Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 188



Tay nghề Miên Cầu từng không đứng đắn học đã trở nên hữu dụng.

Anh đang xây dựng một tổ ấm của riêng mình với người phụ nữ anh thích.

Cuộc sống không có mạng xã hội đã bước vào trạng thái sơ khai và chấc phát nhất, từ từ, từ từ đi vào quỹ đạo.

Ngoài thịt nướng ra thì thức ăn Miên Cầu nấu đều cháy đen, tài nấu nướng của Tô Lê cũng không tốt lắm, chỉ có thể miễn cưỡng ăn tạm.

Mặc dù vậy, cuộc sống của một người một rắn trôi qua rất vui vẻ.

“Em hạ lửa nhỏ một chút, đồ ăn có vẻ sắp khét rồi.” Tô Lê luống cuống tay chân nói.

Miên Cầu từ từ giảm nhỏ lửa: “Nhỏ.”

Tô Lê nhìn đồ ăn, nóng nảy nói: “Hình như lại nhỏ quá rồi.”

“Em lại lớn hơn chút.”

Ngay cả khi liên tục khơi thông, các món ăn cuối cùng vẫn bị khét.

Tô Lê nhìn món gà rán trong nồi, ão não nói: “Em vất vả lắm mới bắt được gà, thế mà chị lại rán cháy khét.”

Miên Cầu dùng tay xé một miếng, híp mắt nói: “Ngon lắm, bên ngoài cháy sém, bên trong mềm.”

“Thật sao?”

“Không tin thì chị thử đi.” Miên Cầu lại xé một miếng khác.

Tô Lê cầm lấy ăn, nhanh chóng nhíu mày nói: “Sao lại ngọt thế? Hình như hôm nay lúc thêm muối, chị để bát muối và bát đường lộn ngược.”

Miên Cầu cười hì hì mà nói: “Chị biết em thích đồ ngọt nên mới bỏ ngược.”

Tô Lê trừng mắt liếc anh một cái, bĩu môi nói: “Là cái miệng em ngọt í.”

Sau khi hai người dùng bữa xong, Miên Cầu nói: “Em đến cái bẫy sau núi xem có con mồi nào không, đêm nay nói không chừng chúng ta có thể ăn cái khác.”

Sau khi người đàn ông đi, Tô Lê đem quần áo đã thay của hai người bỏ vào chậu nước trong sân để chuẩn bị giặt.

Khi giặt sạch xong tiến hành phơi nắng, hai mắt lại tối sầm, hai chân đứng không vững ngã nhào xuống đất.

Lúc Miên Cầu trở về, ở trên sườn núi đã nhìn thấy người phụ nữ ngã lăn ra sân, dưới tình huống căng thẳng, chẳng thèm quan tâm xung quanh có người khác không, trực tiếp biến thành nguyên hình giương cánh bay xuống núi.

Lúc Tô Lê đang mê mang nhìn thấy một con rắn lớn có cánh bay về phía mình, dưới ánh mặt trời, vảy vàng của con rắn lớn tựa hồ lấp lánh, giữa trời đất chói mắt không có bất kỳ màu sắc nào khác.

Khi tỉnh lại lần nữa, thứ đầu tiên nhìn thấy là những vì sao ngoài cửa sổ, có một người đàn ông còn chói mắt hơn cả những vì sao.

Anh cũng đang căng thẳng nhìn cô, giọng nói có chút run rẩy: “Tô Lê, chị không sao chứ?”

Anh không còn làm nũng gọi cô là chị nữa mà nghiêm túc gọi cô là Tô Lê.

Tô Lê mở miệng, giọng khô khốc khó nghe: “Chị không sao.”

Miên Cầu rốt cuộc không chịu nổi nữa, hơi lớn tiếng nói: “Chị té xỉu, còn nói mình không sao!”

Nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Tô Lê, Miên Cầu hỏi: “Chị đến đây trước em hai ngày, hơn nữa thoạt nhìn thân thể thật không tốt, sắc mặt tái nhợt, là chị gái hàng xóm thu nhận giúp đỡ chị hai ngày. Tô Lê, đến cùng là chị đang che giấu cái gì? Bức thư thông báo bệnh tình nguy kịch kia là của ai?”

Thấy chuyện không thể che giấu, Tô Lê chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đi tới một bên trong ngăn tủ lấy hộp gỗ nhỏ ra.

Hộp gỗ bí ẩn này, Miên Cầu nhìn thấy không chỉ một lần.

Mỗi lần đều là lúc Tô Lê nhân lúc không có người, len lén lấy ra, buồn bã nhìn chiếc hộp gỗ.

Cô chậm rãi nói: “Bức thư thông báo bệnh nguy kịch là của chị. Vào ngày thứ mười bảy sau khi rời xa em, chị phát hiện mình buồn nôn quá thường xuyên. Vì vậy đã đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói bên trong tử cung của chị có hai khối u rất lớn, ác tính, tốc độ phát triển vô cùng nhanh chóng, đã ở giai đoạn cuối.”

“Bác sĩ nói từ trước đến nay ông ta chưa từng nhìn thấy một khối u nào có kích thước lớn như thế này, hơn nữa với tốc độ phát triển này, chị đã không còn nhiều thời gian nữa.”

“Điều không ngờ là hai ngày sau khi đi khám về, hai khối u ác tính trong người chị đã tự bong ra.”

“Chị cứ nghĩ khối u rụng đi sẽ không sao nữa, nhưng sau khi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả vậy mà là tất cả các cơ quan trong cơ thể đều suy kiệt, nhiều nhất chị chỉ có thể sống được một năm thôi. Chỉ là không ngờ…”

Không ngờ chỉ mới qua hơn một tháng, cơ thể cô đã xuống cấp đến mức như vậy, có thể ngất xỉu vì kiệt sức ngay cả khi đang giặt quần áo.

Miên Cầu ôm người phụ nữ vào lòng chặt hơn. Tại thời điểm này, tất cả những điều dị thường từ Tô Lê dường như có thể được giải thích rõ ràng.

Tại sao.

Tại sao Tô Lê, ngự tỷ luôn cao lãnh vậy mà bắt đầu mạnh dạn tỏ tình với anh, còn nói muốn sẽ ở bên anh đến ngày cuối cùng của sinh mệnh. Tại sao Tô Lê lại trở nên rất dính người, luôn thời thời khắc khắc ở bên anh, luôn nói những lời yêu thương sến sẩm không kiêng dè gì, như muốn thể hiện tất cả tình yêu ra bên ngoài.

Hóa ra là vì cô biết rằng mạng sống của mình sắp hết.

“Sơ Hướng Lễ, chị biết em là người như thế nào, hơn nữa chị cũng thừa nhận rằng lần đầu gặp mặt chị đã bị vẻ đẹp của em làm cho mê mẩn, cho nên mới ngủ với em, chị không muốn ở cùng một người xa lạ, nếu như nhất định phải lựa chọn, chị tình nguyện thà ở bên người mà chị nhìn thấy sẽ vui vẻ như em.”

“Chị cũng thừa nhận rằng sau đó đã thích em, cho nên mới dưới tình huống biết rõ em có ‘bảo bối’ khác rồi vẫn hy vọng được ở bên em trong thời gian cuối cùng trong đời. Dùng chính mình chân thật nhất. Bởi vì chị biết, em cũng thích chị.”

Cô vùi cả người vào trong ngực của người thiếu niên trước mặt, nhỏ giọng sụt sùi khóc.

Ai mà không muốn trở thành một công chúa nhỏ có thể nũng nịu chứ?

Cô được người mình thích chiều chuộng lâu như vậy, cũng coi như đáng giá.

Cô không biết là người đàn ông ôm chặt cô cũng khóc: “Không có bảo bối nào cả, bảo bối của em chính là chị.”

Tô Lê không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nói: “Được rồi, đừng gạt chị nữa, chị đã thấy trong điện thoại em có một người ghi chú là bảo bối.”

“Bảo bối đó là mẹ của em.”

Có thể là do không còn nhiều thời gian, hai người không muốn làm gì quyết liệt, bình thản nói ra suy nghĩ thật của mình.

Tô Lê ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ của chị vậy mà lại là anh trai ruột của em!”

Miên Cầu kéo mặt mình nhếch miệng cười: “Nhìn xem, hai chúng em không giống nhau sao?”

“Không giống, ông chủ của chị xưa nay chưa bao giờ cười trước mặt người ngoài.” Tô Lê bưng mặt anh nói: “Hơn nữa em cười còn khó coi hơn khóc.”

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là: “Mẹ em trông trẻ quá, nhìn mặt còn nhỏ hơn chị, làm sao để bảo dưỡng được hay vậy.”

Ngoại hình Sơ Niệm dừng lại lúc hai mươi bốn tuổi, bây giờ Tô Lê đã hai mươi tám. Hơn nữa bản thân Sơ Niệm có đôi mắt hạnh, trông ngây thơ trong sáng, trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Tô Lê nhìn vào bức ảnh của mẹ Miên Cầu, cười nói: “Hình như em càng giống mẹ hơn một chút.”

Mọi hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, Miên Cầu cũng không định giấu diếm cô, ôm chặt người phụ nữ trong ngực nói: “Thực ra, gia tộc của chúng em có một bí mật.”

Vừa dứt lời, trong hộp gỗ bên cạnh hai người xuất hiện động tĩnh, hấp dẫn ánh mắt của hai người.

Tô Lê cầm hộp gỗ tới, nhìn hộp gỗ nói: “Hướng Lễ, vừa rồi em có nghe thấy âm thanh kỳ lạ không?”

Miên Cầu nhẹ gật đầu.

“Thật ra lúc ấy chị vốn dĩ muốn vứt hai khối u ác tính này đi, nhưng hai khối u ác tính này vậy mà lại là màu vàng, chị cảm thấy rất kỳ lạ nên đã giữ lại.”

Lúc này, một âm thanh càng rõ ràng hơn vang lên từ chiếc hộp gỗ.

‘Khối u ác tính’ thậm chí còn phát ra âm thanh, như vậy làm người khác không thể tưởng tượng được, chuyện quái dị khiến tay Tô Lê run lên một cái, hộp gỗ rơi thẳng xuống đất.
Chương trước Chương tiếp