Sắc Đẹp
Chương 42: Lần đầu gặp mặt
Tanhg 5 đầu hạ, tán cây phong to rậm rạp rung động sàn sạt mỗi khi có gió thổi qua, làm làn gió cũng bí mật mang theo hơi mát.
Cố Thời Sâm mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây, khi xuống xe, gió thổi tan một chút bực bội ở dưới đáy lòng anh.
Hôm nay là ngày đại kỷ niệm tanhh lập trường đại học Z, có rất nhiều học sinh cũ trở về tham dự nên trước cổng trường có không ít xe đang đỗ.
Theo lý thuyết, xe có thể lái vào trong, chỉ là Cố Thời Sâm cảm thấy quá phiền toái, anh vốn không định phô trương, nhưng là Lâm Trí vẫn luôn thúc giục, hiệu trưởng của đại học Z cũng chính là bạn của Cố lão gia, tóm lại anh cần cố kỵ chút.
Cố Thời Sâm dặn tài xế ở bên ngoài chờ, mình thì đi đến phía cổng trường.
Thời tiết tanhg 5, thời gian đã là 5 giờ rưỡi mà bầu trời cũng mới nhiễm ít sắc xám, nơi xa ráng vàng đỏ tươi, lá phong xanh biếc làm bối cảnh, tạo nên khung cảnh nên thơ, thoải mái.
Cố Thời Sâm bước canh rất chậm, may mà ở cửa người đi lại cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên có vài người lướt qua, cũng sẽ không cố tình để ý tới anh, anh ngược lại cảm thấy trong lòng thực nhẹ nanhg.
Mắt anh nhìn tanhg, nhìn ra giáo dưỡng tốt đẹp từ trong xương, giày da đạp trên phiến đá vuông, hưởng thụ giây phút thư thái này.
“Cậu đừng có gấp, tớ sắp tới rồi, đừng càm ràm, đứng chỗ đấy chờ tớ nửa tiếng."
Mỹ cảm chung quanh bị tanhh âm bực bội đánh vỡ. Bước canh của Cố Thời Sâm hơi chậm lại, tầm mắt dần dần nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Mặt trời chiều ngả về hướng tây, nơi xa ánh nắng chiếu xuống lá xanh làm cảnh sắc đẹp như một bức tranh sơn thủy, nhưng cảnh tượng này cũng chỉ có thể làm nền cho thiếu nữ trước mặt anh.
Thiếu nữ khoảng mới 15-16 tuổi, mặt còn trẻ con, một tanh diện chiếc đầm chiffon trắng tinh dài che quá đầu gối, trông rất ngoan ngoãn.
Hình như tanhh âm bực bội vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thiếu nữ còn cúi đầu, trong tay cầm chiếc di động, khuôn mặt bị che đi một nửa nhưng vẫn có thể nhìn ra được nanh sắc xinh đẹp.
Cố Thời Sâm thu hồi tầm mắt, tâm tư cũng thu lại.
Đại khái sinh hoạt bị quy củ ước thúc tạo nên một hiện thực đáng buồn: anh không có hứng thú với bất cứ chuyện gì ngoài học tập và công việc, ngay cả với phái nữ cũng không có ấn tượng.
Cuộc gặp vô tình này cũng tanhh mây khói thoáng qua.
“Cái quỷ gì vậy!” Tiếng hét của thiếu nữ kia lại vang lên.
Cố Thời Sâm giật mình, anh còn không kịp ngẩng đầu lên đã thấy một hòn đá nhỏ nanhh như chớp lăn đến bên canh mình, nện lên trên giày da.
Anh nhíu mày nhìn trên giày da in một vết bẩn, có chút không thích ứng, nhíu nhíu mày.
Thói ở sạch của anh quá nghiêm trọng, dường như là một loại căn bệnh, đồ vật của anh không ai được chạm vào, huống chi là có dấu vết bụi nho nhỏ này
Cố Thời Sâm ngẩng đầu nhìn kẻ khởi xướng thì thiếu nữ sớm đã chạy vào trường học, váy trắng tung bay giống tiểu hồ điệp bay múa, biến mất ở trong đám người.
**
Một hồi ngoài ý muốn, Cố Thời Sâm cũng không để ở trong lòng, anh cũng cố nén cảm xúc, không nhanh không chậm bước đi vào trường học.
Ngày đại kỷ niệm thành lập trường đại học Z thực náo nhiệt, bên trong sân trường đã có rất nhiều học sinh hò hét, bởi vì đại đa số là học sinh biểu diễn tiết mục cho nên diễn tập khẳng định là không thể thiếu.
Lâm Trí sáng sớm đã đến, anh đứng ở dưới cây phong trong sân trường, bộ dạng tuấn tú điển trai tự nhiên cũng hấp dẫn không ít nữ sinh.
Bất quá anh cười lộ lên mang theo vài phần phong lưu, đại đa số nữ sinh cũng chỉ dám nhìn liếc trộm thôi.
Chụp mấy tấm ảnh, chuẩn bị trao bằng kỷ niệm, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè, nhưng lúc lên Wechat thì không có mấy ai online.
Thời điểm Cố Thời Sâm tới, Lâm Trí đang chơi trò giả vờ cool ngầu, thấy anh tới, lập tức tiến lên.
“Ooh, cuối cùng cậu cũng tới, đồ không nghĩ khí, cứ bắt tớ phải mời nhiều lần!”
Lâm Trí kích động muốn ôm bả vai Cố Thời Sâm, không ngoài dự kiến, ại bị né tránh.
Cố Thời Sâm không để đến anh, anh một thân lạnh lạnh lùng, cho người ta cảm nhận anh là một quý công tử phong độ nhẹ nhàng, rồi lại pha thêm chút ông cụ non.
Lâm Trí cũng không tức giận, cười đến cà lơ phất phơ, “Đừng khách khí”, anh huýt sáo, hỏi: “Cậu nhìn mấy cô em xinh đẹp bên kia đi, có vừa ý em nào không?”
Cố Thời Sâm lẳng lặng nhìn anh một cái, ánh mắt không gợn sóng.
Lâm Trí bất đắc dĩ, lại lấy ra “Nghĩa khí” anh em tốt, ân cần dạy bảo: “Chính là cái loại cảm giác thấy cô ấy thì trong lòng loạn nhịp, cậu hiểu không?”
Anh diễn tả, thoạt nhìn bộ dáng thực lành nghề.
Nhìn nhìn lại Cố Thời Sâm, cái người này ngay cả ánh mắt cũng không cho mình.
“Cố Thời Sâm, cậu không thật sự tính đi làm hòa thượng chứ?” Lâm Trí tấm tắc cảm khái, giọng điệu vừa trêu chọc vừa thấy tiếc: “Còn muốn mang cậu đi hưởng thụ lạc thú nhân gian cơ!”
Cố Thời Sâm rũ mắt, anh nghe được, lại không muốn nói tiếp.
Trong miệng Lâm Trí nói “lạc thú nhân gian” là anh biết đến, bọn họ ở trong một cái phòng ngủ ở ký túc xá, trong máy tính của Lâm Trí chứa mấy phim người lớn anh cũng xem rồi, lại cảm thấy vô vị.
Còn không hấp dẫn bằng mấy quỹ cổ phiếu, ở trong mắt anh, đấy chỉ là hoạt động sinh lý bình thường thôi.
Anh không tính toán để ý tới, nhưng mà Lâm Trí cũng không định dễ dàng buông tha anh, “Này Cố Thời Sâm, cậu nhìn người ta đi, cô bé ấy nhìn qua mới chỉ học trung học đã thông suốt hơn cậu rồi! Học người ta đi!”
Cố Thời Sâm ngẩng đầu nhìn lại.
Cách đó không xa dưới cây phong cùng với bộ đèn sáng rực, chiếu vào chiếc váy màu trắng thiếu nữ mặc trên người, giống mạ một tầng ánh sáng lấp lánh, ngũ quan cô cũng rõ ràng hơn.
Cố Thời sâm có một lát ngẩn ngơ, anh không biết nên hình dung nụ cười đơn thuần kia như thế nào, ngoan ngoãn làm người có chút nghĩ muốn xoa xoa đầu nhỏ của thiếu nữ.
Thiếu nữ cười nhạt, cầm trong tay một hộp quà, trên mặt còn mang theo vẻ lấy lòng, tóc cô thẳng tắp, vừa thấy chính là cái loại thiếu nữ trong nhà được nuông chiều ngoan ngoãn.
Mà thiếu niên trước mặt cô lại là không kiên nhẫn, hất tay cô ra.
Hộp quà rơi trên mặt đất, như trái tim thiếu nữ tan nát, cô ngồi xổm trên mặt đất thật cẩn thận nhặt lại.
Cảnh tượng như vậy thu hút rất nhiều ánh mắt, mà đại đa số là đồng tình đối với thiếu nữ. Nhưng mà thiếu niên kia chỉ dừng lại một bước, cũng không tiến lên.
Thiếu nữ ôm mặt chạy ra khỏi đám người, cái nhìn của tất cả mọi người đổ dồn về thiếu niên đứng im tại chỗ, mà Cố Thời Sâm lại nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ, nhìn đến xuất thần.
Anh nhíu mày, đáy mắt có cảm xúc khó hiểu.
Vừa rồi, hình như anh nhìn thấy, thiếu nữ che mặt chạy đi, nhếch môi cười.
“A, đừng nhìn! Loại này chính là mấy chuyện giận hờn của cặp tình nhân thôi!” Lâm Trí gãi đầu, ý đồ cứu vãn hình tượng “đại sư tình yêu” của mình.
Anh vốn dĩ muốn cho Cố Thời Sâm được thêm kiến thức, cũng không nghĩ tới gặp phải đôi tình nhân cãi nhau, mà thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
Nếu lại tiếp tục nhìn, phỏng chừng cậu bạn này của anh càng không có hứng thú với tình yêu.
Cố Thời Sâm yên lặng thu hồi lại ánh mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
“Lâm học trưởng, Cố học trưởng, các anh khỏe chứ, em là Tiêu Phái - chủ tịch hội học sinh hệ Tài chính, thật vinh hạnh có thể nhìn thấy các anh ở đây!”
Trước mắt là một thiếu niên với bộ mắt kính, thoạt nhìn thực thư sinh nhã nhặn, cũng cho người ta cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời.
Mà rất khéo, cậu ta chính là nam chính trong tiết mục “tình nhân cãi nhau” vừa rồi.
Lâm Trí cười hóng bát quái, nhưng dù sao cũng từng trải việc đời, không thể cười quá rõ ràng, “Chào cậu, tôi là Lâm Trí của Học viện Y, vị này chính là Cố Thời Sâm, hẳn cậu cũng biết rồi.”
Anh không nhắc đến chuyện vừa rồi, cũng không muốn hỏi quá nhiều tới chuyện riêng tư của người khác.
Tiêu Phái cũng cười cười, mắt lộ ra vẻ khâm phục, “Học trưởng nói đùa, có lẽ ở đại học Z này chẳng tìm ra mấy người không biết Cố học trưởng đâu.”
Cố Thời Sâm là đại thần của đại học Z, bất kể từ gia thế hay học tập thì đều đỉnh của chóp. Hiện tại anh cũng coi như kỳ tài trong thương giới, rất ít người trong giới tài chính mà lại không quen biết anh.
Mà Lâm Trí, tuy rằng ở Học viện y, nhưng việc anh ta là bạn thân của Cố Thời Sâm cũng được nhiều người biết đến, hơn nữa Tiêu Phái được an bài tới tiếp đón hai người, khẳng định phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Lâm Trí cười, cũng không phủ nhận, chỉ là Cố Thời Sâm đừng cạnh anh vẫn banh mặt, không nói lời nào, cảm giác như người được khen không phải mình.
Liền thấy vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tiêu Phái đối diện, hỏi: “Thiếu nữ kia, là gì của cậu?”
Cố Thời Sâm không biết mình hỏi như vậy sẽ khiến người kinh ngạc ra sao, anh cũng không quan tâm người khác sẽ nhìn anh như thế nào.
Cả đêm ngày kỷ niệm thành lập trường diễn ra rất náo nhiệt, Lâm Trí xem hứng thú bừng bừng, riêng Cố Thời Sâm lại cảm thấy ánh đèn này quá lóe, âm thanh quá ồn ào.
Anh nhịn, chịu đựng hai giờ đồng hồ, ngay khi buổi biểu diễn kết thúc, anh lập tức đứng dậy, rời đi không chút quyến luyến, động tác giống như một người máy không có cảm tình.
Nhưng Lâm Trí nào chịu để Cố Thời Sâm rời đi dễ dàng? Anh cười đi theo, trên đường còn không quên quay đầu nhìn mấy em nữ sinh, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười khiến những nữ sinh đó bụm mặt hét lên.
Hôm nay Lâm Trí được mọi người vây quanh, trong bàn miễn bàn vui mừng cỡ nào. Từ trước tới nay anh không phải người khiêm tốn, nài ép lôi kéo Cố Thời Sâm vào trong xe.
Anh tính đi quán bar gần trường bay lắc, nhân ngày lành này, không chúc mừng thì thật có lỗi với bản thân.
Hơn nữa Lâm Trí cảm thấy Cố thời Sâm quá thuần cổ, sở dĩ chướng mắt nhiều thứ vẫn là bởi vì thiếu “kiến thức”.
Ngươi nói mỗi ngày ở trường học, trong văn phòng, cô gái có thể gặp cũng chỉ có ngần đó thôi. Cho nên anh cảm thấy nên dẫn bạn mình đến bar để mở mang tầm mắt.
Bất quá tới cửa quán bar rồi, Cố Thời Sâm liền đứng ở cửa, mặc kệ Lâm Trí mồm mép nói nói như nào, anh vẫn bất động không chịu đi vào.
Lâm Trí trêu ghẹo anh, “Cố Thời Sâm, cậu đừng như thế, tới cũng tới rồi, vào xem đi.”
Cố Thời Sâm vẫn không dao động, thậm chí còn móc di động ra, “Chú Lưu, cháu ở ‘Hoàng thành’.”
“Không phải chứ, cậu vừa tới đã về sao?” Lâm Trí vừa nghe Cố Thời Sâm gọi tài xế tới đón anh, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Bất quá cũng chỉ có mình anh sốt ruột thôi, nhìn sang Cố Thời Sâm kìa, mặt vẫn không cảm xúc.
Anh bỗng nhiên cảm thấy mình ôm tâm tư giống “Tú bà “, có ý tốt lại bỗng trở thành lòng muông dạ thú, “Được được được, cậu ở đây chờ, tiểu gia vào trong sung sướng đây!”
Nói xong, không thèm quay đầu lại, trực tiếp đi vào. Cố Thời Sâm đứng một mình ở đó.
Cố Thời Sâm không nói chuyện, nhưng là đại đa số người lui tới đây đều sẽ liếc nhìn anh một cái, anh trực tiếp tìm tới cái góc bí ẩn, lẳng lặng đứng đợi.
Cửa quán bar có lùm cây cao tới nửa người, trên đỉnh lập lòe đèn màu, mặc dù ở bên ngoài nhưng vẫn nghe rõ tiếng nhạc xập xình trong quán bar.
Cố Thời Sâm nhíu mày, anh cảm thấy tiếng nhạc mình chịu được, nhưng cái mùi thuốc gay mũi bay tới thật sự làm anh không chịu nổi.
Anh muốn chạy, nhưng phía sau lùm cây vang lên trận thanh âm, làm bước chân của anh tạm dừng.
“Cái gì? Hóa trang như này mà còn nhận ra tới chưa thành niên, bọn họ cố ý nhằm vào tớ đúng không?” Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Thời Sâm lại quay đầu.
Cách bụi cây thưa thớt cành, ánh sáng nhàn nhạt của cái đèn đủ để anh thấy rõ bóng người mơ hồ sau lùm cây.
Thiếu nữ với khuôn mặt nhỏ quen thuộc đật vào mắt, nhưng đã thay bộ quần áo khác.
Tóc dài buộc cao, nhìn ra tóc cô rất đẹp và thẳng, nhưng phần gốc lại thắt bím tóc sặc sỡ, thoạt nhìn rất nổi loạn.
Mà phong cách quần trên người cùng với chiếc váy màu trắng phía trước lại khác một trời một vực, trong lúc nhất thời, Cố Thời Sâm khó có thể hình dung tâm trạng của mình.
Áo trên của thiếu nữ có lẽ không được xem là áo, vì nó ngắn tới nỗi chỉ đủ che đi bộ phận no đủ kia thôi, mà cái eo thon bại lộ ra ngoài, không hề được che chắn.
Phía dưới là chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn được nữa, cặp chân dài trắng nõn cân xứng cũng nhìn không sót tí nào.
Cô gái như này hoàn toàn đổi mới nhận thức của Cố Thời Sâm về người khác phái, cũng khiến đáy lòng anh nảy sinh cảm xúc bất thường chưa từng có.
Cuộc gặp bất ngờ ngày hôm nay đã đánh sâu vào tâm trí Cố Thời Sâm. Nhưng nó cũng dần phai nhạt theo thời gian, chỉ có đêm khuya nằm mộng, anh bỗng bừng tỉnh.
Anh mới hiểu được, thì ra cái này gọi là dục vọng!
Cố Thời Sâm mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây, khi xuống xe, gió thổi tan một chút bực bội ở dưới đáy lòng anh.
Hôm nay là ngày đại kỷ niệm tanhh lập trường đại học Z, có rất nhiều học sinh cũ trở về tham dự nên trước cổng trường có không ít xe đang đỗ.
Theo lý thuyết, xe có thể lái vào trong, chỉ là Cố Thời Sâm cảm thấy quá phiền toái, anh vốn không định phô trương, nhưng là Lâm Trí vẫn luôn thúc giục, hiệu trưởng của đại học Z cũng chính là bạn của Cố lão gia, tóm lại anh cần cố kỵ chút.
Cố Thời Sâm dặn tài xế ở bên ngoài chờ, mình thì đi đến phía cổng trường.
Thời tiết tanhg 5, thời gian đã là 5 giờ rưỡi mà bầu trời cũng mới nhiễm ít sắc xám, nơi xa ráng vàng đỏ tươi, lá phong xanh biếc làm bối cảnh, tạo nên khung cảnh nên thơ, thoải mái.
Cố Thời Sâm bước canh rất chậm, may mà ở cửa người đi lại cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên có vài người lướt qua, cũng sẽ không cố tình để ý tới anh, anh ngược lại cảm thấy trong lòng thực nhẹ nanhg.
Mắt anh nhìn tanhg, nhìn ra giáo dưỡng tốt đẹp từ trong xương, giày da đạp trên phiến đá vuông, hưởng thụ giây phút thư thái này.
“Cậu đừng có gấp, tớ sắp tới rồi, đừng càm ràm, đứng chỗ đấy chờ tớ nửa tiếng."
Mỹ cảm chung quanh bị tanhh âm bực bội đánh vỡ. Bước canh của Cố Thời Sâm hơi chậm lại, tầm mắt dần dần nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Mặt trời chiều ngả về hướng tây, nơi xa ánh nắng chiếu xuống lá xanh làm cảnh sắc đẹp như một bức tranh sơn thủy, nhưng cảnh tượng này cũng chỉ có thể làm nền cho thiếu nữ trước mặt anh.
Thiếu nữ khoảng mới 15-16 tuổi, mặt còn trẻ con, một tanh diện chiếc đầm chiffon trắng tinh dài che quá đầu gối, trông rất ngoan ngoãn.
Hình như tanhh âm bực bội vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thiếu nữ còn cúi đầu, trong tay cầm chiếc di động, khuôn mặt bị che đi một nửa nhưng vẫn có thể nhìn ra được nanh sắc xinh đẹp.
Cố Thời Sâm thu hồi tầm mắt, tâm tư cũng thu lại.
Đại khái sinh hoạt bị quy củ ước thúc tạo nên một hiện thực đáng buồn: anh không có hứng thú với bất cứ chuyện gì ngoài học tập và công việc, ngay cả với phái nữ cũng không có ấn tượng.
Cuộc gặp vô tình này cũng tanhh mây khói thoáng qua.
“Cái quỷ gì vậy!” Tiếng hét của thiếu nữ kia lại vang lên.
Cố Thời Sâm giật mình, anh còn không kịp ngẩng đầu lên đã thấy một hòn đá nhỏ nanhh như chớp lăn đến bên canh mình, nện lên trên giày da.
Anh nhíu mày nhìn trên giày da in một vết bẩn, có chút không thích ứng, nhíu nhíu mày.
Thói ở sạch của anh quá nghiêm trọng, dường như là một loại căn bệnh, đồ vật của anh không ai được chạm vào, huống chi là có dấu vết bụi nho nhỏ này
Cố Thời Sâm ngẩng đầu nhìn kẻ khởi xướng thì thiếu nữ sớm đã chạy vào trường học, váy trắng tung bay giống tiểu hồ điệp bay múa, biến mất ở trong đám người.
**
Một hồi ngoài ý muốn, Cố Thời Sâm cũng không để ở trong lòng, anh cũng cố nén cảm xúc, không nhanh không chậm bước đi vào trường học.
Ngày đại kỷ niệm thành lập trường đại học Z thực náo nhiệt, bên trong sân trường đã có rất nhiều học sinh hò hét, bởi vì đại đa số là học sinh biểu diễn tiết mục cho nên diễn tập khẳng định là không thể thiếu.
Lâm Trí sáng sớm đã đến, anh đứng ở dưới cây phong trong sân trường, bộ dạng tuấn tú điển trai tự nhiên cũng hấp dẫn không ít nữ sinh.
Bất quá anh cười lộ lên mang theo vài phần phong lưu, đại đa số nữ sinh cũng chỉ dám nhìn liếc trộm thôi.
Chụp mấy tấm ảnh, chuẩn bị trao bằng kỷ niệm, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè, nhưng lúc lên Wechat thì không có mấy ai online.
Thời điểm Cố Thời Sâm tới, Lâm Trí đang chơi trò giả vờ cool ngầu, thấy anh tới, lập tức tiến lên.
“Ooh, cuối cùng cậu cũng tới, đồ không nghĩ khí, cứ bắt tớ phải mời nhiều lần!”
Lâm Trí kích động muốn ôm bả vai Cố Thời Sâm, không ngoài dự kiến, ại bị né tránh.
Cố Thời Sâm không để đến anh, anh một thân lạnh lạnh lùng, cho người ta cảm nhận anh là một quý công tử phong độ nhẹ nhàng, rồi lại pha thêm chút ông cụ non.
Lâm Trí cũng không tức giận, cười đến cà lơ phất phơ, “Đừng khách khí”, anh huýt sáo, hỏi: “Cậu nhìn mấy cô em xinh đẹp bên kia đi, có vừa ý em nào không?”
Cố Thời Sâm lẳng lặng nhìn anh một cái, ánh mắt không gợn sóng.
Lâm Trí bất đắc dĩ, lại lấy ra “Nghĩa khí” anh em tốt, ân cần dạy bảo: “Chính là cái loại cảm giác thấy cô ấy thì trong lòng loạn nhịp, cậu hiểu không?”
Anh diễn tả, thoạt nhìn bộ dáng thực lành nghề.
Nhìn nhìn lại Cố Thời Sâm, cái người này ngay cả ánh mắt cũng không cho mình.
“Cố Thời Sâm, cậu không thật sự tính đi làm hòa thượng chứ?” Lâm Trí tấm tắc cảm khái, giọng điệu vừa trêu chọc vừa thấy tiếc: “Còn muốn mang cậu đi hưởng thụ lạc thú nhân gian cơ!”
Cố Thời Sâm rũ mắt, anh nghe được, lại không muốn nói tiếp.
Trong miệng Lâm Trí nói “lạc thú nhân gian” là anh biết đến, bọn họ ở trong một cái phòng ngủ ở ký túc xá, trong máy tính của Lâm Trí chứa mấy phim người lớn anh cũng xem rồi, lại cảm thấy vô vị.
Còn không hấp dẫn bằng mấy quỹ cổ phiếu, ở trong mắt anh, đấy chỉ là hoạt động sinh lý bình thường thôi.
Anh không tính toán để ý tới, nhưng mà Lâm Trí cũng không định dễ dàng buông tha anh, “Này Cố Thời Sâm, cậu nhìn người ta đi, cô bé ấy nhìn qua mới chỉ học trung học đã thông suốt hơn cậu rồi! Học người ta đi!”
Cố Thời Sâm ngẩng đầu nhìn lại.
Cách đó không xa dưới cây phong cùng với bộ đèn sáng rực, chiếu vào chiếc váy màu trắng thiếu nữ mặc trên người, giống mạ một tầng ánh sáng lấp lánh, ngũ quan cô cũng rõ ràng hơn.
Cố Thời sâm có một lát ngẩn ngơ, anh không biết nên hình dung nụ cười đơn thuần kia như thế nào, ngoan ngoãn làm người có chút nghĩ muốn xoa xoa đầu nhỏ của thiếu nữ.
Thiếu nữ cười nhạt, cầm trong tay một hộp quà, trên mặt còn mang theo vẻ lấy lòng, tóc cô thẳng tắp, vừa thấy chính là cái loại thiếu nữ trong nhà được nuông chiều ngoan ngoãn.
Mà thiếu niên trước mặt cô lại là không kiên nhẫn, hất tay cô ra.
Hộp quà rơi trên mặt đất, như trái tim thiếu nữ tan nát, cô ngồi xổm trên mặt đất thật cẩn thận nhặt lại.
Cảnh tượng như vậy thu hút rất nhiều ánh mắt, mà đại đa số là đồng tình đối với thiếu nữ. Nhưng mà thiếu niên kia chỉ dừng lại một bước, cũng không tiến lên.
Thiếu nữ ôm mặt chạy ra khỏi đám người, cái nhìn của tất cả mọi người đổ dồn về thiếu niên đứng im tại chỗ, mà Cố Thời Sâm lại nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ, nhìn đến xuất thần.
Anh nhíu mày, đáy mắt có cảm xúc khó hiểu.
Vừa rồi, hình như anh nhìn thấy, thiếu nữ che mặt chạy đi, nhếch môi cười.
“A, đừng nhìn! Loại này chính là mấy chuyện giận hờn của cặp tình nhân thôi!” Lâm Trí gãi đầu, ý đồ cứu vãn hình tượng “đại sư tình yêu” của mình.
Anh vốn dĩ muốn cho Cố Thời Sâm được thêm kiến thức, cũng không nghĩ tới gặp phải đôi tình nhân cãi nhau, mà thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
Nếu lại tiếp tục nhìn, phỏng chừng cậu bạn này của anh càng không có hứng thú với tình yêu.
Cố Thời Sâm yên lặng thu hồi lại ánh mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
“Lâm học trưởng, Cố học trưởng, các anh khỏe chứ, em là Tiêu Phái - chủ tịch hội học sinh hệ Tài chính, thật vinh hạnh có thể nhìn thấy các anh ở đây!”
Trước mắt là một thiếu niên với bộ mắt kính, thoạt nhìn thực thư sinh nhã nhặn, cũng cho người ta cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời.
Mà rất khéo, cậu ta chính là nam chính trong tiết mục “tình nhân cãi nhau” vừa rồi.
Lâm Trí cười hóng bát quái, nhưng dù sao cũng từng trải việc đời, không thể cười quá rõ ràng, “Chào cậu, tôi là Lâm Trí của Học viện Y, vị này chính là Cố Thời Sâm, hẳn cậu cũng biết rồi.”
Anh không nhắc đến chuyện vừa rồi, cũng không muốn hỏi quá nhiều tới chuyện riêng tư của người khác.
Tiêu Phái cũng cười cười, mắt lộ ra vẻ khâm phục, “Học trưởng nói đùa, có lẽ ở đại học Z này chẳng tìm ra mấy người không biết Cố học trưởng đâu.”
Cố Thời Sâm là đại thần của đại học Z, bất kể từ gia thế hay học tập thì đều đỉnh của chóp. Hiện tại anh cũng coi như kỳ tài trong thương giới, rất ít người trong giới tài chính mà lại không quen biết anh.
Mà Lâm Trí, tuy rằng ở Học viện y, nhưng việc anh ta là bạn thân của Cố Thời Sâm cũng được nhiều người biết đến, hơn nữa Tiêu Phái được an bài tới tiếp đón hai người, khẳng định phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Lâm Trí cười, cũng không phủ nhận, chỉ là Cố Thời Sâm đừng cạnh anh vẫn banh mặt, không nói lời nào, cảm giác như người được khen không phải mình.
Liền thấy vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tiêu Phái đối diện, hỏi: “Thiếu nữ kia, là gì của cậu?”
Cố Thời Sâm không biết mình hỏi như vậy sẽ khiến người kinh ngạc ra sao, anh cũng không quan tâm người khác sẽ nhìn anh như thế nào.
Cả đêm ngày kỷ niệm thành lập trường diễn ra rất náo nhiệt, Lâm Trí xem hứng thú bừng bừng, riêng Cố Thời Sâm lại cảm thấy ánh đèn này quá lóe, âm thanh quá ồn ào.
Anh nhịn, chịu đựng hai giờ đồng hồ, ngay khi buổi biểu diễn kết thúc, anh lập tức đứng dậy, rời đi không chút quyến luyến, động tác giống như một người máy không có cảm tình.
Nhưng Lâm Trí nào chịu để Cố Thời Sâm rời đi dễ dàng? Anh cười đi theo, trên đường còn không quên quay đầu nhìn mấy em nữ sinh, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười khiến những nữ sinh đó bụm mặt hét lên.
Hôm nay Lâm Trí được mọi người vây quanh, trong bàn miễn bàn vui mừng cỡ nào. Từ trước tới nay anh không phải người khiêm tốn, nài ép lôi kéo Cố Thời Sâm vào trong xe.
Anh tính đi quán bar gần trường bay lắc, nhân ngày lành này, không chúc mừng thì thật có lỗi với bản thân.
Hơn nữa Lâm Trí cảm thấy Cố thời Sâm quá thuần cổ, sở dĩ chướng mắt nhiều thứ vẫn là bởi vì thiếu “kiến thức”.
Ngươi nói mỗi ngày ở trường học, trong văn phòng, cô gái có thể gặp cũng chỉ có ngần đó thôi. Cho nên anh cảm thấy nên dẫn bạn mình đến bar để mở mang tầm mắt.
Bất quá tới cửa quán bar rồi, Cố Thời Sâm liền đứng ở cửa, mặc kệ Lâm Trí mồm mép nói nói như nào, anh vẫn bất động không chịu đi vào.
Lâm Trí trêu ghẹo anh, “Cố Thời Sâm, cậu đừng như thế, tới cũng tới rồi, vào xem đi.”
Cố Thời Sâm vẫn không dao động, thậm chí còn móc di động ra, “Chú Lưu, cháu ở ‘Hoàng thành’.”
“Không phải chứ, cậu vừa tới đã về sao?” Lâm Trí vừa nghe Cố Thời Sâm gọi tài xế tới đón anh, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Bất quá cũng chỉ có mình anh sốt ruột thôi, nhìn sang Cố Thời Sâm kìa, mặt vẫn không cảm xúc.
Anh bỗng nhiên cảm thấy mình ôm tâm tư giống “Tú bà “, có ý tốt lại bỗng trở thành lòng muông dạ thú, “Được được được, cậu ở đây chờ, tiểu gia vào trong sung sướng đây!”
Nói xong, không thèm quay đầu lại, trực tiếp đi vào. Cố Thời Sâm đứng một mình ở đó.
Cố Thời Sâm không nói chuyện, nhưng là đại đa số người lui tới đây đều sẽ liếc nhìn anh một cái, anh trực tiếp tìm tới cái góc bí ẩn, lẳng lặng đứng đợi.
Cửa quán bar có lùm cây cao tới nửa người, trên đỉnh lập lòe đèn màu, mặc dù ở bên ngoài nhưng vẫn nghe rõ tiếng nhạc xập xình trong quán bar.
Cố Thời Sâm nhíu mày, anh cảm thấy tiếng nhạc mình chịu được, nhưng cái mùi thuốc gay mũi bay tới thật sự làm anh không chịu nổi.
Anh muốn chạy, nhưng phía sau lùm cây vang lên trận thanh âm, làm bước chân của anh tạm dừng.
“Cái gì? Hóa trang như này mà còn nhận ra tới chưa thành niên, bọn họ cố ý nhằm vào tớ đúng không?” Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Thời Sâm lại quay đầu.
Cách bụi cây thưa thớt cành, ánh sáng nhàn nhạt của cái đèn đủ để anh thấy rõ bóng người mơ hồ sau lùm cây.
Thiếu nữ với khuôn mặt nhỏ quen thuộc đật vào mắt, nhưng đã thay bộ quần áo khác.
Tóc dài buộc cao, nhìn ra tóc cô rất đẹp và thẳng, nhưng phần gốc lại thắt bím tóc sặc sỡ, thoạt nhìn rất nổi loạn.
Mà phong cách quần trên người cùng với chiếc váy màu trắng phía trước lại khác một trời một vực, trong lúc nhất thời, Cố Thời Sâm khó có thể hình dung tâm trạng của mình.
Áo trên của thiếu nữ có lẽ không được xem là áo, vì nó ngắn tới nỗi chỉ đủ che đi bộ phận no đủ kia thôi, mà cái eo thon bại lộ ra ngoài, không hề được che chắn.
Phía dưới là chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn được nữa, cặp chân dài trắng nõn cân xứng cũng nhìn không sót tí nào.
Cô gái như này hoàn toàn đổi mới nhận thức của Cố Thời Sâm về người khác phái, cũng khiến đáy lòng anh nảy sinh cảm xúc bất thường chưa từng có.
Cuộc gặp bất ngờ ngày hôm nay đã đánh sâu vào tâm trí Cố Thời Sâm. Nhưng nó cũng dần phai nhạt theo thời gian, chỉ có đêm khuya nằm mộng, anh bỗng bừng tỉnh.
Anh mới hiểu được, thì ra cái này gọi là dục vọng!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương