Sau Khi Phụ Hoàng Thức Tỉnh
Chương 3
Chiêu Dương sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra hiểu chuyện: "Con không có bất mãn. Có thể phụng dưỡng phụ hoàng mẫu hậu, để con được làm tròn chữ hiếu, con đã vô cùng mãn nguyện rồi."
Mẫu hậu xúc động ôm lấy Chiêu Dương: "Con của ta, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện."
Phụ hoàng khẽ quát, giọng nói không vui gần như sắp tràn ra ngoài: "Từ nhỏ Chiêu Nhân đã ngoan ngoãn hiếu thuận, hoàng hậu có nhìn thấy không?"
Mẫu hậu sững sờ, còn muốn biện minh: "Chiêu Nhân và Chiêu Dương dù sao cũng khác nhau."
Đúng vậy, Chiêu Dương mới là con gái ruột của mẫu hậu, còn ta chỉ là con của một cung nữ.
Phụ hoàng vẫn gật đầu: "Tuy đều là nữ nhi của trẫm, nhưng Chiêu Nhân là do hoàng hậu một tay nuôi nấng, hoàng hậu hẳn là hiểu Chiêu Nhân hơn. Chiêu Dương mới hồi cung được vài ngày, cần phải tiếp xúc thêm mới có thể hiểu rõ hơn."
Sắc mặt mẫu hậu cứng đờ, chưa kịp nói tiếp, phụ hoàng đã dặn dò Lý công công:
"Soạn chỉ, Chiêu Nhân đoan trang hiền thục, cần mẫn nhu mì, giỏi việc nhà, đức hạnh vẹn toàn, trẫm rất an ủi, phong làm Trưởng công chúa hộ quốc."
Ta cũng không ngờ, phụ hoàng lại dễ dàng ban phong hiệu cho ta như vậy.
Niềm vui bất ngờ ập đến, ta ngơ ngác quỳ xuống tạ ơn.
Mẫu hậu sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn ta vô cùng phức tạp.
Nhưng mà trước khi Chiêu Dương được tìm thấy, mẫu hậu còn nói ta là người giống bà nhất trong số các công chúa, ngay cả đường nét và lông mày cũng giống.
Đó cũng là lý do lúc đầu bà ôm ta về nuôi.
Mà giờ phút này ánh mắt bà nhìn ta, lại trở nên xa cách và lạnh nhạt.
Trong tiểu thuyết có nhắc đến, mẫu hậu vẫn luôn đau lòng cho đứa con gái ruột của mình, cho rằng ta chiếm đoạt mọi thứ vốn thuộc về Chiêu Dương.
Thật ra, ta có thể hiểu được mẫu hậu.
Lúc này, ta cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc, không vui cũng không buồn.
Còn Chiêu Dương, đứa con gái ngoan của mẫu hậu, miệng thì nói lời chúc mừng ta, nhưng đáy mắt lại toát ra sự ghen tị và ác ý.
Chỉ trong một ngày, ta đã trải qua đủ hỉ nộ ái ố.
Mẫu hậu quả nhiên là hoàng hậu, mặc dù không hài lòng về việc ta được phong làm Trưởng công chúa, nhưng vẫn tổ chức tiệc tối ở điện Bảo Hòa để chúc mừng ta.
Trong bữa tiệc, Chiêu Dương nâng chén chúc mừng ta.
Chiêu Hoa muội muội cười ngây thơ hồn nhiên:
"Chiêu Dương hoàng tỷ thật là rộng lượng, ngay cả phong hiệu cũng nhường cho Chiêu Nhân hoàng tỷ."
Trong nháy mắt, nụ cười của các vị hoàng huynh hoàng tỷ khác đều cứng đờ, dường như muốn tránh xa chủ đề này.
Nếu không biết nội dung trong tiểu thuyết, ta cũng sẽ chỉ coi Chiêu Hoa là còn nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng trong tiểu thuyết lại viết rõ ràng, mẫu phi của Chiêu Hoa cũng là cung nữ, từ nhỏ nàng ta đã ghen tị với việc ta được mẫu hậu nuôi nấng, được phụ hoàng yêu thương. Sau khi Chiêu Dương vào cung, Chiêu Hoa liền bám lấy nàng ta, bề ngoài ngây thơ, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm tính kế người khác.
Chiêu Dương phì cười, dịu dàng như cơn gió thoảng mưa bay ở Giang Nam.
"Chiêu Hoa muội muội thích nói đùa, Chiêu Nhân hoàng tỷ đoan trang hiền thục, đây là điều mà tỷ ấy xứng đáng có được." Nàng ta cười vô cùng hiền lành.
Ta cũng cong môi cười, trịnh trọng nói: "Được phụ hoàng yêu thương, Chiêu Nhân thụ sủng nhược kinh. Chỉ có học tập sự anh minh sáng suốt của phụ hoàng, sự đoan trang hiền thục của mẫu hậu, mới không phụ lòng kỳ vọng của hai người."
Lời vừa dứt, mấy vị hoàng huynh đã thượng triều tham chính đầu tiên tỏ vẻ đồng ý, khen ngợi ta hiểu chuyện hiểu lý hiểu tình.
Người trong cung, thường hay thấy gió chiều nào thì theo chiều đó.
Mấy vị hoàng huynh này của ta, càng là người xuất sắc trong việc đấy.
Ai có lợi cho bọn họ nhất, người đó chính là hoàng muội tốt của bọn họ.
Mẫu hậu xúc động ôm lấy Chiêu Dương: "Con của ta, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện."
Phụ hoàng khẽ quát, giọng nói không vui gần như sắp tràn ra ngoài: "Từ nhỏ Chiêu Nhân đã ngoan ngoãn hiếu thuận, hoàng hậu có nhìn thấy không?"
Mẫu hậu sững sờ, còn muốn biện minh: "Chiêu Nhân và Chiêu Dương dù sao cũng khác nhau."
Đúng vậy, Chiêu Dương mới là con gái ruột của mẫu hậu, còn ta chỉ là con của một cung nữ.
Phụ hoàng vẫn gật đầu: "Tuy đều là nữ nhi của trẫm, nhưng Chiêu Nhân là do hoàng hậu một tay nuôi nấng, hoàng hậu hẳn là hiểu Chiêu Nhân hơn. Chiêu Dương mới hồi cung được vài ngày, cần phải tiếp xúc thêm mới có thể hiểu rõ hơn."
Sắc mặt mẫu hậu cứng đờ, chưa kịp nói tiếp, phụ hoàng đã dặn dò Lý công công:
"Soạn chỉ, Chiêu Nhân đoan trang hiền thục, cần mẫn nhu mì, giỏi việc nhà, đức hạnh vẹn toàn, trẫm rất an ủi, phong làm Trưởng công chúa hộ quốc."
Ta cũng không ngờ, phụ hoàng lại dễ dàng ban phong hiệu cho ta như vậy.
Niềm vui bất ngờ ập đến, ta ngơ ngác quỳ xuống tạ ơn.
Mẫu hậu sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn ta vô cùng phức tạp.
Nhưng mà trước khi Chiêu Dương được tìm thấy, mẫu hậu còn nói ta là người giống bà nhất trong số các công chúa, ngay cả đường nét và lông mày cũng giống.
Đó cũng là lý do lúc đầu bà ôm ta về nuôi.
Mà giờ phút này ánh mắt bà nhìn ta, lại trở nên xa cách và lạnh nhạt.
Trong tiểu thuyết có nhắc đến, mẫu hậu vẫn luôn đau lòng cho đứa con gái ruột của mình, cho rằng ta chiếm đoạt mọi thứ vốn thuộc về Chiêu Dương.
Thật ra, ta có thể hiểu được mẫu hậu.
Lúc này, ta cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc, không vui cũng không buồn.
Còn Chiêu Dương, đứa con gái ngoan của mẫu hậu, miệng thì nói lời chúc mừng ta, nhưng đáy mắt lại toát ra sự ghen tị và ác ý.
Chỉ trong một ngày, ta đã trải qua đủ hỉ nộ ái ố.
Mẫu hậu quả nhiên là hoàng hậu, mặc dù không hài lòng về việc ta được phong làm Trưởng công chúa, nhưng vẫn tổ chức tiệc tối ở điện Bảo Hòa để chúc mừng ta.
Trong bữa tiệc, Chiêu Dương nâng chén chúc mừng ta.
Chiêu Hoa muội muội cười ngây thơ hồn nhiên:
"Chiêu Dương hoàng tỷ thật là rộng lượng, ngay cả phong hiệu cũng nhường cho Chiêu Nhân hoàng tỷ."
Trong nháy mắt, nụ cười của các vị hoàng huynh hoàng tỷ khác đều cứng đờ, dường như muốn tránh xa chủ đề này.
Nếu không biết nội dung trong tiểu thuyết, ta cũng sẽ chỉ coi Chiêu Hoa là còn nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng trong tiểu thuyết lại viết rõ ràng, mẫu phi của Chiêu Hoa cũng là cung nữ, từ nhỏ nàng ta đã ghen tị với việc ta được mẫu hậu nuôi nấng, được phụ hoàng yêu thương. Sau khi Chiêu Dương vào cung, Chiêu Hoa liền bám lấy nàng ta, bề ngoài ngây thơ, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm tính kế người khác.
Chiêu Dương phì cười, dịu dàng như cơn gió thoảng mưa bay ở Giang Nam.
"Chiêu Hoa muội muội thích nói đùa, Chiêu Nhân hoàng tỷ đoan trang hiền thục, đây là điều mà tỷ ấy xứng đáng có được." Nàng ta cười vô cùng hiền lành.
Ta cũng cong môi cười, trịnh trọng nói: "Được phụ hoàng yêu thương, Chiêu Nhân thụ sủng nhược kinh. Chỉ có học tập sự anh minh sáng suốt của phụ hoàng, sự đoan trang hiền thục của mẫu hậu, mới không phụ lòng kỳ vọng của hai người."
Lời vừa dứt, mấy vị hoàng huynh đã thượng triều tham chính đầu tiên tỏ vẻ đồng ý, khen ngợi ta hiểu chuyện hiểu lý hiểu tình.
Người trong cung, thường hay thấy gió chiều nào thì theo chiều đó.
Mấy vị hoàng huynh này của ta, càng là người xuất sắc trong việc đấy.
Ai có lợi cho bọn họ nhất, người đó chính là hoàng muội tốt của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương