Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi
Chương 62
Chương 63
Trái tim yếu đuối này, lại vì một câu của anh mà điên cuồng đập loạn xạ.
Đường Chi hơi mất tự nhiên xoa xoa vành tai, đổi chủ đề khác: “Vết thương trên cánh tay anh đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Gần khỏi hẳn rồi.”
Anh cười dịu dàng: “Vẫn còn biết quan tâm đến tôi, xem ra em vẫn còn lương tâm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chi thầm nói anh mới là người không có lương tâm, nhưng thực tế lại nhẹ nhàng trừng mắt với anh, không có chút lực sát thương nào.
Cô cảm thấy nếu mình tiếp tục nói chuyện với Giang Chi thì sợ là trên mặt sẽ nóng đến mức hấp được bánh bao mất nên nhanh chóng quay đầu hỏi Tần Miểu buổi tối định ăn gì.
Được đứng chung một thang máy với chính thần tượng của mình, Tần Miểu đã hạnh phúc đến suýt nữa ngất xỉu, hai mắt cô ấy sáng lên: “Ăn gì cũng được, tùy cậu chọn!”
Đường Chi hết cách, Giang Chi đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Quà của anh đâu?”
Đường Chi: !!!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không phải anh nói không vội sao!”
“Đúng lúc anh đang đói bụng.” Anh cong đuôi mắt nhìn về phía cô: “Mời anh ăn cơm được không?”
Đường Chi nhìn Tần Miểu bên cạnh, lập tức lấy bạn thân làm lá chắn: “Hôm nay không tiện lắm, giờ em còn đang đi với bạn.”
Tần Miểu thầm nói có gì mà không tiện, cô vui muốn chết đây này, có thể ăn cơm chung với thần tượng quả thật đủ để cô khoe khoang một năm.
Nhưng giờ Đường Chi đang tránh mặt Giang Chi nên Tần Miểu không hé răng nửa lời.
Bị cô từ chối, Giang Chi dường như không cảm thấy quá ngạc nhiên, anh lấy điện thoại ra: “Thêm Wechat lại với anh đi.”
Đường Chi: “...”
Sao cô cứ cảm thấy ăn cơm không phải mục đích chính mà cái chính là xin Wechat vậy?
Cô chần chừ lấy điện thoại ra, trong danh sách bạn mới có thêm một chấm đỏ xin kết bạn. Cô nhấn đồng ý.
Trên màn hình lập tức hiện lên tin nhắn nhắc nhở màu xám: Bạn đã kết bạn với Z, giờ đây hai bạn có thể bắt đầu trò chuyện với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, thang máy cũng kêu “ting” lên một tiếng.
Đường Chi thả điện thoại vào túi rồi lôi kéo Tần Miểu cùng tạm biệt Giang Chi: “Tạm biệt.”
Anh hơi gật đầu: “Ừ.”
…
Buổi tối, Đường Chi ở trong vòng bạn bè kể lại tiến triển của mình.
Cô đã vất vả suốt ba ngày, hôm nay cuối cùng cũng có tiến bộ, một bước tiến lớn.
Rất nhiều người khen cô, nói cô dũng cảm.
Đường Chi nhìn lời cổ vũ của bạn bè, trong lòng cũng nhiệt tình tự cổ vũ cho bản thân.
Trước khi đi ngủ, đột nhiên cô nhận được tin nhắn của Giang Chi: [Có muốn tôi dạy em không?]
Đường Chi đang rúc trong chăn chơi điện thoại, lúc nhận được tin nhắn của anh cô không kìm được có chút cảm thấy vui vẻ.
Nhưng lại nhắn là: [ Không cần!]
Giang Chi: [ Anh cũng là dân chuyên nghiệp đó.]
Đường Chi gửi cho anh một sticker biểu cảm ghét bỏ, đắc ý khoe khoang: [Em sẽ để anh hiểu thế nào là không, học, mà, nên!]
Sau khi khoe khoang xong, cô lập tức cất điện thoại đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại đã thấy toàn thân đau nhức, suýt nữa không dậy được.
Nhưng Đường Chi khẽ cắn môi, vẫn cố đi đến chỗ dạy leo núi, chuẩn bị bắt đầu buổi luyện tập hôm nay.
Đúng lúc này, Giang Chi bước vào phòng dạy leo núi.
Chị gái nhỏ đứng trước quầy lễ tân lập tức đứng dậy tiếp khách: “Chúc anh một ngày tốt lành, chào mừng đến với phòng tập leo núi JL.”
Giang Chi lễ phép gật đầu với cô ấy.
Chị gái lễ tân vô cùng kích động.
Tuy rằng anh có đeo khẩu trang nhưng cũng không quá khó để nhận ra đó là Giang Chi.
Vốn dĩ nhan sắc của Giang Chi so với người thường đã là một trời một vực, chưa kể đến tỉ lệ cơ thể và cả khí chất lãnh đạm hơn người kia nữa.
Tuy nhiên theo phân tích của cô, bình thường Giang Chi chỉ đến đây một tuần một lần, hơn nữa còn cố định vào thứ tư.
Nhưng hôm nay là thứ năm!
Giang Chi đến đây khác với lịch bình thường, chẳng lẽ bởi vì Đường Chi cũng đến đây sao?!
Cô lễ tân đỏ mặt, trong lòng điên cuồng gào thét CP của tui đến rồi, đến rồi mọi người ơi!
Nếu không phải đã ký hợp đồng bảo mật thì cô rất nóng lòng muốn chia sẻ tin nóng này cho nhóm CP “Kẹo Gừng”!
Giang Chi đi thẳng vào bên trong.
Đường Chi đã thắt dây an toàn, cô chậm rãi leo lên trên.
Anh đứng ở chỗ nghỉ chân nhìn một lát, thấy cẳng chân cô cứ run rẩy mãi, nghĩ ngợi rồi cũng thay đồ bảo hộ.
Tốc độ leo hôm nay nhanh hơn hôm qua một chút, cảm giác sợ hãi cũng giảm bớt.
Nhưng hai mươi mét Đường Chi vẫn leo rất chậm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quá trình hướng về phía trước này thật ra là quá trình cô tự xây dựng tâm lí cho mình.
Độ cao hai mươi mét không quá cao nhưng đối với người mắc chứng sợ độ cao mà nói, đây đã là khoảng cách vô cùng đáng sợ rồi.
Đường Chi vừa leo lên trên, vừa phất cờ trong lòng, hôm nay kiểu gì cũng phải nhảy xuống!
Trước kia cô không giỏi ca hát, cái lý thuyết gì đó cũng không hiểu, giảng kiến thức chuyên nghiệp cho cô chẳng khác nào đem nước đổ đầu vịt, cho nên Giang Chi đã dùng phương pháp ngốc nghếch nhất để dạy cô.
Anh để cô luyện từng lần một.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần.
Sau khi hoàn mỹ rồi anh vẫn bắt làm đi làm lại, đến tận khi không hát lệch tông mới thôi.
Khắc phục chứng sợ độ cao có lẽ cũng giống vậy.
Khắc phục kiểu gì khi mãi sợ hãi không dám nhảy, chẳng khác gì đang lãng phí thời gian.
Nhìn thẳng vào nỗi sợ mới chế ngự được nó.
Cô chỉ có cách nhảy từng lần từng lần một, cảm nhận cảm giác khủng hoảng khi không có trọng lực mới là cách khắc phục tốt nhất.
Cô tự động viên bản thân, bên khóe mắt chợt nhìn thấy một người đàn ông, cô hoảng sợ, tay suýt nữa buông lỏng.
“Nắm chắc.”
Giang Chi trấn an cô: “Đừng hoảng loạn.”
Cô tò mò hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông nhẹ nhàng cười: “Đến xem em làm thế nào không cần thầy dạy cũng hiểu.”
Chết tiệt.
Đường Chi thầm hít một hơi trong lòng.
Anh thế này rõ ràng là không tin cô~
Giang Chi cùng cô chậm rãi leo lên hai mươi mét.
Đường Chi leo được hai mươi mét mà mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo, mới cúi đầu liếc xuống một cái, cảm giác khó thở hôm qua lại lần nữa ập đến.
Cổ cô như bị một bàn tay vô hình siết chặt, máu dường như ngừng chảy, thậm chí cô còn không cảm nhận được hơi thở tồn tại.
Giang Chi đứng bên cạnh yên lặng nhìn cô.
Cô gái nhỏ lúc trước khóc rống trên bục nhảy bungee giờ đây mạnh mẽ như đổi thành người khác.
Rõ ràng cô đã sợ muốn chết nhưng vẫn cố chấp giằng co với nỗi sợ của mình.
Đường Chi hít một hơi thật sâu rồi dịch ra ngoài từng chút một.
Khi hai chân cô đã đứng bên cạnh cầu nhảy, Đường Chi không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
Đồng thời trái tim Giang Chi hơi thắt lại.
Trong đầu vô cớ hiện lên một ký ức không tên.
Bộ dáng Đường Chi nũng nịu oán trách anh, bộ dáng cô cười từ biệt anh...
Còn có bộ dáng cô rưng rưng nhìn bóng hình anh.
Gần như ngay khoảnh khắc Đường Chi bước ra, anh nhanh chóng duỗi tay ôm cô trở về, mạnh mẽ giấu cô vào ngực.
Trái tim như bị cắt một mảng lớn, đau không thở nổi.
Đường Chi quay mặt đi, cô bị dọa đến mức khóe mắt vương nước mắt, sợ hãi gọi anh: “Giang Chi...”
“Anh muốn dọa chết em à!”
Cô đã chuẩn bị tốt tinh thần, thế mà anh...
Thế mà anh!!!
Kéo cô về!!!
Đường Chi không hiểu sao anh đột nhiên lại có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng giờ phút này cô hoàn toàn không kháng cự cái ôm của anh.
Trốn tránh tuy rất đáng xấu hổ, nhưng rất hữu dụng.
Thật ra cô cũng rất sợ hãi.
Hơn nữa cô cảm thấy rõ ràng Giang Chi đang run rẩy.
Người đàn ông từ trước đến nay luôn bình tĩnh, giờ đây giọng nói khàn đặc, lần đầu tiên xin cô từ bỏ: “Xin em, đừng nhảy.”
Trái tim Đường Chi như bị kim đâm một chút, xuất hiện từng cơn đau đớn tê dại.
Trong trí nhớ, dường như cô cũng từng nghe một giọng nói như vậy, lời cũng giống hệt vậy.
Nhưng đó là lúc nào?
Cô không nhớ nổi.
...
Cùng Giang Chi xuống từ độ cao hai mươi mét, Đường Chi sợ đến mất hồn mất vía.
May mắn là hai người không bị thương gì nhưng cảm xúc lại trầm xuống.
Thoạt nhìn Giang Chi còn hồn bay phách lạc hơn cả Đường Chi.
Tần Miểu nói thẳng: “Chi Chi, nếu không được thì bỏ đi.”
Việc này giống như tự trừng phạt bản thân vậy, hà tất gì phải khổ thế.
Đường Chi sắc mặt trắng bệch vẫn lắc lắc đầu: “Không được, tớ bắt buộc phải khắc phục chứng sợ độ cao.”
Cô là diễn viên.
Cô phải vượt qua nỗi sợ đó.
Cảm xúc của Giang Chi cũng đã bình ổn hơn.
Anh nhìn cô, giọng nói vẫn hơi khàn: “Anh làm cùng em.”
Đường Chi nhìn anh, môi giật giật nhưng chung quy vẫn không nói được câu từ chối.
Vừa nãy được anh ôm cô không khỏi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nếu Giang Chi muốn ở cùng Đường Chi, Tần Miểu không ngần ngại nhường lại không gian cho riêng hai người.
Nhìn mức độ quan tâm của anh Chi với Chi Chi nhà mình, Tần Miểu rất yên tâm.
Giang Chi dẫn Đường Chi đi đến chỗ khác.
“Đừng luyện tập ở chỗ này nữa.”
Nếu sợ độ cao thì sao phải tốn sức học leo núi trước.
Đường Chi ngồi ở ghế phụ, nghe thấy anh bảo đi nhảy bungee bèn nhỏ giọng lầu bầu: “Em sợ...”
Giang Chi yên tĩnh lái xe: “Đừng sợ, có anh mà.”
Trong xe bật nhạc dịu dàng du dương, Đường Chi gượng gạo nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không tự giác dừng trên chỗ cửa sổ phản chiếu hình bóng Giang Chi.
Người đàn ông có sườn mặt góc cạnh rõ ràng, cho dù là lúc lái xe cũng hoàn mỹ như chụp bìa báo, khí chất ôn nhu, giống như cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không khiến anh kinh ngạc.
Nhưng vì sao vừa nãy lúc cô định nhảy xuống anh lại có phản ứng lớn như vậy?
Giang Chi đưa cô đến một chỗ nhảy bungee không quá cao, tuy nhiên ký ức đáng sợ kia vẫn làm cho Đường Chi lùi lại một bước lớn.
Cô cảm thấy bản thân thật sự rất yếu đuối, rõ ràng trong phòng tập đã thích ứng được với độ cao hai mươi mét nhưng đổi sang môi trường khác cô lại sợ đến mức không làm được gì.
Chỗ nhảy bungee này không quá cao.
Chỉ hơn hai mươi mét thôi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Chi ngược lại không có yêu cầu gì với cô: “Nhảy hay không thì tùy em.”
Bản năng trong lòng anh cũng kháng cự chuyện này.
Bước chân đang lùi về sau lập tức dừng lại, cô khẽ cắn môi: “Nhảy đi!”
Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề gì, chỉ có đối mặt với nỗi sợ mới có thể.
Nhân viên công tác đeo đai an toàn cho Đường Chi, một lần nữa đứng bên chỗ nhảy, cảm giác sợ hãi như hình với bóng vây lấy cô.
Đường Chi hít thở sâu, hoàn toàn không dám nhảy xuống.
Cảm giác thật lạnh.
Hai chân cô run rẩy đến mức không đứng nổi.
Thật lâu sau, cô như bị dọa sợ lùi về sau một bước, quay đầu khóc nức nở: “Giang Chi, em cảm thấy thấy mình không làm được.”
Cô sợ quá.
“Anh giúp em.”
Giang Chi đi đến nhẹ nhàng ôm chặt cô: “Em rất dũng cảm, Chi Chi, đừng sợ.”
Bọn họ đổi thành hai người nhảy.
Hai người đứng cạnh chỗ nhảy ôm nhau, Đường Chi ôm Giang Chi, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, trái tim thấp thỏm lo lắng được trấn an không ít.
Trong tầm mắt cô chỉ có Giang Chi.
Ánh nắng sáng ngời dừng trên gương mặt điển trai của người đàn ông, tóc mái rũ xuống, trông cực kỳ dịu dàng, anh cũng đang nhìn cô.
Anh nhẹ giọng nhắc nhở: “Chi Chi, ôm chặt anh.”
Cô theo bản năng hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ ôm chặt anh.
Nhân viên công tác tính giờ ở phía sau bọn họ--
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Trong nháy mắt tiếng đếm ngừng lại, cô cùng anh nhảy xuống dưới.
Cảm giác không trọng lực khiến cô lại dâng lên cảm giác bất an nhưng người đàn ông bên cạnh rất ấm áp, đôi tay che chở cô mạnh mẽ mà kiên định.
Núi non mênh mông, trong tầm mắt cô chỉ có mình anh.
Khi ngã xuống sẽ bị gió ập vào người nhưng được anh ôm chặt, cô không cảm thấy lạnh chút nào.
Khoảnh khắc hai chân Đường Chi chạm đất, cả người cô mềm nhũn như sợi mì, cổ họng nghèn nghẹn, ghê tởm đến mức toàn thân khó chịu.
Giang Chi nhanh tay lẹ mắt áp cô vào lòng ngực.
Cô chôn mặt trong ngực anh sợ đến run rẩy, gắt gao cắn môi, áp lực nơi cổ họng kìm nén đau đớn.
Nhưng cô vẫn muốn để bản thân vui vẻ hơn chút: “Giang Chi, em... em làm được rồi.”
Anh đau lòng thở dài một hơi.
Tay khẽ vuốt tóc cô: “Chi Chi đừng sợ.”
Ánh mắt Đường Chi nhói lên, vẻ ngoài được ngụy trang kiên cường đều tan rã trong giờ phút này.
Bả vai cô bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Làm được.
Đúng là làm được.
Nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Sợ cơn gió lạnh lẽo thấu xương, càng sợ cảm giác không trọng lực bủa vây cơ thể.
Sợ dây thừng đột nhiên đứt, cô sẽ giống như diều giấy đứt dây rơi xuống đất.
Giọng nói Giang Chi trầm ổn trấn an cô: “Chi Chi, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em.”
“Đừng sợ, tin anh, được không?”
Giang Chi lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay ấm áp của anh mạnh mẽ nắm lấy đầu ngón tay đang run rẩy lạnh lẽo của cô.
Cảm giác vô cùng ấm áp không ngừng ập đến từ chỗ lòng bàn tay dán sát vào nhau của hai người.
Đường Chi dựa vào đầu vai anh nhẹ nhàng gật đầu.
Cái ôm ấm áp của anh, thật sự khiến người ta an tâm.
Ấm áp đến mức muốn đến gần.
...
Những ngày tiếp theo, Giang Chi vẫn luyện tập cùng với Đường Chi.
Ban đầu là hai người cùng nhảy, dần dần khi cô đã thích ứng được với cảm giác không trọng lực sẽ sửa thành một người nhảy.
Cô vẫn sợ hãi, bất an nhưng mỗi lần nhìn về phía Giang Chi, anh luôn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Trong ánh mắt kiên định của anh cô cũng từ từ lấy hết can đảm.
Cảm giác sợ hãi của cô dần được giảm bớt qua mỗi lần nhảy.
Cô từng cho rằng mình sẽ không bao giờ vượt qua được nỗi sợ này, vậy mà trong suốt mười ngày nỗ lực cuối cùng cũng vượt qua được.
Đây là một sự kiện không thể tưởng tượng nổi!
Đường Chi che ngực, trong lòng hưng phấn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chứng sợ độ cao gần như biến mất, chỉ cần không nhìn xuống từ trên cao thì sẽ không có cảm giác sợ hãi nữa!
Hai ngày trước khi tiến tổ, Đường Chi lại đi tìm chỗ treo dây thép.
Tuy cô đã vượt được chứng sợ độ cao nhưng hiển nhiên treo trên dây thép còn khó hơn, làm cách nào giữ được thăng bằng trên đó, rồi còn tạo hình nữa, đây đều là những chuyện rất khó nắm chắc.
Đường Chi cố sức luyện tập thêm hai ngày nữa, cuối cùng cô cũng có thể hiểu biết phần nào.
Buổi tối khi cô chia sẻ lên vòng bạn bè còn không quên long trọng cảm ơn Giang Chi và Tần Miểu đã giúp đỡ cô hết lòng trong suốt mấy ngày qua.
Tần Miểu tò mò gửi một tin nhắn: [ Haizz, rốt cuộc bây giờ cậu với anh Chi có quan hệ gì đây?]
Đầu ngón tay Đường Chi khựng lại, lần đầu tiên cô nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Do dự một lúc mới nhắn lại Tần Miểu: [Đương nhiên là bạn bè rồi.]
Tần Miểu có chút tiếc nuối: [Dường như anh Chi thật sự rất thích cậu.]
Cảnh tượng hôm đó anh Chi xông lên ôm Chi Chi đến bây giờ vẫn còn khắc ghi trong đầu Tần Miểu.
[Cảm giác ấy sẽ sớm biến mất thôi.]
Đường Chi nghe xong, trong lòng hiện lên một cảm xúc khác thường, không biết giải thích cho ai nghe.
[Lúc trước vì quay chương trình tạp kỹ nên bọn tớ mới dính lấy nhau thôi, anh ấy không còn lựa chọn nào khác.]
Tuy nhiên anh sẽ gặp được nữ chính của mình.
Chờ sau khi Giang Chi gặp được nữ chính, cô sẽ đi tìm dì Triệu xem hết hai mươi nam sinh.
Cho dù kiểu nam sinh gì cô cũng sẽ gặp được từng người một, sảng khoái quá đi!
...
Chờ đến khi chuẩn bị xong, Đường Chi chính thức tiến tổ.
Nam chính phim "Hỏi tình" là diễn viên Đàm Kính Tu, năm trước bộ phim [Khoảng cách xa xôi nhất] là bước chuyển mình của anh ta từ phái thần tượng sang phái thực lực, là sự lựa chọn hàng đầu trong một năm trở lại đây của các đạo diễn.
Ngoài nam chính thì còn một nam diễn viên đáp diễn với cô nữa, tên là Tang Thác, trong kịch bản anh ta đóng vai Lục Chi Châu lưu luyến si mê Nguyên Lê, sau lại hắc hóa vì Nguyên Lê cứu nam chính rồi bỏ mạng.
Cảnh đầu tiên Đường Chi diễn cùng với Tang Thác.
Tang Thác cũng vô cùng đẹp trai, là kiểu người thích cười, đôi mắt phượng hẹp dài, khi cười rộ lên thì đuôi mắt khẽ nhếch, khí chất quanh người mang mấy phần tùy ý lười biếng, pha chút ngang ngược.
Quan hệ giữa Nguyên Lê và Lục Chi Châu là thanh mai trúc mã, bởi thế nên trước lúc quay Đường Chi phải nhanh chóng làm quen với Tang Thác.
Hai người chỉ thoáng thấy mặt nhau trong lễ khai máy nhưng thật ra cũng kịp nói chuyện mấy câu, Tang Thác cho người ta cảm giác không đứng đắn lắm, còn thích bốc phét hơn cả cô, túm được cô gái nào là trêu ghẹo ngay.
Lúc đang đi quanh đoàn phim tìm Tang Thác, cô chợt dừng chân ở một góc.
Cách đó không xa, Tang Thác với một cái bánh kem trên mặt đi ra, kem bơ bôi đầy mặt, nhan sắc đẹp trai ẩn dưới lớp bơ, nếu không phải Đường Chi còn nhớ anh ta mặc một chiếc áo nhung bằng lông dê màu xanh nhạt thì căn bản không nhận ra anh ta.
Thấy bộ dạng buồn cười ấy, Đường Chi không nhịn được cười thành tiếng.
Phải làm chuyện gì điên rồ lắm mới bị người ta ụp cả cái bánh kem vào mặt thế này nhỉ?
Xứng đáng!
Tang Thác nâng mắt, sau khi thấy cô thì “a” một tiếng rồi trêu trọc: “Ôi, không phải là người trong lòng tôi đây à?”
Anh ta vừa nói chuyện vừa đi đến cạnh cô, bộ dáng không có chút xấu hổ nào: “Bánh kem dính hết lên mặt tôi rồi, cô liếm giúp tôi được không?”
“Dù sao hai người chúng ta còn nhiều thời gian...”
Tang Thác còn chưa nói xong câu tiếp theo, Đường Chi đã đấm một quyền vào vai anh ta, Tang Thác sửng sốt há mồm, đơ người nửa ngày không nói được câu gì.
Đường Chi không nuốt nổi bộ dạng này, cô lạnh tanh nói: “Cái loại chuyên đùa giỡn con gái như anh xứng đáng bị đánh thêm lần hai này.”
Tang Thác: “!@#%...&* ()”
Đường Chi nhìn gương mặt đầy bơ của anh ta, thúc giục: “Mau đi rửa sạch mặt đi để còn đối diễn nữa!”
Tang Thác không còn cách nào khác đành xoay người.
Đường Chi ngồi tại chỗ chờ anh ta rửa mặt, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Tang Thác—
“Tư Tiểu Trân, thôi quên đi!”
Cơ thể Đường Chi đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhìn kịch bản dần trở nên ngơ ngẩn.
Tư Tiểu Trân?!
Nữ chính định mệnh của Giang Chi cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao!!!
Trong truyện, nữ chính Tư Tiểu Trân là fans của Giang Chi, sau khi từ bỏ làm diễn viên đã thành công nhận được lời mời làm trợ lý của anh.
Thời điểm đó Giang Chi tựa như ở trong vũng lầy lớn nhất cuộc đời, lúc nào cũng cáu giận, tất cả mọi người đều không thể đến gần, Hoàng Bình Chiêu không nhìn nổi nên mới tìm một trợ lý sinh hoạt cho anh.
Ban đầu tất nhiên Giang Chi vô cùng kháng cự, tuy nhiên Tư Tiểu Trân là một cô gái tràn đầy năng lượng, sức sống tỏa ra bốn phía, cho dù lần nào cũng bị sập cửa vào mặt thì vẫn ngày ngày tới gõ cửa. Đến tận khi Giang Chi sinh bệnh, Tư Tiểu Trân chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của anh thì mối quan hệ của hai người mới có bước đột phá lớn.
Chính Tư Tiểu Trân lạc quan rộng rãi từng bước dẫn anh ra khỏi thung lũng đáng sợ đó.
Vì tò mò, Đường Chi dịch chuyển tầm mắt đến nới vừa phát ra tiếng.
Tang Thác đang nhắm mắt, nữ trợ lí bên người đang vụng về lau mặt cho anh ta.
Xung quanh hai người không còn ai khác, cô gái kia hẳn là Tư Tiểu Trân.
Tang Thác hơi híp mắt, đợi một lúc lại làm bộ như mất kiên nhẫn cướp lấy khăn trong tay cô ấy: “Được rồi, tôi tự lau.”
Tư Tiểu Trân dẩu miệng: “Hôm nay anh nóng tính thế, không phải chỉ bị ụp bánh kem thôi à? Lúc trước anh bị đá cũng không thấy hung dữ như này.”
Tang Thác tức đến bật cười, kem bơ trên mặt bị lau một chút lộ ra khuôn mặt đẹp trai: “Tư Tiểu Trân, cô bắt đầu giáo huấn tôi rồi đúng không? Tôi hỏi cô, trong hai người chúng ta ai là trợ lý?”
Từ Tiểu Trân mếu máo: “Tôi.”
“Cô tự xem lại xem đây có đúng là bộ dạng của trợ lý không hả?”
Tang Thác lau mặt ba lần rồi đi rửa, miệng còn không quên mỉa mai: “Cô là đồ heo ngốc, hay tôi cứ gọi cô là Trân heo nhỉ!”
Bị mỉa mai như vậy nhưng Tư Tiểu Trân không những không giận mà còn cười lại, lúc cô ấy cười ánh mắt không hẹn mà chạm phải ánh mắt Đường Chi, khuôn mặt cô ấy đột nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu, hai bên tai đỏ bừng.
Cô ấy là trợ lý sinh hoạt của Tang Thác, chăm nom cuộc sống hằng ngày và ăn uống.
Đường Chi đi đến chỗ bọn họ.
Tang Thác rửa mặt xong thấy Đường Chi cũng theo đến đây, sửng sốt: “Cô làm gì thế? Tôi đi rửa mặt thì liên quan gì đến cô mà cô đi đến đây?”
Cảm giác khinh thường của Đường Chi đã vọt lên trời cao, đối với sự tự luyến của anh chỉ biết thứ cho kẻ này bất tài, cô chỉ nhà vệ sinh phía sau anh ta, bịa chuyện: “Tôi tới rửa tay không được hả.”
Khi Đường Chi xoay người, cô cảm nhận thấy một ánh mắt đánh giá dừng trên người mình.
...
Buổi tối trước khi đi ngủ Giang Chi nhắn tin với cô: [Cảm giác tiến tổ thế nào?]
Vốn dĩ Đường Chi đang ngửa đầu lên trời chơi điện thoại, sau khi nhìn thấy tin nhắn của anh bèn lật người, dựa vào giường nhắn lại: [ Đương nhiên không thể tốt hơn!]
Cô muốn nói với anh, cô đã gặp Tư Tiểu Trân.
Nhưng do dự một lúc lâu cô vẫn không nói ra.
Không biết có phải do gặp Tư Tiểu Trân không mà đêm nay Đường Chi ngủ không yên giấc.
Dường như cô lại thấy quyển sách kia, điểm khác với cốt truyện ban đầu là nữ chính tuy vẫn Từ Tiểu Trân nhưng người Giang Chi thích lại là cô.
Cô và Giang Chi là thanh mai trúc mã ngây ngô, không biết từ bao giờ đã sinh ra cảm giác yêu mến đối phương.
Buổi tối hôm Giang Chi chính thức tỏ tình với cô, trong mơ cô chợt nghe thấy ở xa có tiếng than thở--
“Chết tiệt, sao cốt truyện lại lệch khỏi quỹ đạo thế này?!”
Cô cười ngã vào lòng ngực Giang Chi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chàng trai đáng lý nên vui vẻ lại đột nhiên lạnh lùng đẩy cô ra.
Từ đây tình cảm của bọn họ xoay theo hướng ngược lại.
Ánh mắt Giang Chi không còn nhìn về phía cô nữa.
Anh có người anh thích hơn cô.
Còn đoạn tình cảm của cô và anh trước đây tưởng như một giấc mộng.
“Lúc này mới đúng này.” Giọng nói kia nghe rất vừa lòng.
Những chữ sau cô không nghe rõ nữa.
Đây là lần thứ hai Đường Chi bị giấc mơ này đánh thức.
Cô ngồi dậy trong bóng tối, trên trán toát đầy mồ hôi.
Giấc mơ của cô không lúc nào không cảnh cáo cô!
Mấy hôm nay cô tiếp xúc với Giang Chi rất vui vẻ khiến cô quên mất những cảnh báo sau khi xuyên sách—
Tuyệt đối không để cốt truyện đi lệch quỹ đạo.
Nhưng cốt truyện hiện giờ rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo...
Bọn họ đã chia tay hơn một tháng, Giang Chi vẫn chưa gặp gỡ Tư Tiểu Trân.
Còn nữ chính Tiểu Trân dường như...
Cũng có người mình thích.
Lúc Đường Chi nảy ra suy nghĩ này lần đầu là khi Tang Thác tùy ý đặt tay lên vai cô.
Tang Thác là người cà lơ phất phơ, sau khi hai người đối diễn xong anh ta thường nói mấy câu ái muội.
Đường Chi làm việc với anh ta lâu nên cũng quen với cách thân cận này, mỗi khi Tang Thác đến gần cô, cô sẽ cảm giác được sau lưng có một ánh mắt dừng trên người mình.
Trực giác của phụ nữ khiến cô cảm thấy một chút khác thường.
Xoay người, cô lập tức đối diện với ánh mắt chưa kịp rời đi của Tư Tiểu Trân.
Bị cô bắt tại trận, mặt Tư Tiểu Trân đỏ bừng lên, cô ấy nhìn trời nhìn đất nhìn lòng bàn tay nhưng lại không dám nhìn sang chỗ bọn họ nữa, rõ ràng trong lòng có suy tính gì đó.
Tim Đường Chi hẫng một nhịp.
Chẳng lẽ Tư Tiểu Trân...
Thích Tang Thác?
Với suy nghĩ như thế, những ngày tiếp theo cô đều cẩn thận quan sát.
Khi cô đối diễn với Tang Trác, ánh mắt của Tư Tiểu Trân chắc chắn sẽ dính lên người bọn họ.
Nếu hai người bá vai thì ánh mắt nhìn về phía hai người có thêm một tia ghen tuông không dễ phát hiện
Đường Chi: “...”
Không ngờ Tư Tiểu Trân lại thích Tang Thác, thậm chí còn thích đến mức không che giấu được suy nghĩ của mình.
Nữ chính ơi là nữ chính, sao cô lại thế này chứ?
Kịch bản đâu có như vậy?!
Nghĩ đến kết cục khiến người ta đổ mồ hôi lạnh, Đường Chi nghĩ thầm, cô nhất định phải nghĩ cách, thừa dịp cốt truyện chưa bị đóng băng hoàn toàn phải đảo ngược nó lại!
Nhưng cô cũng không thể nói với Giang Chi và Tư Tiểu Trân mình là người xuyên sách, nói bọn họ--
Giang Chi à, anh là nam chính, Tiểu Trân à, cô là nữ chính, hai người là nhân duyên trời định, mau về bên nhau cho tôi!
—Quá kì lạ rồi, nói không chừng sẽ bị tống vào viện tâm thần mất!
Đường Chi vỡ mộng, nhắn tin xin Tần Miểu giúp đỡ: [Gấp! Online đi nào! Bạn gái tương lai của bạn tớ giờ đang thích người khác, cậu nói xem tớ có nên nói cho anh ấy biết không?]
Tần Miểu: [ Ha—bạn gái tương lai là cái quỷ gì vậy?]
Đường Chi: [ Ừm... Dù sao thì sau này kiểu gì họ cũng về với nhau.]
Tần Miểu: [ Bây giờ cậu còn kiêm cả nghề bói toán cơ à? Nhanh, nói cho tớ bạn trai tương lai của tớ đang thích ai đi?]
Đường Chi: “...”
Cô tiếp tục hỏi Tần Miểu: [ Đừng ngắt lời, nghiêm túc trả lời vấn đề của tớ đi!]
Tần Miểu: [ Đã gọi là bạn gái tương lai thì bây giờ thích người khác là chuyện bình thường mà? Dù sao bây giờ hai người vẫn chưa ở bên nhau, cậu nhọc lòng vậy để làm gì?]
Lời nói thì thế, lí luận cũng vậy, nhưng trường hợp của Giang Chi và Tư Tiểu Trân không giống nhau!]
Hai người bọn họ là nam nữ chính, bây lệch khỏi quỹ đạo giả thiết của cốt truyện, hai người mà không đến được với nhau thì thế giới sẽ bị đóng băng mất!
Lúc đó đừng nói là tự bảo vệ mình, toàn bộ thế giới sẽ sụp đổ theo!
Đường Chi ôm điện thoại nặng nề thở dài.
[ Đừng nghĩ chuyện này nữa, giả sử bạn gái bạn tớ thích người khác thì làm sao để nhắc nhở anh ta?]
Tần Miểu: [ Bạn nào?]
Đường Chi ngại nhắc đến Giang Chi: [ Người bạn đó đó.]
Tần Miểu: [ Loại chuyện này thì nhắc nhở kiểu gì? Cùng lắm là ám chỉ thôi.]
Đường Chi: [Ám chỉ kiểu gì?]
Tần Miểu: [ Nhắn cho anh ta mấy hình con baba mai xanh (2) đi? Chủ yếu là mai xanh ấy.]
Đường Chi mở khung chat ra, baba mai xanh không thấy nhưng lại tìm thấy một người đội nón màu xanh chói lọi.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn gửi cho Giang Chi mấy cái.
Cái nón xanh mượt kia những người hay lướt mạng sẽ hiểu ngay.
Đường Chi đặt điện thoại xuống, nghĩ thầm: Người anh em, tôi chỉ có thể giúp anh đến mức này thôi!
Còn lại anh tự đến đoàn làm phim mà xem!
Chú thích:
(1) Vô sự tự thông (无师自通): thành ngữ, chỉ việc không có thầy dạy hoặc là những người khác truyền thụ và trợ giúp hướng dẫn cũng có thể lý giải, tìm thấy hoặc là thông hiểu vật gì đó.
(2) Raw 绿壳王八: 王八 là từ lóng mang nghĩa là đồ khốn nạn, khốn kiếp. Màu xanh có nghĩa là cắm sừng
Chương 64
Lúc Đường Chi gửi tin nhắn đến cũng là lúc Tống Chấp mang bài hát tới tìm Giang Chi xin chỉ bảo.
Sự hợp tác của Tống Chấp và Giang Chi trong kỳ mở màn đã hoàn toàn bùng nổ, song song với sự yêu thích của công chúng cùng với danh tiếng ngày càng lan rộng chính là những áp lực vô hình đang tăng lên gấp bội.
Giang Chi nhìn vào điện thoại, thấy tin nhắn của Đường Chi, lông mi hơi run lên một chút.
Trên màn hình là biểu tượng cảm xúc một người đội mũ mang kính râm, khoé môi hơi cong lên, thoạt nhìn trông rất ngầu.
Biểu cảm này là có ý gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo như giải thích chính thức trên Wechat, biểu cảm này diễn tả sự nhàn nhã.
Anh trả lời cô: ?
Rất nhanh sau đó, Đường Chi lại gửi đến một loạt các icon nhàn nhã khác.
Mặc dù không rõ Đường Chi muốn nói gì, nhưng lần này là cô chủ động nhắn tin cho anh, khiến cho khoé môi Giang Chi bất giác cong lên.
Tống Chấp ở bên cạnh hỏi: “Vậy em có thể tăng thêm một âm điệu nữa ở chỗ này được không?”
Giang Chi dường như không nghe thấy.
“Anh Chi?”
Tống Chấp gọi thêm một tiếng nữa.
Giang Chi lúc này mới giống như vừa tỉnh mộng, nâng mắt lên nhìn: “Vừa nãy cậu nói gì?”
“Em nói là–”
Tống Chấp lặp lại câu hỏi của mình khi nãy, trong lòng tự nhủ, hình như anh Chi đang có tâm trạng rất tốt, chẳng lẽ gặp được chuyện gì vui sao?
“Được.”
Giang Chi lại khoanh tròn vài phần mà Tống Chấp có thể tăng âm điệu lên: “Nếu cậu không ngại khó, vậy thì có thể thử xem.”
Chờ Tống Chấp gật đầu đồng ý, chuẩn bị bắt đầu luyện tập lại, Giang Chi đột nhiên hỏi:
“Một cô gái gửi icon ‘nhàn nhã’ đến có nghĩa là gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?” Tống Chấp kinh ngạc nói: “Còn có biểu cảm như thế sao?”
Giang Chi: “Có.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đây có nghĩa là… Bây giờ đang rảnh rỗi, anh có thể đến tìm em?” Tống Chấp nói xong lại nhớ đến khóe miệng cong cong rất khả nghi của anh Chi ban nãy: “Có phải Đường Chi gửi tin nhắn này cho anh không?”
Giang Chi gật đầu, xem như thừa nhận.
Tống Chấp vội vàng giục anh: “Vậy sao anh còn chưa đi gặp cô ấy?”
“Cơ hội chỉ đến một lần, anh Chi, mau đi đi!”
Trải qua sự việc thạch cao lần trước, Giang Chi đã không còn tin tưởng hoàn toàn vào sự phán đoán của Tống Chấp nữa rồi, nhưng lần này, suy nghĩ trong lòng anh và Tống Chấp lại khá giống nhau --
Đường Chi muốn gặp anh sao?
Ý nghĩ như vậy khiến trái tim anh điên cuồng đập loạn.
Anh lấy điện thoại ra gửi cho cô một tin nhắn khác để xác nhận: [Ở đâu?]
Đường Chi nhìn thấy hai chữ phản hồi lại kia thì âm thầm thở dài, quả nhiên là nam chính, không biết anh có hiểu ý cô không, nhưng ít ra cũng biết đến đây xem một chút.
Cái này vừa nhìn, không phải có thể nhìn thấy Tư Tiểu Trân rồi sao?
Cô nhanh chóng gửi địa chỉ sang cho anh, kèm theo một cái icon hóm hỉnh nữa.
Trên giao diện trò chuyện, cái icon hóm hỉnh này trở nên vô cùng sống động, như thể đang khen ngợi anh nghĩ rất đúng.
Nụ cười của Giang Chi càng tươi hơn, anh đột ngột đứng dậy, nói với Tống Chấp: “Tôi phải đi trước.”
Tống Chấp cổ vũ anh: “Anh Chi tiến lên!”
“Theo đuổi Đường Chi, trong lòng bàn tay!”
Bốn từ cuối cùng được Tống Chấp dùng tất cả sức lực hô to, vô cùng nhiệt huyết.
Tâm trạng ảm đạm mấy ngày qua của Giang Chi cũng bị tiếng hô cổ vũ đó cuốn đi sạch sẽ.
Anh mím môi, ngồi vào bên trong xe, sau đó lái xe về phía địa chỉ mà Đường Chi gửi đến.
Đại khái là bởi vì đi gặp cô, cho nên gió bên đường bỗng chốc cũng trở nên dịu dàng.
…
Đường Chi sau khi ám chỉ thành công với Giang Chi xong thì rất thoả mãn, cô cất điện thoại đi, cùng với Tang Thác soát lại lời thoại.
Cảnh quay hôm nay là cảnh Tang Thác trong vai Lục Chi Châu tỏ tình với Nguyên Lê.
Nguyên Lê vì muốn cứu nam chính cho nên mất hết pháp lực, bị người ta đuổi giết sau đó bị thương, về sau được Lục Chi Châu cứu.
Lục Chi Châu lúc bôi thuốc cho nàng thì rất đau lòng, lại trách mắng tính bướng bỉnh của nàng vài câu: “Nhìn bộ dạng này của nàng đi, bảo người khác làm sao thích nàng cho được?”
Nguyên Lê khẽ nhíu mày nhưng vẫn rất cứng miệng: “Ta không cần ai thích ta!”
Lục Chi Châu lại cười: “Nàng cần.”
Hắn nói một câu như vậy, sau đó lại đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng: “Nguyên Lê, chỉ là đã quá lâu rồi không có ai yêu nàng.”
“Hãy để ta…”
Sắc mặt của nàng càng lạnh hơn, miễn cưỡng cắt đứt lời nói của hắn, một chân đá vỡ lọ thuốc mỡ: “Lục Chi Châu, ngươi không cần suy đoán về ta, cũng đừng ở đây ra vẻ thông minh.”
Lúc Đường Chi quay người lại cũng là lúc cô nhìn thấy Giang Chi.
Trái tim cô bỗng chốc đập loạn xạ, trong lòng thầm nghĩ: Giang Chi đến thật rồi này!
Hơn nữa còn đứng ngay bên cạnh Tư Tiểu Trân.
Từ góc độ của cô, hai người này cũng rất xứng đôi.
Tư Tiểu Trân ngọt ngào đáng yêu, còn Giang Chi thì tự phụ lạnh lùng.
Quả nhiên sức mạnh của kịch bản là thần kỳ nhất.
Ngay cả khi cô chưa từng kể điều gì về Tư Tiểu Trân cho Giang Chi biết thì Giang Chi, với tư cách là nam chính, luôn luôn có thể tiến lại gần nhân vật nữ chính một cách hoàn hảo.
Nhưng mà không hiểu sao khi nhìn thấy Giang Chi đứng cạnh Tư Tiểu Trân, Đường Chi lại thở dài một hơi đồng thời cảm thấy trong lòng có một chút chua chát cùng cảm giác hơi mất mát.
Cô tự thuyết phục bản thân mình.
Nhất định là do lúc trước Giang Chi theo đuổi khiến cô có chút bận tâm, theo thời gian lại dần quen với trạng thái này.
Quả nhiên thói quen là một điều rất đáng sợ.
Cô tự cho là mình biết toàn bộ diễn biến sau này nên đã luyện được tinh thần cùng ý chí sắt đá.
Thế nhưng dường như hơn hai mươi ngày chung sống kia cùng với sự kiên trì theo đuổi của Giang Chi trong những ngày đó vẫn để lại một chút dấu vết trong lòng cô…
Đường Chi âm thầm mắng chửi trong lòng—
Tên đàn ông chó chết cặn bã!!!
Có khi đêm nay cô nên đi tìm dì Triệu để liên hệ cho bản thân mình hai mươi nam sinh!
Có lẽ là do tâm lý đang bị đè nén, câu thoại cuối cùng về lời thề son sắt được cô nói vô cùng rành mạch: “Ta, Nguyên Lê, cả đời này cũng không cần kẻ nào yêu.”
Đường Chi cũng vậy--
Nếu như cần, vậy thì phải có rất nhiều rất nhiều người yêu~
Chỉ có như vậy thì mới không cảm thấy mất mát khi thiếu mất tình yêu của một người!
…
Đàm Kính Tu sau khi kết thúc vai diễn nhìn thấy Giang Chi cũng đang ở đây thì mỉm cười bước tới chào hỏi.
Mẹ của Giang Chi là Triệu Vân Tịch trong giới có địa vị rất cao, sau khi lui về ở ẩn thì từng làm giáo sư đại học một thời gian, Đàm Kính Tu cũng từng là một trong số những học sinh của Triệu Vân Tịch, vào dịp Tết vẫn sẽ cùng bạn bè đến nhà Triệu Vân Tịch chúc tết.
Quan hệ giữa anh ta và Giang Chi cũng không tệ, anh ta đã từng có suy nghĩ đưa Giang Chi vào làng giải trí nhưng vì Giang Chi không có hứng thú đóng phim nên cũng đành từ bỏ.
“Hôm nay lại rảnh rỗi đến đây sao?”
Đang nói chuyện, Đàm Kính Tu cười như không cười liếc nhìn Đường Chi một cái: “Hai người có muốn cùng diễn kịch với nhau một chút để phát triển tình cảm không?”
Bây giờ chuyện Giang Chi công khai theo đuổi Đường chi đã là câu chuyện ai ai cũng biết rồi, Đàm Kính Tu cũng đã nghe qua về nó: “Bằng không với tính cách ôn hoà như vậy làm sao có thể theo đuổi người ta được?”
Mấy ngày nay anh ta ở đây, nhìn thấy rất rõ sự phát triển tình cảm nhanh chóng giữa Đường Chi và Tang Thác, lời nói có phần ý tứ: “Nếu không dùng thêm chút sức lực, sợ rằng cô gái nhỏ này sẽ bỏ chạy mất đấy!”
Giang Chi mỉm cười nói: “Sẽ không đâu.”
Đường Chi còn gửi tin nhắn cho anh.
Đàm Kính Tu bật cười: “Tự tin vậy sao.”
Giang Chi không đáp lời.
Bên kia Đường Chi và Tang Thác cũng đã diễn xong, đạo diễn hô “Cắt! Xong rồi!”
Cảnh này của hai người họ chính thức hoàn thành.
Tang Thác bước tới, cà lơ phất phơ ôm lấy bả vai Đường Chi: “Aiya, lúc hạ màn cô nhìn thấy cái gì mà khiến cho câu thoại cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra vậy?”
Giọng điệu khi ấy của Đường Chi rất phù hợp với nhân vật mà cô đang diễn, sẽ không có ai cảm thấy khác thường.
Nhưng Tang Thác và Đường Chi đã diễn cùng nhau mấy ngày qua, cậu ta cũng đã hơi quen thuộc với cách diễn của cô, việc xử lý các phân cảnh nhìn chung vẫn có phần cẩn thận và dè dặt, còn cách diễn thẳng thắn và mạnh mẽ như hôm nay thì không giống với phong cách của cô lắm.
Tang Thác nhìn thấy Giang Chi.
Cũng nhìn thấy biểu cảm mừng thầm khi liếc mắt nhìn Giang Chi của Tư Tiểu Trân.
Đường Chi vốn muốn đẩy cậu ta ra, nhưng sau đó cô lại nghĩ, bây giờ Giang Chi và Tư Tiểu Trân đang đứng cạnh nhau, lúc này hai người bọn họ đi qua đó không phải là chia rẽ uyên ương sao? Đặc biệt là Tang Thác, hở một chút là sai Tư Tiểu Trân làm cái này cái nọ, vậy nên cô quyết định mặc kệ Tang Thác ôm bả vai mình, kéo cậu ta đi ra ngoài: “Đi đi đi, tôi dẫn cậu đến một nơi.”
“Đi đâu cơ?” Tang Thác cảm thấy cô rất kỳ lạ: “Không phải bạn trai cũ của cô đến rồi sao, không qua đó chào hỏi à?”
“Không chào, không chào.” Đường Chi kéo cậu ta đi, cố gắng tạo ra hoàn cảnh tốt nhất để Giang Chi ở cạnh nữ chính.
Sức mạnh của kịch bản đã bắt đầu, Tư Tiểu Trân và Giang Chi sẽ dần trở nên hiểu nhau, tất cả sẽ đi theo đúng hướng của nó…
Nhưng cô không thể nào giải thích cho Tang Thác được, cho nên đành phải ra sức kéo cậu ta đi, hai người họ bây giờ chẳng khác nào là bia đỡ đạn, không nên xen vào giữa tình cảm của nam nữ chính.
Thấy cô muốn rời đi, Tang Thác lại lo lắng hỏi:
“Để hai người kia ở đó, cô không lo bạn trai cũ của mình gặp nguy hiểm sao?”
“Không lo.” Đường Chi nghi ngờ nhìn cậu ta một cái.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bước chân của Tang Thác đã dừng lại, cũng không khoác tay lên vai cô nữa, có ý muốn đi sang bên kia: “Tôi nói cho cô biết, Tư Tiểu Trân này là một con heo ngu ngốc, lại thần tượng Giang Chi, tôi phải qua đó trông chừng cô ấy! Bằng không thứ hồ đồ tay chân lóng ngóng này lại làm ra mấy chuyện linh tinh gì đó, ngày mai lập tức có mặt trên khắp các trang mạng xã hội.”
Hai người ở bên này giằng co qua lại, lọt vào mắt Giang Chi bên kia lại trở thành dây dưa mập mờ.
Nụ cười trên môi Giang Chi nhanh chóng vụt tắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bước chân định đi về bên đó cũng miễn cưỡng dừng tại chỗ.
Khuôn mặt vốn đang vui vẻ rạng rỡ trong nháy mắt cũng trầm xuống, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Từ khi kết thúc cảnh quay đến bây giờ đã hơn một phút.
Thế nhưng Đường Chi không hề nhìn về phía bên này một lần nào.
Lại còn cùng tên đàn ông lạ mặt kia lôi lôi kéo kéo.
Đàm Kính Tu lại vỗ vỗ vai hắn coi như an ủi: “Cậu thấy chưa?”
Như để chứng minh lời nói ban nãy của mình không sai, anh ta còn nhiệt tình châm thêm một mồi lửa --
“Quan hệ của bọn họ mấy ngày nay đều vô cùng thân thiết.”
“Giang Chi, cậu phải cố gắng lên.”
Sắc mặt Giang Chi nghiêm lại, gió lạnh tháng mười hai thổi lướt qua mặt anh.
Trong túi, chiếc điện thoại điên cuồng rung lên bần bật, nhắc nhở rằng có rất nhiều tin nhắn được gửi đến--
Tống Chấp: [Hỏng rồi! Anh Chi! Anh đến phim trường rồi sao?]
Chỉ cần đọc hai chữ đầu tiên thôi, hai bên thái dương của Giang Chi đã bắt đầu giật giật.
Tống Chấp: [Tôi lướt Wechat một lúc lâu, nhìn thấy icon hợm hĩnh đó, là icon này sao?]
Tống Chấp: [Icon này không phải là có… chiếc mũ xanh sao (1)?! (khe khẽ)]
Tống Chấp: [Giang Chi… Chẳng lẽ cô ấy muốn nói với anh rằng cô ấy sắp có người mới sao?!]
Cô mới đến đoàn phim được mấy ngày?
Người mới?
Cô nằm mơ đi.
Giang Chi trầm mặt, nhanh chân bước đến chỗ Đường Chi.
Bên kia Đường Chi vẫn còn đang cố gắng thuyết phục Tang Thác.
Ôi cái con người này, tại sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy?
Việc ưu tiên trước mắt phải là để cho Giang Chi và Tư Tiểu Trân tìm hiểu về nhau sau đó trở nên sâu sắc hơn.
Nếu không tất cả kịch bản sẽ bị đảo lộn, thế giới này sẽ sụp đổ!
Đáng tiếc cô không thể giải thích gì hơn, chỉ có thể đứng đây lo lắng nhìn Tang Thác.
Mắt thấy Giang Chi đã sắp đi về phía bên này rồi, cô càng thêm sốt ruột, thúc giục Tang Thác rời đi: “Nhanh nhanh nhanh, coi như tôi cầu xin cậu đó.”
Tang Thác cảm thấy rất kỳ quái, đi theo cô hai bước: “Cô làm sao vậy.”
Cùng lúc đó giọng nói của Giang Chi cũng truyền đến: “Đường Chi.”
Đường Chi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt thâm trầm của anh.
“Hahaha, anh đến rồi.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh rồi cười haha, chỉ vào Tang Thác: “Em còn có chuyện muốn nói với cậu ta, đợi lát nữa sẽ quay lại nói chuyện với anh sau nhé!”
Ánh mắt của Giang Chi khẽ lướt qua bàn tay đang nắm chặt tay áo Tang Thác của cô: “Đi đâu?”
Anh không liếc sang Tang Thác một cái nào, chỉ dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô.
Đường Chi cảm thấy rất áp lực (2): “Chỉ là… Thảo luận về kịch bản thôi.”
Cô nhạy cảm phát hiện ra được sự lạnh lẽo toả ra từ người anh nên lúc này cảm thấy có hơi sợ hãi.
“Hả?” Tang Thác giật mình.
Đợi đã, cô làm sao vậy?
Bình thường không phải là vô cùng giảo hoạt sao, sao bây giờ đứng trước mặt bạn trai cũ đột nhiên lại thẹn thùng như vậy?!
Mồm mép lanh lợi mọi khi đi đâu rồi?
“Được, tôi đợi em.”
Giang Chi gật đầu, lúc này ánh mắt mới hời hợt lướt qua gương mặt của Tang Thác.
Ánh mắt của hai người giao nhau, Tang Thác lúc này cũng đã tranh thủ xem xét đánh giá người trước mặt.
Hình nền điện thoại của Trân heo lúc nào cũng là Giang Chi, cô nàng không có mắt nhìn này lại thích kiểu người lạnh lùng như vậy sao?
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm nhau hai giây, tạo ra vô số tia lửa xẹt ra.
Giang Chi nhìn tay phải của Tang Thác vẫn còn bị Đường Chi nắm chặt, chủ động giơ tay ra giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Giang Chi.”
Tang Thác giơ tay lên, Đường Chi đang nắm lấy tay áo cậu ta cũng đành buông ra.
Hai bàn tay nắm chặt trong không trung, Tang Thác lười biếng đáp: “Tang Thác.”
Cậu ta không biểu hiện gì ra ngoài thế nhưng bàn tay đang bắt tay Giang Chi lại siết rất chặt, cố ý thể hiện sự đàn áp.
Giang Chi vốn dĩ đang rất kìm nén, cậu ta lại vừa khéo đụng trúng vào họng súng của anh, vậy thì anh cũng không cần phải nể mặt mà lập tức đáp lại.
Màn đọ sức giữa hai người nhìn vào thì thấy rất bình thường, chỉ có hai bàn tay giữa khoảng không là đang âm thầm phân thắng bại.
Cho đến khi Giang Chi dùng nhiều sức hơn chút, Tang Thác lập tức cảm thấy đau đớn, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó biến dạng.
Nhưng khóe mắt cậu ta lại liếc thấy Tư Tiểu Trân, con heo ngu ngốc đó đang đứng nhìn cậu ta bằng vẻ mặt ngưỡng mộ, Tang Thác nghiến răng nghiến lợi, mang hết tất cả tu dưỡng đạo đức khi làm diễn viên của bản thân ra dùng một lượt.
Giang Chi khẽ buông tay: “Rất vui khi được gặp.”
Tang Thác giả vờ ung dung: “Đã ngưỡng mộ từ lâu.”
Đường Chi ở bên cạnh rất sửng sốt, cô luôn cảm thấy hai người này đang âm thầm trao đổi một loại mật mã morse mà người khác không hiểu được.
“Vậy thì… Chúng ta đi trao đổi kịch bản thôi?”
Cô nhìn về phía Tang Thác, dè dặt hỏi.
Tang Thác vốn đang phải nhịn đau muốn chết: “Đi thôi.”
Nói là muốn thảo luận về kịch bản, nhưng đến lúc nói chuyện, Giang Chi hay Tang Thác cũng không khác nhau lắm.
Cô tìm đại chỗ nào đó ngồi xuống, nhìn Tang Thác không nói gì, lại sợ Tang Thác đi sang bên kia làm ảnh hưởng đến Giang Chi và Tư Tiểu Trân, cho nền đành phải hỏi mấy câu nhạt nhẽo: “Cậu thấy tôi nên diễn như thế nào mới tốt?”
Tang Thác còn lơ đãng hơn cô.
“Cô muốn diễn thế nào thì diễn như thế, còn cần tôi dạy cô làm gì?”
“Cậu hôm nay rất lạ, làm sao vậy?”
Xác định Tư Tiểu Trân không chạy đến tìm Giang Chi, lúc này cậu ta mới lười biếng ngả người ra đằng sau: “Bạn trai cũ vẫn chưa dứt tình với cô cho nên cô coi tôi làm bia đỡ đạn đấy à?”
Suy nghĩ như vậy, cũng đúng?
Đường Chi gật đầu: “Làm phiền cậu rồi!”
Tang Thác cười hơi gian xảo, chìa bàn tay về phía cô: “Muốn tôi giúp cô sao, vậy tôi được lợi ích gì?”
Đường Chi đánh một cái vào tay cậu ta: “Cậu đã từng học hỏi Lôi Phong chưa? Giúp đỡ còn muốn có lợi ích, làm sao có thể phát huy hết được tinh thần đồng đội chứ?”
“Không được.” Tang Thác khoanh tay, liếc nhìn bàn tay vẫn còn đang đau nhức, không hề ý thức được rằng ban nãy chính mình là người gây chiến trước: “Bạn trai cũ của cô sắp bóp nát tay tôi rồi.”
“Thật sao?”
Đường Chi không tin: “Cậu không cần ăn không nói có tung tin đồn nhảm, Giang Chi không phải loại người như vậy!”
Tang Thác nghe cô nói xong có chút bực bội, khẽ lẩm bẩm một câu: “… Tại sao đám con gái các cô lúc nào cũng như vậy?”
Tư Tiểu Trân mỗi lần nghe cậu ta nói xấu Giang Chi cũng nói như vậy.
Đường Chi không đáp lại cậu ta, ánh mắt cô bất giác lại dính chặt ở chỗ nào đó.
Cô nhìn thấy Giang Chi đang yên tĩnh ngồi ở một chỗ cách chỗ này không xa.
Tư Tiểu Trân đang ần cần mang nước đến cho Giang Chi, Giang Chi nhận lấy sau đó khẽ gật đầu với cô ấy.
Nhìn hai người phía trước thực sự rất hoà hợp.
Không hổ danh là nữ chính, thật chu đáo và ấm áp.
Dường như cô ấy luôn tìm đến Giang Chi vì điều gì đó, và Giang Chi thì tìm đủ mọi cách để giúp đỡ.
Trái tim bỗng nhiên có chút chua xót khó hiểu.
“Bất cứ điều gì…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường Chi chậm chạp nói tiếp, quay sang đã thấy Tang Trác hậm hực lôi điện thoại ra gọi cho Tư Tiểu Trân.
“Trân heo, cô mau sang đây cho tôi!”
“Rốt cuộc cô là trợ lý của ai?!”
“Tôi muốn uống nước!”
Đường Chi: “…”
Cô nhìn Tư Tiểu Trân mỉm cười chạy tới, nhất thời lại cảm thấy có chút phiền muộn.
Giấc mơ kia quá rõ ràng.
Cô và Tang Thác đều chỉ là vai phụ.
Cô là một nữ phụ giỏi quấn lấy Giang Chi, trong khi Tang Trác là một người cực kì thâm tình lúc quay đầu lại bỗng chốc phát hiện ra Tư Tiểu trân không còn ở bên cạnh mình nữa cho nên trở thành một tên nam phụ đểu cáng.
Hai người bọn họ chỉ có một tác dụng duy nhất trong kịch bản đó chính là giúp thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính.
…Chứ không phải là mỗi người đều có được tình cảm của nam chính nữ chính.
Tư Tiểu Trân chạy một mạch tới, cô ấy nhìn thấy Tang Thác thì hai mắt sáng ngời, giống như là rất thích, ngay cả khi cô ấy không nói ra thì đôi mắt cũng không biết nói dối.
Đường Chi chống cằm nhìn cô ấy, trong lòng cũng rất buồn bực.
Cái kịch bản trời đánh đó.
Tại sao cứ phải chia rẽ những người có tình ý với nhau chứ?
—————
(1) Mũ xanh: Người Trung Quốc thường sử dụng cách nói “đội mũ xanh” với nghĩa cắm sừng hay ngoại tình.
(2) Áp lực: Từ gốc là 亚历山大 (Alexander), trong tiếng Trung ngoài ý nghĩa là tên của quốc vương Hy Lạp cổ đại ra, nó còn dùng để chỉ một người đang phải chịu áp lực.
Trái tim yếu đuối này, lại vì một câu của anh mà điên cuồng đập loạn xạ.
Đường Chi hơi mất tự nhiên xoa xoa vành tai, đổi chủ đề khác: “Vết thương trên cánh tay anh đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Gần khỏi hẳn rồi.”
Anh cười dịu dàng: “Vẫn còn biết quan tâm đến tôi, xem ra em vẫn còn lương tâm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chi thầm nói anh mới là người không có lương tâm, nhưng thực tế lại nhẹ nhàng trừng mắt với anh, không có chút lực sát thương nào.
Cô cảm thấy nếu mình tiếp tục nói chuyện với Giang Chi thì sợ là trên mặt sẽ nóng đến mức hấp được bánh bao mất nên nhanh chóng quay đầu hỏi Tần Miểu buổi tối định ăn gì.
Được đứng chung một thang máy với chính thần tượng của mình, Tần Miểu đã hạnh phúc đến suýt nữa ngất xỉu, hai mắt cô ấy sáng lên: “Ăn gì cũng được, tùy cậu chọn!”
Đường Chi hết cách, Giang Chi đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Quà của anh đâu?”
Đường Chi: !!!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không phải anh nói không vội sao!”
“Đúng lúc anh đang đói bụng.” Anh cong đuôi mắt nhìn về phía cô: “Mời anh ăn cơm được không?”
Đường Chi nhìn Tần Miểu bên cạnh, lập tức lấy bạn thân làm lá chắn: “Hôm nay không tiện lắm, giờ em còn đang đi với bạn.”
Tần Miểu thầm nói có gì mà không tiện, cô vui muốn chết đây này, có thể ăn cơm chung với thần tượng quả thật đủ để cô khoe khoang một năm.
Nhưng giờ Đường Chi đang tránh mặt Giang Chi nên Tần Miểu không hé răng nửa lời.
Bị cô từ chối, Giang Chi dường như không cảm thấy quá ngạc nhiên, anh lấy điện thoại ra: “Thêm Wechat lại với anh đi.”
Đường Chi: “...”
Sao cô cứ cảm thấy ăn cơm không phải mục đích chính mà cái chính là xin Wechat vậy?
Cô chần chừ lấy điện thoại ra, trong danh sách bạn mới có thêm một chấm đỏ xin kết bạn. Cô nhấn đồng ý.
Trên màn hình lập tức hiện lên tin nhắn nhắc nhở màu xám: Bạn đã kết bạn với Z, giờ đây hai bạn có thể bắt đầu trò chuyện với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, thang máy cũng kêu “ting” lên một tiếng.
Đường Chi thả điện thoại vào túi rồi lôi kéo Tần Miểu cùng tạm biệt Giang Chi: “Tạm biệt.”
Anh hơi gật đầu: “Ừ.”
…
Buổi tối, Đường Chi ở trong vòng bạn bè kể lại tiến triển của mình.
Cô đã vất vả suốt ba ngày, hôm nay cuối cùng cũng có tiến bộ, một bước tiến lớn.
Rất nhiều người khen cô, nói cô dũng cảm.
Đường Chi nhìn lời cổ vũ của bạn bè, trong lòng cũng nhiệt tình tự cổ vũ cho bản thân.
Trước khi đi ngủ, đột nhiên cô nhận được tin nhắn của Giang Chi: [Có muốn tôi dạy em không?]
Đường Chi đang rúc trong chăn chơi điện thoại, lúc nhận được tin nhắn của anh cô không kìm được có chút cảm thấy vui vẻ.
Nhưng lại nhắn là: [ Không cần!]
Giang Chi: [ Anh cũng là dân chuyên nghiệp đó.]
Đường Chi gửi cho anh một sticker biểu cảm ghét bỏ, đắc ý khoe khoang: [Em sẽ để anh hiểu thế nào là không, học, mà, nên!]
Sau khi khoe khoang xong, cô lập tức cất điện thoại đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại đã thấy toàn thân đau nhức, suýt nữa không dậy được.
Nhưng Đường Chi khẽ cắn môi, vẫn cố đi đến chỗ dạy leo núi, chuẩn bị bắt đầu buổi luyện tập hôm nay.
Đúng lúc này, Giang Chi bước vào phòng dạy leo núi.
Chị gái nhỏ đứng trước quầy lễ tân lập tức đứng dậy tiếp khách: “Chúc anh một ngày tốt lành, chào mừng đến với phòng tập leo núi JL.”
Giang Chi lễ phép gật đầu với cô ấy.
Chị gái lễ tân vô cùng kích động.
Tuy rằng anh có đeo khẩu trang nhưng cũng không quá khó để nhận ra đó là Giang Chi.
Vốn dĩ nhan sắc của Giang Chi so với người thường đã là một trời một vực, chưa kể đến tỉ lệ cơ thể và cả khí chất lãnh đạm hơn người kia nữa.
Tuy nhiên theo phân tích của cô, bình thường Giang Chi chỉ đến đây một tuần một lần, hơn nữa còn cố định vào thứ tư.
Nhưng hôm nay là thứ năm!
Giang Chi đến đây khác với lịch bình thường, chẳng lẽ bởi vì Đường Chi cũng đến đây sao?!
Cô lễ tân đỏ mặt, trong lòng điên cuồng gào thét CP của tui đến rồi, đến rồi mọi người ơi!
Nếu không phải đã ký hợp đồng bảo mật thì cô rất nóng lòng muốn chia sẻ tin nóng này cho nhóm CP “Kẹo Gừng”!
Giang Chi đi thẳng vào bên trong.
Đường Chi đã thắt dây an toàn, cô chậm rãi leo lên trên.
Anh đứng ở chỗ nghỉ chân nhìn một lát, thấy cẳng chân cô cứ run rẩy mãi, nghĩ ngợi rồi cũng thay đồ bảo hộ.
Tốc độ leo hôm nay nhanh hơn hôm qua một chút, cảm giác sợ hãi cũng giảm bớt.
Nhưng hai mươi mét Đường Chi vẫn leo rất chậm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quá trình hướng về phía trước này thật ra là quá trình cô tự xây dựng tâm lí cho mình.
Độ cao hai mươi mét không quá cao nhưng đối với người mắc chứng sợ độ cao mà nói, đây đã là khoảng cách vô cùng đáng sợ rồi.
Đường Chi vừa leo lên trên, vừa phất cờ trong lòng, hôm nay kiểu gì cũng phải nhảy xuống!
Trước kia cô không giỏi ca hát, cái lý thuyết gì đó cũng không hiểu, giảng kiến thức chuyên nghiệp cho cô chẳng khác nào đem nước đổ đầu vịt, cho nên Giang Chi đã dùng phương pháp ngốc nghếch nhất để dạy cô.
Anh để cô luyện từng lần một.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần.
Sau khi hoàn mỹ rồi anh vẫn bắt làm đi làm lại, đến tận khi không hát lệch tông mới thôi.
Khắc phục chứng sợ độ cao có lẽ cũng giống vậy.
Khắc phục kiểu gì khi mãi sợ hãi không dám nhảy, chẳng khác gì đang lãng phí thời gian.
Nhìn thẳng vào nỗi sợ mới chế ngự được nó.
Cô chỉ có cách nhảy từng lần từng lần một, cảm nhận cảm giác khủng hoảng khi không có trọng lực mới là cách khắc phục tốt nhất.
Cô tự động viên bản thân, bên khóe mắt chợt nhìn thấy một người đàn ông, cô hoảng sợ, tay suýt nữa buông lỏng.
“Nắm chắc.”
Giang Chi trấn an cô: “Đừng hoảng loạn.”
Cô tò mò hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông nhẹ nhàng cười: “Đến xem em làm thế nào không cần thầy dạy cũng hiểu.”
Chết tiệt.
Đường Chi thầm hít một hơi trong lòng.
Anh thế này rõ ràng là không tin cô~
Giang Chi cùng cô chậm rãi leo lên hai mươi mét.
Đường Chi leo được hai mươi mét mà mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo, mới cúi đầu liếc xuống một cái, cảm giác khó thở hôm qua lại lần nữa ập đến.
Cổ cô như bị một bàn tay vô hình siết chặt, máu dường như ngừng chảy, thậm chí cô còn không cảm nhận được hơi thở tồn tại.
Giang Chi đứng bên cạnh yên lặng nhìn cô.
Cô gái nhỏ lúc trước khóc rống trên bục nhảy bungee giờ đây mạnh mẽ như đổi thành người khác.
Rõ ràng cô đã sợ muốn chết nhưng vẫn cố chấp giằng co với nỗi sợ của mình.
Đường Chi hít một hơi thật sâu rồi dịch ra ngoài từng chút một.
Khi hai chân cô đã đứng bên cạnh cầu nhảy, Đường Chi không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
Đồng thời trái tim Giang Chi hơi thắt lại.
Trong đầu vô cớ hiện lên một ký ức không tên.
Bộ dáng Đường Chi nũng nịu oán trách anh, bộ dáng cô cười từ biệt anh...
Còn có bộ dáng cô rưng rưng nhìn bóng hình anh.
Gần như ngay khoảnh khắc Đường Chi bước ra, anh nhanh chóng duỗi tay ôm cô trở về, mạnh mẽ giấu cô vào ngực.
Trái tim như bị cắt một mảng lớn, đau không thở nổi.
Đường Chi quay mặt đi, cô bị dọa đến mức khóe mắt vương nước mắt, sợ hãi gọi anh: “Giang Chi...”
“Anh muốn dọa chết em à!”
Cô đã chuẩn bị tốt tinh thần, thế mà anh...
Thế mà anh!!!
Kéo cô về!!!
Đường Chi không hiểu sao anh đột nhiên lại có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng giờ phút này cô hoàn toàn không kháng cự cái ôm của anh.
Trốn tránh tuy rất đáng xấu hổ, nhưng rất hữu dụng.
Thật ra cô cũng rất sợ hãi.
Hơn nữa cô cảm thấy rõ ràng Giang Chi đang run rẩy.
Người đàn ông từ trước đến nay luôn bình tĩnh, giờ đây giọng nói khàn đặc, lần đầu tiên xin cô từ bỏ: “Xin em, đừng nhảy.”
Trái tim Đường Chi như bị kim đâm một chút, xuất hiện từng cơn đau đớn tê dại.
Trong trí nhớ, dường như cô cũng từng nghe một giọng nói như vậy, lời cũng giống hệt vậy.
Nhưng đó là lúc nào?
Cô không nhớ nổi.
...
Cùng Giang Chi xuống từ độ cao hai mươi mét, Đường Chi sợ đến mất hồn mất vía.
May mắn là hai người không bị thương gì nhưng cảm xúc lại trầm xuống.
Thoạt nhìn Giang Chi còn hồn bay phách lạc hơn cả Đường Chi.
Tần Miểu nói thẳng: “Chi Chi, nếu không được thì bỏ đi.”
Việc này giống như tự trừng phạt bản thân vậy, hà tất gì phải khổ thế.
Đường Chi sắc mặt trắng bệch vẫn lắc lắc đầu: “Không được, tớ bắt buộc phải khắc phục chứng sợ độ cao.”
Cô là diễn viên.
Cô phải vượt qua nỗi sợ đó.
Cảm xúc của Giang Chi cũng đã bình ổn hơn.
Anh nhìn cô, giọng nói vẫn hơi khàn: “Anh làm cùng em.”
Đường Chi nhìn anh, môi giật giật nhưng chung quy vẫn không nói được câu từ chối.
Vừa nãy được anh ôm cô không khỏi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nếu Giang Chi muốn ở cùng Đường Chi, Tần Miểu không ngần ngại nhường lại không gian cho riêng hai người.
Nhìn mức độ quan tâm của anh Chi với Chi Chi nhà mình, Tần Miểu rất yên tâm.
Giang Chi dẫn Đường Chi đi đến chỗ khác.
“Đừng luyện tập ở chỗ này nữa.”
Nếu sợ độ cao thì sao phải tốn sức học leo núi trước.
Đường Chi ngồi ở ghế phụ, nghe thấy anh bảo đi nhảy bungee bèn nhỏ giọng lầu bầu: “Em sợ...”
Giang Chi yên tĩnh lái xe: “Đừng sợ, có anh mà.”
Trong xe bật nhạc dịu dàng du dương, Đường Chi gượng gạo nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không tự giác dừng trên chỗ cửa sổ phản chiếu hình bóng Giang Chi.
Người đàn ông có sườn mặt góc cạnh rõ ràng, cho dù là lúc lái xe cũng hoàn mỹ như chụp bìa báo, khí chất ôn nhu, giống như cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không khiến anh kinh ngạc.
Nhưng vì sao vừa nãy lúc cô định nhảy xuống anh lại có phản ứng lớn như vậy?
Giang Chi đưa cô đến một chỗ nhảy bungee không quá cao, tuy nhiên ký ức đáng sợ kia vẫn làm cho Đường Chi lùi lại một bước lớn.
Cô cảm thấy bản thân thật sự rất yếu đuối, rõ ràng trong phòng tập đã thích ứng được với độ cao hai mươi mét nhưng đổi sang môi trường khác cô lại sợ đến mức không làm được gì.
Chỗ nhảy bungee này không quá cao.
Chỉ hơn hai mươi mét thôi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Chi ngược lại không có yêu cầu gì với cô: “Nhảy hay không thì tùy em.”
Bản năng trong lòng anh cũng kháng cự chuyện này.
Bước chân đang lùi về sau lập tức dừng lại, cô khẽ cắn môi: “Nhảy đi!”
Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề gì, chỉ có đối mặt với nỗi sợ mới có thể.
Nhân viên công tác đeo đai an toàn cho Đường Chi, một lần nữa đứng bên chỗ nhảy, cảm giác sợ hãi như hình với bóng vây lấy cô.
Đường Chi hít thở sâu, hoàn toàn không dám nhảy xuống.
Cảm giác thật lạnh.
Hai chân cô run rẩy đến mức không đứng nổi.
Thật lâu sau, cô như bị dọa sợ lùi về sau một bước, quay đầu khóc nức nở: “Giang Chi, em cảm thấy thấy mình không làm được.”
Cô sợ quá.
“Anh giúp em.”
Giang Chi đi đến nhẹ nhàng ôm chặt cô: “Em rất dũng cảm, Chi Chi, đừng sợ.”
Bọn họ đổi thành hai người nhảy.
Hai người đứng cạnh chỗ nhảy ôm nhau, Đường Chi ôm Giang Chi, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, trái tim thấp thỏm lo lắng được trấn an không ít.
Trong tầm mắt cô chỉ có Giang Chi.
Ánh nắng sáng ngời dừng trên gương mặt điển trai của người đàn ông, tóc mái rũ xuống, trông cực kỳ dịu dàng, anh cũng đang nhìn cô.
Anh nhẹ giọng nhắc nhở: “Chi Chi, ôm chặt anh.”
Cô theo bản năng hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ ôm chặt anh.
Nhân viên công tác tính giờ ở phía sau bọn họ--
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Trong nháy mắt tiếng đếm ngừng lại, cô cùng anh nhảy xuống dưới.
Cảm giác không trọng lực khiến cô lại dâng lên cảm giác bất an nhưng người đàn ông bên cạnh rất ấm áp, đôi tay che chở cô mạnh mẽ mà kiên định.
Núi non mênh mông, trong tầm mắt cô chỉ có mình anh.
Khi ngã xuống sẽ bị gió ập vào người nhưng được anh ôm chặt, cô không cảm thấy lạnh chút nào.
Khoảnh khắc hai chân Đường Chi chạm đất, cả người cô mềm nhũn như sợi mì, cổ họng nghèn nghẹn, ghê tởm đến mức toàn thân khó chịu.
Giang Chi nhanh tay lẹ mắt áp cô vào lòng ngực.
Cô chôn mặt trong ngực anh sợ đến run rẩy, gắt gao cắn môi, áp lực nơi cổ họng kìm nén đau đớn.
Nhưng cô vẫn muốn để bản thân vui vẻ hơn chút: “Giang Chi, em... em làm được rồi.”
Anh đau lòng thở dài một hơi.
Tay khẽ vuốt tóc cô: “Chi Chi đừng sợ.”
Ánh mắt Đường Chi nhói lên, vẻ ngoài được ngụy trang kiên cường đều tan rã trong giờ phút này.
Bả vai cô bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Làm được.
Đúng là làm được.
Nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Sợ cơn gió lạnh lẽo thấu xương, càng sợ cảm giác không trọng lực bủa vây cơ thể.
Sợ dây thừng đột nhiên đứt, cô sẽ giống như diều giấy đứt dây rơi xuống đất.
Giọng nói Giang Chi trầm ổn trấn an cô: “Chi Chi, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em.”
“Đừng sợ, tin anh, được không?”
Giang Chi lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay ấm áp của anh mạnh mẽ nắm lấy đầu ngón tay đang run rẩy lạnh lẽo của cô.
Cảm giác vô cùng ấm áp không ngừng ập đến từ chỗ lòng bàn tay dán sát vào nhau của hai người.
Đường Chi dựa vào đầu vai anh nhẹ nhàng gật đầu.
Cái ôm ấm áp của anh, thật sự khiến người ta an tâm.
Ấm áp đến mức muốn đến gần.
...
Những ngày tiếp theo, Giang Chi vẫn luyện tập cùng với Đường Chi.
Ban đầu là hai người cùng nhảy, dần dần khi cô đã thích ứng được với cảm giác không trọng lực sẽ sửa thành một người nhảy.
Cô vẫn sợ hãi, bất an nhưng mỗi lần nhìn về phía Giang Chi, anh luôn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Trong ánh mắt kiên định của anh cô cũng từ từ lấy hết can đảm.
Cảm giác sợ hãi của cô dần được giảm bớt qua mỗi lần nhảy.
Cô từng cho rằng mình sẽ không bao giờ vượt qua được nỗi sợ này, vậy mà trong suốt mười ngày nỗ lực cuối cùng cũng vượt qua được.
Đây là một sự kiện không thể tưởng tượng nổi!
Đường Chi che ngực, trong lòng hưng phấn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chứng sợ độ cao gần như biến mất, chỉ cần không nhìn xuống từ trên cao thì sẽ không có cảm giác sợ hãi nữa!
Hai ngày trước khi tiến tổ, Đường Chi lại đi tìm chỗ treo dây thép.
Tuy cô đã vượt được chứng sợ độ cao nhưng hiển nhiên treo trên dây thép còn khó hơn, làm cách nào giữ được thăng bằng trên đó, rồi còn tạo hình nữa, đây đều là những chuyện rất khó nắm chắc.
Đường Chi cố sức luyện tập thêm hai ngày nữa, cuối cùng cô cũng có thể hiểu biết phần nào.
Buổi tối khi cô chia sẻ lên vòng bạn bè còn không quên long trọng cảm ơn Giang Chi và Tần Miểu đã giúp đỡ cô hết lòng trong suốt mấy ngày qua.
Tần Miểu tò mò gửi một tin nhắn: [ Haizz, rốt cuộc bây giờ cậu với anh Chi có quan hệ gì đây?]
Đầu ngón tay Đường Chi khựng lại, lần đầu tiên cô nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Do dự một lúc mới nhắn lại Tần Miểu: [Đương nhiên là bạn bè rồi.]
Tần Miểu có chút tiếc nuối: [Dường như anh Chi thật sự rất thích cậu.]
Cảnh tượng hôm đó anh Chi xông lên ôm Chi Chi đến bây giờ vẫn còn khắc ghi trong đầu Tần Miểu.
[Cảm giác ấy sẽ sớm biến mất thôi.]
Đường Chi nghe xong, trong lòng hiện lên một cảm xúc khác thường, không biết giải thích cho ai nghe.
[Lúc trước vì quay chương trình tạp kỹ nên bọn tớ mới dính lấy nhau thôi, anh ấy không còn lựa chọn nào khác.]
Tuy nhiên anh sẽ gặp được nữ chính của mình.
Chờ sau khi Giang Chi gặp được nữ chính, cô sẽ đi tìm dì Triệu xem hết hai mươi nam sinh.
Cho dù kiểu nam sinh gì cô cũng sẽ gặp được từng người một, sảng khoái quá đi!
...
Chờ đến khi chuẩn bị xong, Đường Chi chính thức tiến tổ.
Nam chính phim "Hỏi tình" là diễn viên Đàm Kính Tu, năm trước bộ phim [Khoảng cách xa xôi nhất] là bước chuyển mình của anh ta từ phái thần tượng sang phái thực lực, là sự lựa chọn hàng đầu trong một năm trở lại đây của các đạo diễn.
Ngoài nam chính thì còn một nam diễn viên đáp diễn với cô nữa, tên là Tang Thác, trong kịch bản anh ta đóng vai Lục Chi Châu lưu luyến si mê Nguyên Lê, sau lại hắc hóa vì Nguyên Lê cứu nam chính rồi bỏ mạng.
Cảnh đầu tiên Đường Chi diễn cùng với Tang Thác.
Tang Thác cũng vô cùng đẹp trai, là kiểu người thích cười, đôi mắt phượng hẹp dài, khi cười rộ lên thì đuôi mắt khẽ nhếch, khí chất quanh người mang mấy phần tùy ý lười biếng, pha chút ngang ngược.
Quan hệ giữa Nguyên Lê và Lục Chi Châu là thanh mai trúc mã, bởi thế nên trước lúc quay Đường Chi phải nhanh chóng làm quen với Tang Thác.
Hai người chỉ thoáng thấy mặt nhau trong lễ khai máy nhưng thật ra cũng kịp nói chuyện mấy câu, Tang Thác cho người ta cảm giác không đứng đắn lắm, còn thích bốc phét hơn cả cô, túm được cô gái nào là trêu ghẹo ngay.
Lúc đang đi quanh đoàn phim tìm Tang Thác, cô chợt dừng chân ở một góc.
Cách đó không xa, Tang Thác với một cái bánh kem trên mặt đi ra, kem bơ bôi đầy mặt, nhan sắc đẹp trai ẩn dưới lớp bơ, nếu không phải Đường Chi còn nhớ anh ta mặc một chiếc áo nhung bằng lông dê màu xanh nhạt thì căn bản không nhận ra anh ta.
Thấy bộ dạng buồn cười ấy, Đường Chi không nhịn được cười thành tiếng.
Phải làm chuyện gì điên rồ lắm mới bị người ta ụp cả cái bánh kem vào mặt thế này nhỉ?
Xứng đáng!
Tang Thác nâng mắt, sau khi thấy cô thì “a” một tiếng rồi trêu trọc: “Ôi, không phải là người trong lòng tôi đây à?”
Anh ta vừa nói chuyện vừa đi đến cạnh cô, bộ dáng không có chút xấu hổ nào: “Bánh kem dính hết lên mặt tôi rồi, cô liếm giúp tôi được không?”
“Dù sao hai người chúng ta còn nhiều thời gian...”
Tang Thác còn chưa nói xong câu tiếp theo, Đường Chi đã đấm một quyền vào vai anh ta, Tang Thác sửng sốt há mồm, đơ người nửa ngày không nói được câu gì.
Đường Chi không nuốt nổi bộ dạng này, cô lạnh tanh nói: “Cái loại chuyên đùa giỡn con gái như anh xứng đáng bị đánh thêm lần hai này.”
Tang Thác: “!@#%...&* ()”
Đường Chi nhìn gương mặt đầy bơ của anh ta, thúc giục: “Mau đi rửa sạch mặt đi để còn đối diễn nữa!”
Tang Thác không còn cách nào khác đành xoay người.
Đường Chi ngồi tại chỗ chờ anh ta rửa mặt, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Tang Thác—
“Tư Tiểu Trân, thôi quên đi!”
Cơ thể Đường Chi đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhìn kịch bản dần trở nên ngơ ngẩn.
Tư Tiểu Trân?!
Nữ chính định mệnh của Giang Chi cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao!!!
Trong truyện, nữ chính Tư Tiểu Trân là fans của Giang Chi, sau khi từ bỏ làm diễn viên đã thành công nhận được lời mời làm trợ lý của anh.
Thời điểm đó Giang Chi tựa như ở trong vũng lầy lớn nhất cuộc đời, lúc nào cũng cáu giận, tất cả mọi người đều không thể đến gần, Hoàng Bình Chiêu không nhìn nổi nên mới tìm một trợ lý sinh hoạt cho anh.
Ban đầu tất nhiên Giang Chi vô cùng kháng cự, tuy nhiên Tư Tiểu Trân là một cô gái tràn đầy năng lượng, sức sống tỏa ra bốn phía, cho dù lần nào cũng bị sập cửa vào mặt thì vẫn ngày ngày tới gõ cửa. Đến tận khi Giang Chi sinh bệnh, Tư Tiểu Trân chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của anh thì mối quan hệ của hai người mới có bước đột phá lớn.
Chính Tư Tiểu Trân lạc quan rộng rãi từng bước dẫn anh ra khỏi thung lũng đáng sợ đó.
Vì tò mò, Đường Chi dịch chuyển tầm mắt đến nới vừa phát ra tiếng.
Tang Thác đang nhắm mắt, nữ trợ lí bên người đang vụng về lau mặt cho anh ta.
Xung quanh hai người không còn ai khác, cô gái kia hẳn là Tư Tiểu Trân.
Tang Thác hơi híp mắt, đợi một lúc lại làm bộ như mất kiên nhẫn cướp lấy khăn trong tay cô ấy: “Được rồi, tôi tự lau.”
Tư Tiểu Trân dẩu miệng: “Hôm nay anh nóng tính thế, không phải chỉ bị ụp bánh kem thôi à? Lúc trước anh bị đá cũng không thấy hung dữ như này.”
Tang Thác tức đến bật cười, kem bơ trên mặt bị lau một chút lộ ra khuôn mặt đẹp trai: “Tư Tiểu Trân, cô bắt đầu giáo huấn tôi rồi đúng không? Tôi hỏi cô, trong hai người chúng ta ai là trợ lý?”
Từ Tiểu Trân mếu máo: “Tôi.”
“Cô tự xem lại xem đây có đúng là bộ dạng của trợ lý không hả?”
Tang Thác lau mặt ba lần rồi đi rửa, miệng còn không quên mỉa mai: “Cô là đồ heo ngốc, hay tôi cứ gọi cô là Trân heo nhỉ!”
Bị mỉa mai như vậy nhưng Tư Tiểu Trân không những không giận mà còn cười lại, lúc cô ấy cười ánh mắt không hẹn mà chạm phải ánh mắt Đường Chi, khuôn mặt cô ấy đột nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu, hai bên tai đỏ bừng.
Cô ấy là trợ lý sinh hoạt của Tang Thác, chăm nom cuộc sống hằng ngày và ăn uống.
Đường Chi đi đến chỗ bọn họ.
Tang Thác rửa mặt xong thấy Đường Chi cũng theo đến đây, sửng sốt: “Cô làm gì thế? Tôi đi rửa mặt thì liên quan gì đến cô mà cô đi đến đây?”
Cảm giác khinh thường của Đường Chi đã vọt lên trời cao, đối với sự tự luyến của anh chỉ biết thứ cho kẻ này bất tài, cô chỉ nhà vệ sinh phía sau anh ta, bịa chuyện: “Tôi tới rửa tay không được hả.”
Khi Đường Chi xoay người, cô cảm nhận thấy một ánh mắt đánh giá dừng trên người mình.
...
Buổi tối trước khi đi ngủ Giang Chi nhắn tin với cô: [Cảm giác tiến tổ thế nào?]
Vốn dĩ Đường Chi đang ngửa đầu lên trời chơi điện thoại, sau khi nhìn thấy tin nhắn của anh bèn lật người, dựa vào giường nhắn lại: [ Đương nhiên không thể tốt hơn!]
Cô muốn nói với anh, cô đã gặp Tư Tiểu Trân.
Nhưng do dự một lúc lâu cô vẫn không nói ra.
Không biết có phải do gặp Tư Tiểu Trân không mà đêm nay Đường Chi ngủ không yên giấc.
Dường như cô lại thấy quyển sách kia, điểm khác với cốt truyện ban đầu là nữ chính tuy vẫn Từ Tiểu Trân nhưng người Giang Chi thích lại là cô.
Cô và Giang Chi là thanh mai trúc mã ngây ngô, không biết từ bao giờ đã sinh ra cảm giác yêu mến đối phương.
Buổi tối hôm Giang Chi chính thức tỏ tình với cô, trong mơ cô chợt nghe thấy ở xa có tiếng than thở--
“Chết tiệt, sao cốt truyện lại lệch khỏi quỹ đạo thế này?!”
Cô cười ngã vào lòng ngực Giang Chi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chàng trai đáng lý nên vui vẻ lại đột nhiên lạnh lùng đẩy cô ra.
Từ đây tình cảm của bọn họ xoay theo hướng ngược lại.
Ánh mắt Giang Chi không còn nhìn về phía cô nữa.
Anh có người anh thích hơn cô.
Còn đoạn tình cảm của cô và anh trước đây tưởng như một giấc mộng.
“Lúc này mới đúng này.” Giọng nói kia nghe rất vừa lòng.
Những chữ sau cô không nghe rõ nữa.
Đây là lần thứ hai Đường Chi bị giấc mơ này đánh thức.
Cô ngồi dậy trong bóng tối, trên trán toát đầy mồ hôi.
Giấc mơ của cô không lúc nào không cảnh cáo cô!
Mấy hôm nay cô tiếp xúc với Giang Chi rất vui vẻ khiến cô quên mất những cảnh báo sau khi xuyên sách—
Tuyệt đối không để cốt truyện đi lệch quỹ đạo.
Nhưng cốt truyện hiện giờ rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo...
Bọn họ đã chia tay hơn một tháng, Giang Chi vẫn chưa gặp gỡ Tư Tiểu Trân.
Còn nữ chính Tiểu Trân dường như...
Cũng có người mình thích.
Lúc Đường Chi nảy ra suy nghĩ này lần đầu là khi Tang Thác tùy ý đặt tay lên vai cô.
Tang Thác là người cà lơ phất phơ, sau khi hai người đối diễn xong anh ta thường nói mấy câu ái muội.
Đường Chi làm việc với anh ta lâu nên cũng quen với cách thân cận này, mỗi khi Tang Thác đến gần cô, cô sẽ cảm giác được sau lưng có một ánh mắt dừng trên người mình.
Trực giác của phụ nữ khiến cô cảm thấy một chút khác thường.
Xoay người, cô lập tức đối diện với ánh mắt chưa kịp rời đi của Tư Tiểu Trân.
Bị cô bắt tại trận, mặt Tư Tiểu Trân đỏ bừng lên, cô ấy nhìn trời nhìn đất nhìn lòng bàn tay nhưng lại không dám nhìn sang chỗ bọn họ nữa, rõ ràng trong lòng có suy tính gì đó.
Tim Đường Chi hẫng một nhịp.
Chẳng lẽ Tư Tiểu Trân...
Thích Tang Thác?
Với suy nghĩ như thế, những ngày tiếp theo cô đều cẩn thận quan sát.
Khi cô đối diễn với Tang Trác, ánh mắt của Tư Tiểu Trân chắc chắn sẽ dính lên người bọn họ.
Nếu hai người bá vai thì ánh mắt nhìn về phía hai người có thêm một tia ghen tuông không dễ phát hiện
Đường Chi: “...”
Không ngờ Tư Tiểu Trân lại thích Tang Thác, thậm chí còn thích đến mức không che giấu được suy nghĩ của mình.
Nữ chính ơi là nữ chính, sao cô lại thế này chứ?
Kịch bản đâu có như vậy?!
Nghĩ đến kết cục khiến người ta đổ mồ hôi lạnh, Đường Chi nghĩ thầm, cô nhất định phải nghĩ cách, thừa dịp cốt truyện chưa bị đóng băng hoàn toàn phải đảo ngược nó lại!
Nhưng cô cũng không thể nói với Giang Chi và Tư Tiểu Trân mình là người xuyên sách, nói bọn họ--
Giang Chi à, anh là nam chính, Tiểu Trân à, cô là nữ chính, hai người là nhân duyên trời định, mau về bên nhau cho tôi!
—Quá kì lạ rồi, nói không chừng sẽ bị tống vào viện tâm thần mất!
Đường Chi vỡ mộng, nhắn tin xin Tần Miểu giúp đỡ: [Gấp! Online đi nào! Bạn gái tương lai của bạn tớ giờ đang thích người khác, cậu nói xem tớ có nên nói cho anh ấy biết không?]
Tần Miểu: [ Ha—bạn gái tương lai là cái quỷ gì vậy?]
Đường Chi: [ Ừm... Dù sao thì sau này kiểu gì họ cũng về với nhau.]
Tần Miểu: [ Bây giờ cậu còn kiêm cả nghề bói toán cơ à? Nhanh, nói cho tớ bạn trai tương lai của tớ đang thích ai đi?]
Đường Chi: “...”
Cô tiếp tục hỏi Tần Miểu: [ Đừng ngắt lời, nghiêm túc trả lời vấn đề của tớ đi!]
Tần Miểu: [ Đã gọi là bạn gái tương lai thì bây giờ thích người khác là chuyện bình thường mà? Dù sao bây giờ hai người vẫn chưa ở bên nhau, cậu nhọc lòng vậy để làm gì?]
Lời nói thì thế, lí luận cũng vậy, nhưng trường hợp của Giang Chi và Tư Tiểu Trân không giống nhau!]
Hai người bọn họ là nam nữ chính, bây lệch khỏi quỹ đạo giả thiết của cốt truyện, hai người mà không đến được với nhau thì thế giới sẽ bị đóng băng mất!
Lúc đó đừng nói là tự bảo vệ mình, toàn bộ thế giới sẽ sụp đổ theo!
Đường Chi ôm điện thoại nặng nề thở dài.
[ Đừng nghĩ chuyện này nữa, giả sử bạn gái bạn tớ thích người khác thì làm sao để nhắc nhở anh ta?]
Tần Miểu: [ Bạn nào?]
Đường Chi ngại nhắc đến Giang Chi: [ Người bạn đó đó.]
Tần Miểu: [ Loại chuyện này thì nhắc nhở kiểu gì? Cùng lắm là ám chỉ thôi.]
Đường Chi: [Ám chỉ kiểu gì?]
Tần Miểu: [ Nhắn cho anh ta mấy hình con baba mai xanh (2) đi? Chủ yếu là mai xanh ấy.]
Đường Chi mở khung chat ra, baba mai xanh không thấy nhưng lại tìm thấy một người đội nón màu xanh chói lọi.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn gửi cho Giang Chi mấy cái.
Cái nón xanh mượt kia những người hay lướt mạng sẽ hiểu ngay.
Đường Chi đặt điện thoại xuống, nghĩ thầm: Người anh em, tôi chỉ có thể giúp anh đến mức này thôi!
Còn lại anh tự đến đoàn làm phim mà xem!
Chú thích:
(1) Vô sự tự thông (无师自通): thành ngữ, chỉ việc không có thầy dạy hoặc là những người khác truyền thụ và trợ giúp hướng dẫn cũng có thể lý giải, tìm thấy hoặc là thông hiểu vật gì đó.
(2) Raw 绿壳王八: 王八 là từ lóng mang nghĩa là đồ khốn nạn, khốn kiếp. Màu xanh có nghĩa là cắm sừng
Chương 64
Lúc Đường Chi gửi tin nhắn đến cũng là lúc Tống Chấp mang bài hát tới tìm Giang Chi xin chỉ bảo.
Sự hợp tác của Tống Chấp và Giang Chi trong kỳ mở màn đã hoàn toàn bùng nổ, song song với sự yêu thích của công chúng cùng với danh tiếng ngày càng lan rộng chính là những áp lực vô hình đang tăng lên gấp bội.
Giang Chi nhìn vào điện thoại, thấy tin nhắn của Đường Chi, lông mi hơi run lên một chút.
Trên màn hình là biểu tượng cảm xúc một người đội mũ mang kính râm, khoé môi hơi cong lên, thoạt nhìn trông rất ngầu.
Biểu cảm này là có ý gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo như giải thích chính thức trên Wechat, biểu cảm này diễn tả sự nhàn nhã.
Anh trả lời cô: ?
Rất nhanh sau đó, Đường Chi lại gửi đến một loạt các icon nhàn nhã khác.
Mặc dù không rõ Đường Chi muốn nói gì, nhưng lần này là cô chủ động nhắn tin cho anh, khiến cho khoé môi Giang Chi bất giác cong lên.
Tống Chấp ở bên cạnh hỏi: “Vậy em có thể tăng thêm một âm điệu nữa ở chỗ này được không?”
Giang Chi dường như không nghe thấy.
“Anh Chi?”
Tống Chấp gọi thêm một tiếng nữa.
Giang Chi lúc này mới giống như vừa tỉnh mộng, nâng mắt lên nhìn: “Vừa nãy cậu nói gì?”
“Em nói là–”
Tống Chấp lặp lại câu hỏi của mình khi nãy, trong lòng tự nhủ, hình như anh Chi đang có tâm trạng rất tốt, chẳng lẽ gặp được chuyện gì vui sao?
“Được.”
Giang Chi lại khoanh tròn vài phần mà Tống Chấp có thể tăng âm điệu lên: “Nếu cậu không ngại khó, vậy thì có thể thử xem.”
Chờ Tống Chấp gật đầu đồng ý, chuẩn bị bắt đầu luyện tập lại, Giang Chi đột nhiên hỏi:
“Một cô gái gửi icon ‘nhàn nhã’ đến có nghĩa là gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?” Tống Chấp kinh ngạc nói: “Còn có biểu cảm như thế sao?”
Giang Chi: “Có.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đây có nghĩa là… Bây giờ đang rảnh rỗi, anh có thể đến tìm em?” Tống Chấp nói xong lại nhớ đến khóe miệng cong cong rất khả nghi của anh Chi ban nãy: “Có phải Đường Chi gửi tin nhắn này cho anh không?”
Giang Chi gật đầu, xem như thừa nhận.
Tống Chấp vội vàng giục anh: “Vậy sao anh còn chưa đi gặp cô ấy?”
“Cơ hội chỉ đến một lần, anh Chi, mau đi đi!”
Trải qua sự việc thạch cao lần trước, Giang Chi đã không còn tin tưởng hoàn toàn vào sự phán đoán của Tống Chấp nữa rồi, nhưng lần này, suy nghĩ trong lòng anh và Tống Chấp lại khá giống nhau --
Đường Chi muốn gặp anh sao?
Ý nghĩ như vậy khiến trái tim anh điên cuồng đập loạn.
Anh lấy điện thoại ra gửi cho cô một tin nhắn khác để xác nhận: [Ở đâu?]
Đường Chi nhìn thấy hai chữ phản hồi lại kia thì âm thầm thở dài, quả nhiên là nam chính, không biết anh có hiểu ý cô không, nhưng ít ra cũng biết đến đây xem một chút.
Cái này vừa nhìn, không phải có thể nhìn thấy Tư Tiểu Trân rồi sao?
Cô nhanh chóng gửi địa chỉ sang cho anh, kèm theo một cái icon hóm hỉnh nữa.
Trên giao diện trò chuyện, cái icon hóm hỉnh này trở nên vô cùng sống động, như thể đang khen ngợi anh nghĩ rất đúng.
Nụ cười của Giang Chi càng tươi hơn, anh đột ngột đứng dậy, nói với Tống Chấp: “Tôi phải đi trước.”
Tống Chấp cổ vũ anh: “Anh Chi tiến lên!”
“Theo đuổi Đường Chi, trong lòng bàn tay!”
Bốn từ cuối cùng được Tống Chấp dùng tất cả sức lực hô to, vô cùng nhiệt huyết.
Tâm trạng ảm đạm mấy ngày qua của Giang Chi cũng bị tiếng hô cổ vũ đó cuốn đi sạch sẽ.
Anh mím môi, ngồi vào bên trong xe, sau đó lái xe về phía địa chỉ mà Đường Chi gửi đến.
Đại khái là bởi vì đi gặp cô, cho nên gió bên đường bỗng chốc cũng trở nên dịu dàng.
…
Đường Chi sau khi ám chỉ thành công với Giang Chi xong thì rất thoả mãn, cô cất điện thoại đi, cùng với Tang Thác soát lại lời thoại.
Cảnh quay hôm nay là cảnh Tang Thác trong vai Lục Chi Châu tỏ tình với Nguyên Lê.
Nguyên Lê vì muốn cứu nam chính cho nên mất hết pháp lực, bị người ta đuổi giết sau đó bị thương, về sau được Lục Chi Châu cứu.
Lục Chi Châu lúc bôi thuốc cho nàng thì rất đau lòng, lại trách mắng tính bướng bỉnh của nàng vài câu: “Nhìn bộ dạng này của nàng đi, bảo người khác làm sao thích nàng cho được?”
Nguyên Lê khẽ nhíu mày nhưng vẫn rất cứng miệng: “Ta không cần ai thích ta!”
Lục Chi Châu lại cười: “Nàng cần.”
Hắn nói một câu như vậy, sau đó lại đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng: “Nguyên Lê, chỉ là đã quá lâu rồi không có ai yêu nàng.”
“Hãy để ta…”
Sắc mặt của nàng càng lạnh hơn, miễn cưỡng cắt đứt lời nói của hắn, một chân đá vỡ lọ thuốc mỡ: “Lục Chi Châu, ngươi không cần suy đoán về ta, cũng đừng ở đây ra vẻ thông minh.”
Lúc Đường Chi quay người lại cũng là lúc cô nhìn thấy Giang Chi.
Trái tim cô bỗng chốc đập loạn xạ, trong lòng thầm nghĩ: Giang Chi đến thật rồi này!
Hơn nữa còn đứng ngay bên cạnh Tư Tiểu Trân.
Từ góc độ của cô, hai người này cũng rất xứng đôi.
Tư Tiểu Trân ngọt ngào đáng yêu, còn Giang Chi thì tự phụ lạnh lùng.
Quả nhiên sức mạnh của kịch bản là thần kỳ nhất.
Ngay cả khi cô chưa từng kể điều gì về Tư Tiểu Trân cho Giang Chi biết thì Giang Chi, với tư cách là nam chính, luôn luôn có thể tiến lại gần nhân vật nữ chính một cách hoàn hảo.
Nhưng mà không hiểu sao khi nhìn thấy Giang Chi đứng cạnh Tư Tiểu Trân, Đường Chi lại thở dài một hơi đồng thời cảm thấy trong lòng có một chút chua chát cùng cảm giác hơi mất mát.
Cô tự thuyết phục bản thân mình.
Nhất định là do lúc trước Giang Chi theo đuổi khiến cô có chút bận tâm, theo thời gian lại dần quen với trạng thái này.
Quả nhiên thói quen là một điều rất đáng sợ.
Cô tự cho là mình biết toàn bộ diễn biến sau này nên đã luyện được tinh thần cùng ý chí sắt đá.
Thế nhưng dường như hơn hai mươi ngày chung sống kia cùng với sự kiên trì theo đuổi của Giang Chi trong những ngày đó vẫn để lại một chút dấu vết trong lòng cô…
Đường Chi âm thầm mắng chửi trong lòng—
Tên đàn ông chó chết cặn bã!!!
Có khi đêm nay cô nên đi tìm dì Triệu để liên hệ cho bản thân mình hai mươi nam sinh!
Có lẽ là do tâm lý đang bị đè nén, câu thoại cuối cùng về lời thề son sắt được cô nói vô cùng rành mạch: “Ta, Nguyên Lê, cả đời này cũng không cần kẻ nào yêu.”
Đường Chi cũng vậy--
Nếu như cần, vậy thì phải có rất nhiều rất nhiều người yêu~
Chỉ có như vậy thì mới không cảm thấy mất mát khi thiếu mất tình yêu của một người!
…
Đàm Kính Tu sau khi kết thúc vai diễn nhìn thấy Giang Chi cũng đang ở đây thì mỉm cười bước tới chào hỏi.
Mẹ của Giang Chi là Triệu Vân Tịch trong giới có địa vị rất cao, sau khi lui về ở ẩn thì từng làm giáo sư đại học một thời gian, Đàm Kính Tu cũng từng là một trong số những học sinh của Triệu Vân Tịch, vào dịp Tết vẫn sẽ cùng bạn bè đến nhà Triệu Vân Tịch chúc tết.
Quan hệ giữa anh ta và Giang Chi cũng không tệ, anh ta đã từng có suy nghĩ đưa Giang Chi vào làng giải trí nhưng vì Giang Chi không có hứng thú đóng phim nên cũng đành từ bỏ.
“Hôm nay lại rảnh rỗi đến đây sao?”
Đang nói chuyện, Đàm Kính Tu cười như không cười liếc nhìn Đường Chi một cái: “Hai người có muốn cùng diễn kịch với nhau một chút để phát triển tình cảm không?”
Bây giờ chuyện Giang Chi công khai theo đuổi Đường chi đã là câu chuyện ai ai cũng biết rồi, Đàm Kính Tu cũng đã nghe qua về nó: “Bằng không với tính cách ôn hoà như vậy làm sao có thể theo đuổi người ta được?”
Mấy ngày nay anh ta ở đây, nhìn thấy rất rõ sự phát triển tình cảm nhanh chóng giữa Đường Chi và Tang Thác, lời nói có phần ý tứ: “Nếu không dùng thêm chút sức lực, sợ rằng cô gái nhỏ này sẽ bỏ chạy mất đấy!”
Giang Chi mỉm cười nói: “Sẽ không đâu.”
Đường Chi còn gửi tin nhắn cho anh.
Đàm Kính Tu bật cười: “Tự tin vậy sao.”
Giang Chi không đáp lời.
Bên kia Đường Chi và Tang Thác cũng đã diễn xong, đạo diễn hô “Cắt! Xong rồi!”
Cảnh này của hai người họ chính thức hoàn thành.
Tang Thác bước tới, cà lơ phất phơ ôm lấy bả vai Đường Chi: “Aiya, lúc hạ màn cô nhìn thấy cái gì mà khiến cho câu thoại cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra vậy?”
Giọng điệu khi ấy của Đường Chi rất phù hợp với nhân vật mà cô đang diễn, sẽ không có ai cảm thấy khác thường.
Nhưng Tang Thác và Đường Chi đã diễn cùng nhau mấy ngày qua, cậu ta cũng đã hơi quen thuộc với cách diễn của cô, việc xử lý các phân cảnh nhìn chung vẫn có phần cẩn thận và dè dặt, còn cách diễn thẳng thắn và mạnh mẽ như hôm nay thì không giống với phong cách của cô lắm.
Tang Thác nhìn thấy Giang Chi.
Cũng nhìn thấy biểu cảm mừng thầm khi liếc mắt nhìn Giang Chi của Tư Tiểu Trân.
Đường Chi vốn muốn đẩy cậu ta ra, nhưng sau đó cô lại nghĩ, bây giờ Giang Chi và Tư Tiểu Trân đang đứng cạnh nhau, lúc này hai người bọn họ đi qua đó không phải là chia rẽ uyên ương sao? Đặc biệt là Tang Thác, hở một chút là sai Tư Tiểu Trân làm cái này cái nọ, vậy nên cô quyết định mặc kệ Tang Thác ôm bả vai mình, kéo cậu ta đi ra ngoài: “Đi đi đi, tôi dẫn cậu đến một nơi.”
“Đi đâu cơ?” Tang Thác cảm thấy cô rất kỳ lạ: “Không phải bạn trai cũ của cô đến rồi sao, không qua đó chào hỏi à?”
“Không chào, không chào.” Đường Chi kéo cậu ta đi, cố gắng tạo ra hoàn cảnh tốt nhất để Giang Chi ở cạnh nữ chính.
Sức mạnh của kịch bản đã bắt đầu, Tư Tiểu Trân và Giang Chi sẽ dần trở nên hiểu nhau, tất cả sẽ đi theo đúng hướng của nó…
Nhưng cô không thể nào giải thích cho Tang Thác được, cho nên đành phải ra sức kéo cậu ta đi, hai người họ bây giờ chẳng khác nào là bia đỡ đạn, không nên xen vào giữa tình cảm của nam nữ chính.
Thấy cô muốn rời đi, Tang Thác lại lo lắng hỏi:
“Để hai người kia ở đó, cô không lo bạn trai cũ của mình gặp nguy hiểm sao?”
“Không lo.” Đường Chi nghi ngờ nhìn cậu ta một cái.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bước chân của Tang Thác đã dừng lại, cũng không khoác tay lên vai cô nữa, có ý muốn đi sang bên kia: “Tôi nói cho cô biết, Tư Tiểu Trân này là một con heo ngu ngốc, lại thần tượng Giang Chi, tôi phải qua đó trông chừng cô ấy! Bằng không thứ hồ đồ tay chân lóng ngóng này lại làm ra mấy chuyện linh tinh gì đó, ngày mai lập tức có mặt trên khắp các trang mạng xã hội.”
Hai người ở bên này giằng co qua lại, lọt vào mắt Giang Chi bên kia lại trở thành dây dưa mập mờ.
Nụ cười trên môi Giang Chi nhanh chóng vụt tắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bước chân định đi về bên đó cũng miễn cưỡng dừng tại chỗ.
Khuôn mặt vốn đang vui vẻ rạng rỡ trong nháy mắt cũng trầm xuống, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Từ khi kết thúc cảnh quay đến bây giờ đã hơn một phút.
Thế nhưng Đường Chi không hề nhìn về phía bên này một lần nào.
Lại còn cùng tên đàn ông lạ mặt kia lôi lôi kéo kéo.
Đàm Kính Tu lại vỗ vỗ vai hắn coi như an ủi: “Cậu thấy chưa?”
Như để chứng minh lời nói ban nãy của mình không sai, anh ta còn nhiệt tình châm thêm một mồi lửa --
“Quan hệ của bọn họ mấy ngày nay đều vô cùng thân thiết.”
“Giang Chi, cậu phải cố gắng lên.”
Sắc mặt Giang Chi nghiêm lại, gió lạnh tháng mười hai thổi lướt qua mặt anh.
Trong túi, chiếc điện thoại điên cuồng rung lên bần bật, nhắc nhở rằng có rất nhiều tin nhắn được gửi đến--
Tống Chấp: [Hỏng rồi! Anh Chi! Anh đến phim trường rồi sao?]
Chỉ cần đọc hai chữ đầu tiên thôi, hai bên thái dương của Giang Chi đã bắt đầu giật giật.
Tống Chấp: [Tôi lướt Wechat một lúc lâu, nhìn thấy icon hợm hĩnh đó, là icon này sao?]
Tống Chấp: [Icon này không phải là có… chiếc mũ xanh sao (1)?! (khe khẽ)]
Tống Chấp: [Giang Chi… Chẳng lẽ cô ấy muốn nói với anh rằng cô ấy sắp có người mới sao?!]
Cô mới đến đoàn phim được mấy ngày?
Người mới?
Cô nằm mơ đi.
Giang Chi trầm mặt, nhanh chân bước đến chỗ Đường Chi.
Bên kia Đường Chi vẫn còn đang cố gắng thuyết phục Tang Thác.
Ôi cái con người này, tại sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy?
Việc ưu tiên trước mắt phải là để cho Giang Chi và Tư Tiểu Trân tìm hiểu về nhau sau đó trở nên sâu sắc hơn.
Nếu không tất cả kịch bản sẽ bị đảo lộn, thế giới này sẽ sụp đổ!
Đáng tiếc cô không thể giải thích gì hơn, chỉ có thể đứng đây lo lắng nhìn Tang Thác.
Mắt thấy Giang Chi đã sắp đi về phía bên này rồi, cô càng thêm sốt ruột, thúc giục Tang Thác rời đi: “Nhanh nhanh nhanh, coi như tôi cầu xin cậu đó.”
Tang Thác cảm thấy rất kỳ quái, đi theo cô hai bước: “Cô làm sao vậy.”
Cùng lúc đó giọng nói của Giang Chi cũng truyền đến: “Đường Chi.”
Đường Chi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt thâm trầm của anh.
“Hahaha, anh đến rồi.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh rồi cười haha, chỉ vào Tang Thác: “Em còn có chuyện muốn nói với cậu ta, đợi lát nữa sẽ quay lại nói chuyện với anh sau nhé!”
Ánh mắt của Giang Chi khẽ lướt qua bàn tay đang nắm chặt tay áo Tang Thác của cô: “Đi đâu?”
Anh không liếc sang Tang Thác một cái nào, chỉ dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô.
Đường Chi cảm thấy rất áp lực (2): “Chỉ là… Thảo luận về kịch bản thôi.”
Cô nhạy cảm phát hiện ra được sự lạnh lẽo toả ra từ người anh nên lúc này cảm thấy có hơi sợ hãi.
“Hả?” Tang Thác giật mình.
Đợi đã, cô làm sao vậy?
Bình thường không phải là vô cùng giảo hoạt sao, sao bây giờ đứng trước mặt bạn trai cũ đột nhiên lại thẹn thùng như vậy?!
Mồm mép lanh lợi mọi khi đi đâu rồi?
“Được, tôi đợi em.”
Giang Chi gật đầu, lúc này ánh mắt mới hời hợt lướt qua gương mặt của Tang Thác.
Ánh mắt của hai người giao nhau, Tang Thác lúc này cũng đã tranh thủ xem xét đánh giá người trước mặt.
Hình nền điện thoại của Trân heo lúc nào cũng là Giang Chi, cô nàng không có mắt nhìn này lại thích kiểu người lạnh lùng như vậy sao?
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm nhau hai giây, tạo ra vô số tia lửa xẹt ra.
Giang Chi nhìn tay phải của Tang Thác vẫn còn bị Đường Chi nắm chặt, chủ động giơ tay ra giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Giang Chi.”
Tang Thác giơ tay lên, Đường Chi đang nắm lấy tay áo cậu ta cũng đành buông ra.
Hai bàn tay nắm chặt trong không trung, Tang Thác lười biếng đáp: “Tang Thác.”
Cậu ta không biểu hiện gì ra ngoài thế nhưng bàn tay đang bắt tay Giang Chi lại siết rất chặt, cố ý thể hiện sự đàn áp.
Giang Chi vốn dĩ đang rất kìm nén, cậu ta lại vừa khéo đụng trúng vào họng súng của anh, vậy thì anh cũng không cần phải nể mặt mà lập tức đáp lại.
Màn đọ sức giữa hai người nhìn vào thì thấy rất bình thường, chỉ có hai bàn tay giữa khoảng không là đang âm thầm phân thắng bại.
Cho đến khi Giang Chi dùng nhiều sức hơn chút, Tang Thác lập tức cảm thấy đau đớn, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó biến dạng.
Nhưng khóe mắt cậu ta lại liếc thấy Tư Tiểu Trân, con heo ngu ngốc đó đang đứng nhìn cậu ta bằng vẻ mặt ngưỡng mộ, Tang Thác nghiến răng nghiến lợi, mang hết tất cả tu dưỡng đạo đức khi làm diễn viên của bản thân ra dùng một lượt.
Giang Chi khẽ buông tay: “Rất vui khi được gặp.”
Tang Thác giả vờ ung dung: “Đã ngưỡng mộ từ lâu.”
Đường Chi ở bên cạnh rất sửng sốt, cô luôn cảm thấy hai người này đang âm thầm trao đổi một loại mật mã morse mà người khác không hiểu được.
“Vậy thì… Chúng ta đi trao đổi kịch bản thôi?”
Cô nhìn về phía Tang Thác, dè dặt hỏi.
Tang Thác vốn đang phải nhịn đau muốn chết: “Đi thôi.”
Nói là muốn thảo luận về kịch bản, nhưng đến lúc nói chuyện, Giang Chi hay Tang Thác cũng không khác nhau lắm.
Cô tìm đại chỗ nào đó ngồi xuống, nhìn Tang Thác không nói gì, lại sợ Tang Thác đi sang bên kia làm ảnh hưởng đến Giang Chi và Tư Tiểu Trân, cho nền đành phải hỏi mấy câu nhạt nhẽo: “Cậu thấy tôi nên diễn như thế nào mới tốt?”
Tang Thác còn lơ đãng hơn cô.
“Cô muốn diễn thế nào thì diễn như thế, còn cần tôi dạy cô làm gì?”
“Cậu hôm nay rất lạ, làm sao vậy?”
Xác định Tư Tiểu Trân không chạy đến tìm Giang Chi, lúc này cậu ta mới lười biếng ngả người ra đằng sau: “Bạn trai cũ vẫn chưa dứt tình với cô cho nên cô coi tôi làm bia đỡ đạn đấy à?”
Suy nghĩ như vậy, cũng đúng?
Đường Chi gật đầu: “Làm phiền cậu rồi!”
Tang Thác cười hơi gian xảo, chìa bàn tay về phía cô: “Muốn tôi giúp cô sao, vậy tôi được lợi ích gì?”
Đường Chi đánh một cái vào tay cậu ta: “Cậu đã từng học hỏi Lôi Phong chưa? Giúp đỡ còn muốn có lợi ích, làm sao có thể phát huy hết được tinh thần đồng đội chứ?”
“Không được.” Tang Thác khoanh tay, liếc nhìn bàn tay vẫn còn đang đau nhức, không hề ý thức được rằng ban nãy chính mình là người gây chiến trước: “Bạn trai cũ của cô sắp bóp nát tay tôi rồi.”
“Thật sao?”
Đường Chi không tin: “Cậu không cần ăn không nói có tung tin đồn nhảm, Giang Chi không phải loại người như vậy!”
Tang Thác nghe cô nói xong có chút bực bội, khẽ lẩm bẩm một câu: “… Tại sao đám con gái các cô lúc nào cũng như vậy?”
Tư Tiểu Trân mỗi lần nghe cậu ta nói xấu Giang Chi cũng nói như vậy.
Đường Chi không đáp lại cậu ta, ánh mắt cô bất giác lại dính chặt ở chỗ nào đó.
Cô nhìn thấy Giang Chi đang yên tĩnh ngồi ở một chỗ cách chỗ này không xa.
Tư Tiểu Trân đang ần cần mang nước đến cho Giang Chi, Giang Chi nhận lấy sau đó khẽ gật đầu với cô ấy.
Nhìn hai người phía trước thực sự rất hoà hợp.
Không hổ danh là nữ chính, thật chu đáo và ấm áp.
Dường như cô ấy luôn tìm đến Giang Chi vì điều gì đó, và Giang Chi thì tìm đủ mọi cách để giúp đỡ.
Trái tim bỗng nhiên có chút chua xót khó hiểu.
“Bất cứ điều gì…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường Chi chậm chạp nói tiếp, quay sang đã thấy Tang Trác hậm hực lôi điện thoại ra gọi cho Tư Tiểu Trân.
“Trân heo, cô mau sang đây cho tôi!”
“Rốt cuộc cô là trợ lý của ai?!”
“Tôi muốn uống nước!”
Đường Chi: “…”
Cô nhìn Tư Tiểu Trân mỉm cười chạy tới, nhất thời lại cảm thấy có chút phiền muộn.
Giấc mơ kia quá rõ ràng.
Cô và Tang Thác đều chỉ là vai phụ.
Cô là một nữ phụ giỏi quấn lấy Giang Chi, trong khi Tang Trác là một người cực kì thâm tình lúc quay đầu lại bỗng chốc phát hiện ra Tư Tiểu trân không còn ở bên cạnh mình nữa cho nên trở thành một tên nam phụ đểu cáng.
Hai người bọn họ chỉ có một tác dụng duy nhất trong kịch bản đó chính là giúp thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính.
…Chứ không phải là mỗi người đều có được tình cảm của nam chính nữ chính.
Tư Tiểu Trân chạy một mạch tới, cô ấy nhìn thấy Tang Thác thì hai mắt sáng ngời, giống như là rất thích, ngay cả khi cô ấy không nói ra thì đôi mắt cũng không biết nói dối.
Đường Chi chống cằm nhìn cô ấy, trong lòng cũng rất buồn bực.
Cái kịch bản trời đánh đó.
Tại sao cứ phải chia rẽ những người có tình ý với nhau chứ?
—————
(1) Mũ xanh: Người Trung Quốc thường sử dụng cách nói “đội mũ xanh” với nghĩa cắm sừng hay ngoại tình.
(2) Áp lực: Từ gốc là 亚历山大 (Alexander), trong tiếng Trung ngoài ý nghĩa là tên của quốc vương Hy Lạp cổ đại ra, nó còn dùng để chỉ một người đang phải chịu áp lực.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương