Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
Chương 3: Nó Trong Đêm Mưa
Edit by Nhi ([email protected])
“Thùng Thùng– –”
Không ngoài dự đoán, có tiếng gõ cửa vang lên trong phòng.
Ân Tu trở mình cuộn người vào trong chăn không để ý đến, tiếp tục đi ngủ.
Dù sao thì người chơi mới rất nhanh cũng sẽ được những người khác tiếp nhận, cậu không cần bạn cùng phòng.
“Thùng thùng thùng — —”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, chậm rãi có tiết tấu, rất là vững chãi, hiển nhiên là người bên ngoài không có ý định rời đi.
Ân Tu lại trở mình cố gắng nhắm mắt ngủ, nhưng không hiểu sao tiếng mưa rơi bên ngoài lại không có cảm giác tồn tại bằng bóng người đang đứng ngoài cửa.
Tuy người đó không nói gì, chỉ gõ cửa, nhưng ánh mắt của anh ta cứ như xuyên qua cánh cửa nhìn vào Ân Tu đang nằm ngủ.
Cậu có thể cảm nhận được người bên ngoài không hề có trở ngại gì mà nhìn thẳng vào cậu.
“Có thể mở cửa hay không?”
Sau một hồi im lặng thì cuối cùng anh ta cũng nói chuyện rồi, là một giọng nam thấp trầm, âm sắc ôn hòa, nghe vào không có chút tính uy hiếp nào.
“Đi tìm nơi khác đi, tôi không cần bạn cùng phòng.” Ân Tu cao giọng đáp, thỉnh thoảng vẫn có những người chơi mới chưa trải qua sự gột rửa của đám người cũ vô tình đi đến đây, nên việc này cũng là bình thường.
Người đàn ông bên ngoài cười nhẹ rồi nói: “Những người khác bảo tôi đến chỗ cậu.”
Ân Tu ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên có người mới bị đuổi đến chỗ này, rất mới mẻ.
“Anh đã làm chuyện gì khiến bọn họ phản cảm à?”
“Tôi xuống hồ bắt cá ăn.”
Ân Tu lập tức xuống giường, vội vàng đi đến phía cửa, mở cửa ra ngay lập tức.
Gió đêm thổi những hạt mưa và hơi ẩm vào trong căn phòng tối tăm.
Người đàn ông đứng trước cửa toàn thân ướt sũng, bộ vest của anh ta ướt đẫm nước mưa, những giọt nước trên tóc tí tách rơi xuống. Vẻ mặt có chút tái nhợt nhưng lại mang theo nụ cười hài hòa, trông rất đẹp trai, dịu dàng và tao nhã.
Không biết là do đường cong đôi môi khi cười của anh ta quá đạt tiêu chuẩn hay là do sự xuất hiện đột ngột của anh ta trong cơn mưa, mà toàn thân người đàn ông này lại toát ra mùi vị của sự nham hiểm.
“Trong hồ thật sự có cá sao?” Việc đầu tiên Ân Tu hỏi khi mở cửa chính là cái này.
“Có.”
Người đàn ông gật đầu, lúc mở miệng, Ân Tu có nhìn vào hàm răng của anh ta, so với răng của người bình thường, thì răng của anh ta có chút nhọn, giữa các kẽ răng vẫn còn lưu lại dịch thể màu đỏ.
“Trong hồ thật sự có cá à? Đã 6 năm rồi mà tôi chẳng câu được gì.” Ân Tu sờ cằm trầm tư, khóe mắt âm thầm đánh giá người đàn ông.
Ngoài trời đang đổ mưa, bị ướt là chuyện rất bình thường, nhưng người đàn ông này lại triệt để sũng nước, cứ như đã đứng ngoài mưa mấy tiếng đồng hồ vậy, cảm giác ẩm ướt rất rõ ràng.
“Mùi vị của cá cũng khá được.” Người đàn ông mím môi cười khúc khích: “Chỉ có điều tiếng kêu có chút chói tai.”
“Thì ra cá trong hồ cũng biết kêu à...” Ân Tu hoài nghi thứ anh ta ăn không phải cá mà là một thứ khác.
Nhưng cậu không có tiếp tục hỏi, mà chỉ lùi về sau một bước, để lộ ra ngưỡng cửa thấp chen giữa hai người họ, hơi nâng cằm lên thờ ơ nói: “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong nói chuyện đi.”
Người đàn ông hạ mắt nhìn chằm chằm vào bậc cửa, không động đậy.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Quy tắc thứ 5 của thị trấn: Lúc trời đổ mưa, sẽ có vài gương mặt mới xuất hiện tại trấn nhỏ, có thể đi vào nhà là người mới, hãy cẩn thận những người không thể đi vào.
Sự yên lặng của người đàn ông khiến Ân Tu tiến hành thăm dò thêm một bước: “Anh không vào đây sao?”
Anh ta ngẩng đầu, khóe môi càng cong hơn: “Tôi có thể đi vào sao?”
“Có thể.”
Ân Tu vừa gật đầu, anh ta liền nâng chân lên bước qua ngưỡng cửa, tiến vào nhà cậu.
Khoảnh khắc anh ta bước vào, cả căn nhà lạnh đi mấy phần, cứ như đang bị khí lạnh xâm lấn, ngay cả Ân Tu cũng không nhịn được mà ho vài cái.
“Có vẻ như cậu ở đây một mình.” Người đàn ông đánh giá một vòng các đồ vật trong nhà, rồi nhìn về phía Ân Tu đang ngơ ngác, hơi híp mắt nói: “Bọn họ nói tôi có thể chọn cho mình một người bạn cùng phòng ở thị trấn này, tôi có thể ở cùng với cậu không?”
Ân Tư nhìn ngưỡng cửa vài giây rồi thu lại tầm nhìn, sau đó đóng cửa lại.
“Tôi không muốn có bạn cùng phòng, nhà trên trấn cũng không nhiều nhặn gì, nếu bọn họ đều không cần anh, vậy thì anh chỉ có thể ở lại chỗ tôi thôi.” Cậu lục tìm tờ quy tắc trong ngăn tủ, đưa cho người đàn ông: “Quy tắc của trấn nhỏ, mọi người có cho anh xem qua chưa?”
Anh ta lắc đầu.
“Vậy thì xem đi, nhớ kĩ nó rồi thì anh có thể sống sót thêm được một thời gian.” Ân Tu không có hứng thú chăm sóc cho người bạn cùng phòng đột ngột xuất hiện này, đưa tờ quy tắc cho anh ta xong thì vén rèm lên quan sát động tĩnh bên ngoài qua cửa sổ.
Tuy rằng quy tắc thị trấn có ghi không được tổn thương bất kỳ sự tồn tại nào có ý thức bên trong trấn nhỏ, nhưng mà những người chơi đã ở nơi này lâu rồi đều biết tổn thương này có chủ động và bị động.
Nếu như vì cậu cự tuyệt không cho người mới vào nhà mà gián tiếp dẫn đến người đàn ông này do không có nơi trú ẩn mà chết, thì tính là cậu đã vi phạm quy tắc.
Rõ ràng, những người chơi khác không trực tiếp từ chối anh ta, mà để anh ta đi tìm Ân Tu, vậy thì khi người đàn ông này chết rồi thì cũng không liên quan gì đến bọn họ, chỉ có Ân Tu là chịu phiền phức thôi.
Người đàn ông nhận lấy tờ quy tắc, trên mặt lướt qua một tia nghi hoặc, mặt trái mặt phải lật qua vài giây rồi bỏ xuống, sau đó đem ánh nhìn tập trung lên người Ân Tu, nụ cười chưa từng thay đổi của anh ta bộc lộ ra sự hứng thú.
“Cậu vẫn chưa hỏi tên của tôi.”
“Tôi không muốn biết.” Ân Tu lười biếng trả lời, sau khi xác nhận không còn tung tích của Dạ Nương Nương nữa thì buông rèm xuống.
Tối nay Dạ Nương Nương đã đến đây rồi, vậy chắc là sẽ không trở lại đâu đúng không?
Cậu ngẫm nghĩ rồi quay lại giường.
“Cậu không muốn biết sao?” Người đàn ông đứng tại chỗ kiên trì dò hỏi.
“Không muốn.” Ân Tu tắt đèn trong nháy mắt rồi leo lên giường, trước khi ngủ còn dặn dò: “Trong nhà không còn phòng nào đâu, anh tìm chỗ nào đó ngủ đại đi, đừng có lên giường của tôi.”
Thật ra trong nhà vẫn còn phòng trống, nhưng trước giờ Ân Tu luôn ở một mình nên cậu dọn ra phòng khách ngủ luôn.
Trong suy nghĩ của cậu, người đàn ông không rõ lai lịch này nên tự giác đi tìm căn phòng trống nào đó quét dọn một chút rồi nghỉ ngơi, trải qua đêm đầu tiên an toàn của anh ta, nhưng không, Ân Tu tắt đèn thì anh ta cũng đứng yên bất động.
“Thật sự không muốn biết tên của tôi sao?” Tiếng nói của anh ta lại vang lên sau vài giây yên tĩnh.
Trả lời anh ta là sự yên lặng của căn nhà, Ân Tu không có phản ứng gì.
“Tại sao cậu lại mang theo đao đi ngủ? Là do sợ tôi sao?”
Căn nhà vẫn im như thóc.
*Im như thóc: 1. Câm như thóc: Bị đuối lí, nó cứng họng câm như thóc. 2. Nằm im, không động tĩnh, không làm gì: Bọn địch cứ nằm im như thóc, không dám nổ súng.
“Được thôi.” Tiếng cười của người đàn ông có chút thờ ơ, anh ta quay người đi đến chiếc ghế trong phòng rồi ngồi xuống, không lau chùi vết ướt trên người cũng không đi ngủ mà chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối, chậm rãi nhìn về phía Ân Tu nói: “Ngủ ngon.”
Khoảnh khắc thanh âm nhẹ nhàng của anh ta vang lên, ý thức vốn nên cảnh giác của Ân Tu bỗng nhiên trở nên giống như bị hôn mê vậy, mi mắt dần dần nặng trĩu, bắt đầu không tự chủ mà rũ xuống, cho đến khi hoàn toàn khép lại.
Tiếng mưa rơi bên tai dần trở nên mơ hồ, Ân Tu nửa tỉnh nửa mê, cậu có thể nghe được tiếng bước chân vội vàng của người chơi đang chạy về nhà, nhưng ý thức lại không có cách nào thoát ra được.
Trấn nhỏ vẫn có những quỷ quái khác ngoài Dạ Nương Nương, nhưng mà bọn chúng đều không thể vào nhà được, chỉ có thể ở trước cửa nhà người chơi gõ cửa vài cái, hòng dụ dỗ bọn họ ra ngoài, sau đó truy đuổi giết chết người chơi.
Vậy thứ đang ngồi trong nhà cậu, nhìn cậu chằm chằm là cái gì?
Người chơi?
Hiển nhiên không phải.
Quỷ quái của trấn nhỏ?
Không có khả nắng lắm, đến Dạ Nương Nương còn không thể xuất hiện lúc trời mưa, nhưng anh ta lại xuất hiện rồi, còn ngồi trong nhà cậu nữa.
Ân Tu nghe thấy động tác anh ta đứng dậy khỏi ghế, đạp lên bóng tối đến bên cạnh giường rồi ngồi xổm xuống bên đầu giường.
Sự yên tĩnh dai dẳng và ánh nhìn không thể phớt lờ này làm Ân Tu nổi cả da gà.
Không biết trời đã tạnh mưa từ lúc nào, mấy người chơi đều đã trở về nhà của mình, quyền hạn hoạt động ban đêm tại trấn nhỏ lần nữa rơi vào tay lũ quỷ quái.
Người đàn ông ngồi bên giường rốt cuộc giống như không nhịn được nữa mà vươn tay về phía cậu.
Đồm độp đồm độp – –
Con hẻm vào đêm khuya lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc, nó nằm rạp xuống đất bò qua vũng nước, chậm rãi tiến thẳng về phía cửa nhà Ân Tu.
Thân hình to lớn dịch chuyển đến cửa nhà Ân Tu, trong đêm vang lên tiếng gõ cửa “thùng thùng“.
Dạ Nương Nương quay lại rồi.
‐ - - - -
KHÔNG REUP, CHUYỂN VER, BLA BLA BLA
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad @tuyetnhi0753 và tyt
“Thùng Thùng– –”
Không ngoài dự đoán, có tiếng gõ cửa vang lên trong phòng.
Ân Tu trở mình cuộn người vào trong chăn không để ý đến, tiếp tục đi ngủ.
Dù sao thì người chơi mới rất nhanh cũng sẽ được những người khác tiếp nhận, cậu không cần bạn cùng phòng.
“Thùng thùng thùng — —”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, chậm rãi có tiết tấu, rất là vững chãi, hiển nhiên là người bên ngoài không có ý định rời đi.
Ân Tu lại trở mình cố gắng nhắm mắt ngủ, nhưng không hiểu sao tiếng mưa rơi bên ngoài lại không có cảm giác tồn tại bằng bóng người đang đứng ngoài cửa.
Tuy người đó không nói gì, chỉ gõ cửa, nhưng ánh mắt của anh ta cứ như xuyên qua cánh cửa nhìn vào Ân Tu đang nằm ngủ.
Cậu có thể cảm nhận được người bên ngoài không hề có trở ngại gì mà nhìn thẳng vào cậu.
“Có thể mở cửa hay không?”
Sau một hồi im lặng thì cuối cùng anh ta cũng nói chuyện rồi, là một giọng nam thấp trầm, âm sắc ôn hòa, nghe vào không có chút tính uy hiếp nào.
“Đi tìm nơi khác đi, tôi không cần bạn cùng phòng.” Ân Tu cao giọng đáp, thỉnh thoảng vẫn có những người chơi mới chưa trải qua sự gột rửa của đám người cũ vô tình đi đến đây, nên việc này cũng là bình thường.
Người đàn ông bên ngoài cười nhẹ rồi nói: “Những người khác bảo tôi đến chỗ cậu.”
Ân Tu ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên có người mới bị đuổi đến chỗ này, rất mới mẻ.
“Anh đã làm chuyện gì khiến bọn họ phản cảm à?”
“Tôi xuống hồ bắt cá ăn.”
Ân Tu lập tức xuống giường, vội vàng đi đến phía cửa, mở cửa ra ngay lập tức.
Gió đêm thổi những hạt mưa và hơi ẩm vào trong căn phòng tối tăm.
Người đàn ông đứng trước cửa toàn thân ướt sũng, bộ vest của anh ta ướt đẫm nước mưa, những giọt nước trên tóc tí tách rơi xuống. Vẻ mặt có chút tái nhợt nhưng lại mang theo nụ cười hài hòa, trông rất đẹp trai, dịu dàng và tao nhã.
Không biết là do đường cong đôi môi khi cười của anh ta quá đạt tiêu chuẩn hay là do sự xuất hiện đột ngột của anh ta trong cơn mưa, mà toàn thân người đàn ông này lại toát ra mùi vị của sự nham hiểm.
“Trong hồ thật sự có cá sao?” Việc đầu tiên Ân Tu hỏi khi mở cửa chính là cái này.
“Có.”
Người đàn ông gật đầu, lúc mở miệng, Ân Tu có nhìn vào hàm răng của anh ta, so với răng của người bình thường, thì răng của anh ta có chút nhọn, giữa các kẽ răng vẫn còn lưu lại dịch thể màu đỏ.
“Trong hồ thật sự có cá à? Đã 6 năm rồi mà tôi chẳng câu được gì.” Ân Tu sờ cằm trầm tư, khóe mắt âm thầm đánh giá người đàn ông.
Ngoài trời đang đổ mưa, bị ướt là chuyện rất bình thường, nhưng người đàn ông này lại triệt để sũng nước, cứ như đã đứng ngoài mưa mấy tiếng đồng hồ vậy, cảm giác ẩm ướt rất rõ ràng.
“Mùi vị của cá cũng khá được.” Người đàn ông mím môi cười khúc khích: “Chỉ có điều tiếng kêu có chút chói tai.”
“Thì ra cá trong hồ cũng biết kêu à...” Ân Tu hoài nghi thứ anh ta ăn không phải cá mà là một thứ khác.
Nhưng cậu không có tiếp tục hỏi, mà chỉ lùi về sau một bước, để lộ ra ngưỡng cửa thấp chen giữa hai người họ, hơi nâng cằm lên thờ ơ nói: “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong nói chuyện đi.”
Người đàn ông hạ mắt nhìn chằm chằm vào bậc cửa, không động đậy.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Quy tắc thứ 5 của thị trấn: Lúc trời đổ mưa, sẽ có vài gương mặt mới xuất hiện tại trấn nhỏ, có thể đi vào nhà là người mới, hãy cẩn thận những người không thể đi vào.
Sự yên lặng của người đàn ông khiến Ân Tu tiến hành thăm dò thêm một bước: “Anh không vào đây sao?”
Anh ta ngẩng đầu, khóe môi càng cong hơn: “Tôi có thể đi vào sao?”
“Có thể.”
Ân Tu vừa gật đầu, anh ta liền nâng chân lên bước qua ngưỡng cửa, tiến vào nhà cậu.
Khoảnh khắc anh ta bước vào, cả căn nhà lạnh đi mấy phần, cứ như đang bị khí lạnh xâm lấn, ngay cả Ân Tu cũng không nhịn được mà ho vài cái.
“Có vẻ như cậu ở đây một mình.” Người đàn ông đánh giá một vòng các đồ vật trong nhà, rồi nhìn về phía Ân Tu đang ngơ ngác, hơi híp mắt nói: “Bọn họ nói tôi có thể chọn cho mình một người bạn cùng phòng ở thị trấn này, tôi có thể ở cùng với cậu không?”
Ân Tư nhìn ngưỡng cửa vài giây rồi thu lại tầm nhìn, sau đó đóng cửa lại.
“Tôi không muốn có bạn cùng phòng, nhà trên trấn cũng không nhiều nhặn gì, nếu bọn họ đều không cần anh, vậy thì anh chỉ có thể ở lại chỗ tôi thôi.” Cậu lục tìm tờ quy tắc trong ngăn tủ, đưa cho người đàn ông: “Quy tắc của trấn nhỏ, mọi người có cho anh xem qua chưa?”
Anh ta lắc đầu.
“Vậy thì xem đi, nhớ kĩ nó rồi thì anh có thể sống sót thêm được một thời gian.” Ân Tu không có hứng thú chăm sóc cho người bạn cùng phòng đột ngột xuất hiện này, đưa tờ quy tắc cho anh ta xong thì vén rèm lên quan sát động tĩnh bên ngoài qua cửa sổ.
Tuy rằng quy tắc thị trấn có ghi không được tổn thương bất kỳ sự tồn tại nào có ý thức bên trong trấn nhỏ, nhưng mà những người chơi đã ở nơi này lâu rồi đều biết tổn thương này có chủ động và bị động.
Nếu như vì cậu cự tuyệt không cho người mới vào nhà mà gián tiếp dẫn đến người đàn ông này do không có nơi trú ẩn mà chết, thì tính là cậu đã vi phạm quy tắc.
Rõ ràng, những người chơi khác không trực tiếp từ chối anh ta, mà để anh ta đi tìm Ân Tu, vậy thì khi người đàn ông này chết rồi thì cũng không liên quan gì đến bọn họ, chỉ có Ân Tu là chịu phiền phức thôi.
Người đàn ông nhận lấy tờ quy tắc, trên mặt lướt qua một tia nghi hoặc, mặt trái mặt phải lật qua vài giây rồi bỏ xuống, sau đó đem ánh nhìn tập trung lên người Ân Tu, nụ cười chưa từng thay đổi của anh ta bộc lộ ra sự hứng thú.
“Cậu vẫn chưa hỏi tên của tôi.”
“Tôi không muốn biết.” Ân Tu lười biếng trả lời, sau khi xác nhận không còn tung tích của Dạ Nương Nương nữa thì buông rèm xuống.
Tối nay Dạ Nương Nương đã đến đây rồi, vậy chắc là sẽ không trở lại đâu đúng không?
Cậu ngẫm nghĩ rồi quay lại giường.
“Cậu không muốn biết sao?” Người đàn ông đứng tại chỗ kiên trì dò hỏi.
“Không muốn.” Ân Tu tắt đèn trong nháy mắt rồi leo lên giường, trước khi ngủ còn dặn dò: “Trong nhà không còn phòng nào đâu, anh tìm chỗ nào đó ngủ đại đi, đừng có lên giường của tôi.”
Thật ra trong nhà vẫn còn phòng trống, nhưng trước giờ Ân Tu luôn ở một mình nên cậu dọn ra phòng khách ngủ luôn.
Trong suy nghĩ của cậu, người đàn ông không rõ lai lịch này nên tự giác đi tìm căn phòng trống nào đó quét dọn một chút rồi nghỉ ngơi, trải qua đêm đầu tiên an toàn của anh ta, nhưng không, Ân Tu tắt đèn thì anh ta cũng đứng yên bất động.
“Thật sự không muốn biết tên của tôi sao?” Tiếng nói của anh ta lại vang lên sau vài giây yên tĩnh.
Trả lời anh ta là sự yên lặng của căn nhà, Ân Tu không có phản ứng gì.
“Tại sao cậu lại mang theo đao đi ngủ? Là do sợ tôi sao?”
Căn nhà vẫn im như thóc.
*Im như thóc: 1. Câm như thóc: Bị đuối lí, nó cứng họng câm như thóc. 2. Nằm im, không động tĩnh, không làm gì: Bọn địch cứ nằm im như thóc, không dám nổ súng.
“Được thôi.” Tiếng cười của người đàn ông có chút thờ ơ, anh ta quay người đi đến chiếc ghế trong phòng rồi ngồi xuống, không lau chùi vết ướt trên người cũng không đi ngủ mà chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối, chậm rãi nhìn về phía Ân Tu nói: “Ngủ ngon.”
Khoảnh khắc thanh âm nhẹ nhàng của anh ta vang lên, ý thức vốn nên cảnh giác của Ân Tu bỗng nhiên trở nên giống như bị hôn mê vậy, mi mắt dần dần nặng trĩu, bắt đầu không tự chủ mà rũ xuống, cho đến khi hoàn toàn khép lại.
Tiếng mưa rơi bên tai dần trở nên mơ hồ, Ân Tu nửa tỉnh nửa mê, cậu có thể nghe được tiếng bước chân vội vàng của người chơi đang chạy về nhà, nhưng ý thức lại không có cách nào thoát ra được.
Trấn nhỏ vẫn có những quỷ quái khác ngoài Dạ Nương Nương, nhưng mà bọn chúng đều không thể vào nhà được, chỉ có thể ở trước cửa nhà người chơi gõ cửa vài cái, hòng dụ dỗ bọn họ ra ngoài, sau đó truy đuổi giết chết người chơi.
Vậy thứ đang ngồi trong nhà cậu, nhìn cậu chằm chằm là cái gì?
Người chơi?
Hiển nhiên không phải.
Quỷ quái của trấn nhỏ?
Không có khả nắng lắm, đến Dạ Nương Nương còn không thể xuất hiện lúc trời mưa, nhưng anh ta lại xuất hiện rồi, còn ngồi trong nhà cậu nữa.
Ân Tu nghe thấy động tác anh ta đứng dậy khỏi ghế, đạp lên bóng tối đến bên cạnh giường rồi ngồi xổm xuống bên đầu giường.
Sự yên tĩnh dai dẳng và ánh nhìn không thể phớt lờ này làm Ân Tu nổi cả da gà.
Không biết trời đã tạnh mưa từ lúc nào, mấy người chơi đều đã trở về nhà của mình, quyền hạn hoạt động ban đêm tại trấn nhỏ lần nữa rơi vào tay lũ quỷ quái.
Người đàn ông ngồi bên giường rốt cuộc giống như không nhịn được nữa mà vươn tay về phía cậu.
Đồm độp đồm độp – –
Con hẻm vào đêm khuya lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc, nó nằm rạp xuống đất bò qua vũng nước, chậm rãi tiến thẳng về phía cửa nhà Ân Tu.
Thân hình to lớn dịch chuyển đến cửa nhà Ân Tu, trong đêm vang lên tiếng gõ cửa “thùng thùng“.
Dạ Nương Nương quay lại rồi.
‐ - - - -
KHÔNG REUP, CHUYỂN VER, BLA BLA BLA
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad @tuyetnhi0753 và tyt
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương