Sao Npc Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi
Chương 22: Một ngày tham quan nhà ma (Phần đầu)
Lộ Cẩm nghệt mặt ra. Thấy Lâm Hòe quay về chỗ nghịch điện thoại, cậu đành nuốt lại lời định nói.
Cậu và Lâm Hòe đã là bạn cùng phòng được gần hai năm. Lần đầu tiên gặp, cậu còn thấy người này không dễ ở chung, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, cứ như ai thiếu nợ nhà cậu ta hàng chục triệu không bằng. Mà có vẻ người này cũng chả thích sống trong ký túc xá, thâu đêm suốt sáng ăn dầm nằm dề ở phòng tự học. Còn bây giờ, kể cả có bị ngã cầu thang hay điện thoại vỡ tan nát, cậu ta vẫn có thể nở một nụ cười thật tươi.
Người ngoài nhìn vào cho rằng Lâm Hòe đã nghĩ thông, muốn cùng anh em tiến bộ đi lên, nên mới chịu bỏ đi vẻ lạnh lùng xa cách để hòa hợp hơn với mọi người. Sự thật đúng là như vậy, nhưng thỉnh thoảng... Y lại nở một nụ cười rất quái dị.
Mặc dù nhạy bén nhận ra điều này, song, game thủ Lộ Cẩm lại chỉ sở hữu trí nhớ bảy giây của loài cá. Sau bảy giây hoảng hồn, cậu ta quay lại bàn, tiếp tục mở Don't Starve*.
Lâm Hòe đưa lưng về phía Lộ Cẩm, cầm điện thoạt lật tung danh bạ. Mặc dù đã kiểm tra hết vòng bạn bè nhưng y vẫn chẳng tài nào nhớ ra tên người nọ. Y thở dài, buông máy xuống rồi cầm lên quyển “Lý thuyết cơ học“.
Trong khi Lâm Hòe đang đấu tranh quyết liệt với phương pháp Lagrange thì người bạn cùng phòng thứ hai của y, Thiệu Vĩ, một thành viên câu lạc bộ nhảy đường phố, cũng đầm đìa mồ hôi quay trở về. Cậu ta xách chậu, vọt thẳng vào nhà vệ sinh dưới tiếng rống giận dữ của dì quản lý ký túc xá. Bất chấp sự mắng mỏ liên tục của người phụ nữ, cậu ta vẫn kiên cường gội đầu, sau đó lại bưng chậu chạy về phòng.
Cùng lúc đó, Đàm Hi Nhược, một sinh viên giỏi với cặp kính dày cộm, cũng cầm theo cuốn sổ nặng nửa cân đẩy cửa tiến vào. Thiệu Vĩ vừa sấy tóc vừa lớn tiếng nói: “Hình như chúng ta sắp được nghỉ ba ngày, hay là vào nội thành chơi đi. Tao nghe nói chỗ Đông Trang mới mở nhà ma thú vị lắm, đi bốn người chỉ còn 79 tệ một vé...”
Lộ Cẩm bận chơi game không trả lời. Lâm Hòe nghe được hai chữ “nhà ma” liền lén liếc nhìn cậu ta. Đàm Hi Nhược hừ lạnh: “Nghỉ xong chưa đầy hai tuần là bắt đầu thi rồi, xem mày lơ là chưa kìa...”
“Vội cái gì, còn tận tuần cơ mà?” Thiệu Vĩ làu bàu, “Mày không đi thì người khác đi. Lâm Hòe, Lộ Cẩm, hai người có đi không? Nhà ma, 79 một người, có em gái khóa dưới bảo vui lắm...”
Nghe được hai chữ “nhà ma”, Lộ Cẩm lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không không, mày tự túc đi.”
“Đại trượng phu nặng trăm cân còn sợ ma, em trai à, mày nhát gan thật đấy.”
“Vâng anh là dũng cảm nhất.” Lộ Cẩm vừa múa bàn phím vừa nói, “Tóm lại là tao không đi đâu.”
Lộ Cẩm và Thiệu Vĩ giao lưu tám trăm hiệp, cuối cùng Thiệu Vĩ đành chịu thua: “Thôi bỏ đi, còn mày thì sao Lâm Hòe? Có đi không?”
Lâm Hòe lắc đầu: “Không đi.”
Thiệu Vĩ vô cùng thất vọng: “Thật luôn hả em trai? Mày cũng kém thế?”
Cậu ta đứng dậy khỏi ghế toan xoa đầu y. Lâm Hòe né tránh: “Nhà ma thì có gì vui, toàn là đồ giả, chán lắm.”
“Chẳng lẽ mày muốn chơi đồ thật?” Thiệu Vĩ cười mỉa.
Lâm Hòe chớp mắt, không lên tiếng. Đàm Hi Nhược cũng dừng lại thao tác trên CAD*, quay đầu nói: “Cái gọi là nhà ma chẳng qua cũng chỉ là sự kết hợp giữa máy móc cùng nhạc nền, chuyên nhắm vào mấy đứa như mày để hù dọa. Trên đời này làm gì có ma. Hồi cấp ba tao cũng...”
Nói tới đây, cậu ta liếc nhìn góc dưới bên phải màn hình máy tính rồi ngừng lại.
Thiệu Vĩ gấp gáp: “Cấp ba mày làm sao?”
“11 giờ 45 rồi, tao đi đánh răng đây.”
Nói xong những lời tàn ác này, Đàm Hi Nhược cầm bàn chải vào nhà vệ sinh, để lại ba người nhìn nhau.
Thiệu Vĩ gắt: “Bà mẹ mày! Nói được nửa câu đã chạy!”
Lâm Hòe bị cậu ta ghìm chặt dưới tay, sau một lúc cũng an ủi nói: “Lão Đàm 11 giờ 45 đánh răng, 11 giờ 50 rửa mặt, 11 giờ 55 uống nước ấm, đúng 12 giờ lên giường nhắm mắt.”
Thiệu Vĩ: “Thì?”
Lâm Hòe tiếp tục: “Cho nên lúc 11 giờ 59, trong khi nó trèo lên giường, mày vẫn còn một phút tranh thủ.”
Thiệu Vĩ:...
Bảy rưỡi sáng ngày hôm sau, Lâm Hòe đúng giờ ngồi ở hàng ghế đầu tiên của lớp học tự chọn, mở vở chuẩn bị ghi chép. Y vừa cúi đầu viết ngày tháng thì bả vai đã bị ai đó đè xuống.
Y ngẩng đầu nhìn Thiệu Vĩ, cậu ta cầm chai trà sữa Assam rồi nở nụ cười toe toét dưới ánh đèn.
Thiệu Vĩ, một người không bao giờ đến lớp vào tám giờ sáng, giờ đây lại nhiệt tình đến lạ thường. Không gian dối thì cũng trộm cắp, Lâm Hòe lên tiếng trước: “Có việc gì thì nói luôn đi.”
Thiệu Vĩ: “Đây là trà sữa Assam, ra đời vào năm 1982, một sự kết hợp hoàn hảo giữa nước suối tinh khiết trên dãy Alps cùng với lá trà Long Tĩnh* được hái vào ngày xuân, tạo ra một hương vị hoàn toàn mới...”
Nghe xong đoạn quảng cáo dài dòng, Lâm Hòe lạnh lùng nói: “Mày còn ba phút.”
Thiệu Vĩ: “Bố, đi nhà ma với con.”
Lâm Hòe nhướng mày: “Không phải mày bảo mày không sợ ma à?”
Nghe xong lời này, Thiệu Vĩ, một tên đàn ông cao hơn mét tám, liền cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu ta đặt trà sữa sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Lâm Hòe: “Chuyện là như vầy...”
Là thành viên chủ chốt, Thiệu Vĩ thông qua một buổi biểu diễn gặp được Lâm Đang Đang, bạn cùng phòng của chủ tịch câu lạc bộ. Cô gái tên Lâm Đang Đang này cực kỳ xinh đẹp, giọng nói lại ngọt ngào, cười lên rất thu hút. Thiệu Vĩ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, mỗi ngày cậu ta đều căn giờ lượn lờ ở trường luật, tối đến thì ôm khư khư điện thoại để được trò chuyện với người kia.
Tiếc thay, nhà vua cảm động nhưng nữ thần lại cảm lạnh. Ngày nào Thiệu Vĩ cũng đều đặn gửi hàng chục tin nhắn, nếu nhận được hồi âm của Lâm Đang Đang thì chứng tỏ ngày hôm đó tâm trạng của cô rất tốt. Thiệu Vĩ sầu đến bạc cả đầu, không ngừng quấy rầy chủ tịch câu lạc bộ để xin tư vấn. Người nọ phiền đến không chịu nổi, cuối cùng nói Lâm Đang Đang thích những thứ siêu nhiên và kinh dị, cũng thường tìm hiểu các sinh vật và thực thể thần thoại như Cthulhu. Nếu muốn theo đuổi cô, Thiệu Vĩ cần phải có phương thức phù hợp.
Thiệu Vĩ hết sức cảm động, tối đó cậu ta ngay lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Đang Đang: “Em thích ma quỷ sao, anh cũng thích chúng lắm! Gong Yoo thật sự rất đẹp traiiiii.”
Lâm Đang Đang sau nửa tiếng mới gửi một dòng: “...”
Nửa tháng sau, mối quan hệ giữa hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường. Với sự giúp đỡ của chủ tịch câu lạc bộ, Thiệu Vĩ có cơ hội được cùng bọn họ đi tới nhà ma, nhưng với điều kiện “Phải mang theo những người bạn cùng phòng khác đến đây“.
Thiệu Vĩ hỏi tại sao, người nọ do dự một lúc rồi nói: “Bạn cùng phòng của cậu... Khá đẹp trai.”
“... Tao nghĩ đi nghĩ lại, phòng 301, trừ tao ra, người đẹp trai nhất là mày.” Thiệu Vĩ vỗ vai Lâm Hòe, “Ông trời đã giao trọng trách cho mày...”
Lâm Hòe lạnh lùng đẩy cậu ta ra: “Tao không đi.”
Thiệu Vĩ vẫn mặt dày nói: “Bố! Giúp con lần này đi, còn một bước nữa là thành công rồi...”
Lâm Hòe đáp: “Tán gái là việc của mày, không muốn ra ngoài phơi nắng là việc của tao. Tránh ra, mày đang chắn ppt.”
Thiệu Vĩ thừa hưởng đức tính truyền thống của dân tộc Trung Hoa, vì tình yêu mà quyết tâm chiến đấu đến cùng. Lâm Hòe bực đến mức chỉ muốn bóp chết cậu ta rồi ném vào nhà vệ sinh. Cuối cùng y đành phải nhượng bộ: “Được rồi, đi thì đi.”
Thiệu Vĩ biết điều nói: “Tao sẽ trả tiền vé mà.”
Sau khi đạt được mục đích đầu tiên, cậu ta bắt đầu tiến xa hơn: “Ờm... Anh Lâm, anh có thể giúp em thêm một việc nữa không?”
Nhìn ánh mắt nịnh nọt của đối phương, Lâm Hòe có một dự cảm không lành.
Cậu và Lâm Hòe đã là bạn cùng phòng được gần hai năm. Lần đầu tiên gặp, cậu còn thấy người này không dễ ở chung, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, cứ như ai thiếu nợ nhà cậu ta hàng chục triệu không bằng. Mà có vẻ người này cũng chả thích sống trong ký túc xá, thâu đêm suốt sáng ăn dầm nằm dề ở phòng tự học. Còn bây giờ, kể cả có bị ngã cầu thang hay điện thoại vỡ tan nát, cậu ta vẫn có thể nở một nụ cười thật tươi.
Người ngoài nhìn vào cho rằng Lâm Hòe đã nghĩ thông, muốn cùng anh em tiến bộ đi lên, nên mới chịu bỏ đi vẻ lạnh lùng xa cách để hòa hợp hơn với mọi người. Sự thật đúng là như vậy, nhưng thỉnh thoảng... Y lại nở một nụ cười rất quái dị.
Mặc dù nhạy bén nhận ra điều này, song, game thủ Lộ Cẩm lại chỉ sở hữu trí nhớ bảy giây của loài cá. Sau bảy giây hoảng hồn, cậu ta quay lại bàn, tiếp tục mở Don't Starve*.
Lâm Hòe đưa lưng về phía Lộ Cẩm, cầm điện thoạt lật tung danh bạ. Mặc dù đã kiểm tra hết vòng bạn bè nhưng y vẫn chẳng tài nào nhớ ra tên người nọ. Y thở dài, buông máy xuống rồi cầm lên quyển “Lý thuyết cơ học“.
Trong khi Lâm Hòe đang đấu tranh quyết liệt với phương pháp Lagrange thì người bạn cùng phòng thứ hai của y, Thiệu Vĩ, một thành viên câu lạc bộ nhảy đường phố, cũng đầm đìa mồ hôi quay trở về. Cậu ta xách chậu, vọt thẳng vào nhà vệ sinh dưới tiếng rống giận dữ của dì quản lý ký túc xá. Bất chấp sự mắng mỏ liên tục của người phụ nữ, cậu ta vẫn kiên cường gội đầu, sau đó lại bưng chậu chạy về phòng.
Cùng lúc đó, Đàm Hi Nhược, một sinh viên giỏi với cặp kính dày cộm, cũng cầm theo cuốn sổ nặng nửa cân đẩy cửa tiến vào. Thiệu Vĩ vừa sấy tóc vừa lớn tiếng nói: “Hình như chúng ta sắp được nghỉ ba ngày, hay là vào nội thành chơi đi. Tao nghe nói chỗ Đông Trang mới mở nhà ma thú vị lắm, đi bốn người chỉ còn 79 tệ một vé...”
Lộ Cẩm bận chơi game không trả lời. Lâm Hòe nghe được hai chữ “nhà ma” liền lén liếc nhìn cậu ta. Đàm Hi Nhược hừ lạnh: “Nghỉ xong chưa đầy hai tuần là bắt đầu thi rồi, xem mày lơ là chưa kìa...”
“Vội cái gì, còn tận tuần cơ mà?” Thiệu Vĩ làu bàu, “Mày không đi thì người khác đi. Lâm Hòe, Lộ Cẩm, hai người có đi không? Nhà ma, 79 một người, có em gái khóa dưới bảo vui lắm...”
Nghe được hai chữ “nhà ma”, Lộ Cẩm lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không không, mày tự túc đi.”
“Đại trượng phu nặng trăm cân còn sợ ma, em trai à, mày nhát gan thật đấy.”
“Vâng anh là dũng cảm nhất.” Lộ Cẩm vừa múa bàn phím vừa nói, “Tóm lại là tao không đi đâu.”
Lộ Cẩm và Thiệu Vĩ giao lưu tám trăm hiệp, cuối cùng Thiệu Vĩ đành chịu thua: “Thôi bỏ đi, còn mày thì sao Lâm Hòe? Có đi không?”
Lâm Hòe lắc đầu: “Không đi.”
Thiệu Vĩ vô cùng thất vọng: “Thật luôn hả em trai? Mày cũng kém thế?”
Cậu ta đứng dậy khỏi ghế toan xoa đầu y. Lâm Hòe né tránh: “Nhà ma thì có gì vui, toàn là đồ giả, chán lắm.”
“Chẳng lẽ mày muốn chơi đồ thật?” Thiệu Vĩ cười mỉa.
Lâm Hòe chớp mắt, không lên tiếng. Đàm Hi Nhược cũng dừng lại thao tác trên CAD*, quay đầu nói: “Cái gọi là nhà ma chẳng qua cũng chỉ là sự kết hợp giữa máy móc cùng nhạc nền, chuyên nhắm vào mấy đứa như mày để hù dọa. Trên đời này làm gì có ma. Hồi cấp ba tao cũng...”
Nói tới đây, cậu ta liếc nhìn góc dưới bên phải màn hình máy tính rồi ngừng lại.
Thiệu Vĩ gấp gáp: “Cấp ba mày làm sao?”
“11 giờ 45 rồi, tao đi đánh răng đây.”
Nói xong những lời tàn ác này, Đàm Hi Nhược cầm bàn chải vào nhà vệ sinh, để lại ba người nhìn nhau.
Thiệu Vĩ gắt: “Bà mẹ mày! Nói được nửa câu đã chạy!”
Lâm Hòe bị cậu ta ghìm chặt dưới tay, sau một lúc cũng an ủi nói: “Lão Đàm 11 giờ 45 đánh răng, 11 giờ 50 rửa mặt, 11 giờ 55 uống nước ấm, đúng 12 giờ lên giường nhắm mắt.”
Thiệu Vĩ: “Thì?”
Lâm Hòe tiếp tục: “Cho nên lúc 11 giờ 59, trong khi nó trèo lên giường, mày vẫn còn một phút tranh thủ.”
Thiệu Vĩ:...
Bảy rưỡi sáng ngày hôm sau, Lâm Hòe đúng giờ ngồi ở hàng ghế đầu tiên của lớp học tự chọn, mở vở chuẩn bị ghi chép. Y vừa cúi đầu viết ngày tháng thì bả vai đã bị ai đó đè xuống.
Y ngẩng đầu nhìn Thiệu Vĩ, cậu ta cầm chai trà sữa Assam rồi nở nụ cười toe toét dưới ánh đèn.
Thiệu Vĩ, một người không bao giờ đến lớp vào tám giờ sáng, giờ đây lại nhiệt tình đến lạ thường. Không gian dối thì cũng trộm cắp, Lâm Hòe lên tiếng trước: “Có việc gì thì nói luôn đi.”
Thiệu Vĩ: “Đây là trà sữa Assam, ra đời vào năm 1982, một sự kết hợp hoàn hảo giữa nước suối tinh khiết trên dãy Alps cùng với lá trà Long Tĩnh* được hái vào ngày xuân, tạo ra một hương vị hoàn toàn mới...”
Nghe xong đoạn quảng cáo dài dòng, Lâm Hòe lạnh lùng nói: “Mày còn ba phút.”
Thiệu Vĩ: “Bố, đi nhà ma với con.”
Lâm Hòe nhướng mày: “Không phải mày bảo mày không sợ ma à?”
Nghe xong lời này, Thiệu Vĩ, một tên đàn ông cao hơn mét tám, liền cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu ta đặt trà sữa sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Lâm Hòe: “Chuyện là như vầy...”
Là thành viên chủ chốt, Thiệu Vĩ thông qua một buổi biểu diễn gặp được Lâm Đang Đang, bạn cùng phòng của chủ tịch câu lạc bộ. Cô gái tên Lâm Đang Đang này cực kỳ xinh đẹp, giọng nói lại ngọt ngào, cười lên rất thu hút. Thiệu Vĩ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, mỗi ngày cậu ta đều căn giờ lượn lờ ở trường luật, tối đến thì ôm khư khư điện thoại để được trò chuyện với người kia.
Tiếc thay, nhà vua cảm động nhưng nữ thần lại cảm lạnh. Ngày nào Thiệu Vĩ cũng đều đặn gửi hàng chục tin nhắn, nếu nhận được hồi âm của Lâm Đang Đang thì chứng tỏ ngày hôm đó tâm trạng của cô rất tốt. Thiệu Vĩ sầu đến bạc cả đầu, không ngừng quấy rầy chủ tịch câu lạc bộ để xin tư vấn. Người nọ phiền đến không chịu nổi, cuối cùng nói Lâm Đang Đang thích những thứ siêu nhiên và kinh dị, cũng thường tìm hiểu các sinh vật và thực thể thần thoại như Cthulhu. Nếu muốn theo đuổi cô, Thiệu Vĩ cần phải có phương thức phù hợp.
Thiệu Vĩ hết sức cảm động, tối đó cậu ta ngay lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Đang Đang: “Em thích ma quỷ sao, anh cũng thích chúng lắm! Gong Yoo thật sự rất đẹp traiiiii.”
Lâm Đang Đang sau nửa tiếng mới gửi một dòng: “...”
Nửa tháng sau, mối quan hệ giữa hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường. Với sự giúp đỡ của chủ tịch câu lạc bộ, Thiệu Vĩ có cơ hội được cùng bọn họ đi tới nhà ma, nhưng với điều kiện “Phải mang theo những người bạn cùng phòng khác đến đây“.
Thiệu Vĩ hỏi tại sao, người nọ do dự một lúc rồi nói: “Bạn cùng phòng của cậu... Khá đẹp trai.”
“... Tao nghĩ đi nghĩ lại, phòng 301, trừ tao ra, người đẹp trai nhất là mày.” Thiệu Vĩ vỗ vai Lâm Hòe, “Ông trời đã giao trọng trách cho mày...”
Lâm Hòe lạnh lùng đẩy cậu ta ra: “Tao không đi.”
Thiệu Vĩ vẫn mặt dày nói: “Bố! Giúp con lần này đi, còn một bước nữa là thành công rồi...”
Lâm Hòe đáp: “Tán gái là việc của mày, không muốn ra ngoài phơi nắng là việc của tao. Tránh ra, mày đang chắn ppt.”
Thiệu Vĩ thừa hưởng đức tính truyền thống của dân tộc Trung Hoa, vì tình yêu mà quyết tâm chiến đấu đến cùng. Lâm Hòe bực đến mức chỉ muốn bóp chết cậu ta rồi ném vào nhà vệ sinh. Cuối cùng y đành phải nhượng bộ: “Được rồi, đi thì đi.”
Thiệu Vĩ biết điều nói: “Tao sẽ trả tiền vé mà.”
Sau khi đạt được mục đích đầu tiên, cậu ta bắt đầu tiến xa hơn: “Ờm... Anh Lâm, anh có thể giúp em thêm một việc nữa không?”
Nhìn ánh mắt nịnh nọt của đối phương, Lâm Hòe có một dự cảm không lành.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương