Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt
Chương 13: Chương 13
Thành Kỳ Châu không phồn hoa như Thượng Kinh, nhưng cũng có nét thú vị riêng.
Người dân nơi đây có giọng nói mang âm điệu mềm mại của phương Nam, nghe vô cùng thân thiết.
Tùy ý đi vào một tiệm cơm nhỏ, tiểu nhị của tiệm mỉm cười chào đón, ân cần nói: "Hai vị muốn ăn gì?"
"Cứ mang những món ngon nhất trong tiệm ra đây, mỗi món một phần." Khương Tuế Ngọc trả lời thay Thôi Mạch Chu.
Thấy khách quý, tiểu nhị càng vui vẻ: "Được được, hai vị chờ một lát, đồ ăn ngon sẽ tới ngay đây."
Khương Tuế Ngọc tìm một vị trí yên tĩnh trên lầu hai, tập trung lau chùi ghế dựa, sau đó bày ra một tư thế mời, Thôi Mạch Chu thuận theo ngồi xuống.
Sau khi hắn ngồi xuống, Khương Tuế Ngọc mới ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Thôi Mạch Chu không hài lòng: "Ngồi chung một bàn với chủ tử, có ai làm nô tỳ giống ngươi không hả?"
Khương Tuế Ngọc bực mình, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười: "Ngài nói đúng." Nói xong bèn đứng dậy, tức giận đứng bên cạnh hắn.
Tốc độ lên đồ ăn rất nhanh.
Chỉ thấy nguyên con gà nướng ngon miệng toả hương thơm, làm người ta thèm nhỏ dãi, món cá trong suốt như pha lê, trông có vẻ rất thanh mát, hương canh thịt dê thơm ngon xộc vào mũi.
Khương Tuế Ngọc không nhịn được mà nuốt nước miếng, mấy con sâu thèm ăn trong bụng đã sắp không ngồi yên được nữa.
Thôi Mạch Chu thoáng thấy bộ dạng thèm thuồng của Khương Tuế Ngọc, tâm trạng cực kỳ tốt, khóe miệng hơi cong lên.
Hắn càng muốn khiến nàng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Vì thế lúc ăn, hắn ăn cực kỳ chậm rãi, động tác ung dung thong thả, nhai kỹ nuốt chậm, làm Khương Tuế Ngọc chỉ có thể mở mắt chờ đợi mà nhìn, càng thêm khó chịu.
Người này thật sự rất gian manh.
Khương Tuế Ngọc nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, không thèm nhìn hắn mà buồn chán nhìn về một hướng khác, xuyên qua cửa sổ.
Dưới lầu là người đi tới lui.
Nhìn lâu thì không còn thấy thú vị nữa, vừa dời tầm mắt lên tửu lâu đối diện, bỗng nhiên nhìn chăm chú, nàng bị hấp dẫn bởi một cô nương trẻ xinh đẹp.
Không phải vẻ đẹp của cô nương này làm nàng giật mình, mà là do khuôn mặt đó nhìn khá quen, như thể đã từng gặp gỡ.
Khương Tuế Ngọc như bị sét đánh, kinh ngạc một lát, không phải nàng ta đã chôn thân trong đám cháy hả, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Phần da ở giữa phần cổ và xương bả vai có vết bỏng, vết thương đã kết vảy đen, trong sự mỏng manh yếu mềm mại lại có thêm vài phần lệ khí.
Diễm Nương cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cảnh giác mà nhìn lại.
Đối diện là một quán ăn, có một tỳ nữ đang đưa lưng về phía nàng ta, cần mẫn gắp đồ ăn cho vị lang quân bên cạnh.
Rất nhanh sau đó có một thư đồng mặc trang phục tôi tớ từ trên lầu chạy xuống: "Chủ tử đã đợi rất lâu, mau lên đây đi!"
Diễm Nương cho rằng trực giác của mình đã sai, đành áp sự hoài nghi xuống đáy lòng, đáp một tiếng: "Tới liền đây."
"Lang quân, ăn nhiều thịt cá một chút để gân cốt khỏe mạnh, mỗi ngày đều dồi dào sinh khí, làm một miếng thịt dê bổ phổi lợi thận, mỗi ngày đều có tinh thần sảng khoái..." Miệng của Khương Tuế Ngọc hệt như bắn pháo, liên tục bằng bằng bằng.
Vừa gắp đồ ăn cho hắn, vừa ung dung thản nhiên nhìn về phía đối diện quan sát tình hình.
Nàng càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, những thực khách khác đều nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo tiếc hận: Một vị lang quân tốt đẹp tuổi còn trẻ như vậy mà cơ thể lại hư hao đến nông nỗi này.
Dần dần, khuôn mặt Thôi Mạch Chu cũng bắt đầu không kìm được lửa giận, gằn giọng nói: "Đủ rồi!"
Sau khi thấy Diễm Nương lên lầu, Khương Tuế Ngọc lập tức bỏ đũa xuống không làm nữa: "Vậy mời lang quân tự nhiên."
Nàng cũng không thèm hầu hạ hắn.
Hai người ăn cơm xong thì đi tìm một nhà khách để nghỉ chân.
Khương Tuế Ngọc vốn đứng sau lưng Thôi Mạch Chu, trong lòng chỉ toàn suy tư, không nhìn kỹ đường đi, thế là đâm sầm vào một thiếu niên mặt mày xám xịt.
Thiếu niên vội vàng cúi đầu khom lưng, tạ lỗi với nàng.
Thấy thái độ thiếu niên cũng chân thành, bản thân nàng cũng không có bị thương gì, nên Khương Tuế Ngọc cho thiếu niên đi.
Ánh mắt Thôi Mạch Chu u ám, tựa như muốn xuyên qua thứ gì đó nhìn vào linh hồn của nàng.
Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, Khương Tuế Ngọc suýt chút nữa là đỏ mặt, xấu hổ hỏi: "Trên mặt ta có dính thứ gì hả?"
Chẳng lẽ giống như trong kịch bản, lang quân trẻ tuổi bởi bởi vì sự lương thiện của thiếu nữ mà dần dần cảm mến? Mị lực của ta lớn đến vậy hả?
Hệ thống rất muốn cười nhạo một câu: Ký chủ, cô nghĩ hơi nhiều rồi.
[Tiến độ nhiệm vụ trước mắt chỉ mới được một phần năm.
Ký chủ à, nhiệm vụ của cô vẫn còn hơn phân nửa chưa giải quyết xong đó, đây là thời điểm để nói chuyện yêu đương hả?]
Khương Tuế Ngọc sâu sắc chấp nhận, không có đàn ông cũng được, mạng nhỏ của mình mới quan trọng.
Lại nghe Thôi Mạch Chu châm biếm: "Ngay cả đồ vật của bản thân bị trộm mất ngươi cũng không cảm nhận được sao?"
Khương Tuế Ngọc sờ vào bên hông mình, trong lòng đánh thót một cái, quả nhiên không tìm thấy công văn và ấn giám chứng minh thân phận của mình.
Trước mắt bỗng hiện ra gương mặt của thiếu niên kia, nàng cắn răng một cái, thầm nghĩ, tên nhóc kia được lắm, dám ăn trộm trên đầu bổn cô nương.
Thiếu niên trộm được đồ chui vào một cái hẻm nhỏ, mong chờ mà mở túi gấm ra nhìn vào bên trong.
Trừ bỏ một tờ giấy đầy chữ, còn có một con dấu nhỏ cỡ hai ngón tay được điêu khắc một cái đầu hổ, ngoài ra thì trống rỗng không còn gì.
Hắn ta bĩu môi, khinh thường nói: "Xì, tưởng đâu nàng là người có tiền, toàn là mấy thứ không đáng giá một bài văn, một món đồ chơi trẻ con bị hỏng."
Có điều con dấu nhỏ này nhìn có vẻ sẽ đổi được hai đồng, thiếu niên nghênh ngang ra khỏi ngõ nhỏ, chuẩn bị đi đổi tiền mua đồ ăn.
Mới vừa ra ngoài, lập tức thấy được khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Khương Tuế Ngọc: "Ngươi định đi đâu vậy?"
Thiếu niên hoảng sợ, yết hầu động đậy, con ngươi nhìn khắp nơi, vội vàng xin tha: "Tỷ tỷ, ta chỉ là không còn cách nào mà thôi, sau này không dám làm thế nữa." Chưa kịp dứt lời, thiếu niên đã cậy mạnh va vào người nàng, rồi lủi vào hẻm nhỏ muốn chạy trốn.
Khương Tuế Ngọc cố nhịn đau, cất bước đuổi theo: "Đứng lại cho ta!"
Khương Tuế Ngọc nhìn địa hình một chút, đi bằng đường tắt.
Nhưng thiếu niên còn nhỏ tuổi, khả năng quan sát và suy ngẫm tốt, hắn xô ngã khá nhiều thứ cản trở đường đi của nàng.
Càng đi vào sâu trong hẻm nhỏ thì càng hẻo lánh, nối thẳng cửa sau của một gia đình giàu có.
Khương Tuế Ngọc là ai, sao có thể để hắn ta dắt mũi mình được, nàng nhặt một viên đá nhỏ dưới mặt đất, dùng nội lực nhắm vào đầu gối hắn ta mà ném.
Đầu gối thiếu niên đau xót, chân mềm nhũn, mặt đập xuống đất, va vào một cái xe đẩy bằng gỗ.
Thứ đồ bị cuốn trong chiếu đặt trên xe đẩy gỗ cũng lăn xuống đất, vật dưới chiếu cũng hiện rõ bộ dáng thật sự, một cái tay nhỏ nhắn trắng trẻo của phụ nữ đập vào mắt, nói chính xác hơn thì là tay của một xác chết nữ.
Nó cứ như vậy mà lộ diện trước mặt thiếu niên, thiếu niên chưa trải sự đời kinh hãi hét lên một tiếng, sợ tới mức ba hồn sáu phách bay mất phân nửa.
Thiếu niên vừa định từ dưới đất bò lên, nhưng "cái xác nữ" kia bỗng nhiên bắt lấy tay hắn ta.
Hắn ta nhất thời cực kỳ hoảng sợ, dùng cả tay lẫn chân bò qua một bên.
.
Tra????g gì mà ha???? ha???? ????hế ~ TRU????TRU YỆ????.???????? ~
Khương Tuế Ngọc đi vào, mới phát hiện sự khác thường chỗ này.
Chỉ thấy mặt thiếu niên vàng như đất, nhét hết đồ vật mình trộm được vào lòng nàng: "Ta không cần những thứ này nữa."
Sau đó lập tức nhấc chân lên bỏ chạy, như thể đằng sau đang có sói dữ đuổi theo vậy.
Khương Tuế Ngọc chớp mắt, cảm thán: Thằng nhóc này chạy trốn nhanh thật.
...
Trong khách điếm, Thôi Mạch Chu mệt mỏi xoa huyệt thái dương.
Đầu tiên là nhìn cô gái có hơi thở yếu ớt nằm trên giường, sau đó nhìn Khương Tuế Ngọc đang cười nịnh nọt với hắn.
Thôi Mạch Chu ngoài cười trong không cười, nói: "Ngươi cũng rất biết cách tìm việc cho ta đấy, thật sự là vô cùng tốt."
Khương Tuế Ngọc chột dạ cúi đầu: "Lang quân, xin lỗi, ta lại tìm thêm phiền toái cho ngài.
Nhưng ta cũng chỉ là bị tình thế ép buộc mà thôi."
Dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn một cô nương thương tích đầy người, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc cứ như vậy mà ngọc vỡ hương tan, bị người ta cuốn trong chiếu rách đem đi chôn.
"Xin lang quân yên tâm, đảm bảo sẽ không có lần sau.
Hãy nể tình ta bưng trà, rót nước, làm ấm giường cho ngài mà tha cho ta lần này đi."
Thôi Mạch Chu lạnh lùng liếc nàng một cái: "Nói lung tung thêm một câu nữa, thì ta sẽ ném luôn ngươi ra ngoài."
Cuối cùng Khương Tuế Ngọc cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương