Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế
Chương 16: Ngày 6 tháng 9
Ánh mắt Cố Chiết Phong dừng ở hai điểm đỏ nhỏ trên khăn giấy, còn Thôi Âu Ninh bề ngoài vẫn giữ nụ cười nhiệt tình như ánh mặt trời nhưng nội tâm thì buồn rầu muốn chết.
Cố Chiết Phong tiến về phía trước một bước, Thôi Âu Ninh theo bản năng lùi về sau một bước
“Cậu trốn cái gì?”
Thôi Âu Ninh kéo căng da mặt tươi cười nói “Không có, không có trốn mà. Sao phải trốn anh chứ, tôi bị chảy máu mà sợ làm bẩn đến anh thôi”
“Máu cậu có thể phun tới chỗ tôi sao?”
“Thế thì... không đến mức đó”
Cố Chiết Phong lại đi về phía trước một bước
Thôi Âu Ninh vẫn luôn khống chế chính mình không được cử động, đứng im tại chỗ. Cố Chiết Phong vẫn luôn tiến đến về phía hắn, cách hắn tầm một mét thì dừng lại. Bởi vì khoảng cách gần, hắn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi mồ hôi của Cố Chiết Phong. Rõ ràng đều là mùi mồ hội, nhưng không khó ngửi như những người khác, cùng mùi mồ hôi gay mũi trên đám người Lưu Nghi Vĩ hoàn toàn không giống nhau, ngược lại giống hương vị sáng ban mai, rất dễ ngửi.
Chắc không phải đâu, mùi mồ hôi của Cố Chiết Phong không phải giống như mọi người sao. Đột nhiên trong đầu Thôi Âu Ninh lại nhảy ra năm chữ “Mồ hôi thơm đầm đìa”
- Thôi Âu Ninh
- “Đến!” Đột nhiên bị điểm danh, Thôi Âu Ninh theo bản năng đáp lại
Cố Chiết Phong lại tiến về phía trước một bước
Khoảng cách hai người ngày càng gần, Thôi Âu Ninh còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cố Chiết Phong. Phía sau không có chỗ dựa, Thôi Âu Ninh khống chế cơ thể không xoay người bỏ chạy, phía sau lưng đều cứng còng. Thân thể hắn vẫn luôn cứng đờ như tảng đá mà Cố Chiết Phong thì luôn yên lặng nhìn hắn cuối cùng đã lùi về sau một bước.
Thôi Âu Ninh thở phào một hơi
Cố Chiết Phong xoay người đi đến ghế cầm lấy áo vest, giọng điệu thản nhiên nói “Không còn sớm nữa, nếu cậu thấy mệt thì về nghỉ ngơi cho tốt”
Anh vắt áo vest tùy ý vắt cánh tay, động tác rõ là đơn giản nhưng lại khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thân thể Thôi Âu Ninh cuối cùng cũng thả lỏng, nghe thấy tiếng hò reo vui mừng trong nội tâm, cuối cùng cũng được về rồi, thì Cố Chiết Phong đi đến cửa phòng tập vứt lại một câu một câu “Tiến độ hiện tại của cậu quá chậm, yêu cầu phải đẩy mạnh tập luyện, sáng mai 8h chúng ta tiếp tục”
Câu nói nhẹ nhàng như cọng rơm nhỏ đè chết Thôi Âu Ninh
Thôi Âu Ninh: Buông tha cho tôi đi mà
Lúc Thôi Âu Ninh ra khỏi phòng tập vừa kịp giờ ăn cơm tối, hắn kéo lê thân xác tàn tạ từ phòng tập đi đến nhà ăn, tùy tiện lấy một khay đồ ăn thịnh soạn tìm chỗ ngồi ăn cơm, vốn dĩ muốn yên ổn ăn cơm, mà ánh mắt của rất nhiều người liếc trộm hắn qua bên này.
Thôi Âu Ninh ngẩng đầu nhìn lại, những người đó liền thu hồi ánh mắt, giống như chưa có gì phát sinh
Thôi Âu Ninh cúi đầu tiếp tục ăn cơm, vô số ánh mắt lại dừng lại trên người hắn
Hắn ngẩng đầu, mọi người thu ánh mắt trở về
Hắn cúi đầu, ánh mắt lại bắn tới
Thôi Âu Ninh nhướng mày, đứng dậy, bưng khay cơm đến một cái bàn rồi ngồi xuống
Từ Cẩm cùng Phù Cung trộm nhìn hắn bị dọa nhảy dựng lên, cuống quýt hỏi “Thôi... thôi ca, anh làm gì thế?”
Thôi Âu Ninh thản nhiên nói “Không có việc gì thì không thể ngồi chung bàn với các cậu sao? Chúng ta không phải là một đội à?”
Từ Cẩm nhanh nhạy nói “Đương nhiên là không phải thế rồi, chúng ta chính là một đội, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau mà ha ha ha..”
Phù Cung cũng có chút xấu hổ nói “Ha ha ha đúng vậy đó”
Thôi Âu Ninh nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười “Các cậu giúp đỡ tôi, tôi cũng nên giúp đỡ các cậu mới phải. Thấy mấy cậu vẫn luôn nhin lén tôi, nghĩ là mấy cậu đang muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tôi, cho nên đến gần để mấy người ngắm cho kỹ. Đỡ cho mấy cậu thấy ngượng ngùng không dám nói với tôi, tôi đành chủ động trước vậy.”
Từ Cẩm tuổi còn nhỏ, không hiểu ý của Thôi Âu Ninh nhưng Phù Cung đã 24 tuổi, lớn hơn Từ Cẩm vài tuổi, ở dưới đáy công ty lăn lê bò lết vài năm, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý của Thôi Âu Ninh
Phù Cung ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng “Thôi ca đừng tức giận, em cùng Từ Cẩm không có gì khác”
Thôi Âu Ninh không cảm xúc ăn một miếng cơm “Không có ý gì khác như như nào?”
Phù Cung nhìn đám người đang lia ánh mắt sang đây, hạ giọng nói “Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là... mọi người đều đang ghen tị với anh thôi”
“Ghen tị tôi nhảy tốt quá sao?”
“Anh đừng nói đùa thế, tại vì buổi chiều anh được ảnh đế dạy thêm một kèm một đó, mọi người cảm thấy anh quá may mắn.”
Thôi Âu Ninh à một tiếng
Nghĩ đến chuyện này, Cố Chiết Phong quả nhiên là trời sinh làm người nổi tiếng, người hay vật cùng anh có quan hệ tự nhiên đều bị chú ý.
Đôi mắt Từ Cẩm sáng lấp lánh nhìn Thôi Âu Ninh “Thôi ca, cảm giác được Cố ảnh đế cầm tay chỉ dẫn như nào vậy?”
Cảm giác như nào ấy hả?
Cậu ta vừa hỏi vậy, ánh mắt Thôi Âu Ninh bắt đầu mơ hồ, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng núi đồi chập chùng.
Dừng, không được suy nghĩ đến cái đó, máu cam vừa mới ngừng mà.
Thôi Âu Ninh sờ sờ mũi, che giấu nói “Thì giống như cùng học với các huấn luyện viên khác, không có gì đặc biệt cả”
Phù Cung cho rằng Thôi Âu Ninh ghét bỏ Cố Chiết Phong dạy học không tốt, vì thế liền biện hộ cho Cố Chiết Phong “Sở trường của Cố ảnh đế không phải ở chỗ này, chỉ dạy anh vài kĩ thuật nhỏ trên sân khấu, còn việc dạy học thì huấn luyện viên chuyên nghiệp đương nhiên am hiểu hơn rồi.”
Thôi Âu Ninh: Anh ấy dạy tốt lắm, chủ yếu là vấn đề của tôi
Từ Cẩm có chút hâm mộ “Ôi, Cố ảnh đế chính là nam thần của em đó...”
“Cái gì nam thần? Đang nhắc đến tôi sao?”
Lưu Nghi Vĩ bưng một khay cơm đi đến, cậu ta mới tập nhảy xong, cả người đầy mồ hôi. Cậu ta để khay cơm trên bàn, kéo ghế bên cạnh Thôi Âu Ninh ngồi xuống, đầu tiên uống nước canh ừng ực “Sảng khoái, đúng là mệt chết người”
Từ Cẩm với cậu ta quan hệ tốt, nhìn cậu ta hừ một cái “Lưu Nghi Vĩ cậu nằm mơ à, nam thần của tôi mới không phải cậu, người tôi nói chính là Cố ảnh đế”
Lưu Nghi Vĩ không sao cả nhún nhún vai, đầy một mồm cơm nói chuyện cũng không rõ ràng “Nhiều thêm một người cũng có sao đâu”
Phù Cung phì cười nói “Từ Cẩm, không phải lần trước cậu nói Thôi ảnh đế là nam thần của cậu à? Cố ảnh đế cùng Thôi ảnh đế trước giờ đều không hợp, cả hai đều là nam thần của cậu, rốt cuộc cậu nghiêng về bên nào hơn?”
Từ Cẩm che ngực, bộ dạng tràn đầy bi thương nói “Đừng nói nữa, cả hai người em đều thích, đều luyến tiếc, Cố ảnh đế thì như băng sơn tuyết liên, chỉ có nhìn lên mà khao khát, còn Thôi ảnh đế, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, cả người đều toát ra hormone nam nhân cấm dục, khí chất bá đạo, làm lòng em luôn hướng về...”
Thôi Âu Ninh:...? Lần đầu tiên tôi biết hóa ra đây là hình tượng mình xây dựng đó.
Lưu Nghi Vĩ nuốt xuống miếng cơm, nhỏ giọng nói “Nhắc đến Thôi ảnh đế, hôm nay có một cái tin tức cực lớn đó!”
Vừa nghe đến tin bát quái, Từ Cẩm cùng Phù Cung đều lên tinh thần, thò đầu qua nói “Tin tức gì, cậu nói một chút nghe coi!”
Lưu Nghi Vĩ nói “Hôm nay không phải tròn bốn ngày Thôi ảnh đế bị tai nạn mất sao, bời vì chyện này có chút ồn ào, nên cảnh sát vẫn luôn điều tra nguyên nhân cái chết của Thôi ảnh đế”
Phù Cung kinh ngạc nói “Điều tra? Là hoài nghi Thôi ảnh đế bị người khác hãm hại sao?”
“Đúng vậy, nghe nói ban đầu phương hương điều tra chính là hoài nghi Cố ảnh đế.”
Thôi Âu Ninh gắp một đũa đồ ăn lớn
“Cố ảnh đế? Vì cái gì cơ?” Từ Cẩm mở to hai mắt nhìn “Cho dù bọn họ quan hệ không tốt, không hợp tác nữa là ổn, cũng không đến mức muốn giết Thôi ảnh đế chứ”
Lưu Nghi Vĩ nói “Sở dĩ hoài nghi Cố ảnh đế, có hai nguyên nhân, thứ nhất là quan hệ hai người họ không tốt, thứ hai chính là nghe nói thời điểm Thôi ảnh đế cấp cứu, bệnh viện cấp cứu lúc đó là Bệnh viện Thành Bắc. lúc xác định tử vong pháp y muốn điều tra nguyên nhân cái chết, nhưng Cố ảnh đế không cho”
“Không cho là có ý gì”
“Chính là cản trở, không cho bọn họ mang thi thể Thôi ảnh đế đi”
“Cái này không phải là cản trở cảnh sát điều tra sao? Cố ảnh đế điên rồi sao?”
“Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, dù sao cuối cùng không biết thu xếp thế nào, pháp y vẫn đến bệnh viện nghiệm thi, sau đó thi thể của Thôi ảnh đế ở bệnh viện nhiều hơn một ngày, cuối cùng mới được đưa đến nhà xác.”
Phù Cung nói “Chẳng lẽ Cố ảnh đế muốn tiêu hủy chứng cứ?”
Lưu Nghi Vĩ nói “Ban đầu chính là nói vậy, nhưng mà không phải trong khoảng thời gian này vẫn luôn điều tra sao, phát hiện Cố ảnh đế trong sự việc này một chút quan hệ cũng không có. Sau đó nữa, sự việc lại chuyển biến”
Lưu Nghi Vĩ nói chuyện đúng là làm người ta sốt ruột quá đi, Từ Cẩm thúc giục nói “Nhanh nói tiếp đi”
Lưu Nghi Vĩ cười hai tiếng “Gấp cái gì chứ, nói đây, các cậu biết không, lúc xảy ra tai nạn, lái xe không phải là Thôi ảnh đế mà chính là trợ lý Kim Tử. Lúc Thôi ảnh đế xảy ra chuyện, anh ta cũng lâm vào hôn mê nhưng mà không có chết, sáng sớm hôm sau liền tỉnh lại. Anh ta tỉnh lại, cảnh sát liền đi hỏi chuyện, anh ta cùng cảnh sát tự thú”
“Tự thú?” Phù Cung cùng Từ Cẩm đồng thời hô lên
“Này, cậu cậu bé mồm chút đi” Lưu Nghi Vĩ làm động tác suỵt rồi tiếp tục nói “Anh ta nói mình cùng Thôi ảnh đế cãi nhau, đầu óc nóng lên sau đó liền phá hỏng bộ phận bảo hộ, số anh ta tốt thoát được một kiếp, còn Thôi ảnh đế lúc tai nạn bị đập trúng não bộ, cuối cùng chỉ có thể.... haizz”
“Anh ta hiện tại thế nào, bị phán bao lâu?”
“Còn phán gì nữa, đã chết rồi. Bởi vì thân thể quá yếu, hành động mất đi ý thức. cảnh sát có phái người trông coi chờ chữa khỏi thì áp giải về đồn, nhưng mà vào trưa ngày hôm sau, cái người tên Kim Tử kia không biết làm thế nào mà khôi phục sức lực, thừa dịp không ai chú ý liền nhảy từ tầng mười bệnh viện xuống, chậc, chết cũng quá thảm”
“OMG! Là tự sát”
“Đúng vậy, mà chuyện này vốn dĩ không bị tuồn ra nhanh thế đâu. Bên chính phủ không áp được tin tức, chỉ có thể đem sự thật nói ra hết”
“Chắc anh ta thấy áy náy quá...”
“Haizz, ai mà biết được.”
Từ Cẩm thở dài nói “Haizz, đáng thương nhất là nam thần của em, anh ấy mới 27 tuổi, đang độ tuổi nở hoa liền ra đi như vậy...”
Phù Cùng nhìn thấy Thôi Âu Ninh không hề có phản gì khi nghe tin bát quái, hiếu kì nói “Thôi ca, sao anh không có hứng thú tý gì với chuyện này thế?”
Lưu Nghi Vĩ nói “Thôi ca mà cảm thấy hứng thú với chuyện này thì tôi mới thấy kì quái”
Thôi Âu Ninh tinh tế nuốt miếng cơm trong miệng nói “Phải, không có gì hứng thú”
Hắn đối với chuyện này hiểu rõ, so với đám người hóng tin bát quái rõ ràng hơn nhiều, đương nhiên không hứng thú.
Buổi tối ngày đó... hóa ra vụ việc mới xảy ra mấy hôm trước, nhưng Thôi Âu Ninh lại cảm thấy đã trôi qua cả một đời.
Mà chính là, đúng là đã qua một đời đi
Hắn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, trời mưa rất lớn, cần gạt nước hoạt động liền tục, phát ra từng tiếng kẽo kẹt
Kim Tử ngồi ở ghế lái nói “Thôi Âu Ninh, cậu có tin tôi cùng cậu đồng quy vu tận hay không”
Sau đó hắn nói... nói cái gì nhở?
À đúng rồi, chính là nói “Tùy anh”
“Thôi Âu Ninh!” Kim Tử phẫn nỗ đạp hai cái về phía bộ điều khuyển, loa ô tô phát ra âm thanh cực lớn “Thôi Âu Ninh! Cậu đừng tưởng tôi không dám!”
Hắn nhẹ nhàng bang quơ đáp lại Kim Tử “ Tôi cũng không nói anh không dám, tôi nói chính là tùy anh”
Kim Tử phẫn nộ nói “Thôi Âu Ninh, tôi nói, tôi ghét nhất cái kiểu nói chuyện đó của cậu”
“Nếu ghét thì anh có thể nghỉ việc, không cần làm nữa.”
Đằng xa có một cái xe đi qua, ánh đèn trong mưa dừng trên mặt Thôi Âu Ninh, gương mặt góc cạnh, ngũ quan đoan chính, không tính là gương mặt đẹp thời thượng, chiếu ra vẻ mặt lạnh nhạt của hắn
Không, không phải lạnh nhạt
Chỉ đơn thuần là không có cảm xúc
Kim Tử cảm thấy mình ở trước mắt Thôi Âu Ninh giống như một con khỉ nhảy múa mua vui cho chủ nhân
“Thôi Âu Ninh... Thôi Âu Ninh” Kim Tử cắn răng, trong ánh mắt ngập tràn tơ máu “Cậu vì cái gì vĩnh viễn không thế đáp lại tôi?”
“Vì cái gì phải đáp lại?” giọng nói hắn phập phù trong không trung, âm thanh hư hư thật thật không phân rõ lắm “Trên thế giới này, không có thứ gì đáng giá để tôi đáp lại”
***
Tám giờ sáng hôm sau, Thôi Âu Ninh đến phòng tập sớm năm phút, năm phút sau Cố Chiết Phong cũng đúng giờ đẩy cửa ra
Sau đấy huấn luyện địa ngục chính thức bắt đầu.
“Sai nhịp, làm lại.”
“Không đúng, làm lại”
“Làm lại.”
...
“Bàn tay cậu sao thế, không duỗi thẳng được à? Thôi Âu Ninh cậu có nghe hiểu tiếng người không?”
Cố Chiết Phong nhìn bộ dạng ngồi xổm mà duỗi tay của Thôi Âu Ninh “Tay cậu là côn nhị khúc sao, không duổi thẳng được à?'
Thôi Âu Ninh ngồi xổm chân đã tê rần “Thầy Cố, tay tôi đã thẳng lắm rồi”
“Vừa mới điều chỉnh tư thế cho cậu, phía trên lại quên, lực không đủ, làm lại”
Thôi Âu Ninh nỗ lực làm lại lần nữa
Vẫn là không được
Cố Chiết Phong đột nhiên vươn tay, đặt trên cánh tay Thôi Âu Ninh. Bởi vì vận động, tay áo đã xắn tới khuỷu, Cố Chiết Phong cứ như vậy, trực tiếp chạm vào phần da thịt trên cánh tay hắn
Thôi Âu Ninh giống như bị điện giật, cảm giác tê dại từ cánh tay trực tiếp nhảy thẳng lên đầu, làm Thôi Âu Ninh tý nữa thì quỳ xuống
Đầu têu Cố Chiết Phong xem Thôi Âu Ninh run lên một cái còn thập phần vô tội, hờ hững hỏi “Sao thế?”
“Không có việc gì, bị tê chân...”
Đầu ngón tay Cố Chiết Phong lướt qua cánh tay Thôi Âu Ninh, thật ra cũng không hoàn toàn chạm phải làn da, nhưng không khí lưu động cùng làn da thành thật, lông tơ trung thành truyền lại cảm giác cho chủ nhân
Câu nói kia của Thôi Âu Ninh, vẫn kẹt lại trong cổ họng
Thủ đoạn của Cố Chiết Phong nhẹ nhàng uyển chuyển, chế trụ khuỷu tay hắn, độ ấm từ làn da nam nhân khác truyền tới qua khuỷu tay làm hắn không thể bỏ qua dấu vết.
Cố Chiết Phong đi tới bện cạnh Thôi Âu Ninh,một tay khác cũng nâng lên, chế trụ bả vai của Thôi Âu Ninh, động tác này làm thân thể hai người cách nhau không quá một bàn tay
Thôi Âu Ninh lúc này nửa ngồi xổm, Cố Chiết Phong khi mở miệng thì hơi cúi đầu, vừa lúc có luồng khí thổi vào tai Thôi Âu Ninh
“Thế này mới gọi là thẳng, nghe hiểu không?'
Đầu óc toàn màu vàng phế liệu của Thôi Âu Ninh: Không, đời này tôi không thể thẳng lại
Trong đầu là linh tinh rối loan nhưng Thôi Âu Ninh ngoài miệng vẫn nói “Đã hiểu, cảm ơn Thầy Cố”
Cố Chiết Phong buông tay, ấm áp trong nháy mắt mất đi, Thôi Âu Ninh chậm rãi đứng lên cảm thấy hơi mất mát, cảm giác chính mình lúc nãy có phải hay không cứ ngồi xổm
Bởi vì che giấu cảm giác xấu hổ, hắn chạy đến góc tường cầm hai chai nước, vặn một chai đưa cho Cố Chiết Phong, còn một chai kia chính mình uống. Nhưng đang vận động không thể uống quá nhiều nước, Thôi Âu Ninh chỉ uống đại khái hai hớp rồi ngừng lại.
So sánh với Thôi Âu Ninh, Cố Chiết Phong ưu nhã hơn nhiều, anh có thể như có như không nhấp một ngụm nước rồi vặn nắp lại
Thôi Âu Ninh nhận chai nước trong tay anh, đặt chai nước của hai người để trên bàn, vừa mới quay đầu lại thì thấy Cố Chiết Phong nhìn chằm chằm hắn.
Thôi Âu Ninh nhịn không được cúi đầu, nghĩ xem chính mình xem có gì kì quái hay không
Nhưng mà không thấy cái gì, liền nhìn chằm chằm Cố Chiết Phong chờ anh mở miệng
“Thôi Âu Ninh” Cố Chiết Phong nói “Cậu vì sao gọi là Thôi Âu Ninh?”
Thôi Âu Ninh có chút khó hiểu, đây là vấn đề kỳ quái gì?
Thôi Âu Ninh cũng không hiểu sao, chỉ có thể nói “Chính là... chính là kêu tên này thôi, không có gì đặc biệt”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“27 tuổi.”
Thân thể này cũng 27 tuổi, may mà hôm trước Vạn Trí mắng hắn đã 27 tuổi mà tâm trí vẫn như 7 tuổi, quá ấu trĩ, hắn mới biết được mà trả lời
“Cậu sinh ngày mấy?”
Thôi Âu Ninh vừa mới định trả lời sinh nhật mình, sau đó phát hiện ra không đúng
Đều 27 tuổi, đều tên Thôi Âu Ninh, nhưng Thôi Âu Ninh này không phải chính hắn, không nhất định sinh cùng một ngày. Như vậy, cái thân thể Thôi Âu Ninh này sinh này nào?
Cố Chiết Phong không chút để ý nói “Làm sao? Sinh nhật chính mình cũng không rõ?”
Không biết thì không biết đi, Thôi Âu Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, 9h56p, vì thế thuận miệng đáp “Ngày 6 tháng 9”
Cố Chiết Phong vốn dĩ không có dao động trong ánh mắt, ngưng một chút “Ngày 6 tháng 9? Cậu xác định?”
Không chắc chắn cũng phải chắc chắn, chẳng nhẽ tự vả mặt mình sao
Cố Chiết Phong cũng ngẩng đầu, chắc chắn nói “Thôi Âu Ninh, cậu nói dối”
Chém gió đỉnh cao hay là ở chỗ dù có bị vạch trần cũng kiên quyết không thể thừa nhận, Thôi Âu Ninh vẫn duy trì nụ cười nói “Thầy Cố vì sao lại nói vậy?”
“Tôi đã xem tư liệu cậu rồi, sinh nhật cậu là vào ngày 3 tháng 5.”
Cố Chiết Phong đi đến chỗ Thôi Âu Ninh, tay đút túi, nhìn chằm chằm Thôi Âu Ninh, tựa như muốn nhìn ra cái gì đó “Thôi Âu Ninh, cậu vì cái gì nói mình sinh ngày 6 tháng 9? Cậu cố ý gạt tôi, hay là....”
Thanh âm Cố Chiết Phong không nặng nhưng lại rất có trọng lương “ Thật ra, cậu cũng không biết sinh nhật “Thôi Âu Ninh”?”
Cố Chiết Phong tiến về phía trước một bước, Thôi Âu Ninh theo bản năng lùi về sau một bước
“Cậu trốn cái gì?”
Thôi Âu Ninh kéo căng da mặt tươi cười nói “Không có, không có trốn mà. Sao phải trốn anh chứ, tôi bị chảy máu mà sợ làm bẩn đến anh thôi”
“Máu cậu có thể phun tới chỗ tôi sao?”
“Thế thì... không đến mức đó”
Cố Chiết Phong lại đi về phía trước một bước
Thôi Âu Ninh vẫn luôn khống chế chính mình không được cử động, đứng im tại chỗ. Cố Chiết Phong vẫn luôn tiến đến về phía hắn, cách hắn tầm một mét thì dừng lại. Bởi vì khoảng cách gần, hắn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi mồ hôi của Cố Chiết Phong. Rõ ràng đều là mùi mồ hội, nhưng không khó ngửi như những người khác, cùng mùi mồ hôi gay mũi trên đám người Lưu Nghi Vĩ hoàn toàn không giống nhau, ngược lại giống hương vị sáng ban mai, rất dễ ngửi.
Chắc không phải đâu, mùi mồ hôi của Cố Chiết Phong không phải giống như mọi người sao. Đột nhiên trong đầu Thôi Âu Ninh lại nhảy ra năm chữ “Mồ hôi thơm đầm đìa”
- Thôi Âu Ninh
- “Đến!” Đột nhiên bị điểm danh, Thôi Âu Ninh theo bản năng đáp lại
Cố Chiết Phong lại tiến về phía trước một bước
Khoảng cách hai người ngày càng gần, Thôi Âu Ninh còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cố Chiết Phong. Phía sau không có chỗ dựa, Thôi Âu Ninh khống chế cơ thể không xoay người bỏ chạy, phía sau lưng đều cứng còng. Thân thể hắn vẫn luôn cứng đờ như tảng đá mà Cố Chiết Phong thì luôn yên lặng nhìn hắn cuối cùng đã lùi về sau một bước.
Thôi Âu Ninh thở phào một hơi
Cố Chiết Phong xoay người đi đến ghế cầm lấy áo vest, giọng điệu thản nhiên nói “Không còn sớm nữa, nếu cậu thấy mệt thì về nghỉ ngơi cho tốt”
Anh vắt áo vest tùy ý vắt cánh tay, động tác rõ là đơn giản nhưng lại khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thân thể Thôi Âu Ninh cuối cùng cũng thả lỏng, nghe thấy tiếng hò reo vui mừng trong nội tâm, cuối cùng cũng được về rồi, thì Cố Chiết Phong đi đến cửa phòng tập vứt lại một câu một câu “Tiến độ hiện tại của cậu quá chậm, yêu cầu phải đẩy mạnh tập luyện, sáng mai 8h chúng ta tiếp tục”
Câu nói nhẹ nhàng như cọng rơm nhỏ đè chết Thôi Âu Ninh
Thôi Âu Ninh: Buông tha cho tôi đi mà
Lúc Thôi Âu Ninh ra khỏi phòng tập vừa kịp giờ ăn cơm tối, hắn kéo lê thân xác tàn tạ từ phòng tập đi đến nhà ăn, tùy tiện lấy một khay đồ ăn thịnh soạn tìm chỗ ngồi ăn cơm, vốn dĩ muốn yên ổn ăn cơm, mà ánh mắt của rất nhiều người liếc trộm hắn qua bên này.
Thôi Âu Ninh ngẩng đầu nhìn lại, những người đó liền thu hồi ánh mắt, giống như chưa có gì phát sinh
Thôi Âu Ninh cúi đầu tiếp tục ăn cơm, vô số ánh mắt lại dừng lại trên người hắn
Hắn ngẩng đầu, mọi người thu ánh mắt trở về
Hắn cúi đầu, ánh mắt lại bắn tới
Thôi Âu Ninh nhướng mày, đứng dậy, bưng khay cơm đến một cái bàn rồi ngồi xuống
Từ Cẩm cùng Phù Cung trộm nhìn hắn bị dọa nhảy dựng lên, cuống quýt hỏi “Thôi... thôi ca, anh làm gì thế?”
Thôi Âu Ninh thản nhiên nói “Không có việc gì thì không thể ngồi chung bàn với các cậu sao? Chúng ta không phải là một đội à?”
Từ Cẩm nhanh nhạy nói “Đương nhiên là không phải thế rồi, chúng ta chính là một đội, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau mà ha ha ha..”
Phù Cung cũng có chút xấu hổ nói “Ha ha ha đúng vậy đó”
Thôi Âu Ninh nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười “Các cậu giúp đỡ tôi, tôi cũng nên giúp đỡ các cậu mới phải. Thấy mấy cậu vẫn luôn nhin lén tôi, nghĩ là mấy cậu đang muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tôi, cho nên đến gần để mấy người ngắm cho kỹ. Đỡ cho mấy cậu thấy ngượng ngùng không dám nói với tôi, tôi đành chủ động trước vậy.”
Từ Cẩm tuổi còn nhỏ, không hiểu ý của Thôi Âu Ninh nhưng Phù Cung đã 24 tuổi, lớn hơn Từ Cẩm vài tuổi, ở dưới đáy công ty lăn lê bò lết vài năm, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý của Thôi Âu Ninh
Phù Cung ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng “Thôi ca đừng tức giận, em cùng Từ Cẩm không có gì khác”
Thôi Âu Ninh không cảm xúc ăn một miếng cơm “Không có ý gì khác như như nào?”
Phù Cung nhìn đám người đang lia ánh mắt sang đây, hạ giọng nói “Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là... mọi người đều đang ghen tị với anh thôi”
“Ghen tị tôi nhảy tốt quá sao?”
“Anh đừng nói đùa thế, tại vì buổi chiều anh được ảnh đế dạy thêm một kèm một đó, mọi người cảm thấy anh quá may mắn.”
Thôi Âu Ninh à một tiếng
Nghĩ đến chuyện này, Cố Chiết Phong quả nhiên là trời sinh làm người nổi tiếng, người hay vật cùng anh có quan hệ tự nhiên đều bị chú ý.
Đôi mắt Từ Cẩm sáng lấp lánh nhìn Thôi Âu Ninh “Thôi ca, cảm giác được Cố ảnh đế cầm tay chỉ dẫn như nào vậy?”
Cảm giác như nào ấy hả?
Cậu ta vừa hỏi vậy, ánh mắt Thôi Âu Ninh bắt đầu mơ hồ, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng núi đồi chập chùng.
Dừng, không được suy nghĩ đến cái đó, máu cam vừa mới ngừng mà.
Thôi Âu Ninh sờ sờ mũi, che giấu nói “Thì giống như cùng học với các huấn luyện viên khác, không có gì đặc biệt cả”
Phù Cung cho rằng Thôi Âu Ninh ghét bỏ Cố Chiết Phong dạy học không tốt, vì thế liền biện hộ cho Cố Chiết Phong “Sở trường của Cố ảnh đế không phải ở chỗ này, chỉ dạy anh vài kĩ thuật nhỏ trên sân khấu, còn việc dạy học thì huấn luyện viên chuyên nghiệp đương nhiên am hiểu hơn rồi.”
Thôi Âu Ninh: Anh ấy dạy tốt lắm, chủ yếu là vấn đề của tôi
Từ Cẩm có chút hâm mộ “Ôi, Cố ảnh đế chính là nam thần của em đó...”
“Cái gì nam thần? Đang nhắc đến tôi sao?”
Lưu Nghi Vĩ bưng một khay cơm đi đến, cậu ta mới tập nhảy xong, cả người đầy mồ hôi. Cậu ta để khay cơm trên bàn, kéo ghế bên cạnh Thôi Âu Ninh ngồi xuống, đầu tiên uống nước canh ừng ực “Sảng khoái, đúng là mệt chết người”
Từ Cẩm với cậu ta quan hệ tốt, nhìn cậu ta hừ một cái “Lưu Nghi Vĩ cậu nằm mơ à, nam thần của tôi mới không phải cậu, người tôi nói chính là Cố ảnh đế”
Lưu Nghi Vĩ không sao cả nhún nhún vai, đầy một mồm cơm nói chuyện cũng không rõ ràng “Nhiều thêm một người cũng có sao đâu”
Phù Cung phì cười nói “Từ Cẩm, không phải lần trước cậu nói Thôi ảnh đế là nam thần của cậu à? Cố ảnh đế cùng Thôi ảnh đế trước giờ đều không hợp, cả hai đều là nam thần của cậu, rốt cuộc cậu nghiêng về bên nào hơn?”
Từ Cẩm che ngực, bộ dạng tràn đầy bi thương nói “Đừng nói nữa, cả hai người em đều thích, đều luyến tiếc, Cố ảnh đế thì như băng sơn tuyết liên, chỉ có nhìn lên mà khao khát, còn Thôi ảnh đế, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, cả người đều toát ra hormone nam nhân cấm dục, khí chất bá đạo, làm lòng em luôn hướng về...”
Thôi Âu Ninh:...? Lần đầu tiên tôi biết hóa ra đây là hình tượng mình xây dựng đó.
Lưu Nghi Vĩ nuốt xuống miếng cơm, nhỏ giọng nói “Nhắc đến Thôi ảnh đế, hôm nay có một cái tin tức cực lớn đó!”
Vừa nghe đến tin bát quái, Từ Cẩm cùng Phù Cung đều lên tinh thần, thò đầu qua nói “Tin tức gì, cậu nói một chút nghe coi!”
Lưu Nghi Vĩ nói “Hôm nay không phải tròn bốn ngày Thôi ảnh đế bị tai nạn mất sao, bời vì chyện này có chút ồn ào, nên cảnh sát vẫn luôn điều tra nguyên nhân cái chết của Thôi ảnh đế”
Phù Cung kinh ngạc nói “Điều tra? Là hoài nghi Thôi ảnh đế bị người khác hãm hại sao?”
“Đúng vậy, nghe nói ban đầu phương hương điều tra chính là hoài nghi Cố ảnh đế.”
Thôi Âu Ninh gắp một đũa đồ ăn lớn
“Cố ảnh đế? Vì cái gì cơ?” Từ Cẩm mở to hai mắt nhìn “Cho dù bọn họ quan hệ không tốt, không hợp tác nữa là ổn, cũng không đến mức muốn giết Thôi ảnh đế chứ”
Lưu Nghi Vĩ nói “Sở dĩ hoài nghi Cố ảnh đế, có hai nguyên nhân, thứ nhất là quan hệ hai người họ không tốt, thứ hai chính là nghe nói thời điểm Thôi ảnh đế cấp cứu, bệnh viện cấp cứu lúc đó là Bệnh viện Thành Bắc. lúc xác định tử vong pháp y muốn điều tra nguyên nhân cái chết, nhưng Cố ảnh đế không cho”
“Không cho là có ý gì”
“Chính là cản trở, không cho bọn họ mang thi thể Thôi ảnh đế đi”
“Cái này không phải là cản trở cảnh sát điều tra sao? Cố ảnh đế điên rồi sao?”
“Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, dù sao cuối cùng không biết thu xếp thế nào, pháp y vẫn đến bệnh viện nghiệm thi, sau đó thi thể của Thôi ảnh đế ở bệnh viện nhiều hơn một ngày, cuối cùng mới được đưa đến nhà xác.”
Phù Cung nói “Chẳng lẽ Cố ảnh đế muốn tiêu hủy chứng cứ?”
Lưu Nghi Vĩ nói “Ban đầu chính là nói vậy, nhưng mà không phải trong khoảng thời gian này vẫn luôn điều tra sao, phát hiện Cố ảnh đế trong sự việc này một chút quan hệ cũng không có. Sau đó nữa, sự việc lại chuyển biến”
Lưu Nghi Vĩ nói chuyện đúng là làm người ta sốt ruột quá đi, Từ Cẩm thúc giục nói “Nhanh nói tiếp đi”
Lưu Nghi Vĩ cười hai tiếng “Gấp cái gì chứ, nói đây, các cậu biết không, lúc xảy ra tai nạn, lái xe không phải là Thôi ảnh đế mà chính là trợ lý Kim Tử. Lúc Thôi ảnh đế xảy ra chuyện, anh ta cũng lâm vào hôn mê nhưng mà không có chết, sáng sớm hôm sau liền tỉnh lại. Anh ta tỉnh lại, cảnh sát liền đi hỏi chuyện, anh ta cùng cảnh sát tự thú”
“Tự thú?” Phù Cung cùng Từ Cẩm đồng thời hô lên
“Này, cậu cậu bé mồm chút đi” Lưu Nghi Vĩ làm động tác suỵt rồi tiếp tục nói “Anh ta nói mình cùng Thôi ảnh đế cãi nhau, đầu óc nóng lên sau đó liền phá hỏng bộ phận bảo hộ, số anh ta tốt thoát được một kiếp, còn Thôi ảnh đế lúc tai nạn bị đập trúng não bộ, cuối cùng chỉ có thể.... haizz”
“Anh ta hiện tại thế nào, bị phán bao lâu?”
“Còn phán gì nữa, đã chết rồi. Bởi vì thân thể quá yếu, hành động mất đi ý thức. cảnh sát có phái người trông coi chờ chữa khỏi thì áp giải về đồn, nhưng mà vào trưa ngày hôm sau, cái người tên Kim Tử kia không biết làm thế nào mà khôi phục sức lực, thừa dịp không ai chú ý liền nhảy từ tầng mười bệnh viện xuống, chậc, chết cũng quá thảm”
“OMG! Là tự sát”
“Đúng vậy, mà chuyện này vốn dĩ không bị tuồn ra nhanh thế đâu. Bên chính phủ không áp được tin tức, chỉ có thể đem sự thật nói ra hết”
“Chắc anh ta thấy áy náy quá...”
“Haizz, ai mà biết được.”
Từ Cẩm thở dài nói “Haizz, đáng thương nhất là nam thần của em, anh ấy mới 27 tuổi, đang độ tuổi nở hoa liền ra đi như vậy...”
Phù Cùng nhìn thấy Thôi Âu Ninh không hề có phản gì khi nghe tin bát quái, hiếu kì nói “Thôi ca, sao anh không có hứng thú tý gì với chuyện này thế?”
Lưu Nghi Vĩ nói “Thôi ca mà cảm thấy hứng thú với chuyện này thì tôi mới thấy kì quái”
Thôi Âu Ninh tinh tế nuốt miếng cơm trong miệng nói “Phải, không có gì hứng thú”
Hắn đối với chuyện này hiểu rõ, so với đám người hóng tin bát quái rõ ràng hơn nhiều, đương nhiên không hứng thú.
Buổi tối ngày đó... hóa ra vụ việc mới xảy ra mấy hôm trước, nhưng Thôi Âu Ninh lại cảm thấy đã trôi qua cả một đời.
Mà chính là, đúng là đã qua một đời đi
Hắn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, trời mưa rất lớn, cần gạt nước hoạt động liền tục, phát ra từng tiếng kẽo kẹt
Kim Tử ngồi ở ghế lái nói “Thôi Âu Ninh, cậu có tin tôi cùng cậu đồng quy vu tận hay không”
Sau đó hắn nói... nói cái gì nhở?
À đúng rồi, chính là nói “Tùy anh”
“Thôi Âu Ninh!” Kim Tử phẫn nỗ đạp hai cái về phía bộ điều khuyển, loa ô tô phát ra âm thanh cực lớn “Thôi Âu Ninh! Cậu đừng tưởng tôi không dám!”
Hắn nhẹ nhàng bang quơ đáp lại Kim Tử “ Tôi cũng không nói anh không dám, tôi nói chính là tùy anh”
Kim Tử phẫn nộ nói “Thôi Âu Ninh, tôi nói, tôi ghét nhất cái kiểu nói chuyện đó của cậu”
“Nếu ghét thì anh có thể nghỉ việc, không cần làm nữa.”
Đằng xa có một cái xe đi qua, ánh đèn trong mưa dừng trên mặt Thôi Âu Ninh, gương mặt góc cạnh, ngũ quan đoan chính, không tính là gương mặt đẹp thời thượng, chiếu ra vẻ mặt lạnh nhạt của hắn
Không, không phải lạnh nhạt
Chỉ đơn thuần là không có cảm xúc
Kim Tử cảm thấy mình ở trước mắt Thôi Âu Ninh giống như một con khỉ nhảy múa mua vui cho chủ nhân
“Thôi Âu Ninh... Thôi Âu Ninh” Kim Tử cắn răng, trong ánh mắt ngập tràn tơ máu “Cậu vì cái gì vĩnh viễn không thế đáp lại tôi?”
“Vì cái gì phải đáp lại?” giọng nói hắn phập phù trong không trung, âm thanh hư hư thật thật không phân rõ lắm “Trên thế giới này, không có thứ gì đáng giá để tôi đáp lại”
***
Tám giờ sáng hôm sau, Thôi Âu Ninh đến phòng tập sớm năm phút, năm phút sau Cố Chiết Phong cũng đúng giờ đẩy cửa ra
Sau đấy huấn luyện địa ngục chính thức bắt đầu.
“Sai nhịp, làm lại.”
“Không đúng, làm lại”
“Làm lại.”
...
“Bàn tay cậu sao thế, không duỗi thẳng được à? Thôi Âu Ninh cậu có nghe hiểu tiếng người không?”
Cố Chiết Phong nhìn bộ dạng ngồi xổm mà duỗi tay của Thôi Âu Ninh “Tay cậu là côn nhị khúc sao, không duổi thẳng được à?'
Thôi Âu Ninh ngồi xổm chân đã tê rần “Thầy Cố, tay tôi đã thẳng lắm rồi”
“Vừa mới điều chỉnh tư thế cho cậu, phía trên lại quên, lực không đủ, làm lại”
Thôi Âu Ninh nỗ lực làm lại lần nữa
Vẫn là không được
Cố Chiết Phong đột nhiên vươn tay, đặt trên cánh tay Thôi Âu Ninh. Bởi vì vận động, tay áo đã xắn tới khuỷu, Cố Chiết Phong cứ như vậy, trực tiếp chạm vào phần da thịt trên cánh tay hắn
Thôi Âu Ninh giống như bị điện giật, cảm giác tê dại từ cánh tay trực tiếp nhảy thẳng lên đầu, làm Thôi Âu Ninh tý nữa thì quỳ xuống
Đầu têu Cố Chiết Phong xem Thôi Âu Ninh run lên một cái còn thập phần vô tội, hờ hững hỏi “Sao thế?”
“Không có việc gì, bị tê chân...”
Đầu ngón tay Cố Chiết Phong lướt qua cánh tay Thôi Âu Ninh, thật ra cũng không hoàn toàn chạm phải làn da, nhưng không khí lưu động cùng làn da thành thật, lông tơ trung thành truyền lại cảm giác cho chủ nhân
Câu nói kia của Thôi Âu Ninh, vẫn kẹt lại trong cổ họng
Thủ đoạn của Cố Chiết Phong nhẹ nhàng uyển chuyển, chế trụ khuỷu tay hắn, độ ấm từ làn da nam nhân khác truyền tới qua khuỷu tay làm hắn không thể bỏ qua dấu vết.
Cố Chiết Phong đi tới bện cạnh Thôi Âu Ninh,một tay khác cũng nâng lên, chế trụ bả vai của Thôi Âu Ninh, động tác này làm thân thể hai người cách nhau không quá một bàn tay
Thôi Âu Ninh lúc này nửa ngồi xổm, Cố Chiết Phong khi mở miệng thì hơi cúi đầu, vừa lúc có luồng khí thổi vào tai Thôi Âu Ninh
“Thế này mới gọi là thẳng, nghe hiểu không?'
Đầu óc toàn màu vàng phế liệu của Thôi Âu Ninh: Không, đời này tôi không thể thẳng lại
Trong đầu là linh tinh rối loan nhưng Thôi Âu Ninh ngoài miệng vẫn nói “Đã hiểu, cảm ơn Thầy Cố”
Cố Chiết Phong buông tay, ấm áp trong nháy mắt mất đi, Thôi Âu Ninh chậm rãi đứng lên cảm thấy hơi mất mát, cảm giác chính mình lúc nãy có phải hay không cứ ngồi xổm
Bởi vì che giấu cảm giác xấu hổ, hắn chạy đến góc tường cầm hai chai nước, vặn một chai đưa cho Cố Chiết Phong, còn một chai kia chính mình uống. Nhưng đang vận động không thể uống quá nhiều nước, Thôi Âu Ninh chỉ uống đại khái hai hớp rồi ngừng lại.
So sánh với Thôi Âu Ninh, Cố Chiết Phong ưu nhã hơn nhiều, anh có thể như có như không nhấp một ngụm nước rồi vặn nắp lại
Thôi Âu Ninh nhận chai nước trong tay anh, đặt chai nước của hai người để trên bàn, vừa mới quay đầu lại thì thấy Cố Chiết Phong nhìn chằm chằm hắn.
Thôi Âu Ninh nhịn không được cúi đầu, nghĩ xem chính mình xem có gì kì quái hay không
Nhưng mà không thấy cái gì, liền nhìn chằm chằm Cố Chiết Phong chờ anh mở miệng
“Thôi Âu Ninh” Cố Chiết Phong nói “Cậu vì sao gọi là Thôi Âu Ninh?”
Thôi Âu Ninh có chút khó hiểu, đây là vấn đề kỳ quái gì?
Thôi Âu Ninh cũng không hiểu sao, chỉ có thể nói “Chính là... chính là kêu tên này thôi, không có gì đặc biệt”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“27 tuổi.”
Thân thể này cũng 27 tuổi, may mà hôm trước Vạn Trí mắng hắn đã 27 tuổi mà tâm trí vẫn như 7 tuổi, quá ấu trĩ, hắn mới biết được mà trả lời
“Cậu sinh ngày mấy?”
Thôi Âu Ninh vừa mới định trả lời sinh nhật mình, sau đó phát hiện ra không đúng
Đều 27 tuổi, đều tên Thôi Âu Ninh, nhưng Thôi Âu Ninh này không phải chính hắn, không nhất định sinh cùng một ngày. Như vậy, cái thân thể Thôi Âu Ninh này sinh này nào?
Cố Chiết Phong không chút để ý nói “Làm sao? Sinh nhật chính mình cũng không rõ?”
Không biết thì không biết đi, Thôi Âu Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, 9h56p, vì thế thuận miệng đáp “Ngày 6 tháng 9”
Cố Chiết Phong vốn dĩ không có dao động trong ánh mắt, ngưng một chút “Ngày 6 tháng 9? Cậu xác định?”
Không chắc chắn cũng phải chắc chắn, chẳng nhẽ tự vả mặt mình sao
Cố Chiết Phong cũng ngẩng đầu, chắc chắn nói “Thôi Âu Ninh, cậu nói dối”
Chém gió đỉnh cao hay là ở chỗ dù có bị vạch trần cũng kiên quyết không thể thừa nhận, Thôi Âu Ninh vẫn duy trì nụ cười nói “Thầy Cố vì sao lại nói vậy?”
“Tôi đã xem tư liệu cậu rồi, sinh nhật cậu là vào ngày 3 tháng 5.”
Cố Chiết Phong đi đến chỗ Thôi Âu Ninh, tay đút túi, nhìn chằm chằm Thôi Âu Ninh, tựa như muốn nhìn ra cái gì đó “Thôi Âu Ninh, cậu vì cái gì nói mình sinh ngày 6 tháng 9? Cậu cố ý gạt tôi, hay là....”
Thanh âm Cố Chiết Phong không nặng nhưng lại rất có trọng lương “ Thật ra, cậu cũng không biết sinh nhật “Thôi Âu Ninh”?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương