Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Chương 64
Edit: Mều.
Tần Ức có vẻ hơi ngượng ngùng, quay đầu nhìn Ôn Dao một cái, mà anh cũng không có ý gì muốn giúp hắn, vẻ mặt thích thú ngồi xem.
Tần Ức ho khan một tiếng đành phải tự mình nói: “Năm đó đúng là em mới năm tuổi, anh biết em là bởi vì…em đã cứu anh.”
Thẩm Từ càng thêm kinh ngạc, cảm thấy nội dung nghe được trong vòng năm phút này còn chấn kinh hơn chuyện một năm qua nhiều: “Năm tuổi…em cứu anh?” (?)
Nếu nói một đứa bé năm tuổi làm chuyện gì đó để cứu một người bạn đồng trang lứa thì còn có thể, nhưng để cứu thiếu niên lớn hơn mình tám tuổi thì không tin tưởng được. Thẩm Từ không thể nghĩ ra là “cứu” như thế nào, hay là Tần Ức đang ám chỉ không phải là cứu mạng mà là “cứu” ở nghĩa khác.
Nhưng rồi, lời Tần Ức phủ định suy đoán của cậu: “Em không nhớ thật rồi.”
Thẩm Từ thầm nghĩ cậu vốn không có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên là không biết những chuyện khi còn nhỏ, trong sách cũng không nhắc tới. Chính bản thân cậu cũng không nhớ được chuyện lúc năm tuổi.
Tần Ức chậm rãi hít vào một hơi, cuối cùng cũng thổ lộ ra ký ức chôn giấu đã lâu: “Anh nhớ đã từng nói với em, vì để trả thù Tần Tiềm, anh bị chẩn đoán rối loạn lưỡng cực phải không?”
“Sau chẩn đoán anh không chữa bệnh kịp thời, vì mẹ, vì Tần Tiềm, anh cảm thấy hoang mang về tương lai, anh không đi học, bản thân cũng không biết mình đang muốn gì.”
Hắn dừng giây lát, rũ mắt: “Lúc đó anh rất đau khổ, giai đoạn đó kéo dài hai năm. Sau hai năm, một ngày nào đó bởi vì phát tác trầm cảm, anh đi trên đường đột nhiên rất muốn chết.”
Nghe thấy hai chữ “muốn chết” trong lòng Thẩm Từ nhảy dựng, có hơi sợ hắn nhớ lại thời kỳ đau khổ sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực, nhưng nhìn biểu cảm của hắn vẫn bình tĩnh, đành nhịn xuống lời nói đã đến bên miệng.
Tần Ức: “Cách chết nhanh nhất lúc đó chính là chạy ra giữa đường cho xe tung, khi anh chuẩn bị qua đường thì bỗng bị ai đó kéo lại, anh vừa cúi đầu thì phát hiện ra là một cậu bé khoảng bốn năm tuổi. Cậu bé nắm lấy tay anh, dùng giọng nói nớt ngây ngô nói với anh “Anh ơi, qua đường phải chờ đèn đỏ, đèn xanh không được qua đường ạ”.
Thẩm Từ có hơi không chắc lắm: “Đứa trẻ kia là em thật sao?”
“Ừm,” Tần Ức cười cười, “Rất khó tin phải không, ở trên đường vậy mà có thể gặp được lòng tốt của người lạ. Lúc đó anh rất ngạc nhiên, bỗng ý nghĩ muốn tự sát trong đầu biến mất.”
Thẩm Từ mở miệng, lại không biết nói gì, qua một lúc mới nói: “Cho nên, anh không thích người khác gọi anh là anh (ca ca), chẳng lẽ là do lúc đó em gọi anh là anh sao?”
Tần Ức chậm rãi gật đầu: “Lúc đó mẹ em cũng ở đó, thấy em nói chuyện với người lạ nên chắc là xấu hổ, vội kéo em về còn nói xin lỗi với anh, bà dặn em không được tùy tiện lôi kéo người lạ. Hình như lúc ấy em thấy oan ức lắm, nói với bà “nhưng nhìn anh không được vui”, xong cho anh một nắm kẹo, nói với anh là “lúc anh buồn, ăn một viên kẹo sẽ vui vẻ”.
Nghe hắn nhắc tới ‘kẹo’, Thẩm Từ khẽ mở to mắt: “Nên kẹo để ở đầu giường là…”
“Cùng loại với kẹo mà em cho anh, không phải kẹo gì đắt tiền. Có lẽ là trẻ con thích loại giấy gói kẹo lấp lánh nên em mới mua nó.”
Thích giấy gói kẹo lấp lánh…
Thẩm Từ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ —- bản thân cậu cũng sẽ mua loại kẹo đó, nhưng lý do mua là vì nó rất rẻ.
Mười mấy năm trước, kinh tế Thẩm gia khá tốt, nguyên chủ không đến mức chỉ có thể ăn loại kẹo rẻ tiền này được. Có lẽ suy nghĩ trẻ con tò mò với giấy gói kẹo lấp lánh của Tần Ức là đúng.
“Có phải do em kéo anh lúc anh có ý định tự sát, nên anh bắt đầu để ý tới em sao?” Thẩm Từ hỏi, “Kể cả việc mua lại đàn của em, với cả…liên hôn với Thẩm gia cũng do anh tính toán?”
“Ừm,” Tần Ức thoải mái thừa nhận, “Khi anh biết chuyện Thẩm gia liền muốn em rời khỏi nơi đó, lại không muốn Thẩm Triệu Thành biết anh làm thế vì em, cho nên chỉ đề cập đến vấn đề liên hôn chứ không nói muốn cưới ai. Anh trai em quanh năm ở nước ngoài nhất định là người thừa kế tốt, Thẩm Triệu Thành chắc chắn sẽ không chọn hắn, em gái em lại chỉ mới học tiểu học, cho nên chỉ có em.”
Tâm tình Thẩm Từ phức tạp, bản thân đã từng suy đoán có phải Tần Ức cố ý nhắm tới cậu hay không, nhưng lại cảm thấy mình tự mình đa tình, nên phủ định luôn.
Cậu thử thăm dò: “Nên là anh kiên trì chịu nhiều đau khổ như vậy, là bởi vì em sao?”
Tần Ức thở dài: “Có thể nói, sau khi bị em kéo khỏi bờ vực tự tử anh bắt đầu sinh ra ý muốn chữa bệnh, vì thế dưới sự giúp đỡ của quản gia liên hệ được một chuyên gia về phương diện này, chính là cha của Lục Hành. Ông ấy vẫn luôn đảm nhiệm vị trí bác sĩ tâm lý của anh cho đến lúc ông về hưu, thời gian đó bệnh tình được khống chế khá ổn định.”
Giống như những gì Lục Hành đã từng nói.
Bác sĩ Lục nói Tần Ức tìm bọn họ, bảo muốn chữa bệnh, Thẩm Từ lại không nghĩ tới nguyên nhân sâu xa của “nghĩ thông suốt” là do mình.
Cậu mím môi, trong lòng càng thêm chua xót.
Chỉ vì gặp được lòng tốt của người lạ lại khiến người đàn ông này khắc cốt ghi tâm mười mấy năm. Chỉ cho một nắm kẹo, lại khiến hắn liều mạng dùng hết thảy vốn liếng mà trả ơn.
Bởi vì chưa từng được ai yêu thương nên mới có thể coi trọng trân quý chút lòng tốt nhỏ bé ấy.
Thật giống chú mèo hoang mà cậu vô tình gặp được, cho nó chút đồ ăn thừa, chú mèo lại nhớ kỹ, mỗi lần Thẩm Từ đi ngang qua, nó sẽ chạy ra cọ cọ chân cậu rồi kêu meo meo, tựa như nó vẫn luôn ở đó chờ cậu vậy.
Điểm khác nhau duy nhất chính là từ khi cậu chuyển tới nhà đi, không còn ‘vô tình’ gặp được chú mèo ấy nữa, nhưng lại gặp lại Tần Ức sau mười mấy năm.
Thẩm Từ nhịn không được đưa tay ôm lấy người trước mặt, hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương.
Ngoài hôn ra cậu không tìm thấy lời nào thích hợp để nói vào lúc này.
Nụ hôn bất ngờ này làm Tần Ức hơi giật mình, thân thể nhanh hơn não, tự giác đáp lại cậu.
Ôn Dao bị bỏ quên một bên, nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, không biết có phải hai người này đã quên mất anh còn ở đây hay không.
Chịu đựng bọn họ vô tư hôn nhau mấy phút, anh thật sự nhìn hết nổi mà ho mạnh hai tiếng: “Gần xong rồi, Tần Ức, Tôi khuyên cậu vẫn nên nói cho xong chuyện, lỡ sau này không còn cơ hội đâu.”
Thẩm Từ đột nhiên nghe thấy giọng của anh, hoảng hốt, vội buông Tần Ức ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, thầm nghĩ sao mình lại kích động đến nỗi quên mất ở đây còn có người.
Tần Ức chưa thấy đủ, không vui liếc Ôn Dao một cái.
Thẩm Từ ngồi lại chỗ mình, vội nói qua chuyện khác: “Anh bảo nói gì cho xong vậy? Còn giấu em chuyện gì à?”
Ôn Dao nhìn Tần Ức, thấy hắn không muốn nói chuyện đành phải chủ động khơi mào chủ đề: “Giải thích nhanh đi, quan hệ của chúng ta?”
“Quan hệ của hai anh?” Thẩm Từ nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cảm thấy mọi thứ trở nên phức tạp, đầu óc căng ra, đột nhiên nghĩ tới một suy đoán táo bạo: “Anh à, anh ngoại tình? Yêu Ôn Dao?”
Hai người đồng thời nheo mắt nhìn nhau, đều thấy được sự ghét bỏ sâu sắc trong mắt đối phương.
Tần Ức miễn cưỡng nói sự thật: “Anh ta là anh trai của anh.”
Ôn Dao bổ sung: “Cùng cha khác mẹ.”
Thẩm Từ biểu diễn một màn chấn động quái lạ, miệng mở ra không khép lại được, còn cho là mình bị ảo giác: “Gì….gì cơ?”
Ôn Dao với Tần Ức…cùng cha khác mẹ?!
“Nhưng mà,” Vẻ mặt cậu khó tin mà nói, “Không phải Tần Tiềm chỉ kết hôn một lần thôi sao? Ông ta ngoại tình? Không đúng, Ôn Dao lớn tuổi hơn, anh ấy là anh trai anh…”
Thẩm Từ bị mối quan hệ hỗn loạn này làm cho mơ hồ, Tần Ức không giận nói: “Anh ta là con riêng, “vô tình” có anh ta trước khi kết hôn với mẹ anh.”
“Tần Tiềm là rác rưởi, mẹ anh ta cũng không phải người tốt lành gì. Tần Tiềm không sử dụng biện pháp an toàn, sau khi biết bà ta có thai thì đưa tiền phá thai, bà ta không chịu, ngang ngược muốn sinh đứa nhỏ để có thể tiếp tục tìm Tần Tiềm đòi tiền. Tần Tiềm dưới cơn tức giận bèn cho bà ta sáu trăm vạn để bà ta cút, kết quả là bà ta cầm tiền đi cờ bạc ăn nhậu, chẳng mấy chốc mà tiêu hết sạch.”
Hắn nhìn Ôn Dao, tiếp tục nói: “Sinh con chỉ vì muốn tiền, đương nhiên là không có tình cảm với nó, Tần Tiềm cũng không muốn nuôi, thậm chí còn không thèm nhận mình có con riêng, Ôn Dao phải sống ở cô nhi viện. Buồn cười hơn là người đàn bà này tiêu xài hết 600 vạn, vì kiếm sống không thể không uống rượu hầu ngủ với đàn ông, nhưng một ngày nọ, bà ta chết vì ngộ độc rượu.”
“Bà ta họ Ôn, nhưng trên căn cước công dân lại là “Tần Ôn Dao”, anh ta cảm thấy Tần Tiềm còn đê tiện hơn mẹ mình, nên thà họ Ôn còn hơn họ Tần, sửa lại tên thành ‘Ôn Dao’.”
Thẩm Từ lại bị lượng thông tin khổng lồ đập cho mất hồn, qua lúc lâu mới bình tĩnh lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Anh Ôn Dao…”
“Không cần đồng tình với anh đâu,” Ôn Dao cắt ngang lời cậu, “Thật ra, anh thấy Tần Tiềm không thừa nhận anh là con riêng của ông ta khá tốt, ít ra không phải gọi rác rưởi là cha giống người nào đó — Bọn anh công nhận Tần thiếu là người thừa kế của Tần gia, thời thời khắc mang theo vầng sáng “con trai của Tần Tiềm” chói lọi.”
Tần Ức hơi nâng khóe miệng: “Thế à, xét về địa vị mà nói thì tôi là chủ còn anh chỉ là một vệ sĩ tôi thuê.”
Hai người này lại mở bát khịa kháy nhau, Thẩm Từ nhìn ra bọn họ thật sự là không hợp nhau.
…Mà khoan.
Cậu bỗng hiểu ra điều gì: “Vậy là hai anh đã quen biết từ trước, anh Ôn Dao làm vệ sĩ cho em cũng vì….”
“Đúng vậy, là anh bảo cậu ta thẳng thắn với em,” Ôn Dao nói trước Tần Ức, “Em cảm thấy Thẩm Triệu Thành sẽ thuê vệ sĩ cho em không? Anh bị người nào đó sắp xếp bên cạnh em, tự mình tìm ông ta nói một tháng chỉ cần 2000 tệ, chịu thương chịu khó còn có thể bảo vệ con ông ta, có khác gì tạo tiếng thơm cho ông ta đâu? Nếu không phải có người nào đó trả tiền dư giả chắc anh đã sớm chết đói rồi.”
Tần Ức vội che miệng ho khan hai tiếng, giọng điệu có hơi chột dạ: “Tiểu Từ, em nghe anh giải thích, lúc đó bởi vì…anh biết tin mẹ em mất nên không yên tâm, mới để Ôn Dao ở cạnh bảo vệ em.”
“Anh còn biết mẹ em qua đời khi nào luôn sao?” Biểu tình Thẩm Từ càng thêm kỳ quái, “Anh…”
“Chuyện đó xảy ra sau lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,” Tần Ức giải thích, “Lúc đó anh không biết em là ai, chỉ biết tìm kiếm thông qua hình ảnh của mẹ em —- Đến lúc tìm ra thì lại nhận được tin tức bà bệnh nặng, chưa tới hai tháng đã qua đời.”
Thẩm Từ không có tình cảm gì với mẹ của nguyên chủ, tất cả hiểu biết của cậu về chỉ có chiếc vòng cổ, nhưng giờ phút này, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên nỗi khó chịu không thể lý giải, cứ như mẹ của nguyên chủ là mẹ của cậu vậy.
Tần Ức lại nói: “Nghe nói mẹ em qua đời đã tạo nên đả kích lớn với em, anh không yên tâm nên muốn tìm một người có thể tiếp xúc, theo sát em. Anh tìm tới Ôn Dao để anh ta làm vệ sĩ, chứ không phải để giám sát đời sống của em, xin lỗi em.”
“Cái này anh có thể làm chứng,” Ôn Dao hiếm khi có ý tốt với Tần Ức, “Anh chỉ báo cáo là sức khỏe của em có ổn không, không nói thêm điều gì khác. Muốn moi thông tin của em từ chỗ không có dễ, trước khi em đến Tần gia anh phá lệ một lần, nói cho cậu ta biết size quần áo với lại em thích ăn bánh kem socola mà thôi.”
“Ngay cả chuyện em ngưỡng mộ cậu ta anh cũng không nói, ngày em tới cậu ta biết, còn chạy theo hỏi tại sao không nói cho cậu ta biết sớm. Anh đương nhiên sẽ không nói rồi, lỡ biết em có hảo cảm với cậu ta, cậu ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, không quý trọng cảm tình của em thì làm sao giờ?”
Tần Ức liếc anh một cái cảnh cáo anh cái không nên nói thì đừng nói.
Thẩm Từ nghe thấy hai chữ “ngưỡng mộ” sắc mặt thay đổi: “Anh vừa nói gì cơ? Em ngưỡng mộ anh ấy?”
“Đúng vậy, em không nhớ à?” Ôn Dao có chút ngạc nhiên, ý thức được mình đã nhắc đến chủ đề không nên nói, vội lấp liếm, “Không nhớ cũng không sao, không ngưỡng mộ là tốt nhất, em không kém cạnh gì cậu ta hết á.”
Thẩm Từ hoàn toàn không lọt tai mấy lời anh nói, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Nguyên chủ…ngưỡng mộ Tần Ức?
Tần Ức có vẻ hơi ngượng ngùng, quay đầu nhìn Ôn Dao một cái, mà anh cũng không có ý gì muốn giúp hắn, vẻ mặt thích thú ngồi xem.
Tần Ức ho khan một tiếng đành phải tự mình nói: “Năm đó đúng là em mới năm tuổi, anh biết em là bởi vì…em đã cứu anh.”
Thẩm Từ càng thêm kinh ngạc, cảm thấy nội dung nghe được trong vòng năm phút này còn chấn kinh hơn chuyện một năm qua nhiều: “Năm tuổi…em cứu anh?” (?)
Nếu nói một đứa bé năm tuổi làm chuyện gì đó để cứu một người bạn đồng trang lứa thì còn có thể, nhưng để cứu thiếu niên lớn hơn mình tám tuổi thì không tin tưởng được. Thẩm Từ không thể nghĩ ra là “cứu” như thế nào, hay là Tần Ức đang ám chỉ không phải là cứu mạng mà là “cứu” ở nghĩa khác.
Nhưng rồi, lời Tần Ức phủ định suy đoán của cậu: “Em không nhớ thật rồi.”
Thẩm Từ thầm nghĩ cậu vốn không có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên là không biết những chuyện khi còn nhỏ, trong sách cũng không nhắc tới. Chính bản thân cậu cũng không nhớ được chuyện lúc năm tuổi.
Tần Ức chậm rãi hít vào một hơi, cuối cùng cũng thổ lộ ra ký ức chôn giấu đã lâu: “Anh nhớ đã từng nói với em, vì để trả thù Tần Tiềm, anh bị chẩn đoán rối loạn lưỡng cực phải không?”
“Sau chẩn đoán anh không chữa bệnh kịp thời, vì mẹ, vì Tần Tiềm, anh cảm thấy hoang mang về tương lai, anh không đi học, bản thân cũng không biết mình đang muốn gì.”
Hắn dừng giây lát, rũ mắt: “Lúc đó anh rất đau khổ, giai đoạn đó kéo dài hai năm. Sau hai năm, một ngày nào đó bởi vì phát tác trầm cảm, anh đi trên đường đột nhiên rất muốn chết.”
Nghe thấy hai chữ “muốn chết” trong lòng Thẩm Từ nhảy dựng, có hơi sợ hắn nhớ lại thời kỳ đau khổ sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực, nhưng nhìn biểu cảm của hắn vẫn bình tĩnh, đành nhịn xuống lời nói đã đến bên miệng.
Tần Ức: “Cách chết nhanh nhất lúc đó chính là chạy ra giữa đường cho xe tung, khi anh chuẩn bị qua đường thì bỗng bị ai đó kéo lại, anh vừa cúi đầu thì phát hiện ra là một cậu bé khoảng bốn năm tuổi. Cậu bé nắm lấy tay anh, dùng giọng nói nớt ngây ngô nói với anh “Anh ơi, qua đường phải chờ đèn đỏ, đèn xanh không được qua đường ạ”.
Thẩm Từ có hơi không chắc lắm: “Đứa trẻ kia là em thật sao?”
“Ừm,” Tần Ức cười cười, “Rất khó tin phải không, ở trên đường vậy mà có thể gặp được lòng tốt của người lạ. Lúc đó anh rất ngạc nhiên, bỗng ý nghĩ muốn tự sát trong đầu biến mất.”
Thẩm Từ mở miệng, lại không biết nói gì, qua một lúc mới nói: “Cho nên, anh không thích người khác gọi anh là anh (ca ca), chẳng lẽ là do lúc đó em gọi anh là anh sao?”
Tần Ức chậm rãi gật đầu: “Lúc đó mẹ em cũng ở đó, thấy em nói chuyện với người lạ nên chắc là xấu hổ, vội kéo em về còn nói xin lỗi với anh, bà dặn em không được tùy tiện lôi kéo người lạ. Hình như lúc ấy em thấy oan ức lắm, nói với bà “nhưng nhìn anh không được vui”, xong cho anh một nắm kẹo, nói với anh là “lúc anh buồn, ăn một viên kẹo sẽ vui vẻ”.
Nghe hắn nhắc tới ‘kẹo’, Thẩm Từ khẽ mở to mắt: “Nên kẹo để ở đầu giường là…”
“Cùng loại với kẹo mà em cho anh, không phải kẹo gì đắt tiền. Có lẽ là trẻ con thích loại giấy gói kẹo lấp lánh nên em mới mua nó.”
Thích giấy gói kẹo lấp lánh…
Thẩm Từ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ —- bản thân cậu cũng sẽ mua loại kẹo đó, nhưng lý do mua là vì nó rất rẻ.
Mười mấy năm trước, kinh tế Thẩm gia khá tốt, nguyên chủ không đến mức chỉ có thể ăn loại kẹo rẻ tiền này được. Có lẽ suy nghĩ trẻ con tò mò với giấy gói kẹo lấp lánh của Tần Ức là đúng.
“Có phải do em kéo anh lúc anh có ý định tự sát, nên anh bắt đầu để ý tới em sao?” Thẩm Từ hỏi, “Kể cả việc mua lại đàn của em, với cả…liên hôn với Thẩm gia cũng do anh tính toán?”
“Ừm,” Tần Ức thoải mái thừa nhận, “Khi anh biết chuyện Thẩm gia liền muốn em rời khỏi nơi đó, lại không muốn Thẩm Triệu Thành biết anh làm thế vì em, cho nên chỉ đề cập đến vấn đề liên hôn chứ không nói muốn cưới ai. Anh trai em quanh năm ở nước ngoài nhất định là người thừa kế tốt, Thẩm Triệu Thành chắc chắn sẽ không chọn hắn, em gái em lại chỉ mới học tiểu học, cho nên chỉ có em.”
Tâm tình Thẩm Từ phức tạp, bản thân đã từng suy đoán có phải Tần Ức cố ý nhắm tới cậu hay không, nhưng lại cảm thấy mình tự mình đa tình, nên phủ định luôn.
Cậu thử thăm dò: “Nên là anh kiên trì chịu nhiều đau khổ như vậy, là bởi vì em sao?”
Tần Ức thở dài: “Có thể nói, sau khi bị em kéo khỏi bờ vực tự tử anh bắt đầu sinh ra ý muốn chữa bệnh, vì thế dưới sự giúp đỡ của quản gia liên hệ được một chuyên gia về phương diện này, chính là cha của Lục Hành. Ông ấy vẫn luôn đảm nhiệm vị trí bác sĩ tâm lý của anh cho đến lúc ông về hưu, thời gian đó bệnh tình được khống chế khá ổn định.”
Giống như những gì Lục Hành đã từng nói.
Bác sĩ Lục nói Tần Ức tìm bọn họ, bảo muốn chữa bệnh, Thẩm Từ lại không nghĩ tới nguyên nhân sâu xa của “nghĩ thông suốt” là do mình.
Cậu mím môi, trong lòng càng thêm chua xót.
Chỉ vì gặp được lòng tốt của người lạ lại khiến người đàn ông này khắc cốt ghi tâm mười mấy năm. Chỉ cho một nắm kẹo, lại khiến hắn liều mạng dùng hết thảy vốn liếng mà trả ơn.
Bởi vì chưa từng được ai yêu thương nên mới có thể coi trọng trân quý chút lòng tốt nhỏ bé ấy.
Thật giống chú mèo hoang mà cậu vô tình gặp được, cho nó chút đồ ăn thừa, chú mèo lại nhớ kỹ, mỗi lần Thẩm Từ đi ngang qua, nó sẽ chạy ra cọ cọ chân cậu rồi kêu meo meo, tựa như nó vẫn luôn ở đó chờ cậu vậy.
Điểm khác nhau duy nhất chính là từ khi cậu chuyển tới nhà đi, không còn ‘vô tình’ gặp được chú mèo ấy nữa, nhưng lại gặp lại Tần Ức sau mười mấy năm.
Thẩm Từ nhịn không được đưa tay ôm lấy người trước mặt, hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương.
Ngoài hôn ra cậu không tìm thấy lời nào thích hợp để nói vào lúc này.
Nụ hôn bất ngờ này làm Tần Ức hơi giật mình, thân thể nhanh hơn não, tự giác đáp lại cậu.
Ôn Dao bị bỏ quên một bên, nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, không biết có phải hai người này đã quên mất anh còn ở đây hay không.
Chịu đựng bọn họ vô tư hôn nhau mấy phút, anh thật sự nhìn hết nổi mà ho mạnh hai tiếng: “Gần xong rồi, Tần Ức, Tôi khuyên cậu vẫn nên nói cho xong chuyện, lỡ sau này không còn cơ hội đâu.”
Thẩm Từ đột nhiên nghe thấy giọng của anh, hoảng hốt, vội buông Tần Ức ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, thầm nghĩ sao mình lại kích động đến nỗi quên mất ở đây còn có người.
Tần Ức chưa thấy đủ, không vui liếc Ôn Dao một cái.
Thẩm Từ ngồi lại chỗ mình, vội nói qua chuyện khác: “Anh bảo nói gì cho xong vậy? Còn giấu em chuyện gì à?”
Ôn Dao nhìn Tần Ức, thấy hắn không muốn nói chuyện đành phải chủ động khơi mào chủ đề: “Giải thích nhanh đi, quan hệ của chúng ta?”
“Quan hệ của hai anh?” Thẩm Từ nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cảm thấy mọi thứ trở nên phức tạp, đầu óc căng ra, đột nhiên nghĩ tới một suy đoán táo bạo: “Anh à, anh ngoại tình? Yêu Ôn Dao?”
Hai người đồng thời nheo mắt nhìn nhau, đều thấy được sự ghét bỏ sâu sắc trong mắt đối phương.
Tần Ức miễn cưỡng nói sự thật: “Anh ta là anh trai của anh.”
Ôn Dao bổ sung: “Cùng cha khác mẹ.”
Thẩm Từ biểu diễn một màn chấn động quái lạ, miệng mở ra không khép lại được, còn cho là mình bị ảo giác: “Gì….gì cơ?”
Ôn Dao với Tần Ức…cùng cha khác mẹ?!
“Nhưng mà,” Vẻ mặt cậu khó tin mà nói, “Không phải Tần Tiềm chỉ kết hôn một lần thôi sao? Ông ta ngoại tình? Không đúng, Ôn Dao lớn tuổi hơn, anh ấy là anh trai anh…”
Thẩm Từ bị mối quan hệ hỗn loạn này làm cho mơ hồ, Tần Ức không giận nói: “Anh ta là con riêng, “vô tình” có anh ta trước khi kết hôn với mẹ anh.”
“Tần Tiềm là rác rưởi, mẹ anh ta cũng không phải người tốt lành gì. Tần Tiềm không sử dụng biện pháp an toàn, sau khi biết bà ta có thai thì đưa tiền phá thai, bà ta không chịu, ngang ngược muốn sinh đứa nhỏ để có thể tiếp tục tìm Tần Tiềm đòi tiền. Tần Tiềm dưới cơn tức giận bèn cho bà ta sáu trăm vạn để bà ta cút, kết quả là bà ta cầm tiền đi cờ bạc ăn nhậu, chẳng mấy chốc mà tiêu hết sạch.”
Hắn nhìn Ôn Dao, tiếp tục nói: “Sinh con chỉ vì muốn tiền, đương nhiên là không có tình cảm với nó, Tần Tiềm cũng không muốn nuôi, thậm chí còn không thèm nhận mình có con riêng, Ôn Dao phải sống ở cô nhi viện. Buồn cười hơn là người đàn bà này tiêu xài hết 600 vạn, vì kiếm sống không thể không uống rượu hầu ngủ với đàn ông, nhưng một ngày nọ, bà ta chết vì ngộ độc rượu.”
“Bà ta họ Ôn, nhưng trên căn cước công dân lại là “Tần Ôn Dao”, anh ta cảm thấy Tần Tiềm còn đê tiện hơn mẹ mình, nên thà họ Ôn còn hơn họ Tần, sửa lại tên thành ‘Ôn Dao’.”
Thẩm Từ lại bị lượng thông tin khổng lồ đập cho mất hồn, qua lúc lâu mới bình tĩnh lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Anh Ôn Dao…”
“Không cần đồng tình với anh đâu,” Ôn Dao cắt ngang lời cậu, “Thật ra, anh thấy Tần Tiềm không thừa nhận anh là con riêng của ông ta khá tốt, ít ra không phải gọi rác rưởi là cha giống người nào đó — Bọn anh công nhận Tần thiếu là người thừa kế của Tần gia, thời thời khắc mang theo vầng sáng “con trai của Tần Tiềm” chói lọi.”
Tần Ức hơi nâng khóe miệng: “Thế à, xét về địa vị mà nói thì tôi là chủ còn anh chỉ là một vệ sĩ tôi thuê.”
Hai người này lại mở bát khịa kháy nhau, Thẩm Từ nhìn ra bọn họ thật sự là không hợp nhau.
…Mà khoan.
Cậu bỗng hiểu ra điều gì: “Vậy là hai anh đã quen biết từ trước, anh Ôn Dao làm vệ sĩ cho em cũng vì….”
“Đúng vậy, là anh bảo cậu ta thẳng thắn với em,” Ôn Dao nói trước Tần Ức, “Em cảm thấy Thẩm Triệu Thành sẽ thuê vệ sĩ cho em không? Anh bị người nào đó sắp xếp bên cạnh em, tự mình tìm ông ta nói một tháng chỉ cần 2000 tệ, chịu thương chịu khó còn có thể bảo vệ con ông ta, có khác gì tạo tiếng thơm cho ông ta đâu? Nếu không phải có người nào đó trả tiền dư giả chắc anh đã sớm chết đói rồi.”
Tần Ức vội che miệng ho khan hai tiếng, giọng điệu có hơi chột dạ: “Tiểu Từ, em nghe anh giải thích, lúc đó bởi vì…anh biết tin mẹ em mất nên không yên tâm, mới để Ôn Dao ở cạnh bảo vệ em.”
“Anh còn biết mẹ em qua đời khi nào luôn sao?” Biểu tình Thẩm Từ càng thêm kỳ quái, “Anh…”
“Chuyện đó xảy ra sau lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,” Tần Ức giải thích, “Lúc đó anh không biết em là ai, chỉ biết tìm kiếm thông qua hình ảnh của mẹ em —- Đến lúc tìm ra thì lại nhận được tin tức bà bệnh nặng, chưa tới hai tháng đã qua đời.”
Thẩm Từ không có tình cảm gì với mẹ của nguyên chủ, tất cả hiểu biết của cậu về chỉ có chiếc vòng cổ, nhưng giờ phút này, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên nỗi khó chịu không thể lý giải, cứ như mẹ của nguyên chủ là mẹ của cậu vậy.
Tần Ức lại nói: “Nghe nói mẹ em qua đời đã tạo nên đả kích lớn với em, anh không yên tâm nên muốn tìm một người có thể tiếp xúc, theo sát em. Anh tìm tới Ôn Dao để anh ta làm vệ sĩ, chứ không phải để giám sát đời sống của em, xin lỗi em.”
“Cái này anh có thể làm chứng,” Ôn Dao hiếm khi có ý tốt với Tần Ức, “Anh chỉ báo cáo là sức khỏe của em có ổn không, không nói thêm điều gì khác. Muốn moi thông tin của em từ chỗ không có dễ, trước khi em đến Tần gia anh phá lệ một lần, nói cho cậu ta biết size quần áo với lại em thích ăn bánh kem socola mà thôi.”
“Ngay cả chuyện em ngưỡng mộ cậu ta anh cũng không nói, ngày em tới cậu ta biết, còn chạy theo hỏi tại sao không nói cho cậu ta biết sớm. Anh đương nhiên sẽ không nói rồi, lỡ biết em có hảo cảm với cậu ta, cậu ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, không quý trọng cảm tình của em thì làm sao giờ?”
Tần Ức liếc anh một cái cảnh cáo anh cái không nên nói thì đừng nói.
Thẩm Từ nghe thấy hai chữ “ngưỡng mộ” sắc mặt thay đổi: “Anh vừa nói gì cơ? Em ngưỡng mộ anh ấy?”
“Đúng vậy, em không nhớ à?” Ôn Dao có chút ngạc nhiên, ý thức được mình đã nhắc đến chủ đề không nên nói, vội lấp liếm, “Không nhớ cũng không sao, không ngưỡng mộ là tốt nhất, em không kém cạnh gì cậu ta hết á.”
Thẩm Từ hoàn toàn không lọt tai mấy lời anh nói, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Nguyên chủ…ngưỡng mộ Tần Ức?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương