Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 6: Người có thể thiên vị tới mức độ này



La thị kéo bé con của bà vào phòng sát vách, nhỏ tiếng hỏi: "Bé An, con có nhìn qua Thế tử Thần Nam vương chưa? Có phải cậu ta giống trong lời đồn, diện mạo... dọa người? Con có sợ không?"

Khương Ấu An nhớ lại dung mạo tiên thiên của chồng, càng không hiểu lời đồn xấu đến quỷ chê kia là đâu ra.

Cô lắc đầu, "Tam thẩm, đều là lời đồn không đáng tin..."

La thị còn muốn hỏi tới, Tam thúc đem cái rương vào trong phòng, hỏi vọng vào: "Au An, trong rương có cái gì mà nặng quá trời?"

Khương Ấu An tiến lên, mở cái rương, bên trong là mấy bộ đồ mặc vào đầu mùa đông, nhìn màu sắc xem ra là kiểu cho phụ nhân 30 40 tuổi.

"Mấy bộ này vốn dĩ là con làm cho Khương phu nhân, thúc với thẩm đem nó bán đi, Tam thẩm à, mấy ngày nữa con giúp thẩm là thêm mấy bộ quần áo mới."

Hai vợ chồng Tam thúc ở kinh thành kinh doanh vải vóc, may mặc, Khương Ấu An học thêu thùa may vá từ nhỏ từ hai người họ, chẳng qua là trò giỏi hơn thầy.

Kiếp trước, cô một lòng gây hảo cảm với cái nhà họ Khương kia, chưa từng nghĩ tới làm cho hai vợ chồng Tam thúc vài bộ quần áo.

Mà họ cũng chưa từng trách móc cô.

Nhìn bộ váy áo làm cho Khương phu nhân, cô không muốn đưa cho Tam thẩm mặc, đành để Tam thúc cầm nó treo bán.

"Con làm váy áo cho mẹ ruột con, sao lại đem đi bán?" Tam thúc không hiểu hỏi. Khương Ấu An nhấp môi, rồi cười cười lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, "Không cần thiết cho bà ta."

Hai vợ chồng nhìn mặt nhAu, trong mắt bọn họ, từ nhỏ bé con luôn ngóng trông về nhà, trở về nhà họ Khương, những người cho là ruột thịt với con bé thật là một lời khó nói hết.

Khương Ấu An nói sang chuyện khác, "Anh trai Dương không có ở nhà sao?"

Vợ chồng Tam thúc sinh được 2 trai 1 gái, đứa là Khương Dương, vừa tròn 20 tuổi.

Con gái là Khương Tuyết Dao, năm nay 17, trên mặt có vết bớt, tính tình hướng nội, không ưa nói chuyện, tới giờ vẫn chưa có mối hôn sự nào. Con trai út là Khương Lạc, 6 tuổi.

"Thằng Dương dẫn Lạc nhi ra ngoài rồi, Lạc nhi thì con cũng biết rồi đấy, ngồi lì trong viện, cả ngày không nói một câu." La thị nhắc tới con trai út nhà mình, liền không khỏi thở dài.

Trước kia chưa có ký ức, chỉ cho rằng em Lạc và chị Dao giống nhAu, tính cách hướng nội, nhưng Sau khi sống lại, đặc biệt là cả ký ức hồi ở hiện đại, mới hiểu tình trạng em Lạc thật sự là bệnh tự kỷ.

Khương Ấu An dặn dò hai vợ chồng Tam thúc ngày thường nên đối với em Lạc kiên nhẫn một chút. Sau đó cô xin phép ghé thăm chị Tuyết Dao ở trong khuê phòng.

*****

Khương Tuyết Dao ngồi ở bên cạnh bàn ngây người, dù Khương Ấu An bước vào cũng chưa nhận ra.

"Chị Dao." Khương Ấu An nhỏ tiếng kêu chị.

Lúc này Khương Tuyết Dao mới chậm rãi nâng mắt, không nói gì nhưng ánh mắt có chút vui vẻ.



Đến gần hơn chút, Khương Ấu An có thể thấy rõ vết bớt màu đỏ bên má phải của chị ấy rất to, nếu chỉ nhìn một bên má trái, xem ra Khương Tuyết Dao là một mỹ nhân thẹn thùng, chỉ tiếc...

Khương Tuyết Dao nhìn chằm chằm Khương Ấu An, không nói lời nào.

Cô ngồi vững ở trước mặt chị ấy, kéo tay chị, "Em về nhà... xem ra... chị đừng lo lắng, không phải bị đuổi khỏi vương phủ đâu, bọn họ không có đuổi em."

Khương Ấu An cười cười, rũ mắt nhìn chính mu bàn tay mình, "Về Sau... em sẽ sống rất tốt, hạnh phúc."

Khương Tuyết Dao vẫn không ra tiếng, nhưng chị ấy dường như cảm nhận được cảm xúc của em An, chậm rãi rút bàn tay lại, xoa xoa lên gương mặt bé bỏng ấy.

Khương Ấu An cũng thuận theo cọ mặt vào lòng bàn tay chị, "Sau này, em không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn..."

Sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ được người nhà của mình.

Yêu bản thân hơn, yêu thương những người quý trọng mình.

Khương Ấu An chỉ lấy huân hương và thuốc dưỡng nhan đi, còn lại mấy món cho Tam thúc và Tam thẩm xử lý. Không chờ anh Dương và em Lạc trở về, cô xuất phát về vương phủ trước.

*****

Trong vương phủ.

Người hầu thấy Thế tử phi trở về, tránh được cứ tránh thật xa, mọi hành động đó cô cũng không để vào mắt.

Trước cửa phòng làm việc Thế tử, tới phiên Từ thị vệ đổi canh gác.

"Lão Cao, Thế tử gia ở trong phòng đọc sách sao?" Từ Thanh hạ giọng hỏi.

"Một tiếng trước, ta tiến vào đưa thư cho người, Thế tử gia đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, đoán chừng lúc này đã ngủ."

Khác xa với Từ Thanh shota, Cao Viễn ngũ quan cứng rắn mạnh mẽ, hắn liếc mắt nhìn Từ thị vệ, "Thế tử phi kêu ngươi đi theo cùng, ngươi đã báo cáo cho Thế tử gia chưa?"

Từ thị vệ tay cầm đao bên hông, tay còn lại làm tư thế thủ, "Thật vô nghĩa, nếu Thế tử gia không đồng ý, thì sao ông đây có thể cùng Thế tử phi ra phủ?"

Cao Viễn đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Hừ, ngươi liền gọi Thế tử phi sao?" Dứt lời, gã lại gần nhỏ tiếng nói: "Ngươi nói xem ý của chủ tử là sao? Đêm qua còn không phải gọi ngươi tới giả... ma giả quỷ dọa cô ta? Bây giờ thì chưa đuổi cô ta ra khỏi phủ?"

Bên trong.

Thanh niên đang nằm nghỉ dưỡng chậm rãi mở mắt.

Một cái chớp mắt ấy, giống như viên minh châu được che đậy bị xốc lên, ánh sáng minh châu nở rộ, rực rỡ lấp lánh. Chỉ liếc nhìn một cái, cảm thấy thiên hà đầy trời chứa đựng trong đó.

"Tâm tư của chủ tử há có thể bị hai kẻ thô tục chúng ta đoán được? Quay trở về chính sự, lão Cao, hôm nay ông đây cùng Thế tử phi về nhà mẹ, quả thật mở rộng tầm nhìn nha, ông đây chưa từng thấy có người thiên vị đến trình độ trời đất oán hận!"



"Đều cùng cha mẹ sinh ra, ngươi chưa thấy em gái ruột của Thế tử phi được cưng chiều bao nhiêu, đến kẻ thô lỗ như ông đây nhìn còn tức run ngươi! Đổi lại là em gái của ông đây, không có tinh thần kiên cường, nhẫn nại của Thế tử phi, chỉ sợ sớm nhảy sông đầu thai kiếp mới rồi."

Bên tai, có âm thân truyền đến.

Mặc Phù Bạch ngồi dậy, đôi chân khỏe khoắn.

Hắn đem thư trên bàn sách thiêu hủy, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt, ánh mắt sâu kín.

"Thế tử gia, người đã tỉnh?"

Âm thanh trong trẻo dễ nghe truyền vào tai Mặc Phù Bạch, động tác hủy thư của hắn chợt ngừng.

Khương Ấu An tươi cười nhìn hai gã thị vệ trước cửa, "Có thể thông báo giúp ta một tiếng không?"

Cao thị vệ mặt không biểu tình, "Thế tử gia đang nghỉ ngơi."

Từ thị vệ nhanh nhảu nói: "Thế tử gia đang nghỉ, chờ người tỉnh dậy, tiểu nhân cho người thông báo cho Thế tử phi hay tin."

Cao thị vệ:...

"Cho cô ấy vào đi."

Trong phòng, Mặc Phù Bạch giọng trầm thấp.

Cao thị vệ:???

"Thế tử phi, mời!" Từ thị vệ làm ra tư thế mời. Khương Ấu An hướng hắn gật đầu.

Cô đẩy cửa phòng, nhìn đến mỹ nam tử ngồi ở bàn sách.

"Chuyện gì?"

Mặc Phù Bạch đang đọc sách. Hắn chỉ xốc mí mắt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Khương Ấu An một cái, tiếp tục rũ mắt đọc sách.

Hắn chỉ là xốc xốc mí mắt, ánh mắt nhàn nhạt xem Khương Ấu An liếc mắt một cái, liền tiếp tục rũ mắt đọc sách. Làm Khương Ấu An có chút rén, vì đã từng sống tới kiếp thứ ba, cũng là lần đầu tiên trong bày tỏ tiếng lòng với người khác, khóc như chó...

Cố nén cảm giác quẫn bách xuống, Khương Ấu An hành lễ, "Thật ra thì không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là tới cảm tạ Thế tử điện hạ."

Mặc Phù Bạch lật trang sách chợt ngừng, ngước mắt nhìn thẳng Khương Ấu An, "Cảm tạ Bổn thế tử vì cái gì?"

"Ngày hôm qua đã là mất mặt trước bao khách, còn có, cho phép Từ thị vệ theo thiếp thân về phủ mẹ đẻ."

Mặc Phù Bạch không có lập tức đáp lời, hắn thu hồi tầmmắt, tiếp tục đọc sách, một hồi lâu, nhè nhẹ nói: "Từ thị vệ tự ý rời khỏi vịtrí, phạt."
Chương trước Chương tiếp