Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 45: Thủy tổ giả bộ đứng đắn (21)



Tang La đứng dậy thay quần áo, phát hiện trên người mình toàn vết xanh tím, còn âm ỉ đau, những vết này là do rơi xuống vách đá, bị sóng biển đẩy vào mỏm đá ngầm mà thành. Vốn dĩ còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều, nhưng trong thời gian hôn mê cơ thể đã tự động hồi phục rồi, chân cũng đã không sao nữa.

Có thể coi như lành rồi, mặc dù tố chất thân thể cô rất tốt, nhưng bàn chân thật sự đặc thù, dù sao thì những thứ cô học, rất nhiều thứ đều cần phải có lực chống đỡ tuyệt đối đối với cơ thể, mà chân là bộ vị quan trong chống đỡ toàn bộ trọng lượng của cơ thể, hơi mất khống chế một chút thôi cũng đã phiền to rồi. Nếu là người bình thường cũng không có vấn đề gì, nhưng đó lại là Huyết tộc biến dị đang trong thời kỳ cực mạnh.

Cô thay quần áo xong, mở cửa đi ra, Aini Ter đang đứng ngoài cửa đợi cô.

Đi qua địa đạo bí ẩn khúc chiết của quân phản loạn, đến một huyệt động được coi như phòng hội nghị.

Xung quanh chiếc bàn dài bên trong gần như đã ngồi kín người, chỉ có một, hai vị trí trống. Tang La vừa bước vào, bọn họ liền đứng dậy, những ánh mắt dồn dập tập trung lên người cô, bên trong còn giấu giếm các loại cảm xúc khác nhau.

Aini Ter ngồi xuống một trong hai chỗ còn trống kia, Tang La ngồi vào ghế chủ vị.

Tang La cảm nhận được, cảm xúc của những cán bộ quân phản loạn ở đây đều rất lạc lõng, dường như đã phải chịu một đả kích trầm trọng nào đó, tinh thần và sức lực đều đã cạn kiệt. Tang La liền quay đầu nhìn về phía Phục Long, Phục Long hiểu cô đang nghi ngờ điều gì, sắc mặt ông ta cũng không được tốt lắm.

“Thật không dám giấu diếm, sau khi Ino điện hạ chết đi, chúng tôi đã có ý ủng hộ người nhưng quan hệ giữa người và Ngải Nặc Đức quá tốt, khiến chúng tôi không thể không từ bỏ ý đồ. Chuyện này khiến chúng tôi chịu đả kích nặng nề, quân phản loạn được thành lập là vì tương lai của toàn bộ nhân loại. Mà thế giới này thuộc về Huyết tộc, chúng tôi không thể cầu xin một pháp luật công chính, vậy nên chỉ có thể tìm một quân chủ thánh minh khác.”

Tang La gật đầu, biểu thị mình hiểu được. Dù là con kiến cũng sẽ dốc hết toàn lực vì quần tộc của mình, trong nhân loại cũng có những người không phục, không cam lòng, những người ôm lòng nhiệt huyết muốn nắm giữ sinh mệnh của chính mình. Mặc dù quân phản loạn không biết, dù thế giới này thuộc về nhân loại đi nữa thì cũng sẽ không thể có một pháp luật công chính tuyệt đối.

Nhưng lần này quý tộc phát động chính biến, đã làm họ nhận ra một sự thật từ trước đến nay luôn bị bọn họ xem nhẹ, hoặc cũng có thể nói là hiện thực mà từ trước đến nay họ không muốn tin tưởng.

“Vì khiến cho việc một số lượng lớn nhân khẩu mất tích dấy lên sự chú ý và nghi ngờ của Quốc vương, những binh sĩ Huyết tộc biến dị của những quý tộc đó toàn bộ đều là nhân loại nhập cư bất hợp pháp từ các quốc gia khác.” Sắc mặt Phục Long cực khó coi, nói tiếp: “Chúng tôi điều tra được những nhân loại đó bị nhà thống trị của mình coi như hàng hóa buôn bán cho bọn quý tộc kia.”

Cũng có nghĩa là, chính phủ của những quốc gia đó đang làm chuyện buôn bán người, biến người dân của mình thành vật phẩm bán ra cho quý tộc của quốc gia này.

Cuối cùng quân phản loạn mới phát hiện, so với những quốc gia khác, dưới sự thống trị của Ngải Nặc Đức, những người dân thường như bọn họ đã hạnh phúc hơn những người khác rất nhiều. Sự cường đại và máu lạnh của Ngải Nặc Đức là khởi nguồn sợ hãi của họ, nhưng đồng thời đó cũng là nguyên nhân giúp họ có được hòa bình và an ổn. Sự điên cuồng đến mất trí của những Huyết tộc đó đã làm sự lương thiện của của Ngải Nặc Đức nổi bật lên rất nhiều, ít nhất sự ngạo mạn của hắn cùng lắm cũng chỉ là không thèm để bọn họ vào mắt, nhưng hắn sẽ không coi bọn họ như hàng hóa mà buôn bán cho những quốc gia khác làm thí nghiệm chịu chết, bởi vì hắn khinh thường chuyện đó.

Chuyện này, những nhận biết này, đều mang lại công kích nặng nề trước nay chưa từng có cho quân phản loạn. Lòng thù hận và khát khao chính nghĩa mà họ vẫn luôn kiên trì theo đuổi còn ý nghĩa gì nữa đây? Không phải thật sự quá buồn cười rồi sao?

Phục Long nói xong, Tang La liền thấy những cán bộ đang ngồi đây càng thêm suy sụp, có người thậm chí còn ôm đầu, ngơ ngác chìm vào thế giới của riêng mình, dù là Aini Ter cũng nặng nề nhắm mắt lại.

Tang La nói: “Tất cả những chuyện các ngươi làm không phải không hề có ý nghĩa gì, đấu tranh cho hạnh phúc của mình chính là minh chứng cho một tâm hồn tự do. Mỗi một lần thăm dò, ta tin rằng đều sẽ là một giá trị quan trọng trong lịch sử nhân loại, cho dù thất bại cũng chẳng hề gì. Càng huống chi cũng không coi như thất bại, bây giờ không phải chúng ta đang dốc hết sức vì hạnh phúc và tương lai của nhân loại đó sao?”

“Các vị, chúng ta đã thấy được sự tàn nhẫn của những quý tộc đó, bọn họ tàn bạo hơn Ngải Nặc Đức rất nhiều, nhưng tài trí và năng lực lại thua xa Ngải Nặc Đức. Mọi người cũng đã thấy sức ảnh hưởng của ta đối với Ngải Nặc Đức rồi. Ta hứa với mọi người rằng ta sẽ trở thành ổ khóa của Ngải Nặc Đức, trong những ngày tháng tiếp theo ta sẽ thay đổi hắn, để hắn trở thành một Quốc vương mà mọi người có thể phó thác tín nhiệm và trung thành. Ta dùng tính mạng của mình để thề.”

Trong mắt cô lóe lên ánh sáng kiên định và chính nghĩa, tràn đầy sức thuyết phục, mỗi một trái tim đang lạc lõng khi nhìn vào cặp mắt kia đều nhịn không được mà dần trở nên nhiệt huyết trở lại, cảm xúc suy sụp cũng theo đó mà dần không còn. Trong mắt họ lại sáng bừng lên ánh lửa nhiệt huyết lần nữa.

Bản đồ vương đô được mở ra, bên trên có những vị trí được đánh dấu bằng kí hiệu đặc biệt, Tang La và các cán bộ quân phản loạn ngồi vây quanh tấm bản đồ này, bắt đầu tiến hành kế hoạch.



Quân phản loạn không được quý tộc để vào mắt, một quần thể có nhiều hơn nữa cũng sẽ chỉ như một con kiến, không cách nào cắn bọn họ đau được, cần gì phải đặc biệt cảnh giác làm gì? Có tới thì gϊếŧ sạch là được rồi. Nhưng những nhân loại bị xem thường này, dù sinh mạng ngắn ngủi nhưng cũng có tính dai dẳng đến mức Huyết tộc không thể nào tưởng tượng được, đời này nối tiếp đời kia, bọn họ tốn thời gian gần trăm năm, xây dựng vô số cứ điểm trên toàn bộ quốc gia này, thành viên thậm chí đạt tới con số mấy triệu người, trải rộng khắp mọi lĩnh vực, mạng lưới tình báo không hề thua kém mạng lưới tình báo của chính phủ chút nào.

Trong thời gian một tháng này, họ đã thăm dò được rõ ràng kho virus của quý tộc đặt ở đâu. Virus được tiến hành nghiên cứu ở nước ngoài, quý tộc của quốc gia này đã sớm cấu kết với quý tộc của những quốc gia khác, cùng nhau hùn vốn, kết phường nghiên cứu, khiến virus Huyết tộc biến dị tiến hóa thêm bước nữa. Nơi đầu tiên lợi dụng virus để tiến hành những hành động thực tế chính là nước láng giềng. Quý tộc nước láng giềng chính là nhờ lợi dụng loại virus này mà thành công gϊếŧ chết Thủy tổ của bọn họ, mưu đồ soán vị thành công. Bây giờ họ cũng muốn thực hiện lần nữa để gϊếŧ chết Ngải Nặc Đức.

Virus đã được cải tiến đó khiến cho người bị cảm nhiễm không còn giống như khi bị nhiễm virus lúc ban đầu nữa, nó khiến nhân loại trở thành những quái vật theo đuổi máu tươi. Chúng đã trở thành một cỗ máy, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của người chế tạo ra mình. Chúng mạnh mẽ hơn, nghe lời hơn, sẽ không sợ hãi, sẽ không phản bội, có thể nói là hoàn mỹ, là thuộc hạ mà bất kì một kẻ nắm quyền nào cũng đều thích.

“Không thể có một thứ gì hoàn mỹ được.” Tang La nói chắc như đinh đóng cột: “Một khi có một phương diện nào đó trở nên tốt hơn, khẳng định sẽ có một phương diện khác trở nên kém đi.”

“Đúng là như vậy, chúng tôi tốn một ít hơi sức, bắt sống được một Huyết tộc biến dị. Sau khi nghiên cứu quả thật đã phát hiện một số điểm không giống bình thường, nhưng cụ thể là thế nào thì tiến sĩ vẫn chưa có được đáp án cụ thể.”

Không có thời gian mà dây dưa với vấn đề này, mọi người lập tức bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

“Đầu tiên, chúng ta cần phải phá hủy kho virus của bọn chúng, chỉ cần không có bệnh virus thì chúng sẽ không cách nào chế tạo ra Huyết tộc biến dị mới được nữa, cư dân vương đô sẽ tạm thời an toàn.” Tang La nói tiếp: “Nhưng như thế vẫn chưa đủ, những quý tộc này tàn nhẫn như thế, muốn kéo người khác chôn cùng cũng chẳng phải không thể. Vì vậy cần phải cố hết sức để cư dân vương đô di tản đi nơi khác hết.”

“30 triệu người, thật sự quá nhiều, hơn nữa khi di chuyển động tĩnh quá lớn, nhất định sẽ gây nên chú ý.” Aini Ter nói.

Phục Long: “Ở trong vương đô chúng ta cũng có mấy cứ điểm và đường hầm bí mật, nhưng những cái đó vẫn không thể giải quyết được số lượng quá lớn, rất dễ dẫn đến vấn đề bị chú ý.”

Một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ rất khôn lường.

Tang La nghĩ ngợi: “Các ngươi nhặt được ta ở đâu?”

...

Lúc này, thành phố trước đây một khi đêm về liền đèn đuốc sáng trưng, cuộc sống về đêm náo nhiệt tấp nập giờ đã như bị tang thi diệt thành, lại giống như đã biến thành một nhà tù, tỏa ra dáng vẻ lụn bại hoang tàn. Trên đường lớn không có lấy một bóng người, thỉnh thoảng có một số người vì trong nhà thật sự không có gì để ăn được nữa, nên chỉ đành đè nén sự sợ hãi xuống lầu, gõ cửa siêu thị, trong siêu thị sẽ có người mở một khe hẹp nhỏ ra để người bên ngoài nhanh chóng tiến vào trong.

Nhưng nhà máy điện, cục điện tín các loại vẫn đang hoạt động, bởi vì nhân viên công tác bị ép phải đi làm.

Mỗi một người đều đã mệt mỏi không chịu nổi, trong lòng mỗi người đều kinh hồn táng đảm, quý tộc mưu phản đã tuyên cáo rõ ràng với thiên hạ rằng họ đã trở thành con tin rồi, nếu Ngải Nặc Đức không chịu khuất phục thì họ liền sẽ bị ép biến thành Huyết tộc biến dị, trở thành vũ khí của đám quý tộc kia.

Mà bây giờ, Quốc vương và những tên phản đồ đã giằng co được gần một tháng, lòng người càng ngày càng căng thẳng, chỉ sợ chiến tranh chạm vào sẽ nổ ngay. Dù sao thì cho dù kết quả là như thế nào, cũng đều là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.

“Vù vù...”

Những người sợ hãi tắt đèn, cùng người nhà cùng nhau cầu nguyện trong tương lai đang đen tối này có thể xuất hiện một tia sáng.



Mà vương cung vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhân viên công tác vẫn làm việc như bình thường, ở trong nơi đã bị bao vây như nêm cối này càng trở nên sáng ngời, mộng ảo.

Nhưng bầu không khí bên trong thì lại gay go hơn với bất cứ nơi nào trong vương đô. Trên mặt nhân viên công tác không còn nụ cười thoải mái như ngày thường nữa, người nào người nấy đều lo lắng bất an như mây đen đang giăng đầy trời.

Trong đại điện nguy nga lộng lẫy trống rỗng này, Ngải Nặc Đức cao cao tại thượng ngồi trên vương vị, vẫn là dáng vẻ eo lưng thẳng tắp, vẫn là hàm dưới căng chặt đầy gợi cảm đang hơi chếch lên, ngạo mạn lạnh lùng mà tự cao tự đại. Nhưng giờ khắc này đây, quan sự vụ lại cảm nhận được sự quật cường và ẩn nhẫn tản ra từ trên người Ngải Nặc Đức, như đang ngoan cố chờ đợi điều gì đó.

Quý tộc tuyên bố rằng Công chúa Tang La đang ở trong tay bọn chúng, Ngải Nặc Đức bảo bọn chúng đưa ra bằng chứng, nhưng bọn chúng lại liên tiếp dùng hết lý do này đến lý do khác để từ chối. Chúng đại thần cũng đã đoán được có lẽ Tang La đã chạy trốn được, cũng có lẽ Tang La đã chết rồi, nhưng khả năng Tang La nằm trong tay bọn chúng hết sức nhỏ bé, vô cùng nhỏ bé, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng.

Bây giờ, đã trôi qua thời gian dài như vậy rồi. Nếu Tang La vẫn còn sống, có lẽ đã tìm ra cách truyền tin vào cho Ngải Nặc Đức, nhưng lại không có gì cả. Chúng đại thần không ai dám nói chuyện, họ đều nghĩ Công chúa Tang La thực sự đã chết.

Có lẽ Quốc vương bệ hạ cũng biết dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của bọn họ là có ý gì, nhưng hắn từ chối tin vào điều này. Vì vậy hắn mới cố nén du͙ƈ vọиɠ muốn đại khai sát giới, hạ thấp tư thái cường ngạnh trước nay chưa từng có, giằng co với quý tộc, kéo dài thời gian cho đến bây giờ. Có lẽ là hắn cũng không muốn cho Công chúa Tang La chứng kiến cảnh tượng đầy đau thương và nước mắt.

“Bệ hạ.” Công tước Đặc Lạc Tư đi vào, ông ta đi tới báo cáo tình hình thủ vệ trong vương cung, rồi đám quý tộc phản loạn đó có động tĩnh hay không, vẫn là dáng vẻ trung thành và tận tâm như trước.

Ngải Nặc Đức hạ mắt nhìn ông ta, hỏi: “Đặc Lạc Tư khanh, là ngươi đúng không?”

Quan sự vụ sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Công tước Đặc Lạc Tư thoáng sửng sốt, ông ta nhìn Ngải Nặc Đức, vẻ cung kính trên mặt dần biến mất, mà thay vào đó là sự lãnh khốc và chết lặng: “Bệ hạ, cuối cùng người cùng phát hiện ra rồi.”

Ngải Nặc Đức bình tĩnh đến bất ngờ, hắn từ trên cao nhìn xuống tên phản tặc trước mắt này, hắn nói: “Cho dù một người như ta, thì cũng sẽ tin tưởng và trân trọng một số người. Ngươi đã từng là một thần tử mà ta tín nhiệm và quý trọng. Ta cho ngươi quyền lực và địa vị, ta cho ngươi sự tin tưởng và yêu quý. Ta đã từng ngẫm lại, mình chưa từng bạc đãi ngươi một cái gì, ta không hiểu lý do mà ngươi phản bội ta.”

Quan sự vụ lập tức trợn trừng hai mắt, lòng tràn đầy không dám tin. Công tước Đặc Lạc Tư, vị thần tử trung thành này đã vì vương thất mà đến con trai ruột của mình cũng gϊếŧ, còn có lý do gì có thể khiến cho ông ta phản bội Ngải Nặc Đức nữa? Nhưng nếu là như thế, vậy tất cả mọi chuyện đều được giải thích hợp lý rồi. Ngải Nặc Đức tín nhiệm ông ta, việc sắp xếp quân sự trong vương cung, điều động thủ vệ… Tất cả những công việc quan trong vào ngày triều hội hôm đó đều do công tước Đặc Lạc Tư phụ trách hết!

Trên mặt Công tước Đặc Lạc Tư đột nhiên xuất hiện một tia vặn vẹo và thù hận, ông ta cắn răng nghiến lợi nói: “Chuyện hối hận nhất cả đời này của ta chính là trung thành với gia tộc các ngươi!”

Hơn ba nghìn năm trước, Công tước Đặc Lạc Tư tự tay gϊếŧ chết hai đứa con trai của mình, ông ta rất đau khổ, nhưng hoàn toàn không hối hận. Vương tộc đối với ông ta ân trọng như núi, nhưng con trai của ông ta lại nghe lời khuyên răn mà vẫn không biết cảm ơn, vẫn ra tay với vương tộc, thật sự đáng chết. Nhưng sau khi về tới nhà, vợ ông ta biết chuyện này rồi không cách nào tiếp nhận sự thật nổi, bà ta điên cuồng cắn xé, tức giận chửi mắng ông ta. Vào một ngày kia, bà ta ôm lòng thù hận và kɦoáı ƈảʍ trả thù ông ta, tự sát.

Mặc dù đã mất đi Ca giả, nhưng lòng trung thành của ông ta đối với vương tộc vẫn chẳng mảy may thay đổi. Đây cũng chính là vì từ đầu tới cuối Ngải Nặc Đức vẫn tín nhiệm ông ta như trước. Lòng trung thành của Công tước Đặc Lạc Tư theo thời gian dần dần trôi đi, nỗi đau khổ khi mất đi Ca giả, nỗi cô độc, quạnh quẽ khi ông ta không cách nào yêu người khác, cũng không cách nào tiếp nhận tình yêu người khác dành cho ông ta từng chút gặm nhấm ông ta. Sau đó, vào một ngày khi, ông ta bắt đầu thấy hối hận...

Đầu tiên là hối hận, sau đó chính là đùn đẩy trách nhiệm, cuối cùng biến thành mọi chuyện đều là do Ngải Nặc Đức sai. Khi biết được Ngải Nặc Đức tìm được Ca giả của mình, Công tước Đặc Lạc Tư liền bắt đầu chuẩn bị, ông ta muốn khiến cho Ngải Nặc Đức cũng phải nếm trải nỗi tuyệt vọng như ông ta, vì thế ông ta mới muốn gϊếŧ Tang La ngay trước mặt Ngải Nặc Đức.

Nếu Huyết tộc mất đi Ca giả của mình thì sẽ không thể nào tận hưởng cuộc đời dài miên man nữa, cô độc sẽ hóa thành một lưỡi đao sắc bén, từ từ gϊếŧ chết bọn họ.

Có lẽ là khi Thượng đế tạo ra họ, phát hiện mình đã bất cẩn tạo ra một quần thể quá hoàn mỹ nên mới cố tình tạo ra nhược điểm thế này cho bọn họ.

Ngải Nặc Đức nhìn dáng vẻ vặn vẹo mà điên cuồng của Công tước Đặc Lạc Tư, lại cảm thấy mình có thể hiểu được. Nếu hắn đánh mất Tang La, thì hắn chỉ có thể càng điên cuồng hơn so với Công tước Đặc Lạc Tư thôi.
Chương trước Chương tiếp