Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân
Chương 4: Hắn không rảnh như Độ Niệm
Edit: Lune
Phó Kiêu không rút tay về.
Hắn cúi đầu nhìn Độ Niệm đang nửa ngồi xổm trước mặt.
Hôm nay Độ Niệm mặc một chiếc áo khoác màu quả mơ, khuy cài lên tận trên cùng, cổ thanh mảnh hơi ngước lên, có thể nhìn rõ mạch máu xanh nhạt dưới làn da mỏng, mang lại vẻ đẹp mong manh dễ vỡ. Y chăm chú nhìn Phó Kiêu, con ngươi dưới ánh sáng lóe lên màu hổ phách nhạt, khiến người ta liên tưởng đến lá phong mùa thu.
Phó Kiêu híp mắt lại, khẽ cử động bàn tay mà Độ Niệm đang cầm, cong ngón tay rồi cọ hai cái lên gương mặt xinh đẹp kia. Sức hắn dùng không nhẹ, trên gương mặt trắng nõn của Độ Niêm lập tức xuất hiện một vết đỏ.
Tiếp đó, Phó Kiêu để tay ra sau gáy Độ Niệm, khẽ khàng xoa bóp tựa như đang đối xử với một món đồ chơi.
Giọng trầm thấp không mang theo hơi ấm: "Hôm qua đi uống rượu với ai?"
Độ Niệm bị Phó Kiêu khống chế đè sau gáy, y chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Với đám Thường Anh Nam."
Phó Kiêu biết trước kia Độ Niệm làm trong quán bar có quen một đám con nhà giàu, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài uống với nhau vài chén. Đám con nhà giàu kia chỉ biết tiêu tiền trong nhà, bản thân chẳng có tài cán gì nên Độ Niệm không thể nào coi trọng mấy người đó được.
Dù thế nhưng Phó Kiêu vẫn không thích Độ Niệm ở cùng đám người kia.
Nhưng so với chuyện đó thì Phó Kiêu để ý đến chuyện này hơn.
"Sáng hôm nay đi đâu?"
Giọng của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn hẳn: "Em gọi điện thoại cho ai?"
Độ Niệm cảm giác được bàn tay sau gáy mình từ từ siết chặt, thấy hơi đau.
"Là ông chủ của Lụi Tàn." Độ Niệm nói: "Sắp tới ông ấy về quê nên muốn nhượng quán, em định mua lại."
"Lụi Tàn" là tên quán bar Độ Niệm từng làm việc trước kia.
Phó Kiêu còn nhớ ông chủ quán bar là một người đàn ông trung niên thật thà, đã có vợ.
Phiền muộn trong lòng hắn cuối cùng cũng vơi đi không ít.
Phó Kiêu không có hứng thú với ý định mua lại quán bar của Độ Niệm.
Hàng tháng hắn đều chuyển tiền vào thẻ cho Độ Niệm, từ khi Độ Niệm theo hắn thì không tiếp tục ra ngoài làm việc nữa, phần lớn thời gian trong ngày đều là đợi ở nhà.
Có lẽ Độ Niệm đợi ở nhà chán quá nên mới muốn tìm chuyện để làm.
Độ Niệm được hắn nuôi ba năm, trừ mở quán ra thì cũng không thể làm được việc nào khác.
Độ Niệm trả lời xong, nghe thấy người đàn ông "ừm" một tiếng, rút tay ra khỏi gáy y.
Ngay sau đó y bị kéo mạnh lên, thoáng cái đã ngồi trên đùi Phó Kiêu.
Người nọ để tay bên eo y, tựa đầu vào vai y nhắm mắt lại.
Độ Niệm biết tối qua Phó Kiêu uống rượu ở bữa tiệc, giờ hẳn đang đau đầu.
Từ trước đến nay, Phó Kiêu chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, ngay cả trợ lý Diệp cũng không biết Phó Kiêu uống rượu vào, ngày hôm sau sẽ bị đau đầu, mà chỉ biết hôm sau hắn sẽ cực kỳ cáu kỉnh.
Độ Niệm ở cùng Phó Kiêu một thời gian cũng mới biết.
Y giơ tay lên, để bên thái dương người đàn ông rồi xoa nhẹ.
Ở bên cạnh Phó Kiêu ba năm, Độ Niệm thấy chăm sóc hắn còn dễ dàng hơn chăm sóc bản thân.
Chỉ là tay kia bị thương nên động tác không được linh hoạt cho lắm, y xoa bóp một lúc rồi lặng lẽ đổi tay.
Phó Kiêu không mở mắt ra, bàn tay vốn đang để bên eo Độ Niệm chợt luồn vào trong áo, dán vào da thịt trên eo y.
Trên người Độ Niệm có mùi hương thoang thoảng, mỗi khi đến gần Phó Kiêu đều ngửi thấy mùi hương ấy. Điều này dường như đã trở thành một tín hiệu, chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người Độ Niệm, Phó Kiêu sẽ thả lỏng toàn thân, bày ra điểm yếu trên người mà không hề phòng bị.
Độ Niệm nghe thấy người đàn ông thuận miệng hỏi một câu: "Tay làm sao mà bị thương?"
Hôm qua lúc ở trên xe Phó Kiêu đã thấy vết thương trên tay y rồi, nhưng cũng không hỏi gì, còn đuổi y xuống xe.
Cho nên Độ Niệm cũng không nghĩ lúc này Phó Kiêu đang quan tâm mình.
Phó Kiêu tùy tiện hỏi nên Độ Niệm cũng tùy tiện trả lời: "Bị cắt vào lúc thái rau."
Ngày thường Độ Niệm ở nhà cũng thỉnh thoảng nấu ăn, cho nên câu trả lời này nghe có vẻ rất hợp lý.
Nhưng chỉ cần nhìn băng gạc trên tay lâu thêm chút nữa sẽ thấy câu trả lời này cực kỳ vô lý.
Nhưng Phó Kiêu cũng chỉ "ừm" một tiếng.
Ở nhà mà cũng có thể tự làm mình bị thương, Độ Niệm còn yếu ớt hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
Phó Kiêu cầm lấy tay bị thương của Độ Niệm, tay còn lại với vào trong áo Độ Niệm bóp nhẹ vài cái.
Dáng người Độ Niệm nhìn qua rất mảnh khảnh, nhưng sờ vào thích vô cùng, eo vừa nhỏ lại mềm, làn da căng mịn, trơn nhẵn, sờ xuống dưới còn có hai hõm apollo.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay đang xoa nắn trên eo mình, Độ Niệm biết Phó Kiêu hẳn không đau nữa rồi.
Y nghiêng đầu, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đen kịt của người kia.
Độ Niệm vừa mới cúi đầu đã bị đôi môi mỏng của hắn áp lên. Y thuận theo ôm lấy cổ người nọ, hé môi ra để người nọ luồn lưỡi vào.
Cửa phòng nghỉ bật tung.
Quần áo rơi rải rác trên bàn làm việc nhưng không còn ai ở đó.
Mặt trời dần ngả về phía Tây, ánh nắng ban chiều chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, động tĩnh trong phòng nghỉ cuối cùng cũng dừng lại.
Độ Niệm nằm trong ổ chăn sẫm màu, làn da trắng như tuyết phủ đầy dấu vết, như thể vừa bị ai đó gặm nhấm khắp người.
Trong phòng nghỉ không bật hệ thống sưởi, y kéo chăn lên rụt cả người vào bên trong.
Phó Kiêu mặc quần áo xong xuôi đang đứng cạnh giường. Sau khi cài nốt khuy áo cuối cùng mới xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.
Lúc tới cửa bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Độ Niệm đang cuộn người trong chăn.
"Mấy ngày nữa sẽ đến thành phố D, lúc về nhớ thu dọn hành lý."
Vừa vận động xong, Độ Niệm vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nghe những lời này mới nhớ mục đích mình đến hôm nay.
Y cụp mắt xuống, vờ như giờ mới nghe thấy tin này.
"Thành phố D? Em cũng đi cùng à?"
"Ừm." Phó Kiêu tạm dừng: "Tiêu Như Niên cũng sẽ đi cùng."
Độ Niệm trở mình, quay lưng về phía cửa: "Em biết rồi."
Phó Kiêu biết Độ Niệm vẫn luôn không thích Tiêu Như Niên.
Lần đầu tiên Độ Niệm nhìn thấy Tiêu Như Niên, trong mắt đã lộ rõ sự thù địch, về sau cũng không ít lần đề cập với Phó Kiêu, bảo hắn bớt qua lại với Tiêu Như Niên.
Phó Kiêu chỉ nghĩ Độ Niệm nổi cơn ghen.
Nhưng hắn không thèm quan tâm đến mấy suy nghĩ nhỏ nhặt này của Độ Niệm, cũng chẳng buồn giải thích.
Hắn không rảnh như Độ Niệm, không có thời gian để lãng phí vào ba cái chuyện nhảm nhí như vậy.
Phía sau truyền đến tiếng cửa đóng lại, Độ Niệm quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Phó Kiêu đã đi rồi.
Cảm giác nhớp nháp trên người không sao lờ đi được, Độ Niệm nằm trên giường thêm lúc nữa rồi đành phải chui ra khỏi chăn đi tắm rửa.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, Độ Niệm khoác áo choàng tắm lên rồi mở hé cửa phòng nghỉ ra.
Quần áo của y bị Phó Kiêu lột sạch sẽ vứt bên cạnh bàn làm việc không thiếu thứ gì.
Sau khi xác nhận không có ai trong văn phòng, Độ Niệm bước đến bàn làm việc, nhặt từng thứ lên.
Phó Kiêu có thể đã đi họp, không thấy ở trong phòng.
Độ Niệm mặc quần áo xong, cũng không ở lại văn phòng nữa, rời đi với đôi chân vẫn còn hơi bủn rủn.
Lúc vào thang máy, Độ Niệm tình cờ đụng phải một người.
Y nói "Xin lỗi" một tiếng, đến khi thấy rõ người kia là ai bước chân không khỏi dừng lại.
Người phụ nữ kia liếc y, ánh mắt dừng trên bàn tay bị thương của Độ Niệm một lúc, không nói gì rồi đi thẳng ra ngoài thang máy.
Độ Niệm nhìn theo bóng lưng của cô, mãi đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại mới cúi đầu nhìn các nút bấm bên trong.
Người phụ nữ đó tên là Du Ánh, là cấp dưới của Phó Kiêu, nhiệm vụ chủ yếu là theo dõi động tĩnh nhà họ Phó bên kia giúp hắn.
Trong sách, Du Ánh luôn trung thành với Phó Kiêu, từng giúp Phó Kiêu rất nhiều lần, cũng là người đầu tiên phát hiện Tiêu Như Niên có vấn đề.
Lúc Độ Niệm vừa tới, vốn cũng muốn kéo gần quan hệ với Du Ánh, nhưng từ ba năm trước, thái độ của Du Ánh với y đã cực kỳ lạnh lùng, có lẽ vì không thích cái vẻ luôn dựa dẫm vào Phó Kiêu của y.
Ba năm nay, Độ Niệm và Du Ánh hầu như không chạm mặt nhau.
Nhưng vừa rồi, lúc Du Ánh nhìn thoáng qua vết thương trên tay y, không hiểu sao lại khiến Độ Niệm cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiếng "Đinh" vang lên, thang máy xuống đến tầng trệt.
Độ Niệm lắc đầu không nghĩ nữa.
Khi về đến nhà, quản gia đến trường lấy hành lý giúp Tiêu Như Niên đã quay về, đang chăm sóc hoa trong nhà kính.
Độ Niệm nhìn thoáng qua hành lý của Tiêu Như Niên để trong góc phòng khách, xoay người lên tầng.
Phó Kiêu không thích người khác đụng vào đồ của hắn, bất kể là việc gì cũng phải tự mình làm. Từ khi Độ Niệm đến đây thì những việc đó đều giao cho y cả.
Bận rộn trong phòng hồi lâu, cuối cùng Độ Niệm cũng thu dọn hành lý của y với Phó Kiêu xong.
Ngay lúc chuẩn bị xuống tầng, y nghĩ tới điều gì lại quay vào mở tủ quần áo, đẩy mấy bộ quần áo ra để lộ một ngăn tủ nhỏ kín đáo bên trong.
Độ Niệm mở ngăn tủ ra, lục lọi bên trong một lúc lấy ra một con dao găm.
Gần đây nhà họ Phó bên đấy với Tiêu Như Niên ngày càng gấp rút, có vẻ như quyết tâm muốn diệt trừ y, nếu không mang theo ít đồ trên người, y cũng không biết còn mạng đợi đến kết cục hay không nữa.
Lúc lấy dao găm ra còn kéo theo một thứ gì đó trong ngăn tủ, lăn lên quần áo.
Đồ Niệm cúi đầu nhìn thoáng qua.
Là một cặp nhẫn.
Y im lặng một lúc rồi nhặt nó lên.
Nói không ngại chứ lúc Độ Niệm mới xuyên vào cũng từng thích Phó Kiêu một thời gian.
Phó Kiêu không rút tay về.
Hắn cúi đầu nhìn Độ Niệm đang nửa ngồi xổm trước mặt.
Hôm nay Độ Niệm mặc một chiếc áo khoác màu quả mơ, khuy cài lên tận trên cùng, cổ thanh mảnh hơi ngước lên, có thể nhìn rõ mạch máu xanh nhạt dưới làn da mỏng, mang lại vẻ đẹp mong manh dễ vỡ. Y chăm chú nhìn Phó Kiêu, con ngươi dưới ánh sáng lóe lên màu hổ phách nhạt, khiến người ta liên tưởng đến lá phong mùa thu.
Phó Kiêu híp mắt lại, khẽ cử động bàn tay mà Độ Niệm đang cầm, cong ngón tay rồi cọ hai cái lên gương mặt xinh đẹp kia. Sức hắn dùng không nhẹ, trên gương mặt trắng nõn của Độ Niêm lập tức xuất hiện một vết đỏ.
Tiếp đó, Phó Kiêu để tay ra sau gáy Độ Niệm, khẽ khàng xoa bóp tựa như đang đối xử với một món đồ chơi.
Giọng trầm thấp không mang theo hơi ấm: "Hôm qua đi uống rượu với ai?"
Độ Niệm bị Phó Kiêu khống chế đè sau gáy, y chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Với đám Thường Anh Nam."
Phó Kiêu biết trước kia Độ Niệm làm trong quán bar có quen một đám con nhà giàu, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài uống với nhau vài chén. Đám con nhà giàu kia chỉ biết tiêu tiền trong nhà, bản thân chẳng có tài cán gì nên Độ Niệm không thể nào coi trọng mấy người đó được.
Dù thế nhưng Phó Kiêu vẫn không thích Độ Niệm ở cùng đám người kia.
Nhưng so với chuyện đó thì Phó Kiêu để ý đến chuyện này hơn.
"Sáng hôm nay đi đâu?"
Giọng của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn hẳn: "Em gọi điện thoại cho ai?"
Độ Niệm cảm giác được bàn tay sau gáy mình từ từ siết chặt, thấy hơi đau.
"Là ông chủ của Lụi Tàn." Độ Niệm nói: "Sắp tới ông ấy về quê nên muốn nhượng quán, em định mua lại."
"Lụi Tàn" là tên quán bar Độ Niệm từng làm việc trước kia.
Phó Kiêu còn nhớ ông chủ quán bar là một người đàn ông trung niên thật thà, đã có vợ.
Phiền muộn trong lòng hắn cuối cùng cũng vơi đi không ít.
Phó Kiêu không có hứng thú với ý định mua lại quán bar của Độ Niệm.
Hàng tháng hắn đều chuyển tiền vào thẻ cho Độ Niệm, từ khi Độ Niệm theo hắn thì không tiếp tục ra ngoài làm việc nữa, phần lớn thời gian trong ngày đều là đợi ở nhà.
Có lẽ Độ Niệm đợi ở nhà chán quá nên mới muốn tìm chuyện để làm.
Độ Niệm được hắn nuôi ba năm, trừ mở quán ra thì cũng không thể làm được việc nào khác.
Độ Niệm trả lời xong, nghe thấy người đàn ông "ừm" một tiếng, rút tay ra khỏi gáy y.
Ngay sau đó y bị kéo mạnh lên, thoáng cái đã ngồi trên đùi Phó Kiêu.
Người nọ để tay bên eo y, tựa đầu vào vai y nhắm mắt lại.
Độ Niệm biết tối qua Phó Kiêu uống rượu ở bữa tiệc, giờ hẳn đang đau đầu.
Từ trước đến nay, Phó Kiêu chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, ngay cả trợ lý Diệp cũng không biết Phó Kiêu uống rượu vào, ngày hôm sau sẽ bị đau đầu, mà chỉ biết hôm sau hắn sẽ cực kỳ cáu kỉnh.
Độ Niệm ở cùng Phó Kiêu một thời gian cũng mới biết.
Y giơ tay lên, để bên thái dương người đàn ông rồi xoa nhẹ.
Ở bên cạnh Phó Kiêu ba năm, Độ Niệm thấy chăm sóc hắn còn dễ dàng hơn chăm sóc bản thân.
Chỉ là tay kia bị thương nên động tác không được linh hoạt cho lắm, y xoa bóp một lúc rồi lặng lẽ đổi tay.
Phó Kiêu không mở mắt ra, bàn tay vốn đang để bên eo Độ Niệm chợt luồn vào trong áo, dán vào da thịt trên eo y.
Trên người Độ Niệm có mùi hương thoang thoảng, mỗi khi đến gần Phó Kiêu đều ngửi thấy mùi hương ấy. Điều này dường như đã trở thành một tín hiệu, chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người Độ Niệm, Phó Kiêu sẽ thả lỏng toàn thân, bày ra điểm yếu trên người mà không hề phòng bị.
Độ Niệm nghe thấy người đàn ông thuận miệng hỏi một câu: "Tay làm sao mà bị thương?"
Hôm qua lúc ở trên xe Phó Kiêu đã thấy vết thương trên tay y rồi, nhưng cũng không hỏi gì, còn đuổi y xuống xe.
Cho nên Độ Niệm cũng không nghĩ lúc này Phó Kiêu đang quan tâm mình.
Phó Kiêu tùy tiện hỏi nên Độ Niệm cũng tùy tiện trả lời: "Bị cắt vào lúc thái rau."
Ngày thường Độ Niệm ở nhà cũng thỉnh thoảng nấu ăn, cho nên câu trả lời này nghe có vẻ rất hợp lý.
Nhưng chỉ cần nhìn băng gạc trên tay lâu thêm chút nữa sẽ thấy câu trả lời này cực kỳ vô lý.
Nhưng Phó Kiêu cũng chỉ "ừm" một tiếng.
Ở nhà mà cũng có thể tự làm mình bị thương, Độ Niệm còn yếu ớt hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
Phó Kiêu cầm lấy tay bị thương của Độ Niệm, tay còn lại với vào trong áo Độ Niệm bóp nhẹ vài cái.
Dáng người Độ Niệm nhìn qua rất mảnh khảnh, nhưng sờ vào thích vô cùng, eo vừa nhỏ lại mềm, làn da căng mịn, trơn nhẵn, sờ xuống dưới còn có hai hõm apollo.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay đang xoa nắn trên eo mình, Độ Niệm biết Phó Kiêu hẳn không đau nữa rồi.
Y nghiêng đầu, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đen kịt của người kia.
Độ Niệm vừa mới cúi đầu đã bị đôi môi mỏng của hắn áp lên. Y thuận theo ôm lấy cổ người nọ, hé môi ra để người nọ luồn lưỡi vào.
Cửa phòng nghỉ bật tung.
Quần áo rơi rải rác trên bàn làm việc nhưng không còn ai ở đó.
Mặt trời dần ngả về phía Tây, ánh nắng ban chiều chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, động tĩnh trong phòng nghỉ cuối cùng cũng dừng lại.
Độ Niệm nằm trong ổ chăn sẫm màu, làn da trắng như tuyết phủ đầy dấu vết, như thể vừa bị ai đó gặm nhấm khắp người.
Trong phòng nghỉ không bật hệ thống sưởi, y kéo chăn lên rụt cả người vào bên trong.
Phó Kiêu mặc quần áo xong xuôi đang đứng cạnh giường. Sau khi cài nốt khuy áo cuối cùng mới xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.
Lúc tới cửa bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Độ Niệm đang cuộn người trong chăn.
"Mấy ngày nữa sẽ đến thành phố D, lúc về nhớ thu dọn hành lý."
Vừa vận động xong, Độ Niệm vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nghe những lời này mới nhớ mục đích mình đến hôm nay.
Y cụp mắt xuống, vờ như giờ mới nghe thấy tin này.
"Thành phố D? Em cũng đi cùng à?"
"Ừm." Phó Kiêu tạm dừng: "Tiêu Như Niên cũng sẽ đi cùng."
Độ Niệm trở mình, quay lưng về phía cửa: "Em biết rồi."
Phó Kiêu biết Độ Niệm vẫn luôn không thích Tiêu Như Niên.
Lần đầu tiên Độ Niệm nhìn thấy Tiêu Như Niên, trong mắt đã lộ rõ sự thù địch, về sau cũng không ít lần đề cập với Phó Kiêu, bảo hắn bớt qua lại với Tiêu Như Niên.
Phó Kiêu chỉ nghĩ Độ Niệm nổi cơn ghen.
Nhưng hắn không thèm quan tâm đến mấy suy nghĩ nhỏ nhặt này của Độ Niệm, cũng chẳng buồn giải thích.
Hắn không rảnh như Độ Niệm, không có thời gian để lãng phí vào ba cái chuyện nhảm nhí như vậy.
Phía sau truyền đến tiếng cửa đóng lại, Độ Niệm quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Phó Kiêu đã đi rồi.
Cảm giác nhớp nháp trên người không sao lờ đi được, Độ Niệm nằm trên giường thêm lúc nữa rồi đành phải chui ra khỏi chăn đi tắm rửa.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, Độ Niệm khoác áo choàng tắm lên rồi mở hé cửa phòng nghỉ ra.
Quần áo của y bị Phó Kiêu lột sạch sẽ vứt bên cạnh bàn làm việc không thiếu thứ gì.
Sau khi xác nhận không có ai trong văn phòng, Độ Niệm bước đến bàn làm việc, nhặt từng thứ lên.
Phó Kiêu có thể đã đi họp, không thấy ở trong phòng.
Độ Niệm mặc quần áo xong, cũng không ở lại văn phòng nữa, rời đi với đôi chân vẫn còn hơi bủn rủn.
Lúc vào thang máy, Độ Niệm tình cờ đụng phải một người.
Y nói "Xin lỗi" một tiếng, đến khi thấy rõ người kia là ai bước chân không khỏi dừng lại.
Người phụ nữ kia liếc y, ánh mắt dừng trên bàn tay bị thương của Độ Niệm một lúc, không nói gì rồi đi thẳng ra ngoài thang máy.
Độ Niệm nhìn theo bóng lưng của cô, mãi đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại mới cúi đầu nhìn các nút bấm bên trong.
Người phụ nữ đó tên là Du Ánh, là cấp dưới của Phó Kiêu, nhiệm vụ chủ yếu là theo dõi động tĩnh nhà họ Phó bên kia giúp hắn.
Trong sách, Du Ánh luôn trung thành với Phó Kiêu, từng giúp Phó Kiêu rất nhiều lần, cũng là người đầu tiên phát hiện Tiêu Như Niên có vấn đề.
Lúc Độ Niệm vừa tới, vốn cũng muốn kéo gần quan hệ với Du Ánh, nhưng từ ba năm trước, thái độ của Du Ánh với y đã cực kỳ lạnh lùng, có lẽ vì không thích cái vẻ luôn dựa dẫm vào Phó Kiêu của y.
Ba năm nay, Độ Niệm và Du Ánh hầu như không chạm mặt nhau.
Nhưng vừa rồi, lúc Du Ánh nhìn thoáng qua vết thương trên tay y, không hiểu sao lại khiến Độ Niệm cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiếng "Đinh" vang lên, thang máy xuống đến tầng trệt.
Độ Niệm lắc đầu không nghĩ nữa.
Khi về đến nhà, quản gia đến trường lấy hành lý giúp Tiêu Như Niên đã quay về, đang chăm sóc hoa trong nhà kính.
Độ Niệm nhìn thoáng qua hành lý của Tiêu Như Niên để trong góc phòng khách, xoay người lên tầng.
Phó Kiêu không thích người khác đụng vào đồ của hắn, bất kể là việc gì cũng phải tự mình làm. Từ khi Độ Niệm đến đây thì những việc đó đều giao cho y cả.
Bận rộn trong phòng hồi lâu, cuối cùng Độ Niệm cũng thu dọn hành lý của y với Phó Kiêu xong.
Ngay lúc chuẩn bị xuống tầng, y nghĩ tới điều gì lại quay vào mở tủ quần áo, đẩy mấy bộ quần áo ra để lộ một ngăn tủ nhỏ kín đáo bên trong.
Độ Niệm mở ngăn tủ ra, lục lọi bên trong một lúc lấy ra một con dao găm.
Gần đây nhà họ Phó bên đấy với Tiêu Như Niên ngày càng gấp rút, có vẻ như quyết tâm muốn diệt trừ y, nếu không mang theo ít đồ trên người, y cũng không biết còn mạng đợi đến kết cục hay không nữa.
Lúc lấy dao găm ra còn kéo theo một thứ gì đó trong ngăn tủ, lăn lên quần áo.
Đồ Niệm cúi đầu nhìn thoáng qua.
Là một cặp nhẫn.
Y im lặng một lúc rồi nhặt nó lên.
Nói không ngại chứ lúc Độ Niệm mới xuyên vào cũng từng thích Phó Kiêu một thời gian.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương