Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 50: Sơn trang Nhật Lạc



“Là tiếng nước đúng không? Cậu đừng dọa tớ!” Hạ Vãn Vãn la lên.

Dòng suối chảy róc rách bên cạnh họ, bên trong có một ít mảnh sứ nhỏ trôi qua. Cố Diệp dùng lá cây để vớt lên một mảnh. Mảnh sứ có kích thước cỡ một bàn tay, mặt trong màu trắng, mặt ngoài được tô hoa văn màu sắc rực rỡ, trông khá giống với hình dáng kimono.

Trên mảnh vỡ có một nửa xác con giòi bọ.

Đây hẳn là một bình hoa hoặc vật trang trí.

“Rầm rầm rầm!”

Có tiếng vang lớn từ phía thượng nguồn, cứ như thứ gì đó rất lớn rơi xuống dòng nước. Mạnh Lan vừa định duỗi cổ ngẩng đầu nhìn về phía trước, Giang Sách Lãng đã giữ chặt cánh tay cô, kéo vào trong ngực mình!

“Ấy, thầy!”

Ngay sau đó, họ lờ mờ thấy một bức tượng trang trí hình người đột nhiên đổ ầm xuống từ trên đỉnh đầu! Thứ ấy giống hệt một bình hoa khổng lồ vỡ nát, rơi đập vào vách đá trong nước, tạo ra tiếng nổ nhức óc đinh tai!

“Ầm!”

Tượng sứ hình người tan tành trước mặt năm người bọn họ, mảnh vỡ bay tứ tán. Cố Diệp vội vàng bung ô che trước mặt Hạ Vãn Vãn, còn chính anh ấy bị mảnh nhỏ xước ngay mặt, máu tươi chảy ra từ vết thương!

Mảnh vỡ cắt qua ô giấy.

“A! Anh không sao chứ!” Hạ Vãn Vãn hoảng sợ: “Anh chảy máu rồi!”

“Không sao.” Cố Diệp là một người cảnh sát tuyến đầu, vốn đã quen với chuyện bị thương, anh ấy sờ sờ vết máu trên mặt: “Không sao, vết thương không sâu lắm.”

Mạnh Lan giãy giụa chui ra khỏi ngực Giang Sách Lãng, liếc nhìn anh ấy: “Mấy người chúng ta không có thuốc, ở nơi rừng núi hoang vắng này chỉ đành sát trùng bằng nước bọt thôi, anh tự liếm vết thương đi.”

Cố Diệp: …

Trương Nhất Trì vẫn còn sợ hãi trong lòng: “Thứ gì rơi xuống ban nãy vậy? Một cục trắng trắng…” Cậu ta còn chưa nói hết, bỗng dưng cảm giác trên mặt mình có gì đó nhão nhão dính dính, bèn lấy ngón tay quẹt một cái, một con giòi trắng béo núc đang bò trên mặt cậu ta!

Trương Nhất Trì vội phủi tay: “A a a a cái quái gì! Sao lại có sâu?!”

Rơi theo từng miểng gốm nát là một ít giòi bọ bán sống bán chết, chúng đang thong thả bò ngọ nguậy kế bên chân bọn họ. Mạnh Lan nuốt nước miếng, cau mày nghiêng người né tránh.

Cố Diệp ngồi xuống lấy ngón tay gảy gảy: “Đây chắc hẳn rơi từ trên xác chết, như trứng ruồi bọ thôi, vô hại, không có độc, chỉ hơi tởm tởm.” Có vụ án nào mà anh ấy chưa từng gặp đâu, Cố Diệp đã sớm miễn dịch với mấy thứ này.

Vừa rồi, thứ không rõ là gì kia bị kẹt giữa khe hở dưới đá nham thạch, không trôi theo dòng nước.

Giang Sách Lãng bước qua đó.

Mảnh gốm sứ trắng đều đã vỡ thành bột, lớp ngoài tróc ra.

Bên dưới mảnh sứ là lồng sắt đen nhánh, bên trong hình như đang bọc vật nào đó lại, lồng sắt đã hoen gỉ, nhưng có thể thoáng thấy phôi đất sét qua các khe hở. Mạnh Lan nhặt một mảnh sứ sạch sẽ lên quan sát, mảnh sứ này khắc hình một đôi mắt yên tĩnh nhắm nghiền, vậy phải chăng nên gọi thứ mới rơi xuống khi nãy là [Người nhộng gốm]?

Giang Sách Lãng lấy nhánh cây chọc vào phía trong lồng sắt, bên trong hầu như toàn trứng trùng, mềm mềm thối rữa.

Mùi tanh tưởi lan ra xung quanh.

Hạ Vãn Vãn bịt mũi: “Thứ gì đây!”

“Một người.” Giang Sách Lãng nói: “Nhưng giống một khối thịt hơn.”

Mạnh Lan đưa đèn lồng cho cô ấy.

Ngọn nến soi sáng giữa ngày mưa âm u xen lẫn người nhộng.

Do hư thối quá mức nên không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng vẫn lờ mờ thấy được xương trắng lòi từ phần đầu ra.

Hạ Vãn Vãn biết bản thân không tránh được, bèn cố nén nỗi ghê tởm, nắm lấy cánh tay Mạnh Lan và bắt chính mình mở mắt để xem: “Đây, đây là người thật sao? Không thể nào, sao người lại nhỏ như vậy được, nhìn kiểu gì cũng chỉ lớn bằng phân nửa người bình thường.”

Mạnh Lan khẳng định lời của cô ấy: “Đúng là chỉ một nửa.” Cô nhìn Giang Sách Lãng và Cố Diệp: “Không có tứ chi đúng không, chỉ có nửa thân trên và đầu?”

Cố Diệp quan sát: “Đúng rồi.”

Nhưng hiện tại, anh ấy càng kinh ngạc hơn khi thấy Mạnh Lan có vẻ quen thuộc với cảnh tượng kinh dị này, cô không hề sợ hãi. Rốt cuộc em ấy đã trải qua những chuyện gì?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Sách Lãng đứng dậy: “Không tay không chân, phần thân của thi thể bị dây thép bọc lại, lớp ngoài là họa tiết hình người. Tôi đoán thứ này chắc hẳn là đồ sản xuất số lượng lớn.”

Mạnh Lan cầm ô bảo: “Người lợn (*), không đúng, đây là văn hóa Nhật Bản, chúng ta có thể gọi nó là trụ người. Dạo này em xem rất nhiều văn bản liên quan đến thần quái. Ở thời Edo, yêu quái hoành hành, con người bắt đầu tìm kiếm các loại phương pháp để trấn áp tà ác. Trong đó bao gồm trụ người, chặt hết tứ chi của một người và tra tấn đến chết, sau đó lấy làm vật trang trí giữ nhà.”

(*) Nhân trệ (người lợn): Một một hình phạt kinh hoàng trong thời phong kiến. Người bị gọi là nhân trệ sẽ không còn tay chân, không còn mắt thậm chí tai cũng mất đi, họ không thể nói chuyện do bị ép uống thuốc câm và bị bỏ vào chuồng lợn, trở thành một thứ người không ra người vật không ra vật.

Mới chỉ nghe lời miêu tả của Mạnh Lan thôi mà Hạ Vãn Vãn đã cảm thấy đau rồi, cô ấy nhấp môi từ chối: “Đừng nói nữa, dọa chết mình mất. Chúng ta sẽ không bị biến thành người nhộng giống vậy đúng không! Nếu thế thì giờ mình thà tự sát luôn còn hơn!”

“Trước mắt thì không, chúng ta phải tìm Trường Đằng Ma Mỹ đã. Dựa theo nội dung lá thư, có vẻ nhà Trường Đằng là một gia tộc lớn ở chốn này, chắc sẽ không biến chúng ta thành mấy thứ như vậy đâu.” Mạnh Lan phân tích.

Cơn mưa bất giác đã nặng hạt hơn.

Ô của Cố Diệp đã rách nên anh ấy và Hạ Vãn Vãn sử dụng chung ô.

Trời ngày càng tối, tựa như mặt trời sắp xuống núi. Bầu trời khoác lên một màu xanh vàng, cây cối đung đưa giữa gió mưa. Giang Sách Lãng vô thức ôm chặt vai Mạnh Lan, kéo cô gần hơn để tránh bị ướt mưa.

Năm người quyết định tìm sơn động để trú mưa trước, đợi hết mưa rồi bàn tính tiếp.

Cơn mưa to như trút nước bắn tung tóe, hạt mưa đập vào khiến cơ thể đau đớn.

Ô giấy chẳng căng được bao lâu, năm người đã lội bộ vô cùng gian nan rồi.

“Nhiệm vụ này đưa đạo cụ tệ quá, cứ như nó sắp hỏng tới nơi!” Trương Nhất Trì cằn nhằn: “Lưng tôi ướt hết rồi! Chúng ta mau chóng tìm nơi trú mưa thôi!”

Hạ Vãn Vãn ngửi ngửi: “Hình như em ngửi được mùi gì đó kỳ lạ.” Có thể vì thường xuyên loay hoay trong bếp nên cô ấy rất nhạy cảm với các loại mùi hương, đây không phải mùi thối của thi thể khi nãy, trái lại giống mùi lưu huỳnh hơn, thoang thoảng vị chát của kim loại.

Mũi cô ấy vẫn giật giật: “Chắc bay ra từ bên đấy! Chúng ta không qua xem thử à?”

Trương Nhất Trì nói: “Đang mưa to đó! Xem gì mà xem chứ!”

Gần đó, từng làn khói trắng lãng đãng trong khu rừng.

Giữa rừng cây thấp thoáng một tòa biệt thự gỗ, giống hệt một trạm dừng chân. Xung quanh không còn nơi khác, họ đành quyết định trú mưa trước. Trước đó, Giang Sách Lãng đã phân tích nơi này là một điểm du lịch đang sửa chữa, có sẵn tiện ích du lịch là việc bình thường, ắt hẳn sẽ không xảy ra nhiều nguy hiểm.

Giang Sách Lãng và Mạnh Lan giẫm lên bùn đất, xung phong dẫn đầu, trên guốc gỗ của họ đã dính một lớp bùn dày, mép kimono cũng ướt đẫm.

Xuyên qua cánh rừng, biệt thự gỗ xuất hiện trước mặt.

Biệt thự màu gỗ nhạt được dựng từ cây trúc, trên biển hiệu viết bốn từ to [Sơn trang Nhật Lạc]. Hai bên sườn của biển hiệu treo đèn lồng vàng vẽ họa tiết hoa anh đào hồng nhạt, đèn lồng nhấp nháy trong mưa không hề tắt. Phía sau lớp cửa sổ gỗ dán giấy thấp thoáng ánh đèn và hơi nóng tỏa ra.

Khói trắng bay lên từ phía sau biệt thự, kết hợp với mùi lưu huỳnh, ắt hẳn đây là một suối nước nóng.

Mạnh Lan dừng bước, cô cảm giác cứ như mình đang chui đầu vô lưới. Nếu đây là một nơi hoang phế thì thôi, nhưng giờ lại nhảy ra một khách sạn được xây dựng đàng hoàng giữa rừng núi hoang vắng thế này, quả thực chẳng khác gì căn nhà ăn thịt người của mụ phù thủy trong truyện cổ tích, thu hút người qua đường tiến vào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô có phần bất an.

“Đi vào không?”

Giang Sách Lãng hỏi: “Chúng ta còn cách khác sao? Hoặc dầm mưa rồi bị sốt tập thể, hoặc đối mặt với mụ phù thủy trong căn nhà này, em chọn bên nào?”

“Vào thôi!” Mạnh Lan hạ quyết tâm, ít nhất ở trên sàn nhà thì giá trị vũ lực của cô sẽ cao hơn một chút.

Nhưng cô chưa kịp đẩy cửa.

Két…

Cửa đã mở.

Một người đàn ông trẻ mặc trang phục màu xanh xám xuất hiện trước mặt năm người, trên mặt anh ta nở nụ cười ôn hòa, thấy bên ngoài đang mưa thì vội vàng mời họ vào: “Mau đến đây, trời mưa lớn quá! Trong phòng ấm áp hơn!”

Mạnh Lan nói cảm ơn, bước vô trong.

Biệt thự sở hữu cấu trúc bằng gỗ kiểu Nhật truyền thống, nơi tiếp khách cũng theo phong cách ngồi trên chiếu tatami dưới đất. Họ đứng ở cửa cởi guốc gỗ ra, rồi vội vàng tiến vào. Nhà rất sạch sẽ, phòng khách có treo một bức tranh ca sĩ Nhật Bản. Mùi cà phê phảng phất trong nhà khiến Mạnh Lan cảm thấy như đã trở về thế giới hiện thực.

Người đàn ông không cao lắm, ước chừng 1m75, nước da trắng hệt tuyết, toát lên vẻ khiêm tốn và nhã nhặn của đàn ông Đông Á, mang đến cảm giác dịu dàng tựa ngọc. Vừa rồi, Hạ Vãn Vãn còn cho rằng trong phòng sẽ có một bà lão mỏ chuột tai khỉ, nhưng giờ cô ấy thấy suy nghĩ ban nãy của mình thật sự quá xúc phạm người khác rồi!

Người đàn ông giới thiệu: “Đây là sơn trang Nhật Lạc, ban đầu thuộc về làng du lịch do đảo Nhật Lạc xây dựng, hiện tại chỉ còn mình tôi kinh doanh nơi này. Đúng rồi, tôi tên Sơn Dã Tá, là người dân sống trên đảo Nhật Lạc.” Anh ta rót trà lúa mạch cho họ: “Uống một ít đồ nóng nhé, bằng không dính mưa sẽ dễ sốt lắm.”

“Cảm ơn.” Mạnh Lan nhận ly trà, rồi đặt xuống.

Dựa vào kinh nghiệm lần trước thì không nên nuốt bừa đồ ăn trong nhiệm vụ.

Giang Sách Lãng hỏi: “Ngại quá, chúng tôi dị ứng với chất polyphenol trong trà, xin hỏi có nước ấm không?”

Sơn Dã Tá tỏ vẻ áy náy: “Thế à, xin lỗi nhé, cũng do tôi tự ý quyết định. Để tôi giúp anh rót nước ấm.”

“Cứ để chúng tôi tự làm là được.” Giang Sách Lãng cười: “Anh đã giúp đỡ chúng tôi mà, sao chúng tôi có thể tiếp tục làm phiền anh chứ.”

“Vậy được rồi.” Sơn Dã Tá chỉ chỉ vào ấm nấu nước: “Nước để trong ấm. À đúng rồi, các vị có cần thay quần áo mới không? Chỗ tôi còn một ít áo choàng tắm dài cho khách, mọi người có thể thay đấy.”

“Không cần, anh cho chúng tôi vào trong che mưa chắn gió là tốt lắm rồi.” Giang Sách Lãng nói chuyện không để lộ sơ hở nào.

Sơn Dã Tá cũng không gượng ép: “Được rồi. Các vị đừng nghĩ tôi muốn lừa tiền hay cướp bóc gì, tôi biết căn nhà trên núi này nhìn rất khả nghi, thực chất ban đầu không phải thế đâu. Trong giai đoạn đầu xây dựng khu du lịch, nơi đây vốn được quy hoạch làm khách sạn, về sau nhà đầu tư rút vốn, căn nhà được xây dựng thêm một nửa nhưng cũng bị bỏ hoang. Nhà đầu tư mới cảm thấy cảnh sắc chỗ tôi không đẹp, bèn sửa lại làng du lịch mới ở phía Tây ngọn núi.” Anh ta giải thích, lấy tờ quảng cáo sơn trang Nhật Lạc ra.

Trên áp-phích là hình ảnh núi non tĩnh lặng, sơn trang Nhật Lạc được ánh hoàng hôn gột rửa, mang đậm vẻ đẹp thanh bình.

Sơn Dã Tá giới thiệu: “Sơn trang Nhật Lạc được xây dựng cách đây hơn năm mươi năm, cũng không khác nhà cũ là bao. Tuy không dùng nhiều lắm nhưng tôi vẫn quét dọn mỗi ngày, thế nên trông cũng còn mới. Gió biển không thể thổi đến nơi này, vì vậy muối biển sẽ không ăn mòn được gạch gỗ.”

Quả thực trong phòng rất ấm áp.

Hạ Vãn Vãn uống một ngụm nước ấm, toàn thân dần dà trở nên thoải mái.

Cố Diệp hỏi: “Xin hỏi, rốt cuộc đảo Nhật Lạc là hòn đảo thế nào? Chúng tôi mới đến, xin thứ lỗi cho sự đường đột này.”

Sơn Dã Tá hỏi: “À đúng rồi, tôi còn chưa biết lý do vì sao các vị lên đảo?”

“Chúng tôi đến tìm người.” Cố Diệp đáp

“Tìm người?”

“Trường Đằng gia.”

“Thế à.” Sơn Dã Tá như đang suy tư, khuôn mặt anh ta thoáng qua vẻ tối tăm.

Chương trước Chương tiếp