Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 67: Ánh sáng tất yếu



Một đường đao xuất hiện giữa không trung.

Xoẹt một cái, đã chém âm hồn kia ra thành hai mảnh

Đao khí không hề suy giảm, rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng "Bùm"

Một vết đao dài khoảng hai mét, sâu đến vài tấc hằn lên bề mặt của viên đá cẩm thạch.

"Đao khí!"

Cố Ngôn Châu vô cùng kinh hãi.

"Nội lực phóng ra bên ngoài, chân khí hoá thành đao gươm, đây là. . . Đây là tuyệt chiêu Tông Sư mà!"

Ông ta đã luyện võ thuật từ nhỏ, khổ luyện cả một đời người cuối cùng cũng đột phá được đến cảnh Hoá Kình, nhìn qua nhìn lại trong cả thiên hạ, thì cũng được tính là bậc cao thủ.

Thế nhưng, để mà so với cảnh giới Tông Sư thì vẫn còn thua kém xa.

Từ Hoá Kình đến Tông Sư được ngăn cách nhau bởi một bức tường mà người luyện võ khó có thể vượt qua.

Người thanh niên trước mắt này, nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể đã lên được Tông Sư chứ?

Nhưng, mắt thấy tai nghe sao có thể sai được.

Cố Ngôn Châu nhìn rất rõ, đường đao khí đó ung dung nhẹ nhàng, nếu không phải Tông Sư, sao có thể thi triển được chứ?

Cho dù là gia chủ nhà họ Cố của ông ta ra tay cũng chưa chắc đã làm được điều đó một cách dễ dàng như thế.

Kampot cũng sửng sốt vô cùng

Mặc dù gã ta không ở Trung Nguyên, cũng không phải người trong giới võ lâm, không biết danh Tông Sư là gì.

Nhưng có thể vung tay tạo thành đao như thế này thì chắc chắn không phải người bình thường.

Kampot lộ vẻ hung dữ, bóp nát chuỗi hạt đầu lâu còn lại trong tay

Một màn sương trắng bao trùm khắp căn phòng.

Trong chớp mắt, lại hoá thành hàng chục âm hồn không đầu màu trắng cùng với những khuôn mặt đang trôi lơ lửng bên cạnh.

"Để xem mày có thể đánh được bao nhiêu!"

Hàng chục âm hồn bắt đầu lao về phía Lý Dục Thần.

Lần này, Lý Dục Thần không dùng Đao Khí nữa, mà đưa tay ra một cách nhẹ nhàng, vung lên không trung một phát.

Cả đoàn binh âm hồn kia đều rơi vào trong lòng bàn tay anh, ngưng tụ thành một đám sương dày đặc, sương mù dần dần bốc lên từ ngón tay của anh.

"Mày..."

Một vẻ lo sợ hiện ra trong đôi mắt của Kampot.

"Mày là.....ai?"

"Ở cao nguyên, mày đã từng nghe thấy thang trời bao giờ chưa?", Lý Dục Thần hỏi lại gã ta.

"Thang trời?"

Kampot lắp bắp với vẻ kinh sợ.

"Mày, mày từ trên trời xuống hả?"

Ngay sau đó gã ta lại lắc đầu lia lịa

"Không, không, không thể nào! Thang trời... chưa ai lên đó bao giờ cả!"

"Những người này đều là do mày hại chết sao?"

Lý Dục Thần từ từ mở nắm đấm ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu sương mù màu trắng.

Có vô vàn bóng người đang giãy giụa trong đám sương kia.

"Mày có nghe thấy tiếng than khóc của họ không, nỗi oán hận từ tận đáy lòng, bọn họ nhất định chết rất thảm".

"Trước khi bọn họ chết, nhất định đã bị mày giày vò rất lâu, cho nên mới có oán hận lớn như vậy."

"Nếu như lão tổ của Tạng Vu biết được chúng mày lợi dụng vu thuật mà ông ấy truyền lại để làm ra mấy chuyện quỷ thần đều căm phẫn thế này, không biết sẽ có cảm nghĩ gì đây!"

Lý Dục Thần vừa nói, vừa tiến từng bước về phía Kampot.

Kampot vừa kinh vừa sợ: "Không, không phải như vậy, bọn họ đều... đều... sẽ nhận được sự bảo vệ của tao, bất tử mãi mãi, bọn họ sẽ cảm kích tao thôi!"

"Thật sao? Thế lát nữa, để bọn họ cảm ơn mày tử tế nhé. Còn bây giờ, tao sẽ cho mày mở mang kiến thức về ánh sáng chính đạo, pháp thuật chân chính là thế nào!"

Dứt lời, Lý Dục Thần giơ tay phải lên.

"Ánh sáng tất yếu!"

Bỗng nhiên, từ trong không trung, từ bốn phương tám hướng, rất nhiều tia sáng lóe lên bay tới.

Dường như, tất cả ánh sáng trên bầu trời bên ngoài căn phòng đều bị Lý Dục Thần hút vào trong lòng bàn tay.

Sau đó, bầu trời tối sầm lại, ánh sáng bỗng biến mất.

Một mảng tối đen như mực bao phủ cả căn phòng.

Chỉ còn quả cầu ánh sáng rực rỡ trong lòng bàn tay Lý Dục Thần.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng nắm chặt tay lại.

Quả cầu ánh sáng bị anh bóp nát.

Mọi người nghe thấy một tiếng nổ vang trong đầu như sét đánh giữa trời quang.

Ánh sáng hiện ra.

Từ trong lòng bàn tay Lý Dục Thần, phát ra vô số tia chớp điện.

Tất cả đều đánh về phía bóng tối vô tận đằng sau cánh cửa hư không mà Kampot đã mở ra khi nãy.

"Tao nghe thấy bọn họ kêu thảm thiết, trong lòng bọn họ oán hận, nhất định là chết rất thảm!"

"Bọn hắn trước khi chết nhất định là bị mày tra tấn rất lâu, cho nên mới có oán khí to lớn như vậy!"

Trong bóng tối, vang lên tiếng gào thét của quỷ dữ giống như tiếng than khóc của địa ngục.

Một luồng ánh sáng trắng chói mắt hiện ra.

Cánh cửa hư không đóng lại và bóng tối vô tận cũng biến mất.

Cái sọ trên mặt đất như một cái bát, bụp một tiếng, vỡ thành bốn mảnh.

Kampot nhìn thấy cảnh này thì lập tức ngã quỵ xuống đất.

Trong nhà xưởng rộng lớn này được bao trùm bởi một sự im lặng chết chóc.

Không ai phát ra một âm thanh nào, thậm chí một tiếng thở mạnh cũng không có.

Chỉ có làn sương trắng trong lòng bàn tay Lý Dục Thần đang cuộn trào.

Bóng người trong sương mù dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nó giãy giụa vặn vẹo không ngừng, giống như đang muốn thoát ra.

“Kampot, mày biết thế nào gọi là gieo nhân nào gặp quả đó chưa?”

"Không, đừng mà!"

Kampot nhìn vào tay của Lý Dục Thần, trong đôi mắt gã ta tràn đầy sự kinh hoàng.

"Cầu xin anh, cầu xin tiên nhân trên thang trời, tha lỗi cho tôi!"

Kampot quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tha.

"Tội lỗi của mày không thể tha thứ!"

Lý Dục Thần lật cổ tay.

Làn sương trắng kia sà xuống.

Cuồn cuộn như thác nước trút xuống.

Sương mù ùn ùn tan ra, hóa thành mấy chục bóng người, phát ra tiếng hú hét thê lương.

"KHÔNG!"

Kampot gào lên sợ hãi, chỉ trong nháy mắt gã ta bị bao vây bởi những âm hồn này.

Cùng lúc đó, những linh hồn chó xung quanh cũng lao về phía Kampot như thể chúng đã nhận được một chỉ dẫn nào đó.

Hàng trăm con chó và hàng chục âm hồn, khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Chúng gầm gừ, cắn xé!

Dù không có cơ thể thật sự, nhưng dường như người ta có thể nhìn thấy da thịt trên người Kampot đang bị xé ra từng miếng một.

Ngay cả một người tàn nhẫn như Thái Vĩ Dân cũng vô cùng sợ hãi khi nhìn cảnh tượng này.

Chương trước Chương tiếp