Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
Chương 55: Bài học mới
Thứ đồ trong hộp nhìn rất quen, Diệp Dạng cầm lên quan sát kỹ hơn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Diệp Dạng nhớ lần đầu tiên Hạ Đông dẫn cậu mua sắm trong siêu thị, cậu còn tưởng nhầm bao cao su là kẹo nên mua về.
Cái cậu đang cầm trên tay bây giờ giống hệt cái đó.
Hạ Đông còn cố ý hỏi:
“Em thích không?”
Sắc mặt Diệp Dạng càng đỏ hơn.
“Anh Đông!”
“Da mặt Dạng Dạng nhà ta sao vẫn mỏng như thế?”
Hạ Đông bất đắc dĩ cười.
“Dạng Dạng đã trưởng thành rồi, đây là đồ vật cần thiết của người lớn mà, có muốn anh dạy em cách sử dụng không?”
Diệp Dạng nhớ đến lần đến thành phố phía đông tìm Hạ Đông, anh Đông của cậu đã hỏi về quà đáp lễ.
Nếu đây là món quà mà Hạ Đông muốn, Diệp Dạng sẽ không từ chối.
Trước đây Diệp Dạng không hiểu biết về tình dục quá nhiều, cậu học cấp 2 ở một thị trấn nhỏ, trường học rất ít khi cung cấp kiến thức tâm sinh lý cho học sinh, mãi đến những năm cấp ba cậu mới có hiểu biết cơ bản về sinh lý và cơ thể.
Cũng vì tính hướng nội của mình mà khi các bạn học trong ký túc xá cùng xem phim hay nói chuyện về vấn đề này cậu đều không tham gia.
Trước khi gặp Hạ Đông, cậu rất ít khi có cảm giác vào sáng sớm, những lúc tự xử còn hiếm hơn.
Cậu vô thức liếm môi dưới.
“Muốn ạ.”
Hạ Đông chỉ thuận miệng đùa chút thôi, không ngờ cậu lại đồng ý thật, hơi thở của anh bỗng trở nên nặng nề hơn, anh chợt nhớ đến bạn nhỏ này đã lớn, không còn là bạn nhỏ nữa rồi.
“Anh dạy em cũng được, nhưng em chỉ có thể dùng nó với anh...”
Hạ Đông buông di động xuống, hôn lên môi Diệp Dạng.
“Đi tắm đã...”
Trong phòng tắm, không khí nhanh chóng nóng lên, Hạ Đông xả nước vào bồn tắm, sau đó mới bế Diệp Dạng đặt vào.
Diệp Dạng cảm thấy hơi nóng, không biết do nhiệt độ nước quá cao hay nhiệt độ cơ thể mình cao hơn.
Hạ Đông tắm bằng vòi sen trước mới bước vào bồn tắm, ôm Diệp Dạng vào lòng ngực.
Diệp Dạng tựa lưng vào lồng ngực Hạ Đông, bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn:
“Bài học bắt đầu...”
Phòng tắm bị hơi nước bao phủ, Diệp Dạng cảm thấy cơ thể thật yếu ớt, há miệng thở hổn hển.
Hạ Đông cười:
“Tách hai chân ra chút nào...”
...
Khi trở về giường, toàn thân Diệp Dạng đã đỏ bừng, sau gáy còn có mấy dấu hôn.
Cậu nằm nghiêng trên giường nhìn Hạ Đông vẫn còn đang hưng phấn.
“Anh Đông ơi, anh không muốn giải quyết sao?”
Hạ Đông ôm cậu, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống 25 độ.
“Em mời gọi anh à?”
Diệp Dạng nhỏ giọng đáp “Đúng ạ”, Hạ Đông khó khăn nuốt nước bọt, anh vỗ một cái vào mông Diệp Dạng.
“Được rồi, đừng quyến rũ anh, sau khi thức dậy còn đến chỗ chị Tri Vi của em ăn sinh nhật.”
Hạ Đông cúi người, ghé vào tai Diệp Dạng.
“Nếu không muốn ngày mai bị mọi người thấy em bị đau lưng đau mông thì nên ngoan ngoãn chút, biết chưa?”
Diệp Dạng đáp “Dạ” một tiếng, vành tai nóng lên.
“Em biết ạ....”
Hạ Đông lại vào phòng tắm, nửa tiếng sau mới đi ra.
Diệp Dạng vẫn còn đang phấn chấn tinh thần, nằm trên giường mở to đôi mắt. Hạ Đông chợt cảm thấy bạn nhỏ này rất không nghe lời, anh nhanh chóng mặt xong đồ ngủ, lên giường ôm bạn nhỏ nhà mình.
“Đi ngủ!”
...
Ngày thứ ba, hai người ngủ đến mười hai giờ, Diệp Dạng tỉnh dậy trước, nguyên do là cơ thể cậu bị ôm chặt, trên eo có thứ gì đó không rõ nguyên nhân đang chạm vào cậu.
Cậu cẩn thận gỡ tay Hạ Đông ra, quay người lại nhưng đã bị Hạ Đông giữ lấy.
“Em muốn đi đâu?”
Có lẽ bởi vừa tỉnh dậy nên âm thanh Hạ Đông có chút trầm thấp, khàn hơn bình thường, mang theo nét đặc biệt đốt cháy vành tai Diệp Dạng.
Diệp Dạng đáp:
“Em muốn xoay người lại nhìn anh...”
Hạ Đông nhắm mắt lại cười, cơn buồn ngủ còn sót lại phút chốc biến mất, anh mở mắt lên, ôm eo giúp Diệp Dạng xoay người lại.
“Thế à, vậy em nhìn cho kỹ nha, nếu nhìn không đủ thì chúng ta khỏi xuống giường.”
Diệp Dạng ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên khóe môi Hạ Đông.
“...”
Hạ Đông thở dài, tách cơ thể hai người ra xa, nhưng bàn tay vẫn vuốt ve phía sau gáy Diệp Dạng.
“Sau sinh nhật của em, chúng ta phải chuẩn bị nói chuyện với gia đình em.”
Diệp Dạng sửng sốt đôi chút, ngay sau đó gật đầu,
“Em đã chuẩn bị tốt.”
Thời điểm này thật sự phải quay về một chuyến, giấy chứng minh và học bạ cậu vẫn còn ở đó, mà chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa đã là học kỳ cuối năm cuối cấp bắt đầu.
Hai người dùng bữa trưa đơn giản, Hạ Đông nấu mì kèm thêm hai quả trứng luộc cho Diệp Dạng, bên ngoài vẫn đang mưa tí tách.
“Cầu chúc Dạng Dạng tuổi mới bình an, mỗi dịp tuổi mới đều ở cạnh anh.”
Trong số các món ăn có thể nấu tại nhà, có lẽ mì là loại bình thường nhất nhưng lại mang đến hương vị thơm ngon nhất trên đời.
Khi Hạ Đông vẫn đang rửa bát, Diệp Dạng nhận được tin nhắn từ Chúc Anh, bà chuyển cho cậu bốn con số chín, nói rằng đây là một chút tấm lòng của bà và Hà Thừa Nghiệp, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
(*9999 tệ ~ 34.303.878 vnd)
Diệp Dạng có hơi xấu hổ khi phải nhận, dù sao đây không phải số tiền nhỏ nhưng nếu không nhận cậu sợ dì Chúc mất hứng.
Hạ Đông rửa chén xong quay lại phòng khách thì thấy bạn nhỏ đang suy nghĩ rối rắm gì đó, anh ngồi xuống sofa cũng kéo Diệp Dạng đặt lên đùi, vươn tay bấm vào màn hình di động.
Sau đó Hạ Đông cười, gửi đi một tin nhắn thoại.
“Cảm ơn bao lì xì của Chúc phu nhân.”
Diệp Dạng gõ nhẹ vào vai Hạ Đông.
“Sao anh lại nhận!”
Hạ Đông bật cười đáp:
“Em ngại vậy thì để anh giúp em.”
“Nhưng nhiều quá ạ...”
“Em thấy nhiều sao?”
Hạ Đông buồn cười nói:
“Ông Hạ lần trước đưa lễ gặp mặt không kém hơn mấy ngàn này đâu.”
Diệp Dạng ngẩn ngơ hỏi lại:
“Bao lì xì đó có rất nhiều tiền sao ạ?”
Lần đó Diệp Dạng nhận thật, nhưng xấu hổ không dám dùng nên đưa cho Hạ Đông giữ cũng không nhìn. Hạ Đông thu hộ cậu, dù sao bạn nhỏ gần đây không cần tiêu gì.
“Tiền mặt thì không có.”
Hạ Đông nhếch môi, nói tiếp:
“Chẳng qua có một tấm thẻ, bên trong có sơ sơ tầm năm con số thôi.”
Diệp Dạng sầu não đáp:
“Sao anh không nói sớm với em.”
Hạ Đông hôn hôn lên khóe mắt cậu.
“Nói sớm thì em có nhận không?”
Diệp Dạng mím môi.
“Nhận ạ, đây là quà gặp mặt, chứng minh chú Hạ đã chấp nhận em.”
“Nhưng em cũng muốn biết giá trị của nó, đợi khi sau này em có việc làm có thể đáp lễ ạ.”
Hạ Đông vuốt ve sau gáy Diệp Dạng.
“Khi họ già đi, em cùng anh hiếu thảo với họ là quà đáp lễ tốt nhất rồi.”
“Được ạ!”
Diệp Dạng gật đầu.
“Thế trong hộp gỗ màu đỏ là gì vậy anh?”
Hạ Đông nhướng mày, hỏi:
“Muốn biết à?”
Diệp Dạng “Dạ” một tiếng.
Hạ Đông nhếch môi.
“Anh cất nó trong ngăn kéo bên trái tủ đầu giường, em lấy lại đây đi.”
Diệp Dạng trèo xuống từ trên người Hạ Đông, vào phòng ngủ, một lát sau mới bước ra ngoài.
Hạ Đông lại đặt bạn nhỏ vào lòng, hỏi:
“Em có nhìn lén không đấy?”
Diệp Dạng lắc đầu, trả lời:
“Em không.”
Hạ Đông khen cậu làm tốt lắm, mới mở hộp gỗ màu đỏ ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc.
Toàn bộ chiếc vòng tay trơn bóng, láng mịn, trông rất quý giá.
Hạ Đông lấy chiếc vòng ngọc ra, muốn đeo vào tay Diệp Dạng.
Diệp Dạng hơi rụt tay lại.
“Có lẽ đeo không vừa đâu ạ...”
Vòng ngọc này vốn là do Chúc Anh chuẩn bị cho người vợ tương lai của Hạ Đông, lúc ấy chắc bà cũng không nghĩ người con dâu này sẽ là nam.
Không phải cổ tay cậu quá lớn, ngược lại, cổ tay cậu khá nhỏ có lẽ so với hầu hết các cô gái khác còn nhỏ hơn chút, nhưng các khớp xương bàn tay vẫn là của nam giới, bàn tay cậu lớn hơn các cô gái khác không ít.
Hạ Đông nhẹ nhàng xoa các đốt ngón tay của cậu, sau đó mới gom chúng lại một chỗ trước khi đeo vào.
Người ta nói ngọc dưỡng người, Diệp Dạng mang chiếc vòng này vào chợt có cảm giác làn da cậu càng mịn màng trắng trẻo hơn trước, một vẻ đẹp khác.
“Chiếc vòng tay đắc lắm ạ?”
“Anh không rõ.”
Hạ Đông không hề nói dối, anh thật sự không biết, anh không nghiên cứu về ngọc quý nên không nhìn ra được chất lượng hay giá trị của nó.
Chẳng qua, chiếc vòng tay này không phải Chúc phu nhân mua, mà bà đem từ nhà ngoại về.
Có thể xem Hạ Đông như một phú nhị đại, gia sản trong gia đình đều do Hạ Thành Nghiệp dựng nên từ hai bàn tay trắng, nhưng Chúc Anh không giống vậy, đối với Chúc gia mà nói việc bà gả cho Hạ Thành Nghiệp quá thiệt thòi.
Chúc gia có thể xem là một gia đình thượng lưu ở Trung Quốc, Chúc Anh từ nhỏ được người nhà chiều chuộng, nâng niu trong lòng bàn tay, cho đến khi bà gặp được Hà Thành Nghiệp và theo đuổi ông. Khi hai người quen nhau, Chúc Anh càng không màng gia đình ngăn cản mà bất chấp gả cho Hạ Thành Nghiệp.
Hạ Đông không nói rõ xuất xứ của chiếc vòng tay, Diệp Dạng nghe câu trả lời của anh cũng không hỏi thêm, chỉ lo lắng nhìn cổ tay mình.
“Liệu có thể tháo ra không anh?”
“Đeo không được sao?”
Diệp Dạng vừa gật đầu xong lại lắc đầu.
“Đây là nữ trang, em mang đâu có hợp.”
“Sao lại không hợp?”
Hạ Đông nhìn ngắm vòng ngọc trên cổ tay cậu.
“Anh thấy nó rất đẹp mà.”
Diệp Dạng đẩy chiếc vòng ra nhưng bị kẹt lại.
“Anh Đông giúp em lấy ra được không?”
Hạ Đông ngưng đùa cậu nữa.
“Bôi chút dầu lên sẽ dễ lấy ra hơn.”
Diệp Dạng lập tức đứng dậy vào phòng bếp, nhưng chỉ một tay nên cứ bị trượt không đẩy ra được, cậu đành phải nhìn Hạ Đông đang dựa vào cửa nhà bếp xem kịch, xin giúp đỡ.
“Anh Đông giúp em chút đi mà...”
Hạ Đông tiến lên.
“Giúp em cũng được thôi, nhưng phải có điều kiện.”
Anh nghiêng đầu nói bên tai bạn nhỏ:
“Lần đầu của chúng ta, em đeo nó được không?”
Mặt Diệp Dạng hơi đỏ lên, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Cả buổi chiều hai người đều không ra ngoài, Diệp Dạng cất hết quà của Hạ Đông đi, đặc biệt là tập tranh vẽ kia.
Sau khi dọn xong, Hạ Đông ôm Diệp Dạng ngồi trước thảm ghế sofa, Hạ Đông bật một bộ phim điện ảnh, cả hai cùng ngồi xem phim giữa tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Hạ Động chọn dòng phim kinh dị giả tưởng, trong thời tiết lành lạnh có chút gió của mùa hè họ rúc vào nhau, tận hưởng khoảng thời gian thuộc về hai người.
Buổi tối Diệp Dạng định qua Cựu Lâm, hôm qua Tô Tri Vi đã báo cho cậu biết hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu ở đó.
Trước khi ra ngoài, hai người phải thay quần áo, Hạ Đông vừa cởi áo xong nhưng thấy Diệp Dạng chưa làm gì, bèn hỏi:
“Có chuyện sao?”
Diệp Dạng mím môi, đáp:
“Anh Đông, em muốn cùng anh mặc bộ hoodie đó.”
Hạ Đông sửng sốt một chút, nhớ lại bộ đồ đôi mua ở thành phố X cùng Diệp Dạng.
Diệp Dạng buồn bực nói:
“Từ lúc mua nó, chúng ta chưa mặc bao giờ.”
Quả thật, hồi đầu tháng 6 khi về quê Tô Tri Vi chơi đã nói là mặc cùng nhau, nhưng Hạ Đông đã về trước, mà thời tiết sau đó đã nóng lên, cũng không tìm được cơ hội mặc.
Nhưng hôm nay, bên ngoài trời đang mưa, nhiệt độ giảm thấp, chiếc hoodie dài tay lại khá mỏng khá phù hợp với thời tiết hôm nay.
Hạ Đông theo ý muốn của Diệp Dạng, anh mặc bộ màu xanh đen, còn Diệp Dạng mặc màu xanh lơ.
Diệp Dạng nhìn Hạ Đông đã thay quần áo, thoáng chốc ngơ ngác.
Màu sắc của bộ quần áo này thật hợp với nước da của Hạ Đông, bên trên còn thêu một họa tiết nhỏ, trông rất tinh xảo.
Làn da Hạ Đông vốn đã khá trắng, đường nét trên khuôn mặt anh còn thanh tú, hoàn mỹ hơn Diệp Dạng, có quần áo làm nên trông anh như một tác phẩm nghệ thuật, thậm chí còn quý giá hơn.
Hạ Đông hôn lên cằm Diệp Dạng.
“Đi thôi, nếu không chị Tri Vi của em đợi tới sốt ruột.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn được anh dắt tay ra cửa.
“Dạ.”
Diệp Dạng nhớ lần đầu tiên Hạ Đông dẫn cậu mua sắm trong siêu thị, cậu còn tưởng nhầm bao cao su là kẹo nên mua về.
Cái cậu đang cầm trên tay bây giờ giống hệt cái đó.
Hạ Đông còn cố ý hỏi:
“Em thích không?”
Sắc mặt Diệp Dạng càng đỏ hơn.
“Anh Đông!”
“Da mặt Dạng Dạng nhà ta sao vẫn mỏng như thế?”
Hạ Đông bất đắc dĩ cười.
“Dạng Dạng đã trưởng thành rồi, đây là đồ vật cần thiết của người lớn mà, có muốn anh dạy em cách sử dụng không?”
Diệp Dạng nhớ đến lần đến thành phố phía đông tìm Hạ Đông, anh Đông của cậu đã hỏi về quà đáp lễ.
Nếu đây là món quà mà Hạ Đông muốn, Diệp Dạng sẽ không từ chối.
Trước đây Diệp Dạng không hiểu biết về tình dục quá nhiều, cậu học cấp 2 ở một thị trấn nhỏ, trường học rất ít khi cung cấp kiến thức tâm sinh lý cho học sinh, mãi đến những năm cấp ba cậu mới có hiểu biết cơ bản về sinh lý và cơ thể.
Cũng vì tính hướng nội của mình mà khi các bạn học trong ký túc xá cùng xem phim hay nói chuyện về vấn đề này cậu đều không tham gia.
Trước khi gặp Hạ Đông, cậu rất ít khi có cảm giác vào sáng sớm, những lúc tự xử còn hiếm hơn.
Cậu vô thức liếm môi dưới.
“Muốn ạ.”
Hạ Đông chỉ thuận miệng đùa chút thôi, không ngờ cậu lại đồng ý thật, hơi thở của anh bỗng trở nên nặng nề hơn, anh chợt nhớ đến bạn nhỏ này đã lớn, không còn là bạn nhỏ nữa rồi.
“Anh dạy em cũng được, nhưng em chỉ có thể dùng nó với anh...”
Hạ Đông buông di động xuống, hôn lên môi Diệp Dạng.
“Đi tắm đã...”
Trong phòng tắm, không khí nhanh chóng nóng lên, Hạ Đông xả nước vào bồn tắm, sau đó mới bế Diệp Dạng đặt vào.
Diệp Dạng cảm thấy hơi nóng, không biết do nhiệt độ nước quá cao hay nhiệt độ cơ thể mình cao hơn.
Hạ Đông tắm bằng vòi sen trước mới bước vào bồn tắm, ôm Diệp Dạng vào lòng ngực.
Diệp Dạng tựa lưng vào lồng ngực Hạ Đông, bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn:
“Bài học bắt đầu...”
Phòng tắm bị hơi nước bao phủ, Diệp Dạng cảm thấy cơ thể thật yếu ớt, há miệng thở hổn hển.
Hạ Đông cười:
“Tách hai chân ra chút nào...”
...
Khi trở về giường, toàn thân Diệp Dạng đã đỏ bừng, sau gáy còn có mấy dấu hôn.
Cậu nằm nghiêng trên giường nhìn Hạ Đông vẫn còn đang hưng phấn.
“Anh Đông ơi, anh không muốn giải quyết sao?”
Hạ Đông ôm cậu, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống 25 độ.
“Em mời gọi anh à?”
Diệp Dạng nhỏ giọng đáp “Đúng ạ”, Hạ Đông khó khăn nuốt nước bọt, anh vỗ một cái vào mông Diệp Dạng.
“Được rồi, đừng quyến rũ anh, sau khi thức dậy còn đến chỗ chị Tri Vi của em ăn sinh nhật.”
Hạ Đông cúi người, ghé vào tai Diệp Dạng.
“Nếu không muốn ngày mai bị mọi người thấy em bị đau lưng đau mông thì nên ngoan ngoãn chút, biết chưa?”
Diệp Dạng đáp “Dạ” một tiếng, vành tai nóng lên.
“Em biết ạ....”
Hạ Đông lại vào phòng tắm, nửa tiếng sau mới đi ra.
Diệp Dạng vẫn còn đang phấn chấn tinh thần, nằm trên giường mở to đôi mắt. Hạ Đông chợt cảm thấy bạn nhỏ này rất không nghe lời, anh nhanh chóng mặt xong đồ ngủ, lên giường ôm bạn nhỏ nhà mình.
“Đi ngủ!”
...
Ngày thứ ba, hai người ngủ đến mười hai giờ, Diệp Dạng tỉnh dậy trước, nguyên do là cơ thể cậu bị ôm chặt, trên eo có thứ gì đó không rõ nguyên nhân đang chạm vào cậu.
Cậu cẩn thận gỡ tay Hạ Đông ra, quay người lại nhưng đã bị Hạ Đông giữ lấy.
“Em muốn đi đâu?”
Có lẽ bởi vừa tỉnh dậy nên âm thanh Hạ Đông có chút trầm thấp, khàn hơn bình thường, mang theo nét đặc biệt đốt cháy vành tai Diệp Dạng.
Diệp Dạng đáp:
“Em muốn xoay người lại nhìn anh...”
Hạ Đông nhắm mắt lại cười, cơn buồn ngủ còn sót lại phút chốc biến mất, anh mở mắt lên, ôm eo giúp Diệp Dạng xoay người lại.
“Thế à, vậy em nhìn cho kỹ nha, nếu nhìn không đủ thì chúng ta khỏi xuống giường.”
Diệp Dạng ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên khóe môi Hạ Đông.
“...”
Hạ Đông thở dài, tách cơ thể hai người ra xa, nhưng bàn tay vẫn vuốt ve phía sau gáy Diệp Dạng.
“Sau sinh nhật của em, chúng ta phải chuẩn bị nói chuyện với gia đình em.”
Diệp Dạng sửng sốt đôi chút, ngay sau đó gật đầu,
“Em đã chuẩn bị tốt.”
Thời điểm này thật sự phải quay về một chuyến, giấy chứng minh và học bạ cậu vẫn còn ở đó, mà chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa đã là học kỳ cuối năm cuối cấp bắt đầu.
Hai người dùng bữa trưa đơn giản, Hạ Đông nấu mì kèm thêm hai quả trứng luộc cho Diệp Dạng, bên ngoài vẫn đang mưa tí tách.
“Cầu chúc Dạng Dạng tuổi mới bình an, mỗi dịp tuổi mới đều ở cạnh anh.”
Trong số các món ăn có thể nấu tại nhà, có lẽ mì là loại bình thường nhất nhưng lại mang đến hương vị thơm ngon nhất trên đời.
Khi Hạ Đông vẫn đang rửa bát, Diệp Dạng nhận được tin nhắn từ Chúc Anh, bà chuyển cho cậu bốn con số chín, nói rằng đây là một chút tấm lòng của bà và Hà Thừa Nghiệp, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
(*9999 tệ ~ 34.303.878 vnd)
Diệp Dạng có hơi xấu hổ khi phải nhận, dù sao đây không phải số tiền nhỏ nhưng nếu không nhận cậu sợ dì Chúc mất hứng.
Hạ Đông rửa chén xong quay lại phòng khách thì thấy bạn nhỏ đang suy nghĩ rối rắm gì đó, anh ngồi xuống sofa cũng kéo Diệp Dạng đặt lên đùi, vươn tay bấm vào màn hình di động.
Sau đó Hạ Đông cười, gửi đi một tin nhắn thoại.
“Cảm ơn bao lì xì của Chúc phu nhân.”
Diệp Dạng gõ nhẹ vào vai Hạ Đông.
“Sao anh lại nhận!”
Hạ Đông bật cười đáp:
“Em ngại vậy thì để anh giúp em.”
“Nhưng nhiều quá ạ...”
“Em thấy nhiều sao?”
Hạ Đông buồn cười nói:
“Ông Hạ lần trước đưa lễ gặp mặt không kém hơn mấy ngàn này đâu.”
Diệp Dạng ngẩn ngơ hỏi lại:
“Bao lì xì đó có rất nhiều tiền sao ạ?”
Lần đó Diệp Dạng nhận thật, nhưng xấu hổ không dám dùng nên đưa cho Hạ Đông giữ cũng không nhìn. Hạ Đông thu hộ cậu, dù sao bạn nhỏ gần đây không cần tiêu gì.
“Tiền mặt thì không có.”
Hạ Đông nhếch môi, nói tiếp:
“Chẳng qua có một tấm thẻ, bên trong có sơ sơ tầm năm con số thôi.”
Diệp Dạng sầu não đáp:
“Sao anh không nói sớm với em.”
Hạ Đông hôn hôn lên khóe mắt cậu.
“Nói sớm thì em có nhận không?”
Diệp Dạng mím môi.
“Nhận ạ, đây là quà gặp mặt, chứng minh chú Hạ đã chấp nhận em.”
“Nhưng em cũng muốn biết giá trị của nó, đợi khi sau này em có việc làm có thể đáp lễ ạ.”
Hạ Đông vuốt ve sau gáy Diệp Dạng.
“Khi họ già đi, em cùng anh hiếu thảo với họ là quà đáp lễ tốt nhất rồi.”
“Được ạ!”
Diệp Dạng gật đầu.
“Thế trong hộp gỗ màu đỏ là gì vậy anh?”
Hạ Đông nhướng mày, hỏi:
“Muốn biết à?”
Diệp Dạng “Dạ” một tiếng.
Hạ Đông nhếch môi.
“Anh cất nó trong ngăn kéo bên trái tủ đầu giường, em lấy lại đây đi.”
Diệp Dạng trèo xuống từ trên người Hạ Đông, vào phòng ngủ, một lát sau mới bước ra ngoài.
Hạ Đông lại đặt bạn nhỏ vào lòng, hỏi:
“Em có nhìn lén không đấy?”
Diệp Dạng lắc đầu, trả lời:
“Em không.”
Hạ Đông khen cậu làm tốt lắm, mới mở hộp gỗ màu đỏ ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc.
Toàn bộ chiếc vòng tay trơn bóng, láng mịn, trông rất quý giá.
Hạ Đông lấy chiếc vòng ngọc ra, muốn đeo vào tay Diệp Dạng.
Diệp Dạng hơi rụt tay lại.
“Có lẽ đeo không vừa đâu ạ...”
Vòng ngọc này vốn là do Chúc Anh chuẩn bị cho người vợ tương lai của Hạ Đông, lúc ấy chắc bà cũng không nghĩ người con dâu này sẽ là nam.
Không phải cổ tay cậu quá lớn, ngược lại, cổ tay cậu khá nhỏ có lẽ so với hầu hết các cô gái khác còn nhỏ hơn chút, nhưng các khớp xương bàn tay vẫn là của nam giới, bàn tay cậu lớn hơn các cô gái khác không ít.
Hạ Đông nhẹ nhàng xoa các đốt ngón tay của cậu, sau đó mới gom chúng lại một chỗ trước khi đeo vào.
Người ta nói ngọc dưỡng người, Diệp Dạng mang chiếc vòng này vào chợt có cảm giác làn da cậu càng mịn màng trắng trẻo hơn trước, một vẻ đẹp khác.
“Chiếc vòng tay đắc lắm ạ?”
“Anh không rõ.”
Hạ Đông không hề nói dối, anh thật sự không biết, anh không nghiên cứu về ngọc quý nên không nhìn ra được chất lượng hay giá trị của nó.
Chẳng qua, chiếc vòng tay này không phải Chúc phu nhân mua, mà bà đem từ nhà ngoại về.
Có thể xem Hạ Đông như một phú nhị đại, gia sản trong gia đình đều do Hạ Thành Nghiệp dựng nên từ hai bàn tay trắng, nhưng Chúc Anh không giống vậy, đối với Chúc gia mà nói việc bà gả cho Hạ Thành Nghiệp quá thiệt thòi.
Chúc gia có thể xem là một gia đình thượng lưu ở Trung Quốc, Chúc Anh từ nhỏ được người nhà chiều chuộng, nâng niu trong lòng bàn tay, cho đến khi bà gặp được Hà Thành Nghiệp và theo đuổi ông. Khi hai người quen nhau, Chúc Anh càng không màng gia đình ngăn cản mà bất chấp gả cho Hạ Thành Nghiệp.
Hạ Đông không nói rõ xuất xứ của chiếc vòng tay, Diệp Dạng nghe câu trả lời của anh cũng không hỏi thêm, chỉ lo lắng nhìn cổ tay mình.
“Liệu có thể tháo ra không anh?”
“Đeo không được sao?”
Diệp Dạng vừa gật đầu xong lại lắc đầu.
“Đây là nữ trang, em mang đâu có hợp.”
“Sao lại không hợp?”
Hạ Đông nhìn ngắm vòng ngọc trên cổ tay cậu.
“Anh thấy nó rất đẹp mà.”
Diệp Dạng đẩy chiếc vòng ra nhưng bị kẹt lại.
“Anh Đông giúp em lấy ra được không?”
Hạ Đông ngưng đùa cậu nữa.
“Bôi chút dầu lên sẽ dễ lấy ra hơn.”
Diệp Dạng lập tức đứng dậy vào phòng bếp, nhưng chỉ một tay nên cứ bị trượt không đẩy ra được, cậu đành phải nhìn Hạ Đông đang dựa vào cửa nhà bếp xem kịch, xin giúp đỡ.
“Anh Đông giúp em chút đi mà...”
Hạ Đông tiến lên.
“Giúp em cũng được thôi, nhưng phải có điều kiện.”
Anh nghiêng đầu nói bên tai bạn nhỏ:
“Lần đầu của chúng ta, em đeo nó được không?”
Mặt Diệp Dạng hơi đỏ lên, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Cả buổi chiều hai người đều không ra ngoài, Diệp Dạng cất hết quà của Hạ Đông đi, đặc biệt là tập tranh vẽ kia.
Sau khi dọn xong, Hạ Đông ôm Diệp Dạng ngồi trước thảm ghế sofa, Hạ Đông bật một bộ phim điện ảnh, cả hai cùng ngồi xem phim giữa tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Hạ Động chọn dòng phim kinh dị giả tưởng, trong thời tiết lành lạnh có chút gió của mùa hè họ rúc vào nhau, tận hưởng khoảng thời gian thuộc về hai người.
Buổi tối Diệp Dạng định qua Cựu Lâm, hôm qua Tô Tri Vi đã báo cho cậu biết hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu ở đó.
Trước khi ra ngoài, hai người phải thay quần áo, Hạ Đông vừa cởi áo xong nhưng thấy Diệp Dạng chưa làm gì, bèn hỏi:
“Có chuyện sao?”
Diệp Dạng mím môi, đáp:
“Anh Đông, em muốn cùng anh mặc bộ hoodie đó.”
Hạ Đông sửng sốt một chút, nhớ lại bộ đồ đôi mua ở thành phố X cùng Diệp Dạng.
Diệp Dạng buồn bực nói:
“Từ lúc mua nó, chúng ta chưa mặc bao giờ.”
Quả thật, hồi đầu tháng 6 khi về quê Tô Tri Vi chơi đã nói là mặc cùng nhau, nhưng Hạ Đông đã về trước, mà thời tiết sau đó đã nóng lên, cũng không tìm được cơ hội mặc.
Nhưng hôm nay, bên ngoài trời đang mưa, nhiệt độ giảm thấp, chiếc hoodie dài tay lại khá mỏng khá phù hợp với thời tiết hôm nay.
Hạ Đông theo ý muốn của Diệp Dạng, anh mặc bộ màu xanh đen, còn Diệp Dạng mặc màu xanh lơ.
Diệp Dạng nhìn Hạ Đông đã thay quần áo, thoáng chốc ngơ ngác.
Màu sắc của bộ quần áo này thật hợp với nước da của Hạ Đông, bên trên còn thêu một họa tiết nhỏ, trông rất tinh xảo.
Làn da Hạ Đông vốn đã khá trắng, đường nét trên khuôn mặt anh còn thanh tú, hoàn mỹ hơn Diệp Dạng, có quần áo làm nên trông anh như một tác phẩm nghệ thuật, thậm chí còn quý giá hơn.
Hạ Đông hôn lên cằm Diệp Dạng.
“Đi thôi, nếu không chị Tri Vi của em đợi tới sốt ruột.”
Diệp Dạng ngoan ngoãn được anh dắt tay ra cửa.
“Dạ.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương