Rung Cảm Của Thanh Xuân

Chương 13: Giấu.



Thật sự mà nói, sau khi nghe Lục Duy Tùng giải thích xong Hạ Ngọc vẫn chẳng hiểu gì, nhưng hình như anh không muốn nhắc đến vấn đề này nữa lên cô cũng không gặng hỏi.

Ở cabin khác, Mục Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt với ánh mắt chứa chan tình cảm. Anh khẽ vân vê mu bàn tay cô. Đột nhiên, trước ngực truyền đến cảm giác tức tức khiến Mục Hạo Nhiên vô thức siết chặt tay lại. Anh đưa tay đè lên vị trí giữa ngực, khẽ xoa mấy cái cố nén cảm giác nghẹn nghẹn đó lại.

Mục Hạo Nhiên đột nhiên xiết chặt tay, vô tình cũng bóp đau tay của Trương Diễm Diễm. Cô nàng mơ hồ cũng phát giác ra điều khác lạ bèn rời mắt khỏi cảnh tuyết bên ngoài. Trương Diễm Diễm rời khỏi ghế ngồi, tiến đến ngồi xổm trước mặt anh, ngước đầu, giọng lo lắng.

"Anh làm sao vậy? Không sao chứ?" - Cô cho rằng anh bị sợ độ cao.

Mục Hạo Nhiên lắc đầu.

"Anh không sao, bị mèo cào thôi."

"Mèo cào? Mèo ở đâu cào anh?" - Trương Diễm Diễm nhíu mày nghi hoặc.

Mục Hạo Nhiên bật cười, anh vươn tay xoa đầu cô rồi kéo cô dậy.

"Đừng ngồi ở đó, lên ghế ngồi nào."

Trương Diễm Diễm nghe lời lùi ra sau, đang lúc cô cúi đầu chỉnh trang lại quần áo thì một bộ lông trắng xoá xuất hiện trước mặt cô. Đó là bé mèo con mà cô đã cho anh, rốt cuộc anh thích nó tới cỡ nào mà đi đâu cũng cho nó đi theo vậy?!

Đôi mắt xinh của Trương Diễm Diễm sáng lên, cô cười tươi rói, đưa tay đón lấy bé mèo từ tay Mục Hạo Nhiên.

Chắc do bé mèo cảm nhận được mình đang ở độ cao không an toàn lên toàn thân nó cứ run lên bần bật, nó xoè hết móng tay móng chân ra để tìm chỗ bám. Có thể nói Mục Hạo Nhiên chăm sóc bé mèo cực kì kỹ càng, móng tay móng chân được anh cắt tỉa gọn gàng lên chúng cũng không làm đau Trương Diễm Diễm. Trên người nó còn truyền tới một mùi hương hoa thoảng thoảng, có lẽ là mùi sửa tắm mà Mục Hạo Nhiên đã dùng cho mèo. Bộ lông trắng muốt của bé mèo cũng được cắt tỉa, chải chuốt gọn gàng lên khi ôm cũng không bị bám lông vào quần áo. Chỉ mới hơn một tuần bé mèo về nhà Mục Hạo Nhiên mà trông đã mũm mĩm hơn hẳn, cái bụng tròn tròn do vừa ăn no nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu hết nấc.

Trương Diễm Diễm đặt bé mèo trong lòng bàn tay, vòng ngón tay trỏ vào bàn chân hồng hào của nó.

"Meo~ meo~"



Tai bé mèo khẽ động, sau đó nó mở to đôi mắt màu xanh lam nhìn về phía Trương Diễm Diễm, cất giọng kêu theo.

"Meo~ meo~"

"Anh có đặt tên cho nó chưa?" - Trương Diễm Diễm ngước mắt nhìn chàng trai đang ngồi xổm trước mặt.

Mục Hạo Nhiên gối đầu lên đùi Trương Diễm Diễm, anh khẽ vuốt ve bộ lông trắng muốt của bé mèo con rồi đáp.

"Anh đặt rồi, nó tên Mục Tiểu Diễm, anh hay gọi nó là A Diễm."

Mục Hạo Nhiên rời đầu khỏi đùi cô, anh rướn người, ghé vào tai Trương Diễm Diễm nói nhỏ.

"Diễm trong tên em, Mục trong tên anh."

Trương Diễm Diễm đỏ mặt, đẩy đầu anh ra rồi nói.

"Gì vậy, anh hấp quá đấy."

"Có đâu, tên Diễm này hợp mà. Em nhìn xem, mắt đen, mũi cao, môi hồng, da trắng, xinh thế này còn gì." - Mục Hạo Nhiên chỉ vào từng ngũ quan trên khuôn mặt của Trương Diễm Diễm.

"Thật không nói nổi anh nữa!" - Trương Diễm Diễm vươn tay véo má Mục Hạo Nhiên.

Ở cabin phía sau cabin của hai người Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm, bầu không khí ở đây rất không được tự nhiên.

Đối diện là Nam Thần Hy đã khôi phục cái dáng vẻ như cả thế giới mắc nợ mình. Vẻ mặt anh hậm hực, hiển nhiên là cảm thấy không vui do vừa rồi tranh lên ngồi chung cabin với Nam An Hy mà không được.

Nam Thần Hy cau chặt mày, anh vốn đã có khuôn mặt lạnh lùng với những đường nét rắn rỏi cương nghị lên khi anh cau mày lại càng làm tăng lên cảm giác khó ở. Khuôn mặt ấy thật sự khiến người đối diện không rét mà run. Chưa kể hôm nay nhiệt độ còn xuống âm độ, ngoài trời tuyết rơi trắng xoá cả bầu trời, vậy nên không cần nói cũng hiểu người đối diện phải chịu áp lực thế nào rồi.



Mà người đối diện anh không ai khác chính là Phó Bội Sam. Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại bị đẩy lên ngồi cùng với anh nữa, cô sợ lắm rồi đấy! Bây giờ mà cho cô chọn lại cô nhất định sẽ không lên đây đâu!

Cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, im lặng đến mức khó chịu, Phó Bội Sam đành cắn răng, kiếm chuyện để nói với anh.

"Nam đội trưởng." - Phó Bội Sam khẽ giọng.

Nam Thần Hy nghe tiếng, anh rời ánh mắt khỏi cửa sổ quay đầu nhìn cô mà không lên tiếng.

Phó Bội Sam nhìn biểu hiện đó của anh là biết anh đang nghe mình nói, cô chân thành nói tiếp.

"Vừa rồi cảm ơn anh đã giải vây giúp em."

Nam Thần Hy chẳng muốn nói chuyện, anh hiện tại đang cảm thấy vô cùng khó chịu, vậy cho nên anh chỉ lạnh lùng đáp "ừ" một tiếng rồi trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.

Phó Bội Sam rất thức thời, thấy anh không muốn nói chuyện cô cũng lựa chọn im lặng và không làm phiền đến anh nghỉ ngơi.

Lúc này, cabin của hai người họ đã lên tới gần điểm cao nhất, nhiệt độ trên này thật sự khiến người ta phải rùng mình. Mặc cho trên người Phó Bội Sam đã có ba chiếc áo dày mà vẫn không trống lại được cái tiết trời như cắt da cắt thịt này. Cô nàng hơi cựa người, kéo áo khoác che kín những chỗ bị gió lùa vào. Mà âm thanh sột soạt nho nhỏ do ma sát với quần áo này cũng vô tình đánh thức Nam Thần Hy phía đối diện. Nhận thấy người đối diện đang nhìn mình với ánh mắt như phóng dao, cô liền nhỏ giọng xin lỗi.

"Em xin lỗi."

Nam Thần Hy không nói gì, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Suốt nửa vòng quay tiếp theo cả hai chẳng nói với nhau câu nào, Nam Thần Hy thì nhắm mắt nghỉ ngơi còn Phó Bội Sam thì thi thoảng lại trộm ngắm anh.

Đến khi cabin của hai người dừng lại, tiếng gọi của nhân viên mới cùng lúc đánh thức cả hai người.

Tiếng gọi đó đánh thức một người khỏi giấc ngủ và đánh thức một người khỏi cơn mê đắm. Trong khoảnh khắc, có một người ung dung thong thả và có một người luống cuống cất giấu tâm tư vào trong lòng, vĩnh viễn. Nhiều năm về sau, có một người lặng yên ngóng chờ còn người kia lặng lẽ biến mất.
Chương trước Chương tiếp