Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân
Chương 6: Như dã thú bảo vệ đồ ĂN
Edit: Lune
Độ Niệm không biết về sau chuyện kia được xử lý thế nào, chỉ biết sau ngày đó, Phó Kiêu thường xuyên về muộn, lần nào về Độ Niệm cũng đã ngủ say rồi.
Sau khi Phó Kiêu trở về, tuy sẽ không đánh thức Độ Niệm nhưng lúc ngủ lại luôn ôm trọn người y vào trong ngực giống như dã thú đang bảo vệ đồ ăn của mình.
Mỗi lần như thế, Độ Niệm đều sẽ bị Phó Kiêu đánh thức. Trong bóng đêm, y mở mắt ra, nghe thấy tiếng thở vững vàng sau lưng rồi lại nhắm mắt ngủ lần nữa.
Có đôi khi Phó Kiêu ôm rất chặt, Độ Niệm chờ hắn ngủ rồi thử kéo tay hắn bên eo mình ra nhưng ngay lập tức sẽ bị hắn ôm chặt hơn nữa. Nếu y tiếp tục giãy giụa, Phó Kiêu ngủ rồi cũng sẽ cắn một cái vào cổ y.
Nhưng dù trong đêm Phó Kiêu có thiếu cảm giác an toàn thế nào thì vừa đến ban ngày, hắn lại trở thành nhân vật phản diễn máu lạnh không để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt.
Độ Niệm cũng không nghĩ tiếng nỉ non trong đêm đó của hắn là thật, y biết Phó Kiêu ban ngày này mới thật sự là Phó Kiêu.
Y còn chưa ngốc đến độ để lời nói mê của Phó Kiêu vào trong lòng.
Mấy ngày như vậy trôi qua, cuối cũng cũng đến lúc xuất phát đến thành phố D.
Buổi sáng, Độ Niệm nằm trên giường đưa tay lên sờ được một vết răng rõ ràng trên cổ mình.
Tối qua sau khi bị Phó Kiêu đánh thức, y muốn đi rót một cốc nước để uống, không ngoài dự đoán lại bị Phó Kiêu trong lúc mơ màng bế về, hơn nữa hắn còn cắn một cái rõ mạnh hệt như đánh dấu con mồi. Sau khi cắn xong, Phó Kiêu còn liếm liếm vết cắn mấy lần, mãi lâu sau mới yên tĩnh như trước.
Nếu không phải y biết rõ Phó Kiêu khi tỉnh không bao giờ làm mấy chuyện này, Độ Niệm đã nghĩ hắn đang giả vờ ngủ rồi.
Kẻ đầu têu để lại vết răng đã dậy từ lâu, đang đứng bên cạnh giường thay quần áo.
Độ Niệm từ trên giường bò xuống, rửa mặt xong xuôi rồi lấy một chiếc áo len cao cổ từ trong tủ ra, sau đó mặc lên người để che khuất dấu răng trên cổ mình.
Thay quần áo xong, y mở điện thoại ra kiểm tra nhiệt độ hôm nay một chút, lúc sau y lấy một chiếc áo khoác của Phó Kiêu treo trong tủ ra.
Phó Kiêu đang chuẩn bị ra khỏi phòng lại thấy Độ Niệm cầm một chiếc áo khoác đi tới.
"Hôm nay nhiệt độ thấp, anh mặc thêm đi."
Phó Kiêu dừng bước, hắn quan sát Độ Niệm trước mặt một hồi.
Độ Niệm mặc kín mít, trên người gần như không hở tí da thịt nào ra, đến cả tất cũng kéo lên quá cổ chân. Y mặc đồ màu sáng quen thuộc, áo len cao cổ màu vàng nhạt che khuất chiếc cổ mảnh khảnh, chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng sứ lấp ló khiến lòng người càng ngứa ngáy.
Phó Kiêu biết Độ Niệm sợ lạnh, mỗi năm khi mùa đông đếnđều sẽ bao bọc cả người cực kỳ kín, không chịu nổi cái lạnh dù chỉ là một chút.
Hắn thu tầm mắt lại, không nhận áo khoác: "Em cầm đi."
Tay Độ Niệm còn đang nâng giữa không trung, Phó Kiêu đã đẩy cửa bước ra ngoài, y đành phải cất lại chiếc áo khoác vào trong tủ.
Lúc xuống tầng, Phó Kiêu và Tiêu Như Niên đều đang ở trong phòng ăn sáng.
Thấy y đi tay không xuống, Phó Kiêu nhíu mày: "Áo khoác đâu?"
Độ Niêm hơi run lên: "Chẳng phải anh bảo không cần sao?"
Sắc mặt Phó Kiêu không hiểu sao ngày càng khó nhìn, cũng không để ý tới y nữa.
Độ Niệm không biết làm sao mới khiến Phó Kiêu hài lòng nữa, y yên lặng một lúc rồi bước đến ngồi xuống bàn ăn.
Tiêu Như Niên giống như không nhận ra bầu không khí giữa hai người không ổn, cậu ta cầm cốc sữa đậu nành lên uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiêu: "Anh Phó, cảm ơn anh đã đưa em đi, nếu không bài tập thực hành của em lần này không nộp được mất."
Độ Niệm im lặng không lên tiếng, nghe Tiêu Như Niên nói rồi cắn một miếng trứng gà. Xem ra lần này Phó Kiêu đưa Tiêu Như Niên đi là vì bài tập ở trường.
"Ừ." Phó Kiêu cũng không nói gì thêm.
"Có điều thành phố D là thành phố du lịch, khách sạn chắc đắt lắm nhỉ?" Tiêu Như Niên cắn thìa, nét mặt buồn rầu: "Lúc nữa em vẫn nên xem có nhà dân nào cho thuê giá rẻ không để đặt trước vậy?"
Phó Kiêu không ngẩng đầu lên: "Tôi đã bảo người đặt trước phòng khách sạn cho cậu rồi."
Lúc này Tiêu Như Niên mới cười rộ lên, nói lời cảm ơn ngọt ngào với Phó Kiêu.
Dù luôn cúi đầu từ nãy giờ nhưng Độ Niệm vẫn nghe hai người họ nói chuyện với nhau.
Y biết Tiêu Như Niên với Phó Kiêu đã quen nhau hơn mười năm, trước kia học cùng một trường, giờ có thêm một tầng quan hệ giữa đàn anh và đàn em nên Phó Kiêu luôn đối xử với Tiêu Như Niên đặc biệt hơn đôi chút.
Biết đâu trong lòng Phó Kiêu, Tiêu Như Niên mãi mãi vẫn là em khóa dưới đơn thuần, cũng vì thế trong sách Phó Kiêu mới không hề cảnh giác chút nào với Tiêu Như Niên.
Độ Niệm nhìn chằm chằm vào thức ăn trong đĩa.
So với Tiêu Như Niên đã biết gốc rễ, đối với Phó Kiêu mà nói, y mới là người có lai lịch không rõ ràng.
Căn cứ vào tính cách đa nghi của Phó Kiêu, y không tin Phó Kiêu chưa từng điều tra gốc gác của y. Nhưng hệ thống lại sắp xếp bối cảnh trống rỗng cho y nên dù Phó Kiêu có cao siêu cỡ nào cũng không thể điều tra được bất cứ điều gì.
Nhưng trước giờ Phó Kiêu chưa từng hỏi y, lại còn tiếp tục để y lại bên cạnh.
Độ Niệm biết đây không phải là tín nhiệm mà vì hắn biết chắc y không làm được gì. Chỉ cần y biểu hiện ra một chút không phù hợp với hình tượng chim hoàng yến trong lồng, Phó Kiêu chắc chắn sẽ cảnh giác ngay lập tức.
May mà ba năm này y che giấu rất tốt. Nếu không phải thời gian gần đây người nhà họ Phó liên tục xuống tay với y, để y hoạt động gân cốt một chút thì y đã quên mất mình từng là học sinh mà sư phụ tự hào nhất khi còn ở võ quán.
Độ Niệm ngây ra một lúc, đến khi hoàn hồn mới phát hiện Phó Kiêu và Tiêu Như Niên đã đi rồi.
Y bỏ dao nĩa ăn xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi cũng đứng dậy rời khỏi.
Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Độ Niệm thấy Phó Kiêu đi ở phía trước quay đầu lại liếc mình, đôi chân dài của hắn bước mấy bước đã đến chỗ xe, sau đó ngồi vào ghế sau.
Y vừa đi qua, Tiêu Như Niên đã kéo cửa xe bên còn lại ra.
Độ Niệm khựng lại, cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc, có điều lần này Tiêu Như Niên không vứt cặp sạch lên ghế lái phụ nên y vẫn còn một chỗ để ngồi.
Vừa mới kéo cửa bên ghế phụ ra chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Kiêu vang lên: "Độ Niệm, ngồi ghế sau."
Tiêu Như Niên đã bước một chân vào trong xe bỗng sửng sốt trong giây lát, sau đó cậu ta quay đầu liếc Độ Niệm một cái, nhanh chóng rụt chân lại.
Sắc mặt cậu ta không đổi, thậm chí còn cười với Độ Niệm: "Anh Độ Niệm, anh ngồi phía sau đi, em hơi say xe nên ngồi trước thấy thoải mái hơn một chút."
Nói xong, cậu ta kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Độ Niệm nhìn thoáng vào trong xe thấy Phó Kiêu đã nhắm mặt dựa lưng vào ghế, giống như không quan tâm bọn họ đang nói gì.
Môi y mấp máy, chần chừ một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Kiêu.
Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố D đã là buổi chiều.
Xe khách sạn đến đón bọn họ đỗ ngoài sân bay.
Lần này Tiêu Như Niên tự giác ngồi vào ghế phụ, Độ Niệm ngồi ở ghế sau với Phó Kiêu.
Mấy ngày nay Phó Kiêu không có thời gian để ngủ, sau khi lên xe lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Độ Niệm để ý thấy sắc mặt của hắn không tốt, y lấy một chiếc gối mềm trong túi ra, khẽ nhích đầu Phó Kiêu ra một chút rồi nhét gối vào sau gáy hắn.
Nhét được một nửa, Phó Kiêu đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen kịt nhìn y chằm chằm.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần như có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau, Độ Niêm ngây ra một lúc rồi mới tiếp tục động tác trên tay.
Sau khi chỉnh tốt vị trí cái gối xong, y đang muốn lùi về chỗ ngồi của mình bỗng bị Phó Kiêu ôm eo lại, hắn kéo một cái khiến người y đè lên người Phó Kiêu.
Hai tay Phó Kiêu siết chặt bên eo y rồi lại nhắm mắt nhưng lúc này lông mày không còn nhíu chặt như trước nữa.
Độ Niệm nhìn thoáng qua phía trước thấy tài xế vẫn tập trung lái xe còn Tiêu Như Niên đang nghịch máy ảnh của cậu ta, cả hai người đều không ai để ý tới tiếng động phía sau.
Dù chen chúc với Phó Kiêu trên một chỗ ngồi có chút không thoải mái nhưng Độ Niệm cũng không cựa quậy nữa, kệ cho Phó Kiêu coi mình là hương an thần hình người.
Khoảng cách từ sân bay đến khách sạn cũng không gần lắm, đi được một lúc Độ Niệm cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.
Mấy đêm gần đây, không chỉ mình Phó Kiêu ngủ không ngon mà đêm nào y cũng bị Phó Kiêu đánh thức, vì thế cũng chưa có đêm nào được ngon giấc cả.
Y dựa vào người Phó Kiêu, khẽ ngáp một cái định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc nhưng bất tri bất giác lại ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, Độ Niệm bị gió lạnh thổi tỉnh.
Y mở mắt ra phát hiện trên xe còn mỗi mình, Phó Kiêu bên cạnh không thấy đâu, chỉ còn lại mỗi chiếc gối lẻ loi trơ trọi.
Độ Niệm không biết về sau chuyện kia được xử lý thế nào, chỉ biết sau ngày đó, Phó Kiêu thường xuyên về muộn, lần nào về Độ Niệm cũng đã ngủ say rồi.
Sau khi Phó Kiêu trở về, tuy sẽ không đánh thức Độ Niệm nhưng lúc ngủ lại luôn ôm trọn người y vào trong ngực giống như dã thú đang bảo vệ đồ ăn của mình.
Mỗi lần như thế, Độ Niệm đều sẽ bị Phó Kiêu đánh thức. Trong bóng đêm, y mở mắt ra, nghe thấy tiếng thở vững vàng sau lưng rồi lại nhắm mắt ngủ lần nữa.
Có đôi khi Phó Kiêu ôm rất chặt, Độ Niệm chờ hắn ngủ rồi thử kéo tay hắn bên eo mình ra nhưng ngay lập tức sẽ bị hắn ôm chặt hơn nữa. Nếu y tiếp tục giãy giụa, Phó Kiêu ngủ rồi cũng sẽ cắn một cái vào cổ y.
Nhưng dù trong đêm Phó Kiêu có thiếu cảm giác an toàn thế nào thì vừa đến ban ngày, hắn lại trở thành nhân vật phản diễn máu lạnh không để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt.
Độ Niệm cũng không nghĩ tiếng nỉ non trong đêm đó của hắn là thật, y biết Phó Kiêu ban ngày này mới thật sự là Phó Kiêu.
Y còn chưa ngốc đến độ để lời nói mê của Phó Kiêu vào trong lòng.
Mấy ngày như vậy trôi qua, cuối cũng cũng đến lúc xuất phát đến thành phố D.
Buổi sáng, Độ Niệm nằm trên giường đưa tay lên sờ được một vết răng rõ ràng trên cổ mình.
Tối qua sau khi bị Phó Kiêu đánh thức, y muốn đi rót một cốc nước để uống, không ngoài dự đoán lại bị Phó Kiêu trong lúc mơ màng bế về, hơn nữa hắn còn cắn một cái rõ mạnh hệt như đánh dấu con mồi. Sau khi cắn xong, Phó Kiêu còn liếm liếm vết cắn mấy lần, mãi lâu sau mới yên tĩnh như trước.
Nếu không phải y biết rõ Phó Kiêu khi tỉnh không bao giờ làm mấy chuyện này, Độ Niệm đã nghĩ hắn đang giả vờ ngủ rồi.
Kẻ đầu têu để lại vết răng đã dậy từ lâu, đang đứng bên cạnh giường thay quần áo.
Độ Niệm từ trên giường bò xuống, rửa mặt xong xuôi rồi lấy một chiếc áo len cao cổ từ trong tủ ra, sau đó mặc lên người để che khuất dấu răng trên cổ mình.
Thay quần áo xong, y mở điện thoại ra kiểm tra nhiệt độ hôm nay một chút, lúc sau y lấy một chiếc áo khoác của Phó Kiêu treo trong tủ ra.
Phó Kiêu đang chuẩn bị ra khỏi phòng lại thấy Độ Niệm cầm một chiếc áo khoác đi tới.
"Hôm nay nhiệt độ thấp, anh mặc thêm đi."
Phó Kiêu dừng bước, hắn quan sát Độ Niệm trước mặt một hồi.
Độ Niệm mặc kín mít, trên người gần như không hở tí da thịt nào ra, đến cả tất cũng kéo lên quá cổ chân. Y mặc đồ màu sáng quen thuộc, áo len cao cổ màu vàng nhạt che khuất chiếc cổ mảnh khảnh, chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng sứ lấp ló khiến lòng người càng ngứa ngáy.
Phó Kiêu biết Độ Niệm sợ lạnh, mỗi năm khi mùa đông đếnđều sẽ bao bọc cả người cực kỳ kín, không chịu nổi cái lạnh dù chỉ là một chút.
Hắn thu tầm mắt lại, không nhận áo khoác: "Em cầm đi."
Tay Độ Niệm còn đang nâng giữa không trung, Phó Kiêu đã đẩy cửa bước ra ngoài, y đành phải cất lại chiếc áo khoác vào trong tủ.
Lúc xuống tầng, Phó Kiêu và Tiêu Như Niên đều đang ở trong phòng ăn sáng.
Thấy y đi tay không xuống, Phó Kiêu nhíu mày: "Áo khoác đâu?"
Độ Niêm hơi run lên: "Chẳng phải anh bảo không cần sao?"
Sắc mặt Phó Kiêu không hiểu sao ngày càng khó nhìn, cũng không để ý tới y nữa.
Độ Niệm không biết làm sao mới khiến Phó Kiêu hài lòng nữa, y yên lặng một lúc rồi bước đến ngồi xuống bàn ăn.
Tiêu Như Niên giống như không nhận ra bầu không khí giữa hai người không ổn, cậu ta cầm cốc sữa đậu nành lên uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiêu: "Anh Phó, cảm ơn anh đã đưa em đi, nếu không bài tập thực hành của em lần này không nộp được mất."
Độ Niệm im lặng không lên tiếng, nghe Tiêu Như Niên nói rồi cắn một miếng trứng gà. Xem ra lần này Phó Kiêu đưa Tiêu Như Niên đi là vì bài tập ở trường.
"Ừ." Phó Kiêu cũng không nói gì thêm.
"Có điều thành phố D là thành phố du lịch, khách sạn chắc đắt lắm nhỉ?" Tiêu Như Niên cắn thìa, nét mặt buồn rầu: "Lúc nữa em vẫn nên xem có nhà dân nào cho thuê giá rẻ không để đặt trước vậy?"
Phó Kiêu không ngẩng đầu lên: "Tôi đã bảo người đặt trước phòng khách sạn cho cậu rồi."
Lúc này Tiêu Như Niên mới cười rộ lên, nói lời cảm ơn ngọt ngào với Phó Kiêu.
Dù luôn cúi đầu từ nãy giờ nhưng Độ Niệm vẫn nghe hai người họ nói chuyện với nhau.
Y biết Tiêu Như Niên với Phó Kiêu đã quen nhau hơn mười năm, trước kia học cùng một trường, giờ có thêm một tầng quan hệ giữa đàn anh và đàn em nên Phó Kiêu luôn đối xử với Tiêu Như Niên đặc biệt hơn đôi chút.
Biết đâu trong lòng Phó Kiêu, Tiêu Như Niên mãi mãi vẫn là em khóa dưới đơn thuần, cũng vì thế trong sách Phó Kiêu mới không hề cảnh giác chút nào với Tiêu Như Niên.
Độ Niệm nhìn chằm chằm vào thức ăn trong đĩa.
So với Tiêu Như Niên đã biết gốc rễ, đối với Phó Kiêu mà nói, y mới là người có lai lịch không rõ ràng.
Căn cứ vào tính cách đa nghi của Phó Kiêu, y không tin Phó Kiêu chưa từng điều tra gốc gác của y. Nhưng hệ thống lại sắp xếp bối cảnh trống rỗng cho y nên dù Phó Kiêu có cao siêu cỡ nào cũng không thể điều tra được bất cứ điều gì.
Nhưng trước giờ Phó Kiêu chưa từng hỏi y, lại còn tiếp tục để y lại bên cạnh.
Độ Niệm biết đây không phải là tín nhiệm mà vì hắn biết chắc y không làm được gì. Chỉ cần y biểu hiện ra một chút không phù hợp với hình tượng chim hoàng yến trong lồng, Phó Kiêu chắc chắn sẽ cảnh giác ngay lập tức.
May mà ba năm này y che giấu rất tốt. Nếu không phải thời gian gần đây người nhà họ Phó liên tục xuống tay với y, để y hoạt động gân cốt một chút thì y đã quên mất mình từng là học sinh mà sư phụ tự hào nhất khi còn ở võ quán.
Độ Niệm ngây ra một lúc, đến khi hoàn hồn mới phát hiện Phó Kiêu và Tiêu Như Niên đã đi rồi.
Y bỏ dao nĩa ăn xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi cũng đứng dậy rời khỏi.
Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Độ Niệm thấy Phó Kiêu đi ở phía trước quay đầu lại liếc mình, đôi chân dài của hắn bước mấy bước đã đến chỗ xe, sau đó ngồi vào ghế sau.
Y vừa đi qua, Tiêu Như Niên đã kéo cửa xe bên còn lại ra.
Độ Niệm khựng lại, cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc, có điều lần này Tiêu Như Niên không vứt cặp sạch lên ghế lái phụ nên y vẫn còn một chỗ để ngồi.
Vừa mới kéo cửa bên ghế phụ ra chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Kiêu vang lên: "Độ Niệm, ngồi ghế sau."
Tiêu Như Niên đã bước một chân vào trong xe bỗng sửng sốt trong giây lát, sau đó cậu ta quay đầu liếc Độ Niệm một cái, nhanh chóng rụt chân lại.
Sắc mặt cậu ta không đổi, thậm chí còn cười với Độ Niệm: "Anh Độ Niệm, anh ngồi phía sau đi, em hơi say xe nên ngồi trước thấy thoải mái hơn một chút."
Nói xong, cậu ta kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Độ Niệm nhìn thoáng vào trong xe thấy Phó Kiêu đã nhắm mặt dựa lưng vào ghế, giống như không quan tâm bọn họ đang nói gì.
Môi y mấp máy, chần chừ một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Kiêu.
Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố D đã là buổi chiều.
Xe khách sạn đến đón bọn họ đỗ ngoài sân bay.
Lần này Tiêu Như Niên tự giác ngồi vào ghế phụ, Độ Niệm ngồi ở ghế sau với Phó Kiêu.
Mấy ngày nay Phó Kiêu không có thời gian để ngủ, sau khi lên xe lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Độ Niệm để ý thấy sắc mặt của hắn không tốt, y lấy một chiếc gối mềm trong túi ra, khẽ nhích đầu Phó Kiêu ra một chút rồi nhét gối vào sau gáy hắn.
Nhét được một nửa, Phó Kiêu đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen kịt nhìn y chằm chằm.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần như có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau, Độ Niêm ngây ra một lúc rồi mới tiếp tục động tác trên tay.
Sau khi chỉnh tốt vị trí cái gối xong, y đang muốn lùi về chỗ ngồi của mình bỗng bị Phó Kiêu ôm eo lại, hắn kéo một cái khiến người y đè lên người Phó Kiêu.
Hai tay Phó Kiêu siết chặt bên eo y rồi lại nhắm mắt nhưng lúc này lông mày không còn nhíu chặt như trước nữa.
Độ Niệm nhìn thoáng qua phía trước thấy tài xế vẫn tập trung lái xe còn Tiêu Như Niên đang nghịch máy ảnh của cậu ta, cả hai người đều không ai để ý tới tiếng động phía sau.
Dù chen chúc với Phó Kiêu trên một chỗ ngồi có chút không thoải mái nhưng Độ Niệm cũng không cựa quậy nữa, kệ cho Phó Kiêu coi mình là hương an thần hình người.
Khoảng cách từ sân bay đến khách sạn cũng không gần lắm, đi được một lúc Độ Niệm cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.
Mấy đêm gần đây, không chỉ mình Phó Kiêu ngủ không ngon mà đêm nào y cũng bị Phó Kiêu đánh thức, vì thế cũng chưa có đêm nào được ngon giấc cả.
Y dựa vào người Phó Kiêu, khẽ ngáp một cái định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc nhưng bất tri bất giác lại ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, Độ Niệm bị gió lạnh thổi tỉnh.
Y mở mắt ra phát hiện trên xe còn mỗi mình, Phó Kiêu bên cạnh không thấy đâu, chỉ còn lại mỗi chiếc gối lẻ loi trơ trọi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương