Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 49





Chương 50




Ngay cả âm nhạc tại hiện trường cũng cảm nhận được bầu không khí tĩnh mịch như vậy, và đang cố gắng hết sức để làm dịu bầu không khí lần nữa bằng âm nhạc vui tươi, sôi động.
Đường Chi và Giang Chi đứng đối diện nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng có lẽ sau khi nghĩ lại, có thể sau khi tiết mục kết thúc, chờ Giang Chi lấy lại bình tĩnh thì sẽ cảm ơn cô vì lời từ chối của mình ngày hôm nay.
Có đôi khi, cơ hội chính là đúng thời điểm.
Nhưng không phải là tình yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổ tiết mục đã đưa bọn họ lên để làm nổi bật chương trình này, cùng trong một bầu không khí mờ ám như vậy khiến cho người ta dễ nảy sinh ảo giác "Tôi muốn trọn đời bên cạnh anh ấy." 
Giang Chi trầm mặc nhìn cô, sau đấy mới ngập ngừng nói: "Nếu như anh nói… Anh không đồng ý thì sao?"
Đường Chi đã chuẩn bị tốt tâm lý, thành công hóa thân thành hình tượng nữ chiến binh gan dạ dũng cảm, không nghĩ tới đến một ngày cô lại có thể nói ra những lời nói đó với anh: "Chúng ta đã sớm hẹn ước với nhau, không phải là nên giữ đúng lời hứa sao?"
Giang Chi trầm mặc vài giây: "Những chuyện khác anh có thể để em tùy ý náo loạn, nhưng chỉ riêng chuyện này thì không được."
Tay của anh vẫn còn đang cầm chiếc hộp nhạc hình quả cầu bằng pha lê mà cô còn chưa kịp nhận lấy, thậm chí ngay cả lá bùa bình an vốn dĩ phải đưa cho cô cũng không thể lấy ra.
“Em có chắc vẫn muốn chia tay với anh không?”
Đường Chi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy bản thân giống hệt một tên cặn bã.
Nhưng việc bọn họ chia tay thì mới đúng như tình tiết trong cốt truyện. 
Nếu như chấp nhận nó một cách tùy tiện, không suy nghĩ kỹ càng, ngộ nhỡ thế giới trong truyện sụp đổ thì làm thế nào?
Cô không thể đánh cược được.
Có lẽ…
Sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc thì Giang Chi sẽ không còn cố chấp đối với cô nữa.
Chỉ cần chia tay thì tất cả sẽ kết thúc, anh cũng sẽ quay trở về đúng quỹ đạo của mình.
Ừm…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất định sẽ như vậy!
Bầu không khí yên tĩnh bao trùm toàn bộ sân khấu.
Các nhân viên công tác đã hóa đá từ lâu, ngơ ngác nhìn trạng thái đảo ngược của hai người bọn họ mà nhất thời vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Dường như trong nhận thức của mọi người thì từ hai chữ “chia tay” này không bao giờ có thể được thốt ra từ miệng của Đường Chi.
Từ trước đến nay cô đều mang dáng vẻ cực kỳ si mê Giang Chi.
Vốn dĩ lời cầu hôn bất ngờ của Giang Chi giống như một quả bom lớn, thậm chí tất cả mọi người cũng cho rằng chuẩn bị chứng kiến kết cục viên mãn của màn nữ truy nam thành công. Vậy mà Đường Chi lại kiên quyết nói không.

Bạch Bạch trốn trong đám đông đau đến phát khóc, cái mũi khịt khịt không ngừng.
Đồng nghiệp liếc nhìn cô ta một cái, đưa khăn giấy cho cô ta: “Cô ra vẻ quá vậy?”
“Bọn họ rõ ràng là muốn tách ra. Cô có thực sự lên thuyền không vậy?”
Bạch Bạch cầm lấy khăn giấy âm thầm xì mũi.
Hu hu hu.
Cô ta vốn dĩ cho rằng…
Cô ta cứ nghĩ đã đẩy được thuyền đẹp nhất, real nhất trên thế giới này rồi. 
Nhưng tối hôm nay, thuyền mà cô ta đẩy lại…
Biến thành BE ngay trước mắt cô ta rồi.
Chuyện này có thể không buồn được sao? Hu hu hu!

Rạng sáng lúc 12 giờ, chỉ riêng hashtag #Nhiệt liệt chúc mừng Giang Chi quay trở lại cuộc sống độc thân! được tìm kiếm nhiều nhất trên hot search, các tài khoản marketing nghe tin cũng rục rịch hoạt động. Tất cả đều phấn khích trước tin tức này, bằng tốc độ chóng mặt mà hashtag này đã được bế lên hot search ngồi.
Phản ứng của những người qua đường cũng khá bình thường:
[Á? Thật sự chia tay rồi sao?]
[Không phải đâu, lúc trước tôi xem chương trình này còn thấy bọn họ rất ngọt ngào mà?]
[Thật ra Giang Chi và Đường Chi rất xứng đôi khi ở bên nhau, không nói cái khác thì nhan sắc của cả hai thực sự rất cân đối.]
[Haiz… Chuyện tình cảm cũng không thể cưỡng ép được. Thật sự chia tay rồi thì cũng chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ thôi.]
Nhóm người qua đường thở cảm khái hai câu sau đấy cũng yên tâm tiếp nhận chuyện này.
Mà lần đầu tiên trên weibo của Đường Chi đón nhận những bình luận tích cực, trong đó có một số ID trông giống như fan của Giang Chi cũng bắt đầu chúc phúc hàng loạt.
[Kể từ khi hai người chia tay, tôi sẽ không mắng chửi cô nữa.]
[Thật ra chị cũng dễ thương đấy, nhưng lần sau cố gắng ha.]
[Về sau cố gắng diễn xuất đi, chỉ cần cô im miệng tình nguyện làm bình hoa đi, cũng không cần làm một con quỷ như vậy. Thực tế thì nhan sắc của cô là gu của tôi đấy cho nên sau này sẽ xem những bộ phim cô diễn.]
[Điều quan trọng nhất là đừng quấy rầy anh Chi nữa, chính cô đã nói lời chia tay thì đừng có tự vả mặt mình nhé!]
Đường Chi đang lướt xem weibo của mình mà không khỏi “phụt” cười thành tiếng.
Dưới ánh đèn trong ghế lô chiếu sáng rực rỡ, cô nhoẻn miệng cười để lộ ra hai chiếc răng nhọn dễ thương, ngay cả làn hơi nóng trắng xóa tỏa ra mù mịt từ chiếc nồi lẩu trước mặt cũng không che được hàng lông mày xinh đẹp của cô.
Tần Miểu cắn cắn ống hút, nhướn mày hỏi cô: “Sao vậy?”
“Bọn họ đang chúc phúc tớ.” Đường Chi ngẩng mặt lên cười, “Nói là chỉ cần tớ làm một người câm thì sẽ xem những bộ phim mà tớ đóng.”
Tần Miểu cũng chợt “phốc” một tiếng: “Cái gì cơ?”

Đây chẳng phải là đổi sang cách mắng chửi khác sao?
Cũng chỉ có Chi Chi rộng lượng, biết cách tự an ủi mình nhất.
Vốn dĩ thứ năm là kết thúc, Tần Miểu dự định trở về cùng với Đường Chi nên ở lại Lạc Thành chơi thêm hai ngày nữa để chờ cô.
Kết quả là kế hoạch có sự thay đổi, tổ đạo diễn muốn ghi hình liên tục. Tần Miểu vốn dĩ nhàn rỗi nên cũng ở lại Lạc Thành thêm hai ngày nữa, đem toàn bộ trên dưới Lạc Thành đều đi chơi hết một lượt, chờ Đường Chi kết thúc quá trình ghi hình thì hùng hổ đón cô cùng đi ăn tối.
Chuyến bay của hai người bọn họ cất cánh vào sáng mai cho nên cả hai đều không vội, buổi tối vẫn có thời gian nhàn nhã thảnh thơi.
Đường Chi lại tiếp tục cúi đầu lướt weibo.
Cùng lúc này, bên dưới weibo của Giang Chi cũng rất náo nhiệt.
Chỉ có các fans xúc động mà khóc:
[Anh Chi, cuối cùng thì anh cũng đã thoát khỏi Đường Chi hu hu hu!]
[Nhiệt liệt chào mừng anh Chi đã quay trở lại với cuộc sống độc thân! Từ nay về sau sẽ không còn bị quấy rối bởi kẻ quấy rối Đường Chi kia nữa. Rải hoa.jpg!]
[Được rồi, nếu đã cởi trói rồi thì sau này cả nhà nhớ phổ cập khoa học cho người khác nữa á. “Kẹo gừng” là giả nha! Người trong tổ tiết mục còn có người có thể tạo ra đường để ship couple không? Túm cái quần lại thì xin chúc mừng anh Chi đã thoát khỏi vực thẳm của sự đau khổ, chúc mừng chúc mừng.]
Chỉ có fan couple “Kẹo gừng” là buồn nhất.
Mọi người đều đang cố gắng bác bỏ tin đồn: [Không có chia tay, không có chia tay!]
[“Kẹo gừng” là thật, so với tiền còn thật hơn!]
[Ngồi chờ đến lúc phát sóng tập 6, kết cục của “Kẹo gừng” chắc chắn không phải là BE!]
[“Kẹo gừng” đã bị tôi khóa chặt lại rồi, cũng nuốt chìa khoá vào trong bụng luôn rồi. Cục Dân Chính cũng đã được mang đến cho bọn họ luôn rồi đây. Các người nói chia tay? Không có khả năng đó đâu!!]
Đường Chi nhìn lượng fans hâm mộ trên weibo của mình đang tăng lên chóng mặt, cắn rứt lương tâm mà nhìn Tần Miểu: “Cậu nói xem, chuyện này có được xem là tớ… dựa vào Giang Chi mà lên được vị trí như này không? Những người độc mồm đấy đều đang bắt đầu khen tớ rồi.”
Dựa vào mặt mũi của đỉnh lưu đúng là trâu bò, sau khi tham gia xong tiết mục cùng với anh mà lượng fans trên weibo của cô đã tăng từ mấy trăm lên thành 86 vạn người.
Hiện tại thì số lượng fans hâm mộ của cô đang tăng vọt, có lẽ sớm sẽ vượt qua con số một trăm vạn mất!
Tần Miểu buông miếng xương trên tay xuống, không nói nên lời mà liếc cô một cái: “Những thứ do những người độc mồm nói mà cậu cũng tin à?  Hôm nay bọn họ nói cậu tốt, ngày mai lại mắng cậu thậm tệ. Lời nói của những người này cậu nghe rồi bỏ ngoài tai thôi.”
“Hơn nữa ngày trước bọn họ nói cậu như vậy, bây giờ lại khen hai câu, quả thật lúc trước không so đo với bọn họ cũng không tệ!”
Đường Chi cảm thấy Tần Miểu nói có lý, cười cười rồi cũng gặm xương cùng cô ấy.
Hai người đẹp vui vẻ ăn hết nồi lẩu, trong thời tiết lạnh mà ăn đồ ăn nóng hổi như vậy thì đúng là có thể xóa tan mọi nỗi buồn.
Đường Chi ăn no đến mức vui vẻ ợ lên một cái.
Cuồi cùng Tần Miểu nâng ly: “Cạn ly ~”
“Chúc mừng cậu chia tay vui vẻ!”
Đường Chi cũng nâng ly rượu lên, cười híp mắt với Tần Miểu: “Chúc mừng một sự khởi đầu mới!”

Lúc này Tần Miểu mới sửng sốt: “Thật sự chia tay rồi?”
“Ừm.” Đường Chi gật đầu, đôi mắt sáng rực lên: “Từ nay trở đi, tớ sẽ không còn giống bản thân ngày trước nữa.”
“Tớ là Nữu Cỗ Lộc Đường Chi.”
Nếu bọn họ đã thật sự chia tay, Đường Chi cũng không có thể hiện cảm xúc gì nhiều, vậy thì Tần Miểu cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cười giục cô:
“Mau ăn đi, Nữu Cỗ Lộc.”
“Ha ha ha!”
Đúng lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì weibo bị sập.
Chờ đến khi Đường Chi nhìn lại lần nữa thì dù cô có load lại thế nào thì nội dung tin nhắn vẫn như cũ.
Dù vậy thì điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình ăn dưa của cư dân mạng. Nếu weibo đã sập không dùng được thì họ lại chuyển sang phần mềm xã hội khác khiến cho các phần mềm khác cũng bị sập theo…
Cuối cùng Đường Chi cũng được cảm nhận lưu lượng của đỉnh lưu rồi.
Đường Chi chọc chọc điện thoại một hồi, vô tình nhấn vào trang cá nhân của Giang Chi.
– – Một mảng trống rỗng, cái gì cũng không có.
Nhưng đoán không ra nên cũng không nghĩ nhiều, ném điện thoại vào túi, giữ lấy Tần Miểu: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi chơi nào.”
Đêm hôm đó, Đường Chi và Tần Miểu chơi đùa bên sông Lạc Thành, sau khi trở về ngủ say đến không biết trời đất gì.
Thế nhưng cả đêm Giang Chi không chợp mắt được, sáng sớm trưng ra khuôn mặt lạnh tanh khiến cho ai nhìn vào cũng biết là tâm tình của anh không tốt.
Triệu Vân Tịch đang tập yoga trong phòng khách, trên màn hình TV còn đang hiện lên đoạn clip mới nhất do tổ đạo diễn gửi đến.
Triệu Vân Tịch hít một hơi rồi làm nốt động tác cuối cùng, nhìn biểu tình ủ rũ của anh, chán ghét nói: “Tối hôm qua con quay trở về đã trưng bộ mặt như vậy cho mẹ xem, con còn định trưng vẻ mặt như này đi ra ngoài à.”
Giang Chi vươn tay ra lấy cốc sữa trên bàn: “Con cho mẹ xem sắc mặt gì?”
“Aiyo, con đi soi gương thử đi, đần thối chết đi được.”
Triệu Vân Tịch vừa nói vừa nhìn về phía TV, vừa hay đúng lúc thấy câu nói của Giang Chi trên màn hình: “Tôi nghĩ chúng ta rất hợp nhau.”
Ngay lập tức cô ấy không cho người nào đó chút mặt mũi nào mà bật cười thành tiếng, nhìn với vẻ thích thú mà khen ngợi Giang Chi: “Điểm tốt.”
Sắc mặt Giang Chi càng khó coi hơn vài phần.
Trong lòng Triệu Vân Tịch thầm nói, chẳng trách từ tối qua trở về sắc mặt lại thối như vậy, hóa ra lại là thất tình.
Nhưng dù có như vậy thì ngoài miệng cô ấy cũng không nể nang phần nào: “Giang Chi à, hành vi này của con có khác gì chó con đi tiểu để đánh dấu địa bàn không?”
“Chi Chi chỉ từ chối con đã là tốt lắm rồi đấy. Nếu là mẹ thì mẹ đã đá chết con rồi.”
“Dựa vào cái gì mà con nghĩ rằng ở bên nhau thì sẽ ở bên nhau, muốn kết hôn là kết hôn được luôn sao? Con cho rằng câu cuối cùng ‘Có được không?’ của con là tôn trọng cô ấy sao?”
Động tác cắm ống hút của Giang Chi chợt dừng lại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
“Cô ấy sẽ quay lại thôi.”
Anh không tin Đường Chi đã kiên trì theo đuổi anh nhiều năm như vậy, nên sẽ không thể nói buông tay là buông tay được.
Hơn nữa, thật lòng anh muốn ở bên cô.
Cô sẽ không thể không cảm nhận được.
Triệu Vân Tịch chán ghét vô cùng: “Cứ ra vẻ mạnh miệng đi.”

Sau khi Chi Chi chạy rồi thì hối hận cũng quá muộn rồi.
Cuộc sống của Giang Chi rất suôn sẻ, lần nào gặp sự việc không may thì đều có thể tự động giải quyết được.
Anh rất am hiểu việc kiểm soát mọi thứ trong tay, cho nên luôn bày ra dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Nghĩ đến chuyện Giang Chi sắp tới sẽ bị ăn quả đắng thì trong lòng Triệu Vân Tịch cảm thấy rất dễ chịu.
Bà vui vẻ đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi nhưng cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Không phải con bảo mẹ nhận Chi Chi làm con gái nuôi sao? Để mẹ đi hỏi thử xem con bé có đồng ý không.”
“Đến lúc đó con phải đối xử với ‘em gái nuôi’ của mình tốt một chút ha.”
Triệu Vân Tịch nói xong thì xỏ dép lê đi lên lầu, đi được nửa đường thì quay lại nhìn vẻ mặt của Giang Chi.
Giang Chi vẫn lẳng lặng đứng đấy, hàng mi đen dày rủ xuống che khuất đôi mắt.
__
Khi Đường Chi và Tần Miểu trở về Đế đô thì cũng là lúc các trang mạng xã hội lớn đều đã được sửa chữa và hoạt động bình thường trở lại, nhưng tin tức về việc cô chia tay với Giang Chi vẫn chễm chệ nằm ở vị trí cao trên bảng hot search, nhiệt độ vẫn cao không hề có dấu hiệu giảm xuống. Điện thoại của người đại diện Tống Sơ Tuyết của cô cũng bị gọi đến cháy máy.
Mà đương sự là Đường Chi đây trên wechat cũng tràn ngập sự chú ý từ tất cả các bên.
Các chị em cây khế cũng sôi nổi thử gửi tin nhắn, chỉ có Tống Tiểu Tùng khóc một mình:
[Các bà thật sự đã chia tay rồi à? Lần này chỉ có một mình tui đánh cược với bọn họ là các bà vẫn chưa chia tay! Nếu tập 6 khởi chiếu mà các bà đã thật sự chia tay thì tui sẽ mất hết tất cả!]
Chào.
Trước kia Tống Tiểu Tùng đã bán đứng cô, hiện giờ còn không biết xấu hổ mà hỏi cô đã chia tay hay chưa, Đường Chi trả lời tin nhắn của Tống Tiểu Tùng: [Bồi thường bao nhiêu?]
Tống Tiểu Tùng: [Mười vạn! Chi Chi à, mau nói cho tui biết là các bà chưa chia tay đi.]
Ồ, mười vạn.
Không tệ, không tệ nha.
Ngay lập tức Đường Chi hả giận, nói với cô ấy: [Thật sự chia tay rồi đấy.]
Đây chính là phần thưởng cho việc bán thông tin của cô ra bên ngoài. Hi hi hi.
Tống Tiểu Tùng: [!!!]
Tống Tiểu Tùng: [Là giả! Tui không tin!!!]
Tống Tiểu Tùng: [Tui đã xem truyền hình trực tiếp, bà đừng có mà lừa tui! Rõ ràng Giang Chi đối với bà rất đặc biệt!!]
Đường Chi chỉ đơn giản bật ghi âm màn hình đưa cho Tống Tiểu Tùng xem hiện trường block Giang Chi, sau đó vui vẻ gửi video qua cho cô ta.
Tống Tiểu Tùng: [Ài, Chi Chi bà cũng đừng buồn.]
Tống Tiểu Tùng: [Bà và Giang Chi chia tay cũng là chuyện bình thường. Haiz, thoải mái tinh thần đi.]
Đường Chi: “…”
Nếu như không phải vẫn còn lý trí thì cô vẫn muốn quay trở về mối quan hệ lúc đầu với Tống Tiểu Tùng ---
Ai nói với cậu là Giang Chi muốn chia tay với tôi chứ?!
Giang Chi còn hận không thể quỳ xuống cầu hôn tôi tại chỗ đâu đấy!

 


Chương 51




Tuy nhiên, sự ái mộ của chính bản thân này đối với Giang Chi đã ăn sâu vào máu rồi.
Đường Chi cảm thấy không cần giải thích nhiều với người không hiểu, vì vậy cô dứt khoát không thèm trả lời tin nhắn của Tống Tiểu Tùng.
Lần thu hoạch này của cô đạt được không ít, nhận được vài lời mời đóng phim truyền hình và các gameshow.
Tống Sơ Tuyết đưa cho cô xem không ít kịch bản: “Xem thử xem em muốn nhận bộ nào?”
Đường Chi mở to mắt: “Nhiều như vậy cơ á?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng với bộ hit >, độ nổi tiếng của cô càng tăng cao. Kịch bản trong tay Tống Sơ Tuyết cũng gần như không còn là mối tình đầu chết sớm của nam chính nữa, thậm chí cũng bắt đầu có một số kịch bản vai nữ ba, nữ tư.
Trong số những kịch bản này, có một nhân vật thu hút sự chú ý của Đường Chi. Đó là vai nữ thứ tư trong bộ tiên hiệp > được chuyển thể từ tiểu thuyết đam mỹ.
Nữ thứ tư Nguyên Lê là một tiểu tiên nữ tính tình cổ quái.
Ở giai đoạn đầu thì Nguyên Lê là một nhân vật khiến người khác chán ghét.
Từ nhỏ nàng đã được chiều chuộng cho nên tính khí rất ngang ngược, những lúc gặp nam chính thì thường thích trêu trọc nam chính, không chỉ vậy còn thường làm vật cản đường kéo chân nam chính lại, được nam chính cứu mà cũng không nói được lời tử tế tốt đẹp nào. Mà chỉ nói nam chính cần phải cứu nàng ta chứ không phải là nàng ta cầu cứu chàng. Đúng quả thật là không biết tốt xấu mà.
Mãi đến khi nàng ta vì cứu nam chính mà chết thì ý kiến một chiều mới dần dần được cải thiện.
Fans nguyên tác đối với nàng ta vừa yêu vừa hận.
Những việc xấu mà nàng ta đã làm ở đầu truyện đều là sự thật, Nguyên Lê ngang ngược, không nói đạo lý, tùy hứng, cực kỳ giống tiểu quỷ nhỏ đáng đánh đòn, fans nguyên tác ghét nhất nhân vật quyền lực.
Nhưng sau khi yêu nam chính thì cô ấy cố chấp như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, đem lòng ái mộ nhưng vì kiêu ngạo mà không chịu thừa nhận, cuối cùng lại vì chàng mà chết. Những ngày bình thường làm một tiểu tiên nữ không sợ trời cũng chẳng sợ đất, vậy mà vào khoảnh khắc trước khi chết lại đặc biệt dịu dàng.
Sau cùng thì nàng ta đã học được cách yêu một người, nhưng lại chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.
Chính khoảnh khắc tỏa sáng đó, sau này Nguyên Lê đã trở thành nhân vật mà fans nguyên tác cảm thấy đau lòng nhất.
Kịch bản này có thể được đưa đến tay Đường Chi chủ yếu là vì hình tượng thần tiên của Đường Chi trước đó đẹp quá sức tưởng của mọi người.
Mặc dù tiết mục chính thức còn chưa được phát sóng nhưng video do fans couple cắt ghép chỉnh sửa có lượt like cao, không những thế lại còn được lên hot search nữa. Đó chính là lý do mà Đường Chi được mời đến thử vai.
Lúc đầu Đường Chi mang tâm lý cho rằng cô có thể thử vai diễn này, thế nhưng sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết thì lại cảm thấy hứng thú với nó.
Vai diễn Nguyên Lê này có thể sẽ một nhân vật thực sự tạo nên sự trưởng thành và tỏa sáng cho vai diễn của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không phải ở cuối cùng mà sẽ có sự biến đổi ở mỗi giai đoạn, phải thay đổi từng chút một. Mặc dù tình tiết liên quan đến nàng ta rất ít nhưng mỗi phân cảnh đều là tình tiết then chốt, quan trọng.
Nếu như muốn tạo ra sự tỏa sáng như vậy thì phải làm nổi bật toàn bộ thần thái, sức quyến rũ của nhân vật. Điều này đặc biệt kiểm tra sự hiểu biết của diễn viên đối với vai diễn và năng lực diễn xuất của mình.
Một thử thách như vậy khơi dậy sự hứng thú của Đường Chi.

Tống Sơ Tuyết nhìn thấy dáng vẻ đầy hào hứng của cô, lại nghĩ đến kỹ năng diễn xuất như bình hoa của cô liền an ủi: “Không sao, chúng ta thử một chút. Em cũng không cần phải tự tạo áp lực cho bản thân. Không ít người tranh vai diễn đến sứt đầu mẻ trán, dù không được nhận thì cũng không có gì phải mất mặt cả.”
Đường Chi “Ồ” một tiếng, nhỏ giọng oán trách: “Ngược lại thì chị mong tôi được nhận đi.”
Cô không muốn nản chí trước khi có kết quả.
Đường Chi bắt taxi đến trường quay, đúng như lời Tống Sơ Tuyết nói, có rất nhiều người đến thử vai này, thậm chí còn có cả tiểu hoa tuyến hai Hứa Kiều Kiều.
Hứa Kiều Kiều được thiết lập là người yếu ớt mỏng manh trong làng giải trí, nhân vật này cũng khá phù hợp, trong số những người đến thử vai thì đoàn phái của cô ta là lớn nhất. Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, bốn người trợ lý bận tối mắt tối mũi vây quanh cô ta, có người bung ra một chiếc ô che gió, có người phụ trách vừa đưa nước nóng, vừa nói những lời hoa mỹ tâng bốc cô ta.
Đường Chi rất chỉ hận không thể chụp một khung hình của hai người để so sánh, để cho Tống Sơ Tuyết thấy được khoảng cách khác biệt rất lớn giữa cô và các nghệ sĩ khác.
Tuy không cần quá nhiều trợ lý chiếu cố chăm sóc, chỉ là chủ yếu vẫn có một chút ghen tị xuất hiện khi có người khác sắp xếp công việc cho mình.
Nói cho cùng thì hôm nay cô tự mình bắt taxi đến đây!
Đúng lúc này cô cảm thấy có người vỗ bả vai một cái, một giọng nói ngang ngược truyền vào tai: “Này, tôi cảm thấy cô rất quen nha.”
Đường Chi quay lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò xét của Hứa Kiều Kiều.
“Ừm, tôi là…”
Ngay khi Đường Chi định nói ra tên của mình thì Hứa Kiều Kiều đã ngắt lời cô: “À, tôi nhớ ra rồi! Là bạn gái cũ của Giang Chi đúng không? Tôi đã xem qua chương trình tạp kỹ của hai người rồi.”
Đường Chi sửng sốt một chút, cô không thích cái danh xưng này.
Nhớ lại lần trước Tống Chấp cũng là bộ dạng vỗ một cái cô như thế này, hình như cũng là “bạn gái của anh Chi”.
“Tôi là Đường Chi.”
Cô hướng về phía Hứa Kiều Kiều gật đầu một cái giới thiệu bản thân.
Hứa Kiều Kiều “Ồ” một tiếng, không quan tâm mà lớn tiếng nói với những người xung quanh: “Vai diễn này là vốn dĩ là tạo ra là dành cho tôi, không bằng các người cũng tranh thủ đi tìm vai diễn khác đi, đứng ở chỗ này cũng lãng phí thời gian.”
Đây đúng thật là nói một cách đầy phách lối, kiêu ngạo mà.
Thấy các nữ sinh khác tham gia buổi thử vai cũng đang hướng về phía này, Hứa Kiều Kiều nhìn bộ nail mới làm của mình đắc ý nói: “Bố tôi đã rót 300 triệu vào bộ phim này chỉ vì tôi thích nhân vật này. Các người nói xem, không chọn tôi thì chọn ai? Dùng đầu ngón chân nghĩ thử xem các người đều không có phần thắng, có đúng không?”
Dưới sự khoe khoang của cô ta, quả thật có mấy nữ sinh có chút dao động, trong đội ngũ bây giờ là một mảnh rối loạn.
Đường Chi không có cảm xúc gì quá lớn, vẫn bình chân như vại xếp hàng chờ đến lượt mình.
Rất nhanh đến lượt cô đi thay trang phục.
Khi Đường Chi thay xong trang phục và bước ra ngoài, toàn bộ hiện trường đều trở nên xôn xao.
Hầu hết những người vẫn còn ở lại đây đều thích thú vai diễn này. Họ cho rằng chính mình mới là người phù hợp nhất cho vai diễn này.

Không có bất kỳ tạo hình nào, chỉ riêng bằng việc mặc chiếc váy tiên nữ màu xanh nhạt thì bàn về nhan sắc hay tạo hình, Đường Chi cũng đã hạ gục không ít đối thủ cạnh tranh.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, may mắn cô cũng chỉ là bình hoa với kỹ năng diễn xuất hỏng bét.
Nếu không thì cạnh tranh vai diễn này với dáng vẻ của Đường Chi như vậy thì quả thật là hoàn toàn không có phần thắng.
Hứa Kiều Kiều cũng thay xong váy mà đi ra, khi bắt gặp thấy cũng không khỏi ghen ghét đố kỵ, hướng về phía nhân viên công tác bên cạnh mà châm chọc: “Quả thật cô ấy lớn lên rất đẹp.”
Những nhân viên kia tâng bốc cô ta: “Đâu có, Kiều Kiều cô mới xinh đẹp.”
Hứa Kiều Kiều không cảm thấy xấu hổ mà chỉ “Hừ” một tiếng: “Đẹp hơn nữa thì có ích gì? Vai diễn này đã định là của tôi rồi!”
Trong phân cảnh này, Nguyên Lê sẽ ngồi trên một cái cây.
Đối phương diễn thử cùng với các cô gái chính là diễn viên thế thân của nam chính, Phàn Hàng.
Sau khi chào hỏi với anh ta, Đường Chi bước lên cái thang để lên cây. Lúc bước lên cái thang, bắp chân cô không ngừng run rẩy, cũng may cành cây không cao nên nàng cố gắng nén nỗi sợ trong lòng mà ngồi trên cây.
Lúc này Phàn Hàng bị một đám người đánh đập điên cuồng ở dưới gốc cây.
Buổi thử vai chính thức bắt đầu.
Trong một giây Đường Chi đã nhập vai.
Cô đang ngồi ở trên cây cười híp mắt ăn nho, đôi chân vui vẻ đung đưa trên không trung, cứ như vậy mà vô cùng thích thú nhìn anh ta bị đánh, cũng không có ý định giúp đỡ anh ta thoát khỏi vòng vây. Thậm chí xem được một lúc dường như cảm thấy nhàm chán, liền nheo mắt ngáp dài buồn ngủ.
Đợi đến khi bị đánh xong thì Phàn Hàng bị thương tích đầy mình, khi anh cố gắng đứng dậy, cô liền nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh anh ta, trên người còn mang theo một mùi hương dễ chịu.
Phàn Hàng ngước đôi mắt lên nhìn thấy đôi mắt trong suốt linh động của cô hướng về phía những vết thương trên người anh ta. Tiểu cô nương nhanh chóng rơi nước mắt, thanh âm ngọt ngào nói: “A, huynh bị thương rất nặng!”
Vừa nói cô vừa lấy ra chiếc khăn tay, cố gắng lau đi vết thương đang chảy máu không ngừng của anh ta.
Phàn Hàng sững sờ nhìn vào đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của cô, không có động tĩnh gì mà đứng nguyên tại chỗ.
Cô cầm chiếc khăn tay nhanh chóng xoa xoa trước ngực anh ta, trong lúc anh ta đang thả lỏng thì một chân đá vào đầu gối buộc anh ta phải quỳ một chân xuống đất, cả người thẳng tắp ngã xuống trước mặt nàng.
Phàn Hàng không dám tin ngửa mặt lên nhìn.
Mới vừa rồi vẫn còn là tiểu tiên nữ nũng nịu hiểu lòng người, vậy mà giờ đây nụ cười quỷ dị sớm xuất hiện trên khuôn mặt nàng, nhìn hắn từ trên cao xuống với giọng điệu vừa khinh miệt vừa cay nghiệt:
“Tên khốn kiếp nhà ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nô tài hạ đẳng, vậy mà cũng dám nghĩ tới khăn tay của đại tiểu thư ta đây!”
Lúc nói những lời này, trên mặt cô vui vẻ cười tươi.
Như một đứa trẻ bị tùy ý dạy hư, vừa ngây thơ vừa xấu xa.

Một đoạn diễn xuất này hoàn toàn hạ gục tất cả các diễn viên đối thủ.
Hứa Kiều Kiều ở một bên quan sát cũng hoàn toàn bị choáng váng —
Từ khi nào mà diễn xuất của Đường Chi lại tốt lên như vậy?!
Nếu không phải đạo diễn hô “Cắt” thì chính cô ta còn tưởng rằng mình đang nhìn thấy Nguyên Lê phiên bản thực!
Như vậy cô ta còn có phần thắng sao?!
Mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, Hứa Kiều Kiều cắn răng kiên trì hoàn thành phần trình diễn của mình.
Không cần người khác phải nói, cô ta cũng biết rõ kỹ năng diễn xuất của mình quá tệ, hoàn toàn bị Đường Chi đánh bại!
Vốn dĩ vai diễn này không được yêu thích, cũng khá khó diễn, theo lý mà nói cô ta đập tiền để được tiến vào đoàn làm phim để có một nhân vật không có quá nhiều vai trò như vậy.
Thế nhưng diễn xuất của Đường Chi đã đánh bại tất cả mọi người ngay lập tức!
Hứa Kiều Kiều bĩu môi: “Thật muốn chết mà.”
“Đang yên đang lành như vậy lại gặp phải cô ta!”
Mặc dù Hứa Kiều Kiều không tình nguyện thừa nhận, nhưng nhân vật Nguyên Lê này, ngoại trừ Đường Chi ra thì không thể là người khác được.

Buổi thử vai của Đường Chi kết thúc suôn sẻ.
Thừa dịp Phàn Hàng đang nghỉ ngơi, cô nghiêng về phía anh ta, hỏi nhỏ:
“Thật ngại quá, vừa rồi đạp có khiến anh bị thương không?”
Phàn Hàng ngây người.
Hôm nay anh ta bị mấy nữ diễn viên đạp vào chân không biết bao nhiêu lần, có nặng có nhẹ.
Nhưng lại không có ai quan tâm anh ta có bị đau hay không, ngay cả chính bản thân anh ta cũng vậy.
“Không có.” Anh ta ôn hòa cười với cô: “Đều là diễn cả, cô không cần phải để trong lòng.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Đường Chi thở phào nhẹ nhõm, cong mắt cười rồi đưa anh ta một quả táo: “An ủi một chút đối với bạn diễn ha.”
Cô nói một cách chân thành.
Điều này khiến cho một người đã quen với việc làm diễn viên đóng thế và bị phớt lờ như Phàn Hàng, giờ phút này cảm thấy trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
“Cảm ơn.” Anh ta nhận lấy quả táo Đường Chi đưa, cắn một miếng vừa nghĩ thầm trong lòng —
Hình như Đường Chi cũng không khó chịu, đáng ghét như bên ngoài đánh giá.
Ngược lại, cô ấy rất biết cách quan tâm và chu đáo.
Diễn xuất của cô cũng rất tốt.

Đợi đến khi tất cả các diễn viên đến thử vai rời đi hết thì đạo diễn Hoàng Trung Hoành gọi Phàn Hàng đến phòng khách riêng.
Tất cả tài liệu nữ diễn viên đến thử vai Nguyên Lê đều được bày ra bàn, Hoàng Trung Hoành ôm cánh tay hỏi Phàn Hàng: “Sau buổi thử vai hôm nay, cậu thấy diễn viên nào phù hợp vai Nguyên Lê nhất?”
Phàn Hàng không chút do dự mà chỉ vào tấm ảnh của Đường Chi, nói:
“Cô ấy.”
Trong số rất nhiều nữ diễn viên trong đấy, Đường Chi diễn Nguyên Lê xấu xa thì đúng là xấu xa thật, nhưng đáng yêu thì cũng rất đáng yêu. Quả thật đã toát ra được cảm giác khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Hoàng Trung Hoành hơi kinh ngạc, liếc nhìn tấm ảnh của Đường Chi.
Buổi chiều ông ta không có mặt tại đoàn làm phim, kinh phí đầu tư cho bộ “Hỏi tình” rất lớn, ngoại trừ những vai quan trọng do ông ta tự mình quyết định ra thì các vai diễn còn lại đều do các tư bản đưa người vào. Ông ta vốn dĩ không thấy tận mắt mọi thứ, chỉ để lại phó đạo diễn ở lại đây xem.
Nhưng người phó đạo diễn tiến cử cho ông ta chính là Hứa Kiều Kiều.
Hoàng Trung Hoành nhớ kỹ Đường Chi chính là người được tác giả của nguyên tác > đề xuất, để người được chọn cho vai diễn Nguyên Lê vào trong lòng.
“Được, để tôi xem thử video thử vai của cô ấy.”

Tin tức Giang Chi và Đường Chi chia tay sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc đã được mọi người biết đến từ lâu.
Buổi tối, Vương Thành Nhiên tổ chức cuộc chơi, có mời Giang Chi cùng đi ăn tối.
Vương Thành Nhiên có gọi vài người bạn, lúc Giang Chi đến thì mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ. Thấy anh đến, tất cả mọi người đều đứng dậy nhường chỗ ngồi. Giang Chi chào hỏi vài người, Vương Thành Nhiên nói: “Tôi đã gọi cho cậu loại nước sôi để nguội tốt nhất ở đây rồi.”
Một số người bật cười ha ha.
Giang Chi là một ca sĩ cho nên bình thường để bảo vệ cổ họng của mình anh đều ăn uống rất nhạt nhẽo.
Phía cuối phòng, mọi người cùng nâng chén hướng về phía Giang Chi:
“Anh Chi, chúc mừng anh đã thoát khỏi Đường Chi và khôi phục lại trạng thái độc thân!”
Mọi người đều sớm đã biết Giang Chi chán ghét Đường Chi như thế nào.
Cho nên khi biết tin tức này thì cũng thật lòng chúc mừng cho anh.
Tuy được quan tâm, nhưng hai chữ “thoát khỏi” phát ra từ miệng bọn họ khiến Giang Chi cảm thấy có vài phần khó chịu trong lòng.
Anh xoa lông mày, uống cạn hết cốc nước rồi đứng dậy: “Tôi vẫn còn có việc khác, đi trước đây.”
Vương Thành Nhiên đã quen với tính cách đơn độc của anh, vẫy tay tạm biệt anh.
Giang Chi ngồi vào trong xe, sau khi do dự một hồi mới lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thoáng qua.
Wechat có vô số tin nhắn có chấm đỏ chưa đọc.
Nhưng trong số nhiều tin nhắn như vậy lại không có tin nhắn nào thuộc về cô.



Chương trước Chương tiếp