Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 1



Sơ Niệm lạc đường rồi.

Tháng sáu là một mùa mưa nhiều.

Thôn Thanh Hà một thôn xóm nhỏ nằm ở biên giới phía Tây Nam, ngôi làng cực kỳ cổ kính, giữ lại được rừng rậm nguyên thủy, và nhịp sống chậm rãi nhất.

Do vị trí đặc thù của nó, nên mấy năm nay mới được phát hiện, rất nhanh đã thu hút một bộ phận du khách thích tìm hiểu cái lạ đến đây du ngoạn.

Sơ Niệm đến đây không phải là vì tìm hiểu cái lạ, cũng không phải vì để thư giãn.

Năm nay là kỳ nghỉ hè năm ba đại học của cô, sắp phải chọn đề tài để viết luận văn tốt nghiệp.

Là một sinh viên ngành sinh vật, trong lúc vô tình cô biết đến một loại thực vật có liên quan đến đề tài của cô sống trong khu vực này.

Thế là cô đã tìm một hướng dẫn viên du lịch kinh nghiệm phong phú, đi theo đoàn du lịch đến nơi này vào lúc nghỉ hè.

Buổi sáng ngày thứ hai sau khi đến ngôi làng này, mưa đã tạnh. Hướng dẫn viên du lịch dẫn mọi người vào thôn ăn sáng, cô đã hướng ánh mắt về cánh rừng rậm.

Mọi người đến với môi trường sinh thái gần như nguyên thủy này, phần lớn đều có một cảm giác tò mà và kính nể với rừng rậm.

Xịt lên người thuốc đuổi côn trùng, lại mang theo thức ăn và đồ uống, hướng dẫn viên du lịch dẫn hơn hai mươi người, trùng trùng điệp điệp tiến vào cánh rừng.

Trước khi tiến vào rừng, hướng dẫn viên du lịch cầm máy nhắn tin dặn dò mọi người: “Theo sát đoàn, không được đi một mình, có yêu cầu gì thì nói. Gặp phải chuyện gì không được hét lớn, rất dễ hấp dẫn mãnh thú cỡ lớn. Tuy rằng chúng ta chỉ đi quanh bìa rừng, nhưng không chừng lại gặp phải một con thú đi ra bên ngoài đi săn mồi. Nếu như trong lúc vô tình bị lạc đường, thì dùng máy nhắn tin kêu cứu, ở chỗ này, nó chính là công cụ liên lạc của các bạn.”

Dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, mọi người cùng nhau thử cách sử dụng của điện thoại vệ tinh.

Lúc Sơ Niệm đang mày mò đồ vật, một cô gái tóc ngắn vỗ cô mấy cái, chào hỏi: “Hi, chị gái, chị có muốn đi cùng chúng tôi không. Anh trai tôi đã từng du lịch thám hiểm rất nhiều nơi, rất có kinh nghiệm.”

Dưới tình huống đôi bên đều là người lạ, Sơ Niệm sẽ theo bản năng tránh né kiểu người quá là nhiệt tình này.

Cô lắc đầu, có ý tốt nhắc nhở: “Ở đây khá là nguy hiểm, chúng ta nên theo sát hướng dẫn viên du lịch.”

Ý của cô rất rõ ràng, chúng ta nên nghe lời hướng dẫn viên du lịch, cho dù anh trai cô đã đi rất nhiều nơi, cũng không quen thuộc nơi này bằng hướng dẫn viên du lịch được.

Cô gái rất là cáu kỉnh, nhỏ giọng “hừ” một tiếng rồi bỏ đi.

Không biết sau khi quay lại cô gái nói cái gì, Sơ Niệm nhận thấy đám người đó không có ý tốt liếc nhìn cô, tách ra khỏi đoàn đi về một hướng khác.

Đi được hơn một tiếng, lúc đoàn người mệt mỏi rã rời, hướng dẫn viên du lịch dừng lại nói với đoàn: “Đây là điểm cuối cùng của cuộc thám hiểm rừng rậm lần này, đi sâu vào trong sẽ có mãnh thú cỡ nhỏ. Tiếp theo, tôi sẽ cho mọi người thời gian một tiếng để tự do thám hiểm, không được vượt quá chỗ có đánh dấu trước mặt, một giờ sau chúng ta tập hợp ở đây.”

Hướng dẫn viên du lịch vừa nói xong, người có lòng hiếu kỳ đi xung quanh quan sát, cũng có người đã sức cùng lực kiệt trải thảm dã ngoại mang theo xuống, ngồi trên đó ăn hoa quả đồ ăn vặt mà mình đem theo.

Tháng sáu nóng bức, ở đây lại mát lạnh khoan khoái, đúng là nơi tuyệt vời để du lịch.

Hướng dẫn viên du lịch vừa dựng quốc kỳ vừa nói: “Lát nữa rác của đồ ăn phải tự mình mang về, không được vứt lung tung. Trong rừng không được dùng lửa, không được hút thuốc. Không tìm được đường phải dùng máy nhắn tin gọi, tôi sẽ đi tìm các bạn.”

Trước khi tới đây, Sơ Niệm đã nói với hướng dẫn viên du lịch chuyện cô muốn tìm cỏ sao, hướng dẫn viên du lịch dặn dò những điều cần chú ý xong, đưa cho cô một cái la bàn, còn có bản đồ vẽ tay sơ lược: “Lần trước lúc tôi dẫn du khách tới đây, từng đi tìm một du khách lạc đường, đã nhìn thấy loại cỏ mà cô nói, hình dáng giống như ngôi sao năm cánh, phát ra ánh sáng vàng nhạt như đom đóm.”

Cỏ sao biết phát sáng, chính là đề tài nghiên cứu lần này của cô.

Những miêu tả trên tài liệu lịch sử về loại cỏ này chỉ có một vài từ, qua giáo viên hướng dẫn Sơ Niệm mới biết được, từng có người nhìn thấy loại cỏ này ở đây. Lần này cô tìm một người hướng dẫn viên du lịch có kinh nghiệm nhất, muốn đào một gốc cỏ sao chân thực về để nghiên cứu.

“Cảm ơn anh.”

“Chú ý an toàn.”

“Vâng, em sẽ quay lại sớm.” Sơ Niệm cười nhận lấy bản đồ, tìm đường đi theo hướng của la bàn.

Vị trí ở trên bản đồ cách chỗ này không xa, khoảng cách chừng mấy trăm mét, nếu như có thể tìm được, thời gian nửa tiếng là đủ rồi, cô còn có thể quay lại chỗ nghỉ để ăn uống một chút.

Không ngờ vừa đi được hai phút, cô lại gặp phải mấy người cả nam lẫn nữ tự ý thám hiểm kia, tổng cộng có chín người, năm nam bốn nữ, hình như cũng đang tìm gì đó.

Mấy người đó và cô nhìn nhau, rồi từng người lại rời mắt đi.

Sơ Niệm cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước theo ký hiệu trên bản đồ.

Nghe nói trong thôn thờ phụng Nữ Oa, là hậu nhân của bà. Cho nên chữ hán mà hướng dẫn viên du lịch viết ngoáy và đơn giản khó mà nhận ra mặt chữ được, giống như chữ giáp cốt xiêu xiêu vẹo vẹo, Sơ Niệm vất vả phân biệt mất nửa ngày mới coi như xem hiểu được.

Đường trong rừng cành cây đan xen khá nhiều, lúc đi đường phải không ngừng lấy gậy dò đường, đi hơn mười phút, cô nhìn thấy một cái lá màu xanh nhạt hình dáng như ngôi sao năm cánh trong cỏ dại ở dưới một gốc cây, lấp ló trong đó.

Cái lá hình ngôi sao năm cánh màu xanh lục, nở tung như bầu trời sao, hình cầu, lấy tay che nó lại, sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh trong bóng tối. Nếu như có gió thổi đến, sẽ giống như ngôi sao lấp lánh, đung đưa, óng ánh.

Cô cẩn thận từng li từng tý, lấy cái xẻng mang theo bên người đào một gốc, bảo vệ tốt cho cái cây, đặt nó vào trong túi.

Nhưng lúc cô quay về theo tuyến đường ban đầu thì phát hiện, hình như cô bị lạc đường rồi.

Rõ ràng vẫn là vị trí tập hợp lúc nãy, nhưng bây giờ xung quanh cô không có một ai, xung quanh còn lan ra sương mù dày đặc.

Sơ Niệm mở máy nhắn tin ra, nói vào nó: “Alo alo, có ai không? Mọi người đi đâu rồi.”

Trong máy nhắn tin phát ra âm thanh rè rè, rõ ràng là đã mất tín hiệu.

Đây đúng là gay go rồi.

Thậm chí cô còn hối hận.

Tại sao vừa nãy lại không ở cùng với nhóm người thám hiểm kia.

Nếu như vậy, ít nhất bây giờ cô sẽ không phải là một mình mù mờ không biết nên đi đâu.

Lạc đường trong rừng rậm, cách tốt nhất chính là mau chóng liên lạc với người khác. Nhưng Sơ Niệm thử mười mấy phút rồi, đầu bên kia máy nhắn tin vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, lấy điện thoại ra cùng là không có sóng.

Đã đến thời gian tập hợp, thậm chí sau lưng chính là cái cây lớn hướng dẫn viên du lịch đứng lúc rời đi lúc nãy, nhưng không có ai, cũng không có cờ đỏ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết trời muốn mưa hay là như thế nào, sắc trời dần mịt mù. Tốc độ tối cũng rất nhanh, vẻn vẹn mười phút trôi qua mắt thường đã có thể thấy mờ tối đi nhiều.

Sương mù xung quanh cũng chỉ có tăng không giảm.

Trong rừng rậm nguyên thủy như này, nếu như một người gặp phải mưa lớn, cho dù là nhà thám hiểm kinh nghiệm vô cùng phong phú cũng vô cùng nguy hiểm, càng huống hồ cô là một tay mơ.

Chỉ ngồi không mà đợi như vậy cũng không phải là cách.

Sơ Niệm nhanh chóng ăn hai miếng bánh quy, lại uống hai ngụm nước, khôi phục lại chút thể lực, cô quyết định tự mình tìm đường ra.

Trong ba lô có một con dao găm dùng trong quân đội để phòng thân, cô nhớ lại phương hướng lúc đến, đi mấy bước đánh ký hiệu hướng đi lên cây.

Theo lời hướng dẫn viên du lịch, phạm vi hoạt động của bọn họ chắc chắn là ở bìa rừng.

Dưới tình huống không tìm được người, chỉ cần men theo dấu vết đường đi lúc đến, có lẽ có thể thoát ra ngoài.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, càng đi về, sương mù càng mỏng.

Chuyện này cũng làm cô càng thêm tự tin, cảm thấy mình đã tìm đúng hướng rồi.

Nhưng dựa theo thời gian, lúc đến mất hơn một giờ đi đường, cô đã đi hơn ba tiếng rồi vẫn chưa thoát ra được, chuyện này quá không bình thường rồi.

Đi về phía trước, sương mù đã tan hết, hình dạng mặt đất lại không phải là bìa rừng bằng phẳng.

Thoạt nhìn—

Giống như đã vào sâu trong rừng.
Chương trước Chương tiếp