Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 5: Vậy ra thế giới này đúng là không bình thường sao?



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

“Ây nha, thực sự xin lỗi, vốn dĩ cũng không định ẩn núp đâu nha.” Một thiếu niên đẩy cửa mà vào, khuôn mặt có chút non nớt, ngượng ngùng mà gãi đầu cười, ánh mắt hơi vẻ xấu hổ mà đảo quanh. Hồ Hiển liếc nhìn, cười nhạt: “Ha ha, chớ diễn thôi. Đứng ngoài cửa kia không mỏi chân sao?” “Ha ha, không sao không sao, chuyện gia đình ấy mà, để tự gia đình đến giải quyết, có một câu nói mà hay được ném ở trên mạng nha, rằng ‘vợ chồng đóng cửa bảo nhau’ nghe cũng có chút đúng.” Thiếu niên vẫn bộ dáng xấu hổ như vậy, lảng tránh chủ đề. Hồ Hiển cũng không tiếp lời này, chỉ vào Ly đang nằm dưới đất, bình tĩnh nói: “Nhóc đến vì em ấy?” Thiếu niên non nớt ngẩng đầu, đôi mắt óng ánh ước mơ bảo: “Anh định cho em mang đi bà xã của anh sao?”
Lời này nói ra không có chút ngượng ngùng nào, nhưng nếu như là người khác, nghe vào có mùi cắm sừng, tất nhiên sẽ nổi điên lên cầm gậy phang ngay. Nhưng Hồ Hiển cũng không có phản ứng gì mạnh, chỉ bình tĩnh đứng nơi đó, nhẹ giọng nói: “Khuyên chú mày vẫn chớ đụng ý đồ xấu, tao biết em ấy nhà có chút gia thế, chọc không nổi đâu. Vả lại…” Hồ Hiển lại liếc nhìn thiếu niên, cười có chút quỷ dị, “ dù sao thì người ta cũng đến nơi đây rồi, ít ra tao cũng cần phải có chút trách nhiệm.” Trên gương mặt non nớt của thiếu niên hiện lên một vẻ sùng bái, thay Hồ Hiển cao hứng, ước mơ nói: “Em… em cũng muốn sau này trở thành một người đàn ông chân chính như anh!” “Ha ha!” Hôm nay Hồ Hiển đã cười không cảm xúc như này rất nhiều lần rồi, vừa tiến tới ghế ngồi xuống, vừa nói, “ Được rồi, nói nhảm thời gian kết thúc, chú mày có thể lượn được rồi.” Nói xong, Hồ Hiển lại với tay xuống, lục soát lấy ra từ Ly một cái điện thoại táo khuyết, xe nhẹ đường quen vượt qua mật khẩu, ở trong danh bạ tìm kiếm lấy một ai đó. “Rất tiếc, anh trai, em đã được yêu cầu phải mang vị mỹ nữ này về, nên thành thật xin lỗi thôi!” Nói xong, thiếu niên cũng không chờ đợi Hồ Hiển nói thêm gì, chậm bước đến chỗ của Ly. Nhưng đi được ba bước, hắn đã buộc phải đứng yên lại, một mặt bất đắc dĩ nhìn Hồ Hiển, khổ tâm nói: “Anh trai à, tạo chút điều kiện thuận lợi thôi? Em lấy người, anh vẫn tiếp tục sinh hoạt bình thường nha.” Mà đối diện với hắn, Hồ Hiển trong tay cầm một cây bút màu bạc, chĩa đầu bút về phía hắn. “Đứng yên đi, không là món đồ chơi này sẽ lại không cho chú mày thời gian suy nghĩ thêm đâu.” “Ai nha, ai biết được anh trai lại chơi thêm món v·ũ k·hí nguy cmn hiểm này đâu. Mấy chú công an biết được, ít nhất năm sáu năm nha.” Thiếu niên nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng noãn. Cả khuôn mặt non nớt, dường như chưa trải sự đời nhiều, nhưng lời nói lại chút ý vị uy h·iếp, không thể không khiến người ta cảm thấy buồn cười. “Yên tâm đi, nếu như bị phát hiện, ít nhất anh mày sẽ có người ngồi chung.” Thiếu niên hiểu được ý câu này, nhưng cũng cười hắc hắc đáp lại: “Nghe đâu lại là chuyện vui này, nhưng trẻ vị thành niên được pháp luật bảo hộ đấy, nên đáng tiếc chúng ta cũng không thể ở chung một nơi được đâu.” Nói xong, giống như có chút tiếc nuối, ánh mắt ẩn ẩn ngấn lệ, đưa lên hai vạt tay áo bậy bạ xoa đi. Tìm thấy người cần liên lạc, Hồ Hiển liền ấn xuống. 【Chú Minh】 【Đang nối máy…】 “Ôi chao, anh định tìm thêm đồng minh sao?”
Hồ Hiển không đáp lời, vẫn cứ yên lặng nhìn vào màn hình. Sau năm giây, máy đã kết nối, một giọng già nua nhưng lão luyện vang lên: “Tôi nghe, thưa cô chủ!” “Là chú Minh sao?” “A, là cậu Hiển sao? Sao điện thoại của cô chủ lại trong tay cậu? Cô chủ đang ở đâu?” “Bình tĩnh chút, đang ngủ một giấc, nếu chú đang ở bên ngoài thì vào đây đón em ấy về thôi.” “Được, đợi tôi hai phút.” Cúp máy, Hồ Hiển đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên thiếu niên, nhoẻn miệng cười, cũng để lộ ra hàm răng trắng noãn của mình. Hắn, bắt chước điệu bộ cười của thiếu niên kia. Thiếu niên không biết vô tình hay cố ý, không để ý đến Hồ Hiển bắt chước điệu cười của mình, mà thấy hắn nhìn chăm chú, có chút ngại ngùng gãi đầu, cười xấu hổ quay chung quanh.
“Đừng đừng nhìn em như vậy nha, cũng đã ăn cơm lâu rồi nên chắc là đã hết mấy hạt cơm dính ở mép rồi chăng?” Hồ Hiển không tiếp, vẫn giữ nguyên điệu cười kia, tay vẫn không nhúc nhích mà chĩa thẳng họng súng bút đen ngòm vào mặt của thiếu niên. Không khí bất chợt lâm vào quỷ dị yên lặng. Thời gian từng chút trôi qua, hai phút cũng đã đến. Chú Minh mở cửa, ngạc nhiên phát hiện đứng trước mình là một người thiếu niên lạ mặt, nhưng cũng không có để ý, ánh mắt rất nhanh nhìn thấy cô chủ đang ngã xuống đất, bị trói chặt bằng băng keo. Nhưng lão cũng không hốt hoảng, chỉ là có ý vị nào đó không thể tả rõ được nhìn Hồ Hiển. Thiếu niên non nớt biết rằng mình đang chắn đường đi của người ta, thế nên cũng rất tri kỉ mà dịch ra một khoảng cách, vẫn rất xấu hổ gãi đầu, thẹn thùng nói: “Bác… bác đi vào thôi.” Chú Minh bước vào, nhìn thấy họng súng bút, rõ ràng hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không để ý gì, chỉ là đối với Hồ Hiển gật đầu một cái, sau lại bế Ly kiểu công chúa lên, liền tự nhiên mà rời đi nơi đây, sau khi ra, vẫn rất tốt bụng mà đúng giúp lại cánh cửa nhà. “Không cản sao?” Nhìn thấy hai người kia an toàn rời đi, lúc này Hồ Hiển mới hỏi đùa. Thiếu niên cười vui vẻ, không có chút nào gợi lên người chán ghét: “He he, tạm để chị gái đi trước đã, lúc nào cần thì em sẽ tự đến lấy đi thôi, cũng không khó lắm. Nhưng, em lại có hứng thú với anh dai hơn đấy, làm sao mà anh có thể làm t·ê l·iệt người đã bắt đầu xuất hiện ‘chất’ đâu?” Nói xong, thiếu niên lại cười tươi hơn, dần trở nên quỷ dị, ánh mắt lại càng thêm hiện tò mò, rất muốn ngay lúc này có thể mổ xẻ được bí mật kia ra. Hồ Hiển không phản ứng, cứ yên lặng nhìn. Chốc lát sau, hắn mới nhẹ nói: “Có gì đâu, chỉ là một cái chức năng nhỏ thôi.” Từ lời nói phía trước của thiếu niên, hắn nắm bắt được một vài thứ không bình thường, nên chọn cách nói lấp lửng là lựa chọn đúng nhất. “Đến từ đâu thì về chỗ ấy, nơi này không tiếp đãi người lạ.” Hồ Hiển hơi trầm giọng nói, có chút mang theo ít uy h·iếp ý tứ. Thiếu niên cũng không có sợ, tương phản, có vẻ như lại càng hưng phấn hơn, nói: “Không không, trước lạ sau quen, không đánh nhau thì không quen biết nha, mà anh cũng không có ý định dùng món đồ chơi kia g·iết c·hết em đấy chứ?” “Yên tâm đi thôi, đạn sắt thì không gây c·hết người được đâu, có chăng thì được cái v·ết t·hương ngoài da mà thôi.” Nói, Hồ Hiển cũng không để ý mà ngắm thẳng thiếu niên, nã một phát đạn thử uy lực. Đoàng! Thiếu niên không hoảng, chỉ là dùng cái tốc độ quỷ dị như Ly đã thể hiện, thậm chí còn nhanh hơn vì nó chỉ lưu lại một tàn ảnh mờ nhạt, đã dễ dàng tránh đi viên đạn. Không có vật chắn, nó bay thẳng đến bức tường đằng sau, ghim sâu vào ít nhất khoảng 3cm, trừ một cái lỗ nhỏ tỏa ra khói, xung quanh cũng y như lúc ban đầu! “Mẹ, cái này gọi là v·ết t·hương ngoài da? Anh dai nha, số năm bóc lịch lại phải tăng lên rồi…” “Thế giới này thật sự không bình thường?” Hồ Hiển trực tiếp cắt đứt lời nói, đưa ra nghi vấn từ nãy tới giờ. “Đúng vậy, thật sự không bình thường đâu. Đáng tiếc, anh dai không có ‘chất’ nếu không, rất có thể chúng ta sẽ làm đồng nghiệp của nhau được rồi nha.” Thiếu niên cười tủm tỉm nói. Hồ Hiển không đáp lại lời này, hắn ưa thích chất nổ, đánh nhau các thứ chỉ là phụ, nên cũng không muốn dây vào phần tử nguy hiểm như thế này. Đoàng! Đoàng! Lại là hai tiếng súng không có chút báo trước vang lên, nhưng thiếu niên rất dễ dàng lợi dụng tốc độ nhanh chóng tránh được. “Ây, anh dai thật hung tợn đâu, ai không biết lại bảo máu Tuấn khỉ nha.” Thiếu niên vẫn cười, nhưng cũng quay lưng lại, quay đầu nhìn Hồ Hiển, cười nói, “ Mặc dù không thấy ‘chất’ của anh dai, nhưng em tin tưởng, chúng ta tương lai nhất định sẽ gặp lại. Bái bai!” Nói xong, quay người mở cửa đi thẳng, tất nhiên vẫn lễ phép dừng lại mấy giây để đóng cửa.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới DocTruyenChuZ.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp