Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 55: Thằng bám váy!
Lý Dục Thần ra hiệu cho Mã Sơn lấy tiền.
Hoàng Tam cứ tưởng cậu Lý gặp người quen nên đã đưa hai người họ ra ngoài mà không nói lời nào.
Khu nhà xưởng này rất rộng, trường đấu chó vừa nãy đã được tu sửa lại từ một trong các phân xưởng.
Bây giờ Hoàng Tam đang đưa họ đến một phân xưởng khác.
Dọc đường phải đi qua nhiều khúc ngoặt, đi qua không ít nhà xưởng cùng kho hàng, nếu không có người dẫn đường thì thật sự rất khó tìm.
Nếu như ở bên ngoài gặp phải chuyện bất ngờ thì bên trong có thể dễ dàng sơ tán ra phía sau nếu như nhận được tin tức.
Trên đường còn có không ít trạm gác ngầm, Hoàng Tam phải xưng thân phận mới được thả đi.
Tòa nhà xưởng này nhỏ hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng bên trong trang hoàng rất đẹp.
Ở cửa vào còn có người kiểm tra, cho nên 2 con dao găm của Mã Sơn đã bị tịch thu.
Sau đó là thẩm định vốn, có lẽ là do Hoàng Tam, thẩm định vốn không nghiêm ngặt, chỉ là nhìn sơ qua, không chi tiết.
Bước vào trong còn có thể nhìn thấy một rào chắn vòng tròn.
Bên ngoài rào chắn là hai vòng ghế sofa.
Nhìn thoáng qua thì trông giống một hội nghị bàn tròn hơn.
Ở đây không có nhiều người lắm, ngoại trừ nhân viên thì chỉ có 10 người khác ngồi trên ghế sofa.
Lúc này, tất cả đều đang chăm chú nhìn vào 2 con chó bên trong rào chắn.
Hai còn chó kìa đang đánh nhau, mặt mũi đầy máu, thậm chí ngay cả da thịt cũng đã rớt ra.
Cảnh tượng rất thê thảm nhưng không ai ngăn lại.
Hoàng Tam nhỏ giọng giới thiệu với Lý Dục Thần, người ngồi ở giữa mặc áo sơ mi hoa là anh Thái, Thái Vĩ Dân.
Người đàn ông béo tròn bên cạnh là ông chủ Châu đến từ Vụ Châu.
Những người khác đều là đại ca ở các địa bàn xung quanh đây, hoặc những ông chủ giàu có từ nơi khác đến.
Không biết là do Hoàng Tam không biết nhiều, hay là bởi vì anh ta cảm thấy những người này không quan trọng lắm, cho nên không giới thiệu với Lý Dục Thần.
Tuy nhiên, chuyện làm cho Lý Dục Thần cảm thấy ngạc nhiên chính là anh lại thật sự nhìn thấy một người quen ở đây.
Cũng không phải là quá thân quen, bởi vì người này anh chị mới gặp hồi chiều nay.
Sáu sẹo.
Cuộc chiến giữa hai con chó đã lên đến đỉnh điểm nên không ai chú ý đến mấy người Lý Dục Thần vừa bước vào.
Hoàng Tam đến thì thầm vài lời với Thái Vĩ Dân.
Thái Vĩ Dân chỉ xua tay, không thèm nhìn ra cửa một cái.
Hoàng Tam đưa Lý Dục Thần và Mã Sơn tìm một nơi để ngồi xuống.
Thời gian trôi qua, hai con chó dần có dấu hiệu phân thắng bại.
Mọi người nín thở, bầu không khí có chút căng thẳng.
Đặc biệt là Sáu Sẹo, vết sẹo trên mặt gã ta không ngừng giật giật, nhìn nét mặt của gã ta cứ như thể gã ta là thứ đang chiến đấu sau rào chắn kia vậy.
Lý Dục Thần không khỏi có chút buồn cười, chó đánh nhau mà người lại căng thẳng.
Sau khoảng mười phút, một con chó cuối cùng ngã xuống đất, rên rỉ vài tiếng rồi chết.
Sáu Sẹo đập bàn, chửi dữ dội:
“Chết tiệt, chẳng được tích sự gì!”
Anh Thái thổi còi.
Con chó chiến thắng đi khập khiễng rồi nằm dưới chân gã ta, chờ đợi phần thưởng của chủ nhân.
Anh Thái lấy một miếng thịt bò từ chiếc hộp bên cạnh rồi ném cho con chó.
“Sáu Sẹo, con chó của anh không được rồi, Barton còn không thể xếp vào top ba trong số những con chó của tôi, thế mà ngay cả Barton nó cũng không thể thắng thì làm sao có thể khiêu chiến Sa Hoàng?”
“Mẹ kiếp, rõ ràng là sắp thắng, sao lại thua được?”
Sáu Sẹo có vẻ không phục lắm, liếc mắt một cái liền bất ngờ nhìn thấy Lý Dục Thần.
Gã ta hơi sửng sốt, sau đó tức giận chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Mẹ kiếp, nói sao lại xui xẻo như vậy, tại sao thằng này lại ở đây?”
Mọi người nhìn sang Lý Dục Thần.
Hoàng Tam sửng sốt, vội vàng nói: “Người này chính là cậu Lý, hôm nay là ngày đầu tiên đến chơi, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn”.
“Mẹ kiếp cậu Lý!”, Sáu Sẹo lớn tiếng mắng: “Thằng này chỉ là thằng bám váy đàn bà, làm bồi bàn trong nhà hàng, cậu Lý cái mẹ gì chứ! Tôi nói này anh Thái, trường đấu của anh sao càng ngày càng tồi tệ thế, ngay cả loại người này mà cũng có thể được mời vào sân như khách quý sao?”
Thái Vĩ Dân cau mày: “Hoàng Tam, chuyện gì đây?”
Hoàng Tam cũng sững sờ, nói: “Anh Sáu, có phải có hiểu lầm gì không? Đây thực sự là cậu Lý, con rể của nhà họ Lâm”.
“Con rể nhà họ Lâm? Nhà họ Lâm nào?”, Sáu Sẹo hỏi.
“Ở thành phố Hoà này thì còn nhà họ Lâm nào nữa”, Hoàng Tam nói.
“Ha ha ha…”, Sáu Sẹo đột nhiên cười phá lên, cười đến mức nghiêng ngã: “Con rể nhà họ Lâm? Ha ha ha, nếu như nó là con rể nhà họ Lâm thì tôi chính là tổ tâm của nhà họ Lâm! Ha ha ha…”
Thái Vĩ Dân đập bàn: “Sáu Sẹo, cẩn thận với những gì mình nói đi!”
Sáu Sẹo thu lại nụ cười, trừng mắt nói: “Anh Thái, đừng tưởng rằng tôi sợ anh, tôi biết anh có nhà họ Lâm chống lưng, nhưng thế thì sao chứ? Ở đây ai mà không có chống lưng?”
Lý Dục Thần vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói nhà họ Lâm đứng sau anh Thái.
Thế thì tại sao gã ta lại phái người bắt cóc Lâm Mộng Đình?
Hoàng Tam cứ tưởng cậu Lý gặp người quen nên đã đưa hai người họ ra ngoài mà không nói lời nào.
Khu nhà xưởng này rất rộng, trường đấu chó vừa nãy đã được tu sửa lại từ một trong các phân xưởng.
Bây giờ Hoàng Tam đang đưa họ đến một phân xưởng khác.
Dọc đường phải đi qua nhiều khúc ngoặt, đi qua không ít nhà xưởng cùng kho hàng, nếu không có người dẫn đường thì thật sự rất khó tìm.
Nếu như ở bên ngoài gặp phải chuyện bất ngờ thì bên trong có thể dễ dàng sơ tán ra phía sau nếu như nhận được tin tức.
Trên đường còn có không ít trạm gác ngầm, Hoàng Tam phải xưng thân phận mới được thả đi.
Tòa nhà xưởng này nhỏ hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng bên trong trang hoàng rất đẹp.
Ở cửa vào còn có người kiểm tra, cho nên 2 con dao găm của Mã Sơn đã bị tịch thu.
Sau đó là thẩm định vốn, có lẽ là do Hoàng Tam, thẩm định vốn không nghiêm ngặt, chỉ là nhìn sơ qua, không chi tiết.
Bước vào trong còn có thể nhìn thấy một rào chắn vòng tròn.
Bên ngoài rào chắn là hai vòng ghế sofa.
Nhìn thoáng qua thì trông giống một hội nghị bàn tròn hơn.
Ở đây không có nhiều người lắm, ngoại trừ nhân viên thì chỉ có 10 người khác ngồi trên ghế sofa.
Lúc này, tất cả đều đang chăm chú nhìn vào 2 con chó bên trong rào chắn.
Hai còn chó kìa đang đánh nhau, mặt mũi đầy máu, thậm chí ngay cả da thịt cũng đã rớt ra.
Cảnh tượng rất thê thảm nhưng không ai ngăn lại.
Hoàng Tam nhỏ giọng giới thiệu với Lý Dục Thần, người ngồi ở giữa mặc áo sơ mi hoa là anh Thái, Thái Vĩ Dân.
Người đàn ông béo tròn bên cạnh là ông chủ Châu đến từ Vụ Châu.
Những người khác đều là đại ca ở các địa bàn xung quanh đây, hoặc những ông chủ giàu có từ nơi khác đến.
Không biết là do Hoàng Tam không biết nhiều, hay là bởi vì anh ta cảm thấy những người này không quan trọng lắm, cho nên không giới thiệu với Lý Dục Thần.
Tuy nhiên, chuyện làm cho Lý Dục Thần cảm thấy ngạc nhiên chính là anh lại thật sự nhìn thấy một người quen ở đây.
Cũng không phải là quá thân quen, bởi vì người này anh chị mới gặp hồi chiều nay.
Sáu sẹo.
Cuộc chiến giữa hai con chó đã lên đến đỉnh điểm nên không ai chú ý đến mấy người Lý Dục Thần vừa bước vào.
Hoàng Tam đến thì thầm vài lời với Thái Vĩ Dân.
Thái Vĩ Dân chỉ xua tay, không thèm nhìn ra cửa một cái.
Hoàng Tam đưa Lý Dục Thần và Mã Sơn tìm một nơi để ngồi xuống.
Thời gian trôi qua, hai con chó dần có dấu hiệu phân thắng bại.
Mọi người nín thở, bầu không khí có chút căng thẳng.
Đặc biệt là Sáu Sẹo, vết sẹo trên mặt gã ta không ngừng giật giật, nhìn nét mặt của gã ta cứ như thể gã ta là thứ đang chiến đấu sau rào chắn kia vậy.
Lý Dục Thần không khỏi có chút buồn cười, chó đánh nhau mà người lại căng thẳng.
Sau khoảng mười phút, một con chó cuối cùng ngã xuống đất, rên rỉ vài tiếng rồi chết.
Sáu Sẹo đập bàn, chửi dữ dội:
“Chết tiệt, chẳng được tích sự gì!”
Anh Thái thổi còi.
Con chó chiến thắng đi khập khiễng rồi nằm dưới chân gã ta, chờ đợi phần thưởng của chủ nhân.
Anh Thái lấy một miếng thịt bò từ chiếc hộp bên cạnh rồi ném cho con chó.
“Sáu Sẹo, con chó của anh không được rồi, Barton còn không thể xếp vào top ba trong số những con chó của tôi, thế mà ngay cả Barton nó cũng không thể thắng thì làm sao có thể khiêu chiến Sa Hoàng?”
“Mẹ kiếp, rõ ràng là sắp thắng, sao lại thua được?”
Sáu Sẹo có vẻ không phục lắm, liếc mắt một cái liền bất ngờ nhìn thấy Lý Dục Thần.
Gã ta hơi sửng sốt, sau đó tức giận chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Mẹ kiếp, nói sao lại xui xẻo như vậy, tại sao thằng này lại ở đây?”
Mọi người nhìn sang Lý Dục Thần.
Hoàng Tam sửng sốt, vội vàng nói: “Người này chính là cậu Lý, hôm nay là ngày đầu tiên đến chơi, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn”.
“Mẹ kiếp cậu Lý!”, Sáu Sẹo lớn tiếng mắng: “Thằng này chỉ là thằng bám váy đàn bà, làm bồi bàn trong nhà hàng, cậu Lý cái mẹ gì chứ! Tôi nói này anh Thái, trường đấu của anh sao càng ngày càng tồi tệ thế, ngay cả loại người này mà cũng có thể được mời vào sân như khách quý sao?”
Thái Vĩ Dân cau mày: “Hoàng Tam, chuyện gì đây?”
Hoàng Tam cũng sững sờ, nói: “Anh Sáu, có phải có hiểu lầm gì không? Đây thực sự là cậu Lý, con rể của nhà họ Lâm”.
“Con rể nhà họ Lâm? Nhà họ Lâm nào?”, Sáu Sẹo hỏi.
“Ở thành phố Hoà này thì còn nhà họ Lâm nào nữa”, Hoàng Tam nói.
“Ha ha ha…”, Sáu Sẹo đột nhiên cười phá lên, cười đến mức nghiêng ngã: “Con rể nhà họ Lâm? Ha ha ha, nếu như nó là con rể nhà họ Lâm thì tôi chính là tổ tâm của nhà họ Lâm! Ha ha ha…”
Thái Vĩ Dân đập bàn: “Sáu Sẹo, cẩn thận với những gì mình nói đi!”
Sáu Sẹo thu lại nụ cười, trừng mắt nói: “Anh Thái, đừng tưởng rằng tôi sợ anh, tôi biết anh có nhà họ Lâm chống lưng, nhưng thế thì sao chứ? Ở đây ai mà không có chống lưng?”
Lý Dục Thần vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói nhà họ Lâm đứng sau anh Thái.
Thế thì tại sao gã ta lại phái người bắt cóc Lâm Mộng Đình?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương