Sau Khi Bị Tướng Quân Bắt Đi

Chương 5:



Dáng người thật đẹp.

Trong chốc lát Nguyên Lí có suy nghĩ mến mộ , ngay sau đo liền nhíu mày.

Hắn nhạy bén mà phát hiện ra Sở Hạ Triều đối với hắn đã có chút hoài nghi.

Sở Hạ Triều rốt cuộc hoài nghi hắn điều gì?

Ánh trăng bị mây đen che khuất, đạo quán một mảnh yên tĩnh. Đêm tháng ba so với mùa đông không còn lạnh. Người hầu nhìn chóp mũi Nguyên Lí đỏ ửng nhẹ nhàng đóng của lại.

“ầm” một tiếng, làm Nguyên Lí tỉnh táo lại.

Nguyên Lí như thế nào cũng không nghĩ ra hắn với Sở Hạ Triều từng gặp gỡ. Hắn năm nay mới mười tám, khoảng cách lập quan còn kém hai năm. Mặc dù hắn ở Nhữ Dương huyện lén lút làm không ít chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không dẫn đến nông nổi làm cho Sở Hạ Triều hoài nghi. Huống hồ Sở Hạ Triều mới về Lạc Dương, bọn họ nào có cơ hội gặp mặt?

Với danh, Nguyên Lí thanh danh cực tốt. Về lý, Nguyên Lí nguyện ý vì huynh trưởng của hắn mà xung hỉ. Cho dù là về tình, Nguyên Lí cũng trên danh nghĩa là tẩu tẩu của Sở Hạ Triều.

Nguyên Lí nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng trước mắt Sở Hạ Triều cũng không quan trọng, quan trọng là trong đầu hắn đã có công thức chế tạo ra xà phòng thơm.

Nhớ tới xà phòng thơm , Nguyên Lí liền có chút kích động.

Hắn nói: “Lâm Điền, đóng cửa lại.”

Lâm Điền nhanh chóng chạy đi ra ngoài, rất mau, cửa Văn Đạo Viện đều bị đóng chặt lại.

Phòng ngủ thắp lên ngọn đèn dầu, Nguyên Lí giải tán những người khác, một mình ngồi trước ngọn đèn dầu đem công thức chế xà phòng thơm viết lên trên giấy. Chờ sau khi viết ra chính xác, hắn lại đem giấy vừa viết mà đốt luôn trên lửa.

Phần thưởng mà hệ thống đưa ra rất phù hợp, sau khi làm xong dì đều có thể sử dụng ở thời đại hiện tại. Có loại xà phòng đơn giản, còn cách làm xà phòng thơm cần phải tốn không ít tâm tư, đòi hỏi nhiều công sức, từng công đoạn tỉ mỉ.

Ngay cả loại xà phòng thông dụng nhất ở thời hiện đại cũng hơn hẳn cách sử dụng phân tro và bồ kết ở thời bây giờ.

Trang giấy biến thành tro đen, rơi xuống trên bàn. Ánh nến cháy một lúc, lại dần dần yếu đi.

Nguyên Lí thở phào nhẹ nhàng, thổi tắt ánh nến, trong lòng nôn nóng nằm ở trên giường.

Xà phòng thơm có chứa hương thơm, trắng mà tinh tế, chỉ cần đem nó điêu khắc thành hình dạng đẹp hơn như bộ mai lan trúc cúc tứ quân tử hoa, tất nhiên có thể có chỗ đứng trong thế gia quý tộc.

Chỉ là đối với Nguyên Lí hiện tại mà nói, xà phòng thơm vẫn là thiếu đường cát trắng, đều không phải đồ vật có thể dễ dàng lấy ra.

Hiện giờ thế giới nà đang rất hỗn loạn, ở tình huống không đảm bảo này chẳng khác gì bảo một đứa trẻ ôm một số tiền lớn ra phố.

Mảnh rèm che giường làm bằng vải hồng nhẹ nhàng bay, những túi thơm treo trên bốn góc giường càng làm hợp lòng người.

Nguyên Lí vẫn chưa buồn ngủ, hai bàn tay đánh muỗi, nhìn chằm chằm đầu giường mà suy nghĩ.

Hiện giờ lựa chọn tốt nhất, chính là hợp tác cùng Sở Vương phủ.

Hắn đã “Gả” vào Sở Vương phủ, đây là sự thật không thể phủ nhận. Cho dù Sở Minh Phong sau này có chết thì mối quan hệ giữa hắn và Sở Vương phủ cũng sẽ không dễ dàng đứt đoạn.

Trong mắt người bên ngoài, hắn đã là một người trong Sở Vương phủ .

Bản thân Nguyên Lí cũng biết, hắn hợp tác cùng Sở Vương phủ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng đối với thái độ mà Sở Hạ Triều đối với hắn, lại làm Nguyên Lí có chút do dự.

Nhưng rất nhanh Nguyên Lí phản ứng lại, bất đắc dĩ cười vỗ vỗ trán mình một cái, “Nguyên Lí, ngươi thật là ngốc.”

Sở Vương phủ người làm chủ không phải Sở Hạ Triều, mà là vị Tiểu Các Lão nhược thể kia, Sở Minh phong trên danh nghĩa là trượng phu của hắn. Cho dù Sở Hạ Triều có không vừa mắt hắn thì có thể làm gì được?

Chỉ cần một ngày còn là tẩu tẩu thì hắn vẫn phải ngoan ngoãn mà gọi tẩu tẩu. Người ta nói huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ. Nếu Sở Minh Phong có xảy ra chuyện gì, Nguyên Lí cũng nên làm tròn nghĩa với Sở Hạ Kiều.

Bối phận tại đây, còn lo lắng cái gì?

Nguyên Lí trong nhá mắt trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng, hắn nhếch khóe môi lên, theo gió nhẹ mà ngủ thiếp đi . *

Sáng sớm hôm sau.

Đúng giờ Nguyên Lí thức dậy, rửa mặt sau đó chạy bộ buổi sáng.

Sở Vương phủ rất lớn, bên trong phủ nước chảy róc rách, rừng trúc đình viện cái gì cần có đều có, thanh liễu mê mắt, điệp thạch sơ tuyền, có thiên nhiên sơn thủy. Nguyên Lí chỉ chạ một vòng quanh đạo quán liền đã đổ mồ hôi.

Không khí mát mẻ ở thời cổ đại này thật sảng khoái, hàm lượng oxi so với thời tương lai mà nói cao hơn rất nhiều. Nguyên Lí đứng bên bờ ao giãn cơ xương, khuôn mặt có chút ướt nhẹp, trên sợi tóc đọng lại những giọt sương nhỏ.

Đi dạo quanh hồ sảng khoái không được bao lâu, Nguyên Lí liền nghe được vài tiếng binh đao va chạm vào nhau.



Lỗ tai hắn giật giật, theo thanh âm đi tới luyện võ trường.

Trong sân rộng lớn, có người cởi trần đứng trên cọc đao luyện võ.

Làn da đen, cơ bắp phần lưng như chuyển động theo từng động tác, như núi non xếp chồng lên nhau, eo nhỏ rắn chắc trong ống quần, mồ hôi đầy trên lung, từng giọt từng giọt mà chảy xuống.

Là Sở Hạ Triều.

Nghe được tiếng bước chân, Sở Hạ Triều nắm chuôi đao nhanh chóng quay người về phía sau nhìn với ánh mắt lạnh lung như sương sớm mai.

Sau khi nhìn thấy Nguyên Lí, ánh mắt hắn giữ nguyên, qua người bình tình rút con dao đang cắm ở trong cọc ra, tay vẫn tiếp tục luyện.

Nguyên Lí với hắn mà nói cũng không phải là người quan trọng.

Nguyên Lí cũng không thèm để ý, nhưng rất có hứng thú mà tính toán lượng mà Sở Hạ Triều huấn luyện. Thời điểm hắn quản lý hậu cần tất nhiên cũng sẽ phụ trách huấn luyện quân đội, có thể hiểu rõ đối với mỗi người thì nên huấn luyện như thế nào, huấn luyện tùy từng người mà nhiều hay ít. Dù là nhân tài thế nào, trong một khóa huấn luyện đều có những ưu khuyết điểm, chiến thuật tốt thì sức chịu đựng kém mà người có sức chịu đựng tốt thì lại không cân bằng được. Một khi có thể kết hợp được tất cả liền có thể trở thành đối tượng mọi người tranh đoạt.

Sở Hạ Triều được xưng là chiến thần Bắc Chu chiến công hiển hách, Nguyên Lí nghĩ rằng thể lực của hắn kinh người, lúc mới bắt đầu hắn thể hiện vẻ mặt bình tĩnh, nhưng theo thời gian trôi đi, Nguyên Lí cũng không giấu được được kinh ngạc.

—— điều này quá khoa trương.

Nếu là một người bình thường, lúc này đã tới cực hạn. Nhưng Sở Hạ Triều lại giống như không có thay đổi gì, hắn chỉ thở phào một hơi, mồ hôi thấm ướt lung quần, nhưng từng cử chỉ ở cánh tay vẫn rất nhanh, mạnh mẽ như lúc đầu.

Thời gian đã trôi qua qua nửa canh giờ, Nguyên Lí thấy trên trán đã có một tầng mồ hôi, cảm thấy nhìn hồi lâu sẽ mất đi vẻ tự tin nên chuẩn bị xoay mình rời đi.

“Đăng ——”

Một con dao thép sang rực lạnh lẽo cắm thẳng vào giữa vũng bùn trước mặt Nguyên Lí, chém nát ngọn cỏ xanh, nửa lưỡi dao vùi xuống đất, phần thân còn đung đưa.

Nguyên Lí dừng bước.

Giọng nói của Sở Hạ Triều từ sau lưng truyền đến, mang theo hàm ý nguy hiểm, “Tẩu tẩu đứng ở nơi đó xem lâu như vậy, là đang xem cái gì?”

Nguyên Lí không muốn xảy ra tranh chấp lúc này, liền vòng qua lưỡi dao mà nhanh chân bước đi. Nhá mắt một cái một lòng bàn ta to nóng hừng hực đặt lên vai hắn dường như có thể bóp nát xương cốt Nguyên Lí.

“Tẩu tẩu,” hắn cười lạnh, “Muốn Đi đâu?”

Nguyên Lí theo bản năng cầm tay hắn mà đẩy ra, Sở Hạ Kiều chỉ trong chớp mắt đã ôm lấy cổ Nguyên Lí, Hắn ngã trên mặt đất. Nguyên Lí cũng bị kéo theo mà ngã xuống. Hắn thẳng cánh tay vào miệng Sở Hạ Kiều, tuy rằng cũng nếm chút vị mặn mặn trong miệng nhưng cũng trực tiếp cắn vào da Sở Hạ kiều nên trong miệng toàn là máu.

“Tê.”

Hàm rang Nguyên Lí bị cơ bắp cứng rắn làm cho đau, mũi cũng đụng phải, trong nháy mắt khiến tuyến lệ có chút rưng rưng.

Một bàn tay nắm lấy cổ áo Nguyên Lí mà thô bạo kéo hắn lên. Sở Hạ Kiều sắc mặt xanh mét, đang định nói cái gì đó thì nhìn sang Nguyên Lí sắc trắng bệch mà che môi lại, điểm vết máu trên môi và cằm, đau đến mức trong mắt dường như nước mắt phủ kín.

“……” Sở Hạ Triều quái dị, vừa cười nhạo, vừa như là khinh miệt, “Tẩu tẩu đây là đập vỡ miệng, đau khóc?”

Máu trên miệng Nguyên Lí đều là của Sở Hạ Triều, hắn lau lau miệng, chậm giọng nói: “Không có.”

Sở Hạ Triều không tin, hắn bình tĩnh nhìn Nguyên Lí một hồi, nhẹ nhàng xùy một tiếng, không để Nguyên Lí gây thêm phiền phức nữa liền cầm đao vè võ trường tập luyện.

Nguyên Lí không thể hiểu được mà nhìn theo bóng dáng hắn.

Hắn hít hít cái mũi, đau đớn cũng dần qua đi, nước mắt cũng lập tức biến mất. Nguyên Lí lại xoa mũi, cũi đầu nhổ ra hai ngụm máu, thật sự nhịn không nổi máu ở trong miệng, xoay người bước nhanh chở lại đạo quán súc miệng.

Chạng vạng.

Dương thị phái người tới kêu Nguyên Lí dùng bữa, khi Nguyên Lí tới đại đường bên trong đã bày sẵn hai bàn.

Ngồi ở chisng giữa là hai người Sở Vương cùng Sở Hạ Triều, bàn còn lại được ngăn cách bởi một bức bình phong , ngồi giữa là Dương thị cùng ba vị phu nhân Sở gia tuổi tác chắc cũng khác nhau.

Nguyên Lí chỉ nhìn thoáng qua liền quy củ mà thu hồi ánh mắt, ngồi bên cạnh Sở Vương mà chào hỏi.

Ở đối diện Nguyên Lí, Sở Hạ Triều đang cúi đầu lắc lư bát trà, vai rộng sống lưng thẳng, đôi chân dài gần như sắp qua bộ bàn ghế. Khi thấ hành động của Nguyên Lí, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy biểu cảm . Nguyên Lí khóe miệng giật giật.

Hắn thật sự không biết Sở Hạ Triều đang suy nghĩ cái gì, mình cắn vào ta hắn làm rách một lớp da, còn mặt mũi nào mà ở chỗ này chào hỏi hắn.

Sở Vương là một chiến binh, hành động cũng bộc trực và liều lĩnh, vừa nhìn thấ mọi người đến đủ thì liền vẫy tay nói: “Mau mang đồ ăn lên đi lão phu sắp chết đói!”

Nguyên Lí nghe vậy, xin lỗi nói: “Vương gia, đều do ta đã tới chậm.”

“Nhi, việc này không trách ngươi,” Dương nhị ngồi ở bên kia nhẹ giọng nói “Đều là quản gia người hành sự không chu đáo, đã quên hôm qua đại công tử nhà chúng ta đã thành thân, trong phủ chúng ta cũng có một chủ tử danh chính ngôn thuận. Không phái người kịp thời thông báo, ngươi tất nhiên tới sẽ muộn.”



Bên cạnh nàng Triệu phu nhân mặt đỏ bừng, nửa là oán giận nửa là ấm ức nói: “Phu nhân, mấy ngày vừa qua ta bận quá, bữa tối chúng ta đều đã cố định, ta thật sự quên mất Nguyên công tử chưa biết.”

“Mấy ngày qua ngươi đúng là bận rất nhiều việc”, Dương thị quay đầu nhìn về phía nàng nói, ôn thanh nói, “Vừa lúc Phong Nhi cũng có phu nhân, từ nay về sau việc quản lý sẽ giao cho nhi, ngươi và ta cùng nhau hưởng thanh nhàn đi.”

Triệu phu nhân kinh ngạc, “Phu nhân!”

Nguyên Lí không phải phu nhân thật sự của Sở Minh Phong, bản thân cũng là người ngoài, nàng đã rất vất vả bấy lâu, thừa dịp Dương thị chăm sóc Sở Minh Phong mà nắm giữ gia quyền, làm sao có thể cam tâm để như vậy được?”

Nàng lập tức cao giọng, “Vương gia, ngài ——”

Sở Vương sốt ruột: “Cứ theo lời phu nhân.”

Triệu phu nhân im tiếng.

Nguyên Lí vô can bị cuốn vào: “Phu nhân, ta cũng không thích hợp……”

“Nhi, chớ sợ,” Dương thị nhẹ giọng nhưng lại kiên định vô cùng, “Ngươi đã vào nhà của chúng ta, sớm muộn gì đều phải học được việc nà, ta giúp ngươi, chuyện đó đều rất đơn giản.”

Đối với Nguyên Lí mà nói, quản lý vương phủ quả thật rất đơn giản, có thể coi như là chuyên nghiệp đằng khác. Nói vậy, hiện tại Nguyên Lí cũng chỉ có thể trả lời đồng ý. Vương Thị cũng không phải không biết hắn và Sở Vương phủ đã có giao dịch từ trước, hắn cần phải đi học, để có thể trở thành quan. Dương thị bên ngoài nói như vậy chỉ e rằng là dùng danh nghĩa của hắn để lấy lại quyền quản lý.

Sở Vương thấy vậy, nói: “dùng đũa đi.”

Trên bàn thức ăn phong phú, bây giờ không có cách xào rau bằng nồi sắt, đồ ăn chủ yếu là dùng ấm sành hấp cũng với nấu, người trong gia đình quyền quý cũng chỉ ăn đồ nướng một lần.

Nhưng dù là là chưng, nấu, nướng, hương vị đều không khác biệt lắm. Bởi vì gia vị khan hiếm, cơ bản chỉ có mắm và muối, mà muối lại còn có vị đắng nên cách xử lý nguyên liệu cũng chỉ có hấp chung chung.

Từ khi Nguyên Lí vừa đến thế giới này đến nay đã thích ứng khá tốt, thức ăn ở lâu cũng đã quen. Đồ ăn ở Sở Vương phủ cũng chỉ bình thường, hương vị cũng không có gì khác lạ, chỉ là nguyên liệu quý giá, chế biến chút nên có vẻ ngon miệng hơn nhưng nó cũng được gọi là thức ăn ngon rồi.

Đặc biệt món thịt ba chỉ nướng, một bát canh thịt, còn có một món thịt khô, ba loại này hương vị cực ngon, Nguyên Lí cũng ăn nhiều hơn.

Trong bữa ăn, Nguyên Lí cũng nhìn thấy cách ăn của hai cha con Sở Vương cùng Sở Hạ Triều.

Sở Vương ăn cơm cũng không để ý tới phong cách gia đình quý tộc, một bát cơm và vài ba miếng thịt trộn đưa vào miệng, người hầu lại tiếp tục đong cơm. Mà Hạ Sở Kiều nhìn có vẻ thong thả ung dung nhưng động tác của hắn lại không hề thua một nhịp.

Hai cha con bọn họ lời ăn tiếng nói đều thô tục, đũa gắp nhanh tay, đồ ăn chớp mắt cũng chỉ còn thừa chút ít. Nguyên Lí ở bên cạnh hai người họ, đang tuổi ăn tuổi lớn mà so với bọn họ còn kém xa.

Một bữa cơm khi đã ăn đến bả tám bát, Sở Vương mới tốc độ chậm chậm lại, có tâm tư mà nói chuyện :”

“Nguyên gia tiểu tử, ngươi có từng gặp qua đại nhi tử nhà ta chưa?”

Sở Hạ Triều yên lặng ăn cơm, giống như không có nghe thấy.

Nguyên Lí lắc đầu: “Ta đến nay còn chưa từng gặp qua đại công tử.”

Sở Vương vuốt râu, già nua trên mặt có từ ái buồn bã đan chéo, “Hắn thân thể không tốt, từ sau khi bị bệnh không có ra quá sân. Ngươi nếu có rảnh, không ngại thì đến thăm hắn nhiều hơn một chút. Phong Nhi thích cùng người trẻ tuổi nói chuyện, hắn nơi đó nhưng cũng xem không ít kinh thư. Các ngươi đọc sách, biết kinh thư có bao nhiêu trân quý, ta cũng không cần phải nhiều lời nữa. Hôm qua, ta đã vì ngươi kiếm được một chỗ nhập học Quốc Tử Giám, ngươi nhập học Quốc Tử Giám đối với ngươi mà nói sẽ rất tốt nếu đọc được kinh thư của hắn.

Nguyên Lí nghiêm túc mà nghe xong, nhợt nhạt cười nói: “Tiểu tử đã biết.”

Mặt khác ở bên kia bình phong Dương thị cười hỏi: “Nhi, bữa cơm này ngươi thấy như thế nào?”

“Phu nhân, ta dùng rất tốt.” Nguyên Lí nhẹ nhàng buông chén đũa xuống, bên cạnh lập tức có nô bộc đưa tới khăn để lau tay.

“Vậy thì tốt,” Dương thị giãn cơ mặt, “Ngày mai là ngày ngươi trở về nhà, ta đã chuẩn bị chút đồ vật cho ngươi. Phong nhi không thể cùng ngươi trở về Nhữ Dương, vậy hãy để Từ Dã cùng ngươi về một chuyến.”

Nguyên Lí sau một giây sửng sốt, mới phản ứng lại, Từ Dã chính là Sở Hạ Triều.

Hắn nheo mắt, lập tức quyết đoán cự tuyệt nói: “Tướng quân hôm qua mới trở về phong trần mệt mỏi, hẳn bây giờ cần phải được nghỉ ngơi, làm sao có thể để hắn đưa ta trở về được? Lạc Dương cách Nhữ Dương cả trăm dặm, một mình ta trở về sẽ tốt hơn nhiều.”

Dương thị không tán đồng nói: “Này nhưng không hợp quy củ.”

Sở Vương cười ha ha mà chỉ vào Sở Hạ Triều nói: “Ngươi chớ có lo lắng cho hắn, tiểu tử này thân thể thật sự rất khỏe mạnh! Bôn ba tập luyện cách xa ngàn dặm hắn cũng có thể một đêm mà trở về đây, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, nếu hắn đã gọi ngươi một tiếng tẩu tẩu thì ngươi cứ việc sai bảo hắn.”

Sở Hạ Triều lạnh lùng, chưa thay đổi.

hai người Sở Vương và Dương thị đối đãi Sở Minh Phong và Sở Hạ Triều thái độ cũng khác nhau. Nhưng do trưởng tử thân thể ốm yếu lại túc trí đa mưu ắt sẽ làm cha mẹ bớt lo lắng đi một ít.

Nguyên Lí yên lặng chờ mong Sở Hạ Triều có thể cự tuyệt, “Tướng quân hẳn là có việc, không tiện cùng ta đi Nhữ Dương?”

Sở Hạ Triều ngẩng đầu, đôi mắt thâm trầm, khóe môi đè xuống, lại bỗng nhiên cười mang theo thái độ lạnh lùng, “Thật là trùng hợp, ta đã sớm muốn đi một chuyến về huyện Nhữ Dương.”



TRUYỆN" BỊ TƯỚNG QUÂN BẮT ĐI LÚC SAU"ĐƯỢC CẬP NHẬT NHANH VÀ ĐẦY ĐỦ NHẤT TẠI DTRUYEN.COM
Chương trước Chương tiếp