Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1265: Dài dòng



Ngô Đồng Cư, thành phố Hoà.

Hứa Quốc Lập đang lười biếng dựa vào cửa lớn, nhìn bầu trời u ám.

Này, Lý Dục Thần có ở đây không?”

Không biết từ lúc nào, đột nhiên có một đạo sĩ, mặc đạo bào, còn đeo theo một thanh bảo kiếm xuất hiện, trông giống như một diễn viên vừa mới ra khỏi phim trường mà chưa kịp thay quần áo vậy.

Hứa Quốc Lập giật mình, không biết đạo sĩ này chui từ đâu ra.

Nhưng ông ấy biết Lý Dục Thăn xuất thân từ Huyền môn, có lẽ hẳn ta là trưởng bối trong sư môn, mặc dù giọng điệu nói chuyện của hắn ta khiến ông ấy rất khó chịu nhưng ông ấy cũng không dám chậm trễ nói:

"Công tử Lý đúng là có ở đây, xin hỏi ngài là ai?"

"Vậy là được rồi”

Đạo sĩ không nói hai lời mà đi vào cửa.

Tất nhiên Hứa Quốc Lập không để cho hắn ta vào, ông ấy bước ra một bước chặn trước cửa 

“Hừ, cũng có luyện được chút ít võ công à! Tránh ra!" Đạo sĩ nói

Hứa Quốc Lập vốn xuất thân quân nhân nên có. nền tảng võ thuật, sau khi Lý Dục Thần giúp ông ấy chữa khỏi chấn thương ở chân, trong một năm ở Ngô Đồng Cư này, ông ấy đã giao đấu với nhiều cao thủ nên võ công tiến bộ tất nhanh.

"Đạo trưởng, tôi chỉ là người trông coi, ngài đừng. làm khó tôi. Xin hấy báo tên họ và lai lịch, tôi sẽ vào báo lại." Hứa Quốc Lập nói

“Hừ! Đúng là kẻ ác thì hay ra vẻ ta đây!" Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng: "Tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!

Hứa Quốc Lập nghe là biết tên này đến đây không có ý tốt!

"Đạo trưởng, nếu ngài đến làm khách, công tử và phu nhân của chúng tôi đều là những người hiếu khách, tôi sẽ vào báo một tiếng, sau đó đón ngài vào, tiếp đãi trà ngon cơm ngọt. Nhưng nếu ngài đến để gây sự, vậy thì xin mời về!"

"Dài dòng!”

Sắc mặt đạo sĩ tối sầm lại, hắn ta vung tay lên, cả người Hứa Quốc Lập bay lên, đập vào ngạch cửa lớn  “ầm” một tiếng.

Vài viên gạch ngói trên ngạch cửa bị vỡ tung rơi xuống đất cùng Hứa Quốc Lập.

Hứa Quốc Lập rên lên một tiếng, cảm thấy khí huyết cuộn trào, ngực hô hấp không thông, ông ấy "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu.

Thực lực của đạo sĩ này không phải dạng vừa, chỉ vung tay một cái đã khiến ông ấy bị thương nặng.

Ông ấy biết hôm nay mình gặp phải cao thủ nhưng vì trách nhiệm, ông ấy không thể để đối phương cứ thế đi vào.

Hứa Quốc Lập đã ngoài năm mươi tuổi, rời quân ngũ hai mươi năm nhưng lúc này máu nóng của người lính lại được kích hoạt, ông ấy ôm ngực, bò từ dưới đất đậy rồi lau vết máu trên khóe miệng, khuôn mặt lạnh lùng, ông ấy nghiêm nghị nói:

“Muốn vào đây, trừ khi giết chết tôi, bước qua xác tôi mà vào!"

Đạo sĩ có vẻ hơi bất ngờ, cười lớn nói:  “Không ngờ bên cạnh tiểu nhân còn có người trọng nghĩa khí như vậy, đáng tiếc là ông theo nhăm người rồi! Tôi vốn không muốn giết ông, là ông tự chuốc lấy, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho ông!" 

Chỉ thấy hắn ta vung phất trần trong tay, tơ phất trần cuốn về phía Hứa Quốc Lập.

Võ nghệ của Hứa Quốc Lập cũng không tệ nhưng khi gặp phải cao thủ cấp độ Tiên Thiên như thế này, ông ấy căn bản không có khả năng chống cự.

Cơ thể ông ấy lập tức bị tơ phất trần cuốn lấy bay lên không trung.

Mỗi sợi tơ đều như sợi thép cắt vào da ông ấy, chỉ cần đạo sĩ động ý niệm, ông ấy sẽ bị cắt thành thịt vụn, còn sạch hơn cả máy xay thịt.

Nhưng ngay lúc này, một lưỡng ánh sáng trắng từ dưới gốc tường sân bản ra cắt vào tơ phất trần như một con dao.

Đạo sĩ kinh ngạc kêu lên: "Còn có trận pháp ư!! Hừ, xem ta phá trận đây!"





Chương trước Chương tiếp