Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 13



Ngoài hành lang có hổ, trong lớp thì có sói, bây giờ anh như con chim bị mắc bẫy vậy

Vì thế Dư Duy quyết định........chạy đi luôn

Đúng vậy, không chạy thì chả lẽ đứng đấy chờ chết?

Ngày thường thì khoác danh "Tao trâu bò nhất éo sợ trời đất", đến lúc gặp sự cố thì lại chỉ biết xách mông lên chạy

Lúc chạy đi còn không quên kéo cổ Tiền Húy đang đứng sững sờ ở đấy, chạy vụt về phía cuối hành lang

Lúc chạy ra gần cuối hành lang anh chợt quay đầu lại, nhìn bóng hình cậu lẻ loi đứng đờ tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình. Giờ đây Ôn Biệt Yến hệt như một chú mèo từng vô cùng cao ngạo nhưng lại chỉ vì không đạt được mục đích của mình mà xụ mặt xuống, tuy rằng anh không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu lắm nhưng đứng từ xa thôi cũng có thể cảm nhận được sự đau lòng tột cùng của cậu.

Dư Duy vừa mới nhìn thoáng qua đã vội vàng quay đi

Đáng thương cái gì mà đáng thương, anh mới là kẻ tội nghiệp nhất đây này

Hôm qua vừa mới là đối thủ sống chết không đội trời chung, như nước với lửa nhìn thôi cũng ghét, tự dưng nay một giấc ngủ dậy đối thủ một mất một còn nhận tôi làm bạn trai, nghe có điên không??? Đánh không được, chạy cũng không xong nữa, chênh lệch như vậy ai chịu cho nổi

Nhân sinh tam quan của anh đột nhiên sụp đổ ầm ầm

Dư Duy ngại ngùng nhìn Tiền Húy, lại vô tình đụng phải Trương Vọng đang sầu vì không vào được nhà ăn nên mới phải ăn tạm bánh mì nướng.

Tự dưng có người thứ ba xông vô, không khí đã ngại rồi lại còn ngại hơn

Rốt cuộc thì Tiền Húy cũng không nhịn được nữa, cậu ta nhanh chóng kéo Dư Duy vào một góc rồi vồn vã hỏi chuyện anh thân mật với Ôn Biệt Yến, như thể nó là kẻ chết đói gặp con heo sữa mập mạp nặng 300 kí vậy.

Dư Duy nghe Tiền Húy nói xong đã đạp hai cái thật mạnh vào chân cậu ta, quát lớn: "Mày éo thấy tao đây đang rất không vui sao? Nếu không thì ra ngoài trường kiếm bệnh viện mắt vô khám dùm." 

Tiền Húy lúng túng lắc đầu: "Không hề nha, nhìn mày trông phê phê hệt như đang tắm trong gió xuân ấy."

Cậu ta cúi đầu nghĩ nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nói tiếp: "Nhưng mày cứ yên tâm, chuyện này tao nghĩ là tao hiểu tâm trạng mày. Tuy rằng mày với tên học sinh giỏi kia quả là có nhiều chút xích mích từ trước thật, nhưng đột nhiên bùm cái cậu ta quay sang ôm mày thì không đỡ lại được cũng là chuyện bình thường mà. Đây là bệnh chung của Alpha thôi, chắc không mất mặt quá đâu."

"Không thể đỡ lại cái đầu mày ý, nhìn tao chưa đủ cương quyết cự tuyệt à?"

"...Éo"

"Câm câm câm, cút ra chỗ khác chơi dùm"

"Mày đúng là....vịt chết rồi mà mỏ vẫn cứng ngắc!"

Trương Vọng chỉ biết đứng nhìn hai người đấu đá nhau nãy giờ, khẽ nhíu mày suy tư, sau đó hồn nhiên hỏi một câu: "Xin lỗi vì hơi lạc đề một xíu, nhưng tại sao đột nhiên thái độ của Ôn Biệt Yến lạ thế? Bình thường trông cậu ta ghét mày lắm cơ mà, sao tự dưng nay lại bám chặt không buông vậy?"

Tiền Húy đang tính đập Dư Duy một trận bỗng ngừng lại, đầu óc như vừa được ánh sáng của đảng soi sáng: "Chính nó, chả lẽ cậu ta uống lộn thuốc? Trong mấy hôm Ôn Biệt Yến nhập viện hai người đã làm trò mèo gì trong viện đấy? Đừng bảo là mày trốn bọn tao đi cứu vớt sao Hỏa ấy nhá?"

"Cứu vớt cái cục cức nhà cậu."

Bóng của ba người chiếu xuống mặt đất, bức tường vàng được bọc trọn bởi những cành cây đại thụ xum xuê, tiếng gió xào xạc hòa theo bóng dáng của nam sinh mặc đồng phục trắng xanh đang tựa vào góc tường.

Dư Duy cảm thấy không giấu nổi nữa, đành nói ra hết toàn bộ sự tình xảy ra hôm đấy

".....Tóm lại là như vậy, nếu mày hỏi tao sao chuyện này ảo thế thì tao cũng chịu, trông cậu ta giống như bị sét đánh hoặc uống nhầm thuốc vậy, tính tình đột ngột thay đổi 180°. Chả biết trong thuốc có chứa độc gì không"

Chuyện tuy ngắn nhưng drama không ngừng, cứ chuyển biến thăng trầm mãi không thôi

Tiền Húy vừa nghe vừa há hốc mồm

Cậu ta đờ người một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, ngây ngốc thở dài: "Ước gì Nhã Nhã cũng bị sét đánh rồi quay ra bám dính lấy tao nhỉ..."

Tiền Húy cũng muốn được Nhã Nhã "moah moah" mừ

Trương Vọng thì được cái thông minh tỉnh táo hơn Tiền Húy, cậu ta nghe xong cũng không khỏi trầm trồ, ngẫm lại một chút

"Theo những gì mày nói thì cách mà cậu ấy cư xử với mọi người xung quanh vẫn rất bình thường đúng không? Nhưng chỉ có mày là bất bình thường, cho rằng mày là bạn trai mày ấy, lại còn bịa ra mấy tình huống chưa từng tồn tại nữa...?

"Đại khái là vậy." Dư Duy giơ dấu like ra trước mặt Trương Vọng: "À không, chuẩn đến từng mi li mét rồi"

Sau đó Trương Vọng lại nói tiếp: "Dựa vào những gì mày nói thì chúng ta có thể đưa ra kết luận là trí nhớ của Ôn Biệt Yến đã bị đảo lộn hoàn toàn, cho dù cách cậu ta nói chuyện với mọi người cũng không gì thay đổi lắm nhưng lại hoàn toàn quên hết ân oán hồi trước với mày, đúng không?"

"Có khả năng là trong trí nhớ của cậu ta thì mày với Ôn Biệt Yến là một cặp tình nhân, hơn nữa lại đã yêu nhau từ rất lâu rồi, tình cảm vô cùng sâu đậm. Chứ nếu không thì cậu ta cũng chẳng thèm cam tâm tình nguyện cúi đầu xuống nhìn mày, chủ động hôn môi ôm ấp mày đâu, huống chi trước đấy cậu ta còn cực kì ghét mày nữa."

Dư Duy nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, nhớ lại vài động thái kì lạ của Ôn Biệt Yến hôm trước...

Con mẹ nó sao lại có thể hợp tình hợp lý đến mức này....

"Sao lại như thế được? Tao vô cùng đặc biệt trong mắt cậu ta á???"

"Bố ai mà biết được, có khi đây lại là chuyện lạ trong truyền thuyết. Nếu trước khi mất trí nhớ cậu ta ghét mày bao nhiêu, thì sau khi mất trí nhớ lại thích mày bấy nhiêu....?"

Tiền Húy hỏi: "Tức là bây giờ đầu óc Ôn Biệt Yến không được bình thường cho lắm ấy hả?"

"...... Nhưng bệnh viện thả cậu ta về rồi nên chắc không có vấn đề gì lớn đâu."

Trương Vọng lại nói: "Hồi trước tao có đọc mấy bộ tiểu thuyết mạng cũng gặp trường hợp tương tự như này, hình như trong ký ức chỉ xảy ra một chút hỗn loạn khó hiểu, chắc là sẽ sớm khôi phục trí nhớ lại mà thôi."

"Ủa chứ giờ phải làm sao?" Dư Duy bực mình chết mất

"Tức là bây giờ tao phải giả làm bạn trai cậu ta, cung phụng cậu ta cho đến tận khi cậu ta khôi phục lại trí nhớ của mình ớ hở? Dẹp dẹp dẹp, mắc gì? Nhỡ khôi phục trí nhớ xong cậu ta gào lên dẫm ngược lại tao, loan tin cho toàn trường là tao đã hủy hoại thanh xuân cậu ta thì tao sống sao bây giờ?"

Trương Vọng cũng không biết nói gì hơn, dù sao thì đây cũng không phải chuyên môn của cậu ta: "Ai cũng có lần đầu, cố gắng lên người anh em"

Thảm hơn cả tấm thảm, Tiền Húy chỉ biết trưng bộ mặt lo lắng nhìn Dư Duy

Cậu ta ngậm chiếc xiên tăm xúc xích trên tay, đầu tự dưng nảy ra ý tưởng: "Hay là chỉ cần làm bạn trai bù nhìn của cậu ta thôi, không cần cung phụng làm quần gì cho đỡ mắc mệt!?"

"?"

Dư Duy và Trương Vọng quay ngoắt sang nhìn cậu ta: "Là sao?"

Tiền Húy thở dài một hơi, dứt khoát ném xiên tre vào thùng rác gần đó rồi đứng dậy, lại gần Dư Duy. Cậu ta bắt đầu giở trò làm giáo sư rơm giảng giải kiến thức "khoa học" cho anh: "Mấy mày động não lên đê, làm bạn trai của Ôn Biệt Yến thì chắc chắn là sẽ có nhiều đặc quyền rồi đúng không? Tất nhiên, ôm ấp hôn hít chỉ là một phần mà thôi, quan trọng là mày có thể trêu đùa Ôn Biệt Yến, hay là cợt nhả cậu ta, miễn không đi quá giới hạn thì gì mà chả được"

Sau đó lại nhích mông ra chỗ Dư Duy, giơ ngón tay ra ý chỉ liệt kê những gì anh có thể làm với Ôn Biệt Yến: "Mày nhìn xem, ai đối với người yêu của mình mà chả bao dung vô cùng, mặc kệ hồi trước cậu ta ghét mày đến nhường nào đi. Giờ nhìn cậu ta xem, lúc nào cũng nhìn mày bằng ánh mắt ngọt ngào dịu dàng, mày muốn gì thì làm nấy, sẵn sàng cúi đầu xin lỗi mày, còn gì chưa làm không?"

"Mày phải gánh vác "nghĩa vụ bạn trai", thì tất nhiên cũng phải được hưởng "quyền lợi của bạn trai" chứ nhỉ? "

Tiền Húy càng nói càng hăng, cảm hứng trào ra như suối: "Chỉ cần mày diễn sâu một chút, sau đó lừa cậu ta làm mấy chuyện mà bình thường cậu ta không dám làm. Đảm bảo sau này khi khôi phục trí nhớ thể nào cậu ta cũng cứng miệng cho mà xem, thế là mày thắng trận!"

"Ví dụ như bảo cậu ta không làm bài tập về nhà, hay ăn đồ vặt trong lớp....? Ặc....dù biết là không thể nhưng đại loại là như vậy"

"Dù sao thì mày cứ lừa cậu ta rồi chờ đến ngày Ôn Biệt Yến khôi phục lại kí ức rồi nhớ lại toàn bộ những chuyện mình đã làm, thể nào cậu ta cũng không còn mặt mũi để nhìn mày nữa cho mà xem! Đúng là cơ hội trời cho ngàn năm có một mà!"

Tương kế tựu kế......

Trò này có vẻ hay, Dư Duy cũng có chút lay động

Cơ mà anh vẫn còn nghi ngờ lắm: "Mày bảo diễn sâu một chút á...? Chỉ dừng ở việc nắm tay, ôm với hôn thôi á? Nếu cậu ta lại tập kích tao như lần trước thì trốn thế nào được."

"Đến Omega cũng có thể bắt nạt được mày, mắc cười ghê." Tiền Húy ngẩng đầu lên suy nghĩ: "Hay là.......đánh dấu cả đời đi? Ấy ấy..! Đại ca bình tĩnh đừng có nóng! Đánh tao làm gì?!"

"Nín" Dư Duy lắc lắc tay đuổi Tiền Húy đi: "Đánh dấu cả đời? Tao có phải súc sinh đâu mà làm thế?"

"Tao chỉ gợi ý thôi mờ." Tiền Húy xoa bả vai, khuôn mặt lộ rõ vẻ tủi thân: "Ví dụ cho mày tham khảo thôi...."

Trương Vọng gật gù, sau đó vẫn có chút nghi nghi hỏi lại Dư Duy: "Tao nghĩ mày nên cẩn thận một chút, mày có chắc không đấy?"

Dư Duy hỏi ngược lại: "Ý mày là sao?"

Trương Vọng: "Mày có chắc là Ôn Biệt Yến thật sự mất trí nhớ không đấy? Có thật là mày đã chiếm giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cậu ta thật không?."

"Này cần gì phải hỏi nữa" Tiền Húy gạt đi: "Trông cậu ta thể hiện hết ra bên ngoài rồi còn gì?"

"Không không không." Trương Vọng lắc đầu: "Mày phải chứng minh thì mới chắc chắn được chứ."

Trước đấy Dư Duy vốn không chút nghi ngờ, bây giờ đầu lưỡi lại khô khốc, bán tín bán nghi: "Bây giờ phải làm gì để xác minh rằng cậu ta thật sự mất trí nhớ nhỉ?"

"Đơn giản mà." Trương Vọng chỉ chỉ vào giữa ba người họ: "Kì mẫn cảm của Alpha rất dễ phát hiện."

"Tẹo nữa mày về lớp, sau đó giả như đang đến kì mẫn cảm, kiểu như cả người uể oải nằm ườn ra bàn ấy. Nếu Ôn Biệt Yến thật sự mất trí nhớ, thật sự coi mày là người yêu thì chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng, sẵn sàng ở lại bên mày để an ủi mày. Còn nếu Ôn Biệt Yến không mất trí nhớ thì thể nào cậu ta cũng sẽ đứng cách xa vạn dăm để né cho mà xem."

"Tới đi người anh em, thời khắc tỏa sáng của mày đến rồi." 
Chương trước Chương tiếp