Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại
Chương 70: Thiên sứ giả (20)
Trần Vũ Châu cảm thấy bản thân như đang đạp trên dây thép, lung lay sắp ngã xuống vực sâu vạn trượng. Cô ta đã quen với những kịch bản lần mò kia rồi, sao lại không biết thứ đợi chờ trong tương lai của mình là gì chứ.
Cô ta sẽ càng thảm hại hơn Bối Bội, dù Bối Bội thế nào đi chăng nữa thì cũng là con gái nuôi của nhà họ Tang, cô ta mắc lỗi, cuối cùng truy cứu chỉ có nhà họ Tang mà thôi. Còn cô ta thì lại khác, trường học truy cứu cô ta, cư dân mạng truy cứu cô ta, tất nhiên, nhà họ Tang càng không tha cho bọn họ.
Khó khăn nhất chính là cô ta đã gọi ba mẹ đến rồi, nếu không với mối quan hệ tích lũy nhiều năm của bọn họ ở gia tộc thì hoàn toàn có thể mời ban ngành chính phủ có liên quan ở bên đó ra tay, xin nhờ liên minh chính phủ đưa cô ta về nhà để tự bọn họ xử lí. Như vậy, trời cao hoàng đế xa, cô ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã quá muộn. Xong rồi, tất cả đã xong thật rồi…
Tang La rất hài lòng với kết quả tận diệt này, cảm giác thoải mái khi mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch của mình. Không uổng công cô ngồi thừ người suốt một tháng trên phi thuyền đi tới Thủ Đô Tinh, chỉnh sửa chữ viết của mình theo chữ viết trong kiếp này. Lúc thi đầu vào Chủng viện, mạch suy nghĩ giải đề và trình tự cũng cố gắng dựa theo thói quen khi cô chưa được tỉnh lại. Khi ấy, cô đã suy nghĩ về kết cục này rồi.
Kết quả không làm cho cô phải thất vọng, lưỡng bại câu thương, cô chỉ cần làm một quần chúng ăn dưa vô tội suиɠ sướиɠ thôi.
Tất nhiên, cô không thể làm như mặc kệ, phá vỡ thiết lập của nhân vật, vẫn nên phải diễn kịch cho Bối Bội nhìn. Mặc dù có lẽ cô ta đã bị đưa đi rồi, không còn xuất hiện trước mặt cô làm cô ngứa mắt nữa, nhưng chắc cô ta vẫn còn sống nhởn nhơ. Giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, tốt nhất đừng để người công lược và Chủ Thần phát hiện chuyện cô tỉnh lại, tạm thời duy trì cục diện địch ngoài sáng ta trong tối là cách làm sáng suốt nhất, cũng phù hợp với sở thích xấu xa của cô.
Vậy nên cô phải về ký túc xá để “chữa lành vết thương”.
…
Chánh án bị Tang La kíƈɦ ŧɦíƈɦ dường như đã tự kỷ luôn rồi. Đêm hôm đó, sau khi trở về vẫn không bước ra khỏi phòng một bước.
Lão thái thái lên lầu rồi gõ cửa, anh cũng mặc kệ làm bà ấy có chút dở khóc dở cười. Bà ấy nhớ lại quá khứ, từ nhỏ Ngải Nặc Đức đã là một đứa trẻ trưởng thành sớm, y hệt một ông cụ non, thi thoảng vô tình mới thể hiện tính cách đúng lứa tuổi trẻ con. Nhưng từ năm mười lăm tuổi thì cái tính cách đó đã chẳng còn xuất hiện nữa. Lúc còn ở trường là nhân vật nổi tiếng điềm tĩnh, cao ngạo và lạnh lùng. Khi ra ngoài xã hội rồi thì là chánh án cao cao tại thượng, cùng với sự tăng cao mức độ thuần lại giống, anh lại càng có dáng vẻ không nhiễm khói bụi trần gian.
Không ngờ tới bây giờ, anh lại giống trẻ con, chỉ vì chịu sự đả kích to lớn mà nhốt mình trong phòng, chẳng ra ngoài ăn cơm. Bà có thể tưởng tượng được anh đang co ro ở góc giường, cả người bị bao phủ bởi bóng tối thất vọng.
Đều bảo tình yêu làm con người ta ấu trĩ. Có thể thấy được điều đó là chân lý, thậm chí cả Chánh án đại nhân cũng chẳng thể trốn thoát.
Lão thái thái lại gõ cửa lần nữa: “Được rồi, ra đi, bà đã giúp cháu hủy bỏ hôn ước với Tang Bội rồi.”
Vừa dứt lời, cửa lập tức được mở ra, dáng vẻ của chánh án không nhìn ra điều khác thường, đôi mắt màu bạc ánh lên vẻ căng thẳng chờ mong nhìn bà nội đăm đăm: “Thật ạ?”
“Hai vợ chồng Tang Văn và Mika là người thanh cao, huống chi còn xảy ra việc này nữa.”
Thế là Ngải Nặc Đức mới biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc anh thấy video kia thì càng ghét Tang Bội hơn, đặc biệt là nhớ lại anh và cô ta từng cùng nhau đi vào giáo đường một lần, cho dù không phải hôn lễ chính thức của tộc Thiên sứ nhưng cũng đủ khó chịu. Nhớ đến đến việc này, cánh môi anh mím chặt lại, cảm xúc càng xuống thấp hơn. Mặc dù đã hủy bỏ hôn ước nhưng lỡ như Tang La vì nó mà càng ghét anh hơn thì sao đây?
Vốn cho rằng chủ yếu việc này liên quan đến Trần Vũ Châu và Tang Bội thôi. Tuy Tang La cũng được xem là người trong cuộc nhưng thật ra chuyện này chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô cả. Ai mà biết mới qua một đêm mà chuyện đã đảo điên lớn như thế.
Khi nhìn thấy tấm ảnh của Tang La do sinh viên Chủng viện nào đó đăng lên trong phần bình luận, trái tim anh chợt thắt lại, đau đến mức anh chỉ muốn gϊếŧ chết Trần Vũ Châu. Trong tấm ảnh, cô đi ra ngoài trường học với gương mặt đầy quật cường, quanh người như quẩn quanh hơi thở cô độc, tĩnh mịch như thể đã bị sự thật này trái tim tổn thương sâu sắc.
Sắc mặt Ngải Nặc Đức trầm xuống. Anh vô cùng tức giận, việc này sẽ không kết thúc nhanh như thế được.
…
Trên tầng cao nhất của tháp bảo thạch gần Thủ Đô Tinh Ofara, mười người ngồi ở giữa phòng.
Tổng thống Eli vừa tạm dành ra chút thời gian rảnh để xem sự kiện nhộn nhịp trên mạng thì nhận được một phần phán quyết từ Tổng thư ký, trợ lý đắc lực nhất của chánh án của liên minh chính phủ.
Chánh án của bọn họ cho rằng liên minh chính phủ phải nhúng tay vào chuyện này, quản lí tiểu tinh cầu mà Tang La từng ở. Tầng quản lý của bọn họ đã hỗn loạn, mục nát đến cực độ, thậm chí ảnh hưởng đến nội bộ liên minh chính phủ, tạo nên sự rung chuyển và tác động đến hòa bình của bọn họ. Con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối…
Dựa theo sự hiểu biết của Eli về Ngải Nặc Đức, sau khi gạt bỏ những con chữ đường hoàng, trau chuốt của Tổng thư ký, tóm lại, ý của Ngải Nặc Đức chính là bên chính phủ tinh cầu kia hoặc là tiếp nhận sự quản chế của liên minh chính phủ, hoặc là dẫn theo người dân của mình cút xéo.
Ngón tay Eli chỉ lên mặt bàn, anh ta nhớ đến dáng vẻ Ngải Nặc Đức rơi vào bể tình mà chẳng hay biết, cuối cùng cũng hiểu ra. Đúng là khiến người ta bất ngờ, lại là Tang La à. Có khác nào loại kịch bản sân khấu không, thiên sứ ghét ác ma nhất vậy mà cuối cùng lại yêu ác ma sao?
Giờ anh còn đang tức giận cho hồng nhan của mình nữa chứ, rõ ràng anh muốn phái người đi đánh chết đám quan chức giúp gia đình Trần Vũ Châu bắt nạt Tang La mà.
Anh ta đẩy mắt kính, khóe miệng hơi cong lên: “Tôi biết rồi, tôi không có ý kiến gì cả.” Nói xong liền ký tên lên văn kiện.
Liên minh chính phủ gồm mười người sở hữu tòa nhà cùng nhau quản lý, đó là cơ cấu kiềm chế lẫn nhau rất lớn, họ tự kế thừa nghĩa vụ và quyền lợi của di truyền từ tổ tiên mình. Nhưng vì mỗi một quyết định đều ảnh hưởng đến quyền lợi và phạm vi quản lý của từng người nên giữa các bộ ngành đều giao tiếp với nhau. Thế nhưng, chỉ khi bọn họ chính thức đưa ra một số số quyết định trọng đại thì mới cần chín người khác ký tên, vì nó thường mang ý nghĩa là cần những người khác phối hợp và ủng hộ.
Tuy nói trong này có lòng riêng của chánh án nhưng trên thực tế, vốn dĩ chủng tộc và tinh cầu muốn gia nhập liên minh chính phủ, nhận được sự giúp đỡ và che chở lâu dài thì cần phải trả giá lớn, nếu không dựa vào đâu mà bọn họ không cần nỗ lực cũng được hưởng lợi chứ? Trước đó bọn họ không phái người đóng quân tại tinh cầu nhỏ kia vì chúng quá nghèo nên họ cho chúng tài nguyên nhưng chẳng thi hành quyền lực tương đương.
Hiện tại, chánh án muốn thực hiện quyền lực chưa từng làm với bọn họ thì có gì là không thể? Nếu bọn họ không chịu thì ngại quá, đành phải đá bọn họ ra khỏi liên minh chính phủ. Vũ trụ mênh mông, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, tinh cầu có nền văn minh lạc hậu sẽ ra sao, không ai nói rõ được.
Khi những người khác trên chiếc bàn tròn mười người nhìn thấy văn kiện cần bọn họ ký tên thì đều một mặt hoang mang.
“Chỉ mỗi việc này thôi ư?”
Tổng thư ký: “Đúng vậy thưa ngài.”
Thật luôn à? Họ không khỏi nhìn kỹ thêm chút nữa, thật sự chỉ là cái việc nhỏ xíu xíu là phái người đi quản lý tinh cầu nhỏ kia thôi ư? Loại chuyện này mà cái tên Ngải Nặc Đức kia cũng cần phải lập phán quyết công khai thế này à? Cứ phái cấp dưới đi là được, bọn họ tất nhiên sẽ qua lại, ghi chép và giúp đỡ. Lần phán quyết nào của anh không xuất binh đi diệt chủng tộc nọ thì cũng là nổ tinh cầu lớn kia, hoặc thay đổi bộ máy hành chính quản lí bộ tộc trí tuệ nào đó cơ mà? Sao bỗng chốc đưa ra quyết định to như hạt vừng thế này? Bọn họ có thể ghét bỏ việc ký tên lên văn kiện tốn thời gian này được không?
Vừa ngừa mắt vừa hoang mang, lại vừa ký tên. Chỉ có Sifal là hơi lề mề một chút, chẳng bao lâu thì mười người đều đã ký tên đủ cả. Thế là Tổng thư ký có thể phái người bắt đầu làm việc.
Tang Văn và Mika không ngờ chuyện của ngày hôm sau càng khiến bọn họ giận dữ hơn cả hôm qua. Lần này, thậm chí cả Tang Văn cũng giận run người. Đúng là gia đình vô liêm sỉ! Tức đến nỗi một thanh quan liêm chính đến mức ngoài việc đi tìm con gái ra thì chưa bao giờ móc nối, lợi dụng mối quan hệ trong giới chính trị, giờ cũng không dằn lòng được mà liên hệ với bạn bè muốn tìm ra bọn người vô liêm sỉ kia cho bằng được. Ai ngờ, bên phía chánh án đã cho người đi làm rồi.
Tang Văn: “?”
Biết anh muốn theo đuổi của con gái của ông nhưng anh cũng đừng cướp cơ hội thể hiện mà vất vả lắm người làm ba này mới có được chứ. Chánh án này quá đáng ghét!
Trên một tinh cầu nhỏ bé, heo hút và xa xôi kia, nhóm người vô tích sự đang tận hưởng thú vui của bọn họ. Bởi vì Internet và tin tức di chuyển chậm chạp mà bọn họ hoàn toàn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
“Con gái của lão Trần ở Thủ Đô Tinh nở mày nở mặt lắm, chắc bây giờ hai người họ cũng đến đó rồi nhỉ? Xem ra họ sẽ không quay về nữa đâu.”
“Nếu bọn họ còn chút lương tâm thì sau này sẽ báo đáp chúng ta, nếu không có chúng ta giúp đỡ thì con gái của ông ta có thể đến Đại học Ofara được chắc? Dùng tiền để đuổi chúng ta thì chúng ta thua lớn rồi…”
“Chẳng biết đứa con gái bị thay thế kia chạy đi đâu. Nó đẹp quá, vốn dĩ ban đầu định chơi đùa chút, không ngờ chớp mắt lại biến mất.”
“Ha ha ha. Vừa hay bên này tôi mới kiếm được mấy em học sinh này, vẫn còn là học sinh cấp ba đấy, muốn không nào?”
“Khà khà khà…”
“…”
Bọn họ còn chưa biết một trận phong ba sẽ quét sạch tinh cầu nhỏ bé này và chẳng ai trong số họ có thể may mắn thoát khỏi. Họ không thể tìm mối quan hệ hay cửa sau nào nữa, bởi vì người đến là kẻ ở trên cao, không chỉ không có tình cảm mà còn chẳng thể mua chuộc. Đó là cấp dưới trung thành kiêm tín đồ của chánh án liên minh chính phủ.
Cô ta sẽ càng thảm hại hơn Bối Bội, dù Bối Bội thế nào đi chăng nữa thì cũng là con gái nuôi của nhà họ Tang, cô ta mắc lỗi, cuối cùng truy cứu chỉ có nhà họ Tang mà thôi. Còn cô ta thì lại khác, trường học truy cứu cô ta, cư dân mạng truy cứu cô ta, tất nhiên, nhà họ Tang càng không tha cho bọn họ.
Khó khăn nhất chính là cô ta đã gọi ba mẹ đến rồi, nếu không với mối quan hệ tích lũy nhiều năm của bọn họ ở gia tộc thì hoàn toàn có thể mời ban ngành chính phủ có liên quan ở bên đó ra tay, xin nhờ liên minh chính phủ đưa cô ta về nhà để tự bọn họ xử lí. Như vậy, trời cao hoàng đế xa, cô ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã quá muộn. Xong rồi, tất cả đã xong thật rồi…
Tang La rất hài lòng với kết quả tận diệt này, cảm giác thoải mái khi mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch của mình. Không uổng công cô ngồi thừ người suốt một tháng trên phi thuyền đi tới Thủ Đô Tinh, chỉnh sửa chữ viết của mình theo chữ viết trong kiếp này. Lúc thi đầu vào Chủng viện, mạch suy nghĩ giải đề và trình tự cũng cố gắng dựa theo thói quen khi cô chưa được tỉnh lại. Khi ấy, cô đã suy nghĩ về kết cục này rồi.
Kết quả không làm cho cô phải thất vọng, lưỡng bại câu thương, cô chỉ cần làm một quần chúng ăn dưa vô tội suиɠ sướиɠ thôi.
Tất nhiên, cô không thể làm như mặc kệ, phá vỡ thiết lập của nhân vật, vẫn nên phải diễn kịch cho Bối Bội nhìn. Mặc dù có lẽ cô ta đã bị đưa đi rồi, không còn xuất hiện trước mặt cô làm cô ngứa mắt nữa, nhưng chắc cô ta vẫn còn sống nhởn nhơ. Giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, tốt nhất đừng để người công lược và Chủ Thần phát hiện chuyện cô tỉnh lại, tạm thời duy trì cục diện địch ngoài sáng ta trong tối là cách làm sáng suốt nhất, cũng phù hợp với sở thích xấu xa của cô.
Vậy nên cô phải về ký túc xá để “chữa lành vết thương”.
…
Chánh án bị Tang La kíƈɦ ŧɦíƈɦ dường như đã tự kỷ luôn rồi. Đêm hôm đó, sau khi trở về vẫn không bước ra khỏi phòng một bước.
Lão thái thái lên lầu rồi gõ cửa, anh cũng mặc kệ làm bà ấy có chút dở khóc dở cười. Bà ấy nhớ lại quá khứ, từ nhỏ Ngải Nặc Đức đã là một đứa trẻ trưởng thành sớm, y hệt một ông cụ non, thi thoảng vô tình mới thể hiện tính cách đúng lứa tuổi trẻ con. Nhưng từ năm mười lăm tuổi thì cái tính cách đó đã chẳng còn xuất hiện nữa. Lúc còn ở trường là nhân vật nổi tiếng điềm tĩnh, cao ngạo và lạnh lùng. Khi ra ngoài xã hội rồi thì là chánh án cao cao tại thượng, cùng với sự tăng cao mức độ thuần lại giống, anh lại càng có dáng vẻ không nhiễm khói bụi trần gian.
Không ngờ tới bây giờ, anh lại giống trẻ con, chỉ vì chịu sự đả kích to lớn mà nhốt mình trong phòng, chẳng ra ngoài ăn cơm. Bà có thể tưởng tượng được anh đang co ro ở góc giường, cả người bị bao phủ bởi bóng tối thất vọng.
Đều bảo tình yêu làm con người ta ấu trĩ. Có thể thấy được điều đó là chân lý, thậm chí cả Chánh án đại nhân cũng chẳng thể trốn thoát.
Lão thái thái lại gõ cửa lần nữa: “Được rồi, ra đi, bà đã giúp cháu hủy bỏ hôn ước với Tang Bội rồi.”
Vừa dứt lời, cửa lập tức được mở ra, dáng vẻ của chánh án không nhìn ra điều khác thường, đôi mắt màu bạc ánh lên vẻ căng thẳng chờ mong nhìn bà nội đăm đăm: “Thật ạ?”
“Hai vợ chồng Tang Văn và Mika là người thanh cao, huống chi còn xảy ra việc này nữa.”
Thế là Ngải Nặc Đức mới biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc anh thấy video kia thì càng ghét Tang Bội hơn, đặc biệt là nhớ lại anh và cô ta từng cùng nhau đi vào giáo đường một lần, cho dù không phải hôn lễ chính thức của tộc Thiên sứ nhưng cũng đủ khó chịu. Nhớ đến đến việc này, cánh môi anh mím chặt lại, cảm xúc càng xuống thấp hơn. Mặc dù đã hủy bỏ hôn ước nhưng lỡ như Tang La vì nó mà càng ghét anh hơn thì sao đây?
Vốn cho rằng chủ yếu việc này liên quan đến Trần Vũ Châu và Tang Bội thôi. Tuy Tang La cũng được xem là người trong cuộc nhưng thật ra chuyện này chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô cả. Ai mà biết mới qua một đêm mà chuyện đã đảo điên lớn như thế.
Khi nhìn thấy tấm ảnh của Tang La do sinh viên Chủng viện nào đó đăng lên trong phần bình luận, trái tim anh chợt thắt lại, đau đến mức anh chỉ muốn gϊếŧ chết Trần Vũ Châu. Trong tấm ảnh, cô đi ra ngoài trường học với gương mặt đầy quật cường, quanh người như quẩn quanh hơi thở cô độc, tĩnh mịch như thể đã bị sự thật này trái tim tổn thương sâu sắc.
Sắc mặt Ngải Nặc Đức trầm xuống. Anh vô cùng tức giận, việc này sẽ không kết thúc nhanh như thế được.
…
Trên tầng cao nhất của tháp bảo thạch gần Thủ Đô Tinh Ofara, mười người ngồi ở giữa phòng.
Tổng thống Eli vừa tạm dành ra chút thời gian rảnh để xem sự kiện nhộn nhịp trên mạng thì nhận được một phần phán quyết từ Tổng thư ký, trợ lý đắc lực nhất của chánh án của liên minh chính phủ.
Chánh án của bọn họ cho rằng liên minh chính phủ phải nhúng tay vào chuyện này, quản lí tiểu tinh cầu mà Tang La từng ở. Tầng quản lý của bọn họ đã hỗn loạn, mục nát đến cực độ, thậm chí ảnh hưởng đến nội bộ liên minh chính phủ, tạo nên sự rung chuyển và tác động đến hòa bình của bọn họ. Con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối…
Dựa theo sự hiểu biết của Eli về Ngải Nặc Đức, sau khi gạt bỏ những con chữ đường hoàng, trau chuốt của Tổng thư ký, tóm lại, ý của Ngải Nặc Đức chính là bên chính phủ tinh cầu kia hoặc là tiếp nhận sự quản chế của liên minh chính phủ, hoặc là dẫn theo người dân của mình cút xéo.
Ngón tay Eli chỉ lên mặt bàn, anh ta nhớ đến dáng vẻ Ngải Nặc Đức rơi vào bể tình mà chẳng hay biết, cuối cùng cũng hiểu ra. Đúng là khiến người ta bất ngờ, lại là Tang La à. Có khác nào loại kịch bản sân khấu không, thiên sứ ghét ác ma nhất vậy mà cuối cùng lại yêu ác ma sao?
Giờ anh còn đang tức giận cho hồng nhan của mình nữa chứ, rõ ràng anh muốn phái người đi đánh chết đám quan chức giúp gia đình Trần Vũ Châu bắt nạt Tang La mà.
Anh ta đẩy mắt kính, khóe miệng hơi cong lên: “Tôi biết rồi, tôi không có ý kiến gì cả.” Nói xong liền ký tên lên văn kiện.
Liên minh chính phủ gồm mười người sở hữu tòa nhà cùng nhau quản lý, đó là cơ cấu kiềm chế lẫn nhau rất lớn, họ tự kế thừa nghĩa vụ và quyền lợi của di truyền từ tổ tiên mình. Nhưng vì mỗi một quyết định đều ảnh hưởng đến quyền lợi và phạm vi quản lý của từng người nên giữa các bộ ngành đều giao tiếp với nhau. Thế nhưng, chỉ khi bọn họ chính thức đưa ra một số số quyết định trọng đại thì mới cần chín người khác ký tên, vì nó thường mang ý nghĩa là cần những người khác phối hợp và ủng hộ.
Tuy nói trong này có lòng riêng của chánh án nhưng trên thực tế, vốn dĩ chủng tộc và tinh cầu muốn gia nhập liên minh chính phủ, nhận được sự giúp đỡ và che chở lâu dài thì cần phải trả giá lớn, nếu không dựa vào đâu mà bọn họ không cần nỗ lực cũng được hưởng lợi chứ? Trước đó bọn họ không phái người đóng quân tại tinh cầu nhỏ kia vì chúng quá nghèo nên họ cho chúng tài nguyên nhưng chẳng thi hành quyền lực tương đương.
Hiện tại, chánh án muốn thực hiện quyền lực chưa từng làm với bọn họ thì có gì là không thể? Nếu bọn họ không chịu thì ngại quá, đành phải đá bọn họ ra khỏi liên minh chính phủ. Vũ trụ mênh mông, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, tinh cầu có nền văn minh lạc hậu sẽ ra sao, không ai nói rõ được.
Khi những người khác trên chiếc bàn tròn mười người nhìn thấy văn kiện cần bọn họ ký tên thì đều một mặt hoang mang.
“Chỉ mỗi việc này thôi ư?”
Tổng thư ký: “Đúng vậy thưa ngài.”
Thật luôn à? Họ không khỏi nhìn kỹ thêm chút nữa, thật sự chỉ là cái việc nhỏ xíu xíu là phái người đi quản lý tinh cầu nhỏ kia thôi ư? Loại chuyện này mà cái tên Ngải Nặc Đức kia cũng cần phải lập phán quyết công khai thế này à? Cứ phái cấp dưới đi là được, bọn họ tất nhiên sẽ qua lại, ghi chép và giúp đỡ. Lần phán quyết nào của anh không xuất binh đi diệt chủng tộc nọ thì cũng là nổ tinh cầu lớn kia, hoặc thay đổi bộ máy hành chính quản lí bộ tộc trí tuệ nào đó cơ mà? Sao bỗng chốc đưa ra quyết định to như hạt vừng thế này? Bọn họ có thể ghét bỏ việc ký tên lên văn kiện tốn thời gian này được không?
Vừa ngừa mắt vừa hoang mang, lại vừa ký tên. Chỉ có Sifal là hơi lề mề một chút, chẳng bao lâu thì mười người đều đã ký tên đủ cả. Thế là Tổng thư ký có thể phái người bắt đầu làm việc.
Tang Văn và Mika không ngờ chuyện của ngày hôm sau càng khiến bọn họ giận dữ hơn cả hôm qua. Lần này, thậm chí cả Tang Văn cũng giận run người. Đúng là gia đình vô liêm sỉ! Tức đến nỗi một thanh quan liêm chính đến mức ngoài việc đi tìm con gái ra thì chưa bao giờ móc nối, lợi dụng mối quan hệ trong giới chính trị, giờ cũng không dằn lòng được mà liên hệ với bạn bè muốn tìm ra bọn người vô liêm sỉ kia cho bằng được. Ai ngờ, bên phía chánh án đã cho người đi làm rồi.
Tang Văn: “?”
Biết anh muốn theo đuổi của con gái của ông nhưng anh cũng đừng cướp cơ hội thể hiện mà vất vả lắm người làm ba này mới có được chứ. Chánh án này quá đáng ghét!
Trên một tinh cầu nhỏ bé, heo hút và xa xôi kia, nhóm người vô tích sự đang tận hưởng thú vui của bọn họ. Bởi vì Internet và tin tức di chuyển chậm chạp mà bọn họ hoàn toàn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
“Con gái của lão Trần ở Thủ Đô Tinh nở mày nở mặt lắm, chắc bây giờ hai người họ cũng đến đó rồi nhỉ? Xem ra họ sẽ không quay về nữa đâu.”
“Nếu bọn họ còn chút lương tâm thì sau này sẽ báo đáp chúng ta, nếu không có chúng ta giúp đỡ thì con gái của ông ta có thể đến Đại học Ofara được chắc? Dùng tiền để đuổi chúng ta thì chúng ta thua lớn rồi…”
“Chẳng biết đứa con gái bị thay thế kia chạy đi đâu. Nó đẹp quá, vốn dĩ ban đầu định chơi đùa chút, không ngờ chớp mắt lại biến mất.”
“Ha ha ha. Vừa hay bên này tôi mới kiếm được mấy em học sinh này, vẫn còn là học sinh cấp ba đấy, muốn không nào?”
“Khà khà khà…”
“…”
Bọn họ còn chưa biết một trận phong ba sẽ quét sạch tinh cầu nhỏ bé này và chẳng ai trong số họ có thể may mắn thoát khỏi. Họ không thể tìm mối quan hệ hay cửa sau nào nữa, bởi vì người đến là kẻ ở trên cao, không chỉ không có tình cảm mà còn chẳng thể mua chuộc. Đó là cấp dưới trung thành kiêm tín đồ của chánh án liên minh chính phủ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương