Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 72: Để chúng ta yêu thật tự do tự tại
“Nói vậy nghĩa là cô thừa nhận tôi đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang phải không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Lâm Mộng Đình chợt phát hiện da mặt của anh chàng này không phải dày một cách bình thường.
“Rốt cuộc trước đây anh làm nghề gì thế?”
“Nhặt ve chai”.
“Thôi đi, mới vừa rồi còn bảo mình xuất thân phi phàm cơ mà!”
Lúc này chủ quán mang xiên nướng đã chín qua cho họ, vừa khéo nghe thấy những gì họ nói, bèn lên tiếng phản biện.
“Xuất thân phi phàm đâu có mâu thuẫn với nhặt ve chai, từ bỏ thân phận cao quý để kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai, đây mới gọi là phi phàm đó. Giống như tôi nè, tôi cũng xuất thân phi phàm, nhưng nó đâu có ảnh hưởng tới việc tôi bán đồ nướng, đúng không?”
Ông chủ cười quay đi, trước khi đi còn nháy mắt với Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần giơ ngón cái lên với ông ấy.
Lâm Mộng Đình suy tư.
Lý Dục Thần cũng không quấy rầy cô, cầm xiên thịt trên bàn lên ăn.
Anh vừa ăn vừa nói: “Thế gian này chỉ có đồ ăn ngon là không thể bỏ bê thôi”.
Lâm Mộng Đình nhìn anh bằng ánh mắt có phần ai oán.
Cô cũng cầm lấy một cây xiên nướng, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng, nhưng lại không ăn.
Như thể đang suy nghĩ gì đó.
Chần chừ một lúc, cô mới hỏi: “Vậy bây giờ anh… có còn muốn… huỷ hôn nữa không?”
Lý Dục Thần hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cô đã biết đối tượng đính hôn là tôi, cô còn muốn phản đối nữa không?”
Lâm Mộng Đình nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Tôi không biết nữa”.
Anh cười: “Vậy thì đừng suy nghĩ, đừng hỏi nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không được sao?”
Lâm Mộng Đình gật đầu: “Cũng đúng, cứ thuận theo tự nhiên đi”.
“Phải đấy, đừng để bị gò bó, cứ tự nhiên đi, hình như cũng có câu hát thế này”, Lý Dục Thần nhẹ nhàng hát: “Để chúng ta yêu thật tự do tự tại…”
Nghe thấy tiếng hát lệch tông không có điểm dừng này, Lâm Mộng Đình cười ha hả.
Đây chính là tiếng hát của anh hùng văn võ song toàn, có tài trị quốc sao?
Ha ha ha…
Cười được một lát, cô bỗng nhiên hoàn hồn lại, nguýt mắt nhìn Lý Dục Thần.
“Ai muốn yêu đương với anh chứ!”
Trong không khí chợt có thêm một chút hương vị ngọt ngào.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, màn đêm trông như bạc, khói bốc ra từ vỉ nướng cũng trở nên như có linh khí.
Tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng tựa như một giấc mộng xa xăm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khung cảnh như mơ này.
Lý Dục Thần nhìn thấy một dãy số lạ.
“A lô…”
“A lô, phải cậu Lý không? Tôi là Thái Vĩ Dân”.
“Cậu Lý, cậu đang ở quán nướng trên đường Vĩ Nghiệp phải không?”
“Đúng vậy”.
“Cậu Lâm biết cậu đang hẹn hò với cô Lâm ở đó, có thể cậu ta sẽ làm khó dễ cho các cậu”.
Đương nhiên Lý Dục Thần biết là Thái Vĩ Dân báo tin cho Lâm Thiếu Hằng, nhưng anh cũng không vạch trần.
“Anh ta không nhờ anh ra tay à?”
“Có, nhưng tôi từ chối rồi, tôi nói bên trường đấu chó xảy ra chút chuyện, không điều người đi được”.
“Anh ta có tin không?”
“Tin, tôi đã kể chuyện của Chu Lợi Quân rồi”.
Lý Dục Thần mỉm cười.
Chu Lợi Quân là nhân vật có máu mặt ở Vụ Châu, gã ta đã bị Thái Vĩ Dân chặt tay, chắc Lâm Thiếu Hằng nghe cũng thấy nhức đầu thôi.
“Ừ, ngoài anh ra, mấy chuyện này Lâm Thiếu Hằng sẽ nhờ ai làm?”
“Tôi cũng không chắc, chỉ cần có tiền thì không bao giờ thiếu người làm cả”.
“Được, tôi biết rồi”.
Lý Dục Thần cúp máy.
Biểu hiện của Thái Vĩ Dân nằm trong dự liệu của anh, thậm chí còn tốt hơn anh mong đợi một chút.
Sau khi anh nhờ Mã Sơn tiết lộ tin tức cho Thái Vĩ Dân thông qua Hoàng Tam, người bình thường chưa biết rõ tình hình, có lẽ sẽ chọn cách án binh bất động, giả vờ không biết tin tức này.
Như vậy sẽ không đắc tội ai cả, ngồi nhìn nghêu cò tranh nhau, ai thắng thì giúp người đó.
Kiểu người này thoạt nhìn có vẻ thông minh, nhưng thực chất là rất ngu xuẩn.
Nếu như Thái Vĩ Dân chọn cách này, thế thì sau này sẽ không còn được Lý Dục Thần coi trọng nữa.
Nếu như gã ta ngu xuẩn hơn, báo với Lâm Thiếu Hằng mà không nói cho Lý Dục Thần, thậm chí còn giúp Lâm Thiếu Hằng đối phó với Lý Dục Thần, như vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tất nhiên Lý Dục Thần cũng sẽ không bỏ qua cho gã ta.
Nhưng bây giờ Thái Vĩ Dân lại mật báo với Lâm Thiếu Hằng trước, sau đó nói với Lý Dục Thần.
Mặt ngoài gã ta vẫn theo Lâm Thiếu Hằng, nhưng thực chất là đang làm việc cho Lý Dục Thần.
Đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn.
Thái Vĩ Dân rất thông minh, lựa chọn giải pháp tối ưu.
Lý Dục Thần rất hài lòng với biểu hiện của Thái Vĩ Dân.
Sau khi cúp máy, anh hỏi Lâm Mộng Đình.
“Lâm Thiếu Hằng là anh họ của cô hả?”
Lâm Mộng Đình ngây ra, không biết vì sao tự nhiên anh lại hỏi điều này, bèn đáp: “Đúng thế, anh ta là con trai của bác cả tôi”.
“Bình thường quan hệ giữa hai người thế nào?”
“Quan hệ? Cũng bình thường thôi, dù sao cũng chung một gia tộc, lợi ích bị ràng buộc với nhau. Thật ra bác cả tôi là con trai của anh trai của ông nội tôi, ông ấy cũng là anh em họ với bố tôi. Đáng lẽ là hai nhà, nhưng ông nội tôi khá coi trọng vấn đề này, bảo mọi người sống chung với nhau mới có thể gọi là gia tộc”.
“Nhà họ Lâm còn ai khác nữa không?”
“Tôi còn hai người cô nữa, đều đã lấy chồng hết rồi. Con cháu của anh chị em cùng thế hệ với ông nội tôi cũng có mấy người, họ đều đang quản lý một số sản nghiệp khác, cũng được gọi là một phần tử của gia tộc. Nhưng ngày thường họ ít ghé chơi lắm, chỉ khi nào có hội nghị gia tộc hàng năm mới đến thôi”.
Lâm Mộng Đình chợt phát hiện da mặt của anh chàng này không phải dày một cách bình thường.
“Rốt cuộc trước đây anh làm nghề gì thế?”
“Nhặt ve chai”.
“Thôi đi, mới vừa rồi còn bảo mình xuất thân phi phàm cơ mà!”
Lúc này chủ quán mang xiên nướng đã chín qua cho họ, vừa khéo nghe thấy những gì họ nói, bèn lên tiếng phản biện.
“Xuất thân phi phàm đâu có mâu thuẫn với nhặt ve chai, từ bỏ thân phận cao quý để kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai, đây mới gọi là phi phàm đó. Giống như tôi nè, tôi cũng xuất thân phi phàm, nhưng nó đâu có ảnh hưởng tới việc tôi bán đồ nướng, đúng không?”
Ông chủ cười quay đi, trước khi đi còn nháy mắt với Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần giơ ngón cái lên với ông ấy.
Lâm Mộng Đình suy tư.
Lý Dục Thần cũng không quấy rầy cô, cầm xiên thịt trên bàn lên ăn.
Anh vừa ăn vừa nói: “Thế gian này chỉ có đồ ăn ngon là không thể bỏ bê thôi”.
Lâm Mộng Đình nhìn anh bằng ánh mắt có phần ai oán.
Cô cũng cầm lấy một cây xiên nướng, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng, nhưng lại không ăn.
Như thể đang suy nghĩ gì đó.
Chần chừ một lúc, cô mới hỏi: “Vậy bây giờ anh… có còn muốn… huỷ hôn nữa không?”
Lý Dục Thần hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cô đã biết đối tượng đính hôn là tôi, cô còn muốn phản đối nữa không?”
Lâm Mộng Đình nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Tôi không biết nữa”.
Anh cười: “Vậy thì đừng suy nghĩ, đừng hỏi nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không được sao?”
Lâm Mộng Đình gật đầu: “Cũng đúng, cứ thuận theo tự nhiên đi”.
“Phải đấy, đừng để bị gò bó, cứ tự nhiên đi, hình như cũng có câu hát thế này”, Lý Dục Thần nhẹ nhàng hát: “Để chúng ta yêu thật tự do tự tại…”
Nghe thấy tiếng hát lệch tông không có điểm dừng này, Lâm Mộng Đình cười ha hả.
Đây chính là tiếng hát của anh hùng văn võ song toàn, có tài trị quốc sao?
Ha ha ha…
Cười được một lát, cô bỗng nhiên hoàn hồn lại, nguýt mắt nhìn Lý Dục Thần.
“Ai muốn yêu đương với anh chứ!”
Trong không khí chợt có thêm một chút hương vị ngọt ngào.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, màn đêm trông như bạc, khói bốc ra từ vỉ nướng cũng trở nên như có linh khí.
Tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng tựa như một giấc mộng xa xăm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khung cảnh như mơ này.
Lý Dục Thần nhìn thấy một dãy số lạ.
“A lô…”
“A lô, phải cậu Lý không? Tôi là Thái Vĩ Dân”.
“Cậu Lý, cậu đang ở quán nướng trên đường Vĩ Nghiệp phải không?”
“Đúng vậy”.
“Cậu Lâm biết cậu đang hẹn hò với cô Lâm ở đó, có thể cậu ta sẽ làm khó dễ cho các cậu”.
Đương nhiên Lý Dục Thần biết là Thái Vĩ Dân báo tin cho Lâm Thiếu Hằng, nhưng anh cũng không vạch trần.
“Anh ta không nhờ anh ra tay à?”
“Có, nhưng tôi từ chối rồi, tôi nói bên trường đấu chó xảy ra chút chuyện, không điều người đi được”.
“Anh ta có tin không?”
“Tin, tôi đã kể chuyện của Chu Lợi Quân rồi”.
Lý Dục Thần mỉm cười.
Chu Lợi Quân là nhân vật có máu mặt ở Vụ Châu, gã ta đã bị Thái Vĩ Dân chặt tay, chắc Lâm Thiếu Hằng nghe cũng thấy nhức đầu thôi.
“Ừ, ngoài anh ra, mấy chuyện này Lâm Thiếu Hằng sẽ nhờ ai làm?”
“Tôi cũng không chắc, chỉ cần có tiền thì không bao giờ thiếu người làm cả”.
“Được, tôi biết rồi”.
Lý Dục Thần cúp máy.
Biểu hiện của Thái Vĩ Dân nằm trong dự liệu của anh, thậm chí còn tốt hơn anh mong đợi một chút.
Sau khi anh nhờ Mã Sơn tiết lộ tin tức cho Thái Vĩ Dân thông qua Hoàng Tam, người bình thường chưa biết rõ tình hình, có lẽ sẽ chọn cách án binh bất động, giả vờ không biết tin tức này.
Như vậy sẽ không đắc tội ai cả, ngồi nhìn nghêu cò tranh nhau, ai thắng thì giúp người đó.
Kiểu người này thoạt nhìn có vẻ thông minh, nhưng thực chất là rất ngu xuẩn.
Nếu như Thái Vĩ Dân chọn cách này, thế thì sau này sẽ không còn được Lý Dục Thần coi trọng nữa.
Nếu như gã ta ngu xuẩn hơn, báo với Lâm Thiếu Hằng mà không nói cho Lý Dục Thần, thậm chí còn giúp Lâm Thiếu Hằng đối phó với Lý Dục Thần, như vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tất nhiên Lý Dục Thần cũng sẽ không bỏ qua cho gã ta.
Nhưng bây giờ Thái Vĩ Dân lại mật báo với Lâm Thiếu Hằng trước, sau đó nói với Lý Dục Thần.
Mặt ngoài gã ta vẫn theo Lâm Thiếu Hằng, nhưng thực chất là đang làm việc cho Lý Dục Thần.
Đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn.
Thái Vĩ Dân rất thông minh, lựa chọn giải pháp tối ưu.
Lý Dục Thần rất hài lòng với biểu hiện của Thái Vĩ Dân.
Sau khi cúp máy, anh hỏi Lâm Mộng Đình.
“Lâm Thiếu Hằng là anh họ của cô hả?”
Lâm Mộng Đình ngây ra, không biết vì sao tự nhiên anh lại hỏi điều này, bèn đáp: “Đúng thế, anh ta là con trai của bác cả tôi”.
“Bình thường quan hệ giữa hai người thế nào?”
“Quan hệ? Cũng bình thường thôi, dù sao cũng chung một gia tộc, lợi ích bị ràng buộc với nhau. Thật ra bác cả tôi là con trai của anh trai của ông nội tôi, ông ấy cũng là anh em họ với bố tôi. Đáng lẽ là hai nhà, nhưng ông nội tôi khá coi trọng vấn đề này, bảo mọi người sống chung với nhau mới có thể gọi là gia tộc”.
“Nhà họ Lâm còn ai khác nữa không?”
“Tôi còn hai người cô nữa, đều đã lấy chồng hết rồi. Con cháu của anh chị em cùng thế hệ với ông nội tôi cũng có mấy người, họ đều đang quản lý một số sản nghiệp khác, cũng được gọi là một phần tử của gia tộc. Nhưng ngày thường họ ít ghé chơi lắm, chỉ khi nào có hội nghị gia tộc hàng năm mới đến thôi”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương