Sắc Đẹp

Chương 36: Cảm xúc



Chuyện trước đó vẫn là chủ đề nóng trên mạng, Ôn Tử Di và Tô Dật vẫn luôn là đề tài nằm ổn định trên vị trí hot search hàng đầu.

Ôn Tử Hề là nhân tố, hơn nữa cũng không lộ mặt, cho nên sống còn tính là thanh tịnh.

Tuy nhiên, sóng gió trước kia của Ôn Tử Di còn chưa có động thái hạ nhiệt,  bị cộng đồng mạng mắng chửi thương tích đầy mình, toàn bộ đội ngũ hậu kỳ cũng không nắm bắt được dẫn tới cô ta vẫn luôn ở trạng thái nghỉ ngơi.

Cộng đồng mạng ngưng việc soi xét mấy ngày, còn chưa kịp thở, Tô Dật đột nhiên đăng Weibo.

[Tô Dật: Bạn gái.]

Trên weibo của hắn lời ít nhưng mà ý nhiều, có hình ảnh bên dưới.

Ngồi trên ghế sô pha một màu đơn điệu, Tô Dật mặc đồ đen, khung xương cao lớn, đôi chân dài có chút khó đặt.

Cô gái quay lưng về phía máy ảnh mặc một chiếc váy trắng tinh và ngồi ôm lấy eo người đàn ông, không nhìn rõ mặt. Tất cả những gì có thể nhìn thấy là tấm lưng thon thả và cân đối của cô gái, được buộc hai cái bím đáng yêu.

Hình ảnh chưa qua xử lý, chỉnh sửa, phong cách ái muội đến cực điểm, mà hai người trong bức ảnh cũng rất xứng đôi.

Ngay khi bức ảnh được tung ra, không thể nghi ngờ gì nữa sóng gió bão táp ập đến hiển nhiên cực kỳ lớn, cư dân mạng đã so sánh đặc điểm hình tượng của Ôn Tử Di trong quá khứ, toàn váy trắng, tóc đen dài thẳng và gọn gàng.

Lại đối chiếu với cô gái trong ảnh, quả thật là có vài phần giống nhau.

Nhưng người trong ảnh có khung xương rất nhỏ, nhìn rất thanh tú, đặc biệt là vòng eo nhỏ mà người đàn ông có thể dùng một tay có thể ôm trọn hết.

Kết quả là có thể đoán trước được.

Tuy nhiên, một lúc sau, dưới bình luận Weibo của Tô Dật, đột nhiên có người dẫn dắt dư luận.

[Chúc mừng chúc mừng @Ôn Tử Di ]

[Quả nhiên, những gì tôi đoán là sự thật, @Tô Dật @Ôn Tử Di ]

[Lần trước có người nói là không phải, tôi đã khóc rất lâu, nhưng không ngờ đây là sự thật]

[Quả nhiên, bảo bối Tử Di của tôi cuối cùng vẫn là thành người nhà khác].

[Theo tôi cảm thấy vị trí bàn tay của Tô Dật thể hiện tính chiếm hữu mạnh mẽ! ]

[Đồng ý với bình luận bên trên, tôi đã tạo ra một cuốn tiểu thuyết bằng lời văn ngọt ngào của Mary Sue. ]

Nhịp điệu của khu vực bình luận rõ ràng là thiên vị Ôn Tử Di, và nó đã tạo cho cư dân mạng một định hướng thông tin: người trong ảnh là Ôn Tử Di.

Tô Dật có rất nhiều fan, tuy là thần tượng thế hệ mới, nhưng vẻ ngoài điển trai đã giúp anh ta có một lượng fan rất lớn.

Làn sóng thông báo chính thức này không chỉ khiến người hâm mộ của Tô Dật xôn xao mà một số người hâm mộ bạn gái cũng không thể chấp nhận “sự thật” và đánh nhau trên Weibo của Ôn Tử Di.

Tuy nhiên, cả hai bên đều không cố tình đứng ra làm rõ mối quan hệ, đó là sự thật hay là một sự hiểu lầm.

Mặt khác, giữa những tiếng khóc trong khu vực bình luận Weibo của Tô Dật, đột nhiên xuất hiện một điều gì đó khác lạ.

[Tên khốn Tô Dật, *đầu chó*, @Tô Dật ]

Bình luận này đột nhiên có chút đột ngột, phần lớn fan là con gái đều rất buồn, thật sự mắng chửi trắng trợn còn táo bạo tag tên, cũng là một người ngang bướng ương ngạnh.

Cộng đồng mạng liền ngây người vài giây, thần thao tác đột nhiên xuất hiện, thế mà bản thân Tô Dật lại ấn thích bình luận này.

Buổi chiều thứ sáu, Ôn Tử Hề tan học lúc ba giờ, còn chưa kịp liên hệ với tài xế đến đón thì bất ngờ nhận được lời mời “táo bạo” từ Cố Kiều Kiều.

Quán bar mê say, khi Ôn Tử Hề đến, Cố Kiều Kiều đã đợi sẵn ở cửa, cũng không biết cô đã đến đây từ khi nào.

Tuy nhiên, điều cô tò mò hơn cả là Cố đại tiểu thư bị kích thích bởi thứ gì không.

Nhìn thấy Cố Kiều Kiều lần đầu tiên thay váy ngắn và trang điểm đậm, nếu không phải hai người đã quá quen thuộc, Ôn Tử Hề thực sự không nhận ra chiếc váy này thực sự là của Cố Kiều Kiều.

“Cố đại tiểu thư, cậu sao vậy?” Ôn Tử Hề không chút nào che giấu vẻ mặt bát quái.

Cố Kiều Kiều trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt chán ghét, “Cậu đến quán bar ăn mặc như thế này không phải là không tôn trọng quán bar sao!”

Ôn Tử Hề nhìn chiếc váy dài bình thường của cô, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng không thể phản bác lại. 

Cô không biết rằng buổi chiều mình sẽ tới đây vui vẻ, lại còn thúc giục khẩn trương như vậy, cô làm sao có thời giờ thay quần áo.

“Không có việc gì, hôm nay thím nhìn cháu chơi, thế nào?”

Cô ngước mắt lên cười tùy ý.

Dường như Cố Kiều Kiều như là tức giận, cánh tay cô liền đem người lôi kéo đi vào.

Hai người đã đến đây nhiều lần trước đây, nhưng hôm nay rõ ràng là có chút thay đổi thân phận.

Ôn Tử Hề thái độ khác thường ngồi ở một góc sô pha bình thản uống rượu vang đỏ, còn Cố Kiều Kiều, ở trung tâm sân khấu phá lệ nhảy điên cuồng.

Hai ngày nay hot search trên mạng cô cũng có xem qua, phỏng chừng điều Cố đại tiểu thư lo lắng hẳn là chuyện của Tô Dật.

Ôn Tử Tây nhìn thời gian, mới bốn giờ rưỡi.

Chờ khi cô ngẩng đầu, Cố Kiều Kiều đột nhiên lạnh mặt chạy đến, đặt mông ngồi ở trong một góc sô pha, không nói một tiếng.

Cô nhướng mày, có chút không quen với sự ngoan ngoãn của Cố Kiều Kiều, “Cậu và Tô Dật chia tay?”

Quả nhiên, Cố đại tiểu thư đang trầm như gà ở trên sô pha, lập tức chuyển sang một con mèo xù lông, “Xì! ”

Ôn Tử Hề cười to.

Sau đó Quý Kiều Kiều mới nhận ra cô vừa nói gì, tai cô đỏ bừng, “Tớ không thích anh ta!”

Cô nắm lấy góc váy, phấn mắt sẫm màu khắc họa vẻ đẹp không hợp với tuổi của cô.

“Được, được.” Giọng điệu của Ôn Tử Hề không mặn không nhạt, chơi cùng với nhau ngần ấy năm, cô vẫn biết thời điểm mấu chốt mình phải nhường Cố đại tiểu thư.

Cô biết Cố Kiều Kiều xuất thân từ một gia đình được nuông chiều và có sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình, vì vậy có lẽ cô ấy thậm chí cũng chưa trải qua tình yêu nghiêm túc nào.

Một tiểu bạch thỏ đơn thuần như vậy sẽ bị ăn thịt chết trước mặt một kẻ xấu xa như Tô Dật.

Ôn Tử Hề thậm chí còn muốn biết phản ứng của cô một chút, “Các cậu tiến triển đến bước nào rồi? Có sử dụng biện pháp an toàn không?”

Cố Kiều Kiều cắn răng, hai mắt trợn to, “Ôn Tử Hề, cậu cút đi!”

Thanh âm chói tai, nhưng những người đến đây đều là hưởng thụ thích thú, vì vậy tự nhiên họ sẽ không cảm thấy ồn ào.

Nhưng thật ra Ôn Tử Hề và Cố Kiều Kiều, hai người đã rất vui vẻ làm tổn thương nhau, đến mức họ không quan tâm khi điện thoại của họ đổ chuông, và tự nhiên họ quên mất thời gian.

Khi Cố Thời Sâm tìm thấy được quán “Mê say”, anh cau mày, đặc biệt là khi anh nhìn thấy Cố Kiều Kiều cưỡi trên người Ôn Tử Hề trên ghế sô pha còn hung tợn bóp cổ cô.

Hai cô gái nhỏ có lẽ đang khó chịu vì những gì họ đang nói, khuôn mặt của Ôn Tử Hề đỏ bừng, có vẻ như cô đã uống rất nhiều rượu, mặc dù đang bị Cố Kiều Kiều bóp cổ, cô vẫn mỉm cười định cù Cố Kiều Kiều.

Lúc say, phản ứng của cô không quá nhạy bén, nhưng Cố Kiều Kiều thì khác, cô không uống rượu, nhanh chóng tránh đi bàn tay nhỏ bé đang muốn cù cô, nhưng cô mới phát giác phía sau lưng lạnh cả người, lưng như bị kim chích.

Cố Kiều Kiều chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thời Sâm, ánh sáng sặc sỡ từ trên đỉnh đầu chiếu vào mặt anh, khiến anh trông càng thêm hung dữ và đáng sợ.

Cô gần như không có ý thức đứng dậy, động tác gọn gàng khiến Ôn Tử Hề ở trên ghế sô pha sửng sốt một chút, sau đó bất tri bất giác nhìn về bên này.

Cố Kiều Kiều dịch bước chân, cô căng thẳng, “Chú à, là hiểu lầm.” Nhìn thấy sự chú ý của chú không có ở trên người mình, cô nhanh chóng nói, “Chỉ là đùa cợt, trêu đùa thôi!”

Nói xong, bước chân lưu loát chuồn đi.

Khi Ôn Tử Hề phản ứng lại, Cố Kiều Kiều đã không còn trong tầm mắt, mà Cố Thời Sâm ở bên cạnh cô vẫn im lặng.

Ôn Tử Hề tự nhiên kéo cà vạt của anh xuống, kéo anh ngồi xuống dựa vào người anh, “Sao anh lại ở đây?”

Chắc là cô đã uống quá nhiều, đôi mắt cô chớp chớp, giọng nói cũng có chút mềm mại.

Cô dụi trán vào vai anh, bộ dạng tập trung như một chú mèo con.

Cố Thời Sâm đem người ôm càng gần chút, tiếng nói trầm thấp, “Tâm tình không tốt sao?”

Thân hình anh dài rộng, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống đem người trong lòng ngực che chở đến một tia cũng không lọt qua.

So với ngày thường anh trầm ổn ít lời, hôm nay người đàn ông, quanh thân có vẻ lạnh lùng cùng hung ác nham hiểm.

Ôn Tử Hề bất tri bất giác vòng tay ôm eo người đàn ông, thỏa mãn trong lòng khiến cô hơi nhếch lên đôi môi đỏ mọng, “Không.”

Tuy rằng có chút say, nhưng trực giác của phụ nữ vẫn luôn nhạy bén, cô cảm thấy, tâm tình không tốt, hẳn là Cố Thời Sâm sẽ đi.

Tiếng nói phía sau hai người rất ồn ào, dưới bối cảnh như vậy rõ ràng là phần lớn bực bội, nhưng hai người đang ôm nhau thì trong lòng lại bình yên vô sự.

Từng cơn gió thoảng qua, lùa vào xe qua những ô cửa kính, không có gì ngăn cản xâm nhập ùa vào trong xe, hơi mát nhanh chóng tràn ra.

Nhưng trong vài giây, cửa sổ đã bị đóng lại.

Ôn Tử Hề chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không vui, vừa định nói mình nóng.

Cố Thời Sâm nhìn chằm chằm cô nói, “Ôn thị phá sản rồi.”

Giọng điệu của người đàn ông vẫn bình thường, nhưng đôi mắt sâu thẳm kia vẫn luôn dừng trên người Ôn Tử Hề. 

Cô im lặng vài giây, cong môi cười, “Ồ.”

Nhìn vẻ mặt cau có của anh, Ôn Tử Hề đại khái cũng đoán được nguyên nhân tối nay anh lo lắng.

Ôn gia phá sản, cô không nghe điện thoại.

Vì vậy, lo lắng cô buồn bực?

Ôn Tử Hề đã quên mất chuyện tranh giành cửa kính xe với người đàn ông trước đó, cô cười thần bí, bàn tay nhỏ bé lại leo lên giữa khuỷu tay của người đàn ông, cằm nhỏ đặt lên vai anh, không có ý tốt thổi thổi.

“Là anh làm?”

Cố Thời Sâm nghiêng đầu nhìn cô.

Ghế sau không bật đèn, ánh sáng vẫn là rất mờ, nhưng ánh đèn đường lập lòe vụt qua, Ôn Tử Hề tự nhiên có thể thấy được cảm xúc xẹt qua trong mắt anh.

Cố Thời Sâm nói: “Đúng.”

Anh không nói quá nhiều, nhưng anh vẫn nói từng chữ một. Giọng người đàn ông ấm và khàn, lạnh lùng mà lại mê người.

Anh nói chuyện ngắn gọn, Ôn Tử Hề cũng hiểu được.

Miếng đất rộng kia khi bị Khải Thời lấy đi được, hứa hẹn sẽ chia miếng đất đó cho Ôn Hải nhưng lại đổi ý.

Là một nhà sản xuất vật liệu xây dựng lớn, Ôn Hải cậy dựa vào cái núi vàng Khải Thời và coi đó là điều đương nhiên nên đã lật mặt với các công ty khác, điều này đã khiến lão đắc tội rất nhiều người.

Hiện giờ khai phá miếng đất, Khi Thời đổi ý sử dụng vật liệu xây dựng của công ty khác, Ôn thj phá sản cũng là điều đương nhiên.

Rút củi dưới đáy nồi, công ty Ôn Hải phát triển vốn là không được như mong muốn, khách hàng phía trước đều là khách quen, doanh số có hạn chế.

Ôn Tử Hề biết Ôn Hải luôn là người ham danh lợi cho nên khẳng định là đã đắc tội đến các khách hàng quen trước đây, kết quả khiến công ty phá sản.

Nói như vậy, cũng không có gì quá kinh ngạc.

Ôn Tử Hề trầm mặc suy nghĩ thật lâu, trong khi Cố Thời Sâm chỉ rũ mắt xuống, yên lặng quan sát.

Thời gian tuy không dài nhưng sự chờ đợi lại vô cùng dày vò.

Cố Thời chung quy là có chút nhịn không được, “Đúng vậy, em sẽ trách anh sao?”

Thực ra, anh muốn hỏi, em sẽ sợ anh sao?

Anh vẫn đang nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay, vuốt ve, suy nghĩ lộn xộn.

Cố Thời Sâm cho rằng anh đã hiểu rất rõ về sự tình, nhưng hóa ra anh đã quá tự phụ.

Ngay cả bản thân anh cũng có chút không thể tin được, để đạt được mục đích, anh đã dùng những thủ đoạn âm mưu xấu xa.

Điều này không giống anh, nhưng có lẽ đây mới là chính anh.

Chính là, chung quy anh sẽ lo lắng, cô sẽ sợ mình.

Ôn Tử Hề bị câu hỏi của anh làm cho giật mình, ánh mắt khẽ đảo, tầm mắt rơi vào cặp kính vàng trên sống mũi của Cố Thời Sâm.

Cô không phải là người có tâm tư đơn thuần, nhưng cô mừng vì tâm tư của mình đủ tinh tế, mặc dù tinh tế này cũng chỉ dành cho người đàn ông trước mặt.

Cô ngẩng đầu lên, hôn lấy đôi môi mỏng của người đàn ông, phát ra tiếng “moah” dữ dội, âm thanh có chút lớn, cô đoán chắc là người lái xe phía trước có thể nghe thấy.

Tuy nhiên, Ôn Tử Hề không phải là người nhút nhát.

“Là bởi vì em sao?” Cô nghiêm túc hỏi, đôi mắt thường ngày long lanh kia tràn đầy sao.

Có vẻ là biết, kết quả khẳng định là cái kia.

“Đúng.”

Ôn Tử Hề nở nụ cười hài lòng, vòng tay qua cổ anh rồi lại hôn, “Đây là phần thưởng.”

Cô dựa vào trong lòng ngực người đàn ông, trên mặt còn nở nụ cười.

Cô nghĩ, đàn ông thực sự là những sinh vật đặc biệt.

Cô yêu anh còn không đủ, làm sao có thể trách anh!
Chương trước Chương tiếp