Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại
Chương 19: Tại hạ chỉ là quản gia thôi (19)
Edit: Sil
Văn Yến Quân ngơ ngẩn ngồi trên xe lăn, trong tai lại nghỉ đến câu nói “Đã từng cố gắng nối duyên lại duyên xưa với anh nhưng bị Tạ Vi Vi ngăn lại.” kia của Tang La. Thật ra chuyện này không tác dụng lớn là bao, bởi vì lúc dó chuyện Tang La kết hôn và sinh con với Chu Tiến đã là sự thật, so sánh với hiện tại, cũng chỉ là trước mấy năm mà thôi.
Mà chuyện này cũng không thể trách Tạ Vi Vi được, dù sao chính anh là người đồng ý cho cô ta giả làm bạn gái mình.
Nhưng anh thế mà lại để ý đến vậy, trước giờ chưa từng có ! Thậm chí còn hơi muốn đổ tội lên Tạ Vi Vi vì tự quyết, mà chẳng nói với anh một câu nào, anh vẫn cho rằng Tang La không hề phản ứng chút nào với việc mình trở lại.
Ngoài ra, dáng vẻ dương dương tự đắc kia của Tang La cũng khiến Văn Yến Quân thấy thẹn quá hóa giận, cô tự tin lại tự đắc như vậy, giống như đã lần nữa khống chế mình trong lòng bàn tay.
Tức giận đến mức anh lại ngủ không ngon một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, anh liền gọi điện đến phòng Tang La, gọi cô đến đây để mình "tra tấn".
Tang La đi vào phòng để quần áo của Văn Yến Quân, chọn cho anh một bộ quần áo, đối phương xem ra lại rất kiêu ngạo, ngồi bên giường nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nói gì.
Nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Tang La nhíu mày, đi tới cúi xuống, bắt đầu cởi cúc áo ngủ cho anh.
Móng tay màu xanh nhạt được sửa ngắn đến đầu ngón tay, để bảo đảm không làm chủ nhân bị thương trong khi phục vụ, vậy nên khi đầu ngón tay cô tình cờ ma sát với làn da của anh, gợi nên từng cơn rùng mình tê tê nho nhỏ. Cơ bắp Văn Yến Quân dần căng lên, nhưng trên mặt anh không lộ ra, khoảng cách giữa anh và Tang La rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp, ngửi được hương thơm trên người cô, lông mi cô rất dài. Hàng mi đột nhiên nâng lên, đôi mắt của họ đối diện với nhau, hai người không né tránh ngay lập tức mà đột nhiên giằng co với nhau, không biết tim ai dần đập dồn.
Văn Yến Quân dời mắt sang chỗ khác trước tiên, còn trào phúng: "Nhân cơ hội quyến rũ đối tượng phục vụ, nếu bị Hiệp hội Quản gia biết đến sẽ bị tước bỏ giấy phép."
Nhưng vừa dứt lời, Tang La đột nhiên nghiêng đầu kề tai lên lồng ngực trần của anh.
Da đầu Văn Yến Quân đột nhiên căng lên, ngay lập tức quay đầu trợn mắt nhìn cô, "Cô..."
"Ối, Văn tiên sinh, hình như nhịp tim của ngài nhanh đến mức không đúng lắm, có cần tôi mời Tạ Tiểu thư đến khám cho ngài không ?" Tang La dừng lại, biểu cảm quan tâm.
Văn Yến Quân nói "Cô" một lúc lâu, lại không thốt ra được gì. Chỉ có thể tức đến nổ phổi mà trừng mắt nhìn cô, lỗ tai cũng đỏ lên.
Tang La mang tâm trạng rất tốt, tiếp tục cởi quần áo cho anh, mặc áo sơ mi, cài khuy. Cuối cùng lại hướng tay về quần lót của anh.
Văn Yến Quân ngay lập tức đập vào tay cô, "Để tôi tự mặc, cô ra ngoài !"
"Được rồi, Văn tiên sinh, Thiếu gia nhà tôi cũng vừa vặn nên rời giường rồi."
"Đứng lại !" Văn Yến Quân vừa giận vừa cuống, "Không mang giày cho tôi hả ? Cô như vậy thì tính là Quản gia gì !"
Nhưng Tang La rõ ràng là Quản gia của Phí Lam, chỉ bị chủ nhân nơi này lấy lý do cô đuổi Phó Oánh đi khiến anh ta không có Quản gia phục vụ mà không thể không làm 2 việc, phục vụ cho 2 người. Nhưng Phí Lam cũng không đến mức phải cần cô hầu hạ mặc quần áo hay xỏ giày. Trong lòng Tang La cực kỳ vui vẻ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ anh mặc quần, lại vào đi tất xỏ giày cho anh.
Sau khi cô phu vụ cho Văn Yến Quân xong, bên kia Phí Lam cũng đã sớm tự mặc quần áo rửa mặt tử tế rồi đi xuống tầng.
Hừ. Văn Yến Quân xuống tầng, nhìn Phí Lam ngồi bên bàn ăn, trong lòng phát ra tiếng coi thường.
Phí Lam: "???" Ông chú Văn này rốt cuộc tại sao lại muốn cậu ta ở lại đây ? Rõ ràng là không thích cậu, hơn nữa, hình như Tang La là Quản gia của mình mà ? Tại sao ông chú này lại sai đến quen cả miệng như thế ? Tại sao Tang La lại phải nghe lời ông ta ? Rõ ràng cậu ta muốn ăn viên sủi cảo tôm kia trước, sao lại cho Văn Yến Quân trước ??
Phí Lam ăn, vẻ mặt sửng sốt.
Không lâu sau, Tạ Vi Vi cũng xuống tầng, trông cô ta không hề bất thường chút nào, chào Văn Yến Quân và Tang La, nụ cười thành thục hào phóng.
Văn Yến Quân nhìn cô ta một cái, nghĩ đến dáng vẻ của cô ta khi nói chuyện với Tang La hôm qua, rũ mắt trầm tư. Tạ Vi Vi có hơi không thích hợp.
Hệ thống trong đầu Tạ Vi Vi đang khuyên cô ta: “Nếu cô trực tiếp hoặc công khai sai khiến người khác ra tay với nữ chính, cô sẽ khiến ý thức của thế giới chú ý tới, rất có thể sẽ bị tiêu diệt.”
“Vậy mi nói xem phải làm sao bây giờ ?!”
“Chuyện đến nước này, không bằng từ bỏ thế giới này.” Sau khi phân tích, Hệ thống đã xác định hiện nay Tạ Vi Vi có kiên trì nữa cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng bỏ cuộc rồi bắt đầu lại từ đầu.
Tạ Vi Vi gần như sắp không duy trì được lớp ngụy trang nữa, chỉ có thể vùi đầu vào ăn mới che dấu được dáng vẻ tức đến run môi của mình.
Số điểm mà cô tích trữ nhiều năm như vậy đều dùng hết trong thế giới này, thậm chí còn phải nợ Hệ thống một khoản. Trách cô đã tiến triển quá thuận lợi ở các thể giới cấp thấp trước đây, mà coi thường cấp S, cô nhận định rằng điểm cuối của nhiệm vụ chinh phục là ở thế giới này, sau khi chinh phục thành công là có thể trực tiếp sống lại trở về thế giới trước đây của mình, vậy nên căn bản đã không thể lại đường lui cho mình, thoải mái mua sắm những đạo cụ có giá rất đắt kia để che giấu ý thức của thế giới.
Cô biết trong thế giới này, nếu Tang La không chết, thì tính khả thi của việc chinh phục thành công cơ bản là bằng không. Nhưng sau khi bị Tang La tàn nhẫn chế giễu vào tối hôm qua, để cô chịu thua mà từ bỏ như vậy, thực sự cô không can tâm, cực kỳ không can tâm ! Đến nước này, tiêu phí 10 năm, còn bỏ ra số điểm kiếm được trước đây, kết quả mình cũng không có bất cứ ích lợi gì, còn bị nữ chính giẫm đạp lên tôn nghiêm !
Không ! Cô không can tâm ! Đố kỵ và phẫn nộ khiến cô mê muội.
Vậy nên cho dù Hệ thống có khuyên thế nào, bảo cô từ bỏ rồi bắt đầu lại, cô cũng đều không lọt tai. Trực tiếp hay gián tiếp đều không được sao ? Vậy lại vòng vèo một chút thì sao ?
Văn Yến Quân ngơ ngẩn ngồi trên xe lăn, trong tai lại nghỉ đến câu nói “Đã từng cố gắng nối duyên lại duyên xưa với anh nhưng bị Tạ Vi Vi ngăn lại.” kia của Tang La. Thật ra chuyện này không tác dụng lớn là bao, bởi vì lúc dó chuyện Tang La kết hôn và sinh con với Chu Tiến đã là sự thật, so sánh với hiện tại, cũng chỉ là trước mấy năm mà thôi.
Mà chuyện này cũng không thể trách Tạ Vi Vi được, dù sao chính anh là người đồng ý cho cô ta giả làm bạn gái mình.
Nhưng anh thế mà lại để ý đến vậy, trước giờ chưa từng có ! Thậm chí còn hơi muốn đổ tội lên Tạ Vi Vi vì tự quyết, mà chẳng nói với anh một câu nào, anh vẫn cho rằng Tang La không hề phản ứng chút nào với việc mình trở lại.
Ngoài ra, dáng vẻ dương dương tự đắc kia của Tang La cũng khiến Văn Yến Quân thấy thẹn quá hóa giận, cô tự tin lại tự đắc như vậy, giống như đã lần nữa khống chế mình trong lòng bàn tay.
Tức giận đến mức anh lại ngủ không ngon một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, anh liền gọi điện đến phòng Tang La, gọi cô đến đây để mình "tra tấn".
Tang La đi vào phòng để quần áo của Văn Yến Quân, chọn cho anh một bộ quần áo, đối phương xem ra lại rất kiêu ngạo, ngồi bên giường nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nói gì.
Nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Tang La nhíu mày, đi tới cúi xuống, bắt đầu cởi cúc áo ngủ cho anh.
Móng tay màu xanh nhạt được sửa ngắn đến đầu ngón tay, để bảo đảm không làm chủ nhân bị thương trong khi phục vụ, vậy nên khi đầu ngón tay cô tình cờ ma sát với làn da của anh, gợi nên từng cơn rùng mình tê tê nho nhỏ. Cơ bắp Văn Yến Quân dần căng lên, nhưng trên mặt anh không lộ ra, khoảng cách giữa anh và Tang La rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp, ngửi được hương thơm trên người cô, lông mi cô rất dài. Hàng mi đột nhiên nâng lên, đôi mắt của họ đối diện với nhau, hai người không né tránh ngay lập tức mà đột nhiên giằng co với nhau, không biết tim ai dần đập dồn.
Văn Yến Quân dời mắt sang chỗ khác trước tiên, còn trào phúng: "Nhân cơ hội quyến rũ đối tượng phục vụ, nếu bị Hiệp hội Quản gia biết đến sẽ bị tước bỏ giấy phép."
Nhưng vừa dứt lời, Tang La đột nhiên nghiêng đầu kề tai lên lồng ngực trần của anh.
Da đầu Văn Yến Quân đột nhiên căng lên, ngay lập tức quay đầu trợn mắt nhìn cô, "Cô..."
"Ối, Văn tiên sinh, hình như nhịp tim của ngài nhanh đến mức không đúng lắm, có cần tôi mời Tạ Tiểu thư đến khám cho ngài không ?" Tang La dừng lại, biểu cảm quan tâm.
Văn Yến Quân nói "Cô" một lúc lâu, lại không thốt ra được gì. Chỉ có thể tức đến nổ phổi mà trừng mắt nhìn cô, lỗ tai cũng đỏ lên.
Tang La mang tâm trạng rất tốt, tiếp tục cởi quần áo cho anh, mặc áo sơ mi, cài khuy. Cuối cùng lại hướng tay về quần lót của anh.
Văn Yến Quân ngay lập tức đập vào tay cô, "Để tôi tự mặc, cô ra ngoài !"
"Được rồi, Văn tiên sinh, Thiếu gia nhà tôi cũng vừa vặn nên rời giường rồi."
"Đứng lại !" Văn Yến Quân vừa giận vừa cuống, "Không mang giày cho tôi hả ? Cô như vậy thì tính là Quản gia gì !"
Nhưng Tang La rõ ràng là Quản gia của Phí Lam, chỉ bị chủ nhân nơi này lấy lý do cô đuổi Phó Oánh đi khiến anh ta không có Quản gia phục vụ mà không thể không làm 2 việc, phục vụ cho 2 người. Nhưng Phí Lam cũng không đến mức phải cần cô hầu hạ mặc quần áo hay xỏ giày. Trong lòng Tang La cực kỳ vui vẻ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ anh mặc quần, lại vào đi tất xỏ giày cho anh.
Sau khi cô phu vụ cho Văn Yến Quân xong, bên kia Phí Lam cũng đã sớm tự mặc quần áo rửa mặt tử tế rồi đi xuống tầng.
Hừ. Văn Yến Quân xuống tầng, nhìn Phí Lam ngồi bên bàn ăn, trong lòng phát ra tiếng coi thường.
Phí Lam: "???" Ông chú Văn này rốt cuộc tại sao lại muốn cậu ta ở lại đây ? Rõ ràng là không thích cậu, hơn nữa, hình như Tang La là Quản gia của mình mà ? Tại sao ông chú này lại sai đến quen cả miệng như thế ? Tại sao Tang La lại phải nghe lời ông ta ? Rõ ràng cậu ta muốn ăn viên sủi cảo tôm kia trước, sao lại cho Văn Yến Quân trước ??
Phí Lam ăn, vẻ mặt sửng sốt.
Không lâu sau, Tạ Vi Vi cũng xuống tầng, trông cô ta không hề bất thường chút nào, chào Văn Yến Quân và Tang La, nụ cười thành thục hào phóng.
Văn Yến Quân nhìn cô ta một cái, nghĩ đến dáng vẻ của cô ta khi nói chuyện với Tang La hôm qua, rũ mắt trầm tư. Tạ Vi Vi có hơi không thích hợp.
Hệ thống trong đầu Tạ Vi Vi đang khuyên cô ta: “Nếu cô trực tiếp hoặc công khai sai khiến người khác ra tay với nữ chính, cô sẽ khiến ý thức của thế giới chú ý tới, rất có thể sẽ bị tiêu diệt.”
“Vậy mi nói xem phải làm sao bây giờ ?!”
“Chuyện đến nước này, không bằng từ bỏ thế giới này.” Sau khi phân tích, Hệ thống đã xác định hiện nay Tạ Vi Vi có kiên trì nữa cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng bỏ cuộc rồi bắt đầu lại từ đầu.
Tạ Vi Vi gần như sắp không duy trì được lớp ngụy trang nữa, chỉ có thể vùi đầu vào ăn mới che dấu được dáng vẻ tức đến run môi của mình.
Số điểm mà cô tích trữ nhiều năm như vậy đều dùng hết trong thế giới này, thậm chí còn phải nợ Hệ thống một khoản. Trách cô đã tiến triển quá thuận lợi ở các thể giới cấp thấp trước đây, mà coi thường cấp S, cô nhận định rằng điểm cuối của nhiệm vụ chinh phục là ở thế giới này, sau khi chinh phục thành công là có thể trực tiếp sống lại trở về thế giới trước đây của mình, vậy nên căn bản đã không thể lại đường lui cho mình, thoải mái mua sắm những đạo cụ có giá rất đắt kia để che giấu ý thức của thế giới.
Cô biết trong thế giới này, nếu Tang La không chết, thì tính khả thi của việc chinh phục thành công cơ bản là bằng không. Nhưng sau khi bị Tang La tàn nhẫn chế giễu vào tối hôm qua, để cô chịu thua mà từ bỏ như vậy, thực sự cô không can tâm, cực kỳ không can tâm ! Đến nước này, tiêu phí 10 năm, còn bỏ ra số điểm kiếm được trước đây, kết quả mình cũng không có bất cứ ích lợi gì, còn bị nữ chính giẫm đạp lên tôn nghiêm !
Không ! Cô không can tâm ! Đố kỵ và phẫn nộ khiến cô mê muội.
Vậy nên cho dù Hệ thống có khuyên thế nào, bảo cô từ bỏ rồi bắt đầu lại, cô cũng đều không lọt tai. Trực tiếp hay gián tiếp đều không được sao ? Vậy lại vòng vèo một chút thì sao ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương