Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 65: Khai giảng



Trên đường về, vẻ mặt Diệp Dạng khá thoải mái, so với lúc đến tâm trạng còn tốt hơn rất nhiều.

Hạ Đông nắm tay cậu.

“Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, em trở về phải chuẩn bị tốt cho năm cuối cấp này.”

“Được ạ!”

Diệp Dạng nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đông.

“Anh còn chưa nói cho em biết, ngày đó anh ra ngoài làm gì?”

Hạ Đông biết Diệp Dạng đang hỏi đến ngày cậu nói chuyện với Trần Cầm, anh ra ngoài hai tiếng làm gì.

Khóe miệng Hạ Đông khẽ nhếch lên.

“Anh nói, lúc đó em đừng giận.”

Diệp Dạng nghiêm túc đáp:

“Em sẽ không tức giận với anh đâu.”

Hạ Đông thú nhận:

“Anh đến một trường dạy nghề trên huyện, bỏ 5000 tệ thuê mấy tên côn đồ bàn chút chuyện với cha em đêm qua.”

“...”

Diệp Dạng vừa nghe đến tin Diệp Chính Nam bị đánh đã đoán được một ít, thật sự là Hạ Đông làm.

“Sao anh biết trên huyện có một trường dạy nghề ạ?”

“Anh hỏi.”

Tầm mắt Hạ Đông nhìn thẳng phía trước, ngày đó khi nghe Trần Cầm trò chuyện với Diệp Dạng, anh đã cảm thấy khó chịu. Người mà chính anh nâng niu trong lòng bàn tay, ở một nơi nào đó lại bị người khác đối xử như vậy?

Muốn dạy cho Diệp Chính Nam một bài học không phải chuyện nhất thời, trước khi họ đến đây Hạ Đông đã nghĩ cho người không xứng danh làm cha này một trận.

Anh không nghĩ đến chuyện trên huyện có trường dạy nghề, trường học sẽ có học sinh nghiêm túc học tập nhưng côn đồ cũng không ít.

Anh đến đó thử vận may xem, dù sao cũng đang là ngày nghỉ, trong trường dạy nghề cũng không có ai, nhưng không ngờ chỉ vừa đến vùng phụ cận đã thấy năm sáu tên đang vén tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.

Chuyện còn lại phát triển tự nhiên, sau khi đám người đánh nhau xong, Hạ Đông lấy hai nghìn tệ trước thuê nhóm người chiến thắng, nếu hoàn thành thì nhận ba nghìn còn lại sau.

Nói như vậy nhưng cũng không phải quá mạnh tay, đám côn đồ nhỏ này chưa chắc đã có gan làm lớn, Hạ Đông chỉ muốn Diệp Chính Nam chịu đau một chút, thân thể phải đau đớn dăm bữa nửa tháng.

Mấy người nọ cũng không do dự nhiều, đồng ý ngay, thậm chí còn chưa hỏi Diệp Chính Nam là ai.

Nhưng hiển nhiên họ đã tra được Diệp Chính Nam là ai, hơn nữa, xem ra Diệp Chính Nam còn chưa bắt được họ.

Thị trấn này không lớn không nhỏ, cùng thế hệ thì cho dù không thân cũng quen mặt nhưng những người trẻ thì thật sự không dễ kiếm.

Sự tình kế tiếp, Hạ Đông và Diệp Dạng không rõ lắm, họ đã trở về nhà.

Gần một tuần không ai ở nhà, trên mặt bàn đóng một bụi rõ ràng, Khò Khò đã được đưa đến cửa hàng thú cưng, thế nên Diệp Dạng nghĩ mình nên dọn dẹp nhà trước mới đón mèo sau.

Hạ Đông hỏi:

“Em có đói không?”

Trước khi họ về đã ăn trước, nhưng cũng qua lâu. Diệp Dạng lắc đầu, đáp:

“Không đói ạ.”

“Không cần làm.”

Hạ Đông thấy Diệp Dạng bưng một thau nước sạch thì gọi lại.

“Em đừng làm, anh gọi một người chuyên dọn dẹp làm.”

Diệp Dạng từ chối:

“Bây giờ anh gọi, chắc buổi tối họ mới đến. Cũng không quá bận, em làm nhanh thôi ạ.”

Hạ Đông bất đắc dĩ, vòng ra sau lưng Diệp Dạng, một tay ôm eo cậu một tay giật lấy chiếc khăn trong tay cậu.

“Dạng Dạng đảm đang như vậy sao?”

“Đảm đang để chỉ người phụ nữ mà.”

Diệp Dạng lấy lại khăn lau từ tay Hạ Đông.

“Anh lái xe lâu vậy nên nghỉ ngơi đi ạ.”

Hạ Đông không cãi Diệp Dạng được, đành phải ngồi trên sofa nhắm mắt lại, chỉ là anh không mệt mỏi lắm. Chẳng qua nhà cửa không quá bẩn, chỉ là lau sàn thôi thế nên anh để Diệp Dạng làm.

Anh nhìn dáng vẻ bận rộn của Diệp Dạng, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Đây là bạn nhỏ của anh, đang chăm chỉ dọn dẹp nhà của họ.

Nhưng Hạ Đông không tính thời gian chuẩn lắm, Diệp Dạng loay hoay một tiếng vẫn chưa xong. Còn rất nhiều việc lặt vặt khác phải làm, như tưới cây, tẩy rửa nhà vệ sinh hay thay một bộ chăn ga mới...

Lúc Diệp Dạng làm xong, cậu bèn thay một đồ sạch sẽ khác, vì dọn dẹp làm cơ thể cậu dính chút bụi bặm.

Hạ Đông thấy cậu đã xong, vẫy tay với Diệp Dạng.

“Có mệt lắm không?”

Diệp Dạng nói thật:



“Dạ, có chút.”

Hạ Đông cười khẽ, kéo người ngồi vào lòng mình.

“Vậy lát nữa thưởng cho em một bữa thật ngon.”

“Em muốn ăn gì?”

Diệp Dạng tựa đầu lên vai Hạ Đông, giọng nói có vẻ lười biếng:

“Nghe theo anh hết.”

“Thế chúng ta anh thịt nướng đi.”

Hạ Đông ôm Diệp Dạng từ sofa đứng dậy, Diệp Dạng ôm bả vai anh, đến huyền quan Hạ Đông đặt cậu lên tủ đựng giày, cao ngang nửa người mình.

Hạ Đông ngồi xổm xuống, đỡ chân bạn nhỏ, lấy ta một đôi giày thể thao thông thường.

Diệp Dạng có chút ngơ ngác, lòng bàn chân ngứa ngáy cỡ nào cũng không bằng tiếng tim đập rối loạn của mình.

“Đừng ngọ nguậy.”

Hạ Đông buộc dây giày cho Diệp Dạng xong mới thả cậu xuống, hai người cùng nhau ra ngoài.

Quán thịt nướng mà Hạ Đông dẫn đến là một nhà hàng chuyên về thịt bò, kinh doanh rất tốt. Trùng hợp là, khi hai người vừa đến, một vị khách vừa dùng xong đã rời đi.

Hầu như tất cả các món mặn trong thực đơn đều liên quan đến bò, bữa ăn tổng cộng hơn năm trăm tệ.

“Đón Khò Khò thôi.”

“Dạ!”

Sau một tuần không gặp Khò Khò, Diệp Dạng có hơi nhớ nhớ rồi.

“Không biết có nhận ra chúng ta không ạ...”

Hạ Đông bật cười.

“Có lẽ nhận ra, chỉ mới một tuần thôi mà.”

Cửa hàng thú cưng này là chỗ quen của họ, hai người vừa đến lồng nhỏ của Khò Khò, chú đã vội vàng “meo meo” liên tục, như muốn hỏi tại sao lâu như vậy mới đến đón ta?

“Khò Khò rất ngoan.”

Một chị tiếp đón họ, cười nói:

“Không ồn ào cũng không quậy phá, được mọi người thích lắm.”

Say khi mở cửa lồng ra, Khò Khò đã chạy đến dưới chân Diệp Dạng, cọ tới cọ lui, rồi lại vòng đến người Hạ Đông ngửi ngửi.

Hạ Đông bế nó lên, đặt vào lòng ngực Diệp Dạng.

“Em lấy cho nó thêm vài lon đồ ăn đi, có lẽ trong nhà hết rồi.”

“Được ạ.”

Nhìn vẻ ngoài cũng tốt, nhưng khi cậu ôm vào lòng mới có thể cảm nhận rõ ràng, Khò Khò đã nặng hơn kha khá.

Hạ Đông đến quầy thu ngân gửi phí trông nuôi mấy ngày nay, cô bé trước quầy thở dài, Hạ Đông hỏi:

“Sao vậy?”

Cô bé cười hì hì nói:

“Bây giờ người đẹp trai đã có chủ hết rồi, người mê trai đẹp như bọn em phải làm sao đây...”

...

Diệp Dạng chọn xong đồ hộp cũng đến quầy lễ tân, cậu thấy Hạ Đông đang mỉm cười nhìn mình.

Diệp Dạng tò mò hỏi:

“Có gì sao ạ?”

Trước quầy thu ngân đang quét mã vạch, Hạ Đông nói nhỏ vào tai Diệp Dạng:

“Nghe nói em có chị dâu?”

“!”

Cậu nhớ lần đó, khi Hạ Đông bị nhốt ở nhà, cậu một mình đến cửa hàng thú cưng này, lúc ấy nhân viên nữ nọ đã hỏi anh cậu có bạn gái hay không.

Nhân viên cửa hàng thú cưng này luôn nghĩ họ là anh em, Diệp Dạng khi ấy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà chặn một tình địch mới ra đời, nói: “Tôi đã có chị dâu.“.

Hạ Đông tiếp tục chủ đề trò chuyện mà Diệp Dạng không biết, nói với nhân viên thu ngân:

“Nghe nói người yêu trong mắt hóa Tây Thi, vậy lời tôi không tính nhưng có thể hỏi em trai tôi xem.”

Nhân viên thu ngân đã đóng gói hàng xong, vẻ mặt tò mò hỏi:

“Em trai nhỏ nè, chị dâu em đẹp không?”

Mặt Diệp Dạng đỏ lên, cậu nên nói gì đây, không phải chị dâu cậu là cậu hay sao?

Khen chính mình đẹp với người khác ngay trước mắt Hạ Đông, cái này cậu không thể nói, nhưng nếu không khen đẹp thì lại sợ có tình địch mới.



Hạ Đông kiên nhẫn chờ.

“Hỏi em đó, chị dâu em đẹp không?”

Diệp Dạng nói không rõ ràng:

“Không tệ lắm...”

Hạ Đông không muốn tha cho cậu.

“Sao lại là “không tệ”? Cuối cùng là đẹp hay không?”

“... Đẹp!”

Diệp Dạng xấu hổ đặt đồ trong tay Hạ Đông, xoay người đi.

“Chúng ta về nhanh thôi...”

Hạ Đông mỉm cười thanh toán hóa đơn, sải bước đuổi theo Diệp Dạng, cầm túi đồ trên tay cậu vác lên vai mình.

Anh ôm bả vai Diệp Dạng.

“Không ngờ Dạng Dạng lại tự tin như vậy, tự khen mình đẹp.”

Sắc đỏ vẫn còn trên má Diệp Dạng, chưa tiêu hết đã có dấu hiệu sôi trào, cậu vừa bực vừa xấu hổ nói:

“Còn không phải tại anh hỏi sao!”

Hạ Đông cười đến nổi lồng ngực run lên.

“Đúng, đúng, là do anh hỏi, nhưng chị dâu em thật sự rất xinh đẹp, là bé cưng đẹp nhất trong lòng anh...”

...

Ngày hè năm nay tuy nóng bức, nhưng cuộc sống của Diệp Dạng vẫn rất vui vẻ thoải mái, bởi vì có hy vọng về tương lai, bởi vì Hạ Đông luôn ở cạnh cậu.

Toàn bộ kỳ nghỉ hè, ngoài việc học bù thì Diệp Dạng chỉ chơi với mèo hoặc cùng Hạ Đông đến phòng tập gym.

Hơn một tháng qua, Diệp Dạng giảm hơn bốn năm ký nhưng cơ thể săn chắc hơn, bụng cũng bắt đầu có cơ, chỉ là không rõ ràng lắm.

Đôi khi, Diệp Toàn sẽ nhắn tin nói chuyện phiếm với cậu, nói Diệp Chính Nam ở nhà dưỡng thương mười ngày, vết bầm tím trên người mới đỡ hơn, Lưu Quyên hỏi ông ta tại sao lại đánh nhau với người ta cũng không trả lời.

Tất nhiên Diệp Chính Nam không có mặt mũi để nói, bị một đám con nít ranh đánh, cho dù không biết là ai cũng sẽ thấy mất mặt.

Nhưng không bao lâu sau, Diệp Toàn gửi cho Diệp Dạng một icon đang khóc.

Diệp Dạng vội vàng hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

— Em trai em mất rồi.

— Chuyện thế nào?

— Hôm nay mẹ em đi khám thai, bác sĩ nói thai lưu rồi ạ.

—... Đã tám tháng sao lại xảy ra chuyện này?

— Em cũng không hiểu, bà ấy đang khóc với cha, tinh thần suy sụp lắm.

Diệp Dạng nói chuyện này với Hạ Đông, anh nói:

“Trước khi đứa trẻ sinh ra, lúc nào cũng có nguy hiểm tiềm tàng.”

Lưu Quyên bị thai lưu, Diệp Dạng không hề thấy vui khi có người gặp nạn hay quá buồn bã, dù sao đứa bé đó không có quan hệ gì với cậu.

Tuy đứa trẻ đó có cùng một nửa huyết thống với cậu, nhưng cậu không có quá nhiều quan hệ với gia đình đó.

Cùng lắm, cậu sẽ cảm khái đôi chút, ông trời cho đứa bé vào bụng một người mẹ, nhưng lại không cho nó mở mắt ra nhìn thế giới này.

Chuyện này chỉ đọng lại trong đầu cậu một ngày, rồi cứ thế đi qua.

Dù đôi vợ chồng nọ đau khổ, chua xót thế nào, cậu cũng không để ý.

Nháy mắt đã đến ngày khai giảng, Hạ Đông đã chuẩn bị mọi vật dụng cá nhân cần thiết cho cậu.

Khi Diệp Dạng đứng trước cổng trường học, cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Ngày quyết định rời khỏi trấn nhỏ đó, đã định sẽ từ bỏ việc học này.

Cậu ngỡ bản thân và những học sinh khác mãi là những đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau, từ đây đi lên một con đường mới khó khăn khác.

Nhưng không ngờ rằng, con đường mới này, có người đã dọn hết mọi bụi gai trên đó, vì cậu mà trồng đầy hoa tươi nở rộ, để chúc mừng một con đường – một cuộc sống – mới của cậu.

Trước cổng trường, có rất nhiều học sinh và phụ huynh đi theo, nhưng phần lớn phụ huynh đến để tiễn học sinh mới, còn những học sinh cuối cấp thì lập thành nhóm năm ba người, vừa đi vừa cười đùa.

Diệp Dạng căng thẳng túm ống tay áo Hạ Đông, anh dùng sức ôm cậu giây lát, rồi nắm lấy bàn tay đang túm chặt lấy mình.

“Đi thôi, đừng sợ.”

Hạ Đông nói:

“Từ giờ về sau, tương lai của em sẽ luôn sáng lạng rực rỡ, trăm hoa đua nở... Mà anh vẫn sẽ luôn ở đấy.”

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Phó bản học đường được mở! Dạng Dạng sẽ gặp lại một vị cố nhân, mọi người có được không nè?
Chương trước Chương tiếp