Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại
Chương 83: Chồng thật chồng giả (9)
Người công lược nhận được thông báo tiến độ công lược nữ chính bị sụt xuống, vừa nổi giận lại vừa hoang mang khó hiểu. Tại sao lại thế? Tại sao nữ chính lại đứng về phía nam chính? Rõ ràng anh ta đã nói như thế rồi mà! Khoan đã, phản ứng này của nữ chính không đúng lắm, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi.
Ôn Ngọc căn bản không phải là nhà khoa học chân yếu tay mềm, anh ta là dị hình, có lẽ sở hữu năng lực đặc thù nào đó có thể che mắt Tang La chăng?
Anh ta đi tìm Ôn Nhu.
Hai người đứng dưới khu ký túc xá tán gẫu một cách quang minh chính đại, càng làm vậy thì càng không khiến người ta nghi ngờ.
“Anh ta có năng lực đặc thù gì không?” Ngải Nặc Đức mặt lạnh như tiền hỏi.
“Có năng lực hệ tinh thần.” Ôn Nhu đáp.
Ngải Nặc Đức lập tức căm tức, siết chặt nắm tay lại: “Sao cô không nói sớm?!”
Ôn Nhu mỉm cười dịu dàng: “Ha ha, anh có hỏi tôi đâu. Hơn nữa ai mà ngờ được đã qua lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa thể công lược nữ chính chứ? Nói đi cũng phải nói lại, anh hỏi tôi câu này có phải là lại bị nam chính làm gì rồi không? Lại bị mất mặt ở chỗ anh ta hả?”
Sắc mặt Ngải Nặc Đức rất khó coi.
Ôn Nhu nhìn ngoại hình của anh ta. Không thể không nói, nếu chỉ nhìn ngoại hình và khí chất thì anh ta thật sự chính là nam chính tuấn mỹ cao quý còn tự phụ lạnh lùng đúng như nguyên tác đã miêu tả. Nhưng nói sao đây nhỉ, hàng giả chính là hàng giả, cho dù anh ta có thể bắt chước điệu bộ cử chỉ cùng với từng lời nói nét mặt của nam chính thì bản chất của anh ta vẫn chỉ là một tên trai thẳng kiêu căng khinh người mà thôi.
“Tôi thấy anh vẫn nên không cần thôi miên thì tốt hơn đấy.” Cười nhạo xong, Ôn Nhu nhớ tới nếu nhiệm vụ thất bại thì cả hai người đều sẽ bị phạt, thế là cô ta lập tức đề nghị. Ngải Nặc Đức tự thôi miên bản thân để bản thân yêu Tang La một cách chân thành thật lòng, nhưng bản chất anh ta không phải là nam chính, hoàn toàn không có tư duy logic như người ta, thế nên vì sự tự ti trong linh hồn anh ta nên mỗi ngày đều phải đối địch với Ôn Ngọc, ghen tỵ đề phòng anh, sợ bạn gái bị cướp mất.
Song chuyện này có lợi cũng có hại. Những người công lược như họ đều là một loại người được Chủ Thần chuyên môn sàng lọc, tất cả đều là những kẻ không coi người trong thế giới nhỏ là con người, không thì sao có thể ra tay độc ác cướp đoạt vận khí của người khác giúp nó? Do đó họ sẽ không yêu phải một người mà trong mắt họ chỉ là nhân vật ảo, nói cách khác họ sẽ chỉ yêu bản thân mình mà thôi, hoàn toàn không yêu người khác.
Nếu Ngải Nặc Đức không tự thôi miên bản thân thì tình yêu giả tạo của anh ta rất có khả năng sẽ bị nữ chính phát hiện, nhưng chỉ cần tự thôi miên thì lại khó tránh khỏi ghen tị, hoàn toàn không thể khống chế. Diễn xuất và thuật thôi miên sơ cấp của anh ta rất đủ dùng ở thế giới cấp thấp, nhưng đây là thế giới nhỏ cấp S, hơn nữa sắp tiến hóa thành thế giới lớn, e rằng không xài được.
Ngải Nặc Đức vừa nhức đầu lại vừa phẫn nộ. Hệ tinh thần à, thì ra là thế, lời nói mà Ôn Ngọc để cho Tang La nghe được hoàn toàn khác hẳn lời nói mà anh ta nghe thấy, cho nên Tang La mới đứng về phía Ôn Ngọc! Ngay từ ban đầu là vì Ôn Ngọc quay lưng về phía anh ta nên anh ta không nhìn thấy khẩu hình của Ôn Ngọc, còn về sau là anh ta chặn Ôn Ngọc ở trên tường, khi Ôn Ngọc nói câu cuối cùng thì cố ý đẩy gọng kính, che miệng lại. Anh ta nghe thấy thanh âm mà Ôn Ngọc trực tiếp truyền vào đầu mình, còn Tang La thì nghe thấy lời nói từ miệng Ôn Ngọc! Chết tiệt!
Bây giờ phải làm sao đây? Phải vãn hồi lại mới được. Nhưng Ôn Ngọc là một kẻ xảo trá, e rằng đã đề phòng từ trước rồi. Trong mắt Tang La, anh ta chỉ là một nhà khoa học yếu đuối, bây giờ mình chạy tới nói với cô ấy rằng anh ta có năng lực hệ tinh thần đã hãm hại mình thì cô ấy sẽ tin sao? Không chừng còn biến khéo thành vụng ấy chứ.
… Không còn cách nào khác ngoại trừ vạch trần thân phận thật sự của nam chính.
“Cô có bằng chứng liên quan nào có thể cho tôi dùng không?” Ngải Nặc Đức hỏi Ôn Nhu.
Ôn Nhu: “Anh đừng có mơ. Nếu tôi có mấy thứ đó thì anh cho rằng tôi có thể được tín nhiệm bao lâu nay hay sao?” Ôn Ngọc là một người tâm tư kín đáo, hơn nữa còn rất cảnh giác, sẽ không để lại bất cứ nhược điểm nào vào tay người khác, cho dù là người thân.
Ôn Nhu không có tác dụng, Ngải Nặc Đức đành phải tự nghĩ cách.
Trên đường trở về ký túc xá, anh ta nhìn thấy Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan đang đứng trên hành lang. Hai người đang thì thầm trò chuyện, trông có vẻ thậm thà thậm thụt, nghe thấy động tĩnh thì lập tức cảnh giác nhìn sang.
Ngay sau đó, Ngải Tát Khắc lập tức nhe răng cười: “Là cậu à người anh em, làm chúng tôi sợ hết hồn.”
Bình tĩnh ngẫm lại, diễn xuất của Ngải Tát Khắc rất tốt, nhưng hiển nhiên người công lược kinh nghiệm dồi dào càng xuất sắc hơn. Đáy mắt anh ta thay đổi liên tục, nhớ tới chuyện Tang La từng nói Ôn Ngọc cảm thấy hai người này có gì đó là lạ, cho nên không cho hai người này tiếp cận mình.
Mặc dù Ôn Nhu từng nói rằng không có ai từng truy sát anh ta, đó là lời nói dối do Ôn Ngọc bịa ra để giữ Tang La ở lại bên cạnh mình thôi. Nhưng lỡ có thật thì sao? Tính cách như Ôn Ngọc gây thù chuốc oán cũng là điều đương nhiên thôi mà?
Nghĩ vậy, anh ta tiến về phía hai người với ý định thăm dò.
…
Ngón tay dính nước lạnh, nhẹ nhàng vuốt trán, sau khi máu mũi dần dần ngừng chảy, Ôn Ngọc không nói một lời, không châm chọc Tang La mắt mù như mọi khi, cũng không bình luận vì về chuyện Ngải Nặc Đức đánh mình, chỉ cúi đầu tiếp tục làm việc.
Hành động của anh khiến tâm trạng của Tang La càng phức tạp hơn, càng giận Ngải Nặc Đức. Sao anh ấy lại cố tình gây sự, không có lấy một chút bình tĩnh và phong độ nào như vậy chứ? Cô vừa giận, vừa có cảm giác hoang mang khó hiểu và mỏi mệt.
Cô gọi điện thoại cho căn tin, không lâu sau đó đã có người bưng canh đến. Tang La xuống tầng thứ năm tiếp nhận.
“Khụ khụ.” Tang La ân cần rót canh: “Tiến sĩ, uống miếng canh bổ máu đi.”
Ôn Ngọc không quan tâm tới cô, cứ như thể không nghe thấy.
Tang La chột dạ, vậy là cô đi qua, nhẹ nhàng chọc vai anh: “Uống canh đi.”
Lúc này Ôn Ngọc mới dừng động tác lại, quay sang châm biếm cô: “Chẳng lẽ cô muốn bạn trai lòng dạ hẹp hòi không có chút phong độ kia đánh chết tôi hay sao?”
Giờ khắc này, Tang La không biết nên biện minh giúp Ngải Nặc Đức như thế nào nữa, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.
Ôn Ngọc có chừng có mực, hừ lạnh một tiếng rồi đi uống canh bổ máu mà cô kêu nhà bếp chuẩn bị, giả bộ như không muốn làm cho cô mất mặt.
Nhưng anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi, am hiểu cách đóng vai một đóa hoa sen trắng thuần khiết, vậy là anh im lặng uống nửa bát canh mới đột ngột nói: “Lần đầu tiên trong đời tôi bị đánh vì lý do này.”
Tang La: “Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”
“Thích phải một người không phải là lỗi của tôi đúng không?”
Bất thình lình bị tỏ tình, Tang La không khỏi ngây người. Nhà khoa học trước giờ luôn ngạo mạn thanh cao đang ngước mắt nhìn thẳng vào cô, giọng nói khàn khàn, lần đầu tiên không mang theo giọng điệu ngạo mạn châm chọc mà tràn ngập sự hoang mang ngây thơ như một kẻ lần đầu tiên nếm trải cảm giác thích phải một người, lại tràn đầy sự chân thành khiến người ta không thể không rung động trước tình cảm này.
Tang La có cảm giác như sắp đắm chìm, mãi tới khi tiếng cảnh báo trong đầu vang lên, cô mới dời mắt, cảm thấy chột dạ bất an vì cảm xúc vừa nảy sinh trong lòng mình, bưng ly nước lên uống một ngụm: “Anh nói vậy thì sau này tôi sẽ khó làm việc lắm.”
Anh không vạch trần chuyện này thì cô còn có thể làm như không biết, nhưng anh đã vạch trần rồi, về sau chung đụng chắc chắn sẽ có vấn đề. Chí ít cô không thể thoải mái được như trước khi được anh tỏ tình, phải chú ý giữ khoảng cách hơn trước kia.
“Tôi không phải là loại người không có phong độ và tu dưỡng như bạn trai hiện tại của cô đâu.” Tiến sĩ lại khôi phục dáng vẻ thanh cao kiêu ngạo độc miệng: “Còn lâu tôi mới đi làm kẻ thứ ba. Trước khi hai người chia tay, tôi khinh thường dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
Nhưng Tang La lại kiên định nói: “Vậy thì tốt nhất anh hãy hết hy vọng đi, tôi và Ngải Nặc Đức sẽ không chia tay đâu, chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Thấy vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của cô, Ôn Ngọc siết chặt chiếc thìa trong tay, cán thìa dần dần bị uốn cong.
Anh không nói lời nào, cúi đầu uống cạn bát canh. Khi Tang La muốn cầm lấy chiếc thìa để dọn dẹp thì bị anh né tránh: “Không cần. Cô là người bảo vệ của tôi chứ không phải là bảo mẫu.”
Anh ném chiếc thìa đã biến dạng vào hộp đựng cơm, sau đó đậy nắp đóng kín, đặt lên một bên trên bàn làm việc của mình.
Cùng lúc đó, Ngải Nặc Đức nghe thấy tiếng cảnh cáo của hệ thống lần thứ hai: “Tiến độ công lược nữ chính giảm một 1%, tiến độ công lược hiện tại là 88%”
“F*ck!” Người công lược mắng một tiếng phẫn nộ. Anh ta có thể tưởng tượng ra cảnh thằng nam chính chết tiệt kia đang giả vờ đáng thương để chiếm được sự đồng tình và hảo cảm của Tang La như thế nào!
Nhưng anh ta không thể làm được gì, chỉ có thể mong chờ ngày mai đến.
…
Khoảng mười một giờ, chính là trễ hơn một tiếng sau thời gian mà Ôn Ngọc đã đặt ra từ trước, đã đến giờ tan tầm.
Thấy anh xách hộp đựng cơm, mím chặt môi mỏng, Tang La biết anh còn đang âm thầm tức giận, bởi vì câu nói của cô.
Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cho anh biết sự thật sớm một chút cũng tốt, sao cô có thể chia tay với Ngải Nặc Đức được chứ? Cô sẽ không yêu người khác. Sau khi đã biết chuyện này, người đàn ông kiêu ngạo như anh chắc hẳn sẽ biết nên làm như thế nào.
Vốn dĩ theo lời hẹn của Ngải Nặc Đức là sau khi tan tầm sẽ đến ký túc xá của anh ta, nhưng sau khi xảy ra chuyện lúc trước, bây giờ Tang La đã không muốn nhìn thấy anh ta nữa. Cô cảm thấy hai người họ đều cần thời gian để bình tĩnh, cho nên về phòng của mình.
Cô rửa mặt xong rồi nằm trên giường lăn qua lăn lại, đầu óc rối bời. Vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ bất tri bất giác vẫn chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô chìm vào giấc ngủ say, bên trong ký túc xá tối om yên tĩnh, một bóng đen chậm rãi xuất hiện.
Ôn Ngọc đứng bên giường cô, nhìn gương mặt đã chìm vào giấc ngủ say của cô dưới sự trấn an tinh thần lực của mình, anh vừa si mê vừa giận dữ, trong mắt tràn ngập màu đen kìm nén sự sôi trào.
Anh cúi người xuống nhìn cô, ngón tay nhợt nhạt lạnh lẽo xoa lên cánh môi mềm mại của cô, trong đầu tràn ngập lời nói bảo vệ Ngải Nặc Đức của cô, cuối cùng dừng lại trên câu nói của cô không lâu trước đó. Trong mắt anh chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, bàn tay chợt biến thành một chiếc xúc tu nhét vào miệng Tang La.
“Tại sao miệng em lại luôn nói những lời khiến tôi tức giận?” Anh nghiến răng nghiến lợi. Thật sự rất muốn chặn miệng cô lại, dùng xúc tu của mình, dùng bất cứ bộ phận nào có thể chặn lại trên cơ thể mình! Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã bắt nạt anh rồi, sau đó mỗi khi gặp nhau đều sẽ không làm cho tâm trạng của anh vui vẻ được mấy phút, đúng là tức chết anh mất! Là cô ấy trêu chọc anh trước!
Rốt cuộc Ngải Nặc Đức có gì hay mà khiến cô si mê đến thế? Rõ ràng còn rất trẻ tuổi, tương lai còn rất dài, tại sao cô lại xác định sẽ không yêu người khác, cả đời sẽ ở bên cạnh anh ta?
Tang La bị xúc tu nhét đầy miệng nên khó chịu nhíu mày, nuốt cổ họng bị chèn ép, lưỡi cũng muốn đẩy thứ nhét vào miệng mình ra ngoài. Thế là xúc tu tràn đầy dây thần kinh nhạy cảm của anh đột nhiên gặp phải sự tập kích khác thường, dòng điện lập tức tràn ngập toàn thân, sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mãnh liệt này khiến anh phải thở hổn hển.
Anh vội vàng rút xúc tu ra khỏi miệng Tang La, dòng điện còn sót lại vẫn đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh từng chút một, một lúc lâu sau mới hoàn toàn biến mất. Gương mặt nhợt nhạt của anh đã nhuộm thành màu đỏ ửng, cứ như thể vừa gặp phải việc quá quắt nào đó.
Đây là cảm giác xưa nay chưa từng có. Loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này nói là khó chịu, chi bằng nói là quá mức… suиɠ sướиɠ. Sau khi bình tĩnh lại, tiến sĩ Ôn Ngọc lại có cảm giác muốn tiếp tục nhét xúc tu vào miệng cô để nhận được càng nhiều kɦoáı ƈảʍ hơn, cứ như bị nghiện mất rồi. Nhưng anh lại cảm thấy làm thế thì quá bẩn thỉu, cứ như là hành động khác hẳn với những chuyện mình từng làm từ trước tới nay. Cho nên mặc dù xúc tu của mình đang ngọ nguậy, cuối cùng anh vẫn không nhét vào.
Anh muốn thu hồi xúc tu, lại đột nhiên nhận thấy vì chui vào miệng Tang La nên xúc tu bị dính nước bọt ướt nhẹp. Anh nhìn chằm chằm nó một hồi, bỗng thè lưỡi l!ếm hết sạch, cứ như thể đó là món ăn gì ngon nhất trần đời. L!ếm xong rồi, anh còn chưa thỏa mãn nên nắm lấy cằm Tang La, khom lưng hôn cô, đầu lưỡi đảo loạn trong khoang miệng người ta để hấp thụ càng nhiều những thứ thuộc về cô.
Yêu cô ấy yêu cô ấy yêu cô ấy yêu cô ấy…
Của ta của ta của ta của ta…
…
Hôm sau.
Đứng trước gương, Tang La nhìn đôi môi đỏ au hơi sưng của mình, cảm nhận chiếc lưỡi cũng bị sưng lên, không đau mà chỉ cảm thấy tê dại, không khỏi nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu.
Cô cảm thấy mình không được tôn trọng. Tối qua cô mới nảy sinh mâu thuẫn với anh, hơn nữa rõ ràng đang không vui, sao anh có thể đối xử với cô như thế? Bình thường cô không ngại những hành vi như biếи ŧɦái này của Ngải Nặc Đức, thậm chí còn rất hưởng thụ. Một người cả đời chỉ biếи ŧɦái với mỗi mình mình, hơn nữa còn không khiến mình bị thương, cảm giác đó rất tuyệt vời, có thể trực quan cảm nhận được tình yêu không hề che giấu của anh ấy dành cho mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là khi cô đang giận anh mà anh vẫn có thể chạy tới làm chuyện này với cô trong lúc mình đang ngủ, không có tri giác nào hết được không?
Trước kia mỗi một đời, khi cô cãi nhau với anh, anh cảm nhận được cô thật sự nổi giận thì sẽ không làm như vậy với cô. Bởi vì lúc cô giận anh, trong lòng anh cũng khó chịu, cho nên sẽ không có tâm trạng làm chuyện như vậy nữa, thứ anh yêu không phải là cơ thể của cô. Tại sao hôm qua lại như vậy?
Tang La hít sâu mấy hơi, vẻ mặt bình tĩnh bóp kem đánh răng dùng sức đánh răng. Chắc là vì quá tức giận nên nghĩ tới chuyện đêm qua Ngải Nặc Đức đã làm chuyện đó với mình, cô lại cảm thấy hơi bài xích và ghê tởm.
Cô không khỏi nảy sinh lòng nghi ngờ, Ngải Nặc Đức này có thật sự là chồng cô không vậy? Tại sao anh ấy lại dần dần bại lộ khía cạnh khiến cô không thích?
Cô vừa nghĩ vậy thì tiếng gõ cửa vang lên đã cắt ngang suy nghĩ của cô. Tang La lau mặt sạch sẽ rồi đi ra mở cửa.
Đối diện với đôi mắt màu lam thăm thẳm, Ngải Nặc Đức đứng trước cửa, sắc mặt tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, cánh môi mím chặt với vẻ quen thuộc, bên dưới vẻ ngoài kiêu ngạo là sự sợ hãi và yếu ớt.
“Đừng không quan tâm tới anh nữa được không?” Anh nói, giọng khàn khàn khẽ run: “Em làm vậy sẽ gϊếŧ chết anh mất.”
Điệu bộ quen thuộc, hương vị quen thuộc, lời thoại quen thuộc… Hết thảy đều là những gì cô quen thuộc nhất. Tang La sửng sốt, trái tim chợt cảm thấy chua xót, không biết tại sao lại như vậy. Cô vươn tay ôm anh, sao có thể không phải là chồng của cô được chứ? Có lẽ kiếp này cuộc sống của anh khác hẳn mấy kiếp khác, mà tính cách của họ không phải kiếp nào cũng giống nhau, có lẽ chỉ là kiếp này vừa lúc có nhiều khuyết điểm mà thôi.
Vậy mà chỉ vì anh không được hoàn hảo như trước kia, cô lại sinh ra thành kiến với anh. Tình yêu của cô yếu ớt đến thế sao?
“Xin lỗi.” Cô nói.
“Tiến độ công lược nữ chính tăng thêm 7 điểm, tiến độ công lược hiện tại là 95%”
Người công lược rất vui mừng. Nhưng lúc này anh ta còn đang trong trạng thái thôi miên nên anh ta vui là vì Tang La yêu mình càng nhiều, cứ không phải là nhiệm vụ còn thiếu 5 điểm nữa sẽ hoàn thành. Anh ta không ngờ sau khi gặp phải nguy cơ hôm qua, hôm nay mình lại đạt được nhiều hơn! Ha ha ha, chắc nam chính sẽ không ngờ tới đâu nhỉ? Cái gì gọi là biến khéo thành vụng? Đây chính là biến khéo thành vụng!
Không thì sao có câu nói người yêu thỉnh thoảng cãi nhau, ngược lại càng giúp tình cảm hai người thăng hoa chứ?
Hai người lại làm hòa như ban đầu.
Ban đêm Ôn Ngọc đi ngủ sẽ do Côn canh chừng. Lúc này Côn đang ngồi bên cạnh Ôn Ngọc với vẻ mặt thẫn thờ mệt mỏi, thấy Tang La đi tới, anh ta lập tức đứng dậy thay ca với cô, về phòng ngủ.
Thấy Tang La và Ngải Nặc Đức tay nắm tay cùng nhau tiến vào, anh suýt nữa bẻ gãy đôi đũa trong tay. Ngay sau đó, anh thấy Ngải Nặc Đức nhìn lướt qua chỗ mình, không nhầm lẫn đi đâu được, anh thực sự thấy ánh mắt của anh ta mang theo vẻ trào phúng.
Chết tiệt…
Ôn Nhu ngồi bên cạnh thấy vậy thì lại bắt đầu ám chỉ: “A Ngọc… Đừng như vậy.” Cô ta lo lắng nói: “Thứ quan trọng nhất của em hiện giờ là công việc. Nếu vẫn không có tiến triển gì thì có lẽ Aram sẽ cảm thấy không cần thiết cho tiểu thư Hoa Hồng ở đây, sẽ đổi một vệ sĩ khác cho em đấy.”
Không phải cô ta nói bừa, dù sao ở Aram không phải chỉ có một mình Tang La là hệ tự nhiên, cũng không phải chỉ có một mình cô có thuộc tính băng. Tang La tạm thời nghỉ học đóng quân ở đây làm vệ sĩ cho anh, nếu tiến triển công việc quá chậm thì không chừng Nữ vương sẽ thật sự làm như vậy. Dù sao bà ấy vẫn không muốn để cháu gái mình đến đây.
“Tiến triển công việc rất thuận lợi.” Ôn Ngọc thu hồi tầm mắt, nói một câu đầy ẩn ý, đồng thời hơi nguy hiểm: “Không lâu sau sẽ tiến vào giai đoạn cuối cùng thôi.”
Ngải Nặc Đức thu hồi ánh mắt thắng lợi của mình, sau đó nhìn về phía Ngải Tát Khắc đang ngồi trò chuyện cùng với các binh lính nữ. Đối phương cũng nhìn về phía anh ta, hai người cùng trao đổi ánh mắt mà chỉ mình họ mới hiểu. Anh ta lại nhìn sang Nhĩ Lan đang ngồi một mình một bàn, cũng trao đổi ánh mắt với nhau.
…
Trong lòng mang theo cảm giác chột dạ và sợ hãi nào đó, hôm nay Tang La giữ khoảng cách xa nhất với Ôn Ngọc. Dường như anh cũng nhận thấy cô muốn xa cách mình nên chưa từng chủ động bắt chuyện với cô. Hai người làm nhiệm vụ bổn phận của mình, bầu không khí có vẻ gượng gạo.
Tang La cho rằng mình cần giữ khoảng cách đủ xa với Ôn Ngọc, thậm chí đã quyết định chờ hôm nay tan tầm xong sẽ nói với Nữ vương, xin bà ấy đổi một người siêu năng lực khác đến đây tiếp nhận công việc của mình. Ôn Ngọc đã tỏ tình rồi, Ngải Nặc Đức còn để bụng như vậy, cô chỉ có thể làm cách này thôi.
Nhưng trước khi Tang La nói cho Ngải Nặc Đức quyết định này thì anh ta lại báo cho cô biết một chuyện.
“Anh nghi ngờ Ôn Ngọc không phải là con người.” Lúc ăn tối, Ngải Nặc Đức nói với cô câu này.
Tang La: “Cái gì?”
“Anh ta là dị hình.”
“Bằng chứng đâu?” Tang La không tin, sau đó cô sửng sốt, thầm nghĩ mình thật sự không thể ngốc nghếch tin lời anh ấy thêm lần nữa.
“Không có bằng chứng, nhưng khả năng rất cao. Đây không phải là chuyện nhỏ, giả thiết anh ta thật sự là dị hình, còn biến thành con người, nghiên cứu cái gọi là huyết thanh của dị hình dưới sự giúp đỡ của các nước đồng minh. Em nghĩ tới mục đích thực sự đằng sau hành động của anh ta là gì không? Có khi nào chính anh ta mới là King của bọn dị hình không?” Ngải Nặc Đức nghiêm túc nói.
Tang La hơi trợn tròn mắt nhìn Ngải Nặc Đức, đôi môi khẽ nhúc nhích. Không thể nào, cô vô thức muốn phủ nhận. Nhưng người nói lời này là Ngải Nặc Đức…
“Thật ra, Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan cũng xuất hiện ở đây vì nghi ngờ điều này, nhưng hình như Ôn Ngọc đã phát hiện mục đích của họ nên mới không cho họ tiếp cận mình.”
Tang La quay sang nhìn về phía hai người, thấy hai người cũng đang nhìn mình, hơn nữa khẽ gật đầu như thể khẳng định lời nói của Ngải Nặc Đức.
Tang La quay đầu lại, cau mày thật chặt. Ôn Ngọc nói cảm thấy Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan có gì đó là lạ, nhưng anh ta lại không nói lạ ở chỗ nào. Bây giờ Ngải Nặc Đức nói với mình như vậy, sự việc lập tức bị đảo ngược, hai bên chính diện và phản diện đổi chỗ cho nhau.
“Không có bằng chứng nào có thể chứng minh điều này cả.” Tang La chỉ có thể nói như vậy.
“Làm một thí nghiệm đi.” Ngải Nặc Đức nói.
Ngải Nặc Đức đưa ra một lời đề nghị là đêm nay Tang La tạm thời rời khỏi Ôn Ngọc, để Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan đi thăm dò Ôn Ngọc. Nếu anh ta thực sự là dị hình thì khi gặp nguy hiểm tới tính mạng, anh ta sẽ không có khả năng vẫn duy trì hình dạng con người. Nghe vậy, Tang La lập tức từ chối. Chuyện này quá mạo hiểm.
Song Ngải Nặc Đức lại nói: “Không phải bảo em thật sự rời đi, chúng ta chỉ nấp vào để quan sát thôi. Nếu Ôn Ngọc thực sự là dị hình thì khi đó bằng chứng vô cùng xác thực. Còn nếu không phải, lỡ xảy ra bất trắc nào đó thì chúng ta cũng có thể cứu viện kịp thời. Hãy tin anh.”
Người công lược cũng không phải thật sự muốn gϊếŧ chết Ôn Ngọc. Chung quy trừ phi Ôn Ngọc tự sát, không thì khi nữ chính còn chưa tán thành anh ta là nam chính, nam chính thật bị gϊếŧ chết thì thế giới này sẽ sụp đổ. Chỉ còn 5 điểm nữa là anh ta sẽ giành được thắng lợi, sao có thể tự hủy tiền đồ? Anh ta chỉ muốn cho Tang La biết bộ mặt thật của Ôn Ngọc, chỉ cần Tang La biết được sự thật thì nam chính sẽ không còn là mối đe dọa của anh ta nữa.
Còn chuyện Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan là ai thì không quan trọng, dù sao có anh ta và Tang La, dù gì đi nữa họ cũng không có khả năng gϊếŧ chết Ôn Ngọc.
Đề nghị này của Ngải Nặc Đức vẫn có thể bảo đảm an toàn cho Ôn Ngọc. Tang La lưỡng lự, đối diện với đôi mắt của anh ta, nghe anh ta nói “hãy tin anh”, cán cân trong lòng cô dần dần nghiêng về phía anh ta, cuối cùng vẫn chọn tin anh ta.
Song để phòng ngừa bất trắc, Tang La vẫn kêu Côn đi cùng. Côn và cô đã thành lập hữu nghị, nghe cô nói xong, mặc dù nhíu mày, nhưng anh ta vẫn quyết định sẽ cùng cô thử thăm dò.
Ngải Nặc Đức cảm thấy như thế cũng tốt: “Để đề phòng việc anh ta có năng lực hệ tinh thần, lại bại lộ thân phận của chúng ta, Côn, phiền anh giúp chúng tôi che giấu.”
Chỉ có hệ tinh thần mới có thể đối phó với hệ tinh thần. Côn là người siêu năng hệ tinh thần mạnh nhất, Ngải Nặc Đức cảm thấy có thể ngang ngửa với Ôn Ngọc.
Côn gật đầu.
Chín giờ tối, dựa theo kế hoạch đã được vạch ra, Tang La nói với Ôn Ngọc: “Tôi có chút việc, xuống lầu một chuyến đây.”
“Ừ.” Ôn Ngọc không thèm ngoảnh đầu.
Tang La nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm, đi ra hành lang.
Ngải Nặc Đức và Côn đã đứng ở cửa hành lang. Côn bày ra tấm chắn tinh thần lực có thể giúp hơi thở của họ hoàn toàn cách ly với tầng sáu. Cứ thế nếu Ôn Ngọc là người siêu năng hệ tinh thần thì sẽ không phát hiện ra họ không rời khỏi.
Lúc này tới lượt Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan lên sân khấu.
Ba người đứng sau cửa hành lang nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên kia.
Hai bóng người đi tới từ phía bên kia hành lang, đó chính là Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan. Họ đi đến trước cửa phòng thí nghiệm B, ánh mắt quái dị nhìn Ôn Ngọc đang ở trong phòng.
Nghe thấy động tĩnh, Ôn Ngọc xoay người lại nhìn họ, đôi mắt đen trở nên tàn nhẫn: “Ai cho phép các anh lên đây?”
“Chúng tôi thấy tiểu thư Hoa hồng đã rời đi, hình như Côn lại đang ngủ, cảm thấy hơi lo nên lên đây xem thử.” Nói rồi, Nhĩ Lan đi theo Ngải Tát Khắc tiến vào phòng thí nghiệm, ánh mắt càng ngày càng quái dị. Cùng lúc đó, thứ chất lỏng màu đen gì đó trào ra từ bên trong lớp da trên người họ.
Ôn Ngọc nhìn chằm chằm hai người kia: “Thì ra là vậy, quái vật mô phỏng.” Đây là một loại dị hình đã được mọi người biết đến, có thể mô phỏng thành bất cứ sinh vật nào đã từng bị chúng nuốt chửng, hơn nữa còn mô phỏng từ giọng nói tới tính cách.
“Chủ nhân kêu bọn tao dẫn mày trở về!” Dứt lời, hai bóng đen lao vào tập kích Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc quá cảnh giác, trong khoảng thời gian này bên cạnh anh vẫn luôn có người bảo vệ, chúng hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay. Nếu còn không ra tay thì chủ nhân sẽ nổi giận, vừa lúc Ngải Nặc Đức cho chúng cơ hội này! Mặc dù vẫn tồn tại ba kẻ vướng tay vướng chân, khả năng thành công của chúng không cao, nhưng nếu Ôn Ngọc hoàn toàn bại lộ thân phận mà bị bắt giữ thì chủ nhân muốn bắt lại anh ta sẽ rất dễ dàng!
Vẻ mặt Ôn Ngọc chợt trở nên tối tăm, gần như vặn vẹo. Song anh nghĩ tới chuyện Tang La sẽ trở về bất cứ lúc nào, nếu bị cô ấy nhìn thấy hình thái dị hình của mình thì sẽ hỏng việc, thế là thân thể sắp sửa biến thành trạng thái dị hình lại cố định hình người. Anh né tránh một đợt tấn công bằng hình người yếu ớt, chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.
Chất lỏng màu đen biến thành chiếc lưới sền sệt bám theo sít sao, biến thành cây giáo thật dài, mũi nhọn nhằm về phía Ôn Ngọc, anh chật vật tránh thoát một lần hai lần.
Không đúng, thứ màu đen kia là gì? Tang La muốn đứng dậy ngay lập tức, nhưng lại bị Ngải Nặc Đức đè lên vai: “Đừng sốt ruột, chờ anh ta lộ nguyên hình đã.”
Bị ngăn cản, Tang La liếc nhìn Ngải Nặc Đức, sau đó lại nhìn về phía nhà khoa học đang bị truy sát, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn hẳn.
Bất chợt, Ôn Ngọc phát hiện có thứ gì đó khác thường trong không khí, là mùi hương của Tang La…
Bỗng nhiên, con ngươi của anh thay đổi, hiểu ra mọi chuyện.
Anh ngước mắt nhìn về phía lối thoát hiểm, trong tích tắc dường như nhìn thấy Tang La đang đứng đằng sau cánh cửa. Ngay sau đó, trong đầu anh lại hiện lên mưu kế của một tên Tuesday ác độc tràn đầy mưu mô.
Gai nhọn thật dài màu đen lại tiếp tục lao tới từ đằng sau. Lần này anh không né tránh, gai nhọn đâm vào từ sau lưng anh, cho đến khi xuyên qua cả thân thể.
Họ không nhìn thấy Ôn Ngọc biến thành dị hình, ngược lại còn thấy anh bị thương nặng.
Trái tim Tang La dao động thật mạnh, con ngươi co rụt lại, trong tai không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Cô lập tức đẩy Ngải Nặc Đức đang giữ chặt mình, sau đó xông ra ngoài.
Ôn Ngọc căn bản không phải là nhà khoa học chân yếu tay mềm, anh ta là dị hình, có lẽ sở hữu năng lực đặc thù nào đó có thể che mắt Tang La chăng?
Anh ta đi tìm Ôn Nhu.
Hai người đứng dưới khu ký túc xá tán gẫu một cách quang minh chính đại, càng làm vậy thì càng không khiến người ta nghi ngờ.
“Anh ta có năng lực đặc thù gì không?” Ngải Nặc Đức mặt lạnh như tiền hỏi.
“Có năng lực hệ tinh thần.” Ôn Nhu đáp.
Ngải Nặc Đức lập tức căm tức, siết chặt nắm tay lại: “Sao cô không nói sớm?!”
Ôn Nhu mỉm cười dịu dàng: “Ha ha, anh có hỏi tôi đâu. Hơn nữa ai mà ngờ được đã qua lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa thể công lược nữ chính chứ? Nói đi cũng phải nói lại, anh hỏi tôi câu này có phải là lại bị nam chính làm gì rồi không? Lại bị mất mặt ở chỗ anh ta hả?”
Sắc mặt Ngải Nặc Đức rất khó coi.
Ôn Nhu nhìn ngoại hình của anh ta. Không thể không nói, nếu chỉ nhìn ngoại hình và khí chất thì anh ta thật sự chính là nam chính tuấn mỹ cao quý còn tự phụ lạnh lùng đúng như nguyên tác đã miêu tả. Nhưng nói sao đây nhỉ, hàng giả chính là hàng giả, cho dù anh ta có thể bắt chước điệu bộ cử chỉ cùng với từng lời nói nét mặt của nam chính thì bản chất của anh ta vẫn chỉ là một tên trai thẳng kiêu căng khinh người mà thôi.
“Tôi thấy anh vẫn nên không cần thôi miên thì tốt hơn đấy.” Cười nhạo xong, Ôn Nhu nhớ tới nếu nhiệm vụ thất bại thì cả hai người đều sẽ bị phạt, thế là cô ta lập tức đề nghị. Ngải Nặc Đức tự thôi miên bản thân để bản thân yêu Tang La một cách chân thành thật lòng, nhưng bản chất anh ta không phải là nam chính, hoàn toàn không có tư duy logic như người ta, thế nên vì sự tự ti trong linh hồn anh ta nên mỗi ngày đều phải đối địch với Ôn Ngọc, ghen tỵ đề phòng anh, sợ bạn gái bị cướp mất.
Song chuyện này có lợi cũng có hại. Những người công lược như họ đều là một loại người được Chủ Thần chuyên môn sàng lọc, tất cả đều là những kẻ không coi người trong thế giới nhỏ là con người, không thì sao có thể ra tay độc ác cướp đoạt vận khí của người khác giúp nó? Do đó họ sẽ không yêu phải một người mà trong mắt họ chỉ là nhân vật ảo, nói cách khác họ sẽ chỉ yêu bản thân mình mà thôi, hoàn toàn không yêu người khác.
Nếu Ngải Nặc Đức không tự thôi miên bản thân thì tình yêu giả tạo của anh ta rất có khả năng sẽ bị nữ chính phát hiện, nhưng chỉ cần tự thôi miên thì lại khó tránh khỏi ghen tị, hoàn toàn không thể khống chế. Diễn xuất và thuật thôi miên sơ cấp của anh ta rất đủ dùng ở thế giới cấp thấp, nhưng đây là thế giới nhỏ cấp S, hơn nữa sắp tiến hóa thành thế giới lớn, e rằng không xài được.
Ngải Nặc Đức vừa nhức đầu lại vừa phẫn nộ. Hệ tinh thần à, thì ra là thế, lời nói mà Ôn Ngọc để cho Tang La nghe được hoàn toàn khác hẳn lời nói mà anh ta nghe thấy, cho nên Tang La mới đứng về phía Ôn Ngọc! Ngay từ ban đầu là vì Ôn Ngọc quay lưng về phía anh ta nên anh ta không nhìn thấy khẩu hình của Ôn Ngọc, còn về sau là anh ta chặn Ôn Ngọc ở trên tường, khi Ôn Ngọc nói câu cuối cùng thì cố ý đẩy gọng kính, che miệng lại. Anh ta nghe thấy thanh âm mà Ôn Ngọc trực tiếp truyền vào đầu mình, còn Tang La thì nghe thấy lời nói từ miệng Ôn Ngọc! Chết tiệt!
Bây giờ phải làm sao đây? Phải vãn hồi lại mới được. Nhưng Ôn Ngọc là một kẻ xảo trá, e rằng đã đề phòng từ trước rồi. Trong mắt Tang La, anh ta chỉ là một nhà khoa học yếu đuối, bây giờ mình chạy tới nói với cô ấy rằng anh ta có năng lực hệ tinh thần đã hãm hại mình thì cô ấy sẽ tin sao? Không chừng còn biến khéo thành vụng ấy chứ.
… Không còn cách nào khác ngoại trừ vạch trần thân phận thật sự của nam chính.
“Cô có bằng chứng liên quan nào có thể cho tôi dùng không?” Ngải Nặc Đức hỏi Ôn Nhu.
Ôn Nhu: “Anh đừng có mơ. Nếu tôi có mấy thứ đó thì anh cho rằng tôi có thể được tín nhiệm bao lâu nay hay sao?” Ôn Ngọc là một người tâm tư kín đáo, hơn nữa còn rất cảnh giác, sẽ không để lại bất cứ nhược điểm nào vào tay người khác, cho dù là người thân.
Ôn Nhu không có tác dụng, Ngải Nặc Đức đành phải tự nghĩ cách.
Trên đường trở về ký túc xá, anh ta nhìn thấy Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan đang đứng trên hành lang. Hai người đang thì thầm trò chuyện, trông có vẻ thậm thà thậm thụt, nghe thấy động tĩnh thì lập tức cảnh giác nhìn sang.
Ngay sau đó, Ngải Tát Khắc lập tức nhe răng cười: “Là cậu à người anh em, làm chúng tôi sợ hết hồn.”
Bình tĩnh ngẫm lại, diễn xuất của Ngải Tát Khắc rất tốt, nhưng hiển nhiên người công lược kinh nghiệm dồi dào càng xuất sắc hơn. Đáy mắt anh ta thay đổi liên tục, nhớ tới chuyện Tang La từng nói Ôn Ngọc cảm thấy hai người này có gì đó là lạ, cho nên không cho hai người này tiếp cận mình.
Mặc dù Ôn Nhu từng nói rằng không có ai từng truy sát anh ta, đó là lời nói dối do Ôn Ngọc bịa ra để giữ Tang La ở lại bên cạnh mình thôi. Nhưng lỡ có thật thì sao? Tính cách như Ôn Ngọc gây thù chuốc oán cũng là điều đương nhiên thôi mà?
Nghĩ vậy, anh ta tiến về phía hai người với ý định thăm dò.
…
Ngón tay dính nước lạnh, nhẹ nhàng vuốt trán, sau khi máu mũi dần dần ngừng chảy, Ôn Ngọc không nói một lời, không châm chọc Tang La mắt mù như mọi khi, cũng không bình luận vì về chuyện Ngải Nặc Đức đánh mình, chỉ cúi đầu tiếp tục làm việc.
Hành động của anh khiến tâm trạng của Tang La càng phức tạp hơn, càng giận Ngải Nặc Đức. Sao anh ấy lại cố tình gây sự, không có lấy một chút bình tĩnh và phong độ nào như vậy chứ? Cô vừa giận, vừa có cảm giác hoang mang khó hiểu và mỏi mệt.
Cô gọi điện thoại cho căn tin, không lâu sau đó đã có người bưng canh đến. Tang La xuống tầng thứ năm tiếp nhận.
“Khụ khụ.” Tang La ân cần rót canh: “Tiến sĩ, uống miếng canh bổ máu đi.”
Ôn Ngọc không quan tâm tới cô, cứ như thể không nghe thấy.
Tang La chột dạ, vậy là cô đi qua, nhẹ nhàng chọc vai anh: “Uống canh đi.”
Lúc này Ôn Ngọc mới dừng động tác lại, quay sang châm biếm cô: “Chẳng lẽ cô muốn bạn trai lòng dạ hẹp hòi không có chút phong độ kia đánh chết tôi hay sao?”
Giờ khắc này, Tang La không biết nên biện minh giúp Ngải Nặc Đức như thế nào nữa, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.
Ôn Ngọc có chừng có mực, hừ lạnh một tiếng rồi đi uống canh bổ máu mà cô kêu nhà bếp chuẩn bị, giả bộ như không muốn làm cho cô mất mặt.
Nhưng anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi, am hiểu cách đóng vai một đóa hoa sen trắng thuần khiết, vậy là anh im lặng uống nửa bát canh mới đột ngột nói: “Lần đầu tiên trong đời tôi bị đánh vì lý do này.”
Tang La: “Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”
“Thích phải một người không phải là lỗi của tôi đúng không?”
Bất thình lình bị tỏ tình, Tang La không khỏi ngây người. Nhà khoa học trước giờ luôn ngạo mạn thanh cao đang ngước mắt nhìn thẳng vào cô, giọng nói khàn khàn, lần đầu tiên không mang theo giọng điệu ngạo mạn châm chọc mà tràn ngập sự hoang mang ngây thơ như một kẻ lần đầu tiên nếm trải cảm giác thích phải một người, lại tràn đầy sự chân thành khiến người ta không thể không rung động trước tình cảm này.
Tang La có cảm giác như sắp đắm chìm, mãi tới khi tiếng cảnh báo trong đầu vang lên, cô mới dời mắt, cảm thấy chột dạ bất an vì cảm xúc vừa nảy sinh trong lòng mình, bưng ly nước lên uống một ngụm: “Anh nói vậy thì sau này tôi sẽ khó làm việc lắm.”
Anh không vạch trần chuyện này thì cô còn có thể làm như không biết, nhưng anh đã vạch trần rồi, về sau chung đụng chắc chắn sẽ có vấn đề. Chí ít cô không thể thoải mái được như trước khi được anh tỏ tình, phải chú ý giữ khoảng cách hơn trước kia.
“Tôi không phải là loại người không có phong độ và tu dưỡng như bạn trai hiện tại của cô đâu.” Tiến sĩ lại khôi phục dáng vẻ thanh cao kiêu ngạo độc miệng: “Còn lâu tôi mới đi làm kẻ thứ ba. Trước khi hai người chia tay, tôi khinh thường dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
Nhưng Tang La lại kiên định nói: “Vậy thì tốt nhất anh hãy hết hy vọng đi, tôi và Ngải Nặc Đức sẽ không chia tay đâu, chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Thấy vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của cô, Ôn Ngọc siết chặt chiếc thìa trong tay, cán thìa dần dần bị uốn cong.
Anh không nói lời nào, cúi đầu uống cạn bát canh. Khi Tang La muốn cầm lấy chiếc thìa để dọn dẹp thì bị anh né tránh: “Không cần. Cô là người bảo vệ của tôi chứ không phải là bảo mẫu.”
Anh ném chiếc thìa đã biến dạng vào hộp đựng cơm, sau đó đậy nắp đóng kín, đặt lên một bên trên bàn làm việc của mình.
Cùng lúc đó, Ngải Nặc Đức nghe thấy tiếng cảnh cáo của hệ thống lần thứ hai: “Tiến độ công lược nữ chính giảm một 1%, tiến độ công lược hiện tại là 88%”
“F*ck!” Người công lược mắng một tiếng phẫn nộ. Anh ta có thể tưởng tượng ra cảnh thằng nam chính chết tiệt kia đang giả vờ đáng thương để chiếm được sự đồng tình và hảo cảm của Tang La như thế nào!
Nhưng anh ta không thể làm được gì, chỉ có thể mong chờ ngày mai đến.
…
Khoảng mười một giờ, chính là trễ hơn một tiếng sau thời gian mà Ôn Ngọc đã đặt ra từ trước, đã đến giờ tan tầm.
Thấy anh xách hộp đựng cơm, mím chặt môi mỏng, Tang La biết anh còn đang âm thầm tức giận, bởi vì câu nói của cô.
Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cho anh biết sự thật sớm một chút cũng tốt, sao cô có thể chia tay với Ngải Nặc Đức được chứ? Cô sẽ không yêu người khác. Sau khi đã biết chuyện này, người đàn ông kiêu ngạo như anh chắc hẳn sẽ biết nên làm như thế nào.
Vốn dĩ theo lời hẹn của Ngải Nặc Đức là sau khi tan tầm sẽ đến ký túc xá của anh ta, nhưng sau khi xảy ra chuyện lúc trước, bây giờ Tang La đã không muốn nhìn thấy anh ta nữa. Cô cảm thấy hai người họ đều cần thời gian để bình tĩnh, cho nên về phòng của mình.
Cô rửa mặt xong rồi nằm trên giường lăn qua lăn lại, đầu óc rối bời. Vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ bất tri bất giác vẫn chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô chìm vào giấc ngủ say, bên trong ký túc xá tối om yên tĩnh, một bóng đen chậm rãi xuất hiện.
Ôn Ngọc đứng bên giường cô, nhìn gương mặt đã chìm vào giấc ngủ say của cô dưới sự trấn an tinh thần lực của mình, anh vừa si mê vừa giận dữ, trong mắt tràn ngập màu đen kìm nén sự sôi trào.
Anh cúi người xuống nhìn cô, ngón tay nhợt nhạt lạnh lẽo xoa lên cánh môi mềm mại của cô, trong đầu tràn ngập lời nói bảo vệ Ngải Nặc Đức của cô, cuối cùng dừng lại trên câu nói của cô không lâu trước đó. Trong mắt anh chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, bàn tay chợt biến thành một chiếc xúc tu nhét vào miệng Tang La.
“Tại sao miệng em lại luôn nói những lời khiến tôi tức giận?” Anh nghiến răng nghiến lợi. Thật sự rất muốn chặn miệng cô lại, dùng xúc tu của mình, dùng bất cứ bộ phận nào có thể chặn lại trên cơ thể mình! Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã bắt nạt anh rồi, sau đó mỗi khi gặp nhau đều sẽ không làm cho tâm trạng của anh vui vẻ được mấy phút, đúng là tức chết anh mất! Là cô ấy trêu chọc anh trước!
Rốt cuộc Ngải Nặc Đức có gì hay mà khiến cô si mê đến thế? Rõ ràng còn rất trẻ tuổi, tương lai còn rất dài, tại sao cô lại xác định sẽ không yêu người khác, cả đời sẽ ở bên cạnh anh ta?
Tang La bị xúc tu nhét đầy miệng nên khó chịu nhíu mày, nuốt cổ họng bị chèn ép, lưỡi cũng muốn đẩy thứ nhét vào miệng mình ra ngoài. Thế là xúc tu tràn đầy dây thần kinh nhạy cảm của anh đột nhiên gặp phải sự tập kích khác thường, dòng điện lập tức tràn ngập toàn thân, sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mãnh liệt này khiến anh phải thở hổn hển.
Anh vội vàng rút xúc tu ra khỏi miệng Tang La, dòng điện còn sót lại vẫn đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh từng chút một, một lúc lâu sau mới hoàn toàn biến mất. Gương mặt nhợt nhạt của anh đã nhuộm thành màu đỏ ửng, cứ như thể vừa gặp phải việc quá quắt nào đó.
Đây là cảm giác xưa nay chưa từng có. Loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này nói là khó chịu, chi bằng nói là quá mức… suиɠ sướиɠ. Sau khi bình tĩnh lại, tiến sĩ Ôn Ngọc lại có cảm giác muốn tiếp tục nhét xúc tu vào miệng cô để nhận được càng nhiều kɦoáı ƈảʍ hơn, cứ như bị nghiện mất rồi. Nhưng anh lại cảm thấy làm thế thì quá bẩn thỉu, cứ như là hành động khác hẳn với những chuyện mình từng làm từ trước tới nay. Cho nên mặc dù xúc tu của mình đang ngọ nguậy, cuối cùng anh vẫn không nhét vào.
Anh muốn thu hồi xúc tu, lại đột nhiên nhận thấy vì chui vào miệng Tang La nên xúc tu bị dính nước bọt ướt nhẹp. Anh nhìn chằm chằm nó một hồi, bỗng thè lưỡi l!ếm hết sạch, cứ như thể đó là món ăn gì ngon nhất trần đời. L!ếm xong rồi, anh còn chưa thỏa mãn nên nắm lấy cằm Tang La, khom lưng hôn cô, đầu lưỡi đảo loạn trong khoang miệng người ta để hấp thụ càng nhiều những thứ thuộc về cô.
Yêu cô ấy yêu cô ấy yêu cô ấy yêu cô ấy…
Của ta của ta của ta của ta…
…
Hôm sau.
Đứng trước gương, Tang La nhìn đôi môi đỏ au hơi sưng của mình, cảm nhận chiếc lưỡi cũng bị sưng lên, không đau mà chỉ cảm thấy tê dại, không khỏi nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu.
Cô cảm thấy mình không được tôn trọng. Tối qua cô mới nảy sinh mâu thuẫn với anh, hơn nữa rõ ràng đang không vui, sao anh có thể đối xử với cô như thế? Bình thường cô không ngại những hành vi như biếи ŧɦái này của Ngải Nặc Đức, thậm chí còn rất hưởng thụ. Một người cả đời chỉ biếи ŧɦái với mỗi mình mình, hơn nữa còn không khiến mình bị thương, cảm giác đó rất tuyệt vời, có thể trực quan cảm nhận được tình yêu không hề che giấu của anh ấy dành cho mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là khi cô đang giận anh mà anh vẫn có thể chạy tới làm chuyện này với cô trong lúc mình đang ngủ, không có tri giác nào hết được không?
Trước kia mỗi một đời, khi cô cãi nhau với anh, anh cảm nhận được cô thật sự nổi giận thì sẽ không làm như vậy với cô. Bởi vì lúc cô giận anh, trong lòng anh cũng khó chịu, cho nên sẽ không có tâm trạng làm chuyện như vậy nữa, thứ anh yêu không phải là cơ thể của cô. Tại sao hôm qua lại như vậy?
Tang La hít sâu mấy hơi, vẻ mặt bình tĩnh bóp kem đánh răng dùng sức đánh răng. Chắc là vì quá tức giận nên nghĩ tới chuyện đêm qua Ngải Nặc Đức đã làm chuyện đó với mình, cô lại cảm thấy hơi bài xích và ghê tởm.
Cô không khỏi nảy sinh lòng nghi ngờ, Ngải Nặc Đức này có thật sự là chồng cô không vậy? Tại sao anh ấy lại dần dần bại lộ khía cạnh khiến cô không thích?
Cô vừa nghĩ vậy thì tiếng gõ cửa vang lên đã cắt ngang suy nghĩ của cô. Tang La lau mặt sạch sẽ rồi đi ra mở cửa.
Đối diện với đôi mắt màu lam thăm thẳm, Ngải Nặc Đức đứng trước cửa, sắc mặt tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, cánh môi mím chặt với vẻ quen thuộc, bên dưới vẻ ngoài kiêu ngạo là sự sợ hãi và yếu ớt.
“Đừng không quan tâm tới anh nữa được không?” Anh nói, giọng khàn khàn khẽ run: “Em làm vậy sẽ gϊếŧ chết anh mất.”
Điệu bộ quen thuộc, hương vị quen thuộc, lời thoại quen thuộc… Hết thảy đều là những gì cô quen thuộc nhất. Tang La sửng sốt, trái tim chợt cảm thấy chua xót, không biết tại sao lại như vậy. Cô vươn tay ôm anh, sao có thể không phải là chồng của cô được chứ? Có lẽ kiếp này cuộc sống của anh khác hẳn mấy kiếp khác, mà tính cách của họ không phải kiếp nào cũng giống nhau, có lẽ chỉ là kiếp này vừa lúc có nhiều khuyết điểm mà thôi.
Vậy mà chỉ vì anh không được hoàn hảo như trước kia, cô lại sinh ra thành kiến với anh. Tình yêu của cô yếu ớt đến thế sao?
“Xin lỗi.” Cô nói.
“Tiến độ công lược nữ chính tăng thêm 7 điểm, tiến độ công lược hiện tại là 95%”
Người công lược rất vui mừng. Nhưng lúc này anh ta còn đang trong trạng thái thôi miên nên anh ta vui là vì Tang La yêu mình càng nhiều, cứ không phải là nhiệm vụ còn thiếu 5 điểm nữa sẽ hoàn thành. Anh ta không ngờ sau khi gặp phải nguy cơ hôm qua, hôm nay mình lại đạt được nhiều hơn! Ha ha ha, chắc nam chính sẽ không ngờ tới đâu nhỉ? Cái gì gọi là biến khéo thành vụng? Đây chính là biến khéo thành vụng!
Không thì sao có câu nói người yêu thỉnh thoảng cãi nhau, ngược lại càng giúp tình cảm hai người thăng hoa chứ?
Hai người lại làm hòa như ban đầu.
Ban đêm Ôn Ngọc đi ngủ sẽ do Côn canh chừng. Lúc này Côn đang ngồi bên cạnh Ôn Ngọc với vẻ mặt thẫn thờ mệt mỏi, thấy Tang La đi tới, anh ta lập tức đứng dậy thay ca với cô, về phòng ngủ.
Thấy Tang La và Ngải Nặc Đức tay nắm tay cùng nhau tiến vào, anh suýt nữa bẻ gãy đôi đũa trong tay. Ngay sau đó, anh thấy Ngải Nặc Đức nhìn lướt qua chỗ mình, không nhầm lẫn đi đâu được, anh thực sự thấy ánh mắt của anh ta mang theo vẻ trào phúng.
Chết tiệt…
Ôn Nhu ngồi bên cạnh thấy vậy thì lại bắt đầu ám chỉ: “A Ngọc… Đừng như vậy.” Cô ta lo lắng nói: “Thứ quan trọng nhất của em hiện giờ là công việc. Nếu vẫn không có tiến triển gì thì có lẽ Aram sẽ cảm thấy không cần thiết cho tiểu thư Hoa Hồng ở đây, sẽ đổi một vệ sĩ khác cho em đấy.”
Không phải cô ta nói bừa, dù sao ở Aram không phải chỉ có một mình Tang La là hệ tự nhiên, cũng không phải chỉ có một mình cô có thuộc tính băng. Tang La tạm thời nghỉ học đóng quân ở đây làm vệ sĩ cho anh, nếu tiến triển công việc quá chậm thì không chừng Nữ vương sẽ thật sự làm như vậy. Dù sao bà ấy vẫn không muốn để cháu gái mình đến đây.
“Tiến triển công việc rất thuận lợi.” Ôn Ngọc thu hồi tầm mắt, nói một câu đầy ẩn ý, đồng thời hơi nguy hiểm: “Không lâu sau sẽ tiến vào giai đoạn cuối cùng thôi.”
Ngải Nặc Đức thu hồi ánh mắt thắng lợi của mình, sau đó nhìn về phía Ngải Tát Khắc đang ngồi trò chuyện cùng với các binh lính nữ. Đối phương cũng nhìn về phía anh ta, hai người cùng trao đổi ánh mắt mà chỉ mình họ mới hiểu. Anh ta lại nhìn sang Nhĩ Lan đang ngồi một mình một bàn, cũng trao đổi ánh mắt với nhau.
…
Trong lòng mang theo cảm giác chột dạ và sợ hãi nào đó, hôm nay Tang La giữ khoảng cách xa nhất với Ôn Ngọc. Dường như anh cũng nhận thấy cô muốn xa cách mình nên chưa từng chủ động bắt chuyện với cô. Hai người làm nhiệm vụ bổn phận của mình, bầu không khí có vẻ gượng gạo.
Tang La cho rằng mình cần giữ khoảng cách đủ xa với Ôn Ngọc, thậm chí đã quyết định chờ hôm nay tan tầm xong sẽ nói với Nữ vương, xin bà ấy đổi một người siêu năng lực khác đến đây tiếp nhận công việc của mình. Ôn Ngọc đã tỏ tình rồi, Ngải Nặc Đức còn để bụng như vậy, cô chỉ có thể làm cách này thôi.
Nhưng trước khi Tang La nói cho Ngải Nặc Đức quyết định này thì anh ta lại báo cho cô biết một chuyện.
“Anh nghi ngờ Ôn Ngọc không phải là con người.” Lúc ăn tối, Ngải Nặc Đức nói với cô câu này.
Tang La: “Cái gì?”
“Anh ta là dị hình.”
“Bằng chứng đâu?” Tang La không tin, sau đó cô sửng sốt, thầm nghĩ mình thật sự không thể ngốc nghếch tin lời anh ấy thêm lần nữa.
“Không có bằng chứng, nhưng khả năng rất cao. Đây không phải là chuyện nhỏ, giả thiết anh ta thật sự là dị hình, còn biến thành con người, nghiên cứu cái gọi là huyết thanh của dị hình dưới sự giúp đỡ của các nước đồng minh. Em nghĩ tới mục đích thực sự đằng sau hành động của anh ta là gì không? Có khi nào chính anh ta mới là King của bọn dị hình không?” Ngải Nặc Đức nghiêm túc nói.
Tang La hơi trợn tròn mắt nhìn Ngải Nặc Đức, đôi môi khẽ nhúc nhích. Không thể nào, cô vô thức muốn phủ nhận. Nhưng người nói lời này là Ngải Nặc Đức…
“Thật ra, Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan cũng xuất hiện ở đây vì nghi ngờ điều này, nhưng hình như Ôn Ngọc đã phát hiện mục đích của họ nên mới không cho họ tiếp cận mình.”
Tang La quay sang nhìn về phía hai người, thấy hai người cũng đang nhìn mình, hơn nữa khẽ gật đầu như thể khẳng định lời nói của Ngải Nặc Đức.
Tang La quay đầu lại, cau mày thật chặt. Ôn Ngọc nói cảm thấy Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan có gì đó là lạ, nhưng anh ta lại không nói lạ ở chỗ nào. Bây giờ Ngải Nặc Đức nói với mình như vậy, sự việc lập tức bị đảo ngược, hai bên chính diện và phản diện đổi chỗ cho nhau.
“Không có bằng chứng nào có thể chứng minh điều này cả.” Tang La chỉ có thể nói như vậy.
“Làm một thí nghiệm đi.” Ngải Nặc Đức nói.
Ngải Nặc Đức đưa ra một lời đề nghị là đêm nay Tang La tạm thời rời khỏi Ôn Ngọc, để Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan đi thăm dò Ôn Ngọc. Nếu anh ta thực sự là dị hình thì khi gặp nguy hiểm tới tính mạng, anh ta sẽ không có khả năng vẫn duy trì hình dạng con người. Nghe vậy, Tang La lập tức từ chối. Chuyện này quá mạo hiểm.
Song Ngải Nặc Đức lại nói: “Không phải bảo em thật sự rời đi, chúng ta chỉ nấp vào để quan sát thôi. Nếu Ôn Ngọc thực sự là dị hình thì khi đó bằng chứng vô cùng xác thực. Còn nếu không phải, lỡ xảy ra bất trắc nào đó thì chúng ta cũng có thể cứu viện kịp thời. Hãy tin anh.”
Người công lược cũng không phải thật sự muốn gϊếŧ chết Ôn Ngọc. Chung quy trừ phi Ôn Ngọc tự sát, không thì khi nữ chính còn chưa tán thành anh ta là nam chính, nam chính thật bị gϊếŧ chết thì thế giới này sẽ sụp đổ. Chỉ còn 5 điểm nữa là anh ta sẽ giành được thắng lợi, sao có thể tự hủy tiền đồ? Anh ta chỉ muốn cho Tang La biết bộ mặt thật của Ôn Ngọc, chỉ cần Tang La biết được sự thật thì nam chính sẽ không còn là mối đe dọa của anh ta nữa.
Còn chuyện Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan là ai thì không quan trọng, dù sao có anh ta và Tang La, dù gì đi nữa họ cũng không có khả năng gϊếŧ chết Ôn Ngọc.
Đề nghị này của Ngải Nặc Đức vẫn có thể bảo đảm an toàn cho Ôn Ngọc. Tang La lưỡng lự, đối diện với đôi mắt của anh ta, nghe anh ta nói “hãy tin anh”, cán cân trong lòng cô dần dần nghiêng về phía anh ta, cuối cùng vẫn chọn tin anh ta.
Song để phòng ngừa bất trắc, Tang La vẫn kêu Côn đi cùng. Côn và cô đã thành lập hữu nghị, nghe cô nói xong, mặc dù nhíu mày, nhưng anh ta vẫn quyết định sẽ cùng cô thử thăm dò.
Ngải Nặc Đức cảm thấy như thế cũng tốt: “Để đề phòng việc anh ta có năng lực hệ tinh thần, lại bại lộ thân phận của chúng ta, Côn, phiền anh giúp chúng tôi che giấu.”
Chỉ có hệ tinh thần mới có thể đối phó với hệ tinh thần. Côn là người siêu năng hệ tinh thần mạnh nhất, Ngải Nặc Đức cảm thấy có thể ngang ngửa với Ôn Ngọc.
Côn gật đầu.
Chín giờ tối, dựa theo kế hoạch đã được vạch ra, Tang La nói với Ôn Ngọc: “Tôi có chút việc, xuống lầu một chuyến đây.”
“Ừ.” Ôn Ngọc không thèm ngoảnh đầu.
Tang La nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm, đi ra hành lang.
Ngải Nặc Đức và Côn đã đứng ở cửa hành lang. Côn bày ra tấm chắn tinh thần lực có thể giúp hơi thở của họ hoàn toàn cách ly với tầng sáu. Cứ thế nếu Ôn Ngọc là người siêu năng hệ tinh thần thì sẽ không phát hiện ra họ không rời khỏi.
Lúc này tới lượt Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan lên sân khấu.
Ba người đứng sau cửa hành lang nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên kia.
Hai bóng người đi tới từ phía bên kia hành lang, đó chính là Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan. Họ đi đến trước cửa phòng thí nghiệm B, ánh mắt quái dị nhìn Ôn Ngọc đang ở trong phòng.
Nghe thấy động tĩnh, Ôn Ngọc xoay người lại nhìn họ, đôi mắt đen trở nên tàn nhẫn: “Ai cho phép các anh lên đây?”
“Chúng tôi thấy tiểu thư Hoa hồng đã rời đi, hình như Côn lại đang ngủ, cảm thấy hơi lo nên lên đây xem thử.” Nói rồi, Nhĩ Lan đi theo Ngải Tát Khắc tiến vào phòng thí nghiệm, ánh mắt càng ngày càng quái dị. Cùng lúc đó, thứ chất lỏng màu đen gì đó trào ra từ bên trong lớp da trên người họ.
Ôn Ngọc nhìn chằm chằm hai người kia: “Thì ra là vậy, quái vật mô phỏng.” Đây là một loại dị hình đã được mọi người biết đến, có thể mô phỏng thành bất cứ sinh vật nào đã từng bị chúng nuốt chửng, hơn nữa còn mô phỏng từ giọng nói tới tính cách.
“Chủ nhân kêu bọn tao dẫn mày trở về!” Dứt lời, hai bóng đen lao vào tập kích Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc quá cảnh giác, trong khoảng thời gian này bên cạnh anh vẫn luôn có người bảo vệ, chúng hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay. Nếu còn không ra tay thì chủ nhân sẽ nổi giận, vừa lúc Ngải Nặc Đức cho chúng cơ hội này! Mặc dù vẫn tồn tại ba kẻ vướng tay vướng chân, khả năng thành công của chúng không cao, nhưng nếu Ôn Ngọc hoàn toàn bại lộ thân phận mà bị bắt giữ thì chủ nhân muốn bắt lại anh ta sẽ rất dễ dàng!
Vẻ mặt Ôn Ngọc chợt trở nên tối tăm, gần như vặn vẹo. Song anh nghĩ tới chuyện Tang La sẽ trở về bất cứ lúc nào, nếu bị cô ấy nhìn thấy hình thái dị hình của mình thì sẽ hỏng việc, thế là thân thể sắp sửa biến thành trạng thái dị hình lại cố định hình người. Anh né tránh một đợt tấn công bằng hình người yếu ớt, chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.
Chất lỏng màu đen biến thành chiếc lưới sền sệt bám theo sít sao, biến thành cây giáo thật dài, mũi nhọn nhằm về phía Ôn Ngọc, anh chật vật tránh thoát một lần hai lần.
Không đúng, thứ màu đen kia là gì? Tang La muốn đứng dậy ngay lập tức, nhưng lại bị Ngải Nặc Đức đè lên vai: “Đừng sốt ruột, chờ anh ta lộ nguyên hình đã.”
Bị ngăn cản, Tang La liếc nhìn Ngải Nặc Đức, sau đó lại nhìn về phía nhà khoa học đang bị truy sát, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn hẳn.
Bất chợt, Ôn Ngọc phát hiện có thứ gì đó khác thường trong không khí, là mùi hương của Tang La…
Bỗng nhiên, con ngươi của anh thay đổi, hiểu ra mọi chuyện.
Anh ngước mắt nhìn về phía lối thoát hiểm, trong tích tắc dường như nhìn thấy Tang La đang đứng đằng sau cánh cửa. Ngay sau đó, trong đầu anh lại hiện lên mưu kế của một tên Tuesday ác độc tràn đầy mưu mô.
Gai nhọn thật dài màu đen lại tiếp tục lao tới từ đằng sau. Lần này anh không né tránh, gai nhọn đâm vào từ sau lưng anh, cho đến khi xuyên qua cả thân thể.
Họ không nhìn thấy Ôn Ngọc biến thành dị hình, ngược lại còn thấy anh bị thương nặng.
Trái tim Tang La dao động thật mạnh, con ngươi co rụt lại, trong tai không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Cô lập tức đẩy Ngải Nặc Đức đang giữ chặt mình, sau đó xông ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương