Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi
Chương 38
*Có qua có lại*
Ngay trong buổi chiều livestream cùng ngày
Hashtag #ĐườngChiPicassThờiHiệnĐại đã vọt lên hot search
Đường Bột hớn hở đăng video quay màn hình, một lần nữa lại cảm thán, không hổ là Chi Chi, cô luôn có những bất ngờ khiến cho người ta không lường trước được, cứ tưởng là bậc thầy hoá ra là cùi bắp.
Đáng tiếc là một bộ phận fan only lại cực kỳ ý kiến với bức vẽ này mà không kiêng nể chửi bới ở phía dưới hashtag, nói Đường Chi bôi nhọ hình tượng Giang Chi, dù có trọn vẹn thế nào cũng chẳng thể giải thích được một đám chỉ trích kỹ thuật vẽ siêu dở của Đường Chi, cái gì mà mượn danh bậc thầy, lợi dụng sự nổi tiếng của Picasso, kiểu hút máu này quá là mất mặt, làm cho Đường Bột tức tới phát nổ tung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây coi như là phá hoại hình tượng chứ còn gì nữa?
Giang Chi dù là huyền thoại thì cũng không phải là người chắc?
Ngay lập tức Đường Bột đau lòng cho con gái cưng nên cũng mắng trả lại.
Hai bên ầm ầm chửi nhau tạo hẳn một nhóm, nếu không phải là Hoàng Bình Chiêu cật lực khống chế sự bình yên của quảng trường (1), thì bằng không người qua đường nhấn mở hashtag ra sẽ toàn là chửi cha chửi mẹ thân thương vô bờ bến.
Đến tận lúc này…
Giang Chi đích thực mà Đường Chi vẽ đã hiện ra trong mắt của mọi người.
Cô luôn luôn như vậy, chính là người con gái sẽ vô tình gây bất ngờ cho người khác.
Đường Bột ngoài sự kinh ngạc, cuối cùng cũng có được sự tự tin tràn trề, cầm luôn bức tranh đi cà khịa.
“Nhìn thấy không hả, đây mới là thực lực hội hoạ của Chi Chi nhà chúng tôi đấy!”
“Chi Chi siêu quá đi ấy! Trình độ này đúng là tuyệt vời ông mặt trời!”
“Vừa nãy những người nhục mạ Đường Chi, làm phiền nhảy ra đây xin lỗi hết đi ạ.”
“Toàn bộ ID ghi lại rồi nhé, lại mấy fan only tức tới dậm chân kia, đúng là nực cười!”
Trong khi đó, hashtag #TranhVẽGiangChiCủaĐườngChi cũng đang nhảy lên bảng hot search một cách như điên.
Dưới sự đối lập mãnh liệt trước và sau, khiến cho những người qua đường khó mà tưởng tượng nổi, đây vậy mà đến từ tay cùng một người?!
Đường Bột tự hào mà bình luận: “Chi Chi của chúng ta chính là ngang ngạnh thế đấy, ééé~ bố mày đùa đấy~(2)”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà cũng giống như Giang Chi, vì hai bức tranh này mà lại lần nữa nổi như cồn trên mạng.
Giang Chi vốn đã hot, chỉ là ngày thường, các fan đều stream ca khúc album khá nhiều.
Về chuyện nhan sắc, ảnh được sử dụng hầu hết là ảnh cũ, trước đây, anh rất ít xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, hình tượng trong lòng đại chúng vừa thần bí lại vừa lạnh lùng.
Bây giờ có hình ảnh mới, các loại video ngắn cũng hiện lên một cách nhanh chóng.
Trong lúc này, thứ hot nhất chính là một video thay đổi trang phục.
Nhạc nền là tiếng trống mạnh mẽ, bắt đầu từ cảnh tranh chân dung Picasso kinh điển của Đường Chi, cho đến lúc tiếng trống nặng nề lại đập xuống, hoá thành Giang Chi mặc một chiếc áo măng tô màu đen, đứng trong bóng tối mênh mông, chỉ có một ánh đèn lớn chiếu rọi khuôn mặt có đường nét hoàn hảo của anh, người đàn ông nhắm chặt đôi mắt, đầu ngón tay kẹp một đoá hoa hồng màu đen đang nở rộ.
Lạnh lùng cấm dục nhưng lại ương ngạnh khó phục tùng.
Video vừa mới được đăng lên, toàn bộ lượt thích bình luận và chia sẻ đều tăng vọt một cách bùng nổ theo từng giây.
Ngay sau đó, cũng có người làm những video giống như vậy, thứ nhận được cuối cùng chính là hình ảnh mới mẻ, Giang Chi mặc một bộ comple xám nhạt, hơi hơi cúi đầu, mắt kính gọng vàng, cảm giác cấm dục tràn ngập lôi cuốn, hoàn toàn quyến rũ.
Ban đầu cũng chỉ là cuộc vui của đám “Diều Giấy”, ai mà nghĩ cuối cùng lại bùng nổ trào lưu video thay trang phục trên Douyin.
Có hoạ sĩ đăng tải filter tự tạo, cũng có những bức ảnh xấu bị mọi người chê dở như tranh Picasso của Đường Chi, giây tiếp theo lại có thể trở thành bộ dạng trai xinh gái đẹp.
Hoàng Bình Chiêu nhìn số liệu của Đường Chi và Giang đang liên tục tăng lên mà đơ nghệt một lúc lâu trước máy tính.
Cảm giác sao mà…
Đường Chi còn là người cực kỳ may mắn.
Chỉ là bức tranh vẽ bừa mà có thể bùng nổ trào lưu truyền thông xã hội.
Đây đúng là thể chất lưu lượng (3) hoàn toàn luôn!
Ở trường quay lúc này, nhân viên đã hoàn tất việc bỏ phiếu.
Không hề có chút thắc mắc, Đường Chi và Giang Chi vì được điểm cao mà giành thắng lợi, lấy được hạng nhất, ưu tiên giành được phần thưởng tiệc lớn sang trọng tối nay.
Hai nhóm còn lại đã quen với việc bị đè bẹp.
Không phải chỉ là tiệc lớn sang trọng thôi sao? Bọn họ không ăn không ghen tị được chắc?
Hạ Thu Thu cùng Phó Hoàn Chi giành được hạng nhì, đồ ăn là bữa ăn dinh dưỡng đặc sắc của thành phố Nam.
Nhan Vô Ưu cùng Thẩm Trác Sắt là hạng ba, chỉ có thể ăn bánh thanh đoàn (4).
Mới đầu Nhan Vô Ưu còn nghĩ, lần này bọn họ cực kỳ ăn may, nhận được phần thưởng khách sạn hàng đầu, nói không chừng làm liền một mạch là có thể thay đổi tình thế cạnh tranh, ai biết được ekip chương trình lại có nhiều trò bịp bợm, trải qua tranh đấu lần này, nhóm bọn họ lại lần nữa ngã về không.
Đường Chi đắc ý gặm xương sườn, còn phàn nàn nói: “Lần nào ăn cũng ngon thế này, trời ơi, tôi thậm chí sắp béo ra rồi!”
Lời vừa dứt thì nhận phải ánh mắt dao găm của Nhan Vô Ưu mà nghĩ lại còn thấy ghen tị: “Tới đây, hai ta đổi cho nhau, chị đang muốn béo, để chị tới hưởng phần đau khổ này cho!”
Bão bình luận đều đang ha ha ha.
[Ha ha ha ha Chi Chi cẩn thận chút đi em, làm mình làm mẩy là sắp bị ăn hành đấy há há há há há!]
[Thật sự, Chi Chi có thể lớn đùng như này mà không bị đánh thì đúng là không ổn đó hớ hớ hớ]
[Ha ha ha Chi Chi: Em chỉ đắc ý thế thôi, chị có thể làm gì được em, lêu lêu lêu~]
Đúng như dự đoán, bị bình luận live nói trúng, thấy Nhan Vô Ưu muốn đổi, Đường Chi lại vội vàng giữ đồ ăn của mình, vênh váo nói: “Không thèm cần nhé!”
Tiện thể còn muốn cà khịa đồ ăn của nhóm Nhan Vô Ưu: “Em thà ăn đại tiệc hoành tráng được nhiều thịt, cũng không muốn ăn thanh đoàn.”
Cô nhìn chiếc bánh thanh đoàn trong tay Nhan Vô Ưu một cách chê bai: “Bánh thanh đoàn vị mặn, không được!”
[Ha ha ha ha cảnh quay vả mặt làm màu siêu to khổng lồ.]
[Nhưng nói thật thì tôi cũng chẳng thể nào chấp nhận nổi bánh thanh đoàn vị mặn đâu, cảm thấy nó kỳ kỳ vãi chưởng.]
[Tôi cũng thế, giống như món ăn hắc ám ấy, hoàn toàn không thể chịu được!]
Nhan Vô Ưu đổi đồ ăn không thành, đành tìm Giang Chi để tranh luận: “Giang Chi, anh xem con bé kìa!”
Người hả hê như thế này, tốt thật sao?
Trong mắt Giang Chi chứa nét cười, lúc nhìn về phía Đường Chi, khoé miệng có hơi cong lên, bình tỉnh hỏi Nhan Vô Ưu: “Ờ, sao cơ?”
Nhan Vô Ưu: “…”
Có người chống lưng, Đường Chi mặt mũi hớn hở nhìn Giang Chi, cũng cười đùa nhìn về phía Nhan Vô Ưu, học theo giọng điệu của Giang Chi, lại tiếp tục đắc chí: “Ờ, sao cơ?”
Nhan Vô Ưu: “…”
Đúng là chồng hát vợ theo!
Thẩm Trác Sắt thầm nghĩ “Giang Chi giữ bạn gái của anh chút đi, lần trước tôi đã lĩnh giáo rồi, lập tức chọn đi đường vòng đây.”
“Anh Chi, chúng tôi đây… cũng quá mất mặt rồi...”
[Há há há há!]
[Sắt Sắt: Này là đang ép tôi phải ra khổ nhục kế mà!]
[Ha ha ha đúng là mất mặt, Chi Chi với anh Chi chia bọn họ ra một chút đi, xem cho con nít chết thèm đi nhá!]
Thấy Thẩm Trác Sắt cùng Nhan Vô Ưu đổi đồ ăn cùng với hai người Giang Chi, Hạ Thu Thu với Phó Hoàn Chi cũng ngồi không yên, bữa ăn dinh dưỡng này tuy rằng ổn nhưng mùi vị nhạt thếch!
Hai người cũng không kìm được mà tìm tới đổi chút đồ ăn.
Một bữa cơm trải qua trong sự cười nhạo vui vẻ của những bình luận live.
Sau khi ăn xong có khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, livestream tạm thời ngắt quãng.
Nhân viên công tác đem sổ ký hoạ mà khách mời chiều nay đã vẽ về cho bọn họ.
Vừa mới ăn một bữa cơm, Đường Chi thậm chí suýt nữa đã quên, giờ thấy đang được dịp, cô phủi tay, đang chuẩn bị thay mặt Giang Chi vứt quyển sổ này đi, thì người đàn ông đã đi trước cô một bước, rồi cầm lấy quyển sổ của cô.
Đường Chi sửng sốt, bỗng chốc lại ngổ ngáo: “Anh làm cái gì thế? Trả cho em!”
“Làm sao?”
Giang Chi nhướng mày nhìn cô.
“Anh sao thế?” Đường Chi thẳng thừng nhìn lại: “Gì đây, muốn trộm đồ cất giấu à?”
Lời cô nói một chút mặt mũi cũng không cho anh.
Vừa nói lại vươn tay muốn lấy đi quyển sổ trong tay Giang Chi, nhưng anh đột nhiên đứng lên, làm cho cô trong chớp mắt lại vồ hụt một cái.
Đường Chi vội vã đứng lên giật lấy một cách hùng hổ, hai người một tiến một lùi, chưa được một lúc đã ép Giang Chi vào trong góc tường.
Đợi đến khi cô phát hiện ra có gì đó không đúng, thì đã không còn kịp nữa, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
Bọn họ dựa vào nhau hình như thật sự có hơi gần.
Cô chống một tay lên tường, một tay đưa tới, muốn với lấy sổ ký hoạ anh đang cầm trong tay, nhưng lại bất ngờ đối diện với đôi mắt anh, ánh sáng nơi đây có hơi tốt, đôi mắt thường hay lạnh lùng đó ngay lúc này lại ánh lên chút màu sáng, cặp mắt hoa đào chớp lại lôi cuốn, cô bỗng dưng sững lại rồi mới phát hiện ra toàn bộ cơ thể mình đều đang kề sát trên người anh.
Bọn họ tựa vào rất gần, gần đến mức cô chỉ cần vươn tay ra phía trước là có thể ôm lấy anh.
Yết hầu của Giang Chi có hơi lăn xuống, giơ tay giúp cô nhặt chút vụn giấy không biết từ lúc nào rơi vào trong tóc, giọng nói khàn khàn, dửng dưng hỏi cô: “Tại sao không cho?”
Đường Chi lùi về sau một bước, vội vàng kéo khoảng cách giữa hai người ra:
“Chính là anh lúc nãy nhìn không vừa ý, còn dỗi với em, bây giờ anh cũng đừng có hòng!”
Cô vừa nói vừa nhảy lên muốn cướp lấy sổ ký hoạ, cũng không biết như thế nào, mà đôi tay lại bị Giang Chi khoá chặt lại.
Anh rõ ràng chỉ dùng có một tay, lại nhẹ nhàng bắt lấy được hai cổ tay của cô, nghiêm mặt nói: “Vậy tôi nhận lỗi với em, xin lỗi.”
Đường Chi cảm thấy hành động này nhìn thế nào cũng thấy xấu hổ, mà có vẻ như cô thật sự không đủ sức đấu lại.
Hơn nữa tính cách cô vốn chỉ thích mềm lỏng chứ không thích cứng, anh chủ động nhận lỗi, vẻ kiêu căng của cô cũng yếu mềm theo, mắt nhìn xuống nói nhỏ:
“Vậy… nếu anh thích thì cho anh đó.”
Ánh đèn vàng chói trong căn phòng lặng lẽ chiếu sáng một góc nhỏ.
Giọng nói anh trầm thấp như thể đang dỗ ngọt cô: “Cảm ơn em.”
Tông giọng trầm kết hợp chút khàn khàn vừa phải, gợi lên bầu không khí si mê dịu dàng.
Kẻ nhỏ nhen trong lòng Đường Chi đã bắt đầu điên cuồng hò hét…
A a a a.
Sao thằng khốn này còn biết điều ghê vậy?!
Nếu cô lại tiếp tục từ chối, vậy không phải chính là cực kỳ vô lý hay sao?!
Cô quay mặt đi, không nhìn lại anh nữa, dù sao sổ ký hoạ cũng chẳng thể lấy được, dứt khoát thể hiện ra vẻ mình không thèm cần, nói một cách tự ái: “Lấy đi lấy đi lấy đi!”
Giang Chi đưa cho cô quyển sổ mà anh vẽ cho cô, cười một cách thờ ơ: “Có qua có lại.”
Đường Chi nghĩ ‘Đây không thèm nhé’.
Nhưng hiện giờ vẫn còn đang trong thời gian ghi hình chương trình tạp kỹ, nên cô cho anh mặt mũi, cầm quyển sổ ký hoạ kia, nói “Ờ” một cách hững hờ.
Ekip chương trình ở phía bên kia đã sắp xếp xong địa điểm cần quay cho tối nay, ban nãy còn là nơi ăn cơm của cả ba nhóm, bây giờ đã được sửa hoàn toàn thành bối cảnh trường học.
Nhan Vô Ưu đã ngồi vào chỗ, căng giọng gọi bọn họ: “Chi Chi, Giang Chi, tới đây làm nhiệm vụ trả lời đáp án đi!”
Buổi tối đạo diễn triệu tập mọi người chơi một trò chơi nhỏ.
Điểm nổi bật của trò chơi này lại liên quan tới quyền ưu tiên lựa chọn của nhiệm vụ ngày mai.
Hạ Thu Thu hỏi: “Đạo diễn, ngày mai là nhiệm vụ gì thế?”
“Nhiệm vụ chụp hình.” Đạo diễn cũng không giấu giếm bọn họ: “Chúng ta cần phải chụp vài tấm ảnh nhóm tuyên truyền cho miếu Tình Nhân của thành phố Nam, nhóm chiến thắng được ưu tiên chọn coordi(5).”
Vừa nói đến ưu tiên chọn trang phục, vài ánh mắt nữ sinh đều sáng rực cả lên, đều là ngập tràn mong muốn chờ đợi câu trả lời.
Chuyện nhiệm vụ thắng thua hay gì không quan trọng nhưng chuyện ưu tiên chọn coordi gì đó thì thật sự quá ư là tuyệt vời!
“Mau mau mau!”
Buổi tối nhóm đạo diễn lại tiếp tục mở livestream.
Toàn bộ người xem vừa vào livestream, đã nhìn thấy mười câu hỏi mà nhóm đạo diễn đưa cho những người xem, toàn bộ đều liên quan tới truyền thuyết, chuyện cổ của thành phố Nam.
[Hay lắm, kỳ này đúng là đang tuyên truyền thành phố Nam này! Tôi thậm chí muốn đi tham quan thành phố Nam luôn rồi!]
[Thành thật mà nói, những vùng sông nước cổ trấn quả thực đầy chất thơ. Chỉ là hỏi chuyện cổ với truyền thuyết thì có hơi quá đáng đó nha.]
[Nhóm đạo diễn cho đám khách mời chút liêm sỉ tí đi!]
[Ha ha ha ha đám khách mời trả lời được à?]
Nếu như chỉ thi không thôi thì phần lớn khách mời chắc chắn không trả lời được.
Dĩ nhiên nhóm đạo diễn cũng suy nghĩ đến điều này, sợ khách mời không trả lời được lại bẽ mặt thêm nên đã cho phép khách mời tra cứu bằng điện thoại.
Nhóm đầu tiên trả lời xong sẽ được cộng thêm hai điểm, nhóm thứ hai trả lời xong cộng một điểm, nhóm còn lại cuối cùng không được thêm điểm nào.
Tất nhiên, đây chỉ là món khai vị nho nhỏ.
Các nhóm khách mời lần lượt trả lời câu hỏi, nhiều nhất cũng chỉ chênh lệch nhau 8 điểm.
Phần quan trọng cuối cùng nằm ở chỗ…
“Câu hỏi phụ cuối cùng, xuất phát từ bản thân các bạn, mỗi một câu hỏi đều có số điểm là mười. Trả lời câu hỏi phụ không cho phép tìm kiếm và nhờ cậy sự trợ giúp từ phía bên ngoài!”
[Á đù, nhóm đạo diễn ghê vãi.]
[Đúng ra thì chuyện kéo điểm cao nhất chính là nhìn vào ba câu hỏi cuối cùng này rồi, những thứ đằng trước đều không quan trọng.]
[Ha ha ha ha không đâu, phía trước cũng rất là quan trọng đấy, thành công nhận được một đống meme sticker của thầy Phó dò tìm câu hỏi đó há há há há!]
[Tôi cười chết mất thôi, lúc thấy mọi người đối diện với đề bài, toàn là vẻ vò đầu bứt tai thôi, tôi tự dưng lại cảm thấy thoải mái!]
[Thế cho nên, mọi người phải biết câu hỏi ra là gì hả?]
Thẩm Trác Sắt là nghệ sĩ đàn piano, có trình độ rất cao trong lĩnh vực piano, mà những người có mặt đều không có kiến thức về phương diện này. Lần đầu Nhan Vô Ưu đã suy nghĩ đến chuyện ra đề về kiến thức piano.
Cô ấy vừa xúi giục Thẩm Trác Sắt viết câu hỏi, vừa nói nhỏ: “Chúng ta làm thế này có hơi thất đức không nhờ?”
Đây coi như là hàng duy đả kích(6) đi.
Thẩm Trác Sắt an ủi cô ấy: “Không sao. Câu hỏi khác chúng ta cũng không trả lời được đâu.”
Nhan Vô Ưu: “…”
Những người đang xem cười khằng khặc:
[Sắt Sắt nói đúng lại còn nói to!]
[Ha ha ha ha thầy Thẩm xứng đáng là nghệ sĩ đàn piano thực thụ mà!]
[Vẻ mặt câm nín của Ưu Ưu cũng hài vãi!]
Mà đôi Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu thì nghiêng về hướng quảng bá tác phẩm nổi tiếng của Phó Hoàn Chi, hy vọng có thể khơi dậy làn sóng kỷ niệm, để những vai diễn kinh điển của Phó Hoàn Chi lại lần nữa lọt vào tầm mắt của công chúng.
Nhanh chóng đã có bình luận live đoán ra được:
[Ha ha ha, đề này của thấy Phó bọn họ cũng quá dễ rồi đó!]
[Vai diễn Vọng Sinh kia, thầy Phó diễn hoàn toàn đỉnh luôn!]
[Ui… Thoắt cái đã qua hơn mười năm rồi, nhanh quá đi!]
Nhóm đạo diễn vừa nói ra câu hỏi, Đường Chi đã có một ý tưởng hết sức hay ho.
Đôi mắt cô sáng lên rồi nhìn về phía Giang Chi: “Để em ra đề có được hay không?!”
Giang Chi tất nhiên đồng ý.
Cô viết xong đề bài, đưa cho Giang Chi xem trước, hỏi anh một cách đắc chí: “Được chứ?”
Đầu tiên là chút kinh ngạc thoáng qua trong mắt Giang Chi, theo sau đó là khoé miệng khẽ nở nụ cười nhạt: “Được.”
Nhóm bọn họ là người cầm lên cuối cùng, Đường Chi cầm bảng câu hỏi đi về phía đạo diễn, bởi vì bảng câu hỏi liên tục bị thân hình của cô che đi, nên người xem không nhìn thấy cô đã viết thứ gì, chỉ nghe thấy cô vừa đi, vừa báo trước với mọi người…
“Tôi ra câu hỏi lựa chọn cho mọi người! Rất dễ trả lời nhé!”
“Chọn bừa cũng có xác suất chọn trúng 25%, không phải là quá mức chu đáo sao! Nhưng mà tôi đề nghị mọi người nên trả lời đúng há há há.”
“Nếu không trả lời được…”
Giọng nói của Đường Chi chợt lạnh lùng, mang theo chút hả hê: “Vậy thì đón nhận lễ rửa tội châm biếm của đông đảo những người làm về văn hoá đi…”
[Chi Chi đã viết cái gì vậy?]
[Đệt, Đường Chi đúng là quá ảo diệu, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi đều rất mong đợi! Rõ ràng tôi cũng không phải là fan cô ấy.]
[ +1, cứ cảm thấy thật thú vị ấy, mãi không đoán ra được trong đầu cô ấy đang nghĩ cái gì!]
Đường Chi tiết lộ nhiều như vậy, trong lời nói lại là sự tự tin, thu hút được sự tò mò của Phó Hoàn Chi: “Em viết câu hỏi gì thế?”
Nhan Vô Ưu cũng ngẩng cổ lên nhìn chờ đợi: “Đúng rồi, nghe em nói ra trông giống như không trả lời được lại cực kỳ mất mặt ấy…”
Đường Chi đưa bảng câu hỏi cho đạo diễn, rồi mau chóng quay về.
Mọi người ngước mắt nhìn, câu hỏi của Đường Chi và Giang Chi đưa ra bỗng chốc…
Bạn trai của Đường Chi tên là Giang (…) (7)
Lựa chọn: A.祇(Chi/Kì/Chỉ/Kỳ)、B.祗 (Chi)、C.衹(Chỉ/Kỳ)、D.袛(Đê)
“Con mẹ nó! Thoạt nhìn một cái, toàn bộ đáp án giống y hệt nhau!!!” Phó Hoàn Chi kéo Hạ Thu Thu lại: “Chọn cái nào?”
“Đây…” Hạ Thu Thu cũng há hốc mồm một trận, mấy chữ này, đúng thật là có khác biệt à?!
Ngày thường nhìn thấy Giang Chi, lại còn gọi rất tự nhiên, nhưng mà nhìn chữ này, đặc biệt còn là bốn chữ nhìn trông gần giống như nhau, vẫn thật sự khó mà phân biệt được!
Đừng nói là cô ấy, Nhan Vô Ưu cũng cảm thấy khó khăn.
Câu hỏi này còn rất khó trả lời.
Vả lại cô ấy còn từng hợp tác với Giang Chi, câu này nếu như còn không trả lời đúng thì đúng là nhục không có chỗ chui!
Bão bình luận thì sốc tận óc mà bay qua một trận…
[Ha ha ha ha cái quần què gì đây!!]
[Thâm độc, Đường Chi quả thật thâm độc!!]
[Vậy cái nào mới là đáp án đúng?]
———
(1) Quảng trường: khi lên weibo tìm kiếm một người nào đó thì trang chủ lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, thì chỗ đó được gọi là quảng trường.
(2) Nguyên văn 欸~就是玩儿: là câu nói đùa vô cùng phổ biến trên mạng TQ.
(3)Thể chất lưu lượng: ý chỉ đi đến đâu cũng nổi tiếng, làm cái gì cũng nổi tiếng.
(4) Bánh thanh đoàn: là một loại bánh mà người dân TQ thường ăn vào Tết thanh minh.
(5) Coordi - Phục hoá đạo (服化道): được coi là công việc hậu trường cho sản xuất phim điện ảnh và truyền hình, chuyên lo trang phục, hoá trang, đạo cụ.
(6) Hàng duy đả kích (降维打击): là một chiến thuật tấn công, trong cuộc chiến, tương quan thực lực giữa hai phe chênh lệch rất lớn, mà phe yếu sẽ dành áp đảo hoàn toàn.
(7) Tên nguyên văn của nam chính là 江祗, các đáp án có các nét khác nhau và có phiên âm Hán Việt khác nhau (đã được ghi trong ngoặc), phía dưới là hình phóng to của 4 chữ:
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương