Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 18: Nghĩ đến một chút sao?



Khương Ấu An vừa đến trong tiệm, La thị tiến lên nói: “Bé An, Tam thúc con lúc trước thuê thợ công họ Phùng á, nay sáng sớm nói không đi làm.”

Khương Ấu An sửng sốt, hỏi: “Chỉ nói không đi làm, mấy cái khác thì sao ạ?”

“Thẩm cũng đã hỏi qua, bọn họ không chịu nói, thẩm nghĩ là, là...”

La thị chưa nói ra tới, Khương Ấu An tự hiểu.

Hôm qua Mộ Đình Nhi gãy răng cửa, lại không dám tới cửa vương phủ làm ầm, lửa giận ngập trời không biết trút đi đâu. Khương Ấu An vỗ vỗ bàn tay La thị trấn an bà: “Kinh thành không phải địa bàn của nhà họ Mộ tác oai tác quái được, con gặp là đánh, đụng là trụng!”

Dứt lời, trong mắt cô hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

“Nương tử... bé An tới rồi à?”

Lúc này Tam thúc và Khương Dương từ ngoài cửa vào. Trên mặt anh Dương còn vương sự tức giận, “Em An, mẹ, mấy ông chủ từng hợp tác với chúng ta đều là lũ khốn cả!”

“Làm sao vậy?” Khương Ấu An hỏi.

“Hôm nay thúc và anh Dương con đi ông chủ Trần mua một số vải gấm tốt, ai biết được ông ta đổi ý, nói là sau này không bán vải cho chúng ta nữa!” Tam thúc nhíu chặt mày nói.

“Sau đó thúc đi tới phường nhuộm vải của họ Vương và họ Trương, những người đó thấy chúng ta tới liền đuổi cổ đi!”

La thị khẽ biến sắc, “Xem ra là do đám xấu xa kia ở sau lưng quấy phá.”

“Ài, thật ra có mấy tiệm nhỏ chịu bán cho chúng ta, nhưng vải rẻ thì kém chất lượng...” Tam thúc thở dài nói.

“Vải kém chất lượng khẳng định không dùng được.”, Khương Ấu An lắc đầu, mục tiêu khách hàng cô nhắm đến là giới quý tộc trung lưu trở lên, sản phẩm càng giá trị cao, mức độ nổi tiếng của cửa hàng càng lên.

“Muốn đi chỗ khác nhập hàng thì tiền gốc lẫn lãi quá cao.” Tam thúc suy tư một lát, lại nói: “Nếu không thì thúc đi qua thành phí Bắc xem mấy phường nhuộm vải?”

“Tam thúc, thúc có đi hay không thì mấy phường nhuộm vải khẳng định cũng nghe được tiếng gió từ chỗ này, chúng ta không hợp tác với mấy nhà đó, thì bọn họ cũng sẽ không dám vì chúng ta mà đắc tội Cẩm Tú Trang của họ Mộ kia.” Khương Ấu An dừng một chút rồi nói: “Đi đến phường nhuộm vải nhà họ Liễu đi.”

Nhắc tới phường nhuộm vải đó, Tam thúc biểu tình phức tạp, “Bé An, con có thể chưa biết, lần trước thúc tới đó bị bọn họ đánh chạy ra.”

“Đúng vậy, hơn một tháng trước, phường nhuộm vải bọn họ không trụ nổi, thiếu một đống nợ, cha và anh đi tới đó một lần, vốn định dùng sức lực yếu dang tay giúp đỡ bọn họ qua cơn nguy kiệt, nhưng chưa tới cửa đã bị bọn họ đánh cho chạy đi.”

Khương Ấu An hơi mỉm cười, “Đi rồi lại nói sau.”

Khương Ấu An vẫn duy trì ý ban đầu, La thị ở lại trông coi cửa hàng, Tam thúc và Khương Dương đi theo bảo bối nhà họ.



Phường nhuộm vải nhà họ Liễu tọa lạc ở phố phía Tây.

Trước cửa lá rụng thành đôi, cũng không có người dọn dẹp, nhìn hoang tàn cảnh vậy, Tam thúc không khỏi cảm thán.

“Khi chúng ta mới vừa chuyển tới kinh thành, nhà họ Liễu bọn họ khách đến đầy nhà, hầu như những cửa tiệm bán quần áo tranh nhau đến cướp vải của họ nhuộm ra, ngắn ngủn mấy năm liền nghèo túng đến mức vậy.”

Khương Dương nói: “Lại nói bọn họ sẽ phá sản, không thoát được bàn tay tham gia vào của đám người xấu xa kia.”

Khương Ấu An từng nghe qua ở kiếp trước.

Lúc trước, Cẩm Tú Trang khai trương, tới nhà họ Liễu mua vải, bàn bạc ổn thỏa giá cả liền đòi độc quyền vải, ông chủ Liễu tính tình bướng bỉnh, đắc tội không ít các cửa tiệm, có người ghi hận trong lòng, gài bẫy cậu chủ nhà họ nghiện cờ bạc, từ đó nhà họ Liễu bắt đầu xuống dốc. Còn nhà họ Mộ ở kinh thành làm ăn buôn bán càng sinh lời, phường nhuộm vải nhà họ Trần bị đè ép ở dưới nhà họ Liễu bắt tay với Cẩm Tú Trang chèn ép nhà họ Liễu, thế nên có cảnh phường nhuộm vải nhà họ Liễu rơi vào tình trạng như ngày nay.

“Viên ngoại Vương, chính là nơi này.”

“Tòa nhà này tổ tiên nhà họ Liễu từng cho thầy phong thủy xem qua, xác thực là phong thủy bảo địa!”

“Nếu có phong thủy bảo địa, nhà bọn họ còn nghèo đến mức phải bán tòa nhà? Ông đừng nghĩ cái cớ này để tăng giá với tôi, dưới 3,000 lượng hoặc 1 xu tôi cũng không trả.”

Lúc này có hai người tới.

Một người đàn ông trung niên, chuyên mua bán nhà đất cho thuê ở kinh thành, Viên Tam. Người còn lại là khách muốn mua nhà theo sự giới thiệu của Viên Tam.

Viên Tam cười ha hả nói: “Không tăng, không tăng, viên ngoại Vương, chúng ta vào xem thử đi?”

Hai người định vào cửa, cửa lớn sơn màu đỏ che phủ kín bụi bận, một cô gái trẻ tuổi mặc vải bố ra cửa liền thấy hai người họ, vội vàng đóng cửa lại.

“Này này, cô có ý gì hả?” Viên Tam nửa người cản lại cửa.

“Căn nhà này chúng tôi không bán!”

“Không bán á, vậy trả hết số tiền các người thiếu ông chủ Phương 3,000 lượng bạc đi! Dĩ nhiên tôi sẽ không dẫn khách đến xem nhà nữa.”

“Cha ơi, mẹ ơi!!!” cô gái đó la lớn.

Chỉ chốc lát, một đám người vội vàng tới, dẫn đầu là ông chủ Liễu và vợ mình.

“Không phải nói kỳ hạn ba ngày sao?” ông chủ Liễu cả giận nói.

“Đúng vậy, trong vòng ba ngày các người còn có thể ở tại trong nhà, nhưng tôi cũng có thể dẫn khách tới xem nhà.” Viên Tam cười gian xảo nói, “Viên ngoại Vương, bên trong, mời, mặc kệ đám người này.”

Viên Tam phớt lờ mấy người bọn họ, dẫn khách ngang nhiên đi vào trong.



Người vợ bên cạnh ông chủ Liễu rưng rưng nước mắt, “Lão gia, căn nhà này không thể bán!”

“Đúng vậy, bán rồi chúng ta biết ở chỗ nào? Chẳng lẽ lưu lạc đầu đường xó chợ? Phía sau đám nhỏ sắc mặt đều thê lương mịt mù với tương lai phía trước.

“Cút đi!”

Cậu chủ Liễu tay phải đang băng bó lớp dầy, hai mắt đỏ sậm rít gào với hai người Viên Tam.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, một chân đá vào bụng cậu ta, trực tiếp đá ngã trên mặt đất, “Còn cho rằng bản thân là công tử cơm ngọn rượu say như xưa à? Ây dà, tôi nghe nói mi vì tự nhủ bỏ cờ bạc mà ở trong nhà tự chặt hai ngón tay, đáng tiếc, dù có là vậy thì cả nhà mi sắp bị đuổi ra đường làm ăn mày rồi! Phì!”

Viên Tam cười đê tiện, một chân đạp lên cánh tay bị thương của cậu chủ Liễu, nghe tiếng gào thê lương của con trai, cả nhà họ Liễu sốt sắng nhào lên. Ngay cả Khương Dương đứng ngoài cửa còn không nhịn nổi nữa.

Còn chưa đợi anh tiến lên, em An sau lưng anh đi lên trước, “Em... An...”

Khương Dương và cha mình nhìn thấy, tay Khương Ấu An hình như cầm cái gì đó bự bự...

Một cục gạch??

Giây tiếp theo, Khương Ấu An tao nhã giơ tay lên, vã xuống sau ót của Viên Tam. Gia đình họ Liễu còn chưa hiểu cái gì xảy ra thì Viên Tam ngã lăn ra đất.

Khương Ấu An lấy khăn tay trong tay áo phủi bụi, thong thả ung dung lau, sau đó liếc mắt tới viên ngoại Vương: “Muốn trải nghiệm thử không?”

Mọi người:...

Khương Ấu An cười nhếch môi, rõ ràng nụ cười xinh xăn nhưng mà lời nói thì...

“Không muốn thì ông có thể xoay người rời đi, cửa ở đằng kia.”

Viên ngoại Vương trừng mắt định nói thì bị dáng người to con của Khương Dương tay ôm xấp vải cơ bắp cuồn cuộn tựa hồ vải muốn rách toạc ra dọa cho nuốt chữ vào, ông ta lập tức co giò chạy lấy người.

Nhà họ Liễu lúc này mới nhìn rõ người tới, “Các người... là ông sao, Khương Phong Văn?”

Người nói là ông chủ Liễu hai tóc mai đã bạc.

“Trong nhà có thảo dược cầm máu không?”

Cô gái nhỏ đứng ngây ở tại chỗ, bộ dạng bình đạm, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ nhưng hành động thì không thể khen nhỏ nhẹ được...

“Hửm?” Khương Ấu An nhắc lại, cô gái kia lập tức đáp: “Có có, để tôi đi lấy!”
Chương trước Chương tiếp