Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 46: Câu cá



Câu cá không đơn giản mà cần có kỹ thuật, Diệp Dạng không làm được nên Hạ Đông cầm tay dạy cậu từng bước một.

"Đầu tiên treo mồi câu lên, sau đó ném dây."

Hạ Đông đứng phía sau Diệp Dạng, ôm cậu vào lòng, sau đó nắm tay cậu, điều khiển ném dây câu xuống nước.

Sau khi chuẩn bị xong, Hạ Đông cùng Diệp Dạng ngồi xuống ghế nhìn mặt hồ tĩnh lặng.

"Bước tiếp theo là kiên nhẫn chờ."

Hạ Đông móc lấy tay Diệp Dạng.

"Chờ mặt hồ nổi gợn sóng, chúng ta có thể kéo dây."

"Em biết rồi ạ!"

Diệp Dạng cầm cần câu, có chút hưng phấn, đây là lần đầu cậu câu cá.

"Lúc trước anh Đông có thường câu cá không?"

"Không hẳn."

Hạ Đông lắc đầu.

"Cha anh thích, xem nhiều nên biết."

Tiểu Ngư Nhi ngồi không xa, xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, than vãn:

"Mới tháng sáu thôi sao mà nóng dữ vậy?"

Tịch Vũ cười nói:

"Ai bảo cậu nhiều thịt quá làm gì."

Tiểu Ngư Nhi lập tức phản bác:

"Hứ! Đây là cơ bắp không đấy nhé!"

Hạ Đông cười nói một câu với họ:

"Tâm tĩnh, tự mát."

"Đúng là vậy, nhưng mà chúng tôi..."

Tích Vũ đang định trả lời thì phát hiện dây câu của mình chợt run lên nhè nhẹ.

"Nó, nó tới..."

Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng đi qua giúp cô kéo lên, kết quả là một con cá diếc không lớn bằng bàn tay.

Diệp Dạng qua xem thử.

"Hình như nhỏ quá..."

"Thật sự hơi nhỏ."

Tịch Vũ đưa cá qua nói với Tiểu Ngư Nhi:

"Phóng sinh đi."

"Cũng đúng."

Tiểu Ngư Nhi gỡ cá khỏi móc câu, thả lại vào hồ, cá con rơi xuống nước rồi biến mất, chỉ để lại vài bọt khí trắng nổi lên.

Rõ ràng việc câu cá không dễ dàng gì, kể từ khi thả con cá nhỏ đó, bốn người họ vẫn chưa bắt được con nào khác.

Trong khoảng thời gian này, dây câu của Diệp Dạng có run lên nhưng cậu chưa kịp kéo cần câu thì cá đã lặn mất tăm.

"Muốn ăn cá diếc cũng khó quá..."

Tiểu Ngư Nhi thở dài:

"Mấy người kia làm gì còn chưa về nữa?"

Tịch Vũ chớp mắt, đáp:

"Nếu không thì chúng ta đi tìm họ? Từ đầu đến giờ chỉ có chúng ta câu, bắt họ về đổi chỗ lại cũng được..."

Diệp Dạng nhìn nụ cười không có ý tốt nào của Tịch Vũ, âm thầm rút lui.

"Tôi với anh Đông không đi đâu ạ... Câu cá cũng tốt lắm."

Hạ Đông xoa đầu Diệp Dạng, đồng tình:

"Hai người đi đi, tôi ở đây câu cá với em ấy."

Khi hai người nọ đã đi, Hạ Đông lại không thể ngồi yên, bắt đầu động tay động chân với Diệp Dạng.

"Ngẩng đầu em cao lên một chút."

Diệp Dạng ngoan ngoãn nâng cằm, đem môi mình chạm vào môi Hạ Đông.

Hạ Đông nhịn không được cắn một cái, khi anh đang chuẩn bị hôn sâu, Diệp Dạng chợt đẩy anh ra.

"Cần câu cá!"

"..."

Hạ Đông không đáp lại, còn muốn hôn tiếp, Diệp Dạng lại gấp đến mức đấm vào ngực Hạ Đông:

"Anh Đông, em muốn ăn cá diếc..."

Hạ Đông bất đắc dĩ, nhận lệnh mà giúp Diệp Dạng kéo cần câu, tuy hai người chậm vài giây nhưng cá cũng không bỏ chạy.

Diệp Dạng nhìn con cá trên tay Hạ Đông, cảm thán:



"Chà, lớn ghê!"

Hạ Đông nhướng mày, không nhịn được nghĩ lệch hướng.

"Lớn hơn anh sao?"

"Sao ạ?"

Diệp Dạng sửng sốt một lát mới ý thức được ý của Hạ Đông, cậu đỏ mặt nói lời thật:

"Lớn hơn của anh."

"..."

Hạ Đông nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp:

"Vậy em thích ăn nó hay là ăn anh hơn?"

Tuy nói vậy, nhưng Hạ Đông cũng không cho Diệp Dạng ăn, mặt Diệp Dạng vẫn đỏ bừng, nhỏ giọng đáp:

"Đều thích ạ, cá là anh làm mà..."

Trong lòng Hạ Đông run lên, nhóc con này muốn mạng người mà...

Thấy Hạ Đông không nói gì, Diệp Dạng chủ động tiến lên hôn anh.

Hạ Đông cố nén xúc động, bỏ cá diếc vào thùng nước.

Nhìn cá diếc nhào lộn trong thùng, Diệp Dạng lo lắng hỏi:

"Nó có nhảy ra ngoài không anh?"

"Không đâu, sao nó nhảy ra được..."

Hạ Đông còn chưa nói dứt câu, con cá trong thùng đã chợt nhảy lên rồi rớt xuống nền đất bùn khô, làm hai người ngơ ngác đứng nhìn.

Diệp Dạng không nhịn được bật cười.

"Anh ơi, nhanh bắt nó lại đi nếu không nó lại nhảy vào hồ mất..."

Hạ Đông nén giận, cúi người muốn bắt cá lại, nhưng vảy cá vừa ướt vừa trơn, bắt mấy lần vẫn không được, còn con cá đó càng lúc càng đến gần hồ.

"Nó muốn chạy trốn!"

Hạ Đông cười khẩy, cầm thùng nước lên đổ hết nước bên trong ra ngoài, trực tiếp úp lên con cá đang có ý đồ bỏ trốn, con cá bên trong thùng nhảy lên kêu bịch một tiếng.

"Còn dám chạy?"

Hạ Đông lật thùng lại, nhìn con cá bên trong.

"Xem mày còn chạy đi đâu."

"Anh có muốn lấy gì đậy lại không?"

Diệp Dạng có hơi lo lắng:

"Lát nữa lại nhảy ra thì sao bây giờ?"

Hạ Đông suy nghĩ một chốc, sau đó cầm chiếc ghế đẩu của Tiểu Ngư Nhi vừa ngồi khi nãy đẩy lên thùng nước.

Chờ khi mọi người về đầy đủ, Hạ Đông và Diệp Dạng đã câu được kha khá, hai con lớn, ba con nhỏ hơn.

Tô Tri Vi rất có hứng thú với việc câu cá, thấy thế bèn ngồi chơi thêm nửa tiếng nữa, câu được một con cá lớn hơn lòng bàn tay, mọi người cảm thấy đủ ăn rồi nên trở về.

Tô Nhượng không ý kiến gì, dù sao anh ta không đến đây để câu cá, mà cuộc hẹn bị phá đám, bây giờ chỉ ước có thể về nhanh nhanh chút.

Vì thế, tám người bỏ ra hơn trăm tệ chỉ câu được vài con cá như vậy.

Bà nội nhìn họ sau khi quay về, đau lòng nói:

"Mệt không chứ, như vậy còn không bằng mấy đứa đi mua."

"Nội à, chủ yếu là vì muốn trải nghiệm cuộc sống thôi mà."

Tô Nhượng cười hì hì, dỗ dành bà:

"Nếu mua thì còn gì vui nữa ạ?"

Bà nội thấy họ cao hứng thế cũng cười, bắt đầu bận rộn trong bếp làm cá.

Hạ Đông và Diệp Dạng bèn đi theo.

"Bọn cháu đến giúp bà ạ."

Bữa tối đa phần do Hạ Đông nấu, chỉ có một đĩa trứng bác cà chua là do Diệp Dạng làm, khi bà nội ngồi lên bàn ăn, không ngừng khen ngợi:

"Tiểu Đông với Tiểu Diệp nữa, hai đứa nấu thật ngon, so với nội còn ngon hơn!"

Diệp Dạng thầm nhất trí trong lòng, cậu chưa từng ăn cơm bà nội làm không biết hương vị ra sao, nhưng đồ ăn Hạ Đông làm luôn xếp thứ nhất trong lòng câu.

Dùng cơm xong, họ bị bà nội đuổi ra ngoài đi tiêu cơm, không cho họ cơ hội rửa chén, Tô Tri Vi và Quất Tử thấy thế cũng không đi, nói với những người còn lại:

"Mọi người đi dạo đi, bọn tôi dọn dẹp chút là được, ở đây buổi tối mát lắm, cầm điện thoại theo nhưng đừng đi quá xa."

Hạ Đông kéo Diệp Dạng ra ngoài cùng những người khác, cũng không đi cùng mà chọn những hướng khác nhau.

Hai người không biết đường đi ở đây chỉ nắm tay nhau lang thang không mục đích, nhưng cũng chẳng thấy nhàm chán.

Hạ Đông nhìn về phía trước, nói:

"Ở đó hình như là một trường học."

Người thôn quê ăn sớm ngủ sớm, hiện tại chưa tới sáu giờ, tuy rằng mặt trời đã xuống núi nhưng bầu trời vẫn còn đủ sáng.

Họ đến gần đó hơn, quảng trường vang lên một khúc nhạc vui tươi, Diệp Dạng gật đầu, đáp:



"Đúng là một trường học ạ."

Hai người cùng đi vào, hiện lên trước mắt là một khoảng sân thể dục không quá lớn, bên trong có khá nhiều người đang khiêu vũ. Diệp Dạng cảm thấy có hơi ngạc nhiên, không những có các bác gái và còn vài người trẻ, phía sau nữa là hai ba đứa trẻ nhảy theo, khá ra dáng.

Hai người không hứng thú với việc nhảy múa lắm nên đi sâu vào trong, phía sau sân thể dục là khu dạy học có năm tầng, mặt tường được phủ sơn xám, cầu thang đi lên đã bị khóa lại.

Diệp Dạng đứng dưới tòa nhà dạy học, ngẩng cao đầu lên nhìn.

"Nơi này có hơi giống trường tiểu học của em."

"Hử?"

Diệp Dạng nhớ lại hình dạng trường tiểu học của mình, nói tiếp:

"Bức tường nơi đó cũng màu xám thế này, cửa lên cầu thang có hơi rỉ sắt nhưng vẫn có thể kéo ra đi vào."

"Khi đó, một số bạn học cùng lớp của em, nghịch ngợm trốn vào phòng giáo viên trộm chơi máy tính của thầy cô."

Hạ Đông hỏi:

"Không có camera giám sát sao?"

"Có ạ."

Diệp Dạng cũng sinh ra tại một thị trấn nhỏ không khác mấy ở đây, cơ sở vật chất của trường không tốt như trên thành phố.

"Nhưng rất ít ạ, góc chết rất nhiều."

Diệp Dạng cười nói:

"Hơn nữa, chỉ cần không mất, hay không có chuyện gì xảy ra thì sẽ không có thầy cô giám sát."

"Em có từng thử không?"

Hạ Đông không thể tưởng tượng được dáng vẻ nghịch ngợm, gây sự của Diệp Dạng.

"Không ạ."

Diệp Dạng lắc đầu, đáp:

"Em chỉ nhìn thấy máy tính vài lần."

Thời gian trong trường tiểu học không phải ký ức tốt đẹp gì đối với Diệp Dạng, khi đó cậu còn là một người khá rụt rè, vì muốn được cha chú ý mà ngoan ngoãn nghe giảng, học tập nghiêm túc. Khi ấy, có lần cậu được điểm tối đa trong bài kiểm tra, cha đã xoa đầu cậu.

Đó là một khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi trong thời thơ ấu của Diệp Dạng.

Đối với cha của Diệp Dạng mà nói, thành tích ưu tú của cậu là thứ đáng nhắc đến nhất.

"Em nhớ lúc nhỏ, đến mùa này trời thường hay mưa."

Diệp Dạng vẫn ngẩng đầu lên, nhưng tầm mắt không biết nhìn đi đâu.

"Những đứa trẻ khác đều được cha mẹ đến đón, chỉ có mình em đứng mãi trong phòng bác bảo vệ, chậm rãi chờ tạnh mưa."

Hoặc chờ mưa nhỏ dần, mới men theo mái hiên nhà người khác chạy về nhà, khi qua đường lớn thì đội cặp lên đầu, nước mưa chảy xuống mí mắt cậu, đôi khi làm cậu chẳng rõ phía trước có xe hay không.

Cổ họng Hạ Đông nghẹn ngào, anh không quan tâm đám người cách họ không xa, ôm bạn nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

"Em nhớ một mùa đông nọ, không rõ là năm mấy, chỉ nhớ năm đó tuyết rơi rất nhiều, nhiều đến mức sân trường phủ một lớp tuyết thật dày. Nhà trường thông báo nghỉ học, giáo viên gọi điện cho từng phụ huynh để họ đón con về. Từng người từng người được đón về, chỉ trừ em, vì cha em nói ông đang chơi mạt chược không đi được, nhờ bà ta đến đón nhưng bà ta không muốn đi."

"Em chỉ có thể tự mình trở về, trên đường về nhà phải đi qua một con sông nhỏ. Trên mặt tuyết rất trơn, người và xe cộ khi ấy cũng vội vã, em không chú ý một chút thì..."

Diệp Dạng úp mặt vào ngực Hạ Đông, cười một tiếng.

"Thì trượt chân ngã xuống, có điều trượt hơi xa, rơi thẳng xuống sông."

Hạ Đông siết chặt cánh tay đang ôm Diệp Dạng.

"Sau đó thì thế nào?"

"Sau đó em tốn rất nhiều sức mới bò lên được, nước không sâu chỉ là thật sự quá lạnh, chân em đông cứng, lúc lên bờ thì lại trượt chân lần nữa."

Diệp Dạng cười tự giễu:

"Khi em về đến nhà, bọn họ đã ăn cơm xong, chỉ để lại cho một chén cơm nguội và đĩa đồ ăn lạnh ngắt."

Khi đó cậu thật sự tuyệt vọng, bạn nhỏ Diệp Dạng lê thân thể thấm đẫm nước, chịu đựng cảm giác lạnh lẽo chạy về nhà, chỉ là không ai đợi cậu cả.

Khi ấy, cậu vừa chạy về vừa nghĩ, liệu mình có nên sinh ra trên thế giới này hay không, dù sao chẳng ai chào đón cậu, cũng chẳng ai thương cậu cả.

"... Đừng sợ."

Hạ Đông nén cơn giận trong lòng, khẽ hôn lên trán Diệp Dạng.

"Sau này có anh rồi, anh sẽ không bao giờ để em khóc."

Diệp Dạng nhẹ nhàng đáp một tiếng.

"Anh Đông ơi..."

"Ơi, anh đây."

"Em chỉ còn anh thôi ạ."

Trong lòng Diệp Dạng vẫn có đôi chút bàng hoàng, cậu không biết tương lai sẽ thế nào, cậu cũng chẳng quan tâm, chỉ sợ tương lai sau này của cậu không có Hạ Đông nữa.

Câu nói đó bộc lộ nội tâm đầy sợ hãi của Diệp Dạng, nhưng không phải cũng là một thủ đoạn của cậu để trói buộc Hạ Đông hay sao.

Hạ Đông nghe được những lời này, cho dù sau này anh muốn chia tay cũng sẽ lo lắng, suy nghĩ về nó. Diệp Dạng biết bản thân ích kỷ, nhưng lúc này, thứ đạo đức trong thâm tâm như bị bắt cóc đi, cậu không cách nào tưởng tượng dáng vẻ bản thân khi mất đi Hạ Đông sẽ ra sao.

Đã chìm đắm trong ánh mặt trời ấm áp thế, làm sao cam tâm quay lại bóng tối?

Hạ Đông cảm nhận được sự bất an của Diệp Dạng, anh siết chặt cánh tay mình, ôm người trong ngực chặt hơn nữa.

"Dạng Dạng, anh sẽ luôn bên cạnh em."
Chương trước Chương tiếp