.
Trương Đạo Viễn cung tiễn Lý Dục Thần rời đi, nhìn bọn họ biến mất trên con đường nhỏ xuống núi, ông ta lau mồ hôi trên trán.
Cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua được cửa ải này.
Ông ta lập tức quay trở lại đại điện, đổ ống đựng quẻ ra để kiểm tra từng cái một, phát hiện chất lượng của quẻ dường như không có vấn đề gì.
Ông ta ném từng quẻ xuống đất, không có quẻ nào gãy. Ông ta nhặt lên rồi dùng thêm chút lực, thế mà vẫn không gãy.
Lạ thật, nhiều quẻ như vậy, chẳng lẽ chỉ có một quẻ có vấn đề về chất lượng, mà quẻ đó lại bị cô gái Đinh Hương rút trúng ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương