Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
Chương 68: Đối tượng xem mắt
Trong Cựu Lâm, Tô Tri Vi đang tựa người trên chiếc ghế mây lật sách.
Sau khoảng thời gian dùng thuốc, chứng ngủ rũ có vẻ được cải thiện khá nhiều, cô không còn buồn ngủ mọi lúc mọi nơi như trước nữa.
Diệp Dạng gọi:
“Chị Tri Vi!”
Tô Tri Vi quay đầu lại, đáp:
“Đến rồi sao, hai người nghỉ lễ hết chưa?”
“Dạ, được bảy ngày ạ!”
Trước khi nhập học, Diệp Dạng đã nói rõ mới những người thân thiết về tuổi tác thật và gia cảnh hiện tại, Tô Tri Vi không giận cậu, chỉ là cô chú ý đến một vấn đề khác.
Ngay tại đó, cô kéo Hạ Đông sang một bên, đánh lên cánh tay anh.
“Cậu sao lại thế, chúng tôi không biết nhưng cậu biết rõ thằng bé mới mười bảy tuổi, cậu còn dám giở trò?”
Hạ Đông không nói lời giải thích nào, yên lặng thừa nhận chỉ trích từ những người khác.
Hạ Đông hỏi:
“Hôm nay Quất Tử không đến đây?”
Tô Tri Vi vẫn không cho Hạ Đông vẻ mặt tốt.
“Cậu ấy đi hẹn hò rồi.”
“!”
Diệp Dạng kinh ngạc hỏi:
“Hẹn hò ạ?”
Tô Tri Vi chậm chạp trở người.
“Không lâu trước, mẹ cậu ấy tìm một đối tượng xem mắt, tính cả hai còn khá hợp nhau.”
Hạ Đông nhướng mày.
“Hợp thì kết hôn?”
“Có lẽ.”
Tô Tri Vi không ngẩng đầu lên.
“Mẹ cậu ấy mấy năm nay không khỏe, rất muốn nhìn thấy cậu ấy lập gia đình, có người dựa vào.”
Chủ đề này tạm gác qua, ba người ăn tối cùng nhau, khi Diệp Dạng và Hạ Đông dùng cơm xong thì về nhà ngay, cậu vẫn còn một núi bài tập chờ ở nhà đây.
Kết quả, vừa ra khỏi cổng Cựu Lâm đã thấy Quất Từ bước xuống từ một chiếc xe lạ, trên ghế điều khiển là một người đàn ông chải ngược tóc về sau.
Giọng nói của Quất Tử khá lãnh đạm nói với người đàn ông nọ.
“Cảm ơn anh đã chở tôi về.”
“Đừng khách sáo như vậy.”
Người đàn ông đó cười nhẹ, thoạt nhìn tính cách có vẻ ôn hòa.
“Cuối tuần tôi sẽ sang đón em xem buổi hòa nhạc.”
“Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Quất Tử vừa xoay người đã thấy Diệp Dạng và Hạ Đông đứng cạnh nhau.
“Hai người đến khi nào?”
Diệp Dạng hỏi:
“Vừa ăn cơm với chị Tri Vi ạ, chị cũng đến ăn sao?”
“Vừa ăn rồi.”
Quất Tử nhìn qua, chợt thấy một mảnh da đỏ hồng trên cổ Diệp Dạng, khóe miệng khẽ giật giật.
“Hạ Đông, cậu có thể kiềm chế chút không? Nhóc Tiểu Diệp còn phải đi học!”
Hạ Đông đỡ trán.
“Bảy ngày sau em ấy được nghỉ.”
Trên đường trở về, Diệp Dạng luôn nhịn cười.
“Em đã nói là đừng hôn trên cổ mà.”
Hạ Đông thở dài, nghiêm túc nói:
“Anh cảm thấy, từ giờ đến khi tốt nghiệp em đừng gặp hai người phụ nữ này nữa.”
Không gặp là không thể, Diệp Dạng nhớ đến người đàn ông khi nãy.
“Chị Quất Tử kết hôn cùng người đàn ông đó hình như không tốt lắm?”
Hạ Đông hỏi:
“Sao lại nói như vậy?”
“Chị ấy đã có người mình thích, như vậy có tính là lừa dối không ạ...”
Gần đây Diệp Dạng lướt mạng thấy một ít bài nói về việc người đồng tính lừa đảo kết hôn, chẳng qua đều nói về phái nam.
Hạ Đông lắc đầu.
“Điều này không thể khẳng định được, Quất Tử thích ai đều do chúng ta suy đoán mà thôi, nếu hợp tính với người đàn ông đó, thì có thể ở chung dần bồi dưỡng tình cảm cũng được.”
“Chắc vậy ạ.”
Chuyện này Hạ Đông hay Diệp Dạng đều khó cho ý kiến gì, sự việc phát triển thế nào đều phải xem Quất Tử muốn thế nào.
Nhưng Diệp Dạng không ngờ rằng mình sẽ sớm gặp lại người đàn ông đó.
Sự việc là thế này, kỳ nghỉ lễ Diệp Dạng cũng không đi đâu, bạn học rủ ra ngoài chơi cậu cũng từ chối, ngoan ngoãn ở nhà với Hạ Đông, thuận tiện giải quyết đống bài tập.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, sau khi làm hết bài tập được giao, Diệp Dạng quyết định mua ít trái cây sang thăm ông Lý. Đã một thời gian cậu chưa đến thăm, nếu không phải khi trước được ông cho ở nhờ một đêm, hiện tại chẳng biết cậu lưu lạc đến đâu.
Kết quả khi đến đó, có người báo cho cậu là ông Lý mấy ngày nay không đến làm, nghe nói đột nhiên phát bệnh tim, giờ còn đang nằm viện.
Diệp Dạng biết được số phòng bệnh từ chỗ ba của Tô Tri Vi, cậu lập tức cùng Hạ Đông đến bệnh viện, cậu để Hạ Đông ngồi ngoài phòng bệnh chờ, một mình vào trong.
Ông Lý nằm trên giường bệnh như đã già đi chục tuổi, khi nhìn thấy Diệp Dạng thì miễn cưỡng mỉm cười.
“Tiểu Diệp đến thăm à...”
Diệp Dạng để giỏ trái cây xuống, không biết nên làm sao.
“Bác Lý thấy khỏe hơn chưa ạ?”
“Không khỏe nổi...”
Ánh mắt ông Lý đục ngầu.
“Tiểu Diệp à, cháu nội của bác không còn nữa...”
Diệp Dạng sửng sốt, cậu còn nhớ rõ hình ảnh ông Lý cho cậu xem, một bé trai xinh xắn, chỉ là không có chút sức sống nào.
Diệp Dạng do dự hỏi:
“... Cậu bé bị bệnh ạ?”
“Nếu bị bệnh thì tốt rồi, bị bệnh còn có thuốc trị!”
Nhắc đến cháu nội làm hốc mắt ông Lý đỏ ửng, rơm rớm nước mắt.
“Thằng con trời đánh đó bên ngoài ngoại tình, bị vợ nó phát hiện, hai đứa gây gổ đánh nhau, cháu nội bác ngăn lại thì bị thằng khốn nạn đó đẩy ra làm đập gáy vào cạnh bàn... Không sống nổi...”
“Sao lại như vậy...”
Diệp Dạng thấy lồng ngực ông Lý phập phồng kịch liệt, vội vàng vuốt ngực ông.
“Bác đừng giận, chăm sóc tốt bản thân ạ.”
Diệp Dạng ở cạnh ông một buổi sáng, mang nước đút cơm cho ông, đến chiều khi ông Lý ngủ, cậu mới đi.
Diệp Dạng rời khỏi phòng bệnh, nói những việc đã xảy ra với Hạ Đông.
“Anh chờ lâu vậy có mệt không ạ?”
Hạ Đông xoa đầu Diệp Dạng.
“Mệt gì chứ. Đừng buồn, anh dẫn em đi ăn.”
Diệp Dạng nhẹ giọng đáp một tiếng.
“Đứa bé ấy thật khổ, còn nhỏ như vậy...”
Hạ Đông nắm tay bạn nhỏ.
“Mẹ thằng bé chọn một người cha vô trách nhiệm, chúng ta có thể làm gì đây?”
“Hy vọng kiếp sau đứa nhỏ đầu thai vào một gia đình tốt.”
“Ừm.”
Tâm trạng Diệp Dạng vẫn có hơi nặng nề, vừa mới ra đến đại sảnh bệnh viện đã gặp người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau cùng một người phụ nữ khác nắm nắm kéo kéo.
Diệp Dạng sửng sốt.
“Đó có phải là đối tượng xem mắt của chị Quất Tử không ạ?”
Hạ Đông nghe vậy, liếc mắt nhìn qua, cau mày đáp:
“Hình như là vậy.”
Diệp Dạng nhìn hình ảnh đôi nam nữ dính vào nhau đó không để ý đến Hạ Đông đã lấy điện thoại ra.
Hai người đến gần chút, nghe thấy người phụ nữ đó nói:
“Hoàng Củ! Lúc đó anh thoải mái quá không chịu mang bao, bây giờ lại muốn tôi phá thai? Anh thì sung sướng, người trả giá lại là tôi!”
Hoàng Củ giữ chặt cánh tay người phụ nữ nọ.
“Đừng la hét ở chỗ này được không? Không sợ mất mặt hả?”
Người phụ nữ nọ khóc nức nở lên.
“Anh không có lương tâm à! Tôi có gì phải mất mặt? Tôi hẹn mọn ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy còn chưa đủ mất thể diện sao, tôi bị người ta xem thường chưa đủ nhiều hay sao!”
Người phụ nữ đó ngồi sụp xuống, cảm xúc gần như sắp vỡ vụn.
“Chúng ta ở bên nhau bảy năm rồi, tôi vì anh đã bỏ ba đứa con, anh không nghe bác sĩ nói sao, lần này mà phá thai nữa cả đời này tôi đừng hòng mang thai lần nữa!”
“Em bĩnh tĩnh!”
Hoàng Củ thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ thì thấp giọng dỗ dành.
“Có chuyện gì chúng ta về rồi nói, được không?”
“Về rồi nói?”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên.
“Về thì nói gì nữa? Đơn giản là anh không muốn đứa con này, thời điểm nó xuất hiện không đúng, chúng ta bỏ nó được không, những lời này tôi đã nghe bốn lần rồi!”
Xung quanh ngày càng nhiều người, Diệp Dạng kinh hãi nghe hết đoạn hội thoại của hai người, cậu vẫn chưa trải đời nhiều, không nghĩ đến còn có loại người như thế này.
“Chị Quất Tử bị lừa!”
Hạ Đông mở WeChat của Quất Tử, gửi một tin nhắn qua.
Diệp Dạng hỏi:
“Anh nói với chị ấy ạ?”
Hạ Đông gật đầu.
“Anh vừa ghi âm, đã gửi cho Quất Tử.”
“... May là anh ghi âm lại.”
Diệp Dạng có chút căm giận.
“Như vậy anh ta không có gì để biện minh hết.”
Hiển nhiên không phải chỉ Hạ Đông mới để ý, bên cạnh đã có người lấy điện thoại ra quay chụp gì đó. Hoàng Củ bực bội quát lên.
“Nhìn cái gì, quay cái gì? Chưa thấy việc nhà của người khác lần nào hả?”
Xung quanh nổi lên nhiều tiếng ồn, bên cạnh Diệp Dạng có một cô gái nhỏ giọng nói.
“Người đàn ông này ghê tởm quá.”
Dáng vẻ bây giờ của hắn ta hoàn toàn khác xa với phong độ nho nhã ôn hòa ngày trước. Diệp Dạng buồn bực nói:
“Cái này cũng tính là lừa gạt đúng không ạ?”
Hạ Đông bật cười.
“Chỉ ở chung một thời gian ngắn, khó biết được bản chất của một người.”
Điện thoại Hạ Đông vang lên tiếng tin nhắn, là của Quất Tử gửi đến: Hiện tại tôi đang ở bệnh viện, hẹn gặp lại ở Cựu Lâm.
— Bị bệnh à? Chúng tôi cũng đang ở bệnh viện.
— Không phải, mẹ tôi khám ra ung thư vú.
Quất Tử nói tên bệnh viện, không phải bệnh viện này, Diệp Dạng nhìn tin nhắn chợt cảm thấy khó chịu.
“Sao chỉ trong một ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy...”
Hạ Đông xoa xoa đầu Diệp Dạng.
“Chúng ta về Cựu Lâm gặp Quất Tử.”
“Dạ.”
Trò khôi hài diễn ra ở đây cũng nhanh chóng kết thúc, vì quá nhiều người đến xem nên Hoàng Củ bỏ người phụ nữ đó lại, nhanh chóng rời đi.
Tô Tri Vi nghe xong câu chuyện này, cau mày.
“Tên cặn bã mà!”
Không bao lâu, Quất Tử cũng đến, cô không hiện ra chút buồn bã hay thất vọng nào chỉ có nét mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt.
Tô Tri Vi hỏi:
“Bác sĩ nói sao rồi?”
Quất Tử ngồi xuống sofa, xoa bóp hàng lông mày nhíu chặt.
“Phát hiện sớm, chữa trị thì không còn vấn đề gì lớn.”
“Vậy thì tốt.”
Tô Tri Vi rót một ly sữa bò cho Quất Tử.
“Nếu cần giúp gì thì nhất định phải nói với bọn tôi.”
“Được.”
Quất Tử hỏi chuyện của Hoành Củ.
“Sau hai người gặp được anh ta?”
“Chúng tôi đến thăm chú Lý, trùng hợp gặp ở bệnh viện.”
Tô Tri Vi nhìn sang Quất Tử.
“Cậu muốn tính sao?”
Thoạt nhìn, Quất Tử vẫn còn rất bình tĩnh.
“Cũng không có liên quan gì, tôi với anh ta còn chưa xác định chuyện gì, nói rõ việc này xong thì chấm dứt.”
“Cũng tốt.”
Tô Tri Vi gật đầu.
“Mọi người chưa ăn gì đúng không, tôi xuống xem có gì ăn không.”
Sau khi Tô Tri Vi xuống lầu, Quất Tử mới nói:
“Tôi cũng không biết nói với mẹ sao nữa, bà ấy hay để giữ mọi chuyện trong lòng, không biết ôm cục tức này bao lâu.”
Hạ Đông nói:
“Nói sự thật thôi, nói rõ ràng với bà ấy, đây không phải vấn đề của cậu.”
“Ừ...”
Quất Tử thở dài.
“Tôi còn thật tình nghĩ muốn bên cạnh anh ta, thậm chí còn nói rõ chuyện tôi thích người cùng giới, anh ta nói không ngại, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, không ngờ...”
Đây là lần đâu Quất Tử thú nhận việc thích người cùng giới với họ, tùy rằng không nói tên nhưng ai cũng biết người nọ là ai.
“Biết người biết mặt không biết lòng, phát hiện kịp thời cũng tốt.”
Hạ Đông nói.
Sau khoảng thời gian dùng thuốc, chứng ngủ rũ có vẻ được cải thiện khá nhiều, cô không còn buồn ngủ mọi lúc mọi nơi như trước nữa.
Diệp Dạng gọi:
“Chị Tri Vi!”
Tô Tri Vi quay đầu lại, đáp:
“Đến rồi sao, hai người nghỉ lễ hết chưa?”
“Dạ, được bảy ngày ạ!”
Trước khi nhập học, Diệp Dạng đã nói rõ mới những người thân thiết về tuổi tác thật và gia cảnh hiện tại, Tô Tri Vi không giận cậu, chỉ là cô chú ý đến một vấn đề khác.
Ngay tại đó, cô kéo Hạ Đông sang một bên, đánh lên cánh tay anh.
“Cậu sao lại thế, chúng tôi không biết nhưng cậu biết rõ thằng bé mới mười bảy tuổi, cậu còn dám giở trò?”
Hạ Đông không nói lời giải thích nào, yên lặng thừa nhận chỉ trích từ những người khác.
Hạ Đông hỏi:
“Hôm nay Quất Tử không đến đây?”
Tô Tri Vi vẫn không cho Hạ Đông vẻ mặt tốt.
“Cậu ấy đi hẹn hò rồi.”
“!”
Diệp Dạng kinh ngạc hỏi:
“Hẹn hò ạ?”
Tô Tri Vi chậm chạp trở người.
“Không lâu trước, mẹ cậu ấy tìm một đối tượng xem mắt, tính cả hai còn khá hợp nhau.”
Hạ Đông nhướng mày.
“Hợp thì kết hôn?”
“Có lẽ.”
Tô Tri Vi không ngẩng đầu lên.
“Mẹ cậu ấy mấy năm nay không khỏe, rất muốn nhìn thấy cậu ấy lập gia đình, có người dựa vào.”
Chủ đề này tạm gác qua, ba người ăn tối cùng nhau, khi Diệp Dạng và Hạ Đông dùng cơm xong thì về nhà ngay, cậu vẫn còn một núi bài tập chờ ở nhà đây.
Kết quả, vừa ra khỏi cổng Cựu Lâm đã thấy Quất Từ bước xuống từ một chiếc xe lạ, trên ghế điều khiển là một người đàn ông chải ngược tóc về sau.
Giọng nói của Quất Tử khá lãnh đạm nói với người đàn ông nọ.
“Cảm ơn anh đã chở tôi về.”
“Đừng khách sáo như vậy.”
Người đàn ông đó cười nhẹ, thoạt nhìn tính cách có vẻ ôn hòa.
“Cuối tuần tôi sẽ sang đón em xem buổi hòa nhạc.”
“Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Quất Tử vừa xoay người đã thấy Diệp Dạng và Hạ Đông đứng cạnh nhau.
“Hai người đến khi nào?”
Diệp Dạng hỏi:
“Vừa ăn cơm với chị Tri Vi ạ, chị cũng đến ăn sao?”
“Vừa ăn rồi.”
Quất Tử nhìn qua, chợt thấy một mảnh da đỏ hồng trên cổ Diệp Dạng, khóe miệng khẽ giật giật.
“Hạ Đông, cậu có thể kiềm chế chút không? Nhóc Tiểu Diệp còn phải đi học!”
Hạ Đông đỡ trán.
“Bảy ngày sau em ấy được nghỉ.”
Trên đường trở về, Diệp Dạng luôn nhịn cười.
“Em đã nói là đừng hôn trên cổ mà.”
Hạ Đông thở dài, nghiêm túc nói:
“Anh cảm thấy, từ giờ đến khi tốt nghiệp em đừng gặp hai người phụ nữ này nữa.”
Không gặp là không thể, Diệp Dạng nhớ đến người đàn ông khi nãy.
“Chị Quất Tử kết hôn cùng người đàn ông đó hình như không tốt lắm?”
Hạ Đông hỏi:
“Sao lại nói như vậy?”
“Chị ấy đã có người mình thích, như vậy có tính là lừa dối không ạ...”
Gần đây Diệp Dạng lướt mạng thấy một ít bài nói về việc người đồng tính lừa đảo kết hôn, chẳng qua đều nói về phái nam.
Hạ Đông lắc đầu.
“Điều này không thể khẳng định được, Quất Tử thích ai đều do chúng ta suy đoán mà thôi, nếu hợp tính với người đàn ông đó, thì có thể ở chung dần bồi dưỡng tình cảm cũng được.”
“Chắc vậy ạ.”
Chuyện này Hạ Đông hay Diệp Dạng đều khó cho ý kiến gì, sự việc phát triển thế nào đều phải xem Quất Tử muốn thế nào.
Nhưng Diệp Dạng không ngờ rằng mình sẽ sớm gặp lại người đàn ông đó.
Sự việc là thế này, kỳ nghỉ lễ Diệp Dạng cũng không đi đâu, bạn học rủ ra ngoài chơi cậu cũng từ chối, ngoan ngoãn ở nhà với Hạ Đông, thuận tiện giải quyết đống bài tập.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, sau khi làm hết bài tập được giao, Diệp Dạng quyết định mua ít trái cây sang thăm ông Lý. Đã một thời gian cậu chưa đến thăm, nếu không phải khi trước được ông cho ở nhờ một đêm, hiện tại chẳng biết cậu lưu lạc đến đâu.
Kết quả khi đến đó, có người báo cho cậu là ông Lý mấy ngày nay không đến làm, nghe nói đột nhiên phát bệnh tim, giờ còn đang nằm viện.
Diệp Dạng biết được số phòng bệnh từ chỗ ba của Tô Tri Vi, cậu lập tức cùng Hạ Đông đến bệnh viện, cậu để Hạ Đông ngồi ngoài phòng bệnh chờ, một mình vào trong.
Ông Lý nằm trên giường bệnh như đã già đi chục tuổi, khi nhìn thấy Diệp Dạng thì miễn cưỡng mỉm cười.
“Tiểu Diệp đến thăm à...”
Diệp Dạng để giỏ trái cây xuống, không biết nên làm sao.
“Bác Lý thấy khỏe hơn chưa ạ?”
“Không khỏe nổi...”
Ánh mắt ông Lý đục ngầu.
“Tiểu Diệp à, cháu nội của bác không còn nữa...”
Diệp Dạng sửng sốt, cậu còn nhớ rõ hình ảnh ông Lý cho cậu xem, một bé trai xinh xắn, chỉ là không có chút sức sống nào.
Diệp Dạng do dự hỏi:
“... Cậu bé bị bệnh ạ?”
“Nếu bị bệnh thì tốt rồi, bị bệnh còn có thuốc trị!”
Nhắc đến cháu nội làm hốc mắt ông Lý đỏ ửng, rơm rớm nước mắt.
“Thằng con trời đánh đó bên ngoài ngoại tình, bị vợ nó phát hiện, hai đứa gây gổ đánh nhau, cháu nội bác ngăn lại thì bị thằng khốn nạn đó đẩy ra làm đập gáy vào cạnh bàn... Không sống nổi...”
“Sao lại như vậy...”
Diệp Dạng thấy lồng ngực ông Lý phập phồng kịch liệt, vội vàng vuốt ngực ông.
“Bác đừng giận, chăm sóc tốt bản thân ạ.”
Diệp Dạng ở cạnh ông một buổi sáng, mang nước đút cơm cho ông, đến chiều khi ông Lý ngủ, cậu mới đi.
Diệp Dạng rời khỏi phòng bệnh, nói những việc đã xảy ra với Hạ Đông.
“Anh chờ lâu vậy có mệt không ạ?”
Hạ Đông xoa đầu Diệp Dạng.
“Mệt gì chứ. Đừng buồn, anh dẫn em đi ăn.”
Diệp Dạng nhẹ giọng đáp một tiếng.
“Đứa bé ấy thật khổ, còn nhỏ như vậy...”
Hạ Đông nắm tay bạn nhỏ.
“Mẹ thằng bé chọn một người cha vô trách nhiệm, chúng ta có thể làm gì đây?”
“Hy vọng kiếp sau đứa nhỏ đầu thai vào một gia đình tốt.”
“Ừm.”
Tâm trạng Diệp Dạng vẫn có hơi nặng nề, vừa mới ra đến đại sảnh bệnh viện đã gặp người đàn ông vuốt ngược tóc ra sau cùng một người phụ nữ khác nắm nắm kéo kéo.
Diệp Dạng sửng sốt.
“Đó có phải là đối tượng xem mắt của chị Quất Tử không ạ?”
Hạ Đông nghe vậy, liếc mắt nhìn qua, cau mày đáp:
“Hình như là vậy.”
Diệp Dạng nhìn hình ảnh đôi nam nữ dính vào nhau đó không để ý đến Hạ Đông đã lấy điện thoại ra.
Hai người đến gần chút, nghe thấy người phụ nữ đó nói:
“Hoàng Củ! Lúc đó anh thoải mái quá không chịu mang bao, bây giờ lại muốn tôi phá thai? Anh thì sung sướng, người trả giá lại là tôi!”
Hoàng Củ giữ chặt cánh tay người phụ nữ nọ.
“Đừng la hét ở chỗ này được không? Không sợ mất mặt hả?”
Người phụ nữ nọ khóc nức nở lên.
“Anh không có lương tâm à! Tôi có gì phải mất mặt? Tôi hẹn mọn ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy còn chưa đủ mất thể diện sao, tôi bị người ta xem thường chưa đủ nhiều hay sao!”
Người phụ nữ đó ngồi sụp xuống, cảm xúc gần như sắp vỡ vụn.
“Chúng ta ở bên nhau bảy năm rồi, tôi vì anh đã bỏ ba đứa con, anh không nghe bác sĩ nói sao, lần này mà phá thai nữa cả đời này tôi đừng hòng mang thai lần nữa!”
“Em bĩnh tĩnh!”
Hoàng Củ thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ thì thấp giọng dỗ dành.
“Có chuyện gì chúng ta về rồi nói, được không?”
“Về rồi nói?”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên.
“Về thì nói gì nữa? Đơn giản là anh không muốn đứa con này, thời điểm nó xuất hiện không đúng, chúng ta bỏ nó được không, những lời này tôi đã nghe bốn lần rồi!”
Xung quanh ngày càng nhiều người, Diệp Dạng kinh hãi nghe hết đoạn hội thoại của hai người, cậu vẫn chưa trải đời nhiều, không nghĩ đến còn có loại người như thế này.
“Chị Quất Tử bị lừa!”
Hạ Đông mở WeChat của Quất Tử, gửi một tin nhắn qua.
Diệp Dạng hỏi:
“Anh nói với chị ấy ạ?”
Hạ Đông gật đầu.
“Anh vừa ghi âm, đã gửi cho Quất Tử.”
“... May là anh ghi âm lại.”
Diệp Dạng có chút căm giận.
“Như vậy anh ta không có gì để biện minh hết.”
Hiển nhiên không phải chỉ Hạ Đông mới để ý, bên cạnh đã có người lấy điện thoại ra quay chụp gì đó. Hoàng Củ bực bội quát lên.
“Nhìn cái gì, quay cái gì? Chưa thấy việc nhà của người khác lần nào hả?”
Xung quanh nổi lên nhiều tiếng ồn, bên cạnh Diệp Dạng có một cô gái nhỏ giọng nói.
“Người đàn ông này ghê tởm quá.”
Dáng vẻ bây giờ của hắn ta hoàn toàn khác xa với phong độ nho nhã ôn hòa ngày trước. Diệp Dạng buồn bực nói:
“Cái này cũng tính là lừa gạt đúng không ạ?”
Hạ Đông bật cười.
“Chỉ ở chung một thời gian ngắn, khó biết được bản chất của một người.”
Điện thoại Hạ Đông vang lên tiếng tin nhắn, là của Quất Tử gửi đến: Hiện tại tôi đang ở bệnh viện, hẹn gặp lại ở Cựu Lâm.
— Bị bệnh à? Chúng tôi cũng đang ở bệnh viện.
— Không phải, mẹ tôi khám ra ung thư vú.
Quất Tử nói tên bệnh viện, không phải bệnh viện này, Diệp Dạng nhìn tin nhắn chợt cảm thấy khó chịu.
“Sao chỉ trong một ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy...”
Hạ Đông xoa xoa đầu Diệp Dạng.
“Chúng ta về Cựu Lâm gặp Quất Tử.”
“Dạ.”
Trò khôi hài diễn ra ở đây cũng nhanh chóng kết thúc, vì quá nhiều người đến xem nên Hoàng Củ bỏ người phụ nữ đó lại, nhanh chóng rời đi.
Tô Tri Vi nghe xong câu chuyện này, cau mày.
“Tên cặn bã mà!”
Không bao lâu, Quất Tử cũng đến, cô không hiện ra chút buồn bã hay thất vọng nào chỉ có nét mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt.
Tô Tri Vi hỏi:
“Bác sĩ nói sao rồi?”
Quất Tử ngồi xuống sofa, xoa bóp hàng lông mày nhíu chặt.
“Phát hiện sớm, chữa trị thì không còn vấn đề gì lớn.”
“Vậy thì tốt.”
Tô Tri Vi rót một ly sữa bò cho Quất Tử.
“Nếu cần giúp gì thì nhất định phải nói với bọn tôi.”
“Được.”
Quất Tử hỏi chuyện của Hoành Củ.
“Sau hai người gặp được anh ta?”
“Chúng tôi đến thăm chú Lý, trùng hợp gặp ở bệnh viện.”
Tô Tri Vi nhìn sang Quất Tử.
“Cậu muốn tính sao?”
Thoạt nhìn, Quất Tử vẫn còn rất bình tĩnh.
“Cũng không có liên quan gì, tôi với anh ta còn chưa xác định chuyện gì, nói rõ việc này xong thì chấm dứt.”
“Cũng tốt.”
Tô Tri Vi gật đầu.
“Mọi người chưa ăn gì đúng không, tôi xuống xem có gì ăn không.”
Sau khi Tô Tri Vi xuống lầu, Quất Tử mới nói:
“Tôi cũng không biết nói với mẹ sao nữa, bà ấy hay để giữ mọi chuyện trong lòng, không biết ôm cục tức này bao lâu.”
Hạ Đông nói:
“Nói sự thật thôi, nói rõ ràng với bà ấy, đây không phải vấn đề của cậu.”
“Ừ...”
Quất Tử thở dài.
“Tôi còn thật tình nghĩ muốn bên cạnh anh ta, thậm chí còn nói rõ chuyện tôi thích người cùng giới, anh ta nói không ngại, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, không ngờ...”
Đây là lần đâu Quất Tử thú nhận việc thích người cùng giới với họ, tùy rằng không nói tên nhưng ai cũng biết người nọ là ai.
“Biết người biết mặt không biết lòng, phát hiện kịp thời cũng tốt.”
Hạ Đông nói.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương