Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 9: Ủy thác



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Thứ Ba, ngày 28 tháng 7 năm 2022. Đêm nay cũng không giống bình thường lắm, vì có một vị khách không mời mà tới, thiếu niên với khuôn mặt non nớt mà hắn đã gặp trong cái đêm đầy sóng gió một tuần trước. Câu chuyện phải kể đến lúc đầu, khi đó, Hồ Hiển đang bận bịu bếp núc, nấu chút rau muống xào với thịt luộc, tráng miệng bằng vài quả mận. Đang lúc hắn chờ cơm chín, định ra ngoài phòng khách ngồi, thì cũng bất ngờ vì tên kia đã ngồi chễm chệ trên ghế rồi, đang nở một nụ cười gợi đòn, hì hì hướng về phía hắn. Hồ Hiển mặt lạnh hỏi: “Đây là tự tiện xâm nhập b·ất h·ợp p·háp sao? Ít nhất thì cũng xé ba tháng lịch, không thì… gia tăng kinh tế cho đất nước?” “Hì hì, anh trai đừng có dọa nạt đi, không đùa đâu, em có vai vế rất lớón đâu!” Thiếu niên non nói chống nạnh, mặt vênh lên, đường như rất tự hào. Thấy vị khách không mời này vẫn giống như vần trước, Hồ Hiển cũng không chấp nhặt, ngồi xuống ghế đối diện, mặt vẫn không biểu tình nói: “Lớn đến đâu?” “Hì hì, cái này nhưng lại dính đến nội bộ cấp trên đấy, thế nên xin lỗi, đợi khi nào chúng ta ngồi chung mâm, lúc đấy anh trai sẽ tự biết lớn đến đâu.” Thiếu niên non nớt đáp, chợt lãi vỗ đầu một cái, dường như nghĩ đến cái gì, “Ai nha, anh nói xem, cái đầu này. Lần trước đi về vội quá chưa kịp giới thiệu, nên giờ em làm lại.”
Thiếu niên trang nghiêm đứng dậy, khuôn mặt non nót hiện lên biểu cảm túc mục như ở trong quân đội, không nói lên lời có chút hài hước cùng dễ thương. “Trân trọng giới thiệu, em tên là… Phạm Ngọc Dương, đang làm thằng nhân viên quèn ở Bộ quản lý Nghề nghiệp Đặc biệt.” Hồ Hiển không tiếp tục đùa với Dương, chỉ là lẳng lặng nhìn nó, con mắt không nháy đến một lần, nhìn đến người sau xấu hổ gãi đầu, lại ngồi xuống ghế. “Tôi chắc không cần giới thiệu đúng không? Dù sao thì tin tức từ lúc tôi nhảy ra khỏi bụng mẹ, đến hiện tại tôi đang học cái gì, định làm gì, giao tế thế nào chắc chắn đã nằm trên một tập giấy xếp trên bàn ai đó trong số các người rồi đúng không?” “Này là điều chắc chắn.” Dương hào phóng thừa nhận, vẫn cười đùa hí hửng nói, “Nhưng mà anh có thể yên tâm đi thôi, em có thể cam đoan, tin tức này chắc chắn sẽ không bị tuồn đi ra ngoài đâu.” “Có thể không giả dạng thành cái bộ dạng thằng ranh con này để lừa tôi sao? Tôi cũng không phải thằng đần.” Hồ Hiển không cho ra suy nghĩ về chủ đề trên, chủ động bẻ hướng hội thoại. “Ha ha, em nào có giả dạng ai đâu? Anh có lẽ nhầm đấy.” Dương từ chối thẳng thắn. Hồ Hiển bất ngờ nở một nụ cười, giọng nói có chút tự tin nói: “Hơn một tuần, có khoảng hai mươi ba loại hình dạng người thường xuyên tiếp xúc tôi thời gian trung bình khoảng từ bốn mươi giây đến hơn một phút. Cũng thật bội phục người kia, hoặc... ngươi, hóa trang thành đủ các loại người để phân tán lực chú ý của tôi.” Dương nghe như vậy, khuôn mặt non nót rõ ràng có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ Hồ Hiển lại có thể chính xác xác định số lượng người bám theo như vậy, không nói đến thời gian gần chính xác nữa. Dương búng tay một cái, một đoàn khói trắng bao quanh lấy cả người hắn. Không tốn nhiều thời gian, một người thanh niên cũng đã xuất hiện ở vị trí kia, khuôn mặt mỉm cười ôn hòa nhìn Hồ Hiển. “Chà, Kaito Kid ngoài đời thực đây sao?” Hồ Hiển có nhiều hứng thú hỏi. Dương “lớn tự nhiên như ở nhà mà cầm lên bình nước lọc, rót ra một nửa cốc, uống một ngụm. Hắn đánh “khà' một cái, sau đó nói: “Ha ha, không ngờ cậu lại có thể nhìn ra ngụy trang của tôi.” “Tôi không biết, nhưng chắc chắn là anh cố tình để lộ. Bởi vì có một số động tác của mỗi người… thực sự giống nhau.” “Vậy đấy là lý do mà cậu nhận ra được có người đang theo dõi?” “Không, nếu anh đã từng đọc truyện, thường sẽ có một số tình tiết máu chó kiểu như nam chính vô tình dính vào một số thứ không bình thường, sau đó gặp nữ chính, nữ chính bị theo dõi, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, chàng kỵ sĩ mộng mơ cứu nàng công chúa, họ sống đến cuối đời.” “2?” Là một người cũng có dấu hiệu tinh thần không bình thường, nên Dương cũng có một số lời nói hoặc hành động không bình thường, nhưng nghe đến Hồ Hiển nói, hắn cũng có chút không theo kịp mạch suy nghĩ. Nhìn thấy người đối diện lâm vào thật sâu hoang mang sau, Hồ Hiển lấy tư cách người thắng, lấy phương pháp điên hơn đánh bại người điên. Vậy, câu hỏi là, phải chăng Hồ Hiển đã bị điên? Không biết, chúa mới biết. “Nói nhảm đủ rổi,
không độc giả lại bảo câu chương. Nói đi, anh đến tìm tôi có vấn để gì sao?” Bóc tách ra ngụy trang của Dương, Hồ Hiển có chút thoải mái ngồi dựa lưng, nhưng cũng không loại trừ khả năng đây cũng không phải chân diện mục của gã, nên hắn vẫn giữ mười phần cảnh giác nhìn người trước mặt. “Vấn đề này... A, là muốn nhờ cậu giúp làm một số sự tình.” “Giúp? Tôi chỉ là một công dân gương mẫu bình thường, không có d: năng như các người, lấy gì giúp?” Hồ Hiển từ chối, người bình thường xen vào siêu phàm làm gì? Yên tĩnh nghiên cứu đạn dược đến chết không ngon hơn sao? “Tùy cậu thích cái gì chúng tôi cũng đáp ứng được, nhưng vẫn phải kèm theo điều kiện là, nằm trong tầm thực hiện của tôi.” Dương mỉm cười, đối với gã, ngoài thông tin về ‘chất’ cùng ‘chức nghiệp giả’ ra, bất cứ điều kiện về tiền tài hay quyền thế gã cũng đủ để nhờ người thiếu niên trước mắt này giúp đỡ. Suy nghĩ trong đầu Hồ Hiển lao nhanh, hắn đã có một chút ý tưởng, nhưng trước cứ nghe yêu cầu của gã này đã, nên hỏi: “Trước nói tôi nghe việc cần tôi giúp đỡ đi.” Dương gật đầu, đưa tay trái về lau lưng lấy ra một quyển sổ con, mở ra vài trang, dừng lại, nói: “Đơn giản thôi, tôi muốn cậu tìm giúp một người, ở trong chính trường đại học của cậu.” “Đừng bảo người kia cũng mang theo dị năng?”
“Đúng vậy.” “Hả? Anh đùa đâu? Tôi người thường làm sao mà chơi với mây thứ siêu phàm như này được đâu?” Dương lắc đầu, trả lời: “Yên tâm đi thôi, cậu chỉ việc tìm ra người kia, việc còn lại sẽ là của chúng tôi.” “Hừm...” Hồ Hiển nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng, hắn chấp nhận: “Được, tôi sẽ nhận ủy thác này. Thế nhưng, bình thường không ai sử dụng năng lực thì làm sao biết được đâu? Ít nhất cũng nên cho tôi biết thêm một số thông tin khác nữa chứ?” Dương gật đầu, đáp: “Điều đương nhiên mà thôi. Chỉ có điểm chính, thứ nhất, người này đã từng sử dụng năng lực khá nhiều lần rồi. Thứ hai, là nam, không xác định được tuổi. Thứ ba, có niềm yêu thích bệnh hoạn với… đồ lót nữ.” Hồ Hiển không phản ứng gì với điều cuối cùng, vì theo hắn suy nghĩ, người có rất nhiều, loại tính cách thì vô vàn, trong đó có một người ưa thích đồ lót nữ sinh thì cũng không có gì là lạ cả. Bàn giao xong hết những điều cần chú ý xong, hai người cũng đến với phần bàn điều kiện. Hồ Hiển yêu cầu các loại tài liệu về vũ khí quân sự, rất dễ dàng, Dương đáp ứng. Mặc dù người sau rất hiếu kì Hồ Hiển cần mấy cái này làm gì, nhưng dù sao đã xác lập giao dịch, hứa cái gì thì vẫn nên làm cái đấy. Hai người kết thúc cuộc thảo luận trong yên bình, trên mặt đều mang vui vẻ, thậm chí còn bắt tay một cái. Phạm Ngọc Dương tự động rời đi, rất quen thuộc đóng hộ Hồ Hiển cánh cửa nhà. 【Phát hiện chuyển động!】 【Mục tiêu đã rời đi!】 Thông báo như cũ hiện lên, mà Hồ Hiển thì vẫn ngẩn người. Hắn chợt nhận ra dạo này số lần ngẩn người của hắn tăng lên rõ rệt, mặc dù không ảnh hưởng tới suy nghĩ hoặc phán đoán, nhưng Hồ Hiển có một chút dự cảm xấu. Lát sau, khôi phục lại khuôn mặt lạnh như băng, hắn liền trực tiếp tiến vào phòng, bắt đầu xây dựng một chút kế hoạch nhằm tìm người kia.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới DocTruyenChuZ.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp