Sát Thủ Xuyên Không
Chương 13: Xung đột.
Bóng dáng nàng vừa đi khuất thì Dương An Lâm chầm chậm bước ra vẻ mặt vô cùng thích thú lẩm nhẩm nói :
"Hóa ra lại là nàng, có vẻ như ta và nàng cũng khá có duyên đấy ".
Bỗng Ngu Lão bất chợt đứng đằng sau hỏi :
"Vương gia người nhìn cái gì đó, người đã đi lâu rồi, Vương gia thấy cô nương đó có giống như lời lão nói hay không ?".
Dương An Lâm bị bắt quả tang thì lúng túng nói :
"Cũng bình thường, ta thấy phi tần của hoàng huynh trông cũng như thế mà ".
Ngu Lão mỉm cười nói :
"Đâu có thể giống được, phi tử của hoàng thượng người nào cũng giống người nào đâu có phong thái riêng giống như cô nương vừa rồi chứ ".
Dương An Lâm không nói gì liền lấy lý do rồi trở lại phòng, Ngu Lão mỉm cười ẩn ý, một ý tưởng lóe lên trong đầu ông, nếu có thể ông rất muốn tác hợp vị cô nương kia cho Vương gia nhà mình nếu không ông thật sự hổ thẹn với tiên hoàng đã khuất.
Băng Nguyệt trở về Trúc viện còn Liên Tâm thì theo tỳ nữ đến phòng bếp để lấy đồ, tuy đường sang Tây viện có hơi xa một chút nhưng bù lại đồ ăn rất ngon và tươi mới.
Băng Nguyệt trên đường trở về thì gặp Lam Nghi Tuệ đang đi dạo, nàng chỉ cúi đầu chào rồi quay bước đi thẳng.
Lan Nghi Tuệ tức giận quát :
"Đứng lại, tại sao nhìn thấy ta mà không hành lễ, ngươi vừa đi đâu về tại sao lại từ hướng Tây viện lại đây ".
Băng Nguyệt quay lại vẻ trào phúng nói :
"Đại tỷ à, tại sao ta lại phải hành lễ với tỷ, tỷ bớt tự cao đi, ta nể mặt tỷ là trưởng tỷ đã cúi đầu chào rồi tỷ còn muốn gì nữa ".
Lưu ma ma thấy vậy liền hống hách nói :
"Tam tiểu thư cô thật to gan dù sao đại tiểu thư cũng là Vương phi, cô chỉ là kế thiếp đi theo, thân phận thiếp thất tại sao lại không hành đại lễ chứ ?".
Băng Nguyệt mỉm cười nhẹ tới gần rồi bất ngờ đưa tay tát bà ta một cái bạt tai thật vang dội khiến cho Lư ma ma bị đơ ra, bà ta là người của hầu phủ được đích thân Dung Quế Hoa mời đi theo để chăm sóc cho Lam Nghi Tuệ đã bao giờ bị nhục nhã thế này.
Băng Nguyệt đã ngứa mắt với bà ta suốt đoạn đường đi rồi đến chuyện lấy đồ ăn lúc nãy bây giờ thì nàng chẳng thèm nhịn nữa.
Bà ta đưa tay ra chỉ rồi nói :
"Loạn rồi, loạn rồi tiểu thư có biết thân phận của mình không mà dám như thế ?".
Băng Nguyệt lừ mắt bà ta rồi nói :
"Bà thử chỉ tay một lần nữa xem, có tin ta bẻ gãy ngón tay của bà hay không ?".
Nhìn vẻ mặt như muốn tiến lên của Băng Nguyệt bà ta vội bỏ tay xuống rồi nép đến phía sau Lam Nghi Tuệ.
Lam Nghi Tuệ lúc này mới thét lên nói :
"Ngươi là cái thá gì mà đánh ma ma của ta, ngươi tưởng rằng thoát khỏi tướng quân phủ sẽ không có ai kìm kẹp quản thúc ngươi hay sao ?, thứ nữ thân phận của ngươi chỉ thấp hèn thế thôi ."
Băng Nguyệt lạnh lùng nói :
"Đại tỷ ta nói đâu có sai, tỷ lấy thân phận gì để bắt ta hành đại lễ.
Thứ nhất Dương Vương gia không công nhận thân phân Vương phi của tỷ, thế thì đương nhiên kế thiếp như ta không tính rồi.
Thứ hai Vương gia nói rằng Hoa quốc mang một công chúa giả đến hòa thân đương nhiên là không chấp nhận thân phận công chúa của tỷ, vậy tỷ bảo ta hành lễ với ai đây ".
Lam Nghi Tuệ bị nói trúng chỗ đau nàng ta điên tiết lên nói :
"Phản rồi, phản rồi, ngươi tưởng là ở Dương Vương phủ ta không làm gì được ngươi hay sao ?.
Người đâu bắt lấy kẻ ti tiện này lại cho ta, để ta xem ả ta có còn hống hách hay không ?".
Mấy tên nô tài khi nghe lệnh của chủ tử vội vàng chạy lên muốn bắt lấy nàng, nàng mỉm cười hời hợt, mấy tên nô tài này là Dung Quế Hoa sắp xếp đi theo để bảo vệ Lam Nghi Tuệ.
Nếu như mấy ngày đầu nàng mới xuyên không đến đây thì nàng còn chút e dè chứ bây giờ thì quá đơn giản với nàng.
Băng Nguyệt lùi ra xa nắm vào bên hông rút một cây roi ra, cây roi giống như có linh tính vun vút trong không trung khiến cho mấy tên thuộc hạ không đến gần nàng được, bị cây roi vụt trúng kêu la oai oái.
Lam Nghi Tuệ nhìn thấy cảnh này tức giận gần như muốn xỉu.
Chỉ một lát sau toàn bộ lũ thuộc hạ kia đã ngã lăn ra đất, trên mặt và tay chân đều là vết thương, Băng Nguyệt mỉm cười nhìn Nghi Tuệ rồi nói :
"Đại tỷ xong chưa còn ai không?, nếu không thì muôi muội trở về đây, không lát nữa Liên Tâm lấy đồ ở Tây viện về lại không thấy ta ".
Rồi nàng quay sang Lưu ma ma nói :
"Cảm ơn bà đã không cho ta lấy đồ ở Đông Viện còn gợi ý cho ta đến Tây viện lấy đồ cho nên mới được đồ ăn ngon và vật dụng tốt như vậy, đáng tiếc quà đáp lễ của ta hơi đặc sắc một chút, có lẽ khiến bà nhớ mãi không quên ".
Nói xong Băng Nguyệt thu roi vào đai lưng rồi mỉm cười bước đi trong sự giận giữ của Nghi Tuệ, nàng ta lảm nhảm nói :
"Đúng là đồ hồ ly tinh mà ".
"Hóa ra lại là nàng, có vẻ như ta và nàng cũng khá có duyên đấy ".
Bỗng Ngu Lão bất chợt đứng đằng sau hỏi :
"Vương gia người nhìn cái gì đó, người đã đi lâu rồi, Vương gia thấy cô nương đó có giống như lời lão nói hay không ?".
Dương An Lâm bị bắt quả tang thì lúng túng nói :
"Cũng bình thường, ta thấy phi tần của hoàng huynh trông cũng như thế mà ".
Ngu Lão mỉm cười nói :
"Đâu có thể giống được, phi tử của hoàng thượng người nào cũng giống người nào đâu có phong thái riêng giống như cô nương vừa rồi chứ ".
Dương An Lâm không nói gì liền lấy lý do rồi trở lại phòng, Ngu Lão mỉm cười ẩn ý, một ý tưởng lóe lên trong đầu ông, nếu có thể ông rất muốn tác hợp vị cô nương kia cho Vương gia nhà mình nếu không ông thật sự hổ thẹn với tiên hoàng đã khuất.
Băng Nguyệt trở về Trúc viện còn Liên Tâm thì theo tỳ nữ đến phòng bếp để lấy đồ, tuy đường sang Tây viện có hơi xa một chút nhưng bù lại đồ ăn rất ngon và tươi mới.
Băng Nguyệt trên đường trở về thì gặp Lam Nghi Tuệ đang đi dạo, nàng chỉ cúi đầu chào rồi quay bước đi thẳng.
Lan Nghi Tuệ tức giận quát :
"Đứng lại, tại sao nhìn thấy ta mà không hành lễ, ngươi vừa đi đâu về tại sao lại từ hướng Tây viện lại đây ".
Băng Nguyệt quay lại vẻ trào phúng nói :
"Đại tỷ à, tại sao ta lại phải hành lễ với tỷ, tỷ bớt tự cao đi, ta nể mặt tỷ là trưởng tỷ đã cúi đầu chào rồi tỷ còn muốn gì nữa ".
Lưu ma ma thấy vậy liền hống hách nói :
"Tam tiểu thư cô thật to gan dù sao đại tiểu thư cũng là Vương phi, cô chỉ là kế thiếp đi theo, thân phận thiếp thất tại sao lại không hành đại lễ chứ ?".
Băng Nguyệt mỉm cười nhẹ tới gần rồi bất ngờ đưa tay tát bà ta một cái bạt tai thật vang dội khiến cho Lư ma ma bị đơ ra, bà ta là người của hầu phủ được đích thân Dung Quế Hoa mời đi theo để chăm sóc cho Lam Nghi Tuệ đã bao giờ bị nhục nhã thế này.
Băng Nguyệt đã ngứa mắt với bà ta suốt đoạn đường đi rồi đến chuyện lấy đồ ăn lúc nãy bây giờ thì nàng chẳng thèm nhịn nữa.
Bà ta đưa tay ra chỉ rồi nói :
"Loạn rồi, loạn rồi tiểu thư có biết thân phận của mình không mà dám như thế ?".
Băng Nguyệt lừ mắt bà ta rồi nói :
"Bà thử chỉ tay một lần nữa xem, có tin ta bẻ gãy ngón tay của bà hay không ?".
Nhìn vẻ mặt như muốn tiến lên của Băng Nguyệt bà ta vội bỏ tay xuống rồi nép đến phía sau Lam Nghi Tuệ.
Lam Nghi Tuệ lúc này mới thét lên nói :
"Ngươi là cái thá gì mà đánh ma ma của ta, ngươi tưởng rằng thoát khỏi tướng quân phủ sẽ không có ai kìm kẹp quản thúc ngươi hay sao ?, thứ nữ thân phận của ngươi chỉ thấp hèn thế thôi ."
Băng Nguyệt lạnh lùng nói :
"Đại tỷ ta nói đâu có sai, tỷ lấy thân phận gì để bắt ta hành đại lễ.
Thứ nhất Dương Vương gia không công nhận thân phân Vương phi của tỷ, thế thì đương nhiên kế thiếp như ta không tính rồi.
Thứ hai Vương gia nói rằng Hoa quốc mang một công chúa giả đến hòa thân đương nhiên là không chấp nhận thân phận công chúa của tỷ, vậy tỷ bảo ta hành lễ với ai đây ".
Lam Nghi Tuệ bị nói trúng chỗ đau nàng ta điên tiết lên nói :
"Phản rồi, phản rồi, ngươi tưởng là ở Dương Vương phủ ta không làm gì được ngươi hay sao ?.
Người đâu bắt lấy kẻ ti tiện này lại cho ta, để ta xem ả ta có còn hống hách hay không ?".
Mấy tên nô tài khi nghe lệnh của chủ tử vội vàng chạy lên muốn bắt lấy nàng, nàng mỉm cười hời hợt, mấy tên nô tài này là Dung Quế Hoa sắp xếp đi theo để bảo vệ Lam Nghi Tuệ.
Nếu như mấy ngày đầu nàng mới xuyên không đến đây thì nàng còn chút e dè chứ bây giờ thì quá đơn giản với nàng.
Băng Nguyệt lùi ra xa nắm vào bên hông rút một cây roi ra, cây roi giống như có linh tính vun vút trong không trung khiến cho mấy tên thuộc hạ không đến gần nàng được, bị cây roi vụt trúng kêu la oai oái.
Lam Nghi Tuệ nhìn thấy cảnh này tức giận gần như muốn xỉu.
Chỉ một lát sau toàn bộ lũ thuộc hạ kia đã ngã lăn ra đất, trên mặt và tay chân đều là vết thương, Băng Nguyệt mỉm cười nhìn Nghi Tuệ rồi nói :
"Đại tỷ xong chưa còn ai không?, nếu không thì muôi muội trở về đây, không lát nữa Liên Tâm lấy đồ ở Tây viện về lại không thấy ta ".
Rồi nàng quay sang Lưu ma ma nói :
"Cảm ơn bà đã không cho ta lấy đồ ở Đông Viện còn gợi ý cho ta đến Tây viện lấy đồ cho nên mới được đồ ăn ngon và vật dụng tốt như vậy, đáng tiếc quà đáp lễ của ta hơi đặc sắc một chút, có lẽ khiến bà nhớ mãi không quên ".
Nói xong Băng Nguyệt thu roi vào đai lưng rồi mỉm cười bước đi trong sự giận giữ của Nghi Tuệ, nàng ta lảm nhảm nói :
"Đúng là đồ hồ ly tinh mà ".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương