Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi
Chương 27: Thế tử gia bị quỷ bám thân rồi sao?
Khương Ấu An chậm rãi mở to mắt.
“Thế tử phi, người rốt cuộc tỉnh!” Xuân Đào khóc to, đỡ Khương Ấu An ngồi dậy tới.
“ Đây là vương phủ? Làm sao ta trở về được vậy?”, Khương Ấu An nhéo nhéo giữa mày. Cô nhớ rõ đang phát bệnh ở Hắc Thủy Lĩnh, sau đó đầu óc mê mang, dường như nhìn thấy đại boss, kế đó thì...
Khương Ấu An chợt bị ấn nút pause lại.
“Vâng, là Thế tử Điện hạ phái người tới... Thế tử phi đã ngủ suốt hai ngày liền...”
Tuy rằng nhớ rõ không rõ lắm, nhưng Khương Ấu An chắc chắn cô đã nói gì với anh ta. Chắc chắn là anh đi tìm kiếm mình! Giống như... có gọi thẳng tên người ta... và còn... ăn đậu hủ đại boss?
Giây tiếp theo, Khương – tôm luộc - Ấu An bốc khói.
Cô chui vào trong chăn quấn người thật chặt, ahhh nhớ lại rất thẹn thùng. Chuyện xấu hổ thế này chi bằng quên phắn nó đi!
“Thế tử phi, người có phải không thoải mái chỗ nào sao? Nô tỳ lập tức đi mời đại phu...”, còn không đợi Khương Ấu An ngăn cô bé lại, Xuân Đào nhanh nhảu chạy như bay chớp mắt không thấy bóng người.
“A a a!”
Khương Ấu An ôm chăn ở trên giường qua lại lăn, gào thét nội tâm. Hình như cô còn khen đại boss lớn lên đẹp trai... còn làm nũng người ta nói sẽ ngoan... ông trời ơi, hãy giáng đạo Thiên Lôi xuống đánh chết sắc nữ là con đi!! Không còn mặt mũi nào gặp người. Cô nắm rồi vò tóc, tiếp tục quắn quéo cơ thể trong chăn. Cho đến khi có giọng nam đột ngột vang lên, “Cô đang làm cái gì vậy?”
Khương Ấu An dường như là nhảy dựng lên, đầu tốc như... ổ gà?
Khi nhìn đến cô gái nhỏ đầu tóc lộn xộn, Mặc Phù Bạch có phút chốc ngây người, cô tròn mắt trừng người nọ, “Điện hạ... sao ngài lại tới đây?”, nói xong chợt thấy gà con run rẩy đáng thương ở ngoài cửa – Xuân Đào đang lén lút nhìn mình. Cô gãi gãi sau gáy, đối diện cặp mắt sâu kín kia, lỗ tai đỏ bừng lên, “Thật ra... thiếp không có việc gì... đã tốt...”
“Nhìn bộ dạng lăn lộn trên giường của cô, Bổn thế tử cũng cho rằng không cần tìm đại phu tới đây.”, Mặc Phù Bạch giọng trầm nói, con ngươi đen nhánh thấp thoáng ý cười, giây sau đó biến mất.
Chỉ là!
Khương Ấu An kịp thời bắt lấy khoảnh khắc vàng đó, tâm tình đại boss đang vui vẻ sao?
Đúng rồi!
“Điện hạ, Bạch thần y!”
Mặc Phù Bạch ấn cơ quan trên xe lăn, bánh xe tự động di chuyển, tới bên cạnh bàn dừng lại.
“Đã tìm được rồi, thần y sẽ đến vào sáng sớm, đồng ý... chữa trị chân cho Bổn thế tử.”
Khương Ấu An mở to mắt, “Vậy thì quá tốt rồi! Bạch thần y nói có thể trị tốt cho chân Điện hạ sao?”
“Ừm.”
Khương Ấu An rất cao hứng, trời xanh không phụ người có lòng, trận bệnh này, đáng giá!
“Cao hứng như vậy sao?” Mặc Phù Bạch nói xong, hơi rũ mí mắt, tay phải tinh tế vuốt ve ngọc bội bên hông.
Khương Ấu An gật đầu thật mạnh, “Có thể tận mắt nhìn thấy Điện hạ đứng lên, thiếp thân rất vui vẻ.”
Con người cô cũng rất đơn giản, ai tốt với cô, cô sẽ đền đáp gấp đôi. Tuy nói cô và Mặc Phù Bạch ở chung không đến một tháng, nhưng cô có thể cảm giác được, con người đại boss là mặt lạnh tâm nóng. Nghĩ đến đây, Khương Ấu An không nhịn được nở nụ cười với đại boss.
Mặc Phù Bạch dời đi tầm mắt, duỗi tay, có vẻ muốn tự mình châm trà.
Khương Ấu An thấy vậy, từ trên giường nhảy xuống, phóng một cái vọt tới trước bàn, vô cùng chân chó nịnh nọt, “Để thiếp,... Điện hạ hãy để thiếp tới châm trà...”
Mới vừa vươn tay, không cẩn thận đụng tới tay Mặc Phù Bạch. Dường như bị điện giật, cái loại cảm xúc này nói không rõ ràng lại bừng lên, lại còn mãnh liệt. Trong lúc nhất thời, Khương Ấu An tâm tựa như bồn chồn, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Hai người đồng thời nhìn về phía nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ấu An thậm chí quên rút tay. Chỉ nhớ rõ lốc xoáy trong đôi mắt người thanh niên như muốn hút linh hồn đối phương vào đó.
Cho đến khi...
“Tay sao lạnh như vậy?”, giọng nói trầm từ tính kia vang lên.
Khương Ấu An nhất thời hoàn hồn, lập tức muốn rút về tay, nhưng vừa mới động thì bị đôi bàn tay to lớn ấm áp bắt lấy. Chỉ trong chớp mắt, Khương Ấu An cảm thấy máu cả người dồn hẳn lên não nhảy điệu cồng chiêng. Lỗ tay cô nóng bừng như lửa đốt, đỉnh đầu suýt nữa bốc khói.
“Trên mặt đất lạnh.”
Mặc Phù Bạch cúi đầu nhìn, thấy cô gái nhỏ đi chân trần dẫm tới chỗ hắn.
Trong nháy mắt, Khương Ấu An cảm giác ngón chân cũng muốn ngượng ngùng, cong cong cuộn tròn như muốn giấu mình đi. Khương Ấu An bỗng dưng rút tay về. Mặc Phù Bạch đang giơ tay ở giữa không trung.
“Thiếp... đi xỏ giày vào.”, Khương Ấu An xoay người, âm thầm hít sâu.
Mặc Phù Bạch nhìn chăm chú bóng dáng cô, ánh mắt tối sầm vài phần. Một hồi lâu, Khương Ấu An mới mạnh mẽ - tự tin - trấn định diện kiến người.
“Điện hạ... vị Bạch thần y đó, hiện tại người đang ở đâu?”
Mặc Phù Bạch chậm rãi thu hồi tay, thần sắc như thường, vẫn như cũ làm người nhìn không ra có cảm xúc, hắn nói: “Cô tìm người đó, là vì vết bớt trên mặt con gái Tam thúc cô?”
“Điện hạ sao lại biết?”
“Hôm ở Hắc Thủy Lĩnh chính cô nói.”
Khương Ấu An: “...”
Cái này cô thật sự không nhớ rõ.
Mặc Phù Bạch chậm rãi nói: “Bổn thế tử đã cùng người đó nói chuyện qua, nếu có thời gian, sẽ đến nhà Tam thúc cô.”
Nếu không phải Mặc Phù Bạch lớn hơn cô 7 tuổi, Khương Ấu An thật muốn hét to nhận cha, so với cha ruột còn tốt hơn rất nhiều!
“Điện hạ, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được!”, Khương Ấu An ôm quyền bắt chước trong phim thời xưa.
Mặc Phù Bạch:... (0_0)
Nhìn mặt cô ta kiên định và cảm kích mình, ấy thế Mặc Phù Bạch thần sắc như cũ ấn cơ quan trên xe lăn rời đi hướng cửa.
Chỉ là vừa quay lưng lại, gương mặt mỹ nam lạnh lùng chợt cười mỉm, không nhịn được nhắc nhở, “Cô hãy soi gương lại đi.”
Khương Ấu An: nà ní?
Trong lúc nhất thời không biết phản ứng sao, cứ thế nhìn đại boss đi xe lăn ra ngoài. Đột nhiên cô hô to một cái, “Điện hạ.”
Xe lăn dừng lại.
Mặc Phù Bạch hơi hơi ngoái đầu nhìn lại, không có mở miệng, đang đợi cô nói. Khương Ấu An cười nhe hàm răng ra, nụ cười tỏa nắng chói lóa, “Hôm nay Điện hạ thay bộ quần áo màu tím này trông rất đẹp đó!”
Mặc Phù Bạch không nói gì, dời mắt rời khỏi phòng cô.
Từ thị vệ cùng Cao thị vệ đều canh giữ ở cửa, ở góc nhỏ là tiểu đáng thương bé Xuân Đào. Nhưng mà, cả ba người đồng thời nhìn thấy cảnh Thế tử đi ra khỏi phòng. Nếu nói, vừa rồi chỉ hơi cong khóe môi thôi, nhưng giờ lại cười rộ ra, ý cười trong mắt rất rõ ràng như băng tan chảy như tuyết cuối mùa.
Cao thị vệ định tiến lên phụ trách đẩy xe lăn, bắt gặp tươi cười của chủ tử, chân trái vấp chân phải bản thân ngã chổng vó tiếp đất.
Từ thị vệ: “...”
Xuân Đào trợn mắt há hốc mồm. Cô bé bị hoa cả hai con mắt rồi sao?
Thế tử gia cười? Chẳng lẽ bị quỷ ám rồi???
Từ thị vệ hít sâu một hơi, sau đó tiến lên, đá tên ngốc này lăn qua một bên chớ cản đường đi chủ tử, sau đó tự thân đẩy xe lăn.
Má nó!
Đi theo chủ tử có kinh nghiệm hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử cười. Ngay cả Từ thị vệ còn cả kinh lực sát thương băng sơn tuyết tan của mỹ nam lạnh lùng!
Nói ra cũng kỳ quái, là condi tinhyeu tới dọa người rồi chăng? Chủ tử cười vui vẻ ghê.
ghê trong ghê sợ, sợ là Từ thị vệ sợ =)))))
“Thế tử phi, người rốt cuộc tỉnh!” Xuân Đào khóc to, đỡ Khương Ấu An ngồi dậy tới.
“ Đây là vương phủ? Làm sao ta trở về được vậy?”, Khương Ấu An nhéo nhéo giữa mày. Cô nhớ rõ đang phát bệnh ở Hắc Thủy Lĩnh, sau đó đầu óc mê mang, dường như nhìn thấy đại boss, kế đó thì...
Khương Ấu An chợt bị ấn nút pause lại.
“Vâng, là Thế tử Điện hạ phái người tới... Thế tử phi đã ngủ suốt hai ngày liền...”
Tuy rằng nhớ rõ không rõ lắm, nhưng Khương Ấu An chắc chắn cô đã nói gì với anh ta. Chắc chắn là anh đi tìm kiếm mình! Giống như... có gọi thẳng tên người ta... và còn... ăn đậu hủ đại boss?
Giây tiếp theo, Khương – tôm luộc - Ấu An bốc khói.
Cô chui vào trong chăn quấn người thật chặt, ahhh nhớ lại rất thẹn thùng. Chuyện xấu hổ thế này chi bằng quên phắn nó đi!
“Thế tử phi, người có phải không thoải mái chỗ nào sao? Nô tỳ lập tức đi mời đại phu...”, còn không đợi Khương Ấu An ngăn cô bé lại, Xuân Đào nhanh nhảu chạy như bay chớp mắt không thấy bóng người.
“A a a!”
Khương Ấu An ôm chăn ở trên giường qua lại lăn, gào thét nội tâm. Hình như cô còn khen đại boss lớn lên đẹp trai... còn làm nũng người ta nói sẽ ngoan... ông trời ơi, hãy giáng đạo Thiên Lôi xuống đánh chết sắc nữ là con đi!! Không còn mặt mũi nào gặp người. Cô nắm rồi vò tóc, tiếp tục quắn quéo cơ thể trong chăn. Cho đến khi có giọng nam đột ngột vang lên, “Cô đang làm cái gì vậy?”
Khương Ấu An dường như là nhảy dựng lên, đầu tốc như... ổ gà?
Khi nhìn đến cô gái nhỏ đầu tóc lộn xộn, Mặc Phù Bạch có phút chốc ngây người, cô tròn mắt trừng người nọ, “Điện hạ... sao ngài lại tới đây?”, nói xong chợt thấy gà con run rẩy đáng thương ở ngoài cửa – Xuân Đào đang lén lút nhìn mình. Cô gãi gãi sau gáy, đối diện cặp mắt sâu kín kia, lỗ tai đỏ bừng lên, “Thật ra... thiếp không có việc gì... đã tốt...”
“Nhìn bộ dạng lăn lộn trên giường của cô, Bổn thế tử cũng cho rằng không cần tìm đại phu tới đây.”, Mặc Phù Bạch giọng trầm nói, con ngươi đen nhánh thấp thoáng ý cười, giây sau đó biến mất.
Chỉ là!
Khương Ấu An kịp thời bắt lấy khoảnh khắc vàng đó, tâm tình đại boss đang vui vẻ sao?
Đúng rồi!
“Điện hạ, Bạch thần y!”
Mặc Phù Bạch ấn cơ quan trên xe lăn, bánh xe tự động di chuyển, tới bên cạnh bàn dừng lại.
“Đã tìm được rồi, thần y sẽ đến vào sáng sớm, đồng ý... chữa trị chân cho Bổn thế tử.”
Khương Ấu An mở to mắt, “Vậy thì quá tốt rồi! Bạch thần y nói có thể trị tốt cho chân Điện hạ sao?”
“Ừm.”
Khương Ấu An rất cao hứng, trời xanh không phụ người có lòng, trận bệnh này, đáng giá!
“Cao hứng như vậy sao?” Mặc Phù Bạch nói xong, hơi rũ mí mắt, tay phải tinh tế vuốt ve ngọc bội bên hông.
Khương Ấu An gật đầu thật mạnh, “Có thể tận mắt nhìn thấy Điện hạ đứng lên, thiếp thân rất vui vẻ.”
Con người cô cũng rất đơn giản, ai tốt với cô, cô sẽ đền đáp gấp đôi. Tuy nói cô và Mặc Phù Bạch ở chung không đến một tháng, nhưng cô có thể cảm giác được, con người đại boss là mặt lạnh tâm nóng. Nghĩ đến đây, Khương Ấu An không nhịn được nở nụ cười với đại boss.
Mặc Phù Bạch dời đi tầm mắt, duỗi tay, có vẻ muốn tự mình châm trà.
Khương Ấu An thấy vậy, từ trên giường nhảy xuống, phóng một cái vọt tới trước bàn, vô cùng chân chó nịnh nọt, “Để thiếp,... Điện hạ hãy để thiếp tới châm trà...”
Mới vừa vươn tay, không cẩn thận đụng tới tay Mặc Phù Bạch. Dường như bị điện giật, cái loại cảm xúc này nói không rõ ràng lại bừng lên, lại còn mãnh liệt. Trong lúc nhất thời, Khương Ấu An tâm tựa như bồn chồn, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Hai người đồng thời nhìn về phía nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ấu An thậm chí quên rút tay. Chỉ nhớ rõ lốc xoáy trong đôi mắt người thanh niên như muốn hút linh hồn đối phương vào đó.
Cho đến khi...
“Tay sao lạnh như vậy?”, giọng nói trầm từ tính kia vang lên.
Khương Ấu An nhất thời hoàn hồn, lập tức muốn rút về tay, nhưng vừa mới động thì bị đôi bàn tay to lớn ấm áp bắt lấy. Chỉ trong chớp mắt, Khương Ấu An cảm thấy máu cả người dồn hẳn lên não nhảy điệu cồng chiêng. Lỗ tay cô nóng bừng như lửa đốt, đỉnh đầu suýt nữa bốc khói.
“Trên mặt đất lạnh.”
Mặc Phù Bạch cúi đầu nhìn, thấy cô gái nhỏ đi chân trần dẫm tới chỗ hắn.
Trong nháy mắt, Khương Ấu An cảm giác ngón chân cũng muốn ngượng ngùng, cong cong cuộn tròn như muốn giấu mình đi. Khương Ấu An bỗng dưng rút tay về. Mặc Phù Bạch đang giơ tay ở giữa không trung.
“Thiếp... đi xỏ giày vào.”, Khương Ấu An xoay người, âm thầm hít sâu.
Mặc Phù Bạch nhìn chăm chú bóng dáng cô, ánh mắt tối sầm vài phần. Một hồi lâu, Khương Ấu An mới mạnh mẽ - tự tin - trấn định diện kiến người.
“Điện hạ... vị Bạch thần y đó, hiện tại người đang ở đâu?”
Mặc Phù Bạch chậm rãi thu hồi tay, thần sắc như thường, vẫn như cũ làm người nhìn không ra có cảm xúc, hắn nói: “Cô tìm người đó, là vì vết bớt trên mặt con gái Tam thúc cô?”
“Điện hạ sao lại biết?”
“Hôm ở Hắc Thủy Lĩnh chính cô nói.”
Khương Ấu An: “...”
Cái này cô thật sự không nhớ rõ.
Mặc Phù Bạch chậm rãi nói: “Bổn thế tử đã cùng người đó nói chuyện qua, nếu có thời gian, sẽ đến nhà Tam thúc cô.”
Nếu không phải Mặc Phù Bạch lớn hơn cô 7 tuổi, Khương Ấu An thật muốn hét to nhận cha, so với cha ruột còn tốt hơn rất nhiều!
“Điện hạ, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được!”, Khương Ấu An ôm quyền bắt chước trong phim thời xưa.
Mặc Phù Bạch:... (0_0)
Nhìn mặt cô ta kiên định và cảm kích mình, ấy thế Mặc Phù Bạch thần sắc như cũ ấn cơ quan trên xe lăn rời đi hướng cửa.
Chỉ là vừa quay lưng lại, gương mặt mỹ nam lạnh lùng chợt cười mỉm, không nhịn được nhắc nhở, “Cô hãy soi gương lại đi.”
Khương Ấu An: nà ní?
Trong lúc nhất thời không biết phản ứng sao, cứ thế nhìn đại boss đi xe lăn ra ngoài. Đột nhiên cô hô to một cái, “Điện hạ.”
Xe lăn dừng lại.
Mặc Phù Bạch hơi hơi ngoái đầu nhìn lại, không có mở miệng, đang đợi cô nói. Khương Ấu An cười nhe hàm răng ra, nụ cười tỏa nắng chói lóa, “Hôm nay Điện hạ thay bộ quần áo màu tím này trông rất đẹp đó!”
Mặc Phù Bạch không nói gì, dời mắt rời khỏi phòng cô.
Từ thị vệ cùng Cao thị vệ đều canh giữ ở cửa, ở góc nhỏ là tiểu đáng thương bé Xuân Đào. Nhưng mà, cả ba người đồng thời nhìn thấy cảnh Thế tử đi ra khỏi phòng. Nếu nói, vừa rồi chỉ hơi cong khóe môi thôi, nhưng giờ lại cười rộ ra, ý cười trong mắt rất rõ ràng như băng tan chảy như tuyết cuối mùa.
Cao thị vệ định tiến lên phụ trách đẩy xe lăn, bắt gặp tươi cười của chủ tử, chân trái vấp chân phải bản thân ngã chổng vó tiếp đất.
Từ thị vệ: “...”
Xuân Đào trợn mắt há hốc mồm. Cô bé bị hoa cả hai con mắt rồi sao?
Thế tử gia cười? Chẳng lẽ bị quỷ ám rồi???
Từ thị vệ hít sâu một hơi, sau đó tiến lên, đá tên ngốc này lăn qua một bên chớ cản đường đi chủ tử, sau đó tự thân đẩy xe lăn.
Má nó!
Đi theo chủ tử có kinh nghiệm hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử cười. Ngay cả Từ thị vệ còn cả kinh lực sát thương băng sơn tuyết tan của mỹ nam lạnh lùng!
Nói ra cũng kỳ quái, là condi tinhyeu tới dọa người rồi chăng? Chủ tử cười vui vẻ ghê.
ghê trong ghê sợ, sợ là Từ thị vệ sợ =)))))
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương