Sau Khi Phụ Hoàng Thức Tỉnh
Chương 1
Ta là công chúa được sủng ái nhất.
Cho đến khi phụ hoàng tìm được vị công chúa thất lạc trong dân gian, ta mới thức tỉnh.
Hóa ra, ta chính là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.
Nữ chính là công chúa Chiêu Dương được tìm thấy từ dân gian.
Phụ hoàng và mẫu hậu áy náy với nàng, càng thêm cưng chiều.
Ta ghen ghét Chiêu Dương, khắp nơi đối đầu với nàng.
Cuối cùng, ta trở thành công chúa bị ghẻ lạnh nhất.
Phụ hoàng và mẫu hậu đều thất vọng về ta, gả ta cho ngoại tộc hòa thân.
Khi ngoại tộc nổi loạn, ta không chỉ c h ế t thảm, mà t.h.i t.h.ể còn bị treo trên tường thành phơi nắng ba ngày.
Để được sống tốt, ta quyết định không tranh giành bất cứ thứ gì với Chiêu Dương nữa.
Ta còn muốn gả mình đi sớm một chút.
2.
Trong vườn thượng uyển, ta tình cờ gặp Chiêu Dương.
Nàng cười rạng rỡ: "Hoàng tỷ, mẫu hậu ban thưởng cho muội một chiếc trâm cài tóc, đẹp không?"
Đẹp.
Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ ghen tị. Nhưng bây giờ ta đã thức tỉnh, ngoại trừ một chút chua xót, nội tâm ta rất bình tĩnh.
Chiêu Dương đưa trâm cài tóc đến trước mặt ta.
Ta nghi hoặc không nhận lấy, nàng liền nhét vào tay ta.
Đột nhiên, nàng lộ ra vẻ mặt đau buồn, trâm cài tóc rơi xuống đất, vỡ tan.
Mẫu hậu bước nhanh tới, không hỏi han mà lớn tiếng quở trách ta:
"Chiêu Nhân, con đang làm gì vậy? Chiếc trâm cài tóc hoa sen bằng san hô đỏ này là do bổn cung đặc biệt sai Ti Trân phòng làm cho Chiêu Dương, con dám làm vỡ nó sao?"
Đây là mẫu hậu trước đây yêu thương ta nhất, chưa bao giờ trách mắng ta.
Chút chua xót trong lòng ta dường như lại càng lớn hơn.
À đúng rồi, Chiêu Dương mới là con gái ruột của mẫu hậu.
Còn ta, chỉ là con của một cung nữ.
Bà ấy vì phụ hoàng sủng hạnh một đêm mà có ta, sau khi sinh ta ra thì qua đời.
Ta từ nhỏ đã được mẫu hậu nuôi nấng, mẫu hậu coi ta như con ruột.
Nhưng mà, bây giờ con ruột của mẫu hậu đã trở về, ta cũng nên nhận thức rõ vị trí của mình.
Hơn nữa, còn có bài học từ cuốn tiểu thuyết kia.
"Bổn cung nói, con có nghe thấy không?" Biểu cảm của mẫu hậu nghiêm khắc mà ta chưa từng thấy.
"Con nghe thấy rồi, là con sai." Trong lòng ta tràn đầy sợ hãi, còn có chút bi thương.
Chiêu Dương nhẹ nhàng lên tiếng: "Mẫu hậu, Chiêu Nhân hoàng tỷ không phải cố ý."
"Trâm cài tóc mà mẫu hậu ban thưởng cho con rất đẹp, hoàng tỷ muốn xem thử. Khi con đưa cho hoàng tỷ thì không cầm chắc nên mới làm rơi, là lỗi của con."
Nói xong, nàng liền che mặt khẽ nức nở, dáng vẻ đáng thương.
Mẫu hậu vội vàng dỗ dành nàng: "Không phải lỗi của con, mẫu hậu sẽ lệnh cho Ti Trân phòng làm một chiếc trâm cài tóc đẹp hơn cho con."
"Cảm ơn mẫu hậu, mẫu hậu đối với con thật tốt."
Trong mắt Chiêu Dương ngấn lệ, nhưng lại khẽ nhếch mép cười với ta.
Ta tự lừa gạt bản thân, liên tục nhắc nhở trong lòng:
Chiêu Dương không phải cố ý nhắm vào ta. Vì muốn sống sót, đừng chọc giận Chiêu Dương.
Không chọc nổi, chẳng lẽ ta còn không trốn được sao?
Mẫu hậu nói với Chiêu Dương: "Con là miếng thịt rơi ra từ trên người mẫu hậu, lưu lạc dân gian chịu khổ nhiều năm như vậy, mẫu hậu đau lòng lắm, chỉ muốn đối xử với con tốt hơn, tốt hơn nữa."
Tim ta như bị ai bóp nghẹn, đau đớn.
Nhưng mà, ta không thể so sánh với Chiêu Dương, càng không có tư cách so sánh với nàng.
3.
Trong tiểu thuyết, ta lên tiếng biện hộ cho bản thân, mẫu hậu không chỉ phạt ta cấm túc sao chép kinh thư, mà còn tát ta một cái trước mặt mọi người.
Lần này, ta nhận thua, không biện minh, càng không cãi lại.
Mẫu hậu phạt ta cấm túc nửa tháng.
Nhưng năm ngày sau là tiệc Quỳnh Lâm.
Trong tiểu thuyết, ta lén trốn ra ngoài, vừa gặp tân khoa thám hoa đã si mê.
Tân khoa thám hoa chính là nam chính.
Vì một nam nhân, ta càng thêm ngang ngược, làm trời làm đất.
Còn vì trong thời gian bị cấm túc mà ra ngoài, ta lại bị mẫu hậu phạt.
Lúc này, nghĩ đến những chuyện trong tiểu thuyết, ta không khỏi sờ lên má.
Không bị đánh, nhưng vẫn đau.
Điều khiến ta khó hiểu hơn là, tại sao ta lại thay lòng đổi dạ?
Người ta thích, không phải là Trình Tử Nghiêu, người từ nhỏ đã lớn lên cùng ta sao?
Chẳng phải hắn đi tòng quân rồi sao?
Sao trong tiểu thuyết lại không hề xuất hiện?
Cho đến khi phụ hoàng tìm được vị công chúa thất lạc trong dân gian, ta mới thức tỉnh.
Hóa ra, ta chính là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.
Nữ chính là công chúa Chiêu Dương được tìm thấy từ dân gian.
Phụ hoàng và mẫu hậu áy náy với nàng, càng thêm cưng chiều.
Ta ghen ghét Chiêu Dương, khắp nơi đối đầu với nàng.
Cuối cùng, ta trở thành công chúa bị ghẻ lạnh nhất.
Phụ hoàng và mẫu hậu đều thất vọng về ta, gả ta cho ngoại tộc hòa thân.
Khi ngoại tộc nổi loạn, ta không chỉ c h ế t thảm, mà t.h.i t.h.ể còn bị treo trên tường thành phơi nắng ba ngày.
Để được sống tốt, ta quyết định không tranh giành bất cứ thứ gì với Chiêu Dương nữa.
Ta còn muốn gả mình đi sớm một chút.
2.
Trong vườn thượng uyển, ta tình cờ gặp Chiêu Dương.
Nàng cười rạng rỡ: "Hoàng tỷ, mẫu hậu ban thưởng cho muội một chiếc trâm cài tóc, đẹp không?"
Đẹp.
Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ ghen tị. Nhưng bây giờ ta đã thức tỉnh, ngoại trừ một chút chua xót, nội tâm ta rất bình tĩnh.
Chiêu Dương đưa trâm cài tóc đến trước mặt ta.
Ta nghi hoặc không nhận lấy, nàng liền nhét vào tay ta.
Đột nhiên, nàng lộ ra vẻ mặt đau buồn, trâm cài tóc rơi xuống đất, vỡ tan.
Mẫu hậu bước nhanh tới, không hỏi han mà lớn tiếng quở trách ta:
"Chiêu Nhân, con đang làm gì vậy? Chiếc trâm cài tóc hoa sen bằng san hô đỏ này là do bổn cung đặc biệt sai Ti Trân phòng làm cho Chiêu Dương, con dám làm vỡ nó sao?"
Đây là mẫu hậu trước đây yêu thương ta nhất, chưa bao giờ trách mắng ta.
Chút chua xót trong lòng ta dường như lại càng lớn hơn.
À đúng rồi, Chiêu Dương mới là con gái ruột của mẫu hậu.
Còn ta, chỉ là con của một cung nữ.
Bà ấy vì phụ hoàng sủng hạnh một đêm mà có ta, sau khi sinh ta ra thì qua đời.
Ta từ nhỏ đã được mẫu hậu nuôi nấng, mẫu hậu coi ta như con ruột.
Nhưng mà, bây giờ con ruột của mẫu hậu đã trở về, ta cũng nên nhận thức rõ vị trí của mình.
Hơn nữa, còn có bài học từ cuốn tiểu thuyết kia.
"Bổn cung nói, con có nghe thấy không?" Biểu cảm của mẫu hậu nghiêm khắc mà ta chưa từng thấy.
"Con nghe thấy rồi, là con sai." Trong lòng ta tràn đầy sợ hãi, còn có chút bi thương.
Chiêu Dương nhẹ nhàng lên tiếng: "Mẫu hậu, Chiêu Nhân hoàng tỷ không phải cố ý."
"Trâm cài tóc mà mẫu hậu ban thưởng cho con rất đẹp, hoàng tỷ muốn xem thử. Khi con đưa cho hoàng tỷ thì không cầm chắc nên mới làm rơi, là lỗi của con."
Nói xong, nàng liền che mặt khẽ nức nở, dáng vẻ đáng thương.
Mẫu hậu vội vàng dỗ dành nàng: "Không phải lỗi của con, mẫu hậu sẽ lệnh cho Ti Trân phòng làm một chiếc trâm cài tóc đẹp hơn cho con."
"Cảm ơn mẫu hậu, mẫu hậu đối với con thật tốt."
Trong mắt Chiêu Dương ngấn lệ, nhưng lại khẽ nhếch mép cười với ta.
Ta tự lừa gạt bản thân, liên tục nhắc nhở trong lòng:
Chiêu Dương không phải cố ý nhắm vào ta. Vì muốn sống sót, đừng chọc giận Chiêu Dương.
Không chọc nổi, chẳng lẽ ta còn không trốn được sao?
Mẫu hậu nói với Chiêu Dương: "Con là miếng thịt rơi ra từ trên người mẫu hậu, lưu lạc dân gian chịu khổ nhiều năm như vậy, mẫu hậu đau lòng lắm, chỉ muốn đối xử với con tốt hơn, tốt hơn nữa."
Tim ta như bị ai bóp nghẹn, đau đớn.
Nhưng mà, ta không thể so sánh với Chiêu Dương, càng không có tư cách so sánh với nàng.
3.
Trong tiểu thuyết, ta lên tiếng biện hộ cho bản thân, mẫu hậu không chỉ phạt ta cấm túc sao chép kinh thư, mà còn tát ta một cái trước mặt mọi người.
Lần này, ta nhận thua, không biện minh, càng không cãi lại.
Mẫu hậu phạt ta cấm túc nửa tháng.
Nhưng năm ngày sau là tiệc Quỳnh Lâm.
Trong tiểu thuyết, ta lén trốn ra ngoài, vừa gặp tân khoa thám hoa đã si mê.
Tân khoa thám hoa chính là nam chính.
Vì một nam nhân, ta càng thêm ngang ngược, làm trời làm đất.
Còn vì trong thời gian bị cấm túc mà ra ngoài, ta lại bị mẫu hậu phạt.
Lúc này, nghĩ đến những chuyện trong tiểu thuyết, ta không khỏi sờ lên má.
Không bị đánh, nhưng vẫn đau.
Điều khiến ta khó hiểu hơn là, tại sao ta lại thay lòng đổi dạ?
Người ta thích, không phải là Trình Tử Nghiêu, người từ nhỏ đã lớn lên cùng ta sao?
Chẳng phải hắn đi tòng quân rồi sao?
Sao trong tiểu thuyết lại không hề xuất hiện?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương