Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Chương 51
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Khi nhìn thấy Uông Hải thất đảm rơi vào tuyệt vọng, Chu Giang thu chân lại, giơ tay chỉ xuống Vườn Phù Tương: “Kiểm tra tần suất sử dụng thiết bị bên trong, xem thử khi Trần A Điêu đi vào, thiết bị có tắt tạm thời không.”
Trán Uông Hải túa mồ hôi điên cuồng, hắn biết mình xong đời bèn theo bản năng nhìn về phía Thôi Lương.
Thôi Lương lại chẳng nhìn hắn, thay vào đó chìa ra khuôn mặt lạnh tanh và nói với Trần Tốn: “Xem ra bạn Trần và Đội trưởng Chu đã tính trước từ lâu, hèn chi không hoảng hốt chút nào.”
Ám chỉ cứ như hai người cấu kết.
Trần Tốn: “Vẫn có hoảng hốt, chưa chắc Uông Hải dám khai báo chủ mưu chân chính, nói gì thì nói tính mạng mấy người trong nhà không chừng như bữa cơm qua đêm, muốn thiu là thiu. Về phần thi thể Thôi Vân phía dưới, có khi đồ gã mang trên người cũng bị nghiền ép tới mức hủy hoại bởi vì đất và linh năng. Cả thảy đều có biến số tồn tại.”
A Điêu cau mày, đây cũng là biến số duy nhất trong tính toán ban đầu của cô, nhưng kết quả tồi tệ nhất chỉ chứng minh được cô bị người ta đâm sau lưng thật, tẩu hỏa nhập ma. Do đã chứng minh ra Uông Hải có điều giấu giếm, cô là nạn nhân, đó là sự bất lực của Học phủ Kim Lăng trong lúc giám sát, từ đó hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng cãi nhau với nhà họ Thôi, và dám chắc nhà họ Thôi đành phải nhượng bộ.
Bởi vì bên nhà họ không kinh qua nổi việc bị điều tra.
Đây là ý định của cô.
Nhưng cô chẳng ngờ, không chờ được hiệu trưởng mà lại chờ thấy Trần Tốn.
Đời này cô không mường tượng nổi thì ra ông cụ non ấy có thể nói một hơi nhiều như thế.
Ông cụ non nói tiếp: “Đã có biến số sẽ cần lựa chọn.”
“Bạn Thôi, cậu vẫn chọn được. Là tiến một bước hay lùi một bước, tự cậu quyết định.”
“Lùi lại một bước có xu hướng trời cao biển rộng, thế nhưng tiến một bước… vậy thì chưa chắc. Giới hạn cao nhất là chứng thực việc dùng bọ rùa tâm linh mê hoặc A Điêu làm nó tẩu hỏa nhập ma và nó lỡ tay chôn sống Thôi Vân; giới hạn thấp nhất là chứng minh tay nhà họ Thôi mấy cậu quá dài, bất chấp luật pháp nhúng tay vào việc tuyển sinh của Học phủ. Mặc dù không đến mức khám nhà diệt tộc, nhưng cái giá nhẹ nhất chính là sợ cậu không có cách nào trở thành sinh viên Đại học Kinh Đô rồi.”
Lải nhải, hệt chị gái quản lý trong ký túc xá nữ sinh. Quan tâm và dịu dàng là thế nhưng Thôi Lương chỉ cảm thấy trái tim lạnh ngắt, hắn bị đe dọa.
“Nhưng so với bạn Thôi, có vài người có cuộc sống rất gieo neo, về sau chẳng có quyền lựa chọn.”
Chợt Trần Tốn chuyển giọng điệu, thong thả đi sang. Người khác ngỡ anh muốn đi về phía A Điêu song nào có phải. Anh dừng lại trước mặt một người, vươn tay, đột nhiên nắm lấy cánh tay người ta.
“Triệu Lăng Vân phải không? Hình như vị cựu Thứ sử Triệu đại nhân vừa bị lăng trì xử tử không bao lâu trước cũng mang họ Triệu.”
(P1)
Mọi người: “?”
Sao bỗng nhiên nói đến đây? Nhưng mi tâm A Điêu nhảy lên.
Triệu Du?
Biểu hiện Triệu Lăng Vân cứng còng, ấy mà cậu ta lại nói trong lạnh lùng: “Đúng là Triệu Du ở cùng gia tộc với tôi nhưng từ lâu đã tách ra thành nhiều dòng thứ, huyết thống mỏng manh. Sao, anh Trần cao quý là con trai của tân Thứ sử đại nhân Trần Nhiên mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt người cùng tộc? Vậy anh cần phải giết hàng trăm ngàn người.”
Trần Tốn còn dùng giọng điệu rét căm căm hơn cậu ta mà rằng: “Xét nghiệm DNA của cậu đã được gửi đến viện nghiên cứu, cậu có biết cái gì gọi là con ngoài giá thú không?”
“Mà kể cả toàn bộ con cháu đời sau của ông ta, mấy cậu không có bất kỳ quyền lợi chính trị nào và bị tước quyền học tập.”
“Nói cách khác, chẳng sợ cậu thừa hưởng sự lựa chọn sai lầm của cha mình, phụ thuộc vào một số người, thật ra vẫn không thể chịu nổi một cú.”
Khi nói đến chỗ “không thể chịu đựng nổi một cú”, anh nhấn mạnh từng chữ rẽ rọt tột cùng.
Trên đời này có ít người trông ngăn nắp xinh đẹp là thế, chẳng có sơ hở gì, vậy mà bên trong luôn luôn ẩn giấu một bí mật chết người. Cho dù người đó ngàn tốt chục ngàn lần tốt, một khi bí mật này bị phá vỡ, cả thảy những điều tốt đẹp sẽ hệt như mặt trăng trong gương nước.
Điều kiện tiên quyết không chịu nổi một cú là khi Trần Tốn đích xác tặng cho Triệu Lăng Vân một kích trí mạng.
Đồng tử Triệu Lăng Vân nở to, nói thống thiết: “Tôi chỉ muốn đi học mà thôi, hà cớ gì anh không tha cho tôi? Nhà họ Trần mấy người cứ yên dạ yên lòng như vậy?”
Trông đáng thương quá đi.
Nhưng Trần Tốn là thong thả cho hay: “Loại bọ rùa tâm linh này không tính là quá cao cấp. Nói cho cùng nó có liên quan đến linh hồn tâm linh, muốn dùng nó linh hoạt tối đa cần phải có được máu hoặc lông tóc để lấy dữ liệu DNA trên người nhân vật mục tiêu. Từ lúc con bé thi tới nay chẳng có mấy người tới gần, đơn giản chỉ có mỗi mấy thí sinh là cậu. Vừa mới nhìn thấy bọ rùa kia, tôi đã nhận ra ngay nhà họ Thôi sẽ cho cậu phát huy ra tác dụng là cái chắc. Mà cậu biết rất rõ đám tài nguyên kia không dễ lấy như vậy.”
A, còn chuyện này nữa à?
Trái lại A Điêu nào có hay cách thiết lập của loài bọ rùa ấy, dẫu sao cô không biết nhiều về những công nghệ mới này.
Tầm nhìn vẫn còn quá kém.
Nhìn vẻ mặt chưa quyết định được của Triệu Lăng Vân, Trần Tốn uyển chuyển đề nghị: “Nhưng cũng có khả năng không phải cậu, hay là cậu làm chứng chống lại người khác để chứng minh mình vô tội?”
Những lời này chạm đến người khác.
Người khác = Thôi Lương + các thí sinh khác.
Khi liên quan đến lợi ích thâm niên và và sự trong sạch, hiển nhiên lòng người thấp thỏm tột cùng. Đồng thời về sau Thôi Lương nhất định sẽ bịt miệng tai họa ngầm, còn các thí sinh khác sẽ mất đi lòng trắc ẩn trong nháy mắt.
Vẻ mặt Triệu Lăng Vân càng trắng hơn, bờ môi run lẩy bẩy.
(P2)
Một khi thân phận của cậu ta được chứng minh là con trai tội thần, đã thi đậu đại học thì thôi vì pháp luật có thể rộng rãi hơn đôi chút. Thế nhưng hiện tại cậu ta đang trong giai đoạn thi cử, đừng nói đến Học phủ Kim Lăng, bất kỳ trường trung học bình thường nào cũng không thể thu nhận cậu ta. Đối với cậu ta, việc làm chứng chống lại người khác chẳng có nghĩa lý gì.
Giết người diệt tâm!
Trần Tốn này... khinh thường người ta thái quá!
Triệu Lăng Vân chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề của mình và Triệu Du. Năm ấy Triệu Du tìm được cậu ta, dẫu cho chẳng có cách gì nhận người thân nhưng ông ta lại cho cậu ta chỗ tốt lớn lao. Từ con cháu nghèo khó dòng phụ nhà họ Triệu, cậu ta đã nhận ngay được vô số của nả và đặc quyền và cậu ta đắm mình trong cảm giác này.
Lúc ấy cậu ta có khi nào từng nghĩ tới tiền tài cha mình có được từ tham ô trái pháp luật, xem mạng người như cỏ rác, là thứ sạch sẽ hay chăng?
Chưa hề.
Cho đến khi Triệu Du bỏ mạng.
Cậu ta vẫn đinh ninh rõ ràng từ đầu mình đã là con trai của Thứ sử, hơn nữa vốn có thể dựa vào cơ duyên linh khí sống lại nghiền ép những đứa con khác của Triệu Du, sau này có hy vọng trở thành người đứng đầu chân chính. Kết quả bởi vì biến cố kia, cậu ta vĩnh viễn biến thành đứa con riêng không ai nhận ra. Để có được tài nguyên và thời cơ, cậu ta tiếp nhận lời mời chào của nhà họ Thôi.
Tố chất của cậu ta tốt như vậy, từ đầu nên là người lãnh đạo.
Ra tay với Trần A Điêu hoàn toàn phù hợp với lợi ích và động cơ thù hận của cậu ta, chẳng qua không ngờ đã thất bại.
Thất bại là muôn đời không quay lại được.
Cậu ta xong đời.
“Tôi rồi đời thì anh cũng đừng hòng mà sống, đi chết đi!” Hai mắt Triệu Lăng Vân đỏ kè, rút lưỡi dao sắc bén từ dưới tay áo đâm về phía Trần Tốn gần đó!
Lưỡi dao sắc nhọn tột cùng.
Trần Tốn không nhúc nhích, chỉ tiếp tục xoay nhẫn.
Một vòng vẫn chưa kết thúc.
Quanh cổ Triệu Lăng Vân có một vòng chỉ vàng.
Kéo ra ngoài.
Ngay khi người mang theo lưỡi dao sắc lẻm bay lên giữa không trung, người thầy khi nãy hãy còn đứng trên nóc tòa nhà giảng dạy đã giẫm lên công cụ bay phóng sang.
Trường đao lia qua cổ họng.
Trên bầu trời cao, giết người cắt cổ họng.
Khi xác chết rơi xuống đất, những người trên mặt đất bặt thinh.
Thoạt nhìn như ông chú phổ thông, ra tay lại oai hùng như cơn chớp, dọa chết người.
Nhưng đáng sợ hơn chính là vì sao Triệu Lăng Vân lại chết, bởi vì cậu ta muốn tập kích Trần Tốn, vì sao cậu ta tập kích Trần Tốn?
Bởi vì tuyệt vọng và tức giận.
Như vậy Trần Tốn có biết sẽ ra được kết quả này?
A Điêu: Chắc chắn anh ta biết, bởi vậy từng bước buộc Triệu Lăng Vân tự tìm đường chết, cũng cắt đứt khả năng huyết thống chính cuối cùng của Triệu Du trả thù nhà họ Trần.
Người tẻ nhạt ít nói chợt nói nhiều như vậy hiển nhiên có mục đích, và đó dùng để dẫn dụ người khác phạm sai lầm.
(P3)
Vì cô sao? Chưa chắc, hiển nhiên trước đó Trần Tốn điều tra ra được thân phận của Triệu Lăng Vân, chính là nhằm vào và nhổ cỏ nhổ tận gốc huyết thống chính của Triệu Du.
Vì tố chất của Triệu Lăng Vân không kém, bám vào nhà họ Thôi tất nhiên sẽ có năng lực tạo thành thương tổn đối với nhà họ Trần có nhân số thưa thớt trong tương lai.
Nhìn thi thể mà A Điêu rơi vào trầm tư: Trên đời này cường giả như mây, một Trần Tốn nhũn nhặn đã có năng lực như vậy, còn mình thì sao? Là một con chó bị người ta tính toán và dùng vũ lực giế t chết, hay là… mạnh hơn cả Trần Tốn?
Cô vẫn luôn ý thức được nguy cơ, việc hãm hại liên tục của nhà họ Thôi khiến cô sinh lòng oán giận, cũng sinh ra dã tâm.
Cô chỉ có thể là người thuộc vế thứ hai.
Đám người Trình Chương cũng im bặt.
Bọn họ thi vào lớp 12 Học phủ Kim Lăng, sắp phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học quyết định tương lai, nhưng học sinh lớp 12 của Học phủ này đã kế thừa cuộc chiến bậc cha chú từ đời tám hoánh, đã sớm bước vào giai đoạn đấu tranh giành quyền lực và sinh tử, như Thôi Lương, như Trần Tốn.
Mỗi lời nói bâng quơ dẽ nhàng, gió xuân thành mưa, thật ra có khi toàn là ảo cảnh có độc, ôm bạn vào địa ngục.
Bên kia, Thôi Lương ngỡ ngàng trước mưu kế tàn nhẫn mà Trần Tốn lộ ra trước mắt. Tuy nhiên khi thoáng trông biểu hiện kinh ngạc của Chu Giang nhìn sang ông chú, hắn chợt sinh lòng nghi ngờ: Người này là giáo viên của Học phủ Kim Lăng thật? Vì sao cứ như Chu Giang không biết người này?
Chẳng lẽ… Người này là người của các trường đại học khác, Trần Tốn cũng thông qua kỳ thi riêng*? Không thể, thể chất của hắn bình thường, tố chất tu luyện cũng bình thường, các trường đại học hàng đầu hoàn toàn không thèm nhìn hắn.
*kỳ thi riêng (còn gọi là kỳ thi bảo lãnh): Muốn tham gia phải là học sinh giỏi cấp tỉnh và học sinh đoạt giải trong các cuộc thi quốc gia. Thi theo thông báo của trường đại học đó, tham gia kỳ thi do trường đại học đó tổ chức, nội dung thi do trường đó tự quyết định, thường khó hơn kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhưng người trước mắt dường như không phải là giáo viên của Học phủ Kim Lăng, rất mạnh, thực sự mạnh quá đỗi.
Thôi Lương là một người cực kỳ thông minh, tâm cơ cũng sâu, vì thế cố ý nói: “Vị này công khai giết người trong Học phủ Kim Lăng thế này à. Mặc dù tên này là con trai của tội thần, nhưng chính lệnh triều đình đã đưa ra, chỉ tước đoạt quyền hạn đi học và các quyền khác của dòng dõi trực hệ Triệu Du, không tính người liên đới. Dù cho vừa rồi hắn có ý tập kích mà đánh chết tại chỗ chỉ sợ… Cho nên tiền bối là giáo viên của trường đại học khác sao? Xem ra tôi có duyên với bạn Trần thêm bốn năm nữa.”
Hắn không xác định được người này là giáo viên của trường nào, đừng nói một trong ba trường Đại học Kinh Đô, Đại học Bắc Xuyên và Đại học Minh Hải đấy.
(P4)
Hắn đang thử thăm dò người này.
Người kia cũng đáp lại sự thăm dò của hắn: “Cậu sẽ tiếp tục làm bạn cùng lớp với cậu ấy? Độ khó có khả năng cao đấy.”
Thôi Lương nhíu mày, còn chưa nói cái gì, ông chú này thu vũ khí, ánh sáng linh lực trên găng tay Đồ Cấm Kỵ cũng dập tắt, tựa như chẳng còn ý định xuống tay tiếp, hoặc có khi ông chú chắc chắn Thôi Lương không dám ra tay nữa.
“Suy cho cùng, cậu từ Đại học Kinh Đô muốn được nhận vào Viện Nghiên cứu Khoa học cần học 4 năm rồi tốt nghiệp, kế đó có mấy thành quả phát minh, tiếp đó thông qua các bên tiến cử để vào. Lúc này mới trở thành bạn cùng lớp với cậu ấy được.”
Lúc đó giọng điệu của ông chú này vô cùng giản dị tự nhiên, không hề giả vờ phong thái này nọ, chân thật mang theo phong cách của ông chú giữ cửa, rõ ràng nói cho Thôi Lương biết: Cậu đừng có đùa.
Nhưng A Điêu và những người khác lại ngỡ thấy ảo giác, cái gì cơ, Viện Nghiên cứu Khoa học? Không thể nào, Trần Tốn?
A Điêu theo bản năng nhìn Trần Tốn một cái, như thế anh ta trực tiếp vượt qua hai đợt thi đại học và một bước lên trời?
Chu Giang và các giáo viên khác cũng chửi ** má, điều này không thể nào. Không phải trong lịch sử Học phủ Kim Lăng chưa từng xuất hiện quái vật như vậy, nhưng đều có dấu vết để lần theo. Tuy nhiên thanh danh của Trần Tốn chỉ tập trung vào nhiều lần thi, mặc dù đều là hạng nhất nhưng tuyệt đối không quái thai đến cấp độ này.
Em ấy chỉ là một đứa học sinh giỏi bình bình đứng đầu ba năm liền trong Học phủ Kim Lăng mà thôi, sao lại vào được Viện Nghiên cứu Khoa học.
“Chuyện này là không thể. Sao cậu ta đậu vào được?”
Lòng dạ Thôi Lương càng chìm sâu, bị Trần Tốn đàn áp trong các kỳ thi hết lần này đến lần khác đã trở thành nỗi ám ảnh. Hắn còn thiết tưởng thành công vượt qua khúc cua, kết quả… Hắn không tin!
Ông chú ngạc nhiên bèn quay đầu hỏi Trần Tốn: “Bọn họ cũng không biết từ năm lớp 11 cậu đã vào đội tuyển chọn thiếu niên của Viện Nghiên cứu Khoa học?”
Trần Tốn cảm thấy vấn đề này rất vô nghĩa: “Cha cháu còn không biết, vì sao bọn họ phải biết. Huống chi ba năm chẳng được xét duyệt, nói không chừng là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng. Cần gì phải vui mừng.”
Tâm tính của anh ổn định tột cùng.
Tuy nhiên cho dù không được chọn cũng là chuyện làm rạng rỡ tổ tiên, chẳng mất mặt được.
“Được rồi, dù sao bắt đầu từ hôm nay bọn họ biết hết là chắc.” Nói xong ông chú gọi Chu Giang, “Theo quy định năm nay, mỗi thành viên trẻ tuổi được tuyển chọn nội bộ trong Viện Nghiên cứu Khoa học sẽ được cấp cho một Nội vệ. Làm Nội vệ, gặp phần tử bất hợp pháp gây nguy hiểm cho thành viên của viện, có thể chém trước tâu sau. Trên người tôi có hồ sơ chấp pháp, đưa một bản sao cho Học phủ của mấy người.”
(P5)
“Cậu ấy không ở Học phủ thêm được mấy ngày, tôi sẽ đưa cậu ấy đi… Bởi thế hiện tại mấy người có thể xử lý tốt chút chuyện nhỏ này được không? Chết người mà thôi, cần gì bày thế trận lớn như vậy.”
“Đúng là chưa từng trải.”
Nội vệ đó, chính là cơ quan quyền lực hạch tâm của triều đình, là cái gọi là cận thần của thiên tử cao thêm ba cấp. Tuy chức quan của ông chú này chẳng bằng các quan lớn của Kim Lăng, thậm chí ngay cả Trần Nhiên cũng không bằng, nhưng những người này nhìn thấy ông ấy toàn phải khách sáo.
Bởi vì Nội vệ chuyên điều tra quan viên triều đình.
Ông chú Nội vệ nói ra lời này với Chu Giang nhưng thật ra lại đang nhắc nhở Thôi Lương.
Hắn phải lựa chọn, trước đó Trần Tốn cũng nhắc nhở hắn đưa ra chọn lựa.
Là tiến một bước hay lui một bước?
Thôi Lương nhìn những thầy cô kia đang đào đất, phía dưới có thi thể của Thôi Vân. Trong nháy mắt đó trong đầu hắn lại hiện ra thế lực nhà họ Thôi cùng với thế lực chỗ dựa mà hắn đang bám vào ở Kinh Đô.
Rất nhanh Thôi Lương kết luận đối phương sẽ không vì hắn để chống lại cục diện này. Bởi lẽ giới hạn tối đa chỉ có thể hủy kết quả của Trần A Điêu, nhưng kết quả tồi tệ nhất là… Họ sẽ không chống lại Viện Nghiên cứu Khoa học để bảo vệ nhà họ Thôi và hắn, hắn không có giá trị đó.
Nhà họ Trần đã quật khởi.
Người mà hắn khinh thường, Trần Tốn, không ngừng đuổi theo đè ép hắn trong ba năm cấp 3 trước đây là thế, giờ ngay cả gia thế bối cảnh của người ta cũng đang nỗ lực vượt qua hắn.
Con đường làm quan của Trần Nhiên tốt đẹp, lại có một cặp con trai con gái ra sức giúp đỡ. Dựa vào chuyện trước mắt triều đình rất chú trọng tới tu luyện linh khí, họ nhất định sẽ trọng dụng Trần Nhiên.
Nhà họ Trần quật khởi đã là thế không thể cản.
Hít sâu một hơi, Thôi Lương lộ ra biểu hiện bất đắc dĩ và chủ động mở lời: “Vị đại nhân này nói có lý. Nếu đã hiểu lầm vậy thì xử lý kịp thời, tránh làm trì trệ chuyện thi cử của người bên dưới. Dẫu gì người chết cũng không thể sống lại, nhà họ Thôi chúng tôi không muốn vì chuyện cá nhân… dắt dây đến chuyện quốc gia đại sự như tuyển sinh thi cử.”
Nói xong, hắn quan sát biểu hiện của ông chú và đám người Trần Tốn, rồi lại khẽ cắn môi, lạnh lùng bổ sung: “Còn nữa, hôm nay cô nương A Điêu là người vô tội bị hại, chỉ trách em trai tôi bị người khác lợi dụng, vô cùng xin lỗi.”
Nếu bố trí đúng chỗ hình thức và xu hướng, ngay cả khi hắn có là gia chủ tương lai của nhà họ Thôi, ngay cả khi hắn đã là tinh anh tương lai của Đại học Kinh Đô, ngay cả khi sau lưng của hắn có nhóm quyền quý Kinh Đô, hắn vẫn phải cúi đầu.
Đây chính là ván cờ.
Mọi người đều cân nhắc thiệt hơn.
(P6)
Trần A Điêu nhìn Thôi Lương, cũng khoan dung rộng lượng đáp lời: “Công tử Thôi khách sáo quá, xin lỗi bằng miệng là được rồi, không cần đưa tiền tặng quà cho tôi. Dù sao em trai anh mất một cái mạng còn tôi thiếu điều đánh mất tương lai của mình, chưa kể nôn ra nhiều máu như vậy nữa. Trước mặt rất nhiều người thế này, sợ là tôi cũng ngại.”
Cô hiểu biết về tình hình chung đến mức trông chả giống đang tranh thủ cơ hội tí nào.
Từ Thôi Lương +2899!
Cao thủ ở đây nhiều thế này, trái lại A Điêu chẳng nhận ra ai với ai mới tiến công được. Song giờ đây xem ra Lương này cũng có cấp trung.
Nhìn năng lực niệm người này tăng vọt đi.
Thôi Lương nhìn Trần A Điêu một cái thật sâu, nhảy lên công cụ bay: “Cô nương A Điêu có thiên tư siêu phàm, hy vọng ngày sau thấy được cô tại Đại học Kinh Đô.”
Cái liếc mắt này tràn đầy uy hiếp và sát ý.
Đáng sợ thật, người này chẳng phải phường lương thiện.
A Điêu kiêng dè Thôi Lương lắm nhưng cô vẫn không hối hận vì những gì mình đã làm hôm nay. Dẫu gì hai nhà Trần Thôi đã thành tử địch, cô thì lộ diện, sớm muộn gì người ta cũng muốn bóp cô.
Chẳng qua hiềm một nỗi người này thực dụng, không giống thằng ngu Thôi Vân đầy sĩ diện dễ bị k1ch thích, không có chuyện đưa đưa tiền bồi thường suông cho cô.
A Điêu ngại ngùng: “Lớn từng này rồi mà đây mới là lần đầu tiên ai đó nghĩ tôi sẽ được nhận vào Đại học Kinh Đô. Cảm ơn anh nha, công tử Thôi, anh đúng là người tốt.”
Con chó, chờ mình nắm giữ linh năng, về sau đánh chết nó.
Thôi Lương: “...”
Thôi Lương muốn đi, trước khi đi còn nhìn thoáng qua thành tích trên bảng xếp hạng. Vì thiết bị đang kiểm tra nhờ vậy thành tích được ẩn đi, ngay cả thành tích của Trần A Điêu cũng không thấy.
Nhưng nhìn sức mạnh chôn sống Thôi Vân của nó, nó tuyệt đối không kém.
Dù cho Thôi Lương cố ý ở lại xem số liệu thành tích sau khi thiết bị được khôi phục, nhưng với tình thế như thế, hắn chẳng có mặt mũi để ở lại. Cuối cùng hắn đành mang theo khuôn mặt nghiêm rời đi.
Mọi người: Vậy thây kệ luôn thi thể Thôi Vân?
.....
Thôi Lương vừa đi, đám người đào hố với tiến độ nhanh hơn. Chợt họ nhận ra đào không thấy cái xác, sâu thế?
Mãi đến khi lấy thiết bị khai quật tương quan để nó cảm ứng một chút, má nó, đào nhầm chỗ!
Thi thể của Thôi Vân cách cái hố này một mét.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía A Điêu.
Xẻng đầu tiên là do con nhóc đặt xuống.
A Điêu: “Chắc là do em lo lắng quá, thế mà tìm sai nơi, chỉ thể đào vòng quanh tiếp một chút. Mọi người cố lên, em nôn ra máu xong… ọe… sẽ đào cùng mấy thầy cô.”
Con nhóc cố ý vì muốn kéo dài giờ chết của Thôi Vân, hoặc là kéo dài thời gian chờ ai đó cứu được gã, chẳng hạn như hiệu trưởng.
Trần Tốn nhìn thi thể có phán đoán, anh cảm thấy vế sau có khả năng lớn hơn bỏi vì xương cổ của Thôi Vân đã gãy.
(P7)
Nguyên nhân gây tử vong ở đây. Anh nhớ rõ khi gã bị kéo xuống chôn sống, bùn đất leo lên nén lại trên đầu gã, chắc khi đó đã bẻ gãy cổ gã rồi.
Tàn nhẫn nhưng cũng gọn gàng.
Thi thể vẫn được đào lên, vô cùng thê thảm.
“Thế mà bị chôn sâu tới cỡ đó, chắc cũng 5-6 mét.”
“Áp lực bên dưới đất đè ép chặt thế, tim gang phèo phổi gì cũng nổ tung.”
Trong túi của Thôi Vân có một bộ điều khiển thật nhưng đã bị bóp nát, bị con người bóp nát.
Xem ra thằng nhóc này không ngu, có lẽ ôm hy vọng được cứu ra ngoài đấy nhưng cũng biết bóp nát bằng chứng vào thời khắc sống còn; bằng không coi như gã còn sống vẫn bị lột da.
Hiện tại có lẽ bên trong bộ điều khiển bị hỏng tìm thấy dữ liệu tín hiệu, có khi lại không.
Nhưng với sự nhượng bộ của Thôi Lương, kết quả này chẳng còn quan trọng nữa.
A Điêu hiểu rõ ràng: Đây chính là kết cục tiêu chuẩn mà cô đã mường tượng trước khi xuống tay, vọng tưởng nhổ tận gốc nhà họ Thôi là chuyện không thể. Vì dẫu cho có bằng chứng sắt thép cũng chỉ là vấn đề thế lực sau lưng tranh cãi kéo dài trong bao lâu.
Bây giờ dứt khoát lưu loát kết thúc tám chín phần vẫn do người thi được vào Viện Nghiên cứu Khoa học, Trần Tốn, xen vào.
Điều này trái với kết quả dự đoán của cô: Ban đầu cô muốn mượn lực lượng của hiệu trưởng.
Hiển nhiên Trần Tốn đã thấy rõ loại kết cục này từ lâu đâm ra thà bức bách Thôi Lương cân nhắc ưu nhược điểm để nhượng bộ, từ đó bảo toàn kết quả tốt nhất.
Ngó bộ người này đã thay đổi rất nhiều so với tấm bé, nhưng lại giống như chẳng đổi thay là bao, hãy còn làm cho người ta đoán không ra sở thích và mục đích của anh ta.
Trần Tốn dường như không biết A Điêu đang suy đoán mình, anh chỉ nói nhẹ nhàng với cô: “Chuyện đào đất để cho bọn họ đi làm, em hộc máu kìa, lau một chút đi, anh dẫn em tới phòng y tế.”
Chuyện này không cần thiết, thứ cô ói ra chính là máu bầm do trận “tắm rửa” hôm qua ép ra; nó cũng không phải máu bình thường, nhưng cái này không thể nói cho rõ ràng.
Đối mặt với hành vi chăm sóc bình tĩnh và nhẹ nhàng của Trần Tốn, A Điêu tránh đi một chút, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn uyển chuyển trả lời: “Cảm ơn anh, nhưng ở đây có rất nhiều thí sinh như vậy, mọi người thi cùng nhau nên đã có tình cảm sâu nặng. Em thi xong nhưng bọn họ thì chưa, sao em cứ vậy rời đi được. Cho dù có chết em cũng muốn chịu chung hoạn nạn với bọn họ.”
Năng lực niệm nhiều thế này, làm sao cô không moi ra được chứ.
Khi cô gọi “anh”, cô vẫn lanh lợi dễ thương như đã từng, nhưng khi còn nhỏ cô gọi là “anh cả ơi” còn bây giờ lại là “anh”.
Trước đây cố ý thân mật, sau này thì cố ý lịch sự.
Có EQ cao của một số người khiến ai nấy cảm thấy như gió xuân, có EQ cao của một số khác lại là trí trá ra vành ra vẻ.
(P8)
Nhưng EQ cao của cùng một người cũng có những cách hiểu khác nhau.
Dẫu sao trong mắt anh em nhà họ Điền: Oa, người em A Điêu này đúng là nghĩa hiệp, đã hộc máu thành cái dạng như thế mà vẫn nhớ và quan tâm đến thành tích của chúng ta.
Mà trong mắt tất cả thí sinh bên ngoài anh em nhà họ Điền: ** má, cái gì gọi là cùng chung hoạn nạn? Đã ói ra máu thành như thế còn không quên xem tụi này thi nát tới cỡ nào! Cơ mà đến cùng thành tích của con nhỏ này ra sao?
Khi thiết bị được khôi phục, nhà trường đang xử lý chuyện của Thôi Vân, các thí sinh ổn định lại cảm xúc đang dao động. Trần Tốn không trưng ra cái mác anh cả để buộc A Điêu đến phòng y tế, chẳng qua khi cô cô ngồi bên đường nghỉ ngơi, Giang Triều đến.
Với một cái túi thuốc.
Hít thở của Giang Triều còn có phần bất ổn, hiển nhiên là gấp gáp chạy tới: “Sao rồi sao rồi, em gái cậu sao rồi? Cậu nói nó ói ra máu làm tôi sợ điếng người… A Linh đâu? A Linh nhà chúng tôi ra sao?”
Giang Triều thò đầu ra muốn tìm hai đứa em gái.
Dưới ánh mắt mọi người, Tống Linh bị gọi đi tới. Cô ấy đoan trang hành lễ: “Chào anh họ Giang Triều.”
Cô ấy rất lịch sự, không có cảm giác sợ hãi Giang Triều, nhưng cũng xác nhận mối quan hệ của cô với nhà họ Tống.
Giang Triều đã quen với sự xa cách của cô ấy từ lâu, tiện tay đưa trà sữa trong túi cho cô ấy: “Hai em mỗi người một ly. Nhưng mà em A Điêu có uống được không?”
Trần Tốn: “Nó không uống được.”
A Điêu đã theo bản năng vươn tay ra: “...”
Trần Tốn liếc cô một cái rồi đổi giọng: “Thật muốn uống thì uống ít cũng được.”
Một phút sau, A Điêu ngồi trên đá ven đường, hai tay cầm một ly trà sữa lớn, miệng cắn ống hút thật bự, trà sữa trong ống hút cứ mãi được hút vào, đường ngang của trà sữa cũng liên tục giảm xuống, mà cái loại hút vào này còn có cả âm thanh.
Trần Tốn, Tống Linh và Giang Triều im lặng nhìn cảnh này.
Giang Triều nghĩ đến một bộ phim hoạt hình xưa kia, Zootopia, trong đó có một con báo hoa mai béo siêu dễ thương. Lúc nó cầm trà sữa mút, con mắt trợn lên trắng dã, đắm chìm trong việc uống trà sữa, như si như say.
Trần A Điêu là người như vậy.
Cô thích ăn, yêu thích toàn bộ mọi thứ mà mình được hưởng thụ, hoàn toàn chẳng che giấu.
Trông… đáng yêu quá.
Từ Trần Tốn +2888!
Từ Tống Linh +2500!
Từ Giang Triều +2333!
Lần kiếm được năng lực niệm dễ dàng nhất từ trước đến nay.
Bản thân A Điêu cũng choáng váng, suýt nữa bị sặc chết:??? Gì chứ, mình uống trà sữa thôi, mấy người làm gì thế? Ghét tôi?
.....
Thiết bị nhanh chóng được sửa chữa, và điểm số đột nhiên hiện ra.
Nói đột nhiên, là bởi vì Chu Giang sau khi điều phối xong đã sốt sột cho hệ thống làm ngay ba lần tự kiểm tra so sánh, tiếp đó hiện thẳng ra. Thầy ấy quá bận rộn, thi thể Thôi Vân đưa đi rồi, các phương diện dữ liệu trong trường thi lại phải điều tiết lần nữa để không làm ảnh hưởng tới lần thi phía sau.
(P9)
Bởi vì đối với Học phủ Kim Lăng mà nói, loại người như Thôi Vân ăn gan chó làm đủ mánh mung gây rối thí sinh âu chết rồi vẫn không đáng tiếc. Cho rằng chính mình là thiên tài tuyệt thế thật?
Bây giờ xem ra gã không xếp vào được top 3 trong 500 thí sinh. Hồi trước khi thi trong nội bộ trường chọn quái vật, nhóm đàn anh cầm cán như Trần Tốn còn chả dám vênh vang như vậy.
Chết rồi thì thôi, thiếu điều liên lụy đến Học phủ Kim Lăng, cho trường gặp chuyện. Này thì giáo viên bị mua chuộc, mưu hại thí sinh, chuyện này truyền ra ngoài chỉ tổ làm trường biến thành trò cười trong tất cả các Học phủ trên toàn quốc; về sau không biết phải làm bao nhiêu biện pháp PR. Vừa nghĩ tới đây, Chu Giang liền đau đầu.
Mau lôi cái xác đi cho nhanh, nhìn thấy là phiền!
Chu Giang nhức đầu, cứ thế thuận tay bấm ok khởi động lại hệ thống mà không cần xem kết quả. Thành tích lộ ra, tiếp đó nó cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.
Trần A Điêu, điểm thi thiên phú A B C như sau: 99, 99, 60.
Nói như thế nào đây, gây rúng động.
“Mẹ kiếp, cao thế!! Xác định thiên phú A và B có nghĩa là sức chiến đấu của em. Tôi chỉ có 90 và 89 thôi!” Giang Triều thuận miệng nói lại làm nhiều người giật mình.
Danh tiếng Giang Triều rất lớn, rất nhiều người biết tố chất tu luyện của anh ta trong đám học sinh lớp 12 được coi là đứng đầu, chẳng qua lớp văn hóa thì còn lâu mới sánh bằng bọn Trần Tốn và Thôi Lương. Trước mắt còn chưa biết anh ta đang chuẩn bị tham gia thi đại học hay tham gia vào kỳ thi riêng của ba trường đại học danh tiếng. Nhưng hiện tại anh ta tự nổ, để lộ thiên phú mạnh hơn đám người Trình Chương Thôi Vân nhiều lắm.
Ánh mắt Trình Chương sáng lên, nhìn Giang Triều rồi lại nhìn A Điêu, thầm cho rằng đúng là trên đời này có quá nhiều thiên tài. Một Kim Lăng ở Đam Châu mà thôi, lại có nhiều người giỏi giang hơn cậu ta.
Nhưng ngay cả khi thành tích A B của A Điêu cao hơn chính mình rất nhiều, loại C của cô quá thấp. Theo theo hiểu biết của cậu ta, mục C vừa đúng là mục quan trọng nhất trong sự liên kết quan giữa A B C, bởi vì sự phát triển quyết định giới hạn cao nhất.
Dẫu cho Uông Hải đã bị mua chuộc, tuy nhiên thông tin mà hắn thông báo lại chính xác.
Do đó có lẽ thành tích của cậu ta không cao bằng mình… Trình Chương nhìn kỹ, hệ thống đang xếp thứ tự.
Trần A Điêu đứng đầu.
Mà cậu ta, Trình Chương, xếp thứ hai; Thôi Vân thứ ba.
Tại sao lại có thể như vậy!
Sao điều này xảy ra được!
Nhiêu Tuyết Nhã nhìn mình rơi vào vị trí thứ tư thì nhất thời lo lắng, chuyện này đáng sợ quá. Mới có 38 người thi mà cô ấy đã rơi xuống hạng 4; trước đó tham lợi bằng lòng rớt khỏi chuyện tuyển nhận, bây giờ xem ra rõ ràng là thần tiên đánh nhau.
Phía sau còn có đám Tống Linh chưa đo nữa.
(P10)
So với nỗi lo lắng của Nhiêu Tuyết Nhã, Hứa Lạc càng muốn chết.
Cậu ta người thứ năm!!
Từ nhỏ tới lớn cậu ta cứ mãi là hạng nhất đấy, cơ hội khi linh khí này phục hồi đâu ra, rõ ràng là địa ngục của cậu ta!
....
Đám người Chu Giang cũng ngỡ ngàng lắm, nhưng nghĩ đến động tĩnh lúc A Điêu chôn sống người, họ lại hiểu. Thế là họ tĩnh trí để cho các thí sinh khác tiếp tục thi.
Dưới đây hãy còn rất nhiều hạt giống, nói không chừng còn lòi ra được mấy thiên tài.
Kết quả của lần tuyển sinh này thực sự không tệ.
Mặc cho một Thôi Vân và Triệu Lăng Vân đi bán muối, moi ra được chút trò bịp, nhưng chất lượng thí sinh vượt quá mong đợi của họ.
Các thí sinh lần nữa tiến vào trạng thái thi.
A Điêu bên này lại đang lo lắng: “Loại C về phát triển của em thấp như vậy, không phải về sau sẽ thảm lắm sao? Anh Giang Triều, loại C của anh là bao nhiêu, có tiện nói ra không?”
Thật ra, 60 nào có không thấp, chẳng qua so với cặp 99 của A B, thậm chí so tới bọn người Thôi Vân, loại C của cô thật sự thấp đến đáng thương.
Trần Tốn đang giúp cô lặng lẽ tính toán số liệu về thiên phú, thậm chí có cả dữ liệu và hình vẽ đã được liệt kê trong âm thầm và dự định tối nay sẽ giúp cô hiểu sâu hơn. Chợt nghe thấy A Điêu ngọt ngào gọi anh trai người khác, anh khẽ nhíu mày, nhìn Giang Triều một cái với ánh mắt rất lạnh.
Giang Triều không tim không phổi, nào có nhận ra. Anh ta chỉ cảm thấy đột nhiên xuất hiện một trận gió lạnh làm mình nổi da gà da vịt, song anh ta vẫn nói luôn: “Loại C của anh là 82, nhưng em A Điêu này, em đừng có lo. Loại C quan trọng nhất thật nhưng nó chỉ là một tỷ lệ nâng cao; còn xác định thiên phú của A và B cao hơn, mà trong khi càng lên cao thì càng khó tăng thêm một điểm. A B của em đều là 99 chứng tỏ nền tảng của em cao hơn nhiều so với những người khác. Mặc dù tỷ lệ trưởng thành không cao nhưng mỗi phần cao điểm sẽ mang tới hiệu quả và lợi ích nhiều hơn, toàn bộ vẫn cao hơn tôi. Đây là sự thật, nếu em không tin thì tính toán tổng thành tích xong, dựa trên hiệu suất tính toán chính thức là biết ngay.”
“Chưa kể thường thì A B càng cao âu C sẽ thấp hơn một chút, đây là sự lựa chọn cân bằng tự nhiên của cơ thể con người, hoặc bình thường hoặc thiên về mức cực đoan. Nếu A B C cùng mạnh hết thì về cơ bản họ là những người mang huyết thống thiên phú của những thiên tài mạnh mẽ, cơ thể và linh hồn của họ chịu đựng được thiên phú như vậy. Loại người này rất ít, cho nên dạng người lệch về một bênh như em là một hiện tượng bình thường. Đúng không Trần Tốn, hiệu trưởng nói vậy?”
(P11)
Trần Tốn ừ một tiếng, nhìn vẻ mặt sầu não A Điêu và nói: “Ba học sinh giỏi nhất đã vượt qua bài kiểm tra nội bộ trong năm của em có một người cũng mang đôi 99, nhưng loại C lại là 82, cũng coi như bị lệch, nhưng không ai dám xem thường cậu ta. Dù sao người hoàn mỹ trên thế gian này hiếm vô cùng.”
Anh trai của tôi ơi, ví dụ của anh tệ quá, tôi ôm 60 mà so sánh được với người ôm 82 à?
Song, A Điêu vẫn là một người khoan dung, nhanh chóng chú ý đến những chuyện khác: “Học phủ Kim Lăng có ai mang thành tích A B C trên 100 không?”
“Có, riêng mục A và riêng mục B, không ai có thể lấy được cặp 100. Nếu người như vậy xuất hiện phải báo cáo cho triều đình, trực tiếp được tuyển đến Kinh Đô bên kia, Học phủ Kim Lăng không giữ được.”
Thì ra là như vậy. Khi ba người đang nói chuyện, Tống Linh bên cạnh đưa ly trà sữa còn chưa uống kia cho A Điêu, người vừa uống xong.
A Điêu lập tức cảm động... Ối trời, ngoài miệng và trong lòng cậu ấy hờ hững với mình thế thôi, không ngờ được lại sốt sắng với mình như vậy!
Nhưng tại sao cậu ấy lại hướng nội như thế, cho mình biết khó như vậy sao?!
Mình bằng lòng làm bạn tốt với cậu ấy mà.
A Điêu cảm thấy Tống Linh thật sự quá hướng nội, như vậy sẽ không có được hạnh phúc (là cô).
“Cảm ơn Tống Linh, cậu đúng là người tốt.”
A Điêu ngay lập tức nhận lấy, đoạn cắm ống hút vào cái phụp, thỏa mãn hút một hơi.
Ngọt ngào ghê.
Từ Tống Linh +1999!
Cho mình trà sữa cũng gửi trả năng lực niệm cho mình luôn, ngọt quá đi.
Tống Linh hờ hững vẫn không nói gì, cô ấy đi ra ngoài.
Trần Tốn ấn mi tâm, vẫn nhắc nhở A Điêu: “Đến lượt em ấy thi, em ấy chỉ muốn em cầm giúp thôi.”
A Điêu vẫn đang hút trà sữa: “?”
Bồn Cầu: “...”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Về thiên phú, sẽ có các thiết lập ẩn khác, không có chuyện một bước lên trời.
Tuyến chính của cuốn sách này là lịch sử quật khởi của A Điêu, bản thân cô, gia tộc cô, đều là cầu nối cho sự tiến bộ bước lên bầu trời. Thế nên nhành viên nhà họ Trần cũng là một phần quan trọng của cuốn sách này.
PS: Anh trai là một nhà sáng chế, là một nhân tài có tố chất cao làm Đồ Cấm Kỵ.
Thế giới triều đại phong kiến, gia tộc là tập hợp quyền lực chặt chẽ nhất, A Điêu sẽ bước lên tập hợp này, thành công lội ngược dòng trèo tới đỉnh cao.
Các nhân vật quan trọng sẽ dần dần được mở khóa, trước mắt đã thấy được anh trai thánh học cuồng em gái với IQ cao.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Không cần nói về một chủ đề nhất định, tôi chỉ muốn hiểu lòng mọi người, chỉ thế thôi. Có lúc tôi bối rối, và thật ra thỉnh thoảng tự xét lại cũng là chuyện tốt, có lúc tôi không kiểm soát được tiết tấu. Tuy nhiên quyển sách này không có nhiều ân oán tình cảm như vậy, chỉ có tranh bá, cốt truyện toàn phục vụ cho chuyện lội ngược dòng đi lên đỉnh cao. Hình như tôi rất ít khi viết về nhân vật có bản chất vô cùng tham vọng, toàn là mấy loại nhân vật chính bảo vệ người khác hoặc bảo vệ cái gì đó. A Điêu ấy à, trong tất cả các nhân vật, ý thức đạo đức của cô ấy chỉ cao hơn Lão Vương, mà người này thì cũng hung tàn tột cùng. Ha ha ha ha.
………..
Khi nhìn thấy Uông Hải thất đảm rơi vào tuyệt vọng, Chu Giang thu chân lại, giơ tay chỉ xuống Vườn Phù Tương: “Kiểm tra tần suất sử dụng thiết bị bên trong, xem thử khi Trần A Điêu đi vào, thiết bị có tắt tạm thời không.”
Trán Uông Hải túa mồ hôi điên cuồng, hắn biết mình xong đời bèn theo bản năng nhìn về phía Thôi Lương.
Thôi Lương lại chẳng nhìn hắn, thay vào đó chìa ra khuôn mặt lạnh tanh và nói với Trần Tốn: “Xem ra bạn Trần và Đội trưởng Chu đã tính trước từ lâu, hèn chi không hoảng hốt chút nào.”
Ám chỉ cứ như hai người cấu kết.
Trần Tốn: “Vẫn có hoảng hốt, chưa chắc Uông Hải dám khai báo chủ mưu chân chính, nói gì thì nói tính mạng mấy người trong nhà không chừng như bữa cơm qua đêm, muốn thiu là thiu. Về phần thi thể Thôi Vân phía dưới, có khi đồ gã mang trên người cũng bị nghiền ép tới mức hủy hoại bởi vì đất và linh năng. Cả thảy đều có biến số tồn tại.”
A Điêu cau mày, đây cũng là biến số duy nhất trong tính toán ban đầu của cô, nhưng kết quả tồi tệ nhất chỉ chứng minh được cô bị người ta đâm sau lưng thật, tẩu hỏa nhập ma. Do đã chứng minh ra Uông Hải có điều giấu giếm, cô là nạn nhân, đó là sự bất lực của Học phủ Kim Lăng trong lúc giám sát, từ đó hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng cãi nhau với nhà họ Thôi, và dám chắc nhà họ Thôi đành phải nhượng bộ.
Bởi vì bên nhà họ không kinh qua nổi việc bị điều tra.
Đây là ý định của cô.
Nhưng cô chẳng ngờ, không chờ được hiệu trưởng mà lại chờ thấy Trần Tốn.
Đời này cô không mường tượng nổi thì ra ông cụ non ấy có thể nói một hơi nhiều như thế.
Ông cụ non nói tiếp: “Đã có biến số sẽ cần lựa chọn.”
“Bạn Thôi, cậu vẫn chọn được. Là tiến một bước hay lùi một bước, tự cậu quyết định.”
“Lùi lại một bước có xu hướng trời cao biển rộng, thế nhưng tiến một bước… vậy thì chưa chắc. Giới hạn cao nhất là chứng thực việc dùng bọ rùa tâm linh mê hoặc A Điêu làm nó tẩu hỏa nhập ma và nó lỡ tay chôn sống Thôi Vân; giới hạn thấp nhất là chứng minh tay nhà họ Thôi mấy cậu quá dài, bất chấp luật pháp nhúng tay vào việc tuyển sinh của Học phủ. Mặc dù không đến mức khám nhà diệt tộc, nhưng cái giá nhẹ nhất chính là sợ cậu không có cách nào trở thành sinh viên Đại học Kinh Đô rồi.”
Lải nhải, hệt chị gái quản lý trong ký túc xá nữ sinh. Quan tâm và dịu dàng là thế nhưng Thôi Lương chỉ cảm thấy trái tim lạnh ngắt, hắn bị đe dọa.
“Nhưng so với bạn Thôi, có vài người có cuộc sống rất gieo neo, về sau chẳng có quyền lựa chọn.”
Chợt Trần Tốn chuyển giọng điệu, thong thả đi sang. Người khác ngỡ anh muốn đi về phía A Điêu song nào có phải. Anh dừng lại trước mặt một người, vươn tay, đột nhiên nắm lấy cánh tay người ta.
“Triệu Lăng Vân phải không? Hình như vị cựu Thứ sử Triệu đại nhân vừa bị lăng trì xử tử không bao lâu trước cũng mang họ Triệu.”
(P1)
Mọi người: “?”
Sao bỗng nhiên nói đến đây? Nhưng mi tâm A Điêu nhảy lên.
Triệu Du?
Biểu hiện Triệu Lăng Vân cứng còng, ấy mà cậu ta lại nói trong lạnh lùng: “Đúng là Triệu Du ở cùng gia tộc với tôi nhưng từ lâu đã tách ra thành nhiều dòng thứ, huyết thống mỏng manh. Sao, anh Trần cao quý là con trai của tân Thứ sử đại nhân Trần Nhiên mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt người cùng tộc? Vậy anh cần phải giết hàng trăm ngàn người.”
Trần Tốn còn dùng giọng điệu rét căm căm hơn cậu ta mà rằng: “Xét nghiệm DNA của cậu đã được gửi đến viện nghiên cứu, cậu có biết cái gì gọi là con ngoài giá thú không?”
“Mà kể cả toàn bộ con cháu đời sau của ông ta, mấy cậu không có bất kỳ quyền lợi chính trị nào và bị tước quyền học tập.”
“Nói cách khác, chẳng sợ cậu thừa hưởng sự lựa chọn sai lầm của cha mình, phụ thuộc vào một số người, thật ra vẫn không thể chịu nổi một cú.”
Khi nói đến chỗ “không thể chịu đựng nổi một cú”, anh nhấn mạnh từng chữ rẽ rọt tột cùng.
Trên đời này có ít người trông ngăn nắp xinh đẹp là thế, chẳng có sơ hở gì, vậy mà bên trong luôn luôn ẩn giấu một bí mật chết người. Cho dù người đó ngàn tốt chục ngàn lần tốt, một khi bí mật này bị phá vỡ, cả thảy những điều tốt đẹp sẽ hệt như mặt trăng trong gương nước.
Điều kiện tiên quyết không chịu nổi một cú là khi Trần Tốn đích xác tặng cho Triệu Lăng Vân một kích trí mạng.
Đồng tử Triệu Lăng Vân nở to, nói thống thiết: “Tôi chỉ muốn đi học mà thôi, hà cớ gì anh không tha cho tôi? Nhà họ Trần mấy người cứ yên dạ yên lòng như vậy?”
Trông đáng thương quá đi.
Nhưng Trần Tốn là thong thả cho hay: “Loại bọ rùa tâm linh này không tính là quá cao cấp. Nói cho cùng nó có liên quan đến linh hồn tâm linh, muốn dùng nó linh hoạt tối đa cần phải có được máu hoặc lông tóc để lấy dữ liệu DNA trên người nhân vật mục tiêu. Từ lúc con bé thi tới nay chẳng có mấy người tới gần, đơn giản chỉ có mỗi mấy thí sinh là cậu. Vừa mới nhìn thấy bọ rùa kia, tôi đã nhận ra ngay nhà họ Thôi sẽ cho cậu phát huy ra tác dụng là cái chắc. Mà cậu biết rất rõ đám tài nguyên kia không dễ lấy như vậy.”
A, còn chuyện này nữa à?
Trái lại A Điêu nào có hay cách thiết lập của loài bọ rùa ấy, dẫu sao cô không biết nhiều về những công nghệ mới này.
Tầm nhìn vẫn còn quá kém.
Nhìn vẻ mặt chưa quyết định được của Triệu Lăng Vân, Trần Tốn uyển chuyển đề nghị: “Nhưng cũng có khả năng không phải cậu, hay là cậu làm chứng chống lại người khác để chứng minh mình vô tội?”
Những lời này chạm đến người khác.
Người khác = Thôi Lương + các thí sinh khác.
Khi liên quan đến lợi ích thâm niên và và sự trong sạch, hiển nhiên lòng người thấp thỏm tột cùng. Đồng thời về sau Thôi Lương nhất định sẽ bịt miệng tai họa ngầm, còn các thí sinh khác sẽ mất đi lòng trắc ẩn trong nháy mắt.
Vẻ mặt Triệu Lăng Vân càng trắng hơn, bờ môi run lẩy bẩy.
(P2)
Một khi thân phận của cậu ta được chứng minh là con trai tội thần, đã thi đậu đại học thì thôi vì pháp luật có thể rộng rãi hơn đôi chút. Thế nhưng hiện tại cậu ta đang trong giai đoạn thi cử, đừng nói đến Học phủ Kim Lăng, bất kỳ trường trung học bình thường nào cũng không thể thu nhận cậu ta. Đối với cậu ta, việc làm chứng chống lại người khác chẳng có nghĩa lý gì.
Giết người diệt tâm!
Trần Tốn này... khinh thường người ta thái quá!
Triệu Lăng Vân chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề của mình và Triệu Du. Năm ấy Triệu Du tìm được cậu ta, dẫu cho chẳng có cách gì nhận người thân nhưng ông ta lại cho cậu ta chỗ tốt lớn lao. Từ con cháu nghèo khó dòng phụ nhà họ Triệu, cậu ta đã nhận ngay được vô số của nả và đặc quyền và cậu ta đắm mình trong cảm giác này.
Lúc ấy cậu ta có khi nào từng nghĩ tới tiền tài cha mình có được từ tham ô trái pháp luật, xem mạng người như cỏ rác, là thứ sạch sẽ hay chăng?
Chưa hề.
Cho đến khi Triệu Du bỏ mạng.
Cậu ta vẫn đinh ninh rõ ràng từ đầu mình đã là con trai của Thứ sử, hơn nữa vốn có thể dựa vào cơ duyên linh khí sống lại nghiền ép những đứa con khác của Triệu Du, sau này có hy vọng trở thành người đứng đầu chân chính. Kết quả bởi vì biến cố kia, cậu ta vĩnh viễn biến thành đứa con riêng không ai nhận ra. Để có được tài nguyên và thời cơ, cậu ta tiếp nhận lời mời chào của nhà họ Thôi.
Tố chất của cậu ta tốt như vậy, từ đầu nên là người lãnh đạo.
Ra tay với Trần A Điêu hoàn toàn phù hợp với lợi ích và động cơ thù hận của cậu ta, chẳng qua không ngờ đã thất bại.
Thất bại là muôn đời không quay lại được.
Cậu ta xong đời.
“Tôi rồi đời thì anh cũng đừng hòng mà sống, đi chết đi!” Hai mắt Triệu Lăng Vân đỏ kè, rút lưỡi dao sắc bén từ dưới tay áo đâm về phía Trần Tốn gần đó!
Lưỡi dao sắc nhọn tột cùng.
Trần Tốn không nhúc nhích, chỉ tiếp tục xoay nhẫn.
Một vòng vẫn chưa kết thúc.
Quanh cổ Triệu Lăng Vân có một vòng chỉ vàng.
Kéo ra ngoài.
Ngay khi người mang theo lưỡi dao sắc lẻm bay lên giữa không trung, người thầy khi nãy hãy còn đứng trên nóc tòa nhà giảng dạy đã giẫm lên công cụ bay phóng sang.
Trường đao lia qua cổ họng.
Trên bầu trời cao, giết người cắt cổ họng.
Khi xác chết rơi xuống đất, những người trên mặt đất bặt thinh.
Thoạt nhìn như ông chú phổ thông, ra tay lại oai hùng như cơn chớp, dọa chết người.
Nhưng đáng sợ hơn chính là vì sao Triệu Lăng Vân lại chết, bởi vì cậu ta muốn tập kích Trần Tốn, vì sao cậu ta tập kích Trần Tốn?
Bởi vì tuyệt vọng và tức giận.
Như vậy Trần Tốn có biết sẽ ra được kết quả này?
A Điêu: Chắc chắn anh ta biết, bởi vậy từng bước buộc Triệu Lăng Vân tự tìm đường chết, cũng cắt đứt khả năng huyết thống chính cuối cùng của Triệu Du trả thù nhà họ Trần.
Người tẻ nhạt ít nói chợt nói nhiều như vậy hiển nhiên có mục đích, và đó dùng để dẫn dụ người khác phạm sai lầm.
(P3)
Vì cô sao? Chưa chắc, hiển nhiên trước đó Trần Tốn điều tra ra được thân phận của Triệu Lăng Vân, chính là nhằm vào và nhổ cỏ nhổ tận gốc huyết thống chính của Triệu Du.
Vì tố chất của Triệu Lăng Vân không kém, bám vào nhà họ Thôi tất nhiên sẽ có năng lực tạo thành thương tổn đối với nhà họ Trần có nhân số thưa thớt trong tương lai.
Nhìn thi thể mà A Điêu rơi vào trầm tư: Trên đời này cường giả như mây, một Trần Tốn nhũn nhặn đã có năng lực như vậy, còn mình thì sao? Là một con chó bị người ta tính toán và dùng vũ lực giế t chết, hay là… mạnh hơn cả Trần Tốn?
Cô vẫn luôn ý thức được nguy cơ, việc hãm hại liên tục của nhà họ Thôi khiến cô sinh lòng oán giận, cũng sinh ra dã tâm.
Cô chỉ có thể là người thuộc vế thứ hai.
Đám người Trình Chương cũng im bặt.
Bọn họ thi vào lớp 12 Học phủ Kim Lăng, sắp phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học quyết định tương lai, nhưng học sinh lớp 12 của Học phủ này đã kế thừa cuộc chiến bậc cha chú từ đời tám hoánh, đã sớm bước vào giai đoạn đấu tranh giành quyền lực và sinh tử, như Thôi Lương, như Trần Tốn.
Mỗi lời nói bâng quơ dẽ nhàng, gió xuân thành mưa, thật ra có khi toàn là ảo cảnh có độc, ôm bạn vào địa ngục.
Bên kia, Thôi Lương ngỡ ngàng trước mưu kế tàn nhẫn mà Trần Tốn lộ ra trước mắt. Tuy nhiên khi thoáng trông biểu hiện kinh ngạc của Chu Giang nhìn sang ông chú, hắn chợt sinh lòng nghi ngờ: Người này là giáo viên của Học phủ Kim Lăng thật? Vì sao cứ như Chu Giang không biết người này?
Chẳng lẽ… Người này là người của các trường đại học khác, Trần Tốn cũng thông qua kỳ thi riêng*? Không thể, thể chất của hắn bình thường, tố chất tu luyện cũng bình thường, các trường đại học hàng đầu hoàn toàn không thèm nhìn hắn.
*kỳ thi riêng (còn gọi là kỳ thi bảo lãnh): Muốn tham gia phải là học sinh giỏi cấp tỉnh và học sinh đoạt giải trong các cuộc thi quốc gia. Thi theo thông báo của trường đại học đó, tham gia kỳ thi do trường đại học đó tổ chức, nội dung thi do trường đó tự quyết định, thường khó hơn kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhưng người trước mắt dường như không phải là giáo viên của Học phủ Kim Lăng, rất mạnh, thực sự mạnh quá đỗi.
Thôi Lương là một người cực kỳ thông minh, tâm cơ cũng sâu, vì thế cố ý nói: “Vị này công khai giết người trong Học phủ Kim Lăng thế này à. Mặc dù tên này là con trai của tội thần, nhưng chính lệnh triều đình đã đưa ra, chỉ tước đoạt quyền hạn đi học và các quyền khác của dòng dõi trực hệ Triệu Du, không tính người liên đới. Dù cho vừa rồi hắn có ý tập kích mà đánh chết tại chỗ chỉ sợ… Cho nên tiền bối là giáo viên của trường đại học khác sao? Xem ra tôi có duyên với bạn Trần thêm bốn năm nữa.”
Hắn không xác định được người này là giáo viên của trường nào, đừng nói một trong ba trường Đại học Kinh Đô, Đại học Bắc Xuyên và Đại học Minh Hải đấy.
(P4)
Hắn đang thử thăm dò người này.
Người kia cũng đáp lại sự thăm dò của hắn: “Cậu sẽ tiếp tục làm bạn cùng lớp với cậu ấy? Độ khó có khả năng cao đấy.”
Thôi Lương nhíu mày, còn chưa nói cái gì, ông chú này thu vũ khí, ánh sáng linh lực trên găng tay Đồ Cấm Kỵ cũng dập tắt, tựa như chẳng còn ý định xuống tay tiếp, hoặc có khi ông chú chắc chắn Thôi Lương không dám ra tay nữa.
“Suy cho cùng, cậu từ Đại học Kinh Đô muốn được nhận vào Viện Nghiên cứu Khoa học cần học 4 năm rồi tốt nghiệp, kế đó có mấy thành quả phát minh, tiếp đó thông qua các bên tiến cử để vào. Lúc này mới trở thành bạn cùng lớp với cậu ấy được.”
Lúc đó giọng điệu của ông chú này vô cùng giản dị tự nhiên, không hề giả vờ phong thái này nọ, chân thật mang theo phong cách của ông chú giữ cửa, rõ ràng nói cho Thôi Lương biết: Cậu đừng có đùa.
Nhưng A Điêu và những người khác lại ngỡ thấy ảo giác, cái gì cơ, Viện Nghiên cứu Khoa học? Không thể nào, Trần Tốn?
A Điêu theo bản năng nhìn Trần Tốn một cái, như thế anh ta trực tiếp vượt qua hai đợt thi đại học và một bước lên trời?
Chu Giang và các giáo viên khác cũng chửi ** má, điều này không thể nào. Không phải trong lịch sử Học phủ Kim Lăng chưa từng xuất hiện quái vật như vậy, nhưng đều có dấu vết để lần theo. Tuy nhiên thanh danh của Trần Tốn chỉ tập trung vào nhiều lần thi, mặc dù đều là hạng nhất nhưng tuyệt đối không quái thai đến cấp độ này.
Em ấy chỉ là một đứa học sinh giỏi bình bình đứng đầu ba năm liền trong Học phủ Kim Lăng mà thôi, sao lại vào được Viện Nghiên cứu Khoa học.
“Chuyện này là không thể. Sao cậu ta đậu vào được?”
Lòng dạ Thôi Lương càng chìm sâu, bị Trần Tốn đàn áp trong các kỳ thi hết lần này đến lần khác đã trở thành nỗi ám ảnh. Hắn còn thiết tưởng thành công vượt qua khúc cua, kết quả… Hắn không tin!
Ông chú ngạc nhiên bèn quay đầu hỏi Trần Tốn: “Bọn họ cũng không biết từ năm lớp 11 cậu đã vào đội tuyển chọn thiếu niên của Viện Nghiên cứu Khoa học?”
Trần Tốn cảm thấy vấn đề này rất vô nghĩa: “Cha cháu còn không biết, vì sao bọn họ phải biết. Huống chi ba năm chẳng được xét duyệt, nói không chừng là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng. Cần gì phải vui mừng.”
Tâm tính của anh ổn định tột cùng.
Tuy nhiên cho dù không được chọn cũng là chuyện làm rạng rỡ tổ tiên, chẳng mất mặt được.
“Được rồi, dù sao bắt đầu từ hôm nay bọn họ biết hết là chắc.” Nói xong ông chú gọi Chu Giang, “Theo quy định năm nay, mỗi thành viên trẻ tuổi được tuyển chọn nội bộ trong Viện Nghiên cứu Khoa học sẽ được cấp cho một Nội vệ. Làm Nội vệ, gặp phần tử bất hợp pháp gây nguy hiểm cho thành viên của viện, có thể chém trước tâu sau. Trên người tôi có hồ sơ chấp pháp, đưa một bản sao cho Học phủ của mấy người.”
(P5)
“Cậu ấy không ở Học phủ thêm được mấy ngày, tôi sẽ đưa cậu ấy đi… Bởi thế hiện tại mấy người có thể xử lý tốt chút chuyện nhỏ này được không? Chết người mà thôi, cần gì bày thế trận lớn như vậy.”
“Đúng là chưa từng trải.”
Nội vệ đó, chính là cơ quan quyền lực hạch tâm của triều đình, là cái gọi là cận thần của thiên tử cao thêm ba cấp. Tuy chức quan của ông chú này chẳng bằng các quan lớn của Kim Lăng, thậm chí ngay cả Trần Nhiên cũng không bằng, nhưng những người này nhìn thấy ông ấy toàn phải khách sáo.
Bởi vì Nội vệ chuyên điều tra quan viên triều đình.
Ông chú Nội vệ nói ra lời này với Chu Giang nhưng thật ra lại đang nhắc nhở Thôi Lương.
Hắn phải lựa chọn, trước đó Trần Tốn cũng nhắc nhở hắn đưa ra chọn lựa.
Là tiến một bước hay lui một bước?
Thôi Lương nhìn những thầy cô kia đang đào đất, phía dưới có thi thể của Thôi Vân. Trong nháy mắt đó trong đầu hắn lại hiện ra thế lực nhà họ Thôi cùng với thế lực chỗ dựa mà hắn đang bám vào ở Kinh Đô.
Rất nhanh Thôi Lương kết luận đối phương sẽ không vì hắn để chống lại cục diện này. Bởi lẽ giới hạn tối đa chỉ có thể hủy kết quả của Trần A Điêu, nhưng kết quả tồi tệ nhất là… Họ sẽ không chống lại Viện Nghiên cứu Khoa học để bảo vệ nhà họ Thôi và hắn, hắn không có giá trị đó.
Nhà họ Trần đã quật khởi.
Người mà hắn khinh thường, Trần Tốn, không ngừng đuổi theo đè ép hắn trong ba năm cấp 3 trước đây là thế, giờ ngay cả gia thế bối cảnh của người ta cũng đang nỗ lực vượt qua hắn.
Con đường làm quan của Trần Nhiên tốt đẹp, lại có một cặp con trai con gái ra sức giúp đỡ. Dựa vào chuyện trước mắt triều đình rất chú trọng tới tu luyện linh khí, họ nhất định sẽ trọng dụng Trần Nhiên.
Nhà họ Trần quật khởi đã là thế không thể cản.
Hít sâu một hơi, Thôi Lương lộ ra biểu hiện bất đắc dĩ và chủ động mở lời: “Vị đại nhân này nói có lý. Nếu đã hiểu lầm vậy thì xử lý kịp thời, tránh làm trì trệ chuyện thi cử của người bên dưới. Dẫu gì người chết cũng không thể sống lại, nhà họ Thôi chúng tôi không muốn vì chuyện cá nhân… dắt dây đến chuyện quốc gia đại sự như tuyển sinh thi cử.”
Nói xong, hắn quan sát biểu hiện của ông chú và đám người Trần Tốn, rồi lại khẽ cắn môi, lạnh lùng bổ sung: “Còn nữa, hôm nay cô nương A Điêu là người vô tội bị hại, chỉ trách em trai tôi bị người khác lợi dụng, vô cùng xin lỗi.”
Nếu bố trí đúng chỗ hình thức và xu hướng, ngay cả khi hắn có là gia chủ tương lai của nhà họ Thôi, ngay cả khi hắn đã là tinh anh tương lai của Đại học Kinh Đô, ngay cả khi sau lưng của hắn có nhóm quyền quý Kinh Đô, hắn vẫn phải cúi đầu.
Đây chính là ván cờ.
Mọi người đều cân nhắc thiệt hơn.
(P6)
Trần A Điêu nhìn Thôi Lương, cũng khoan dung rộng lượng đáp lời: “Công tử Thôi khách sáo quá, xin lỗi bằng miệng là được rồi, không cần đưa tiền tặng quà cho tôi. Dù sao em trai anh mất một cái mạng còn tôi thiếu điều đánh mất tương lai của mình, chưa kể nôn ra nhiều máu như vậy nữa. Trước mặt rất nhiều người thế này, sợ là tôi cũng ngại.”
Cô hiểu biết về tình hình chung đến mức trông chả giống đang tranh thủ cơ hội tí nào.
Từ Thôi Lương +2899!
Cao thủ ở đây nhiều thế này, trái lại A Điêu chẳng nhận ra ai với ai mới tiến công được. Song giờ đây xem ra Lương này cũng có cấp trung.
Nhìn năng lực niệm người này tăng vọt đi.
Thôi Lương nhìn Trần A Điêu một cái thật sâu, nhảy lên công cụ bay: “Cô nương A Điêu có thiên tư siêu phàm, hy vọng ngày sau thấy được cô tại Đại học Kinh Đô.”
Cái liếc mắt này tràn đầy uy hiếp và sát ý.
Đáng sợ thật, người này chẳng phải phường lương thiện.
A Điêu kiêng dè Thôi Lương lắm nhưng cô vẫn không hối hận vì những gì mình đã làm hôm nay. Dẫu gì hai nhà Trần Thôi đã thành tử địch, cô thì lộ diện, sớm muộn gì người ta cũng muốn bóp cô.
Chẳng qua hiềm một nỗi người này thực dụng, không giống thằng ngu Thôi Vân đầy sĩ diện dễ bị k1ch thích, không có chuyện đưa đưa tiền bồi thường suông cho cô.
A Điêu ngại ngùng: “Lớn từng này rồi mà đây mới là lần đầu tiên ai đó nghĩ tôi sẽ được nhận vào Đại học Kinh Đô. Cảm ơn anh nha, công tử Thôi, anh đúng là người tốt.”
Con chó, chờ mình nắm giữ linh năng, về sau đánh chết nó.
Thôi Lương: “...”
Thôi Lương muốn đi, trước khi đi còn nhìn thoáng qua thành tích trên bảng xếp hạng. Vì thiết bị đang kiểm tra nhờ vậy thành tích được ẩn đi, ngay cả thành tích của Trần A Điêu cũng không thấy.
Nhưng nhìn sức mạnh chôn sống Thôi Vân của nó, nó tuyệt đối không kém.
Dù cho Thôi Lương cố ý ở lại xem số liệu thành tích sau khi thiết bị được khôi phục, nhưng với tình thế như thế, hắn chẳng có mặt mũi để ở lại. Cuối cùng hắn đành mang theo khuôn mặt nghiêm rời đi.
Mọi người: Vậy thây kệ luôn thi thể Thôi Vân?
.....
Thôi Lương vừa đi, đám người đào hố với tiến độ nhanh hơn. Chợt họ nhận ra đào không thấy cái xác, sâu thế?
Mãi đến khi lấy thiết bị khai quật tương quan để nó cảm ứng một chút, má nó, đào nhầm chỗ!
Thi thể của Thôi Vân cách cái hố này một mét.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía A Điêu.
Xẻng đầu tiên là do con nhóc đặt xuống.
A Điêu: “Chắc là do em lo lắng quá, thế mà tìm sai nơi, chỉ thể đào vòng quanh tiếp một chút. Mọi người cố lên, em nôn ra máu xong… ọe… sẽ đào cùng mấy thầy cô.”
Con nhóc cố ý vì muốn kéo dài giờ chết của Thôi Vân, hoặc là kéo dài thời gian chờ ai đó cứu được gã, chẳng hạn như hiệu trưởng.
Trần Tốn nhìn thi thể có phán đoán, anh cảm thấy vế sau có khả năng lớn hơn bỏi vì xương cổ của Thôi Vân đã gãy.
(P7)
Nguyên nhân gây tử vong ở đây. Anh nhớ rõ khi gã bị kéo xuống chôn sống, bùn đất leo lên nén lại trên đầu gã, chắc khi đó đã bẻ gãy cổ gã rồi.
Tàn nhẫn nhưng cũng gọn gàng.
Thi thể vẫn được đào lên, vô cùng thê thảm.
“Thế mà bị chôn sâu tới cỡ đó, chắc cũng 5-6 mét.”
“Áp lực bên dưới đất đè ép chặt thế, tim gang phèo phổi gì cũng nổ tung.”
Trong túi của Thôi Vân có một bộ điều khiển thật nhưng đã bị bóp nát, bị con người bóp nát.
Xem ra thằng nhóc này không ngu, có lẽ ôm hy vọng được cứu ra ngoài đấy nhưng cũng biết bóp nát bằng chứng vào thời khắc sống còn; bằng không coi như gã còn sống vẫn bị lột da.
Hiện tại có lẽ bên trong bộ điều khiển bị hỏng tìm thấy dữ liệu tín hiệu, có khi lại không.
Nhưng với sự nhượng bộ của Thôi Lương, kết quả này chẳng còn quan trọng nữa.
A Điêu hiểu rõ ràng: Đây chính là kết cục tiêu chuẩn mà cô đã mường tượng trước khi xuống tay, vọng tưởng nhổ tận gốc nhà họ Thôi là chuyện không thể. Vì dẫu cho có bằng chứng sắt thép cũng chỉ là vấn đề thế lực sau lưng tranh cãi kéo dài trong bao lâu.
Bây giờ dứt khoát lưu loát kết thúc tám chín phần vẫn do người thi được vào Viện Nghiên cứu Khoa học, Trần Tốn, xen vào.
Điều này trái với kết quả dự đoán của cô: Ban đầu cô muốn mượn lực lượng của hiệu trưởng.
Hiển nhiên Trần Tốn đã thấy rõ loại kết cục này từ lâu đâm ra thà bức bách Thôi Lương cân nhắc ưu nhược điểm để nhượng bộ, từ đó bảo toàn kết quả tốt nhất.
Ngó bộ người này đã thay đổi rất nhiều so với tấm bé, nhưng lại giống như chẳng đổi thay là bao, hãy còn làm cho người ta đoán không ra sở thích và mục đích của anh ta.
Trần Tốn dường như không biết A Điêu đang suy đoán mình, anh chỉ nói nhẹ nhàng với cô: “Chuyện đào đất để cho bọn họ đi làm, em hộc máu kìa, lau một chút đi, anh dẫn em tới phòng y tế.”
Chuyện này không cần thiết, thứ cô ói ra chính là máu bầm do trận “tắm rửa” hôm qua ép ra; nó cũng không phải máu bình thường, nhưng cái này không thể nói cho rõ ràng.
Đối mặt với hành vi chăm sóc bình tĩnh và nhẹ nhàng của Trần Tốn, A Điêu tránh đi một chút, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn uyển chuyển trả lời: “Cảm ơn anh, nhưng ở đây có rất nhiều thí sinh như vậy, mọi người thi cùng nhau nên đã có tình cảm sâu nặng. Em thi xong nhưng bọn họ thì chưa, sao em cứ vậy rời đi được. Cho dù có chết em cũng muốn chịu chung hoạn nạn với bọn họ.”
Năng lực niệm nhiều thế này, làm sao cô không moi ra được chứ.
Khi cô gọi “anh”, cô vẫn lanh lợi dễ thương như đã từng, nhưng khi còn nhỏ cô gọi là “anh cả ơi” còn bây giờ lại là “anh”.
Trước đây cố ý thân mật, sau này thì cố ý lịch sự.
Có EQ cao của một số người khiến ai nấy cảm thấy như gió xuân, có EQ cao của một số khác lại là trí trá ra vành ra vẻ.
(P8)
Nhưng EQ cao của cùng một người cũng có những cách hiểu khác nhau.
Dẫu sao trong mắt anh em nhà họ Điền: Oa, người em A Điêu này đúng là nghĩa hiệp, đã hộc máu thành cái dạng như thế mà vẫn nhớ và quan tâm đến thành tích của chúng ta.
Mà trong mắt tất cả thí sinh bên ngoài anh em nhà họ Điền: ** má, cái gì gọi là cùng chung hoạn nạn? Đã ói ra máu thành như thế còn không quên xem tụi này thi nát tới cỡ nào! Cơ mà đến cùng thành tích của con nhỏ này ra sao?
Khi thiết bị được khôi phục, nhà trường đang xử lý chuyện của Thôi Vân, các thí sinh ổn định lại cảm xúc đang dao động. Trần Tốn không trưng ra cái mác anh cả để buộc A Điêu đến phòng y tế, chẳng qua khi cô cô ngồi bên đường nghỉ ngơi, Giang Triều đến.
Với một cái túi thuốc.
Hít thở của Giang Triều còn có phần bất ổn, hiển nhiên là gấp gáp chạy tới: “Sao rồi sao rồi, em gái cậu sao rồi? Cậu nói nó ói ra máu làm tôi sợ điếng người… A Linh đâu? A Linh nhà chúng tôi ra sao?”
Giang Triều thò đầu ra muốn tìm hai đứa em gái.
Dưới ánh mắt mọi người, Tống Linh bị gọi đi tới. Cô ấy đoan trang hành lễ: “Chào anh họ Giang Triều.”
Cô ấy rất lịch sự, không có cảm giác sợ hãi Giang Triều, nhưng cũng xác nhận mối quan hệ của cô với nhà họ Tống.
Giang Triều đã quen với sự xa cách của cô ấy từ lâu, tiện tay đưa trà sữa trong túi cho cô ấy: “Hai em mỗi người một ly. Nhưng mà em A Điêu có uống được không?”
Trần Tốn: “Nó không uống được.”
A Điêu đã theo bản năng vươn tay ra: “...”
Trần Tốn liếc cô một cái rồi đổi giọng: “Thật muốn uống thì uống ít cũng được.”
Một phút sau, A Điêu ngồi trên đá ven đường, hai tay cầm một ly trà sữa lớn, miệng cắn ống hút thật bự, trà sữa trong ống hút cứ mãi được hút vào, đường ngang của trà sữa cũng liên tục giảm xuống, mà cái loại hút vào này còn có cả âm thanh.
Trần Tốn, Tống Linh và Giang Triều im lặng nhìn cảnh này.
Giang Triều nghĩ đến một bộ phim hoạt hình xưa kia, Zootopia, trong đó có một con báo hoa mai béo siêu dễ thương. Lúc nó cầm trà sữa mút, con mắt trợn lên trắng dã, đắm chìm trong việc uống trà sữa, như si như say.
Trần A Điêu là người như vậy.
Cô thích ăn, yêu thích toàn bộ mọi thứ mà mình được hưởng thụ, hoàn toàn chẳng che giấu.
Trông… đáng yêu quá.
Từ Trần Tốn +2888!
Từ Tống Linh +2500!
Từ Giang Triều +2333!
Lần kiếm được năng lực niệm dễ dàng nhất từ trước đến nay.
Bản thân A Điêu cũng choáng váng, suýt nữa bị sặc chết:??? Gì chứ, mình uống trà sữa thôi, mấy người làm gì thế? Ghét tôi?
.....
Thiết bị nhanh chóng được sửa chữa, và điểm số đột nhiên hiện ra.
Nói đột nhiên, là bởi vì Chu Giang sau khi điều phối xong đã sốt sột cho hệ thống làm ngay ba lần tự kiểm tra so sánh, tiếp đó hiện thẳng ra. Thầy ấy quá bận rộn, thi thể Thôi Vân đưa đi rồi, các phương diện dữ liệu trong trường thi lại phải điều tiết lần nữa để không làm ảnh hưởng tới lần thi phía sau.
(P9)
Bởi vì đối với Học phủ Kim Lăng mà nói, loại người như Thôi Vân ăn gan chó làm đủ mánh mung gây rối thí sinh âu chết rồi vẫn không đáng tiếc. Cho rằng chính mình là thiên tài tuyệt thế thật?
Bây giờ xem ra gã không xếp vào được top 3 trong 500 thí sinh. Hồi trước khi thi trong nội bộ trường chọn quái vật, nhóm đàn anh cầm cán như Trần Tốn còn chả dám vênh vang như vậy.
Chết rồi thì thôi, thiếu điều liên lụy đến Học phủ Kim Lăng, cho trường gặp chuyện. Này thì giáo viên bị mua chuộc, mưu hại thí sinh, chuyện này truyền ra ngoài chỉ tổ làm trường biến thành trò cười trong tất cả các Học phủ trên toàn quốc; về sau không biết phải làm bao nhiêu biện pháp PR. Vừa nghĩ tới đây, Chu Giang liền đau đầu.
Mau lôi cái xác đi cho nhanh, nhìn thấy là phiền!
Chu Giang nhức đầu, cứ thế thuận tay bấm ok khởi động lại hệ thống mà không cần xem kết quả. Thành tích lộ ra, tiếp đó nó cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.
Trần A Điêu, điểm thi thiên phú A B C như sau: 99, 99, 60.
Nói như thế nào đây, gây rúng động.
“Mẹ kiếp, cao thế!! Xác định thiên phú A và B có nghĩa là sức chiến đấu của em. Tôi chỉ có 90 và 89 thôi!” Giang Triều thuận miệng nói lại làm nhiều người giật mình.
Danh tiếng Giang Triều rất lớn, rất nhiều người biết tố chất tu luyện của anh ta trong đám học sinh lớp 12 được coi là đứng đầu, chẳng qua lớp văn hóa thì còn lâu mới sánh bằng bọn Trần Tốn và Thôi Lương. Trước mắt còn chưa biết anh ta đang chuẩn bị tham gia thi đại học hay tham gia vào kỳ thi riêng của ba trường đại học danh tiếng. Nhưng hiện tại anh ta tự nổ, để lộ thiên phú mạnh hơn đám người Trình Chương Thôi Vân nhiều lắm.
Ánh mắt Trình Chương sáng lên, nhìn Giang Triều rồi lại nhìn A Điêu, thầm cho rằng đúng là trên đời này có quá nhiều thiên tài. Một Kim Lăng ở Đam Châu mà thôi, lại có nhiều người giỏi giang hơn cậu ta.
Nhưng ngay cả khi thành tích A B của A Điêu cao hơn chính mình rất nhiều, loại C của cô quá thấp. Theo theo hiểu biết của cậu ta, mục C vừa đúng là mục quan trọng nhất trong sự liên kết quan giữa A B C, bởi vì sự phát triển quyết định giới hạn cao nhất.
Dẫu cho Uông Hải đã bị mua chuộc, tuy nhiên thông tin mà hắn thông báo lại chính xác.
Do đó có lẽ thành tích của cậu ta không cao bằng mình… Trình Chương nhìn kỹ, hệ thống đang xếp thứ tự.
Trần A Điêu đứng đầu.
Mà cậu ta, Trình Chương, xếp thứ hai; Thôi Vân thứ ba.
Tại sao lại có thể như vậy!
Sao điều này xảy ra được!
Nhiêu Tuyết Nhã nhìn mình rơi vào vị trí thứ tư thì nhất thời lo lắng, chuyện này đáng sợ quá. Mới có 38 người thi mà cô ấy đã rơi xuống hạng 4; trước đó tham lợi bằng lòng rớt khỏi chuyện tuyển nhận, bây giờ xem ra rõ ràng là thần tiên đánh nhau.
Phía sau còn có đám Tống Linh chưa đo nữa.
(P10)
So với nỗi lo lắng của Nhiêu Tuyết Nhã, Hứa Lạc càng muốn chết.
Cậu ta người thứ năm!!
Từ nhỏ tới lớn cậu ta cứ mãi là hạng nhất đấy, cơ hội khi linh khí này phục hồi đâu ra, rõ ràng là địa ngục của cậu ta!
....
Đám người Chu Giang cũng ngỡ ngàng lắm, nhưng nghĩ đến động tĩnh lúc A Điêu chôn sống người, họ lại hiểu. Thế là họ tĩnh trí để cho các thí sinh khác tiếp tục thi.
Dưới đây hãy còn rất nhiều hạt giống, nói không chừng còn lòi ra được mấy thiên tài.
Kết quả của lần tuyển sinh này thực sự không tệ.
Mặc cho một Thôi Vân và Triệu Lăng Vân đi bán muối, moi ra được chút trò bịp, nhưng chất lượng thí sinh vượt quá mong đợi của họ.
Các thí sinh lần nữa tiến vào trạng thái thi.
A Điêu bên này lại đang lo lắng: “Loại C về phát triển của em thấp như vậy, không phải về sau sẽ thảm lắm sao? Anh Giang Triều, loại C của anh là bao nhiêu, có tiện nói ra không?”
Thật ra, 60 nào có không thấp, chẳng qua so với cặp 99 của A B, thậm chí so tới bọn người Thôi Vân, loại C của cô thật sự thấp đến đáng thương.
Trần Tốn đang giúp cô lặng lẽ tính toán số liệu về thiên phú, thậm chí có cả dữ liệu và hình vẽ đã được liệt kê trong âm thầm và dự định tối nay sẽ giúp cô hiểu sâu hơn. Chợt nghe thấy A Điêu ngọt ngào gọi anh trai người khác, anh khẽ nhíu mày, nhìn Giang Triều một cái với ánh mắt rất lạnh.
Giang Triều không tim không phổi, nào có nhận ra. Anh ta chỉ cảm thấy đột nhiên xuất hiện một trận gió lạnh làm mình nổi da gà da vịt, song anh ta vẫn nói luôn: “Loại C của anh là 82, nhưng em A Điêu này, em đừng có lo. Loại C quan trọng nhất thật nhưng nó chỉ là một tỷ lệ nâng cao; còn xác định thiên phú của A và B cao hơn, mà trong khi càng lên cao thì càng khó tăng thêm một điểm. A B của em đều là 99 chứng tỏ nền tảng của em cao hơn nhiều so với những người khác. Mặc dù tỷ lệ trưởng thành không cao nhưng mỗi phần cao điểm sẽ mang tới hiệu quả và lợi ích nhiều hơn, toàn bộ vẫn cao hơn tôi. Đây là sự thật, nếu em không tin thì tính toán tổng thành tích xong, dựa trên hiệu suất tính toán chính thức là biết ngay.”
“Chưa kể thường thì A B càng cao âu C sẽ thấp hơn một chút, đây là sự lựa chọn cân bằng tự nhiên của cơ thể con người, hoặc bình thường hoặc thiên về mức cực đoan. Nếu A B C cùng mạnh hết thì về cơ bản họ là những người mang huyết thống thiên phú của những thiên tài mạnh mẽ, cơ thể và linh hồn của họ chịu đựng được thiên phú như vậy. Loại người này rất ít, cho nên dạng người lệch về một bênh như em là một hiện tượng bình thường. Đúng không Trần Tốn, hiệu trưởng nói vậy?”
(P11)
Trần Tốn ừ một tiếng, nhìn vẻ mặt sầu não A Điêu và nói: “Ba học sinh giỏi nhất đã vượt qua bài kiểm tra nội bộ trong năm của em có một người cũng mang đôi 99, nhưng loại C lại là 82, cũng coi như bị lệch, nhưng không ai dám xem thường cậu ta. Dù sao người hoàn mỹ trên thế gian này hiếm vô cùng.”
Anh trai của tôi ơi, ví dụ của anh tệ quá, tôi ôm 60 mà so sánh được với người ôm 82 à?
Song, A Điêu vẫn là một người khoan dung, nhanh chóng chú ý đến những chuyện khác: “Học phủ Kim Lăng có ai mang thành tích A B C trên 100 không?”
“Có, riêng mục A và riêng mục B, không ai có thể lấy được cặp 100. Nếu người như vậy xuất hiện phải báo cáo cho triều đình, trực tiếp được tuyển đến Kinh Đô bên kia, Học phủ Kim Lăng không giữ được.”
Thì ra là như vậy. Khi ba người đang nói chuyện, Tống Linh bên cạnh đưa ly trà sữa còn chưa uống kia cho A Điêu, người vừa uống xong.
A Điêu lập tức cảm động... Ối trời, ngoài miệng và trong lòng cậu ấy hờ hững với mình thế thôi, không ngờ được lại sốt sắng với mình như vậy!
Nhưng tại sao cậu ấy lại hướng nội như thế, cho mình biết khó như vậy sao?!
Mình bằng lòng làm bạn tốt với cậu ấy mà.
A Điêu cảm thấy Tống Linh thật sự quá hướng nội, như vậy sẽ không có được hạnh phúc (là cô).
“Cảm ơn Tống Linh, cậu đúng là người tốt.”
A Điêu ngay lập tức nhận lấy, đoạn cắm ống hút vào cái phụp, thỏa mãn hút một hơi.
Ngọt ngào ghê.
Từ Tống Linh +1999!
Cho mình trà sữa cũng gửi trả năng lực niệm cho mình luôn, ngọt quá đi.
Tống Linh hờ hững vẫn không nói gì, cô ấy đi ra ngoài.
Trần Tốn ấn mi tâm, vẫn nhắc nhở A Điêu: “Đến lượt em ấy thi, em ấy chỉ muốn em cầm giúp thôi.”
A Điêu vẫn đang hút trà sữa: “?”
Bồn Cầu: “...”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Về thiên phú, sẽ có các thiết lập ẩn khác, không có chuyện một bước lên trời.
Tuyến chính của cuốn sách này là lịch sử quật khởi của A Điêu, bản thân cô, gia tộc cô, đều là cầu nối cho sự tiến bộ bước lên bầu trời. Thế nên nhành viên nhà họ Trần cũng là một phần quan trọng của cuốn sách này.
PS: Anh trai là một nhà sáng chế, là một nhân tài có tố chất cao làm Đồ Cấm Kỵ.
Thế giới triều đại phong kiến, gia tộc là tập hợp quyền lực chặt chẽ nhất, A Điêu sẽ bước lên tập hợp này, thành công lội ngược dòng trèo tới đỉnh cao.
Các nhân vật quan trọng sẽ dần dần được mở khóa, trước mắt đã thấy được anh trai thánh học cuồng em gái với IQ cao.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Không cần nói về một chủ đề nhất định, tôi chỉ muốn hiểu lòng mọi người, chỉ thế thôi. Có lúc tôi bối rối, và thật ra thỉnh thoảng tự xét lại cũng là chuyện tốt, có lúc tôi không kiểm soát được tiết tấu. Tuy nhiên quyển sách này không có nhiều ân oán tình cảm như vậy, chỉ có tranh bá, cốt truyện toàn phục vụ cho chuyện lội ngược dòng đi lên đỉnh cao. Hình như tôi rất ít khi viết về nhân vật có bản chất vô cùng tham vọng, toàn là mấy loại nhân vật chính bảo vệ người khác hoặc bảo vệ cái gì đó. A Điêu ấy à, trong tất cả các nhân vật, ý thức đạo đức của cô ấy chỉ cao hơn Lão Vương, mà người này thì cũng hung tàn tột cùng. Ha ha ha ha.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương