Rơi Vào Lưới Tình Không Thể Thoát
Chương 2: Mèo với chuột gặp nhau
Hôm nay vẫn như thường lệ tôi đi học. sau khi đánh trống vô học, tôi mãi mê nói chuyện với An Nhiên mà không để ý đến sự hiện diện của ai đó.
Bỗng nhiên một chàng trai bước vào khiến cho cả lớp phải kinh ngạc. nhìn anh lạ lạ mà cũng quen quen. mọi người xung quanh vẫn không hiểu rốt cuộc gặp người này ở đâu nhưng rất quen.
Mấy bạn nữ ở dưới nhìn đắm đuối người đẹp trai trước mặt. ai nấy đều khen ngợi, chỉ có người chơi thân với Trạch thì mới nhận ra.
sau một hồi im lặng, ánh mắt dừng lại chỗ Chi thì Lý Thừa Trạch giới thiệu tên của bản thân mình khiến cho chi đứng đờ người giống như bị chuyện gì thất thần vậy.
”chào mọi người, tôi là Lý Thừa Trạch rất vui khi được làm quen với các cậu”
”các cậu nhớ tôi chứ?”
Mấy tuổi con gái nghe là khoái liền ai nấy đều quýnh lên mà không kìm nổi lại lời nói:
” Nhớ..”
Lúc đầu Thừa Trạch vô tưởng ai ai ngờ là học bá náo loạn cả trường năm đó khiến cho bao nhiêu con mắt phải ngưỡng mộ thán phục.
Ông thầy chủ nhiệm vốn không mê trai nên cho Thừa Trạch tự chọn chỗ ngồi của riêng mình miễn sao ổn là được.
thừa Trạch không chần chừ gì mà lên tiếng:
“ Thưa Thầy, em muốn ngồi sau lưng bạn khẩu trang đen đấy ạ “
Tôi không biết trong đầu tôi lúc này trống rỗng chả có một tí cảm xúc nào cả. Từ lúc cậu ấy bước vào coi như là một người mất hồn.
Tuy Thừa Trạch chỉ nói ra câu đó nhưng suy cho cùng người ngại vẫn chính là tôi.Bao nhiêu con mắt của những cô gái hâm mộ Thừa Trạch điều đỗ dồn về phía tôi khiến tôi phải rùng mình.
Có ngưỡng mộ có,ghét bỏ có khiến tôi không thể không tức giận được. Giống như một ngày không ăn cơm không sống nổi được khổ quá cơ mà!
Cả lớp chỉ: ồ..o...o
Thừa Trạch đi với bước chân cực nhanh mà tới gần tôi mà ghé nhẹ vào tai tôi.Hơi thở từ miệng cậu ấy phả vào vành tai khiến tim tôi hẫng một nhịp.
”Chào cậu lâu rồi không gặp Chị à “
Tôi nghe thì không khỏi tức điên lên nhưng vẫn cứ kìm nén cơn thịnh nộ của mình mà chỉ đơn giản là nói nhẹ:
“ Ồ vậy sao có gì đâu mà phải nói chỉ cho mất công vậy nhỉ?”
“Không biết cậu có nhớ tôi không vậy nhỉ?”
“ Tôi tuyệt đối sẽ không nhớ cậu đâu đừng mơ!”
Chi nói mà không ngất lời nói dối mà cũng hay thế quả thật chỉ có mình cô. Không nhớ mà tối nào cũng nhìn cũng lấy bức ảnh hài người chụp xong hồi nhỏ mà xem.
Trạch nghe thì có chút buồn.Hoá ra cậu ấy không hề quan tâm đến mình nhưng lại thôi bãi bỏ vẫn là cách tốt nhất.
Chi không chịu được nữa mà quay sau lưng đánh Thừa Trạch một cái bằng cây thước nhưng ai ngờ chả những anh không đau mà còn bật lại cô một câu khiến cô đờ người.
“ Cậu đánh có đau đâu mấy năm mà trình vẫn gà thế không biết “
“Thay đổi gì chứ cảm giúc vẫn vậy “
Tự nhiên bị chê gà thấy nó cứ nhấc nhấc cái đầu nên Chi đành hạ quả mà thôi.
“ Không đau kệ cậu “
An Nhiên và mọi người trong lớp thấy vậy cũng để yên cho họ như vậy.Họ vẫn không có ý nghĩ đồn hai người thích nhau vì ai cũng biết họ là bạn bè thân nhau 15 năm trời.Họ mà gặp nhau là như mèo với chuột.
Cụ thể Chi là chuột,Trạch là mèo đen hay chọc.
Nhiên không nhịn được nữa mà lại hỏi thăm Trạch.Lúc anh bước vào Nhiên đã gục ngã trước thần thái cuốn hút của anh.
“ Cậu có sao không Thừa Trạch?”
Trạch đúng kiểu nói chuyện vui đùa với Chỉ thì khá tự nhiên còn với người khác thì lạnh lùng vô cảm không có tí cảm xúc nào cả.
Anh chỉ trả lời lấy lệ thôi.Nhiên đang rất mong chờ câu trả lời của Trạch.Nhưng anh lại trả lời cọc hết sức để miêu tả.
“Không”_giọng anh gồng lên trong rất đáng sợ không khác gì một con cả,anh liếc nhẹ cô ta một cái.
Nhiên lùi bước chân lại như đang sợ sệt người đứng trước mặt.Mọi chuyện vẫn chưa xong khi Trạch còn tặng cho Nhiên một câu kèm phát sốc.
“Tôi có đau hay không cần cô phải hỏi “
“Tôi tự khắc lo liệu “
“Trên đời này,ngoài Chi ra không ai được hỏi tôi câu đó “
Gì chứ? Chi nghe mà sản gai óc,lông gà lông vịt ớn lạnh ngang.Nãi giờ nghe hai người trò chuyện thì thấy Nhiên hiền quá.Gặp Chi khỏi ăn chửi nãi giờ.
Tại Chi đây thánh thiện không so đo với Trạch mà thôi còn không thì....cũng phải....chịu.
Nhiên nghe thì mặt mày tái mét.Bạn bè đời đâu nói câu này còn ngoài Chi ra nữa chứ.Họ không đơn giản là bạn bè được.
Tiết 1 kết thúc vì không học để chào đón Học Bá Lý trở về.Sau khi học xong tiết 2,Chi vươn vai như vừa trải qua một bài tập hoá có thể nói:
“Dễ với Trạch khó với Chi “_cô nói cũng không biết ngượng ngạo vì nó là sự thật cơ mà.
Đông Phương Thượng Khánh tới chỗ Chi để hỏi về bài tập toán nâng cao dành cho dân chuyên toán.Chi thấy vậy cũng tận tình chỉ bảo.Nhưng lại quên để ý ánh mắt dò xét của ai đó tối sầm lại phía sau.
Sau khi làm bài tập cùng nhau, Khánh bỗng lấy trong túi một viên kẹo bạc hà mà đưa trước mặc Chỉ:
“ Tặng cậu đó nhận đi “
“Không nhận tớ ép cậu ăn cho bằng được “
Chi cũng tính không nhận.Vì bạn bè nhận sợ mấy bạn trong lớp lại nói này nói nọ.Khi cô thấy trong câu nói của Khánh rất mong muốn cô nhận nên cô đưa hai tay cầm lấy.Còn không quên cảm ơn Khánh.
“cảm ơn cậu “
“ Tôi với cậu thì có gì mà phải cảm ơn chứ?”
Đợi Khánh đi một hồi ra khỏi cửa lớp.Thừa Trạch kéo Chi ra ngoài với sức mạnh cực lớn mà bảo:
“ Tại sao cậu lại nhận kẹo của cậu ta chứ?bộ nó ngon lắm à!”
“Muốn gì chỉ cần cậu muốn tôi nhất định bất chấp sinh mệnh để chỉ cho cậu “
Chi nghe những lời này chỉ thấy vớ vớ vẩn mà phản lại câu của anh.
“ Tớ nhận thì nhận cũng để ý làm gì cơ chứ?”
“ Nhưng tớ khó chịu, tớ ngứa mắt không thích đâu “_giọng đầy sự cưng chiều chỉ dành riêng cho cô.
Chợt nhớ ra điều gì đó Chi đột nhiên nhỏ giọng lại mà nói:
“ Chiều nay cậu có rảnh không quá nhà tớ chỉ tớ giúp bài tập hoá với tớ ngu “_giọng nũng nịu còn thói quen phồng má nữa chứ.
Thì ra đột nhiên đổi giọng dễ thương,biểu cảm đáng yêu thế này là để nhờ vả anh.Chứ bình thường cô mà vầy chắc xương rồng nói được quá.
Thay anh im lặng cứ nhìn mình hoài cô ngại lên tiếng:
“ Một năm cậu đi tớ top 1 lớp,top 2 khối giờ cậu vô là cậu hơn tớ rồi nên hỏi cậu vẫn là hợp lý nhất đúng chứ?”
Chi nghĩ thầm bụng rằng:“ Vì không biết làm mới nói giọng mà mình ghét nhất để nói với cậu ấy chứ còn lâu “
“ Thói quen phồng má sao không bỏ được thế này tức chết đi được mất!”
Trạch như hiểu ra được câu nói câu nói của Chi.Đúng thật anh học rất giỏi phải nói là hơn cả chữ xuất sắc luôn ấy chứ.
“Chỉ cần là việc cậu cần tớ sẽ bất chấp mọi thứ giúp cậu “
Chi kiểu:“ nghe mà mắc ối “
Bỗng nhiên một chàng trai bước vào khiến cho cả lớp phải kinh ngạc. nhìn anh lạ lạ mà cũng quen quen. mọi người xung quanh vẫn không hiểu rốt cuộc gặp người này ở đâu nhưng rất quen.
Mấy bạn nữ ở dưới nhìn đắm đuối người đẹp trai trước mặt. ai nấy đều khen ngợi, chỉ có người chơi thân với Trạch thì mới nhận ra.
sau một hồi im lặng, ánh mắt dừng lại chỗ Chi thì Lý Thừa Trạch giới thiệu tên của bản thân mình khiến cho chi đứng đờ người giống như bị chuyện gì thất thần vậy.
”chào mọi người, tôi là Lý Thừa Trạch rất vui khi được làm quen với các cậu”
”các cậu nhớ tôi chứ?”
Mấy tuổi con gái nghe là khoái liền ai nấy đều quýnh lên mà không kìm nổi lại lời nói:
” Nhớ..”
Lúc đầu Thừa Trạch vô tưởng ai ai ngờ là học bá náo loạn cả trường năm đó khiến cho bao nhiêu con mắt phải ngưỡng mộ thán phục.
Ông thầy chủ nhiệm vốn không mê trai nên cho Thừa Trạch tự chọn chỗ ngồi của riêng mình miễn sao ổn là được.
thừa Trạch không chần chừ gì mà lên tiếng:
“ Thưa Thầy, em muốn ngồi sau lưng bạn khẩu trang đen đấy ạ “
Tôi không biết trong đầu tôi lúc này trống rỗng chả có một tí cảm xúc nào cả. Từ lúc cậu ấy bước vào coi như là một người mất hồn.
Tuy Thừa Trạch chỉ nói ra câu đó nhưng suy cho cùng người ngại vẫn chính là tôi.Bao nhiêu con mắt của những cô gái hâm mộ Thừa Trạch điều đỗ dồn về phía tôi khiến tôi phải rùng mình.
Có ngưỡng mộ có,ghét bỏ có khiến tôi không thể không tức giận được. Giống như một ngày không ăn cơm không sống nổi được khổ quá cơ mà!
Cả lớp chỉ: ồ..o...o
Thừa Trạch đi với bước chân cực nhanh mà tới gần tôi mà ghé nhẹ vào tai tôi.Hơi thở từ miệng cậu ấy phả vào vành tai khiến tim tôi hẫng một nhịp.
”Chào cậu lâu rồi không gặp Chị à “
Tôi nghe thì không khỏi tức điên lên nhưng vẫn cứ kìm nén cơn thịnh nộ của mình mà chỉ đơn giản là nói nhẹ:
“ Ồ vậy sao có gì đâu mà phải nói chỉ cho mất công vậy nhỉ?”
“Không biết cậu có nhớ tôi không vậy nhỉ?”
“ Tôi tuyệt đối sẽ không nhớ cậu đâu đừng mơ!”
Chi nói mà không ngất lời nói dối mà cũng hay thế quả thật chỉ có mình cô. Không nhớ mà tối nào cũng nhìn cũng lấy bức ảnh hài người chụp xong hồi nhỏ mà xem.
Trạch nghe thì có chút buồn.Hoá ra cậu ấy không hề quan tâm đến mình nhưng lại thôi bãi bỏ vẫn là cách tốt nhất.
Chi không chịu được nữa mà quay sau lưng đánh Thừa Trạch một cái bằng cây thước nhưng ai ngờ chả những anh không đau mà còn bật lại cô một câu khiến cô đờ người.
“ Cậu đánh có đau đâu mấy năm mà trình vẫn gà thế không biết “
“Thay đổi gì chứ cảm giúc vẫn vậy “
Tự nhiên bị chê gà thấy nó cứ nhấc nhấc cái đầu nên Chi đành hạ quả mà thôi.
“ Không đau kệ cậu “
An Nhiên và mọi người trong lớp thấy vậy cũng để yên cho họ như vậy.Họ vẫn không có ý nghĩ đồn hai người thích nhau vì ai cũng biết họ là bạn bè thân nhau 15 năm trời.Họ mà gặp nhau là như mèo với chuột.
Cụ thể Chi là chuột,Trạch là mèo đen hay chọc.
Nhiên không nhịn được nữa mà lại hỏi thăm Trạch.Lúc anh bước vào Nhiên đã gục ngã trước thần thái cuốn hút của anh.
“ Cậu có sao không Thừa Trạch?”
Trạch đúng kiểu nói chuyện vui đùa với Chỉ thì khá tự nhiên còn với người khác thì lạnh lùng vô cảm không có tí cảm xúc nào cả.
Anh chỉ trả lời lấy lệ thôi.Nhiên đang rất mong chờ câu trả lời của Trạch.Nhưng anh lại trả lời cọc hết sức để miêu tả.
“Không”_giọng anh gồng lên trong rất đáng sợ không khác gì một con cả,anh liếc nhẹ cô ta một cái.
Nhiên lùi bước chân lại như đang sợ sệt người đứng trước mặt.Mọi chuyện vẫn chưa xong khi Trạch còn tặng cho Nhiên một câu kèm phát sốc.
“Tôi có đau hay không cần cô phải hỏi “
“Tôi tự khắc lo liệu “
“Trên đời này,ngoài Chi ra không ai được hỏi tôi câu đó “
Gì chứ? Chi nghe mà sản gai óc,lông gà lông vịt ớn lạnh ngang.Nãi giờ nghe hai người trò chuyện thì thấy Nhiên hiền quá.Gặp Chi khỏi ăn chửi nãi giờ.
Tại Chi đây thánh thiện không so đo với Trạch mà thôi còn không thì....cũng phải....chịu.
Nhiên nghe thì mặt mày tái mét.Bạn bè đời đâu nói câu này còn ngoài Chi ra nữa chứ.Họ không đơn giản là bạn bè được.
Tiết 1 kết thúc vì không học để chào đón Học Bá Lý trở về.Sau khi học xong tiết 2,Chi vươn vai như vừa trải qua một bài tập hoá có thể nói:
“Dễ với Trạch khó với Chi “_cô nói cũng không biết ngượng ngạo vì nó là sự thật cơ mà.
Đông Phương Thượng Khánh tới chỗ Chi để hỏi về bài tập toán nâng cao dành cho dân chuyên toán.Chi thấy vậy cũng tận tình chỉ bảo.Nhưng lại quên để ý ánh mắt dò xét của ai đó tối sầm lại phía sau.
Sau khi làm bài tập cùng nhau, Khánh bỗng lấy trong túi một viên kẹo bạc hà mà đưa trước mặc Chỉ:
“ Tặng cậu đó nhận đi “
“Không nhận tớ ép cậu ăn cho bằng được “
Chi cũng tính không nhận.Vì bạn bè nhận sợ mấy bạn trong lớp lại nói này nói nọ.Khi cô thấy trong câu nói của Khánh rất mong muốn cô nhận nên cô đưa hai tay cầm lấy.Còn không quên cảm ơn Khánh.
“cảm ơn cậu “
“ Tôi với cậu thì có gì mà phải cảm ơn chứ?”
Đợi Khánh đi một hồi ra khỏi cửa lớp.Thừa Trạch kéo Chi ra ngoài với sức mạnh cực lớn mà bảo:
“ Tại sao cậu lại nhận kẹo của cậu ta chứ?bộ nó ngon lắm à!”
“Muốn gì chỉ cần cậu muốn tôi nhất định bất chấp sinh mệnh để chỉ cho cậu “
Chi nghe những lời này chỉ thấy vớ vớ vẩn mà phản lại câu của anh.
“ Tớ nhận thì nhận cũng để ý làm gì cơ chứ?”
“ Nhưng tớ khó chịu, tớ ngứa mắt không thích đâu “_giọng đầy sự cưng chiều chỉ dành riêng cho cô.
Chợt nhớ ra điều gì đó Chi đột nhiên nhỏ giọng lại mà nói:
“ Chiều nay cậu có rảnh không quá nhà tớ chỉ tớ giúp bài tập hoá với tớ ngu “_giọng nũng nịu còn thói quen phồng má nữa chứ.
Thì ra đột nhiên đổi giọng dễ thương,biểu cảm đáng yêu thế này là để nhờ vả anh.Chứ bình thường cô mà vầy chắc xương rồng nói được quá.
Thay anh im lặng cứ nhìn mình hoài cô ngại lên tiếng:
“ Một năm cậu đi tớ top 1 lớp,top 2 khối giờ cậu vô là cậu hơn tớ rồi nên hỏi cậu vẫn là hợp lý nhất đúng chứ?”
Chi nghĩ thầm bụng rằng:“ Vì không biết làm mới nói giọng mà mình ghét nhất để nói với cậu ấy chứ còn lâu “
“ Thói quen phồng má sao không bỏ được thế này tức chết đi được mất!”
Trạch như hiểu ra được câu nói câu nói của Chi.Đúng thật anh học rất giỏi phải nói là hơn cả chữ xuất sắc luôn ấy chứ.
“Chỉ cần là việc cậu cần tớ sẽ bất chấp mọi thứ giúp cậu “
Chi kiểu:“ nghe mà mắc ối “
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương