Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 97: Anh thấy mình cong mất rồi (9)



Vì sự hiểu lầm nhỏ bé tưởng chừng như không đáng chú ý này đã khiến Phí La lầm tưởng rằng Ngải Nặc Đức vẫn còn đang quan sát Tang La, dù anh để cô ở cùng chỗ với mình, để cô lên lầu hai ngồi cùng bàn ăn với mình, nhưng đó là do thực lực của cô khiến Ngải Nặc Đức để ý. Ngải Nặc Đức vẫn đang cân nhắc, chưa có sự tin tưởng với cô, cho nên không thể để cô biết rằng Thu Mạn là một Omega. Dù sao nếu không phải Thu Mạn không muốn thì nếu để những người cùng phe biết Thu Mạn là O cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ như vậy trong lòng anh ta lại thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng nảy sinh ra ý tưởng mới.

...

Tang La và Thu Mạn sóng vai đi vào lớp. Khi Tang La chưa nhập học thì đã là một trong những nhân vật nổi tiếng trong trường nên lúc đi trên đường được vô số người hâm mộ, sùng bái, có những người còn kích động như gặp được ngôi sao nổi tiếng.

Thu Mạn đi bên cạnh Tang La, mỉm cười nhìn cô được yêu thích, nhưng trong lòng thì ghen ghét vì sở thích ganh đua hẹp hòi. Cô ta ít được yêu thích hơn Tang La nhiều, thậm chí khi mới vào học, vì bề ngoài quá giống O mà còn bị người ta bắt nạt, nhờ có Phí La nên tình trạng mới tốt hơn.

Nhưng dù sao cô ta cũng là một người công lược nhiều năm kinh nghiệm, vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.

Cứ mỗi thế giới của cặp đôi nhân vật chính Tang La và Ngải Nặc Đức này tiến hóa thành thế giới lớn thành công thì họ sẽ mất đi một thế giới cấp S tương ứng. Chủ Thần đã nổi trận lôi đình, hiếm khi hắn mới hào phóng tự mình sai người đi, thế mà kết quả lại lỗ vốn, còn mất liên lạc hoàn toàn với hai người công lược, khiến hắn còn không có cả người để trút giận. Bây giờ hắn như một con bạc lên cơn say máu, trước đó đã thua mà không dừng lại, ngược lại còn muốn cược tiếp, hy vọng có thể lật ngược thế cờ, thay đổi tình hình. Lần này hắn phái hai người họ tới đây là do đích thân hắn chỉ định, có lẽ nếu thất bại thì họ cũng không có kết quả gì tốt đẹp.

Cho nên bây giờ Tang La không nghi ngờ gì về giới tính của cô ta, hành vi hoàn toàn là một Alpha, còn Ngải Nặc Đức thì lại là thẳng nam, còn có vẻ khá kỳ thị đồng tính. Vì vậy quan hệ của họ sẽ phát triển theo hướng suy nghĩ ban đầu, chỉ là tình cảm bạn bè, không thể trở thành tình yêu. Thu Mạn lại nghĩ tới bữa sáng mình khéo quá hóa vụng nên tạm thời trước mắt cô ta vẫn nên không làm gì nữ chính, cứ đối xử với cô như một Alpha thật sự.

Bây giờ Tang La vẫn còn hào quang của nữ chính, có khi cô ta càng kiếm chuyện lại càng phiền phức, giống như con mụ Thư Mẫn ngu xuẩn kia. Lúc trước chỉ giả bệnh ngăn nữ chính không tới thủ đô được là xong, thế mà còn lòng tham không đáy, ép cô đi làm việc ở quán bar mới dẫn tới cục diện như bây giờ!

Nghĩ như vậy Thu Mạn liền kìm lại tâm tư thích ganh đua muốn được yêu thích hơn nữ chính của phụ nữ lại, tạm thời bỏ qua không nghĩ đến Tang La, tránh việc lại tạo cơ hội cho cô thể hiện, cô ta chỉ tập trung lên kế hoạch với Ngải Nặc Đức.

Dù bây giờ Ngải Nặc Đức chưa có cảm giác gì với cô ta thì cô ta sẽ không bó tay chịu trói.

Cô ta không ngờ mình không làm gì Tang La nhưng trước đó mình kích đểu Phí La bây giờ lại có tác dụng.

Cảnh tượng Tang La được mọi người hoan nghênh không xảy ra mà thậm chí còn có mấy người nhìn Tang La bằng ánh mắt là lạ, sự lạnh nhạt này còn dần lan ra toàn khóa năm nhất chỉ trong thời gian một buổi sáng ngắn ngủi.

Tang La tìm một chỗ trống ngồi xuống, định chào hỏi làm quen với những người bên cạnh, nhưng ánh mắt họ vừa tiếp xúc với ánh mắt cô là đã lập tức rụt người lại như bị điện giật, giả vờ như không nhìn thấy cô. Tang La ngồi vào chỗ của mình, trong phòng học là bầu không khí ngượng ngùng trì trệ, dường như mọi người đều rất bận, đến mức họ không có thời gian để ý đến Tang La, nhưng ở khắp mọi phía xung quanh cô thỉnh thoảng lại có ánh mắt liếc qua nhìn trộm.

Tang La liền chậm rãi thu lại cánh tay giơ ra định chào hỏi thân thiện với các bạn học mới, ngồi vào chỗ của mình đọc sách. Suýt chút nữa cô đã quên, không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu, đặc biệt là những người không phải trẻ con đúng nghĩa này.

Ở trường học có một hình thức bắt nạt gọi là bạo lực lạnh. Với thực lực tất cả các giáo quan đều không đánh lại của Tang La, đám người này không thể tiến hành bạo lực trực tiếp nên chỉ có thể thực hiện theo cách này.

Có người kéo tay Thu Mạn, nhỏ giọng nói: “Tránh xa cô ta ra, nếu không cậu cũng gặp nạn đấy.”

Thu Mạn thấy khó hiểu: “Ai nhắm vào cô ấy vậy?”

“Còn ai nữa? Polison chứ ai.” Trong giọng điệu của người này xen lẫn sự hả hê khi người khác gặp họa. Mỗi người đều có tính cách khác nhau, nhìn thấy Tang La mạnh mẽ như vậy, lại được trường đặc cách tuyển chọn thì sẽ có người hâm mộ cô, cũng không thiếu người ghen tị. Lúc này nhìn thấy cô bị bạo lực lạnh tất nhiên họ cũng thấy vui.

Thu Mạn hiểu ngay lập tức.

Bất kể ở khoa nào của Học viện Quân sự, trong mỗi khóa học đều có một cấp trưởng. Cấp trưởng này phải là người mà tất cả mọi người trong khóa đều chịu phục và không dám khiêu khích. Polison là cấp trưởng của sinh viên năm nhất. Ba anh ta là một Tướng quân thủy quân lục chiến, mẹ là Bộ trưởng Bộ tài chính. Gia đình anh ta có quan hệ thân thiết với gia tộc Ngải Nặc Đức, ba anh ta từng kề vai chiến đấu với ba Ngải Nặc Đức nên đến cả Tổng soái đại nhân cũng đối xử trọng hậu với gia đình anh ta, cho họ mấy phần thể diện.

Đây cũng là lý do tại sao một số sinh viên năm nhất có gia cảnh không tệ sau khi cân nhắc lại quyết định chỉ quan sát, chưa chủ động kết bạn với Tang La. Dù Ngải Nặc Đức thể hiện là mình có hảo cảm với Tang La, nhưng gia thế nhà cô không tốt, chỉ là một bình dân. Vì vậy khi cô có mâu thuẫn với Polison, chắc chắn Ngải Nặc Đức sẽ đứng về phía Polison.

Thu Mạn cân nhắn lại rồi quyết định không đi theo đám đông, cũng không quá nhiệt tình với Tang La, chỉ tỏ vẻ mình gặp tình thế khó xử, cô ta tin làm như vậy thì Tang La cũng sẽ không bất mãn với mình.

...

Bây giờ Tang La đang rất hot, dù trong nhóm lớp Ngải Nặc Đức toàn là những người trải qua bao lượt sàng lọc để được lựa chọn làm các nhà lãnh đạo quốc gia tương lai thì họ cũng thường nhắc đến cô trong các cuộc nói chuyện vào giờ giải lao.

Ngải Nặc Đức vốn dĩ là kiểu người thường đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhưng lúc này trong đầu anh như có một máy radar, mỗi khi có ai đó nhắc đến Tang La anh lại không nhịn được mà vểnh tai lên hướng về phía đó nghe ngóng.

“Trông còn đẹp hơn O nữa. Đồng phục của chúng ta rất hợp với cô ấy.”

“Tôi cũng muốn làm quen với cô ấy.”

“Cô ấy trông thế này thì chắc là rất được nhóm người đồng tính luyến ái yêu thích đấy nhỉ?”

Đột nhiên, có người nhỏ giọng hỏi ra vấn đề rất nhạy cảm, Ngải Nặc Đức nhìn sang thì thấy đó là một người từ lớp khác sang, đang hỏi một cặp đôi đồng tính luyến ái trong lớp.

“Ừm... chắc là vậy.”

“Không phải trong nhóm đồng tính luyến ái các cậu nói là giữa đồng loại có từ trường có thể cảm ứng được nhau à? Các cậu có nghĩ là Tang La có thể cong được không?” Người hỏi là một anh chàng đào hoa, thích ăn tạp, yêu đủ kiểu giới tính, xem ra là vừa mắt Tang La rồi. Nhưng vì thực lực của Tang La quá mạnh, lại có quan hệ tốt với Ngải Nặc Đức nên nếu Tang La thẳng mà anh ta tùy tiện trêu ghẹo thì chắc chắn sẽ bị đánh chết. Vì vậy nên anh ta mới đi tìm hiểu cẩn thận trước, xem mình có khả năng hay không.

Ngải Nặc Đức lạnh lùng nhìn kẻ không biết xấu hổ kia, dù Tang La là đồng tính luyến ái thì anh ta lấy đâu ra tự tin mà nghĩ là cô sẽ thích anh ta? Cái đồ xấu xí.

“Tôi không biết, tôi không để ý lắm.” Nữ A nói.

Bạn trai của nữ A nói: “Tôi cũng không để ý. Hơn nữa câu đó cũng không hoàn toàn chính xác. Tốt nhất là cậu nên tém tém lại đi, số 77 không phải là người cậu trêu chọc nổi đâu.”



Người kia hậm hực bỏ đi.

Coi như anh ta thức thời. Ngải Nặc Đức thu hồi ánh mắt, nhưng trước đó anh lại nhìn thấy hai người yêu nhau kia mập mờ kề tai nói nhỏ với nhau. Anh sững sờ, chợt nhớ tới mùi hương pheromone trên người Tang La.

Anh đã biết chắc chắn Tang La là một Alpha thực sự, nhưng vì sao pheromone của cô ấy lại hấp dẫn như vậy? Vì sao lại chỉ có mình anh ngửi thấy mùi hương đó… Là do mũi anh có vấn đề sao? Hay là… trong lòng Ngải Nặc Đức có một suy đoán, nhưng suy đoán đó hơi đáng sợ khiến anh lựa chọn coi nhẹ nó trong tiềm thức, không muốn nghĩ tới, dường như làm như thế thì nó sẽ không tồn tại.

...

Sinh viên năm nhất có rất nhiều tiết học huấn luyện ngoài trời. Tang La đã nhanh chóng được gặp đại ca của năm nhất, Polison, ở tiết học chung cùng luyện tập trên thao trường. Polison là một thanh niên rất cường tráng, chân tay đều to và dài, để đầu đinh, ánh mắt không hề kiềm chế sự hung hăng, là một Alpha theo chủ nghĩa khinh thường Omega. Có rất nhiều Alpha giống như thế này, dẫn tới việc nhiều Omega lựa chọn yêu người cùng giới tính. Họ thà chọn dùng sự dịu dàng an ủi lẫn nhau còn hơn phụ thuộc vào loại người không tôn trọng họ.

Tang La đi vào toilet, vừa mới đi vào một gian phòng được không lâu thì đã bị anh ta và đám đồng bọn chặn lại.

“Này này, mày sao vậy? Đi tiểu mà còn phải trốn trong phòng ngăn cách à, thằng em nhỏ quá sợ bị người ta nhìn thấy ư?” Polison gõ cửa, đám chó săn đi theo cũng phối hợp cười ha hả ra tiếng.

“Tôi thấy nó đang thẹn thùng đấy, trông ẻo lả vậy cơ mà, chắc thằng em cũng nhỏ lắm.”

“Ha ha ha ha ha...”

Tang La mở cửa nhìn đám người đúng chuẩn vật hy sinh đứng trước mặt mình, không thèm để ý đến chúng. Dù sao những người quá thiểu năng đôi khi sẽ khiến người ta cảm thấy rất bất lực, thậm chí còn không có hứng thú răn dạy đối phương vài câu, cô chỉ đi vòng qua định ra ngoài.

Nhưng cô lập tức bị ngăn lại.

Polison hung hăng nhìn cô nói: “Dám ra vẻ không thèm để ông mày vào mắt à, đừng tưởng mình đánh nhau giỏi thì có thể đi ngang nhé. Nếu ông mà muốn chơi mày thì mày có chết ở đâu người ta cũng không biết đâu.”

Tang La khoanh tay: “Tất nhiên tôi biết, thế nên tôi rất ngoan ngoãn không gây sự còn gì? Nếu không thì cậu nói cho tôi nghe tôi trêu chọc gì cậu?”

“Tao cảnh cáo mày đấy, mày mau dọn ra khỏi ký túc xá của đại ca Ngải Nặc Đức đi, đó không phải chỗ loại như mày có thể ở! Không được đến lầu hai nhà ăn nữa, mày phải kính trọng đại ca Ngải Nặc Đức, anh ấy không phải là người mà cái loại con sâu cái kiến như mày có thể xưng anh em!” Polison trông đầy phẫn nộ chính trực, như thể Tang La đã xúc phạm Ngải Nặc Đức.

Có không ít người trong đám đàn em dưới quyền Ngải Nặc Đức hết lòng tôn thờ anh, hiển nhiên Polison là một trong những fan cuồng đó. Anh ta vừa bị Phí La khích vài câu là đã sinh lòng thù địch với Tang La rồi.

Tang La vốn nghĩ là Polison nhắm vào mình vì sợ khó giữ được vị trí cấp trưởng của mình, hóa ra lại là tranh giành tình cảm. Sự bất ngờ qua đi, trong lòng cô lại thấy khó chịu, cảm giác như vợ cả bị vợ bé khiêu khích. Nhưng so với Polison thì Tang La lại càng khó chịu với Ngải Nặc Đức hơn, cô không hề khách khí đổ mọi tội lỗi lên đầu Ngải Nặc Đức. Cô đã được chiều hư rồi, không thể chịu được một chút ấm ức nào trên phương diện này.

Khoa Chỉ huy Quân sự là khoa chú trọng đầu óc, là khoa có yêu cầu cao nhất về các môn văn hóa trong Học viện Quân sự, cũng có ít học viên nhất, nên các phòng học đặc thù chỉ cần có một hai tòa nhà học là đã đủ. Vì vậy, các lớp trên và lớp dưới cũng thường xuyên gặp nhau.

Khi Ngải Nặc Đức và các bạn cùng lớp đi vào trong lớp mô phỏng chiến tranh thì tình cờ gặp Tang La trên đường. Anh vừa nhìn thấy cô hai mắt đã sáng lên mà chính mình còn không nhận ra, trong mắt như có ánh sao rơi vào.

Nhưng Tang La chỉ để cho anh một gương mặt lạnh lùng và một cái liếc mắt, hoàn toàn không hề có sự nhiệt tình như lúc ăn sáng.

Ngải Nặc Đức sửng sốt, nhìn bóng lưng Tang La, lông mày anh hơi nhăn lại.

Anh muốn hỏi Tang La buổi trưa có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc trưa cô lại không lên lầu ăn cơm, cũng không ngồi cùng bàn với mấy người cùng khóa mà chỉ ngồi với mấy sinh viên năm hai.

Ngải Nặc Đức đứng trên tầng hai nhìn xuống, anh muốn gọi cô lên đây nhưng thấy cô lạnh lùng nhìn mình, cái tay dưới bàn ăn còn lặng lẽ làm ra một động tác với anh.

Ngải Nặc Đức nhìn kỹ thì thấy động tác tay của cô là… dựng, ngón, giữa!

Trên thế giới này có ai là người hiểu chuyện mà không biết cái động tác tay này có ý gì? Nhưng từ trước đến nay, trong cuộc đời Ngải Nặc Đức, đây mới là lần đầu tiên có người dựng ngón giữa với anh. Anh kinh ngạc vô cùng, không dám tin nhìn Tang La. Cô, cô ấy, sao cô ấy lại to gan đến thế, dám…

Rốt cuộc bạn cùng nhà vô liêm sỉ vô lại này bất mãn chuyện gì với anh? Rõ ràng lúc sáng cô còn bình thường, đến giờ mới hết một buổi sáng thôi… Anh mím chặt môi nhìn Thu Mạn: “Sáng nay trong lớp Tang La gặp phải chuyện gì à?”

Thu Mạn liếc nhìn Phí La, sau đó nhìn Ngải Nặc Đức, lắc đầu rụt rè: “Tôi không tiện gần gũi với cô ấy quá nên cũng không rõ lắm.”

Phí La nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Cô ta có thực lực như vậy thì có ai làm gì được cô ta?”

Nói như vậy hình như cũng rất có lý, nhưng rõ ràng cảm tình của Tang La với anh đã rớt xuống đến âm độ rồi, sáng nay anh bắt cô cởϊ qυầи cô còn không tức, sao giờ lại như thế này.

Tang La không muốn nói chuyện với Ngải Nặc Đức, dù sao anh cũng sẽ biết chuyện sớm thôi.

Quả nhiên, buổi chiều hôm đó chuyện sinh viên năm nhất cô lập Tang La đã lan truyền đến các khóa trên. Hơn nữa còn lan truyền cả chuyện Polison chặn Tang La trong nhà vệ sinh, ép cô cởϊ qυầи, sỉ nhục em họa mi của cô.

Chuyện bị cô lập tạm thời bỏ qua, nhưng chuyện sau đó thì lại quá quá đáng. Dù mọi người cũng cảm thấy với thực lực của Tang La thì cô sẽ không bị chặn lại bắt nạt trong nhà vệ sinh, nhưng khi nghĩ đến gia thế của cô rồi nghĩ tới gia thế nhà Polison thì chuyện đó cũng có thể xảy ra. Dù sao họ cũng có vô số phương pháp để chèn ép Tang La, bắt cô phải thỏa hiệp.

Mọi đôi mắt đều liếc nhìn về phía Ngải Nặc Đức, muốn nhìn xem anh có phản ứng thế nào, hoặc là nói liệu đây có phải việc anh sai khiến hay không.

Tuy nhiên, Ngải Nặc Đức vẫn ngồi trên ghế, ngón tay gõ bàn phím đâu ra đấy, không để lộ một chút cảm xúc nào, trông vẫn rất rất bình tĩnh, sâu sắc, đầy chiến lược.

Sau khi tan học, Ngải Nặc Đức quay trở lại ký túc xá, cho người gọi Polison đến.

Đám Phí La cũng đi cùng anh ta, không hiểu vì sao họ cảm thấy pheromone của mình rất rối loạn và nôn nóng, thậm chí còn hơi bất an.



Nghe tin Ngải Nặc Đức đang tìm mình, Polison lập tức vui vẻ ném bát đũa xuống, chạy đến gặp anh. Khi anh ta đến, Ngải Nặc Đức đang ngồi trên ghế sô pha tiếp tục viết kế hoạch triển khai chiến lược. Polison gọi anh cũng không phản ứng lại, sau một hồi lâu anh mới như đã làm xong, đóng máy tính lại, để sang một bên rồi đứng dậy, nhìn Polison.

“Tôi nghe nói cậu chặn Tang La trong nhà vệ sinh rồi làm gì đó với người ta?” Anh bình tĩnh hỏi.

Tất nhiên Polison biết lời đồn đã bị lan truyền thành cái dạng gì, nhưng anh ta không quan tâm, dù sao cũng không phải là anh ta mất mặt. Nhưng anh ta không ngờ Ngải Nặc Đức lại hỏi tới, trong lúc nhất thời không biết mình có nên giải thích rõ ràng hay không, hay là công nhận những lời đồn không đúng sự thật kia.

Kết quả anh ta còn chưa biết nên trả lời như thế nào thì cả cơ thể như một ngọn núi nhỏ đã bị đá văng ra ngoài, đụng bay vào bàn.

Đám Phí La giật nảy mình. Đã lâu lắm rồi Ngải Nặc Đức không động thủ đánh người. Là người có xuất thân như thế từ trước đến nay dù ở phương diện nào Ngải Nặc Đức cũng luôn đứng đầu, trong đôi mắt sùng bái của những người trẻ tuổi thì anh chính là một người hoàn hảo không gì không làm được. Trước kia anh cũng hay đánh nhau gây sự, thấy ai ngứa mắt anh sẽ không khách khí. Dưới chân thiên tử anh chính là thái tử gia có danh có thực.

Nhưng càng lớn tuổi anh càng ít bộc lộ cảm xúc, ngày càng biết kiềm chế hơn, người khác khó mà biết được anh đang vui hay đang tức giận, loại hành vi đánh người thể hiện rõ là anh đang cực kỳ không vui thì đã nhiều năm qua anh không còn làm nữa.

Ngải Nặc Đức cũng không biết mình bị làm sao, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc tên này dám làm cho Tang La hiểu lầm anh, dám bắt cô cho anh ta nhìn chim nhỏ thì anh lại vô cùng phẫn nộ.

Anh vừa đánh người vừa nghĩ thầm, cái đồ không biết xấu hổ, dám cởϊ qυầи người ta ra xem chim nhỏ, mình không có hay sao mà lại đi nhìn của người ta, đồ biếи ŧɦái! Đáng chết!

Tang La không biết Ngải Nặc Đức đang làm gì, sau khi ca học chiều kết thúc cô liền đi ăn cơm tối, ăn xong cơm tối cũng không muốn về ký túc xá, chỉ đến phòng thay quần áo tắm rửa thay bộ đồ thể thao. Các lớp học buổi tối thường là để rèn luyện thể chất.

Sau ca học tối, khi Tang La trở về thì ký túc xá đã trở lại cảnh sạch sẽ và ngăn nắp như ban đầu.

Ngải Nặc Đức ở trong phòng khách, nhìn thấy cô thì đứng dậy, Tang La không nghe anh nói chuyện, đi thẳng lên lầu, chưa được một lát đã đi xuống, cầm theo một cái gối và một cái chăn.

“Cô đi đâu vậy? Không có ký túc xá nào khác cho cô đâu.” Ngải Nặc Đức cau mày nói.

“Thật sao? Cấp trưởng năm nhất đồng ý bố thí cho tôi một gian đấy.” Tang La mỉa mai nói.

“Miệng nó chỉ biết phun phân thôi, cô không cần để ý nó làm gì.” Ngải Nặc Đức hơi siết chặt ngón tay.

“Hừ.” Tang La không dễ dỗ vậy đâu: “Thôi quên đi, tôi hiểu rồi, bạn cùng nhà quá cao quý, dân đen như tôi không với nổi, tạm biệt.”

“Không có phòng ký túc xá khác đâu!” Ngải Nặc Đức đột nhiên trở nên nghiêm túc, pheromone như biến thành sợi dây thừng tràn về phía Tang La, cuốn lấy cô.

“Tôi có thể ngủ trong lều!” Tang La đột nhiên bị pheromone tấn công, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã xuống. Trong lòng cô tức giận nghĩ thầm, tên này còn dám hung dữ với cô à! Anh còn chưa tỏ tình được đâu đấy!

Bất chấp sự ngăn cản của Ngải Nặc Đức, Tang La đã dựng một cái lều bên ngoài ký túc xá.

Ngải Nặc Đức chỉ có thể ủ rũ đứng trên ban công phòng ngủ nhìn cái lều Tang La hì hục dựng lên, trong lòng chỉ muốn đánh Polison thêm một trận nữa.

Thôi bỏ đi, có giường không ngủ, nhất định cứ muốn ngủ lều vải, cô muốn tự tìm khổ ăn thì mắc mớ gì tới anh? Nói chuyện tử tế với cô cô cũng không hài lòng. Hai người đều là A, tại sao lại muốn anh phải ăn nói khép nép dỗ dành cô chứ? Ngải Nặc Đức tức giận nghĩ thầm, sau đó liền quay đầu đi vào trong, đóng cửa ban công cái “rầm”.

Không biết anh đã lăn lộn trên giường bao lâu, ngoài trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, cơn mưa mùa hạ nói đến là đến ngay được.

Ngải Nặc Đức sửng sốt, ngồi bật dậy khỏi giường. Mưa rồi... Nhó con kia cũng nên quay về rồi chứ?

Nhưng anh đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì dưới lầu, bước ra ngoài ban công nhìn thử thì thấy lều của Tang La vẫn ở đó, nền đất ẩm ướt, những vũng nước nhỏ đã đầy nước rồi, Tang La không hề có động tĩnh gì.

Tang La mới vừa ngủ được một lát thì tỉnh ngủ vì người bị ướt, lúc này cô mới nhận ra là trời đang mưa.

Quần áo trên người bị ướt, tóc cũng ướt. Cô phiền muộn vô cùng. Điên thật! Tám trăm năm mới đi ngủ lều vải một lần, thế mà lại mưa to. Cô về chật vật thế này chẳng phải quá mất mặt à?

Đang suy nghĩ đến đó thì có một bóng người phản chiếu bên ngoài lên lều, Ngải Nặc Đức cầm theo một cái dù đi tới đây.

Tang La kéo lều xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn anh.

Ngải Nặc Đức có cảm giác như đang nhìn thấy một con mèo bị ướt trong thùng các-tông bên đường vào một ngày mưa, chỉ muốn nhặt nó mang về, cho nó vào ổ chăn ấm áp, thế là trong lòng lại mềm hẳn đi.

Ngải Nặc Đức đưa Tang La ướt sũng trở về ký túc xá, Tang La được chiều chuộng cực kỳ đắc ý, vui vẻ đi vào phòng tắm của Ngải Nặc Đức tắm nước nóng, tắm một hồi lại nhớ ra chăn gối của mình trong lều đã ướt hết rồi.

Cô chớp mắt, trên mặt nở một nụ cười.

Ngải Nặc Đức vừa mới trải cho Tang La một bộ chăn gối mới, khi về phòng lại thấy trên giường nhô ra một cục nho nhỏ.

Anh sửng sốt, nhìn thấy đầu Tang La thò ra ngoài, giọng điệu lại “hết sức Alpha” như lúc hai người hòa hảo: “Bạn cùng nhà này, chăn gối của tôi ướt hết rồi, tối nay anh chịu đựng chen chúc một giường với tôi một hôm nhé?”

Ngải Nặc Đức ngập ngừng, muốn nói là có dư chăn gối, nhưng cổ họng anh khô khốc, không thể phát ra âm thanh nào.

Sự im lặng của anh coi như là ngầm đồng ý, vậy là Tang La liền vươn tay ra vỗ vào vị trí bên cạnh: “Muộn rồi, mau ngủ đi.”

Không biết vì sao mà Ngải Nặc Đức lại không nói với Tang La chuyện bên kia đã có chăn gối rồi. Anh đi tới, chui vào trong chăn, bên trong có nhiệt độ của một người khác, chăn vừa mở ra thì mùi hương pheromone của cô liền nhẹ nhàng trào ra, phả đầy vào mặt anh, khiến anh không thể kiểm soát được nhịp thở của mình.
Chương trước Chương tiếp