Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 40: Hẹn hò



Hạ Đông ôm Diệp Dạng ngủ cả một đêm, nên vừa mới sáng sớm cơ thể hai người đã có gì đó khác thường.

Diệp Dạng ngượng ngùng muốn đi vệ sinh nhưng Hạ Đông kéo cậu lại, hết hôn lại cắn, anh vùi mặt vào xương quai xanh bạn nhỏ, cẩn thận liếm láp.

"Bé cưng à, cho anh lấy lời chút nào..."

Đợi hai người giải quyết xong đã là chuyện lúc mười hai giờ, Hạ Đông tính ngày mai trở về, hôm nay dẫn bạn nhỏ ra ngoài chơi.

Diệp Dạng vui vẻ đồng ý, dọc đường đi còn có chút hưng phấn.

Nói trắng ra thì, Hạ Đông đã sống trên đời hai mươi bảy năm nhưng đây là lần đầu tiên hẹn hò với ai đó, nên anh chẳng có chút kinh nghiệm nào cả. Trước khi ra ngoài còn lên mạng tìm hiểu một số chiếc lược hẹn hò, đại khái đều có một vài ý chung.

Hạ Đông chọn một bài viết tương đối đầy đủ để đọc:

[ Bước đầu tiên muốn mời cô nàng ra ngoài ăn bữa cơm, nếu cô ấy đồng ý thì xem như thành công một nửa (nếu anh/cô ấy thậm chí còn không muốn ra ngoài thì bạn đang mơ mộng điều gì?)

Địa điểm ăn uống nên chọn một nơi lịch sử hoặc sang trọng một chút, thoạt nhìn cao cấp, yên tĩnh (tin tôi đi, không có mấy cô gái thích môi trường ồn ào đâu, trừ món lẩu).

Bữa cơm tốt nhất là cơm tối, nếu ăn trưa thì buổi chiều bạn phải tìm thêm vài hoạt động thú vị khác (nếu có tiền thì đơn giản là đi mua sắm thôi, cứ để cô ấy mua mua mua là oke).

Tại sao nên ăn tối? Vì sao khi ăn tối xong, hai người có thể đi xem phim, nhưng xem phim gì nên lựa chọn cẩn thận, cá nhân tôi nghĩ phim tình cảm lãng mạn đứng số 2 thôi, vì nó quá đại trà và không thể hiện được sở thích cá nhân của bạn.

Nhưng để cô gái của bạn hài lòng, thì có thể lựa hai ba bộ được đánh giá cao (nhớ chọn nhiều thế loại) và để cô ấy chọn một bộ. ]

Hạ Đông vuốt cằm, tiếp tục đọc trong lúc chờ Diệp Dạng tắm.

[ Bắp rang không thể thiếu khi đi xem phim được, hãy mua một phần lớn. Khi hai người cùng ăn bắp rang, có khả năng sẽ vô tình chạm tay nhau, đến lúc đó nếu bạn nắm tay cô ấy mà người kia không từ chối... Thì bạn đến gần chiến thắng hơn rồi đó.

Xem phim xong đã muộn (nếu giỏi gắp gấu bông thì có thể chơi gắp thú) rồi đưa người đó về nhà, nhớ rõ cho dù đi bộ hay đi xe bạn cũng phải đưa người đó về tận nhà, đừng chỉ đưa về gần đó mà là tận nhà luôn!

Sau đó, bạn tặng người đó một một quà (chuẩn bị từ trước), có thể là vài món quà nhỏ như son môi, nước hoa, nếu cô ấy có sở thích đặc biệt thì chọn quà theo sở thích của cô ấy.

Lúc này nếu cô ấy nhận món quà đó thì bạn có thể thổ lộ được rồi... ]

Bên dưới chủ yếu nói về việc ở lại qua đêm với con gái như thế nào, gạo sống gạo chín linh tinh cái gì đó Hạ Đông cảm thấy không dùng được nên đăng một bài hỏi chủ bài đăng.

ZERO: Xin hỏi, nếu đối tượng là nam thì nên hẹn hò ở chỗ nào, ờ thì, tôi cũng là nam.

Chủ nhà:... Cũng như trên, nhưng hai người nam quen nhau thì dễ hơn, sẽ có nhiều sở thích giống nhau hơn, cũng không cần ép mình xem mấy bộ phim tình cảm lãng mạn gì đó. Còn về phần quà tặng thì, nếu người đó thích game thì tặng máy tính hoặc thử liên quan, nếu không thì tặng nước hoa nam, giày thể thao gì đó. Sau đó giống như bài trên thổ lộ thôi.

ZERO: À thì, tôi quên đề cập, chúng tôi đã quen nhau rồi chỉ là muốn biết cách hẹn hò thôi.

Chủ nhà:... Cậu đến phá tôi đúng không! Bài viết của ông đây là cho các cặp đôi khác giới, chứ không phải để cậu thể hiện tình cảm đâu nhé!!!

Hạ Đông "chậc" một tiếng, bạn nam này tính tình thật không tốt, có bệnh cần phải trị.

Sau khi Diệp Dạng thu dọn đồ đạc xong, hai người ở nhà ăn chút gì đó, Hạ Đông nghĩ đến bài viết trước đó, nói:

"Chúng ta đi mua sắm trước, sau đó ăn cơm tối rồi đi xem phim? Em thấy được không?"

Diệp Dạng không có ý kiến gì, hai người đi thẳng đến trung tâm mua sắm, thời tiết đã dần nóng lên, nhiều cửa hàng bắt đầu bày bán quần áo mùa hè, hai người đều là nam, cũng không phải loại người thích đi dạo chọn lựa, nên đến thẳng vào cửa hàng quần áo.

"Cái này em thấy sao?"

Diệp Dạng xoay người nhìn sang, cậu thấy một chiếc áo hoodie màu xanh lơ, tuy dài tay nhưng vải khá mỏng, rất hợp với thời tiết đang nóng dần lên như thế này.

Hạ Đông nhờ một nhân viên lấy chiếc áo đó xuống.

"Dạng Dạng, em thay thử đi."

Diệp Dạng nhận lấy sau đó đi đến phòng thử đồ, Hạ Đông tưởng tượng hình dáng bạn nhỏ mặc chiếc áo này thế nào, anh cảm thấy sẽ rất đẹp.

Anh suy nghĩ một lúc mới cất lời:

"Lấy giúp tôi một chiếc giống vậy."

Hạ Đông lấy một chiếc áo cùng loại nhưng khác kích cỡ, màu cũng khác không phải xanh lơ mà là xanh đen. Anh đến trước cửa phòng thử đồ của bạn nhỏ, gõ gõ vài tiếng.



"Bé cưng ơi, mở cửa cho tôi với."

Diệp Dạng mở ra một khe nhỏ nhìn người phía bên ngoài hỏi có chuyện gì sao, Hạ Đông lại tiện đà chui vào.

Phòng thử đồ rất rộng, đủ chỗ cho hai người. Lúc này Diệp Dạng vừa mới cởi áo trong, lộ ra thân hình gầy gò của thiếu niên.

Làn da bạn nhỏ rất trắng, Hạ Đông không nhịn được bèn chạm vào, cảm nhận được cơ thể cậu khẽ run run lại không kìm được mà hôn lên.

"Ưm... Bên ngoài còn người..."

Diệp Dạng bị nụ hôn này làm cho choáng váng đầu óc.

"Sao lại sợ? Họ không vào được đâu."

Hạ Đông ngậm lấy môi bạn nhỏ, cẩn thận cắn mút.

"Hơn nữa, em là người yêu của anh, hôn người yêu thì có gì sai chứ?"

"Anh đừng... Gây chuyện mà..."

Diệp Dạng thở gấp một chút, nói tiếp:

"Chúng ta trong này lâu quá, họ sẽ nghi ngờ đó ạ..."

"..."

Hạ Đông biết bạn nhỏ da mặt mỏng nên cũng chẳng làm gì quá đáng nữa, chỉ hôn hôn lên khóe mắt cậu rồi buông ra.

Cuối cùng Diệp Dạng có thể hít thở một cách bình thường, cậu nhìn Hạ Đông hình như còn chưa đã thèm bèn nhẹ giọng dỗ dành.

"Chúng ta về... Mới hôn nhé? Bên ngoài còn có người nữa..."

"Thật sao?"

Hạ Động chợt bật cười, thầm nghĩ sao lại đáng yêu thế...

"Vậy khi trở về, anh muốn hôn em như thế nào cũng được sao?"

"Được ạ..."

Diệp Dạng sợ có người gõ cửa nên Hạ Đông nói gì cũng đáp ứng.

"Vậy được."

Hạ Đông cầm chiếc áo hoodie đó kéo ra giúp Diệp Dạng mặc vào, giống đang như mặc quần áo cho một đứa trẻ vậy. Đầu tiên anh tròng áo lên cổ cậu, sau đó nắm tay cậu nâng lên nhét vào trong tay áo.

Vết sẹo trên lưng đã mờ đi rất nhiều, dường như đã hòa vào làn da trắng nõn của cậu, chỉ có sẹo do tàn thuốc lá để lại vẫn rõ ràng như cũ.

Hạ Đông đau lòng mà xoa xoa nó, nhẹ nhàng cẩn thận mà cúi người hôn lên.

Vừa mới từ phòng thử đồ ra ngoài, cả hai người đều nhận được lời khen ngợi từ nhân viên bán hàng.

"Hai vị thật sự như người mẫu vậy, chiếc áo này mặc trên người hai vị như được tăng thêm giá trị cho nó!"

Lời này một nửa là tâng bốc, một nửa là thật lòng.

Bản thân Hạ Đông không cần nói nhiều, anh có khí chất tốt, khuôn mặt thật sự quá đẹp, mặc chiếc áo này dường như có cảm giác trở thành một anh trai tỏa nắng. Về phần Diệp Dạng vì còn nhỏ tuổi, cơ thể chưa phát triển hoàn toàn lại có thân thể gầy gò tuổi thiếu niên, chiếc áo xanh lơ bao phủ trên người vậy mà thể hiện được sự quyến rũ của tuổi thanh xuân.

Chiếc áo hoodie này không riêng lẻ mà là một bộ, còn có một chiếc quần cùng màu kèm theo. Hạ Đông vui vẻ lấy hai bộ, Diệp Dạng thấy được giá khi thanh toán, tổng của hai bộ là ba ngàn bảy.

Cậu có chút ngượng ngùng, trước đây còn tốt nhưng bây giờ hai người đã quen nhau, là người yêu của nhau, Diệp Dạng không muốn Hạ Đông trả tiền mọi thứ cho cậu như thế, quan hệ như vậy không công bằng.

Hạ Đông cảm nhận thấy bạn nhỏ đang ngơ ngẩn gì đó, anh cẩn thận suy nghĩ một lát thì hiểu được nỗi lo lắng của cậu.

"Hiện tại em còn phải thi tốt nghiệp, học đại học. Đợi sau này em đi làm rồi thì anh chờ em nuôi anh."

Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của bạn nhỏ, qua hơn hai tháng tóc của cậu đã mọc dài gần như giống với ban đầu.

"Anh không dễ nuôi đâu, rất rất tốn kém đó."



Diệp Dạng cười xì một tiếng.

"Vậy thỏa thuận thế đi ạ, đợi em đi làm sẽ nuôi anh."

Lồng ngực Hạ Đông khẽ nẩy lên một cái, vừa định nói gì đó thì nhân viên bán hàng đã cười nói:

"Em trai anh dễ thương thật! Tình cảm hai người thật tốt!"

Khóe miệng Hạ Đông khẽ cong lên, nhận quần áo đã đóng gói từ nhân viên, mỉm cười nói:

"Em ấy không phải em trai tôi, mà là bạn trai của tôi."

Diệp Dạng không ngờ Hạ Đông sẽ đột nhiên nói thẳng như vậy, gương mặt chợt ửng hồng lên. Hôm nay là cuối tuần người giống họ đến mua quần áo cũng không ít, với giá trị nhan sắc của hai người vốn đã thu hút sự chú ý của khá nhiều người.

Hơn nữa khi nói những lời Hạ Đông không hề cố ý hạ thấp giọng, nhiều người quay đầu sang nhìn qua, Diệp Dạng nắm tay Hạ Đông ra ngoài không dám ngẩng đầu lên.

Cho đến khi hai người bước sang một cửa hàng khác, Diệp Dạng mới nghe thấy tiếng cười thì thầm của các nữ nhân viên trong cửa hàng quần áo trước đó, nhưng cậu có thể cảm nhận được họ không có ác ý.

Nơi họ vừa đi vào là một cửa hàng giày, hai người mỗi người mua một đôi giày thể thao.

Hạ Đông hỏi:

"Vừa nãy có giận anh không?"

Diệp Dạng hơi sửng sốt, ý thức được Hạ Đông vừa hỏi gì mới đáp lời:

"Không ạ... Chỉ là, em hơi ngại chút thôi..."

Hạ Đông giữ chặt tay bạn nhỏ đưa lên miệng hôn một cái, người nhân viên gói hàng giúp hai người tình cờ đi đến, trên môi nở nụ cười.

"Thưa quý khách, đây là giày của hai vị, nhìn hai vị rất xứng đôi ạ."

Hạ Đông không chút khiêm tốn nào.

"Đó là đương nhiên."

Diệp Dạng nhỏ giọng đáp:

"Cảm ơn ạ."

Hai người mang đồ về nhà, Hạ Đông ôm Diệp Dạng ngồi trên sofa.

"Dạng Dạng à, thật ra đa số mọi người đều khá thân thiện, họ thường không mang cái nhìn định kiến về giới đồng tính."

Diệp Dạng gật gật đầu, cậu có thể cảm nhận được điều đó. Dường như mọi chuyện cậu từng trải qua, những người trong quá khứ cậu từng gặp phải chỉ là một số nhỏ không đáng kể. Mà thái độ của hầu hết mọi người trong xã hội loài người này đa phân đều mang thái độ tò mò, thân thiện hoặc thờ ơ, không quan tâm, người mang ác ý thật sự chỉ là một số ít.

Diệp Dạng vẫn nhớ rõ lời chúc phúc của Ngụy Lạc, cậu cảm nhận được Ngụy Lạc thật lòng thật dạ chúc phúc họ, hy vọng họ có thể đi đến đoạn đường cuối cùng.

Hay chuyện ở trung tâm thương mại hôm nay cũng vậy, đa phần đều là những ánh mắt tò mò hoặc thưởng thức.

Hạ Đông ôm cậu bạn nhỏ vào lòng, thì thầm:

"Cho nên ấy, em đừng vì những chuyện trong quá khứ, vì những con người đó mà đau buồn. Bọn họ vô tri, ngu xuẩn lại cay nghiệt, mà bản thân em không làm gì sai cả."

Đôi mắt Diệp Dạng chợt cay cay, tựa như sợi dây đang buộc chặt tim mình dần buông lỏng. Từ ngày hai người thảo luận về kỳ thi tuyển sinh đại học, dây thần kinh của cậu vẫn luôn căng thẳng đến giờ.

Không phải cậu sợ, chỉ là người mà bản thân gọi là cha vẫn tiếp tục nói lời đay nghiến cậu, sợ hàng xóm xung quanh, họ hàng nhìn cậu bằng đôi mắt đầy ác ý.

Nhưng cậu không muốn phụ sự mong đợi của Hạ Đông nên cậu phải dũng cảm hơn nữa.

Cậu muốn bản thân phải tốt hơn nữa, khi đó mới có thể yên tâm đứng bên cạnh Hạ Đông, độc chiếm sự dịu dàng và cả cái ôm ấm áp của anh.

Những gì Hạ Đông vừa nói đã xua tan đi phần nào nỗi sợ hãi trong lòng cậu.

Đúng vậy, người sai không phải cậu mà là những người mang theo cái nhìn định kiến với cậu, cả những kẻ không rõ sự thật nhưng vẫn hùa theo bôi nhọ vu khống cậu.

Đáng lẽ người nên cảm thấy bất an là bọn họ mới đúng.
Chương trước Chương tiếp