Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 12



Ý cười trên mặt Ôn Dao không giảm: "Thẩm Từ thích ăn gì, cậu tự đi mà hỏi, em ấy là chồng chưa cưới của cậu, đâu phải của tôi."

Tần Ức nhíu mày: "Anh có nói không?"

Ôn Dao: "Lần trước cậu hỏi số đo quần áo, tôi đã nói cho cậu rồi, lần này cậu tự đi hỏi có gì khó đâu?

Tần Ức có chút bực bội: "Em ấy biết tôi thích thứ gì, nếu như tôi không biết em ấy thích gì, chẳng phải sẽ lộ ra tôi không quan tâm, chú ý đến người ta sao?"

Ôn Dao nghe lời này, nhịn không được nhìn hắn từ đầu đến chân lần nữa, biểu cảm khó tin: "Tôi không nghe lầm chứ, Tần thiếu của chúng ta cao cao tại thượng, không coi ai ra gì thế mà bắt đầu để ý cảm thụ của người khác rồi?"

"... Tần Ôn Dao!" Tần Ức nghe ra chế nhạo trong giọng anh, có chút thẹn quá hoá giận, ngón tay nắm chặt, kiên nhẫn gần như khô kiệt, "Rốt cuộc là anh có biết không? Nếu như không biết, đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi."

"Bánh kem chocolate."

"Cái gì?"

"Thẩm Từ thích ăn nhất bánh kem chocolate, có thêm dâu tây thì càng tốt." Ôn Dao nói, "thực ra em ấy không có gì là không thích, phần lớn đồ ăn cậu có thể nghĩ tới thì em ấy đều ăn, có điều hơi thiên vị bánh kem chocolate."

"Ừm, " đáp án này rốt cục Tần Ức cũng hài lòng, "Coi như anh còn dùng được."

Ôn Dao không để ý đến câu " khẳng định của Tần Ức", anh đi tới cửa: "Thẩm Triệu Thành bên kia tôi sẽ tiếp tục theo dõi, đi đây."

Lần này Tần Ức không có ngăn anh lại, mắt nhìn theo anh rời khỏi thư phòng, lẩm bẩm: "Bánh kem Chocolate à..."

*

Thẩm Từ luyện đến trưa, nhưng nghĩ tới Ôn Dao với Tần Ức lại không an tâm cho lắm.

Cậu không nghĩ ra vì sao hai người này lại khó đối phó như vậy, phần diễn của Ôn Dao trong nguyên tác quá ít, cũng không tiếp xúc gì với Tần Ức, cho dù cậu cầm kịch bản, cũng đoán không ra hai người này có ân oán gì với nhau.

Thẩm Từ thở ra một hơi, khép nắp phím đàn lại, vuốt vuốt đầu ngón tay hơi đau của mình—— rõ ràng phương pháp Tần Ức chỉ không sai, nhưng cỗ thân thể này thực quá mong manh, mỗi lần luyện đàn xong ngón tay đều đau.

Cậu đứng dậy rời phòng đàn, thấy Tần Ức đã quay lại phòng ngủ, hắn ngẩng đầu nhìn cậu: "Trạng thái của cậu hôm nay không tốt."

Thẩm Từ bị hắn chọc thủng, không khỏi đỏ mặt, ngồi xuống cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, anh không thích Ôn Dao ca sao?"

Tần Ức mi tâm xuất hiện nếp nhăn: "Vì anh ta nên luyện đàn không được?"

Thẩm Từ: "Không phải, em sợ anh không thích ảnh, lại thuận theo em khiến bản thân không vui. Nếu anh thật sự không muốn nhìn thấy hắn anh ấy..."

Tần Ức nghe vậy, hơi động, lông mày nhíu lại, hắn im lặng thở dài: "Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ta là tôi gọi đến, cứ cho là ngứa mắt, cũng không đến nỗi để trong lòng."

Hắn dừng một chút, có chút không xác định hỏi: "Trong mắt cậu tôi không hiểu nhân tình hả?"

"Hả?" Thẩm Từ sửng sốt, vội khoát tay, "Không có không có, tuyệt đối không có!"

Cậu đưa mặt tới gần, đưa tay ôm cổ đối phương: "Ca ca khéo hiểu lòng người nhất."

Tần Ức nghiêng mặt qua một bên: "Đừng sáp tới gần."

Thẩm Từ buông hắn ra, lại hỏi: "Ôn Dao ca còn ở trong nhà không?"

"Đi rồi."



"Đi rồi?"

"Anh ta không muốn ở biệt thự, không muốn làm bóng đèn."

Thẩm Từ nhìn khuôn mặt tuấn tú người sống chớ gần của Tần thiếu, mặt không đổi sắc phun hai chữ "Bóng đèn", liền nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Có gì buồn cười?" Tần Ức lại lần nữa nhíu mày, "Nguyên văn anh ta nói như vậy."

"Em biết, em biết, " Thẩm Từ đưa tay chạm vào mi tâm đối phương, nhẹ nhàng xoa phẳng chân mày nhíu chặt, "Đừng lúc nào cũng nhíu mày, sẽ có nếp nhăn."

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Từ vội thu tay lại, nghe thấy Tần Ức lên tiếng "Vào đi."

"Tần thiếu, " quản gia bưng khay đứng trước cửa, "Bánh kem của ngài."

Thẩm Từ đứng dậy đi lấy, liền thấy bên trong là một cái bánh kem chocolate, phía trên trang trí thêm ít dâu tươi với việt quất, thoạt nhìn vừa mới làm xong, chocolate còn chưa kịp đông.

Thẩm Từ nhìn thấy bánh kem, hai mắt như phát sáng, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay sinh nhật của ai ạ?"

"Không sinh nhật của ai, làm cho cậu." Tần Ức cho quản gia một ánh mắt, ra hiệu ông có thể đi.

Thẩm Từ để bánh lên bàn, nuốt nước miếng, nhưng vẫn nhịn xuống: "Sao lại đột nhiên làm bánh cho em vậy? Với lại, sao anh biết em thích ăn cái này?"

Tần Ức nghe câu này, liền biết Tần Ôn Dao không lừa hắn, trong lòng có cảm giác thoả mãn đến kì lạ, ngữ khí cũng nhu hòa hơn nhiều: "Cậu cho tôi kẹo, tôi đưa bánh lại cho cậu, có qua có lại."

Thẩm Từ hưng phấn xoay người ôm hắn, dùng mặt mình cọ gò má của đối phương: "Cảm ơn ca ca!"

Tần Ức vội vàng đẩy cậu ra: "Đừng làm rộn, nhanh ăn bánh của cậu đi."

Thẩm Từ lúc này mới buông hắn ra, cầm dao cắt bánh, lại chậm chạp không tìm chỗ hạ dao, đành phải ngẩng đầu hỏi Tần Ức: "Anh ăn miếng nào?"

"Tôi không ăn, cậu ăn đi."

"Em một người không ăn hết được, " Thẩm Từ hạ quyết tâm, cắt một miếng nhiều dâu tây nhất, đặt ở trong đĩa đưa cho hắn, "Ca ca giúp em một miếng đi."

Tần Ức nhìn bánh kem trong đĩa, lông mày lại có xu hướng muốn nhíu lại, Thẩm Từ dùng nĩa ghim một miếng dâu, đưa tới bên miệng hắn: "Há miệng nào, a ~~ "

Tần Ức biểu cảm cổ quái, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn hé miệng, cắn miếng dâu tây.

Trên dâu tây còn dính chút chocolate, vừa ngọt vừa chua.

Tần Ức cầm nĩa, xắn một miếng bánh kem cho vào miệng, chocolate mềm mại tan ngay ở đầu lưỡi, kết hợp với vị chua của dâu tây, ngọt mà không ngấy.

Hắn bỗng nhiên hiểu đôi chút vì sao Thẩm Từ thích ăn cái này.

Thẩm Từ nháy mắt nhìn hắn: "Ăn ngon không?"

"Ừm."

Thẩm Từ thấy hắn ăn, hài lòng cắt một miếng cho mình —— cậu chưa từng ăn bánh kem chocolate, lần trước thật vất vả mới hạ quyết tâm tự mua cho mình một cái, kết quả vừa ra khỏi tiệm bánh liền bị xe tải ôm hôn đằm thắm, không những chưa được ăn bánh, mà còn bay mạng.

Cũng may ông trời có mắt, cho cậu cơ hội sống lại.



Cậu nghiêm túc ăn bánh, mỗi một miếng đều trân quý mà nhấm nháp, giống như đời này chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.

Cậu không để ý mà ăn hết bánh kem, chỉ còn miếng cuối cùng, bỗng dừng lại, không đành lòng ăn tiếp.

"Ăn đi, " Tần Ức mở miệng nói, " còn muốn ăn thì nói phòng bếp làm cho cậu, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Thẩm Từ ngẩng đầu nhìn Tần Ức, nội tâm ngọt gần như chua xót, lời nói ra cũng run run: "Được."

*

Bởi vì toàn bộ sự chú ý đều dùng để ăn bánh, Thẩm Từ đến cuối cũng không thể hỏi Tần Ức làm sao biết cậu thích ăn bánh chocolate, chẳng qua này cũng không phải trọng điểm, dù sao Tần thiếu thủ đoạn thông thiên, muốn biết điều gì về cậu cũng đơn giản.

Lý Tử Tinh đáp ứng trong ba ngày trả lại dây chuyền, trong ba ngày này, Thẩm Từ vẫn như cũ, ban ngày luyện đàn, ban đêm giúp Tần Ức tắm rửa, mát xa, cũng không biết có phải là cậu xoa bóp có hiệu quả hay không, thời gian Tần Ức đau thần kinh dường như được rút ngắn, nhịn một chút miễn cưỡng có thể vượt qua, không đến mức mò dậy uống rượu.

NHƯNG chân vẫn luôn không có cảm giác, Thẩm Từ trong lòng cũng rõ chuyện này không vội vàng được, cậu mới đến Tần gia một tuần, không có khả năng khôi phục thương tổn đã năm tháng được.

Dù trong lòng biết rõ, nhưng cậu vẫn có chút sốt ruột, cậu muốn Tần Ức nhanh tốt lên, nhanh trở lại trước đàn dương cầm, trở lại sân khấu thuộc về hắn.

Thiên tài dương cầm không thể ở đây mãi.

Buổi tối ngày thứ ba Thẩm Từ nhận được điện thoại chuyển phát nhanh gọi tới.

Cậu cũng chẳng nghĩ tại sao Lý Tử Tinh lại gửi chuyển phát nhanh, mà không tự mình mang tới Tần gia để trả. Cậu nhận kiện hàng từ anh trai giao hàng, cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình hơi quái lạ, có thể là bị kinh ngạc bởi nơi biệt thự âm u này mà cũng có người ở.

Thẩm Từ cầm hộp về lại phòng, khui hộp trước mặt Tần Ức, Tần Ức lập tức dừng việc đang làm, nhìn về phía cậu.

Hộp chuyển phát nhanh gói cực kỳ chặt chẽ ba tầng trong ba tầng ngoài, Thẩm Từ khui cả buổi mới xong, bên trong là một hộp trang sức nhỏ, cậu kiềm chế kích động, mở hộp ra.

Dây chuyền bạc lẳng lặng nằm trong hộp trang sức, Thẩm Từ vừa định thả lỏng không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt biến đổi.

Tần Ức chú ý tới biểu cảm của cậu không đúng, hỏi: "Sao thế?"

Thẩm Từ lấy dây chuyền từ trong hộp ra, mặt dây chuyền hình tròn chạm rỗng, bên trong đáng lẽ có một viên ngọc phỉ thúy(¹) mà bây giờ...

Trống rỗng.

Thẩm Từ đồng tử co rút, gần như hốt hoảng gỡ mặt dây chuyền xuống, nhẹ nhàng xoay mở, liền thấy mặt dây hình tròn quả thật trống không, cái gì cũng không có.

Lý Tử Tinh lừa cậu?

Sau đó, cậu phát hiện trong hộp trang sức còn có thứ khác, là một tờ giấy, trong lòng cậu nhất thời dâng lên dự cảm bất thường, mở tờ giấy ra liền thấy phía trên viết:

【Thật xin lỗi Thẩm Từ! Tôi thật không muốn lấy dây chuyền của cậu, là cha cậu ép tôi! Điểm yếu nhà tôi trong tay ông ta, nếu không nghe theo sẽ chết chắc! Cha cậu lấy viên phỉ thúy đi rồi, xin cậu bỏ qua cho tôi!Thực lòng rất xin lỗi rất xin lỗi!】

Thẩm Từ trong đầu "Oanh" một tiếng, chỉ cảm thấy tê dại từ đầu đến chân, đầu ngón tay trở nên lạnh buốt, tay không khống chế run lên, tờ giấy rớt khỏi tay.

Đây là đồ mẹ để lại cho cậu, là di vật duy nhất!

Thẩm Triệu Thành lấy viên phỉ thúy, đơn giản là muốn mang đi bán lấy tiền, bây giờ đã qua nhiều ngày như vậy...

Thẩm Từ bỗng nhiên cảm thấy cực kì khó thở, cậu không thể nói đây là cảm giác gì, chỉ biết mình giống như không thể thở nổi, trước mắt tối sầm lại, cảnh tượng quanh mình giống như thủy triều, đầu gối cậu mềm nhũn, thân thể không tự chủ mà ngã quỵ ra sau.

Tần Ức hoàn toàn không ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống này, gần như vô thức vươn tay, một tay ôm lấy thiếu niên vào lồng ngực: "Thẩm Từ!"
Chương trước Chương tiếp