Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 5



Vào thời khắc cuối cùng cô sắp bị dã thú ăn thịt, rắn lớn bỗng chốc xuất hiện, quét mạnh quăng ngã con quái vật đó lên mặt đất bằng cái đuôi của mình.

Con quái vật đau đớn khàn giọng kêu lên, tựa như còn muốn đứng lên, nhưng rắn lớn lại lấy đuôi quét nhẹ thêm cái nữa, con quái vậy hoàn toàn mất đi âm thanh, nằm bất động.

Giải quyết xong con quái vật rượt theo cô, sát khí dày đặc trên người rắn lớn biến mất.

Cái đuôi rắn lúc nãy còn có thể lập tức đập chết con quái vật khổng lồ, lại nhẹ nhàng quấn lấy cô.

Sơ Niệm không dám nhúc nhích chút nào.

Có phải nó cũng muốn giết cô không?

Hoặc là một ngụm trực tiếp nuốt cô xuống.

Nếu như có thể được chọn cách chết, Sơ Niệm thà chọn bị nó một ngụm nuốt trôi, như vậy sẽ không đau đớn.

Nhưng rắn lớn không làm gì.

Hình như có chỉ là đơn giản cuốn lấy cô, sau đó nhanh chóng xuyên qua khu rừng, về lại trong hang động kia.

Bóng đêm đen kịt, Sơ Niệm lại quá căng thẳng, cô căn bản không nhìn rõ, tường đá cao và thẳng đứng như vậy, rắn lớn mang một người trưởng thành lên kiểu gì.

Thậm chí Sơ Niệm hoài nghi con rắn lớn này có phải là mọc một đôi cánh lớn, cho nên mới có thể đi trên vách đá như giẫm trên đất bằng.

Sau khi thả cô vào chỗ sâu hang động, rắn lớn lại rời khỏi hang.

Sơ Niệm co mình lại một góc, thử đứng lên. Đau buốt ở mắt cá chân lại khiến cô đặt mông ngồi trên đất, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ngồi dựa lên tường đá.

Hình như hôm nay cô chạy nguyên cả ngày không có nghỉ ngơi, không chỉ có mắt cá chân bị trật, đôi chân của cô thậm chí toàn thân cũng vừa mệt vừa đau, tựa như mỗi tế bào trên người đều không phải của mình nữa rồi.

Giờ đây lại bị mang về hang động, tâm tình cô vô cùng phức tạp.

Cô không rõ tại sao rắn lớn lại cứu cô, cũng không rõ mục đích rắn lớn mang cô về lại hang.

Nhưng không thể không thừa nhận, sau khi về lại hang động, trái lại cô sẽ không cần phải lo lắng sẽ có động vật khác đến nuốt sống cô.

Trên ý nghĩa nhất định, cô trở thành đồ ăn dành riêng của rắn lớn.

Từng nghe cụ già nói, thậm chí động vật thông minh sẽ chăn nuôi một vài lương thực dự trữ trên lãnh địa của mình, dùng vào lúc thiếu hụt cung ứng đồ ăn. Giống như loài người đứng đầu trong chuỗi thức ăn, sẽ chọn chăn nuôi gà, vịt, cá, thậm chí là các động vật cỡ lớn như: heo, dê, bò vv…. để thỏa mãn nhu cầu ăn uống theo sở thích của bản thân.

Có lẽ đối với rắn lớn mà nói, cô chính là một loại đồ ăn khá ngon. Nhất thời nó không nỡ ăn, nuôi dưỡng làm lương thực dự trữ trước đã.

Cứ nghĩ như vậy cô lại ở trong hang mà ngủ mất.

Một giấc này ngủ rất say, tỉnh dậy trời bên ngoài đã sáng choang, có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ chiếu ở cửa hang, thời tiết rất đẹp.

Chân cô không tiện di chuyển, chỉ có thể từ trên mặt đất bò lên trước, lấy tay xoa bóp nhẹ nhàng tứ chi căng đau nhức mỏi của mình.

Xoa nhẹ một lúc, cảm thấy da thịt trên người không còn cứng nhắc nữa, Sơ Niệm mới từ từ ngồi dậy.

Cô phát hiện bên cạnh cô lại xuất hiện cành cây mới, phía trên cành cây ở chỗ cô có thể đụng tay đến, giống hệt hôm qua, treo vài quả đỏ ăn vào giống quả đào mật.

Thực ra hôm qua cô đã xuất hiện nghi ngờ, cành cây vẫn còn quả ở trên là ai chặt, là ai mang lên.

Vào lúc cô không giải thích được, lại có một thứ đen sì như hòn đá được ném tới.

Đại khái to như bóng cao su, bên ngoài cháy đen, thậm chí lớp ngoài cùng của một vài nơi đã gần như thành than.

Một cái đuôi đá cái quả bóng đen này đến trước mặt cô, Sơ Niệm ngửi thấy mùi khét lẹt, mờ mịt ngẩng đầu.

Rắn lớn nhìn cô, chóp đuôi ưỡn ẹo đung đưa một chút, lại ở trong tầm mắt của cô nhanh chóng giấu đi, biến mất không thấy.

Không biết tại sao, Sơ Niệm nhìn thấy một chút đắc ý ở trong đó.

Một chút đắc ý này có lẽ đến từ hòn than đen sì trên mặt đấy này.

Thấy Sơ Niệm không động đậy, rắn lớn dùng đuôi móc lấy ba lô của Sơ Niệm, mở ra, lấy con dao quân dụng ở trong ra, sau đó dùng nó muốn cắt hòn than này.

Sơ Niệm không khỏi thán phục năng lực học tập của rắn lớn và khả năng điều khiển cái đuôi của nó.

Rõ ràng cô chỉ mở ba lô có hai lần ở trước mặt nó, nó lại có thể sử dụng chính xác khóa kéo mở ba lô của cô ra, hơn nữa cái nó dùng còn là cái đuôi to khỏe của nó làm những chuyện nhỏ khéo léo.

Càng khiến cho cô kinh ngạc hơn là, sau khi bên ngoài hòn than được dao quân dụng tách phần than ra, thứ lộ ra ngoài lại là thịt không biết dùng cách gì nướng chín!

Sơ Niệm đoán, hoa quả trước đó và phần thịt chín có lẽ đều là rắn lớn tìm về cho cô.

Giống như cho bò ăn cỏ, cho gà ăn thóc, con rắn lớn này thật sự định nuôi cô, còn tìm về cho cô thức ăn cô có thể ăn.

Thịt chín không có chút mùi vị nào, nhưng đối với Sơ Niệm đã hai ngày không được ăn đồ chín mà nói, đây đã là mỹ vị hiếm thấy rồi.

Cô ăn no tám phần thì dừng lại. Rắn lớn thấy cô cuối cùng cũng ăn uống, lại ăn không nhiều, lại lần nữa lấy đuôi cuốn lấy một miếng thịt muốn ép đút cho cô.

Sơ Niệm xua tay lắc đầu: “Tôi ăn no rồi.”

Động tác của rắn lớn dừng lại, Sơ Niệm vì phòng rắn lớn nghe không hiểu mà tiếp tục đút cho mình, chỉ bụng mình: “Đã to rồi, tôi thật sự ăn no rồi.”

Dường như rắn lớn nhìn hiểu động tác của cô, lấy đuôi thăm dò vào bên trong áo sơ mi của cô. Nhiệt độ da của nó thấp hơn loài người một chút, lớp vảy ma sát trên da tê dại, cho đến khi đuôi nó quấn quanh bụng cô một vòng, lại hơi thắt chặt lại.

Sơ Niệm sợ không dám nhúc nhích.

Hình như rắn lớn đang đo bụng cô, không có ý muốn làm hại cô. Sau khi quấn quanh một vòng lại chậm rãi rút ra, hái một quả đỏ từ trên cành cây bên cạnh xuống đặt vào trong tay cô.

Lần này Sơ Niệm hiểu ý của nó.

Rắn lớn cảm thấy cô ăn quá ít, thoạt nhìn lại không bằng lòng ăn thịt, cho nên cho cô ăn quả đỏ này.

Cô cắn quả đỏ một miếng nhỏ, nhìn rắn lớn nuốt hết thịt chín cô ăn còn thừa xuống, tựa như đang làm công việc cuối cùng.

Tất cả nhưng hành động qua lại hôm nay đều khiến cho Sơ Niệm có thể tin chắc rằng, chỉ số thông minh của con rắn lớn này cực kỳ cao, thậm chí có thể đại khái hiểu được ý mà cô khoa tay múa chân muốn biểu đạt.

Nhưng như vậy không thể thay đổi một sự thực là mình là lương thực dự trữ.

Tất cả những kiến thức khoa học phổ cập đều từng nói, loài rắn là một loài động vật máu lạnh. Cho dù là đồng loại của mình cũng có thể giết lẫn nhau cuối cùng nuốt chửng.

Bản năng Sơ Niệm sợ loại sinh vật này, cho dù là gì cũng không thể thay đổi sự kháng cự bẩm sinh.

Ăn xong đồ trên mặt đất, rắn lớn lại ra ngoài, đi xuống thuận theo sườn núi.

Sơ Niệm buồn chán dựa lên tường đá cứng, ba lô bị cô đặt ở bên mông.

Sơ Niệm lấy sổ ghi chép của mình ra, bên trên có ghi chép, có người nhỏ được vẽ qua quýt, mặt bên trang sách còn có những đường cô vẽ vào lúc suy nghĩ rối loạn.

Ở phía trên cô ghi lại cảnh ngộ mấy hôm nay của mình, từ tuyệt vọng đến sợ hãi, cứ viết cứ viết rồi cô bật khóc.

Cuối cùng của nhật ký cô viết: Nếu như có một ngày tôi chết đi, nhất định là bị rắn lớn ăn thịt.

Nếu như cô bị giết, chắc chắn rắn lớn xem không hiểu ghi chép, sẽ quăng ghi chép đi. Hy vọng có một ngày có thể có người nhìn thấy quyển sổ ghi chép này, biết được sự thực cô bị giết hại ra sao.

Khi cô viết xong ngẩng đầu lên phát hiện, không biết rắn lớn đã quay về từ lúc nào rồi.

Nó cúi người xuống, đầu rắn từ từ lại gần, thậm chí có thể nhìn thấy trong đồng tử dựng đứng của nó có một cô gái nho nhỏ.

Sơ Niệm nín thở, nhét sổ ghi chép ra sau lưng, không dám nhúc nhích, lúc hơi thở của rắn lớn phun lên mặt cô, thậm chí cô đã nhắm mắt lại.

Trên mặt truyền đến cảm giác trơn ướt, thuận theo vệt nước mắt xuống dưới, dừng ở trên mí mắt mình. Mí mắt cô run nhẹ, bên tai nghe thấy tiếng xì xì, là rắn lớn phát ra.

Sơ Niệm từng nhìn thấy trên một tin tức lỳ lạ, tiếng xì xì của loài rắn có thể là đang truyền đạt thông tin nào đó, giống như con người biết nói chuyện giao tiếp, động vật cũng thông qua tiếng kêu để giao tiếp.

Sau khi tiếng xì xì này hết, cơ thể Sơ Niệm lại bị cuốn lấy, cô không nhịn được mở mắt, nhìn thấy mình lại giống như dáng vẻ buổi tối đầu tiên rắn lớn mang cô về, giống như một vòng hương muỗi, bị cuộn vào giữa.

Dưới tình huống như vậy, thậm chí Sơ Niệm quên cả khóc, trợn to mắt, nhìn rắn lớn tiến sát lại lần nữa, lưỡi rắn liếm sạch nước mắt của cô, lưu lại cảm giác trơn ướt.

Sau khi Sơ Niệm ngừng khóc thút thít, không biết rắn lớn lấy từ đâu ra hai trái cây màu xanh, nhỏ, cỡ củ lạc, lấy đuôi rắn cuốn lấy đưa vào trong miệng cô.

Vị đắng chắt lại mát lạnh, giống bạc hà, cũng không có hột, rất nhanh đã tan trong miệng cô.

Hình như nó rất thích bón cho cô những thứ này, mặc dù những thứ này Sơ Niệm không biết một loại nào cả.

Sau khi ăn loại quả xanh này, Sơ Niệm như được uống thuốc ngủ, mê man hai mí mắt bắt đầu díp lại.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày rắn lớn đều sẽ đưa trái cây và thịt chín cho Sơ Niệm. Theo thường lệ, đồ cô ăn còn thừa đều được rắn lớn ăn sạch.

Vỏ ngoài thịt mà rắn lớn mang đến mỗi ngày đều cháy đen, nhưng trái cây hôm nay nó mang về lại không giống lắm, là một loại quả màu vàng, thoạt nhìn quả có hơi cứng.

Sơ Niệm ăn thử một miếng, chua chua ngọt ngọt.

Rắn lớn đã thuần thục cắt thịt, đặt trước mặt cô.

Sơ Niệm nhìn trái cây, lại nhìn thịt chín không có chút mùi vị nào, trong đầu nảy lên cách ăn kỳ lạ mới, vắt nước quả lên miếng thịt có phải rất ngon…

Để không lãng phí, cô chỉ thử trước một miếng, sau khi bỏ vào miệng rất là vui mừng, thịt chín như có vị dấm dường bán thành phẩm, không ngon miệng lắm, nhưng ăn ngon hơn thịt luộc nhiều.

Rắn lớn nhìn thấy động tác của cô hết sức khó hiểu, đầu rắn hơi nghiêng đi một chút.

Sơ Niệm thật sự là không có cách nào làm lơ ánh mắt của nó, lại lấy nước trái cây làm thành một miếng thịt chua chua ngọt ngọt, đánh bạo, cánh tay run rẩy giơ ra, dò hỏi: “Mày có muốn thử không?”

Rắn lớn chậm rãi cuốn lấy miếng thịt trong tay cô, Sơ Niệm nhanh chóng rụt tay về.

Nhưng khi cô lại làm một miếng thịt nữa, rắn lớn lại thò cái đầu khổng lồ của nó đến gần, phát ra âm thanh xì xì.

Sơ Niệm hiểu ý của nó, tương tự như đang nói nó còn muốn ăn nữa.

Cô lại đưa miếng thịt trên tay qua, rắn lớn lại lắc đầu.

Động tác này khiến cho Sơ Niệm sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên rắn lớn làm ra động tác giống như con người.

Lẽ nào cũng là bắt chước cô?

Lúc Sơ Niệm ngây người kinh ngạc, rắn lớn ngậm lấy miếng thịt trong tay Sơ Niệm, dùng lưỡi cạy môi cô ra, đưa miếng thịt này vào miệng cô.
Chương trước Chương tiếp