Rung Cảm Của Thanh Xuân
Chương 16: Gặp Lại Người Ấy.
Nhà hàng Maximus.
Xe trở hai anh em họ Hạ dừng lại ở cửa sau của nhà hàng. Cửa sau của nhà hàng thường chỉ dành cho những minh tinh hay những người có tiếng trong giới thượng lưu di chuyển bởi nếu họ đi cửa trước rất có khả năng sẽ gây náo loạn trật tự ở sảnh tầng một, gây ảnh hưởng đến những vị khách khác. Anh chàng Tiểu Minh - trợ lý của Hạ Lâm mở cửa ghế lái, bước xuống xe. Anh vòng qua ghế sau mở cửa cho hai người Hạ Ngọc và Hạ Lâm rồi quay người nói.
"Anh Lâm, bao giờ về gọi em nhé."
Hạ Lâm chỉnh lại quần áo của mình rồi dặn dò trợ lý tiểu Minh.
"Được, lái xe cẩn thận."
Trợ lý Tiểu Minh gật đầu rồi lái xe rời đi. Đợi khi chiếc xe đi xa Hạ Lâm mới quay người cùng Hạ Ngọc đi vào trong.
Cả hai vừa đi vào thì đằng xa có một nữ nhân viên mặc đồng phục in logo của khách sạn Maximus tiến lên nghênh đón.
"Tiên sinh, tiểu thư, xin chào. Cho hỏi anh có đặt trước chưa ạ?" - Nữ nhân viên nở nụ cười đúng mực, tư thái chuyên nghiệp, hiển nhiên là người đã được đào tạo kỹ càng.
Có trời mới biết từ khi thấy Hạ Lâm trong lòng cô ta đã điên cuồng tới cỡ nào. Trái tim cô ta không ngừng gào thét, tay chân bủn rủn, thậm chí, nếu có thể thì đôi con ngươi của cô ta cũng muốn biến thành hình trái tim để biểu lộ sự ngưỡng mộ với anh như trong phim hoạt hình rồi. Đáng tiếc, đây là đời thực.
"Tôi có hẹn với ông Lục Giật Thần, tôi tên Hạ Lâm."
Ở nhà hàng Maximus, khách đặt phòng riêng ở đây sẽ để lại tên khách mời của mình, điều này thuận tiện cho việc các nhân viên có thể nhanh chóng đưa khách hàng lên phòng mà không cần mất thời gian chờ đợi.
Nữ nhân viên mỉm cười, chỉ tay đến phía thang máy, chuyên nghiệp nói.
"Hạ tiên sinh, Hạ tiểu thư, xin mời."
Đừng hỏi tại sao cô ta biết thân phận của Hạ Ngọc. Cô ta là fan cuồng của Hạ Lâm đấy, và cách đây không lâu cô gái này cũng đã lên báo cùng thần tượng của cô ta mà! Mặc dù đã bị che mặt, song dáng người nhỏ nhắn của cô gái thì không lẫn đi đâu được.
Hai anh em họ Hạ cùng nữ nhân viên di chuyển đến thang máy, đang lúc đợi thang thì trong tai nghe của nữ nhân viên truyền đến tiếng nói của đồng nghiệp.
[Thang máy lên phòng Lục tiên sinh dừng lại một chút, có khách của ngài ấy.]
"Thang máy số 1 đang đợi." - Nữ nhân viên chuyên nghiệp đáp lại vào bộ đàm.
Cô nhân viên quay sang hai anh em họ Hạ, nở một nụ cười công nghiệp.
"Xin hai vị đợi một lát, có hai vị khách cũng lên phòng ngài Lục lên tôi sẽ đưa họ lên luôn ạ."
"Không vội." - Hạ Lâm gật đầu đáp lại nữ nhân viên.
Khuôn mặt của Hạ Lâm dù chẳng cần biểu cảm gì cũng đem đến cho người đối diện một cảm giác ấm áp như tắm táp trong gió xuân. Huống gì lúc này anh còn hơi cười mỉm khiến nữ nhân viên kia suýt chút xì máu mũi.
Hạ Ngọc cũng không có ý kiến, lúc này cô nàng đang bận nghe voice chat của Lục Duy Tùng lên không chú ý lắm.
[Cậu ăn tối chưa.] - Giọng của Lục Duy Tùng vẫn trầm thấp như thế.
Hạ Ngọc xỏ chiếc túi xách lên cổ tay rồi gõ chữ đáp lại anh.
[-XY-: Mình còn chưa nữa, bây giờ mới đến nơi thôi.]
Thấy em gái hành động bất tiện, Hạ Lâm liền vươn tay cầm lấy chiếc túi của Hạ Ngọc.
"Đưa anh cầm túi cho."
"Cảm ơn anh!" - Hạ Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, nhoẻn miệng cười xinh rồi đưa túi xách cho Hạ Lâm.
Ngay lúc này có hai cô gái sánh bước từ khúc rẽ đi tới, vốn ban đầu Hạ Lâm và Hạ Ngọc không để ý tới sự xuất hiện của hai người họ, thế nhưng lại có một việc xảy ra khiến hai anh em không thể không chú ý.
Đột nhiên một chiếc vòng tay trượt thẳng đến chân Hạ Ngọc, cô nàng đang chơi điện thoại thì cảm giác được cái gì đó va vào giày mình cô liền cúi đầu xuống xem.
Đó là chiếc vòng tay được chế tác rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ tiền. Hạ Ngọc còn chưa kịp nhìn kỹ chiếc vòng tay thì cô gái váy đỏ đã lên tiếng.
"Lý Mộng, không phải cô là tiểu hoa tuyến 1 à, sao mà còn dùng hàng Taobao vậy. Thật là! Tôi thấy ngượng thay cô luôn đấy."
Hạ Ngọc nhìn kỹ khuôn mặt cô gái váy đỏ kia, cảm thấy có chút quen quen, cái thái độ trịch thượng này hình như cũng không quá xa lạ.
"Em biết cô ta à?" - Thấy Hạ Ngọc nghiền ngẫm quan sát cô gái váy đỏ, Hạ Lâm nhịn không được tò mò mà lên tiếng.
Hạ Ngọc nhún vai.
"Em không nhớ rõ đã gặp chị ta ở đâu chưa, nhưng nhìn khá quen mắt."
Dứt câu, cô nàng cúi đầu nhìn chiếc vòng tay trong tay mình. Dây đeo của chiếc vòng này khá mảnh được làm từ vàng, điểm nhấn của chiếc vòng tay được thể hiện hết ở hoạ tiết trên vòng tay. Ở đó là hình những ngôi sao và mặt trăng khuyết bao quanh một mặt trời. Mà mặt trời này lại được làm từ loại kinh cương Graff Pink với màu hồng và độ trong suốt cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa giá trị của loại kim cương đấy cũng không rẻ. Đó là còn chưa kể những ngôi sao và mặt trăng kia cũng được tạo thành từ loại kim cương có độ tinh khiết cao nhất. Vậy nên, tổng kết lại, chiếc vòng tay này có giá trị không hề nhỏ.
Còn về tiểu hoa váy đỏ kia nói chiếc vòng này là hàng Taobao thì Hạ Ngọc phải thấy ngượng giùm cô ta luôn. Cô ta ngượng giùm một người, nhiều người ngượng giùm cô ta.
"Không phiền cô ngại giùm." - Lý Mộng chẳng buồn giải thích với cô ta. Cô đi tránh khỏi người trước mặt, cúi đầu tìm vòng tay của mình.
Lúc này hai anh em họ Hạ mới nhìn rõ được khuôn mặt của chủ sở hữu chiếc vòng tay. Hạ Lâm nhận ra cô gái đó, cô ấy chính là người mà anh gặp ở nhà hàng Vân Phụng, người đi cùng vị phu nhân có vết bớt.
"Cô giờ học được cách cãi lại rồi nhỉ!!!" - Dứt câu, tiểu hoa váy đỏ vươn tay đẩy mạnh Lý Mộng một cái.
Lý Mộng đang quay lưng lại với cô ta, đột ngột bị đẩy khiến cô không biết phải bám vào đâu, sàn nhà lại trơn khiến cô chỉ có thể ngã chúi về đằng trước.
Hạ Lâm thấy vậy, chẳng biết anh nghĩ gì mà lại chạy tới. Anh lợi dụng ưu thế chân dài của mình bước nhanh tới đỡ lấy Lý Mộng đang ngã chúi về phía trước, thậm chí anh còn quên mất việc mình đang cầm túi xách của em gái bảo bối mà quăng nó ra. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, chiếc túi bay ngang một được vụt qua trước mặt Hạ Ngọc và nữ nhân viên rồi bay thẳng vào một góc trong thang máy. Bơ vơ, trơ trọi.
Hạ Lâm vẫn không hay biết truyện này. Vì đỡ quá vội mà chính bản thân Hạ Lâm cũng mất thăng bằng mà ngã ngồi xuống đất còn Lý Mộng thì bị va nhẹ đầu gối xuống đất.
Có thể hình dung tư thế của hai người thế này. Hạ Lâm ngồi bệt dưới đất, một chân co, một chân duỗi, một tay chống sau lưng, một tay ôm eo Lý Mộng, giữ trọn cô trong lòng. Về phía Lý Mộng, lúc này cằm của cô đang gác trên vai Hạ Lâm, bàn tay vòng qua eo anh chống xuống đất, một phần áo sau lưng bị Hạ Lâm vô tình kéo cao lên, để lộ ra một mảng lưng trắng mịn như ẩn như hiện.
Trong một khoảnh khắc, cả hai nhìn nhau, im lặng, và sáu đôi mắt đang nhìn vào họ. Không ai lên tiếng, bầu không khí lúng túng vô cùng.
Xe trở hai anh em họ Hạ dừng lại ở cửa sau của nhà hàng. Cửa sau của nhà hàng thường chỉ dành cho những minh tinh hay những người có tiếng trong giới thượng lưu di chuyển bởi nếu họ đi cửa trước rất có khả năng sẽ gây náo loạn trật tự ở sảnh tầng một, gây ảnh hưởng đến những vị khách khác. Anh chàng Tiểu Minh - trợ lý của Hạ Lâm mở cửa ghế lái, bước xuống xe. Anh vòng qua ghế sau mở cửa cho hai người Hạ Ngọc và Hạ Lâm rồi quay người nói.
"Anh Lâm, bao giờ về gọi em nhé."
Hạ Lâm chỉnh lại quần áo của mình rồi dặn dò trợ lý tiểu Minh.
"Được, lái xe cẩn thận."
Trợ lý Tiểu Minh gật đầu rồi lái xe rời đi. Đợi khi chiếc xe đi xa Hạ Lâm mới quay người cùng Hạ Ngọc đi vào trong.
Cả hai vừa đi vào thì đằng xa có một nữ nhân viên mặc đồng phục in logo của khách sạn Maximus tiến lên nghênh đón.
"Tiên sinh, tiểu thư, xin chào. Cho hỏi anh có đặt trước chưa ạ?" - Nữ nhân viên nở nụ cười đúng mực, tư thái chuyên nghiệp, hiển nhiên là người đã được đào tạo kỹ càng.
Có trời mới biết từ khi thấy Hạ Lâm trong lòng cô ta đã điên cuồng tới cỡ nào. Trái tim cô ta không ngừng gào thét, tay chân bủn rủn, thậm chí, nếu có thể thì đôi con ngươi của cô ta cũng muốn biến thành hình trái tim để biểu lộ sự ngưỡng mộ với anh như trong phim hoạt hình rồi. Đáng tiếc, đây là đời thực.
"Tôi có hẹn với ông Lục Giật Thần, tôi tên Hạ Lâm."
Ở nhà hàng Maximus, khách đặt phòng riêng ở đây sẽ để lại tên khách mời của mình, điều này thuận tiện cho việc các nhân viên có thể nhanh chóng đưa khách hàng lên phòng mà không cần mất thời gian chờ đợi.
Nữ nhân viên mỉm cười, chỉ tay đến phía thang máy, chuyên nghiệp nói.
"Hạ tiên sinh, Hạ tiểu thư, xin mời."
Đừng hỏi tại sao cô ta biết thân phận của Hạ Ngọc. Cô ta là fan cuồng của Hạ Lâm đấy, và cách đây không lâu cô gái này cũng đã lên báo cùng thần tượng của cô ta mà! Mặc dù đã bị che mặt, song dáng người nhỏ nhắn của cô gái thì không lẫn đi đâu được.
Hai anh em họ Hạ cùng nữ nhân viên di chuyển đến thang máy, đang lúc đợi thang thì trong tai nghe của nữ nhân viên truyền đến tiếng nói của đồng nghiệp.
[Thang máy lên phòng Lục tiên sinh dừng lại một chút, có khách của ngài ấy.]
"Thang máy số 1 đang đợi." - Nữ nhân viên chuyên nghiệp đáp lại vào bộ đàm.
Cô nhân viên quay sang hai anh em họ Hạ, nở một nụ cười công nghiệp.
"Xin hai vị đợi một lát, có hai vị khách cũng lên phòng ngài Lục lên tôi sẽ đưa họ lên luôn ạ."
"Không vội." - Hạ Lâm gật đầu đáp lại nữ nhân viên.
Khuôn mặt của Hạ Lâm dù chẳng cần biểu cảm gì cũng đem đến cho người đối diện một cảm giác ấm áp như tắm táp trong gió xuân. Huống gì lúc này anh còn hơi cười mỉm khiến nữ nhân viên kia suýt chút xì máu mũi.
Hạ Ngọc cũng không có ý kiến, lúc này cô nàng đang bận nghe voice chat của Lục Duy Tùng lên không chú ý lắm.
[Cậu ăn tối chưa.] - Giọng của Lục Duy Tùng vẫn trầm thấp như thế.
Hạ Ngọc xỏ chiếc túi xách lên cổ tay rồi gõ chữ đáp lại anh.
[-XY-: Mình còn chưa nữa, bây giờ mới đến nơi thôi.]
Thấy em gái hành động bất tiện, Hạ Lâm liền vươn tay cầm lấy chiếc túi của Hạ Ngọc.
"Đưa anh cầm túi cho."
"Cảm ơn anh!" - Hạ Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, nhoẻn miệng cười xinh rồi đưa túi xách cho Hạ Lâm.
Ngay lúc này có hai cô gái sánh bước từ khúc rẽ đi tới, vốn ban đầu Hạ Lâm và Hạ Ngọc không để ý tới sự xuất hiện của hai người họ, thế nhưng lại có một việc xảy ra khiến hai anh em không thể không chú ý.
Đột nhiên một chiếc vòng tay trượt thẳng đến chân Hạ Ngọc, cô nàng đang chơi điện thoại thì cảm giác được cái gì đó va vào giày mình cô liền cúi đầu xuống xem.
Đó là chiếc vòng tay được chế tác rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ tiền. Hạ Ngọc còn chưa kịp nhìn kỹ chiếc vòng tay thì cô gái váy đỏ đã lên tiếng.
"Lý Mộng, không phải cô là tiểu hoa tuyến 1 à, sao mà còn dùng hàng Taobao vậy. Thật là! Tôi thấy ngượng thay cô luôn đấy."
Hạ Ngọc nhìn kỹ khuôn mặt cô gái váy đỏ kia, cảm thấy có chút quen quen, cái thái độ trịch thượng này hình như cũng không quá xa lạ.
"Em biết cô ta à?" - Thấy Hạ Ngọc nghiền ngẫm quan sát cô gái váy đỏ, Hạ Lâm nhịn không được tò mò mà lên tiếng.
Hạ Ngọc nhún vai.
"Em không nhớ rõ đã gặp chị ta ở đâu chưa, nhưng nhìn khá quen mắt."
Dứt câu, cô nàng cúi đầu nhìn chiếc vòng tay trong tay mình. Dây đeo của chiếc vòng này khá mảnh được làm từ vàng, điểm nhấn của chiếc vòng tay được thể hiện hết ở hoạ tiết trên vòng tay. Ở đó là hình những ngôi sao và mặt trăng khuyết bao quanh một mặt trời. Mà mặt trời này lại được làm từ loại kinh cương Graff Pink với màu hồng và độ trong suốt cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa giá trị của loại kim cương đấy cũng không rẻ. Đó là còn chưa kể những ngôi sao và mặt trăng kia cũng được tạo thành từ loại kim cương có độ tinh khiết cao nhất. Vậy nên, tổng kết lại, chiếc vòng tay này có giá trị không hề nhỏ.
Còn về tiểu hoa váy đỏ kia nói chiếc vòng này là hàng Taobao thì Hạ Ngọc phải thấy ngượng giùm cô ta luôn. Cô ta ngượng giùm một người, nhiều người ngượng giùm cô ta.
"Không phiền cô ngại giùm." - Lý Mộng chẳng buồn giải thích với cô ta. Cô đi tránh khỏi người trước mặt, cúi đầu tìm vòng tay của mình.
Lúc này hai anh em họ Hạ mới nhìn rõ được khuôn mặt của chủ sở hữu chiếc vòng tay. Hạ Lâm nhận ra cô gái đó, cô ấy chính là người mà anh gặp ở nhà hàng Vân Phụng, người đi cùng vị phu nhân có vết bớt.
"Cô giờ học được cách cãi lại rồi nhỉ!!!" - Dứt câu, tiểu hoa váy đỏ vươn tay đẩy mạnh Lý Mộng một cái.
Lý Mộng đang quay lưng lại với cô ta, đột ngột bị đẩy khiến cô không biết phải bám vào đâu, sàn nhà lại trơn khiến cô chỉ có thể ngã chúi về đằng trước.
Hạ Lâm thấy vậy, chẳng biết anh nghĩ gì mà lại chạy tới. Anh lợi dụng ưu thế chân dài của mình bước nhanh tới đỡ lấy Lý Mộng đang ngã chúi về phía trước, thậm chí anh còn quên mất việc mình đang cầm túi xách của em gái bảo bối mà quăng nó ra. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, chiếc túi bay ngang một được vụt qua trước mặt Hạ Ngọc và nữ nhân viên rồi bay thẳng vào một góc trong thang máy. Bơ vơ, trơ trọi.
Hạ Lâm vẫn không hay biết truyện này. Vì đỡ quá vội mà chính bản thân Hạ Lâm cũng mất thăng bằng mà ngã ngồi xuống đất còn Lý Mộng thì bị va nhẹ đầu gối xuống đất.
Có thể hình dung tư thế của hai người thế này. Hạ Lâm ngồi bệt dưới đất, một chân co, một chân duỗi, một tay chống sau lưng, một tay ôm eo Lý Mộng, giữ trọn cô trong lòng. Về phía Lý Mộng, lúc này cằm của cô đang gác trên vai Hạ Lâm, bàn tay vòng qua eo anh chống xuống đất, một phần áo sau lưng bị Hạ Lâm vô tình kéo cao lên, để lộ ra một mảng lưng trắng mịn như ẩn như hiện.
Trong một khoảnh khắc, cả hai nhìn nhau, im lặng, và sáu đôi mắt đang nhìn vào họ. Không ai lên tiếng, bầu không khí lúng túng vô cùng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương