Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
Chương 70: Người quen cũ
Ánh mắt mẹ Trần Quả đảo qua khuôn mặt của Hạ Đông đến Diệp Dạng một lượt.
“À còn nữa, tư tưởng của tôi và ông xã tương đối cởi mở, cảm thấy mấy đứa nhỏ 17, 18 tuổi hẹn hò cũng không có gì sai.”
“Bạn học này thành tích tốt, ngoại hình cũng nổi bật, Trần Quả nhà tôi tuy rằng thành tích học tập không tốt lắm, nhưng đa tài đa nghệ, hai người có thể xem như trai tài gái sắc. Tôi không phản đối chuyện bọn nhỏ yêu đương hẹn hò, nếu có thời gian, bạn học này có thể nói ba mẹ đến nhà tôi để gia đình hai bên gặp mặt...”
“............”
Ba thầy cô giáo ở đây sợ đến đơ người.
Hạ Đông bị giáo viên gọi đến nói chuyện Diệp Dạng yêu sớm vẫn bình tĩnh như thường, nhưng nghe những lời nói này của mẹ Trần Quả, khuôn mặt lập tức đen thui.
Cảm thấy biểu cảm trên khuôn mặt Hạ Đông không ổn, mẹ Trần Quả hiểu gì đó.
“Vừa nãy, tôi chỉ nói đùa chút thôi.”
Bà nghiêng đầu nói với Trần Quả:
“Bây giờ mẹ muốn biết, tại sao Quả Quả của mẹ lại khóc?”
“Mẹ đã từng nói chuyện về vấn đề này với con rồi mà, thích ai mẹ không can thiệp, chỉ cần không đi qua giới hạn, mẹ sẽ không trách mắng con.”
“... Khi nào về thì con sẽ nói ạ.”
Giọng nói Trần Quả có hơi nghẹn ngào.
“Nhưng con không yêu sớm với Diệp Dạng, chúng con là bạn bè, chỉ là bạn bè, chưa từng vượt quá tình cảm này.”
Chuyện này tạm thời được giải quyết, chủ yếu là do hai vị gia trưởng thật sự không phối hợp với nhà trường.
Làm thầy giám thị gần ấy năm, vẫn là lần đầu tiên thấy bậc phụ huynh chiều chuộng con cái như vậy.
Trên đường về nhà, hai người đều không nói chuyện, Diệp Dạng ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa kính, chẳng biết suy nghĩ chuyện gì.
Mãi đến khi họ đứng bước vào thang máy, Diệp Dạng mới thấp thỏm bất an níu lấy vạt áo của Hạ Đông.
“Anh Đông à, em không hẹn hò với cậu ấy...”
“Anh biết.”
“Ting”
Tiếng thang máy mở ra, Hạ Đông nhìn vẻ chần chừ không muốn đi của Diệp Dạng bèn ôm ngang mông cậu bế lên.
“Nếu em với bạn học đó hẹn hò, vậy chẳng phải đang lừa gạt anh sao?”
Diệp Dạng vòng tay qua ôm cổ Hạ Đông.
“Em không có.”
“Anh biết em không có.”
Hạ Đông dở khóc dở cười, cảm thấy bạn nhỏ nhà mình hôm nay có gì đó không bình thường.
Cho dù một tay ôm Diêp Dạng nhưng Hạ Đông vẫn mở cửa dễ dàng, có vẻ đã quen, anh ôm Diệp Dạng lên sofa.
“Vậy em nói cho anh nghe xem, chuyện hôm nay là thế nào?”
Giọng nói Diệp Dạng nhỏ dần.
“Em gặp lại... Trịnh Hòa.”
“... Ai cơ?”
Hạ Đông nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ, anh tuyệt đối không quen người tên là Trịnh Hòa này, nhưng tên hình như nghe quen quen.
Nhìn vẻ mặt này của Diệp Dạng, Hạ Đông lập tức nhớ đến người nọ, không phải là người cùng lớp cấp ba dính tin đồn đồng tính với Diệp Dạng hay sao.
Hạ Đông nhíu mày.
“Sao lại gặp được?”
Cả khuôn mặt của Diệp Dạng đều chôn vào cổ Hạ Đông, giọng nói nhuốm màu rầu rĩ.
“Cậu ta cùng lớp với Trần Quả.”
Hạ Đông sửng sốt.
“Không phải cậu ta học trước em một năm sao?”
Diệp Dạng tạm nghỉ một năm, nhưng Trịnh Hòa thì không.
“Vì không thi đậu đại học mong muốn, nên người nhà bắt cậu ta học lại ạ.”
Hạ Đông vuốt ve tấm lưng muốn an ủi bạn nhỏ.
“Việc này có liên quan gì đến cậu ta không?”
Diệp Dạng nói rõ sự tình hôm nay.
Thật ra, Diệp Dạng đã phát hiện sự tồn tại của Trịnh Hòa từ hai tháng trước, nói đúng hơn, ngay ngày đầu khai giảng cậu đã thấy Trịnh Hòa, chỉ là khi đó cậu cho rằng mình hoa mắt.
Vì không cùng lớp, hơn nữa Trịnh Hòa phát hiện cậu luôn trốn tránh nên vẫn chưa từng chạm mặt nhau.
Cho đến hai tháng trước, Trần Quả nói, cô bé thích một ban cán sự trong lớp, tên Trịnh Hòa.
Lúc ấy, Diệp Dạng cũng nghĩ giống Hạ Đông, hẳn là Trịnh Hòa học trước cậu một năm, người Trần Quả thích có lẽ chỉ cùng họ cùng tên, chưa chắc là một người.
Nhưng không lâu sau, tại căng tin trường, Diệp Dạng vẫn phải chạm mặt người nọ.
Cậu thường không hay ăn cơm ở căng tin trường, phần lớn bữa trưa đều ăn cùng Hạ Đông hoặc bữa trưa anh chuẩn bị cho cậu. Nhưng thời gian lâu dần, Diệp Dạng không muốn Hạ Đông vất vả như vậy nữa, cậu chủ động đến căng tin trường học ăn cơm.
Khi hai người chạm mặt nhau ai cũng ngẩn ra, Diệp Dạng không nghĩ người này thật sự là Trịnh Hòa mà cậu biết. Mà Trịnh Hòa chỉ hơi giật mình, không có gì quá kinh ngạc, hiển nhiên đã biết chuyện cậu chuyển đến trường học này.
Nhưng muốn không biết cũng khó, tại kỳ thi tháng Diệp Dạng đạt hạng ba toàn khối, còn là một học sinh chuyển trường, nhất định sẽ bị chú ý.
Thoạt nhìn Trịnh Hòa không có thay đổi quá nhiều, vẫn là vẻ ngoài tươi sáng, dịu dàng, đối xử với ai cũng thân thiện ôn hòa.
Nhưng Diệp Dạng thấy khuôn mặt đó của cậu ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải vì Trịnh Hòa, hiện tại cậu đang theo học trường đại học mong muốn, có thể sống độc lập, không bị trói buộc bởi gia đình nữa.
Nhưng nếu không có Trình Hòa, có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp được Hạ Đông.
Nếu không được Hạ Đông giúp đỡ, có thể cậu không bao giờ có thể đến trường một lần nữa, càng không thể gặp lại Trịnh Hòa.
Thế giới nói lớn thì thật lớn, nói nhỏ cũng thật nhỏ, hai người tưởng chừng cả đời khó mà gặp lại, không ngờ một ngày người nọ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của bạn.
Trước đó, Diệp Dạng đã nghĩ, nếu cậu gặp Trịnh Hòa lần nữa thì sao? Có lẽ cậu sẽ hận, sẽ phẫn nộ.
Nhưng khi nó thật sự đến, cậu phát hiện cảm xúc mình bình tĩnh kỳ lạ.
Tình bạn thuở ban đầu là thật, bị phản bội cũng là thật nhưng có lẽ sự xuất hiện của Hạ Đông đã xoa dịu nỗi oán giận ấy, xua tan những cơn phẫn nộ đó.
Cho nên, khi nhìn thấy Trịnh Hòa lần nữa, trừ cảm xúc chán ghét ra cũng không có thêm cảm giác dư thừa nào khác.
Cậu nghe thấy tiếng nói của Trịnh Hòa.
“... Đã lâu không gặp.”
Diệp Dạng cũng chỉ sửng sốt vài giây vì lần chạm mặt này, sau đó cũng bình tĩnh mà đối mặt với Trịnh Hòa.
Cậu đáp:
“Đã lâu không gặp... Chỉ nhìn cậu một cái thôi, tôi cũng cảm thấy ghê tởm.”
Chuyện này Diệp Dạng không nói với Hạ Đông, nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Nói với Hạ Đông chỉ thêm một người suy nghĩ nhiều.
Cứ xem như người Trịnh Hòa này không tồn tại là được, hai người không cùng lớp, rất ít khi chạm mặt nhau.
Biết người Trần Quả thích là Trịnh Hòa mà cậu biết, Diệp Dạng chần chờ hồi lâu vẫn nói vài câu không rõ ràng, đại ý là người này không đáng để cô bé thích.
Nhưng Trần Quả nghe không hiểu lắm, Diệp Dạng không muốn phán xét chuyện tình cảm của người khác, cũng không muốn nói chuyện quá khứ của mình với Trần Quả.
Tính cách Trần Quả vô tư, không suy nghĩ gì quá nhiều. Lần trước Hạ Đông ghen với Trần Quả, Diệp Dạng cũng giải thích một chút.
Sự tình khi đó là Diệp Dạng nhận được một bức thư tình của một đàn em lớp dưới, Trần Quả chọc ghẹo cậu, nói:
“Đàn em ban nãy cũng rất xinh gái đó, sao cậu không đồng ý đi!”
Mặt Diệp Dạng khi ấy đỏ lên là vì nghĩ đến Hạ Đông, nên nói thẳng với Trần Quả.
“Tôi đã có người yêu.”
Sau này, Diệp Dạng không nghĩ đến Trịnh Hòa nữa, tính cách Trần Quả khá tốt, cậu cũng xem Trần Quả là bạn bè.
Cho đến hôm nay, Trần Quả viết một bức thư tình muốn đưa cho Trịnh Hòa, giữa trưa cô bé hẹn Diệp Dạng trong rừng trúc, muốn cậu cho cô bé ít lời khuyên. Dù sao, Diệp Dạng học tốt môn văn, lại có người yêu, không chừng sẽ có ý kiến hay.
Diệp Dạng làm sao cho được ý kiến gì, cậu chỉ hy vọng Trần Quả cách Trịnh Hòa càng xa càng tốt, bằng không ngày đó bị tổn thương còn không biết.
Diệp Dạng đọc bức thư tình của Trần Quả, trong đó trích một bài thơ về tình yêu, bày tỏ cảm xúc của Trần Quả...
Bức thư này không nói rõ họ tên, Trần Quả cũng không ghi tên của mình lại.
Nhưng thật sự quá trùng hợp, họ bị thầy giám thị bắt ngay lúc đó, giữ cả người lẫn tang vật.
Dựa vào kinh nghiệm lâu năm, thầy giám thị cảm thấy bức thư tình này được đưa cho Diệp Dạng, dù sao lúc đó do chính tay cậu mở.
Sau đó, chủ nhiệm lớp Trần Quả xác nhận chữ viết trong này là của Trần Quả.
Tất nhiên, dựa vào những điều này không thể xác nhận được họ có yêu sớm hay không, thầy giám thị còn tìm thêm nhiều bạn học khác, dò hỏi xem họ cảm thấy quan hệ của Trần Quả và Diệp Dạng như thế nào.
Những người bạn học này bao gồm cả bản thân lớp trưởng lớp Trần Quả - Trịnh Hòa.
Những người khác nói quan hệ của họ rất tốt nhưng chỉ là bạn bè, chỉ có Trịnh Hòa nói rằng thường xuyên nhìn họ hay đi cùng nhau, một hồi lại nói có thể họ không có gì...
Những lời nói mờ hồ, nửa mở nửa đậy như vậy làm thầy giám thị và các thầy cô giáo khác khi ấy cảm thấy hai người họ thật sự đang hẹn hò.
Lúc ấy, Trần Quả đã bật khóc, cảm thấy quá uất ức, cô bé không hiểu sao lớp trưởng lại nói như vậy.
Trịnh Hòa hẳn phải biết, bức thư tình kia là muốn gửi cho cậu ta mới đúng, khi khai giảng Trần Quả đã thổ lộ với Trịnh Hòa, bởi vì bị không có kết quả nên cô bé đợi hơn hai tháng mới viết thư tình bày tỏ lần nữa.
Hạ Đông nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Diệp Dạng, trong lòng nổi lên chút lửa giận.
Lần trước, nghe Diệp Dạng kể lại bao nỗi sỉ nhục, bất công mà cậu phải chịu vì Trịnh Hòa, anh đã đau lòng muốn chết. Lần này, Trịnh Hòa lại xuất hiện trong cuộc sống của bạn nhỏ, nhưng vẫn không biết sống chết, chứng nào tật nấy.
Hạ Đông nhắm nghiền hai mắt, nghĩ làm sao dạy cho cậu ta một bài học mới tốt.
Đương nhiên Diệp Dạng không biết Hạ Đông đang nghĩ gì, không nói chuyện Trịnh Hòa với Hạ Đông là vì sợ anh nhọc lòng lo lắng.
Cậu hôn lên xương quai xanh của Hạ Đông.
“Anh Đông đừng để tâm đến cậu ta nữa, không ảnh hưởng gì đến em đâu.”
Hạ Đông nâng cằm Diệp Dạng lên, hôn một cái.
“Khi nãy không biết ai tủi thân lắm?”
Diệp Dạng bĩu môi.
“Em chỉ sợ anh tin chuyện Trần Quả hẹn hò với em.”
Hạ Đông buồi cười hỏi:
“Bạn học đó có đẹp bằng anh không?”
“... Không ạ.”
“Giàu bằng anh không?”
“... Không ạ.”
Hạ Đông quay đầu, nói nhỏ bên tai Diệp Dạng.
“Thế, bạn học đó có làm em sung sướng không?”
Diệp Dạng vừa bực vừa thẹn, hô lên:
“Anh Đông!”
Hạ Đông cười lớn mấy tiếng.
“Anh trêu em thôi, em xem bạn học ấy cái gì cũng không bằng anh, tại sao anh phải lo lắng em cắm sừng anh?”
Diệp Dạng buồn bực đáp:
“Một người đàn ông trưởng thành như anh có gì giống với một cô gái nhỏ chứ?”
Hạ Đông nhướng mày, hỏi:
“Vậy em sẽ vì bạn học đó là con gái nên thích sao?”
“... Không đâu ạ.”
Diệp Dạng chôn đầu vào cổ Hạ Đông.
“Em chỉ thích mình anh.”
“Em nói thích anh, anh tin, vẫn luôn tin như vậy.”
Hạ Đông hôn lên vành tai Diệp Dạng.
“Cho nên, anh có gì phải lo lắng?”
Diệp Dạng chớp đôi mắt, ngẩng đầu lên, dùng môi mình chạm lên môi Hạ Đông mấy cái.
“Anh ơi, mai là thứ bảy.”
Yết hầu Hạ Đông di chuyển lên xuống vài lần, tay mò vào vạt áo nhưng cuối cùng chỉ vỗ một cái vào mông Diệp Dạng.
“Suốt ngày em nghĩ gì vậy hả? Ăn cơm trước!”
“...”
Thật sự hết nói, Diệp Dạng vừa ăn cơm vừa “oán hận” trừng mắt với Hạ Đông, nếu không phải cảm giác được Hạ Đông lên, cậu sẽ nói như vậy sao?”
Kết quả Hạ Đông không cảm kích thì thôi, còn cắn ngược lại cậu.
Diệp Dạng nhìn quả đậu bắp vài giây, sau đó vươn tay bỏ vào bát Hạ Đông.
“Anh Đông ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể.”
“...”
Hạ Đông híp đôi mắt lại, không nói gì, im lặng ăn thức ăn trong bát cơm.
Diệp Dạng lén nhìn vài lần, cảm thấy không đúng lắm, sao anh Đông lại bình tĩnh như vậy?
Ăn xong, cậu cảm giác có nguy hiểm, nhanh chóng thu dọn bát đũa vào phòng bếp.
“Em đi rửa bát.”
Diệp Dạng vừa đeo tạp dề thì nghe tiếng động gì đó bên ngoài, hình như Hạ Đông về phòng ngủ.
Cậu còn chưa thở phào xong thì nghẹn lại, vì tiếng chân Hạ Đông đang đi đến phòng bếp, chỗ cậu.
Nhìn thứ trên tay Hạ Đông, Diệp Dạng nuốt nước bọt.
“Anh Đông à, em đang bận rửa bát...”
Hạ Đông mỉm cười, bước đến gần, cởi áo mình ra rồi giẫm xuống sàn nhà, anh áp ngực mình trên lưng Diệp Dạng.
“Rửa đi, anh rửa cùng em.”
“... A!”
Chiếc đĩa trên tay Diệp Dạng run rẩy không kiểm soát, Diệp Dạng sợ cậu lỡ tay làm rơi nó, sau đó đống bát đĩa bên dưới cũng chịu chung số phận vỡ nát với nó.
“Anh Đông ra ngoài trước, được không ạ?”
Hạ Đông rất xấu xa mà thúc một cái.
“Không được.”
Diệp Dạng bây giờ rất muốn khóc.
“Vậy anh đừng nhúc nhích.”
“Được thôi, không nhúc nhích.”
Hạ Đông giữ lời hứa rất tốt, không cử động chút nào đến khi phải di chuyển.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Có bạn nhỏ đáng yêu nào bình luận không? Quạnh quẽ quá, lạnh lẽo quá...
...
E/n: Thay lời muốn nói TT
“À còn nữa, tư tưởng của tôi và ông xã tương đối cởi mở, cảm thấy mấy đứa nhỏ 17, 18 tuổi hẹn hò cũng không có gì sai.”
“Bạn học này thành tích tốt, ngoại hình cũng nổi bật, Trần Quả nhà tôi tuy rằng thành tích học tập không tốt lắm, nhưng đa tài đa nghệ, hai người có thể xem như trai tài gái sắc. Tôi không phản đối chuyện bọn nhỏ yêu đương hẹn hò, nếu có thời gian, bạn học này có thể nói ba mẹ đến nhà tôi để gia đình hai bên gặp mặt...”
“............”
Ba thầy cô giáo ở đây sợ đến đơ người.
Hạ Đông bị giáo viên gọi đến nói chuyện Diệp Dạng yêu sớm vẫn bình tĩnh như thường, nhưng nghe những lời nói này của mẹ Trần Quả, khuôn mặt lập tức đen thui.
Cảm thấy biểu cảm trên khuôn mặt Hạ Đông không ổn, mẹ Trần Quả hiểu gì đó.
“Vừa nãy, tôi chỉ nói đùa chút thôi.”
Bà nghiêng đầu nói với Trần Quả:
“Bây giờ mẹ muốn biết, tại sao Quả Quả của mẹ lại khóc?”
“Mẹ đã từng nói chuyện về vấn đề này với con rồi mà, thích ai mẹ không can thiệp, chỉ cần không đi qua giới hạn, mẹ sẽ không trách mắng con.”
“... Khi nào về thì con sẽ nói ạ.”
Giọng nói Trần Quả có hơi nghẹn ngào.
“Nhưng con không yêu sớm với Diệp Dạng, chúng con là bạn bè, chỉ là bạn bè, chưa từng vượt quá tình cảm này.”
Chuyện này tạm thời được giải quyết, chủ yếu là do hai vị gia trưởng thật sự không phối hợp với nhà trường.
Làm thầy giám thị gần ấy năm, vẫn là lần đầu tiên thấy bậc phụ huynh chiều chuộng con cái như vậy.
Trên đường về nhà, hai người đều không nói chuyện, Diệp Dạng ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa kính, chẳng biết suy nghĩ chuyện gì.
Mãi đến khi họ đứng bước vào thang máy, Diệp Dạng mới thấp thỏm bất an níu lấy vạt áo của Hạ Đông.
“Anh Đông à, em không hẹn hò với cậu ấy...”
“Anh biết.”
“Ting”
Tiếng thang máy mở ra, Hạ Đông nhìn vẻ chần chừ không muốn đi của Diệp Dạng bèn ôm ngang mông cậu bế lên.
“Nếu em với bạn học đó hẹn hò, vậy chẳng phải đang lừa gạt anh sao?”
Diệp Dạng vòng tay qua ôm cổ Hạ Đông.
“Em không có.”
“Anh biết em không có.”
Hạ Đông dở khóc dở cười, cảm thấy bạn nhỏ nhà mình hôm nay có gì đó không bình thường.
Cho dù một tay ôm Diêp Dạng nhưng Hạ Đông vẫn mở cửa dễ dàng, có vẻ đã quen, anh ôm Diệp Dạng lên sofa.
“Vậy em nói cho anh nghe xem, chuyện hôm nay là thế nào?”
Giọng nói Diệp Dạng nhỏ dần.
“Em gặp lại... Trịnh Hòa.”
“... Ai cơ?”
Hạ Đông nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ, anh tuyệt đối không quen người tên là Trịnh Hòa này, nhưng tên hình như nghe quen quen.
Nhìn vẻ mặt này của Diệp Dạng, Hạ Đông lập tức nhớ đến người nọ, không phải là người cùng lớp cấp ba dính tin đồn đồng tính với Diệp Dạng hay sao.
Hạ Đông nhíu mày.
“Sao lại gặp được?”
Cả khuôn mặt của Diệp Dạng đều chôn vào cổ Hạ Đông, giọng nói nhuốm màu rầu rĩ.
“Cậu ta cùng lớp với Trần Quả.”
Hạ Đông sửng sốt.
“Không phải cậu ta học trước em một năm sao?”
Diệp Dạng tạm nghỉ một năm, nhưng Trịnh Hòa thì không.
“Vì không thi đậu đại học mong muốn, nên người nhà bắt cậu ta học lại ạ.”
Hạ Đông vuốt ve tấm lưng muốn an ủi bạn nhỏ.
“Việc này có liên quan gì đến cậu ta không?”
Diệp Dạng nói rõ sự tình hôm nay.
Thật ra, Diệp Dạng đã phát hiện sự tồn tại của Trịnh Hòa từ hai tháng trước, nói đúng hơn, ngay ngày đầu khai giảng cậu đã thấy Trịnh Hòa, chỉ là khi đó cậu cho rằng mình hoa mắt.
Vì không cùng lớp, hơn nữa Trịnh Hòa phát hiện cậu luôn trốn tránh nên vẫn chưa từng chạm mặt nhau.
Cho đến hai tháng trước, Trần Quả nói, cô bé thích một ban cán sự trong lớp, tên Trịnh Hòa.
Lúc ấy, Diệp Dạng cũng nghĩ giống Hạ Đông, hẳn là Trịnh Hòa học trước cậu một năm, người Trần Quả thích có lẽ chỉ cùng họ cùng tên, chưa chắc là một người.
Nhưng không lâu sau, tại căng tin trường, Diệp Dạng vẫn phải chạm mặt người nọ.
Cậu thường không hay ăn cơm ở căng tin trường, phần lớn bữa trưa đều ăn cùng Hạ Đông hoặc bữa trưa anh chuẩn bị cho cậu. Nhưng thời gian lâu dần, Diệp Dạng không muốn Hạ Đông vất vả như vậy nữa, cậu chủ động đến căng tin trường học ăn cơm.
Khi hai người chạm mặt nhau ai cũng ngẩn ra, Diệp Dạng không nghĩ người này thật sự là Trịnh Hòa mà cậu biết. Mà Trịnh Hòa chỉ hơi giật mình, không có gì quá kinh ngạc, hiển nhiên đã biết chuyện cậu chuyển đến trường học này.
Nhưng muốn không biết cũng khó, tại kỳ thi tháng Diệp Dạng đạt hạng ba toàn khối, còn là một học sinh chuyển trường, nhất định sẽ bị chú ý.
Thoạt nhìn Trịnh Hòa không có thay đổi quá nhiều, vẫn là vẻ ngoài tươi sáng, dịu dàng, đối xử với ai cũng thân thiện ôn hòa.
Nhưng Diệp Dạng thấy khuôn mặt đó của cậu ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải vì Trịnh Hòa, hiện tại cậu đang theo học trường đại học mong muốn, có thể sống độc lập, không bị trói buộc bởi gia đình nữa.
Nhưng nếu không có Trình Hòa, có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp được Hạ Đông.
Nếu không được Hạ Đông giúp đỡ, có thể cậu không bao giờ có thể đến trường một lần nữa, càng không thể gặp lại Trịnh Hòa.
Thế giới nói lớn thì thật lớn, nói nhỏ cũng thật nhỏ, hai người tưởng chừng cả đời khó mà gặp lại, không ngờ một ngày người nọ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của bạn.
Trước đó, Diệp Dạng đã nghĩ, nếu cậu gặp Trịnh Hòa lần nữa thì sao? Có lẽ cậu sẽ hận, sẽ phẫn nộ.
Nhưng khi nó thật sự đến, cậu phát hiện cảm xúc mình bình tĩnh kỳ lạ.
Tình bạn thuở ban đầu là thật, bị phản bội cũng là thật nhưng có lẽ sự xuất hiện của Hạ Đông đã xoa dịu nỗi oán giận ấy, xua tan những cơn phẫn nộ đó.
Cho nên, khi nhìn thấy Trịnh Hòa lần nữa, trừ cảm xúc chán ghét ra cũng không có thêm cảm giác dư thừa nào khác.
Cậu nghe thấy tiếng nói của Trịnh Hòa.
“... Đã lâu không gặp.”
Diệp Dạng cũng chỉ sửng sốt vài giây vì lần chạm mặt này, sau đó cũng bình tĩnh mà đối mặt với Trịnh Hòa.
Cậu đáp:
“Đã lâu không gặp... Chỉ nhìn cậu một cái thôi, tôi cũng cảm thấy ghê tởm.”
Chuyện này Diệp Dạng không nói với Hạ Đông, nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Nói với Hạ Đông chỉ thêm một người suy nghĩ nhiều.
Cứ xem như người Trịnh Hòa này không tồn tại là được, hai người không cùng lớp, rất ít khi chạm mặt nhau.
Biết người Trần Quả thích là Trịnh Hòa mà cậu biết, Diệp Dạng chần chờ hồi lâu vẫn nói vài câu không rõ ràng, đại ý là người này không đáng để cô bé thích.
Nhưng Trần Quả nghe không hiểu lắm, Diệp Dạng không muốn phán xét chuyện tình cảm của người khác, cũng không muốn nói chuyện quá khứ của mình với Trần Quả.
Tính cách Trần Quả vô tư, không suy nghĩ gì quá nhiều. Lần trước Hạ Đông ghen với Trần Quả, Diệp Dạng cũng giải thích một chút.
Sự tình khi đó là Diệp Dạng nhận được một bức thư tình của một đàn em lớp dưới, Trần Quả chọc ghẹo cậu, nói:
“Đàn em ban nãy cũng rất xinh gái đó, sao cậu không đồng ý đi!”
Mặt Diệp Dạng khi ấy đỏ lên là vì nghĩ đến Hạ Đông, nên nói thẳng với Trần Quả.
“Tôi đã có người yêu.”
Sau này, Diệp Dạng không nghĩ đến Trịnh Hòa nữa, tính cách Trần Quả khá tốt, cậu cũng xem Trần Quả là bạn bè.
Cho đến hôm nay, Trần Quả viết một bức thư tình muốn đưa cho Trịnh Hòa, giữa trưa cô bé hẹn Diệp Dạng trong rừng trúc, muốn cậu cho cô bé ít lời khuyên. Dù sao, Diệp Dạng học tốt môn văn, lại có người yêu, không chừng sẽ có ý kiến hay.
Diệp Dạng làm sao cho được ý kiến gì, cậu chỉ hy vọng Trần Quả cách Trịnh Hòa càng xa càng tốt, bằng không ngày đó bị tổn thương còn không biết.
Diệp Dạng đọc bức thư tình của Trần Quả, trong đó trích một bài thơ về tình yêu, bày tỏ cảm xúc của Trần Quả...
Bức thư này không nói rõ họ tên, Trần Quả cũng không ghi tên của mình lại.
Nhưng thật sự quá trùng hợp, họ bị thầy giám thị bắt ngay lúc đó, giữ cả người lẫn tang vật.
Dựa vào kinh nghiệm lâu năm, thầy giám thị cảm thấy bức thư tình này được đưa cho Diệp Dạng, dù sao lúc đó do chính tay cậu mở.
Sau đó, chủ nhiệm lớp Trần Quả xác nhận chữ viết trong này là của Trần Quả.
Tất nhiên, dựa vào những điều này không thể xác nhận được họ có yêu sớm hay không, thầy giám thị còn tìm thêm nhiều bạn học khác, dò hỏi xem họ cảm thấy quan hệ của Trần Quả và Diệp Dạng như thế nào.
Những người bạn học này bao gồm cả bản thân lớp trưởng lớp Trần Quả - Trịnh Hòa.
Những người khác nói quan hệ của họ rất tốt nhưng chỉ là bạn bè, chỉ có Trịnh Hòa nói rằng thường xuyên nhìn họ hay đi cùng nhau, một hồi lại nói có thể họ không có gì...
Những lời nói mờ hồ, nửa mở nửa đậy như vậy làm thầy giám thị và các thầy cô giáo khác khi ấy cảm thấy hai người họ thật sự đang hẹn hò.
Lúc ấy, Trần Quả đã bật khóc, cảm thấy quá uất ức, cô bé không hiểu sao lớp trưởng lại nói như vậy.
Trịnh Hòa hẳn phải biết, bức thư tình kia là muốn gửi cho cậu ta mới đúng, khi khai giảng Trần Quả đã thổ lộ với Trịnh Hòa, bởi vì bị không có kết quả nên cô bé đợi hơn hai tháng mới viết thư tình bày tỏ lần nữa.
Hạ Đông nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Diệp Dạng, trong lòng nổi lên chút lửa giận.
Lần trước, nghe Diệp Dạng kể lại bao nỗi sỉ nhục, bất công mà cậu phải chịu vì Trịnh Hòa, anh đã đau lòng muốn chết. Lần này, Trịnh Hòa lại xuất hiện trong cuộc sống của bạn nhỏ, nhưng vẫn không biết sống chết, chứng nào tật nấy.
Hạ Đông nhắm nghiền hai mắt, nghĩ làm sao dạy cho cậu ta một bài học mới tốt.
Đương nhiên Diệp Dạng không biết Hạ Đông đang nghĩ gì, không nói chuyện Trịnh Hòa với Hạ Đông là vì sợ anh nhọc lòng lo lắng.
Cậu hôn lên xương quai xanh của Hạ Đông.
“Anh Đông đừng để tâm đến cậu ta nữa, không ảnh hưởng gì đến em đâu.”
Hạ Đông nâng cằm Diệp Dạng lên, hôn một cái.
“Khi nãy không biết ai tủi thân lắm?”
Diệp Dạng bĩu môi.
“Em chỉ sợ anh tin chuyện Trần Quả hẹn hò với em.”
Hạ Đông buồi cười hỏi:
“Bạn học đó có đẹp bằng anh không?”
“... Không ạ.”
“Giàu bằng anh không?”
“... Không ạ.”
Hạ Đông quay đầu, nói nhỏ bên tai Diệp Dạng.
“Thế, bạn học đó có làm em sung sướng không?”
Diệp Dạng vừa bực vừa thẹn, hô lên:
“Anh Đông!”
Hạ Đông cười lớn mấy tiếng.
“Anh trêu em thôi, em xem bạn học ấy cái gì cũng không bằng anh, tại sao anh phải lo lắng em cắm sừng anh?”
Diệp Dạng buồn bực đáp:
“Một người đàn ông trưởng thành như anh có gì giống với một cô gái nhỏ chứ?”
Hạ Đông nhướng mày, hỏi:
“Vậy em sẽ vì bạn học đó là con gái nên thích sao?”
“... Không đâu ạ.”
Diệp Dạng chôn đầu vào cổ Hạ Đông.
“Em chỉ thích mình anh.”
“Em nói thích anh, anh tin, vẫn luôn tin như vậy.”
Hạ Đông hôn lên vành tai Diệp Dạng.
“Cho nên, anh có gì phải lo lắng?”
Diệp Dạng chớp đôi mắt, ngẩng đầu lên, dùng môi mình chạm lên môi Hạ Đông mấy cái.
“Anh ơi, mai là thứ bảy.”
Yết hầu Hạ Đông di chuyển lên xuống vài lần, tay mò vào vạt áo nhưng cuối cùng chỉ vỗ một cái vào mông Diệp Dạng.
“Suốt ngày em nghĩ gì vậy hả? Ăn cơm trước!”
“...”
Thật sự hết nói, Diệp Dạng vừa ăn cơm vừa “oán hận” trừng mắt với Hạ Đông, nếu không phải cảm giác được Hạ Đông lên, cậu sẽ nói như vậy sao?”
Kết quả Hạ Đông không cảm kích thì thôi, còn cắn ngược lại cậu.
Diệp Dạng nhìn quả đậu bắp vài giây, sau đó vươn tay bỏ vào bát Hạ Đông.
“Anh Đông ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể.”
“...”
Hạ Đông híp đôi mắt lại, không nói gì, im lặng ăn thức ăn trong bát cơm.
Diệp Dạng lén nhìn vài lần, cảm thấy không đúng lắm, sao anh Đông lại bình tĩnh như vậy?
Ăn xong, cậu cảm giác có nguy hiểm, nhanh chóng thu dọn bát đũa vào phòng bếp.
“Em đi rửa bát.”
Diệp Dạng vừa đeo tạp dề thì nghe tiếng động gì đó bên ngoài, hình như Hạ Đông về phòng ngủ.
Cậu còn chưa thở phào xong thì nghẹn lại, vì tiếng chân Hạ Đông đang đi đến phòng bếp, chỗ cậu.
Nhìn thứ trên tay Hạ Đông, Diệp Dạng nuốt nước bọt.
“Anh Đông à, em đang bận rửa bát...”
Hạ Đông mỉm cười, bước đến gần, cởi áo mình ra rồi giẫm xuống sàn nhà, anh áp ngực mình trên lưng Diệp Dạng.
“Rửa đi, anh rửa cùng em.”
“... A!”
Chiếc đĩa trên tay Diệp Dạng run rẩy không kiểm soát, Diệp Dạng sợ cậu lỡ tay làm rơi nó, sau đó đống bát đĩa bên dưới cũng chịu chung số phận vỡ nát với nó.
“Anh Đông ra ngoài trước, được không ạ?”
Hạ Đông rất xấu xa mà thúc một cái.
“Không được.”
Diệp Dạng bây giờ rất muốn khóc.
“Vậy anh đừng nhúc nhích.”
“Được thôi, không nhúc nhích.”
Hạ Đông giữ lời hứa rất tốt, không cử động chút nào đến khi phải di chuyển.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Có bạn nhỏ đáng yêu nào bình luận không? Quạnh quẽ quá, lạnh lẽo quá...
...
E/n: Thay lời muốn nói TT
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương